Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 107

Bình thường Thông Hòa Điện không có ai nên Oanh Nhiên không để ý, nghe vậy thì im lặng.

 

Từ Ly Lăng cũng không ép nàng lau người, chỉ giúp nàng thắt đai lưng.

 

Oanh Nhiên đứng yên cho hắn hầu hạ: “Ma tu có thể tùy tiện vào Thông Hòa Điện sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Không thể.”

 

Oanh Nhiên nghi hoặc: “Thế sao phải sợ có người nhìn thấy?”

 

Từ Ly Lăng: “Vậy thì không có ai thấy.”

 

Oanh Nhiên: …

 

Biết Từ Ly Lăng lại trêu mình, nàng đợi hắn thắt đai lưng cho mình xong thì xoay người véo má hắn một cái.

 

Từ Ly Lăng bế ngang nàng lên.

 

Hành động bất ngờ làm Oanh Nhiên giật mình, nhưng nàng không giãy nữa, chỉ choàng cổ dựa vào lòng nhìn hắn.

 

Đôi mắt hạnh của nàng sáng long lanh, không cười cũng như đang cười.

 

Cứ thế nàng nhìn hắn, đi được một đoạn mới phát hiện hắn không đưa nàng vào nội điện, mà ra ngoài Thông Hòa điện.

 

Oanh Nhiên lại căng thẳng, sợ hắn có ý xấu: “Đi đâu vậy?”

 

Chợt thấy ánh sáng lóe lên, trước mắt tối đen biến thành cả bầu trời sao sáng rực như dải ngân hà.

 

Oanh Nhiên ngẩn ngơ nhìn quanh, nhận ra đây là tẩm điện trước kia của chàng.

 

Nàng hé môi định hỏi: Sao lại đến đây?

 

Nhưng chưa nói ra đã hiểu.

 

Dù sao hắn vẫn là Từ Ly Lăng.

 

Đương nhiên sẽ trở về tẩm điện của Từ Ly Lăng để hoàn thành đại lễ thành thân cùng nàng.

 

Chỉ là…

 

Bước vào tẩm điện tràn đầy tiên linh khí, Oanh Nhiên không khỏi lo lắng: “Chàng ở đây sẽ không thấy khó chịu chứ?”

 

Từ Ly Lăng: “Ấn chú trừ ma đã lành, không sao.”

 

Oanh Nhiên không nói gì thêm.

 

Nàng biết hắn tự biết chừng mực, hơn nữa nàng cũng không muốn làm hắn mất hứng.

 

Đến chiếc giường lớn đã lâu không dùng, Từ Ly Lăng đặt nàng xuống.

 

Nàng nằm trên giường nhìn hắn.

 

Hắn cũng đứng bên giường nhìn xuống nàng.

 

Minh châu trong điện sáng trưng, nhưng không soi rõ được bóng tối trong mắt hắn.

 

Hắn đứng rất lâu không cử động.

 

Oanh Nhiên: “Sao vậy?”

 

Từ Ly Lăng cúi người khẽ v**t v* gương mặt nàng, đôi mắt như gương phản chiếu hình bóng nàng.

 

Oanh Nhiên nhớ tới ngàn năm sau khi thành thân với hắn, trước khi viên phòng, hắn cũng nhìn nàng rất lâu như vậy.

 

Nàng không hiểu hắn nhìn gì, hỏi thì hắn chỉ cười.

 

Nàng nhìn bóng mình trong mắt hắn, gò má và hai tai dần đỏ lên. Trong lòng hạ quyết tâm, nàng vươn tay ôm cổ hắn kéo xuống.

 

Giống hệt như ngàn năm sau.

 

Mặc dù mỗi lần như vậy, sau đó đều do hắn kiểm soát. Nhưng ban đầu luôn cần nàng kéo một cái.

 

Để hắn biết: Nàng đã sẵn sàng, nàng nguyện ý.

 

Từ Ly Lăng cúi người, thuận tay thả rèm giường xuống.

 

...

 

Oanh Nhiên vẫn nhớ rõ lần đầu tiên Từ Ly Lăng của ngàn năm sau viên phòng cùng nàng, hắn còn vụng về và kiềm chế.

 

Từ Ly Lăng trước mắt cũng như vậy khi mới bắt đầu.

 

Hắn dịu dàng, chậm rãi, không vội vã.

 

Vì hiện tại nàng đã có kinh nghiệm nên không còn xấu hổ chỉ biết nằm im bất động, thỉnh thoảng hắn hỏi gì mới nhỏ giọng đáp lại một hai câu như lần đầu ngàn năm sau. Lần này, phần lớn là nàng dẫn dắt khúc dạo đầu.

 

Từ Ly Lăng còn phải hỏi nàng: “Là chỗ này sao? Ồ... Thế này thì sao...”

 

Nàng nghĩ trông hắn còn cứng ngắc hơn ngàn năm sau, chắc sẽ không giày vò nàng dữ dội như khi ấy.

 

Nghĩ đến chẳng bao lâu nữa hai người phải chia ly, nàng không muốn để hắn cảm thấy việc viên phòng không thú vị. Dù sao ngàn năm sau, cho dù Từ Ly Lăng có cuồng nhiệt đến mấy, hắn vẫn biết cách khiến nàng vui vẻ, chỉ là đôi khi nàng không chịu nổi sự nhiệt tình của hắn mà thôi.

 

Vì vậy lúc này nàng cố ý chủ động hơn một chút, buông thả cùng hắn hơn một chút. Dù sao so với Từ Ly Lăng đã thành thân với nàng năm năm ở ngàn năm sau, những động tác nhỏ hay sự thăm dò ban đầu của hắn chẳng khác gì một đứa trẻ mới học đi.

 

Mặc dù hơi xấu hổ, nàng vẫn đỏ mặt phối hợp với hắn.

 

Sau khi đã dẫn dắt hắn hai lần, nàng còn buồn cười nghĩ trong lòng: Từ Ly Lăng trước mắt thật dễ dỗ, mọi thứ đều để nàng quyết định. Nhưng khi nàng định bảo hắn dừng lại thì...

 

Lần đầu tiên hắn từ chối sự dẫn dắt của nàng. Hắn khẽ lắc đầu, thong thả nắm lấy bàn tay đang định đẩy ra của nàng và đè nó xuống bên cạnh người nàng.

 

Oanh Nhiên sững sờ, lại nghĩ lần đầu tiên của Từ Ly Lăng cũng không kết thúc dễ dàng, có lẽ lần này hắn cũng vậy.

 

Ôm thái độ bao dung, nàng tiếp tục phối hợp làm một hiệp nữa.

 

Nhưng hành động của hắn càng lúc càng vượt quá giới hạn, làm Oanh Nhiên dần nhận ra có gì đó không ổn, nàng chống tay lên ngực hắn: “Chúng ta nghỉ một chút đi.”

 

Từ Ly Lăng vẫn lắc đầu, cười nhạt nắm lấy tay nàng, khiến nàng lập tức nhớ đến Từ Ly Lăng của ngàn năm sau.

 

Lúc này nàng mới nhận ra: Hành động thăm dò của hắn không phải là trẻ con tập đi.

 

Mà là đang thăm dò giới hạn của nàng.

 

...

 

Trong rèm giường dần vang lên tiếng kêu kinh hãi hoặc rên khẽ của nữ tử, xen lẫn những lời nói đứt quãng và mắng chửi ngắn ngủn vụn vỡ.

 

Nhưng mặc cho nàng mắng, mặc cho nàng đánh, kết cục vẫn chẳng khác gì khi đối mặt với Từ Ly Lăng của ngàn năm sau.

 

Hắn vẫn sẽ dịu dàng dỗ dành nàng, nhưng vòng tay lại kiên quyết không để nàng thoát ra.

 

Oanh Nhiên dịu giọng dỗ dành: “Hoài Chân của ta, phu quân của ta, dừng lại đi mà.”

 

Lúc mới vừa nghe nàng gọi như vậy lần đầu, Từ Ly Lăng vẫn thoáng khựng lại.

 

Nhưng sau khi khựng lại, cũng giống ngàn năm sau, mặc cho nàng nói bao nhiêu lời hay ý đẹp thì hắn chỉ dỗ dành ngoài miệng, nhưng tay vẫn không dừng.

 

Oanh Nhiên giả vờ không thở nổi: “Không được, ta không được... Ta...”

 

Nếu là Từ Ly Lăng của ngàn năm sau, mặc dù biết nàng giả vờ, hắn vẫn sẽ tạm dừng để nàng thở, ôm ấp dỗ dành nàng.

 

Nhưng hiện tại nàng là hồn phách.

 

Từ Ly Lăng trước mắt chỉ biết xấu xa lấy tay bịt mũi và miệng nàng, giả bộ nghi hoặc: “Nàng đã chết rồi, sao có thể thở không nổi?”

 

Khiến nàng vừa thẹn vừa giận, tức đến mức không thèm đẩy hắn nữa, mà cắn tay hắn.

 

Tục ngữ có câu bản tính khó dời, có lẽ Từ Ly Lăng cũng vậy. Ngàn năm sau khi bị nàng cắn, hắn sẽ bảo nàng cắn mạnh hơn.

 

Giờ phút này hắn cũng lười biếng nói tương tự: “Cắn mạnh lên.”

 

Mặc cho nàng cắn, bàn tay hắn vẫn không rút về, thậm chí còn nhân lúc nàng đang giữ lấy cánh tay ắn mà cụp mắt nhìn xuống: “Nàng không đổ mồ hôi, mồ hôi đều biến thành khói rồi.”

 

Rồi ánh mắt hắn trượt xuống dưới, cố tình trêu chọc: “Đây gọi là mây mưa sao?”

 

Oanh Nhiên cắn hắn một lúc thì sợ hắn đau. Sau khi biết ánh mắt hắn đang nhìn vào đâu và nghe lời hắn nói, nàng biết hắn đang trêu chọc chuyện gì, gương mặt nóng bừng lên, chẳng rõ là tức giận hay xấu hổ mà lại cắn mạnh một cái.

 

Trong miệng rỉ ra vị máu tươi.

 

Oanh Nhiên sững sờ, Từ Ly Lăng cũng khựng lại.

 

Nàng há miệng buông hắn ra, xót xa xoa tay hắn: “Đều tại chàng nói bậy.”

 

Từ Ly Lăng lại mỉm cười, l**m láp vết thương do nàng cắn ra.

 

Mặc dù trong rèm giường mờ tối, nhưng bên ngoài vẫn có minh châu chiếu vào. Tuy sáng nhưng lại có màn gấm ngăn cách.

 

Dưới ánh sáng mập mờ, hai bóng hình đan xen.

 

Mái tóc dài của hắn xõa tung, môi nhiễm màu son, làn da thấm mướt mồ hôi, khiến Oanh Nhiên ngại nhìn thẳng nên dời tầm mắt.

 

Từ Ly Lăng lại giữ chặt cằm nàng, bắt nàng quay lại nhìn. Trước khi nàng nổi giận, hắn cúi xuống, dùng môi lưỡi mang theo vị máu chặn đứng lời nàng.

 

Trong lúc hỗn loạn còn ép nàng nuốt một ít máu của hắn.

 

Oanh Nhiên giãy giụa, trừng mắt định mắng chửi. Nhưng hắn đã kịp thời buông ra, ghé vào tai dỗ dành nàng.

 

Động tác không ngừng, giọng nói trầm khàn dịu dàng, dỗ dành đến mình cả người nàng lâng lâng, dù mệt nhưng không ngủ nổi, chỉ cảm thấy cả người như trôi trên mây, sợ hãi ôm chặt lấy hắn.

 

Mỗi lần viên phòng, đây là thứ nàng không thể chịu nổi nhất. Như thể rơi vào trạng thái mất kiểm soát, dù nói gì, kêu gì thì đều không kịp nhận thức.

 

Đợi thủy triều rút xuống, nàng mới dần tỉnh táo lại. Nhưng cũng chỉ tạm thời khiến nàng biết mình đang làm gì, người trước mắt là ai. Chẳng mấy chốc nàng đã chìm trong cơn mê muội lần nữa.

 

Cứ thế lặp đi lặp lại, cả người trôi theo cơn sóng nhưng nàng chẳng thể ngất đi. Vừa mất kiểm soát, vừa tỉnh táo nhìn hắn, vừa hoảng loạn kìm nén, vừa chìm trong cơn khoái lạc khôn cùng.

 

Mồ hôi của nàng sẽ không biến thành mồ hôi, mà hóa thành những làn khói mỏng tan đi như bằng chứng cho sự phóng túng hoang đường của nàng.

 

Ban đầu nàng còn cảm thấy bình thường, nhưng sau khi nghe hắn nói bậy và trêu đùa làn khói ấy, Oanh Nhiên càng cảm thấy xấu hổ khó chịu. Lúc thì khẽ mắng, lúc lại làm nũng: “Đừng vậy mà...”

 

Cuối cùng lại thấy sắc mặt hắn tỉnh táo, không hề mệt mỏi, nàng biết ngay hắn sẽ không dừng lại, chỉ biết dỗ dành, năn nỉ.

 

Nhưng sao Từ Ly Lăng có thể dễ dàng đánh mất lạc thú như vậy.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ trong lòng, Từ Ly Lăng đúng là súc sinh.

 

Dỗ dành hắn một lúc lâu, nhân lúc không kìm được giọt nước mắt sinh lý, nàng giả vờ rưng rưng nước mắt đáng thương gọi: “Phu quân…”

 

Lúc này hắn mới ra tay, xóa bỏ đặc tính hồn phách không thể chảy mồ hôi của nàng.

 

Ngay lập tức mồ hôi mỏng chảy ra.

 

Từ Ly Lăng cứ như thấy tiếc, đầu ngón tay gạt vài giọt mồ hôi trên cổ nàng rồi đưa lên miệng nếm, sắc mặt tò mò ngây ngô.

 

Oanh Nhiên chẳng thèm năn nỉ nữa, mở miệng mắng hắn: “Chàng đúng là không phải người!”

 

Làm gì có ai lại không biết xấu hổ, điên cuồng đến thế!

 

Từ Ly Lăng cười: “Câu này người khác mắng ta nhiều rồi, ta chẳng thấy gì. Nhưng nghe từ miệng nàng, ta mới thấy hóa ra câu này dễ nghe như vậy.”

 

Oanh Nhiên nghẹn họng, chẳng biết nói gì thêm.

 

Nàng nằm thở hổn hển, nhìn ra ngoài rèm nghỉ ngơi một lát, nhưng lại không chịu được sự trêu chọc của hắn mà r*n r*.

 

Tẩm điện này rất rộng lớn, từ nội điện không thấy được cửa. Lại thêm cửa sổ đặc chế, đóng lại thì không lọt ánh sáng ngoài, nhưng vẫn phân biệt được thời gian.

 

Vào ban đêm, song cửa sổ sẽ tỏa ra ánh sáng tím, vào ban ngày thì tỏa ra ánh sáng lam. Mặc dù thành Từ Ly đã thành thành Thánh Ma nhưng màu cửa sổ vẫn chưa từng thay đổi.

 

Giờ đây, Oanh Nhiên nhìn thấy màu lam tím giao hòa trên khung cửa sổ, chẳng biết là sáng sớm hay hoàng hôn.

 

Nàng khẽ kêu một tiếng trong lòng, vội vàng đẩy Từ Ly Lăng ra: “Chàng... Chàng xem giờ đi...”

 

Từ Ly Lăng: “Không xem.”

 

Oanh Nhiên dỗ dành: “Nghỉ ngơi một chút đi mà, ngày mai... Ngày mai lại...”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng và ta đâu còn nhiều ngày mai.”

 

Hắn vừa dứt lời, Oanh Nhiên bỗng chốc chẳng biết cãi thế nào. Mãi đến khi thật sự không chịu nổi, nàng chẳng màng sống chết nữa mà nói thẳng phải nghỉ ngơi.

 

Lúc này Từ Ly Lăng mới chịu dừng lại. Hắn để nàng bò ra khỏi rèm hít thở, nhưng trước khi nàng định xuống giường thì lại kéo về.

 

Trong lúc nàng liên tục nói “Không được nữa thật mà” thì hắn bảo: “Lúc trong bể tắm, rõ ràng nàng đã bảo làm hằng ngày cũng được.”

 

Oanh Nhiên nghẹn họng, chẳng trả lời được.

 

Lúc này nàng mới kinh ngạc phát hiện: Hóa ra lúc đó hắn hỏi chuyện này không phải để trêu đùa hay tán tỉnh nàng, mà là để thăm dò sức chịu đựng của nàng.

 

Sớm biết vậy thì nàng đã không nói thật.

 

Mặc dù trước đây nàng làm hằng ngày, nhưng đâu có chơi hăng đến vậy.

 

Oanh Nhiên bèn làm nũng bảo mình nói bừa, nhưng Từ Ly Lăng không tin. Nàng cắn răng chịu đựng, nằm im bất động, tỏ vẻ bản thân không thể.

 

Cuối cùng Từ Ly Lăng cũng dừng lại.

 

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng hắn lại cúi người thì thầm bên tai nàng: “Nàng có biết ta từng học y đạo.”

 

Nàng có làm được hay không, hắn còn biết rõ hơn miệng nàng.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, mơ hồ rồi bừng tỉnh.

 

Nàng đột nhiên hiểu ra vì sao Từ Ly Lăng của ngàn năm sau luôn có thể dừng lại đúng lúc trước khi nàng thật sự không chịu nổi, cho dù trước đó nàng nói thế nào cũng không nghe.

 

Giờ phút này, nàng chẳng còn biết hôm nay là ngày nào.

 

Trong cơn mê man, nàng nhìn thấy cửa sổ tỏa ra ánh sáng màu lam, thầm nghĩ bọn họ lăn lộn dữ dội như vậy mà chỉ mới một đêm thôi sao?

 

Vậy cũng còn chấp nhận được.

 

Hắn quả thật hiểu rõ sức chịu đựng của nàng.

 

Dù là ngàn năm trước hay ngàn năm sau, khi dừng lại, hắn chỉ khiến nàng cảm thấy buồn ngủ, đầu óc lâng lâng, không hề khó chịu.

 

Chăn đệm trên giường đã ướt sũng, sớm bị vứt sang một bên, chỉ còn lại giường ngọc ấm áp tr*n tr**, nằm vẫn rất thoải mái.

 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Oanh Nhiên cảm giác được Từ Ly Lăng bế nàng vào phòng tắm rửa sạch, rồi không quay lại Thông Hòa Điện mà nghỉ ngơi tại tẩm điện.

 

Tỉnh dậy, việc đầu tiên Oanh Nhiên làm là nhìn về cửa sổ.

 

Thấy ánh sáng màu tím, nàng biết mình đã ngủ hết một ngày.

 

Từ Ly Lăng nằm bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Cảm nhận được nàng cử động, hắn lập tức mở mắt ra: “Tỉnh rồi?”

 

Hắn nghiêng người kiểm tra thân thể nàng.

 

Đêm đã xuống, Oanh Nhiên sợ hắn lại nổi hứng nên chống tay đẩy vai hắn ra, trách: “Sao ban ngày chàng không gọi ta dậy ăn cơm?”

 

Vốn dĩ nàng định viện cớ để tránh hắn thân mật.

 

Nhưng nói xong thì Oanh Nhiên lại thật sự cảm thấy hắn không chu đáo, không quan tâm mình, thế là hừ nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi.

 

Từ Ly Lăng: “Nàng là hồn phách, dưỡng hồn còn quan trọng hơn ăn cơm, không phải sao?”

 

Oanh Nhiên nghe vậy thì sửng sốt.

 

Nàng quên mất ở đây mình là hồn phách.

 

Trước đây khi cứu người, nàng bị kẹt trong hang động lâu như vậy mà cũng chẳng thấy đói.

 

Bây giờ được ăn ba bữa một ngày chẳng qua là vì có điều kiện, vậy mà nàng lại sống như thói quen khi còn là người.

 

Biết mình trách oan hắn, Oanh Nhiên đảo mắt không chịu nhận sai, dứt khoát đã sai thì sai cho trót.

 

Như vậy hắn sẽ thấy nàng gây sự vô lý, không còn tâm trạng tranh cãi với nàng.

 

Nhưng Từ Ly Lăng không hề tức giận, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, ngón tay chậm rãi chạm nhẹ lên người nàng: “Nàng sợ cái gì, nếu nàng nghỉ ngơi chưa khỏe thì ta sẽ không làm gì nàng đâu.”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới liếc mắt sang: “Vậy thì... Ta chưa nghỉ ngơi khỏe đâu.”

 

Từ Ly Lăng khẽ cười.

 

Oanh Nhiên biết hắn đang chê cười mình, bèn quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý hắn.

 

Hắn “ừ” một tiếng để đáp lại, sau đó khoác áo đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Oanh Nhiên: “Chàng đi đâu vậy?”

 

Hắn cười: “Chuẩn bị một ngày ba bữa cho nàng.”

 

Oanh Nhiên liếc hắn một cái, thầm mắng lúc này hắn còn trêu chọc nàng. Rồi nàng nằm dài trên giường ngọc ấm áp, thoải mái thở phào.

 

Không biết chiếc giường này được làm từ loại ngọc gì, nhưng còn dễ chịu hơn chiếc giường làm từ gỗ Trương Thiên ở Lâm Quan.

 

Có lẽ vì nàng là hồn phách, hoặc vì chiếc giường ngọc quả thực là tiên vật phi phàm.

 

Nàng nghỉ ngơi một lúc thì không thấy mệt nữa.

 

Chưa nghỉ ngơi khỏe chỉ là giả.

 

Chắc chắn hắn đã nhận ra.

 

Nhưng hắn vẫn không làm gì.

 

Nghĩ đến đây, Oanh Nhiên lại bật cười.

 

Đợi một lúc thì Từ Ly Lăng mang bữa khuya quay lại, là một bát mì.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ hắn rất biết phối hợp với một ngày ba bữa của nàng, biết ban đêm thường ăn mì cho dễ tiêu.

 

Hắn kéo một cái bàn nhỏ lại sát giường, đặt bát mì lên để nàng không cần xuống giường cũng ăn được.

 

Oanh Nhiên cầm đũa nếm thử.

 

Vừa vào miệng, nàng đã biết là đây là do hắn nấu.

 

Thật ra nàng cũng không nói rõ được cơm hắn nấu có chỗ nào đặc biệt, nhưng nàng chỉ cần ăn một lần là sẽ nhận ra.

 

Oanh Nhiên vừa ăn vừa mỉm cười, khóe mắt liếc thấy Từ Ly Lăng đang nhìn chằm chằm mình.

 

Nhớ hắn hay tranh ăn với mình, nàng bèn đút cho hắn một miếng.

 

Từ Ly Lăng ăn, nuốt xuống mới nói: “Ta không ăn trên giường.”

 

Theo giáo dưỡng của hắn thì đó là bất lịch sự.

 

Oanh Nhiên: “Trước đây ta cũng không ăn trên giường, bây giờ thỉnh thoảng mới ăn.”

 

Vì được Tần Hoán dạy dỗ, nàng cũng không có thói quen ăn trên giường.

 

Vậy thói quen thỉnh thoảng ăn trên giường này bắt nguồn từ đâu?

 

Oanh Nhiên liếc nhìn Từ Ly Lăng, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment