Từ Ly Lăng trầm ngâm một lúc rồi hiểu ra.
Có lẽ trong câu chuyện của nàng, sau khi nàng và hắn thành thân, mỗi lần nàng mệt đến mức không muốn xuống giường, hắn liền bưng thức ăn đến tận nơi cho nàng ăn.
Trong những phương diện kỳ lạ này, dường như nàng luôn biết rõ hắn sẽ làm gì.
Ngay cả chính hắn cũng không ngờ sẽ có ngày mình mang thức ăn đến cho người khác ăn ngay trên giường mà không cần phải dậy.
Oanh Nhiên lại đút cho hắn một miếng, sau đó tự ăn hết bát mì. Theo thói quen, nàng ngồi đợi hắn thu dọn bát đũa, lười biếng nghiêng người tựa vào đầu giường, thầm nghĩ:
Làm quỷ hồn sướng thật. Ăn xong là ngủ, chẳng cần lo mập lên.
Nàng ngủ suốt cả ngày trời, tinh thần phơi phới.
Đợi Từ Ly Lăng trở về, nàng hỏi hắn có việc gì cần làm không, muốn cùng hắn làm chút gì đó giết thời gian.
Từ Ly Lăng hỏi: “Nàng ngủ không được à?”
Oanh Nhiên lập tức căng thẳng: “Chẳng phải chàng đã mang nhiều sách Âm Dương đạo về sao? Chúng ta cùng đọc sách đi.”
Từ Ly Lăng bật cười.
Hiển nhiên hắn đang cười nhạo vẻ căng thẳng của nàng.
Nhưng hắn cũng không nói gì, đồng ý với đề nghị của nàng. Hắn vung tay áo, một đống sách cao như núi lập tức hiện ra bên mép giường, suýt nữa giăng kín giường.
Oanh Nhiên tiện tay rút một cuốn đọc, nhưng chẳng tập trung nổi, đầu óc lơ đãng, cứ lén liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Thấy Từ Ly Lăng cũng chọn một cuốn bí tịch, ngồi bệt xuống đất, tựa vào giường mà đọc, vẻ mặt chuyên chú.
Oanh Nhiên thôi không nghĩ vẩn vơ nữa, tập trung đọc cuốn sách của mình.
Trước đây nàng chỉ đọc “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” do Từ Ly Lăng đưa, tuy biết nó tinh diệu nhưng không nói rõ được vì sao.
Giờ đây đọc những cuốn sách Âm Dương đạo khác, Oanh Nhiên mới hiểu ra... Vì sao đại tu huyền đạo biết rõ “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” do Thánh Ma viết nhưng vẫn bất chấp thân phận mà bí mật giữ lại bí tịch của hắn?
Bởi vì những cuốn bí tịch hắn viết quả thật là tinh họa hội tụ, hàm súc mà không mất đi giá trị, đã lược bỏ toàn bộ những phương pháp rườm rà vô ích.
Đến mức nhờ học thuộc bí tịch của hắn mà bây giờ khi xem những cuốn sách này, Oanh Nhiên thậm chí có thể phát hiện một số lỗi sai khó nhận thấy.
Oanh Nhiên đọc được một lúc thì liếc sang Từ Ly Lăng, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò.
Từ Ly Lăng không nhìn nàng, nhưng sau khi nàng lén lút nhìn hắn một lúc thì hắn hỏi: “Sao thế?”
Oanh Nhiên: “Chàng đã viết “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”, những cuốn sách này còn giá trị học hỏi đối với chàng sao?”
Từ Ly Lăng: “Chữ đã thành sách thì ắt có chỗ độc đáo riêng. Mỗi một người tu đạo đều có tư tưởng tinh vi độc đáo, không thể chỉ dựa vào tu vi hay danh tiếng mà phán đoán.”
“Trên đường tu đạo, điều tối kỵ nhất là sự hời hợt nóng vội, tự cao tự đại, cho rằng bản thân đã thấy được đại đạo mà bỏ qua hạt bụi nhỏ bé.”
Oanh Nhiên trầm ngâm, trong lòng thầm cảm thán.
Rõ ràng hắn là một người tu hành tốt như vậy mà lại...
Nhìn ngón tay dài của hắn lật trang sách, nàng lại ngổn ngang cảm xúc: Hắn đọc sách không giống các tu sĩ bình thường.
Từ khi đến châu Vân, Oanh Nhiên đi dạo đã gặp không ít tu sĩ, đương nhiên cũng thấy họ đọc sách.
Khi đọc sách, đa phần các tu sĩ thích dùng hai ngón tay kẹp lại, khẽ phẩy trong không trung để lật trang giấy, vừa nhẹ nhàng lại vừa thể hiện sự khác biệt với phàm nhân.
Chỉ khi đối diện với bí tịch quý hiếm, sợ pháp thuật làm hỏng sách, họ mới dùng tay để lật.
Nhưng Từ Ly Lăng thì bất kể đọc sách gì cũng dùng tay, chậm rãi lật từng trang, ung dung thong thả.
Như thể mọi cuốn sách trong mắt hắn đều xứng đáng được tôn trọng.
Trước mắt Oanh Nhiên bỗng hiện ra cảnh tượng lửa cháy ngút trời trong thư các, và những cuốn sách hắn tự tay ném vào đống lửa...
Nàng đặt sách xuống, cúi người, vòng tay qua vai hắn từ phía sau, ôm hắn vào lòng.
Từ Ly Lăng vẫn bình thản đọc sách: “Sao thế?”
Oanh Nhiên lắc đầu, mỉm cười hôn nhẹ lên má hắn. Khóe mắt nàng thoáng thấy cuốn sách hắn đang đọc là về cách phong ấn linh hồn.
Nàng khựng lại: “Đây là sách tà đạo sao?”
Trong huyền đạo cũng có tà tu thích tu luyện các loại thuật pháp bàng môn tà đạo để hại người lợi mình.
Vì Âm Dương đạo không giỏi về võ lực nên loại người có nhiều nhất trong Âm Dương đạo. Phần lớn sử dụng tà thuật với phàm nhân hoặc oan hồn, luyện họ thành nô lệ để sai khiến.
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên muốn hỏi hắn đọc cái này để làm gì.
Nhưng lại nhớ hắn nói mỗi cuốn sách đều có cái hay riêng, nàng lại không hỏi nữa.
Nàng đọc cùng hắn một lúc, nhưng thực sự không thích những phương pháp giết người lấy hồn, luyện hóa du hồn để khống chế trong sách, bèn nằm xuống giường, lấy lại tinh thần để đọc sách của mình.
Nàng đọc hơn nửa cuốn thì bắt đầu không kìm được mà xao nhãng. Vì nằm không tập trung được, nàng đổi sang ngồi bên mép giường. Chưa đọc bao lâu đã mệt mỏi nghiêng người dựa vào đầu giường, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc tỉnh dậy, đầu tiên nàng trông thấy ánh sáng xanh tỏa ra từ cửa sổ, thầm nghĩ: Sáng rồi.
Cụp mắt xuống nhìn thấy Từ Ly Lăng gục đầu trên đùi mình, một tay đặt lên làn da lộ ra giữa vạt váy xộc xệch của nàng, tay còn lại cầm sách buông thõng, dáng vẻ tùy ý phóng khoáng.
Oanh Nhiên không biết hắn có ngủ hay không, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế.
Liền nghe hắn hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Oanh Nhiên: “Ừm.”
Hắn hỏi: “Nghỉ ngơi khỏe chưa?”
Bờ môi hắn như vô tình lướt qua đầu gối nàng khi ngẩng mặt lên.
Oanh Nhiên sửng sốt, suy nghĩ một lúc rồi vẫn gật đầu: “Ừm.”
Từ Ly Lăng ném cuốn sách sang một bên, đưa tay nâng một chân nàng lên, quỳ xuống đất hôn nhẹ lên bắp chân nàng, sau đó là đầu gối, rồi đến đùi...
Oanh Nhiên khẽ r*n r*, ngã xuống giường ngọc, trước khi bắt đầu còn chống tay lên ngực hắn, dặn hắn lần này đừng hành hạ nàng quá.
Từ Ly Lăng không nói gì. Một khi đã bắt đầu thì mọi chuyện không còn do nàng quyết định nữa.
Hắn luôn có thể khiến nàng trải nghiệm những thứ mới lạ, đến mức nàng muốn mắng hắn là súc sinh. Không chỉ trên giường, hắn còn bế nàng đến nhã thất, phòng khách, thư phòng trong điện...
Những nơi đó đều là chỗ Oanh Nhiên từng dạo qua khi ở đây trước lúc thành thân.
Lúc đó nàng vừa cảm khái sự tráng lệ tao nhã của đại điện, vừa nghĩ không biết năm xưa Từ Ly Lăng từng sống ở đây thì cuộc sống sẽ như thế nào.
Chỉ là khi ấy hắn không vào điện bầu bạn cùng nàng, nàng chỉ có thể tự tưởng tượng thôi. Giờ phút này có hắn ở bên, nàng lại chẳng rảnh mà hỏi, mở miệng ra hoặc là mắng hắn, hoặc là lạc giọng cầu xin hắn chậm lại, năn nỉ hắn dừng lại.
Những nơi khác thì còn đỡ, nhưng đến thư phòng, nàng nghĩ đến cách hắn trân trọng từng cuốn sách, mơ hồ cảm thấy xấu hổ: “Làm ở đây... Chàng không thấy kỳ lạ sao?”
Từ Ly Lăng mặt không đổi sắc: “Kỳ lạ chỗ nào? Kỳ lạ ở chỗ ta từng đọc sách tại đây ư?”
Hắn khẽ vuốt má nàng, kể cho nàng nghe chuyện mình từng sống ở đây.
Từ nhã thất đến thư phòng, chỉ cần là nơi hắn từng đi qua cùng nàng thì hắn đều kể.
Có điều cũng chẳng kể nhiều.
Không phải hắn cố ý giấu giếm, mà là thuở trước hắn không thân thiết với người trong tộc, rất hiếm khi trở về thành Từ Ly. Tất nhiên cũng chẳng có bao nhiêu chuyện để nói ở đây.
Khi hắn về đây, rất ít người thân đến thăm, hắn cũng chẳng mấy khi dùng tới nhã thất và phòng tiếp khách.
Nhã thất chỉ được dùng đúng một lần để tiếp đón cha mẹ và đệ đệ của hắn.
Khi ấy là đệ đệ tìm đến, chưa được bao lâu cha mẹ hắn đã đưa đệ đệ đi, cả ba người đều chẳng ở lại lâu.
Phòng tiếp khách dùng nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ hai lần. Một lần tiếp đón cha mẹ, một lần tiếp đón tộc trưởng.
Lúc Từ Ly Lăng kể những điều này, động tác sẽ chậm lại, thường ôm nàng vào lòng, khẽ v**t v* âu yếm, để nàng nghe thật rõ.
Nhờ vậy mà Oanh Nhiên được th* d*c, nàng gục đầu lên vai hắn, tinh thần dần tỉnh táo, hiểu ra mối quan hệ giữa hắn và người thân máu mủ lại xa cách đến mức nào.
Rõ ràng là cha mẹ, vậy mà lại gặp nhau trong phòng tiếp khách, ở lại một lúc, nói xong chính sự liền rời đi.
Thư phòng và Tàng Quang Âm là nơi Từ Ly Lăng thuở nhỏ ở lâu nhất khi về nhà.
Mọi thứ ở đây đều do hắn sắp xếp, lúc ấy trên giá sách của thư phòng có một giá đặt sách thường đọc, một giá đặt sách chưa đọc, một giá đặt bí tịch đạo pháp hắn đang nghiên cứu...
Hắn sắp xếp rất chu đáo, đại điện Hoa Cung này cũng do hắn thiết kế rất hoàn mỹ.
Trước đây Oanh Nhiên chỉ thấy tinh diệu mà chẳng nói ra được nguyên do, nghe hắn kể mới biết, mỗi món linh bảo tiên vật, mỗi đường hoa văn điêu khắc đều là một phần phối hợp của trận pháp.
Ngoài ra trong nhã thất trồng hoa dưỡng linh, phòng tiếp khách đặt tượng thú trấn uy, thư phòng không để tạp vật vì nó có thể gây hại đến việc bảo tồn linh thư...
Ánh mắt Oanh Nhiên xa xăm: “Chàng không thường về, sao còn phí tâm phí sức thiết kế như vậy?”
Từ Ly Lăng thản nhiên: “Khi ấy ta thường thấy những đứa trẻ khác sống ở nhà, bèn nghĩ, đợi ta trở thành Thần Đế của Vô Cực Thiên thì cũng có thể rảnh rỗi thường xuyên trở về nhà.”
Oanh Nhiên không truy hỏi vì sao thuở nhỏ hắn thường mong ước được về nhà, nàng đổi chủ đề, trêu chọc: “Hồi nhỏ chàng tự tin thật, lại dám chắc mình sẽ thành Thần Đế.”
Từ Ly Lăng: “Khi đó ai cũng nói vậy, ta liền tin.”
Oanh Nhiên khựng lại, nhớ tới ngàn năm sau Từ Ly Lăng cũng từng nói câu này, không hỏi thêm nữa. Nàng nghe hắn kể vài chuyện hồi nhỏ khác, theo hắn đi tới cầm thất.
Trong cầm thất có một lư hương hạc mây đặt sát đất, trên bàn khắc hoa sen có một cây đàn tranh.
Lần trước đến đây, Oanh Nhiên đã nhìn thấy. Nàng nghĩ sau khi Từ Ly Lăng nhập ma, có lẽ đôi khi cũng tới ngồi ở cầm thất.
Hôm nay hỏi ra thì quả nhiên là vậy.
Oanh Nhiên tìm được cớ bắt hắn dừng lại, khi hắn định bỏ cây đàn sang một bên thì đưa tay ngăn cản: “Ta muốn nghe chàng gảy đàn.”
Bàn tay Từ Ly Lăng đặt lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay ra. Hắn vung tay, đàn tranh lập tức bị hất xuống đất, còn nàng thì được đặt lên bàn.
Tay hắn không dừng, giọng nói đầy nghi hoặc: “Gảy thế nào?”
Oanh Nhiên nhíu mày, vành tai ửng hồng, không rõ hắn đang nói đến việc gảy đàn hay là gảy cái khác.
Thời gian hắn ngủ ở đại điện Hoa Cung hồi nhỏ cộng lại cũng chưa đến một năm. Chuyện quá khứ cứ thế kể xong, Oanh Nhiên cũng đánh mất cơ hội nghỉ ngơi, lại chìm vào cơn hỗn loạn mất kiểm soát.
Chỉ là khi tâm trí như lơ lửng trên mây, lại cảm thấy Từ Ly Lăng đã dừng tay.
Hắn tùy ý khoác thêm một chiếc áo ngoài lỏng lẻo, chẳng biết đã ngồi trước bàn từ lúc nào. Dùng một tấm áo rộng quấn nàng lại, ôm vào lòng.
Ngón tay nhấc lên, đàn tranh lại trở về trên bàn.
Oanh Nhiên nghiêng người tựa trong vòng tay hắn, giữa cơn sóng dập dờn, tâm trí dần trở lại, bên tai vang lên tiếng đàn trong trẻo.
Dây đàn như mưa rơi, âm thanh như ngọc châu, từng tiếng chậm rãi, bất giác làm dịu nhịp tim đang gấp gáp, lắng xuống những xao động trong tâm trí nàng. Cứ thế nàng mơ màng thiếp đi.
Chẳng rõ khúc đàn dừng lại lúc nào.
Khi nàng tỉnh dậy thì vẫn ở trong cầm thất, bị Từ Ly Lăng đánh thức.
Oanh Nhiên giật mình định ngăn hắn lại, nói mình đã rất mệt rồi, nhưng lại thấy tinh thần sảng khoái, cả thể xác lẫn tinh thần đều không chút mỏi mệt.
Khúc đàn kia có tác dụng chữa lành.
Oanh Nhiên không nói gì, tay chống lên vai hắn: “Chẳng lẽ chúng ta cứ ngủ trong tẩm điện mãi mà không ra ngoài à?”
Từ Ly Lăng: “Nàng muốn đi đâu?”
Hắn vừa động, Oanh Nhiên kìm nén một tiếng th* d*c, trong lúc đầu óc mơ hồ vẫn cố gắng suy nghĩ.
Nàng cảm giác được hắn buông ra: “Vậy ra ngoài thành chơi đi.”
Oanh Nhiên gật đầu, cơ thể khó chịu khẽ nhúc nhích.
Mặc dù là nàng muốn dừng lại, nhưng hắn dừng đột ngột quá, làm nàng đang giữa cơn chới với...
Hắn thản nhiên chẳng thèm bận tâm, cứ như đang đùa giỡn.
Sung sướng không nằm trong suy xét của hắn, hắn chỉ quan tâm chơi có vui hay không.
Oanh Nhiên chậm rãi mặc áo ngoài, điều chỉnh hơi thở, chậm rãi đè xuống cảm giác lạ lùng như sắp l*n đ*nh nhưng bị kéo phắt xuống.
Chợt nghe Từ Ly Lăng khẽ cười, từ phía sau ôm lấy nàng, bất ngờ bóp nhẹ sau gáy, ép nàng xuống bàn.
Nàng vô thức giãy giụa: “Chàng lại làm gì?”
Từ Ly Lăng: “Một lát là xong.”
Oanh Nhiên còn đang nghi hoặc thì lập tức cảm nhận được hắn đang xoa dịu giúp nàng. Hắn bảo một lát là xong, và quả thật không dây dưa, xong việc liền thu tay gọn gàng dứt khoát.
Oanh Nhiên thầm nghĩ hắn lúc này cứ như một cái máy.
Nàng chưa kịp chống người ngồi dậy thì Từ Ly Lăng đã bế ngang nàng lên đưa đi tắm.
Hắn săn sóc giúp nàng tắm rửa, mặc y phục, đến khi nàng thoải mái nằm trên giường thẫn thờ, lại mang một dĩa mứt hoa quả trăm hoa cho nàng ăn giết thời gian, còn mình thì đi dọn dẹp những gian phòng khác trong tẩm điện.
Oanh Nhiên nghĩ lúc này hắn thật chu đáo. Nàng nhàn nhã dựa vào giường, tiện tay lấy một quyển bí tịch Âm Dương đạo ra lật xem, rồi bỏ một miếng mứt hoa quả vào miệng.
Vừa bỏ mứt vào miệng, nàng đã chua đến mức nhe răng trợn mắt.
Nàng nhăn mặt một lúc mới bình tĩnh lại, cạn lời nhìn miếng mứt hoa quả.
Dĩa này có vị sen thơm lừng.
Nhưng cũng chua khủng khiếp.
Khỏi nghĩ cũng biết, vẫn là do Từ Ly Lăng làm.
Nàng ăn vài miếng, cuối cùng không đón nhận tấm lòng của hắn được nữa nên đặt mứt hoa quả sang một bên, đợi hắn về sẽ đút cho hắn ăn.