Hắn ăn với vẻ mặt bình thường, khiến Oanh Nhiên thấy chua đến tận chân răng.
Lúc này khung cửa sổ tỏa ra ánh sáng màu tím, bên ngoài đang là ban đêm.
Nhưng Từ Ly Lăng ra ngoài chẳng cần quan tâm ngày đêm.
Ngồi trong tẩm điện ăn mứt hoa quả xong, Oanh Nhiên và hắn thay y phục chỉnh tề.
Ra khỏi tẩm điện, hắn đội mũ áo choàng lên để che mưa cho nàng. Hắn ôm eo, mang nàng cưỡi ngự long lao thẳng vào mây xanh, bay ra bên ngoài thành.
Oanh Nhiên không hỏi hắn đi đâu, bản thân nàng cũng chẳng biết mình muốn đến nơi nào.
Cứ thế nghiêng người tựa vào lòng hắn, để mặc cơn gió lướt qua, tung hoành giữa đất trời.
Trời đất vô biên, thênh thang tự tại.
Giữa tầng không vạn dặm, không ưu phiền, chẳng vướng bận.
Đi đâu cũng được, cứ bay mãi tới tận chân trời góc bể, vĩnh viễn không đáp xuống cũng chẳng sao.
Bay từ đêm cho tới khi trời sáng, mặt trời đã treo cao.
Cuối cùng ma long cũng dừng lại, bay xuyên qua mây đáp xuống đất. Từ Ly Lăng phất tay một cái, nó lập tức thu nhỏ và tan biến theo khói.
Vì cứ bay trên mây nên Oanh Nhiên không biết mình đã tới nơi nào, chỉ cảm thấy mình đã vượt qua rất nhiều thành trì.
Giờ đây chân chạm đất, nàng đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này là núi rừng.
Tiên khí nồng nặc, tùng bách thành rừng, kỳ hoa dị thảo, xanh biếc thanh nhã, nắng vàng rực rỡ.
Vừa nhìn đã biết không phải nơi bình thường.
Oanh Nhiên thầm đoán chắc hắn đã đưa nàng tới một chốn tiên địa nào đó.
Bỗng trong lúc liếc mắt, xuyên qua rừng cây nàng trông thấy ngoài núi lại có núi, là dãy núi trải dài tuyết trắng, trên đỉnh là lâu đài như ngọc tỏa ra khí thế hồn hậu, nguy nga hùng vĩ. Nàng hoảng hốt ngẩn ra.
“Nơi này là... Ất Huyền Đạo Nhất?”
Từ Ly Lăng thong thả dạo bước trong rừng: “Ừm.”
Ngàn năm sau khi đến đây cùng hắn, nàng vẫn cảm thấy hơi căng thẳng, huống chi là bây giờ.
Nhưng Oanh Nhiên không muốn làm hắn mất hứng, bèn khoác tay hắn cùng đi: “Nơi này dồi dào linh khí như vậy, chàng có thấy khó chịu không?”
Từ Ly Lăng: “Không sao.”
Oanh Nhiên không nhiều lời nữa, hỏi: “Vậy chúng ta đến đây làm gì? Đi dạo hả?”
Từ Ly Lăng: “Tìm một thứ.”
Oanh Nhiên siết tay hắn: “Tìm cái gì?”
Dường như Từ Ly Lăng biết nàng nghĩ gì, hắn nhẹ vỗ mu bàn tay nàng: “Yên tâm, ta không cướp đồ của người khác, cũng không giết người.”
Oanh Nhiên thả lỏng đôi chút, lẩm bẩm: “Ta đâu nói chàng cướp của giết người đâu.”
Từ Ly Lăng mỉm cười: “Năm ta mười tuổi từng chôn một vò rượu ở ngọn núi này. Bây giờ đến đào rượu.”
Oanh Nhiên hiếu kỳ: “Sao lúc đó chàng lại chôn rượu ở đây? Ất Huyền Đạo Nhất mời chàng tới trừ ma à?”
Từ Ly Lăng: “Năm đó Ất Huyền Đạo Nhất vừa thành lập không lâu, mời ta làm trưởng lão danh nghĩa, tặng ta ngọn Xuân Thu Phong này.”
Oanh Nhiên ngạc nhiên: Hóa ra giữa Từ Ly Lăng và Ất Huyền Đạo Nhất lại có nhân duyên sâu xa đến vậy.
Suy nghĩ một lát, nàng chợt hiểu ra đôi phần:
Ngọc Hư Phong vì Từ Ly Lăng mà nhập đạo, sau đó bái nhập Ất Huyền Đạo Nhất, ngàn năm sau vẫn ở lại nơi đây, có lẽ cũng là bởi nguyên do này... Tính ra, Từ Ly Lăng cũng là một trong những trưởng lão khai tông của Ất Huyền Đạo Nhất.
Vậy mà hiện tại và sau này, Ất Huyền Đạo Nhất lại trở thành lực lượng chủ chốt đối địch với Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên cảm thán trong lòng, không nói chuyện này nữa mà đổi đề tài: “Ất Huyền Đạo Nhất có một thứ gọi là ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu, chàng biết ai đặt ra không?”
Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên nghĩ đến ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu đã hành hạ mình ngàn năm sau, bèn nhăn mặt nói: “Chắc chàng ở đây không lâu đúng không?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên: “Vậy chắc chắn chàng không biết cái trò đó tra tấn con người ta cỡ nào đâu.”
Nếu tuân thủ nghiêm ngặt quy chế ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu thì tu sĩ sẽ không có lấy một ngày nghỉ trong suốt thời gian đó.
Mặc dù nàng được Từ Ly Lăng chỉ dạy nên cuộc sống nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng ngày nào cũng phải dậy sớm lên lớp, ngồi suốt buổi sáng, chiều về còn phải luyện võ. Nếu không có Từ Ly Lăng xoa bóp, e là nàng đã sớm kiệt sức.
Oanh Nhiên kể cho hắn nghe những đệ tử phải trải qua ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu mà nàng chứng kiến khổ sở thế nào.
Đôi khi Quan Dập còn bi thương mắng mỏ: “Mới chỉ là học thôi đấy, chứ khảo hạch mới thực sự là cửa tử... Ai đặt ra quy tắc này chắc chắn không phải là người.”
Nàng vô cùng đồng tình.
Oanh Nhiên nói năng sinh động như thật, lúc kể chuyện vui của đạo hữu trên lớp thì bật cười, lúc lại nhăn mặt mắng chửi vài câu.
Từ Ly Lăng mỉm cười lắng nghe.
Đợi nàng dừng lại, hắn mới nói: “Là ta đặt.”
Gương mặt Oanh Nhiên cứng đờ, đầy vẻ nghi hoặc: “Chàng...”
Từ Ly Lăng: “Ừm, sao?”
Oanh Nhiên: ...
Là nạn nhân của ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu, nàng thực sự không biết phải sửa lại những lời mắng chửi vừa rồi như thế nào.
Thảo nào Từ Ly Lăng của ngàn năm sau lại có thể giúp nàng ứng phó ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu thuần thục như vậy, thậm chí còn hiểu rõ quy tắc hơn cả Quan Dập.
Hóa ra quy tắc vốn do hắn đặt ra.
Oanh Nhiên im lặng.
Oanh Nhiên trầm ngâm.
Oanh Nhiên nghĩ ngợi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Vì sao chàng lại đặt ra quy tắc đó?”
Câu hỏi này chính là tiếng gào thét tuyệt vọng của bất cứ ai từng bị ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu hành hạ gần chết.
Từ Ly Lăng nhớ lại rồi đáp: “Trước khi đặt ra quy tắc này, ta đã tự mình thử nghiệm. Khi ấy còn nhỏ, ta cảm thấy mình vượt qua rất nhẹ nhàng nên nghĩ người khác cũng làm được. Huống chi lúc đó ta không nghỉ ngơi suốt ngày đêm, gộp quá trình học và khảo hạch vào làm một, bảy ngày đã làm xong.”
“Đối với các đệ tử, ta đã cố ý tách riêng quá trình học và khảo hạch, kéo dài toàn bộ quy trình thành sáu mươi ngày, để họ có thời gian nghỉ ngơi.”
Oanh Nhiên ngổn ngang cảm xúc: “Nhưng với cường độ học tập và khảo hạch như vậy, nếu là người có tư chất kém, ngoài giờ còn phải tự học tự luyện, thì cho dù sáu mươi ngày cũng chẳng có thời gian nghỉ ngơi.”
Từ Ly Lăng: “Vốn là để sàng lọc những kẻ có tư chất kém.”
Oanh Nhiên nhíu mày: “Tại sao?”
Rõ ràng trước khi thành ma, hắn không hề phân biệt phàm nhân, tu sĩ, thậm chí ma tu.
Cớ sao đối với cách biệt tư chất thì lại tàn nhẫn như vậy?
Từ Ly Lăng: “Ra khỏi tông môn, sẽ không ai vì một huyền tu có tư chất kém cỏi mà nhường nhịn hay bao dung. Cũng sẽ không ai vì hắn tư chất kém cỏi mà chịu bỏ qua không lấy mạng hắn trong thời khắc sinh tử.”
“Quả thật nếu có đủ thời gian, sự nỗ lực cũng có thể giúp một huyền tu bình thường đạt đến trình độ của người có tư chất xuất chúng. Nhưng một khi rời khỏi tông môn, sẽ chẳng còn ai cho hắn thời gian nỗ lực.”
“Thông thường những kẻ có tư chất siêu việt sẽ bộc phát tiềm năng vào lúc hiểm nguy. Còn kẻ tư chất tầm thường chỉ có thể biến thành vong hồn dưới đao người khác.”
“Ngay từ khi Ất Huyền Đạo Nhất mới thành lập đã là đại tông môn quy tụ các bậc đại tu khắp nơi. Đệ tử nhập môn tất nhiên cũng phải thường xuyên chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm mà các tông môn tầm thường không thể làm nổi.”
“Nếu để kẻ tầm thường gia nhập, đó không phải bao dung với họ, mà là tàn nhẫn, đẩy họ vào chỗ chết.”
“Lúc còn nhỏ, ta đã nghĩ như thế.”
Oanh Nhiên hiểu ra đôi phần:
Đại đạo chí cao vô thượng, ai ai cũng muốn theo đuổi. Tu sĩ nguyện chết vì đạo, nếu đó là lựa chọn của họ thì không có gì đáng trách, thậm chí còn đáng kính.
Nhưng khi ấy Từ Ly Lăng là người nắm quyền, hắn không muốn đẩy bất cứ ai vào con đường có xác suất tử vong cao hơn.
Mười tuổi đã nhìn thấu sự vô tình và tàn khốc của con đường tu đạo, rốt cuộc hắn đã phải trải qua biết bao nhiêu chuyện mới có thể sáng tỏ được như vậy?
Oanh Nhiên: “Còn bây giờ chàng nghĩ sao?”
Giờ đây sắc mặt bình thản, khóe môi khẽ cong, chỉ cười mà không đáp.
Hắn sẽ không phủ nhận bản thân trong quá khứ, nhưng cũng chẳng còn là hắn khi xưa nữa.
Oanh Nhiên lặng lẽ khoác tay hắn, hai người cùng sải bước trên đường mòn đan xen ánh nắng.
Đến dưới một gốc hoa đào, tán cây rực như mây, cánh hồng rơi đầy, bốn mùa đều nở, rõ ràng không phải cây bình thường.
Từ Ly Lăng dừng bước: “Đến rồi.”
Hắn cúi người lấy cuốc, tự tay đào dưới gốc đào.
Oanh Nhiên ngạc nhiên, hóa ra rượu được chôn dưới gốc đào. Nàng ngồi xổm bên cạnh hắn: “Chôn rượu gì thế?”
Từ Ly Lăng: “Hoàng tửu.”
Mắt Oanh Nhiên sáng lên, cười nói: “Ở huyện Vân Thủy ta có phong tục, nhà nào sinh con gái thì đến đầy tháng sẽ chôn một vò hoàng tửu dưới gốc đào, đến lúc gả con gái thì lấy lên. Khi ta đầy tháng, cha ta cũng chôn một vò rượu cho ta.”
Ngàn năm sau khi nàng gả cho Từ Ly Lăng, mới mang ra uống.
Từ Ly Lăng: “Lúc nhỏ ta thấy người ta chôn rượu cho con, tưởng nhà ai cũng thế nên về chôn cho mình. Sau này mới biết thứ đó gọi là nữ nhi hồng, chỉ chôn cho con gái.”
Oanh Nhiên không khỏi bật cười thành tiếng.
Thì ra hồi nhỏ Từ Ly Lăng không chỉ ngày ngày không ăn không ngủ, tu hành như người lớn, mà cũng có lúc ngây thơ đáng yêu như thế.
Nhưng cũng phải thôi.
Hồi nhỏ hắn thấy người ta chơi trò gì thì sẽ lén chơi một mình, tìm cách nghiên cứu luật chơi.
Nàng cười hắn nhưng Từ Ly Lăng không để bụng.
Hắn chôn rượu rất sâu, đào cả cái hố lớn mới lấy lên được một vò rượu. Mà vò rượu cũng rất lớn, cao nửa người.
Oanh Nhiên kêu lên: “Chàng mua rượu ở đâu thế?”
Nàng chỉ từng thấy vò rượu lớn như vậy ở khách đ**m.
Từ Ly Lăng: “Tự ta ủ.”
Oanh Nhiên cảnh giác, im lặng lùi lại một bước.
Từ Ly Lăng lấy vò rượu ra, mở nắp.
Oanh Nhiên ngửi thấy mùi rượu, cảm nhận được linh khí nồng đậm, thầm nghĩ may mà chưa hỏng, quả là linh tửu ủ từ linh vật quý giá.
Từ Ly Lăng lấy một cái chén ra từ hư không, múc một chén đưa cho Oanh Nhiên: “Lúc nhỏ ta nghe nói rượu này cũng phải lấy ra lúc thành thân, chắc cũng giống phong tục chỗ nàng. Nếm thử đi.”
Oanh Nhiên không muốn uống, mỉm cười né tránh: “Người ta lấy ra lúc gả chồng. Chàng cho ta uống tức là chàng gả cho ta đó.”
Từ Ly Lăng: “Vậy thì ta gả cho nàng.”
Oanh Nhiên mỉm cười, nhận lấy rượu: “Nếu thế thì ta cưới chàng, đành nếm thử vậy.”
Từ Ly Lăng cũng cười, ánh mắt nhìn nàng nghiền ngẫm.
Linh tửu không giống rượu bình thường, lại được chôn cất dưới gốc tiên thụ Huyền Đô mấy trăm năm, linh khí dạt dào, vị êm dịu.
Nếu là người biết thưởng rượu sẽ khen ngon.
Nhưng Oanh Nhiên không biết thưởng rượu mà còn ghét. Nàng chỉ nhấp một ngụm rồi thôi, thầm nghĩ đây là rượu hắn ủ mà giờ hắn không thể uống, nên nàng cố uống một hơi cạn chén.
Rượu xuống cổ, nàng cảm thấy mặt nóng ran, đầu óc cũng choáng váng.
Biết mình đã say, Oanh Nhiên đưa chén trả lại hắn, thuận thế ngã vào lòng hắn.
Từ Ly Lăng một tay nhận chén, một tay ôm nàng.
Hắn lại rót thêm một chén.
Oanh Nhiên vội vã xua tay: “Ta không uống được nữa.”
Từ Ly Lăng mỉm cười, đưa chén rượu lên môi mình.
Oanh Nhiên giật mình, đưa tay ngăn hắn lại: “Rượu này nồng đậm linh khí, chàng không thể uống...”
Từ Ly Lăng không đáp, giữ chặt cánh tay nàng, uống cạn linh tửu.
Oanh Nhiên ngẩng mặt lo lắng nhìn hắn, nhưng đầu óc mê man khiến nàng không thể nhận ra hắn có gì khác thường.
Hắn uống xong một chén thì thôi, bịt kín vò rượu. Tay áo vung lên thu hồi vò rượu, sau đó hắn ôm nàng dựa vào gốc đào.
Oanh Nhiên vẫn luôn nhìn hắn mãi, một lúc sau mới hỏi: “Chàng không sao chứ?”
Từ Ly Lăng mím môi không đáp.
Oanh Nhiên nhíu mày bám vào người hắn, muốn hắn há miệng để nàng xem.
Từ Ly Lăng ngẩng đầu tránh nàng, hai người rượt đuổi né tránh một lúc, cuối cùng hắn giữ tay nàng lại, cúi xuống chặn cái miệng đang lải nhải.
Ngay lập tức Oanh Nhiên cảm nhận được.
Là vị máu.
Ánh mắt nàng đầy lo lắng, đẩy hắn ra, dựa sát vào để kiểm tra, nhưng lại thấy hắn mỉm cười.
Oanh Nhiên bất lực v**t v* cánh môi hắn. Nàng dựa đầu vào vai hắn, giọng ngà say: “Đã bảo chàng đừng uống rồi mà chàng không nghe. Lúc nào cũng vậy... Nếu chàng nghĩ không có chàng thì không ai uống vò rượu này, vậy thì sau này để ta từ từ uống...”
Dù sao nữ nhi hồng của nàng cũng do hắn uống.
Từ Ly Lăng nhìn nàng chăm chú, đôi mắt sáng tỏ dịu nhẹ như đêm xuân.
Lúc này Oanh Nhiên nói rất nhiều, nhưng chỉ nói về hắn. Một lúc sau, nàng mới nhận ra bàn tay v**t v* bên hông mình, chẳng biết từ khi nào đã tháo dây lưng của nàng.
Oanh Nhiên nghi hoặc, ngẩng mặt nhìn hắn, ngơ ngác “hửm?” một tiếng như làm nũng.
Từ Ly Lăng: “Trên ngọn núi này không có ai.”