Trước mắt Oanh Nhiên hiện ra cảnh tượng hắn đau đớn khi ấn chú phát tác, thần trí mơ hồ kêu cha gọi mẹ trong miếu hoang, hiện ra ngục giam loang lổ vết máu, chằng chịt dấu vết giãy dụa trong Hố Trói Thần mình nhìn thấy hôm qua...
Oanh Nhiên giật lại cây trâm, nhét vào lòng, không cho Từ Ly Lăng trước mắt nhìn thấy.
Từ Ly Lăng vòng tay từ sau lưng nàng, luồn vào lòng lấy lại cây trâm. Hắn bọc vải linh lại rồi cài cây trâm lên tóc nàng: “Cứ đeo đi.”
Oanh Nhiên muốn nói gì đó.
Hắn hôn lên tóc nàng, v**t v* gương mặt nàng.
Oanh Nhiên không nói gì, gật đầu, xoay người cầm lấy bàn tay đang lành lại vết bỏng của hắn, kéo hắn lại cùng nàng ăn cơm.
Hắn chẳng có hứng ăn uống. Sau khi ngồi xuống cũng không cầm đũa, chỉ nhìn nàng ăn.
Nhưng nhìn nàng ăn một lát, hắn lại ăn thức ăn của nàng.
Thỉnh thoảng Oanh Nhiên lại đút hắn ăn một miếng.
Cứ vậy bữa trưa trôi qua, ma tu mang một dĩa mứt hoa quả trăm hoa lên.
Nghe nói là Từ Ly Lăng làm lúc nàng không ở đây.
Oanh Nhiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, mỉm cười cầm một miếng ăn thử.
Vừa vào miệng, vị chua xộc tới làm nàng nhăn mặt.
Từ Ly Lăng thong thả bỏ một miếng vào miệng, không có phản ứng gì.
Cũng may hương hoa nồng nặc, là hương hoa lê nàng thích. Mơ khô không bị chát, vị chua qua hết, Oanh Nhiên cũng thấy quen.
Nàng thở ra một hơi, hỏi Từ Ly Lăng: “Chàng không thấy chua hả?”
Từ Ly Lăng lại ăn một miếng: “Không phải nàng bảo bảy phần chua, ba phần ngọt sao?”
Oanh Nhiên: ...
Đây rõ ràng là chín phần chua, một phần ngọt!
Nàng nghi ngờ hắn ăn cỏ Vô Cập quanh năm nên vị giác đã bị thay đổi.
Từ Ly Lăng đưa một miếng mứt hoa quả trăm hoa đến bên miệng nàng, muốn nàng ăn.
Oanh Nhiên không muốn ăn, nhăn mặt làm nũng: “Chua quá à.”
Từ Ly Lăng không ép buộc nàng, tự bỏ vào miệng ăn.
Oanh Nhiên cầm tay hắn, ngậm miệng mơ khô trong tay hắn vào miệng, gương mặt lập tức nhăn nhó vì chua.
Nàng lẩm bẩm: “Nếu Đại Hoa, Tiểu Hoàng cũng ở đây thì tốt quá, phải cho bọn chúng nếm thử.”
Chắc chắn bọn chúng sẽ chua đến mức lăn lộn k** r*n dưới đất.
Nhưng lại không dám nhổ ra vì đó là đồ Từ Ly Lăng làm.
Oanh Nhiên xấu xa suy nghĩ, lại thầm cười rộ lên.
Từ Ly Lăng nhớ nàng từng kể ngàn năm sau, hắn và nàng sẽ nuôi một chó một mèo. Đại Hoa và Tiểu Hoàng là tên của bọn mèo chó đó.
Hắn hỏi: “Nàng thích nuôi thú cưng lắm sao?”
Oanh Nhiên lắc đầu.
Hoàn toàn ngược lại, nàng không thích nuôi thú cưng.
Nàng luôn sợ mình không đủ kiên nhẫn, không đủ tốt, không đủ sức chịu trách nhiệm cho một sinh mạng nhỏ bé.
Nàng nuôi Đại Hoa và Tiểu Hoàng cũng vì có lý do thôi.
Từ Ly Lăng hiểu ra, “ồ” một tiếng.
Oanh Nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Từ Ly Lăng: “Nếu nàng thích nuôi thú cưng thì ta sẽ tìm cho nàng mấy con.”
Oanh Nhiên vui vẻ, thầm nghĩ nếu bọn họ nuôi thú cưng cùng nhau thì chúng có thể bầu bạn với Từ Ly Lăng khi nàng không ở đây.
Nhưng nghĩ lại, hắn không thích nuôi thú cưng. Đợi nàng đi rồi, có khi thú cưng không bầu bạn cùng hắn được, ngược lại còn khiến hắn thấy phiền.
Nàng lắc đầu: “Thôi.”
Ăn xong mơ khô, nàng kéo Từ Ly Lăng đi dạo dưới mái hiên.
Đi dạo một vòng, quay về trước cửa Thông Hòa Điện, nàng nói: “Nếu có thể đặt một chiếc ghế nằm ở đây thì tốt quá. Lúc rảnh rỗi có thể nằm nghỉ, hóng gió, ngắm mưa rơi.”
Ngàn năm sau, nàng và Từ Ly Lăng sống ở huyện Vân Thủy rất thích làm vậy.
Căn nhà bọn họ ở lúc đó nhỏ, không có mái hiên. Khi trời mưa, hai người đặt ghế dài trong phòng chính, mở toang cửa sổ để hóng gió, ngắm mưa, nói chuyện phiếm.
Tuy nhiên chỉ giới hạn từ cuối xuân đến đầu thu, những thời điểm khác thì lạnh quá.
Giờ phút này, Từ Ly Lăng nói: “Mưa gió trong thành Thánh Ma toàn là ma khí, nàng muốn nhập ma à?”
Oanh Nhiên sợ hãi lắc đầu, đi vào trong điện.
Mới vừa vào điện thì có ma tu tới báo: “Bạt Ngục Cốc vừa cho người mang đồ tới.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, bảo ma tu lui xuống.
Oanh Nhiên biết Từ Ly Lăng lại phải đi xử lý công việc, bèn buông lỏng tay hắn: “Chàng đi đi.”
Từ Ly Lăng đáp một tiếng rồi đi về phía Vấn Chính Cung.
Vì Oanh Nhiên đã chiếm Thông Hòa Điện nên hiện tại mọi công việc chính sự ở thành Thánh Ma đều được dời sang nơi đó.
Oanh Nhiên có thói quen ngủ trưa, nàng đi vào nội điện nằm nghỉ trên giường.
Chẳng biết đã ngủ bao lâu, lúc nàng mơ màng tỉnh dậy thì nghe ma tu thông báo: “Mời phu nhân đến trắc điện một chuyến.”
Oanh Nhiên đồng ý, chỉnh trang váy áo, rửa mặt qua loa rồi đi theo ma tu.
Rất khó để xác định thời gian dựa vào sắc trời ở thành Thánh Ma.
Sau khi đến trắc điện, thấy bên trong chỉ có một mình Từ Ly Lăng, Oanh Nhiên mới biết mình đã ngủ rất lâu, đến mức người của Bạt Ngục Cốc đều đã rời đi.
Từ Ly Lăng cho những người khác lui xuống, bước tới kéo nàng vào điện.
Oanh Nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Từ Ly Lăng: “Dẫn nàng đi xem một thứ.”
Oanh Nhiên thầm chờ mong. Nàng theo hắn vào trong, chỉ thấy nội điện trống rỗng, ở giữa đặt một cỗ quan tài đen tuyền khổng lồ.
Trên quan tài khắc đầy những minh ấn quỷ thú tựa như bày trận phong ấn trăm quỷ. Không biết làm từ chất liệu gì mà lẫn trong màu đen còn ánh lên màu tím đỏ u ám, tỏa ra tà khí lạnh lẽo kỳ dị.
Oanh Nhiên hoảng hốt, vỗ ngực bước tới cùng hắn: “Chàng gọi ta tới xem cái này làm gì? Chuẩn bị cho ai thế?”
Khi bước tới bậc thang, lại gần, nàng mới thấy rõ bên trong quan tài.
Bên trong lót gối mềm bằng gấm mây thêu hoa nguyệt liên màu tím đậm, chỉ nhìn thôi cũng biết chẳng phải vật phàm.
Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Giống một cái giường lớn thật.”
Nàng đang nghĩ xem cái này cho ai, bỗng nhớ đến quan tài cực hàn mà Trương Phục Huyền chuẩn bị cho Huyền Hoa ở Bạt Ngục Cốc, khẽ kêu lên: “Huyền Hoa gặp chuyện rồi sao?”
Từ Ly Lăng nghiêng đầu liếc nhìn nàng, tựa như đang tự hỏi Huyền Hoa là ai, một lát sau nhớ ra: “Không biết.”
Oanh Nhiên: “Quan tài cực hàn này không phải chuẩn bị cho nàng sao?”
Từ Ly Lăng: “Đây không phải quan tài cực hàn, là quan tài phong minh, có tác dụng dưỡng âm hồn.”
Dưỡng âm hồn...
Oanh Nhiên im lặng một lúc: “Chuẩn bị cho ta?”
Từ Ly Lăng gật đầu.
Sắc mặt Oanh Nhiên phức tạp: “Sau này chúng ta sẽ ngủ trong quan tài sao?”
Từ Ly Lăng: “Bây giờ không ngủ.”
Lại hỏi: “Nàng không thích à?”
Oanh Nhiên khẽ lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Quả thật quan tài phong minh khiến nàng thấy rất thoải mái, cũng có ý định muốn ngủ thử.
Nhưng trong lòng nàng cứ cảm thấy kỳ lạ.
Có lẽ bởi vì nàng là phàm nhân nên kiêng dè mấy thứ này.
Oanh Nhiên do dự hỏi: “Chàng muốn ngủ ở đây à?”
Từ Ly Lăng: “Nàng ngủ cùng ta không?”
Oanh Nhiên: “Nếu chàng ngủ ở đây thì đương nhiên ta sẽ ngủ cùng.”
Dù sao đây cũng là quan tài dành cho nàng, có lợi cho nàng, nàng cũng không muốn phụ lòng hắn.
Từ Ly Lăng nhẹ cong môi mỉm cười, kéo nàng xuống bậc thang, phất tay áo, nắp quan tài phong minh lập tức đóng lại.
Hắn nói: “Bữa sau rồi tính.”
Oanh Nhiên gật đầu: “Bạt Ngục Cốc cố tình đến chỉ đưa thứ này à?”
Từ Ly Lăng: “Còn tặng một số sách Âm Dương đạo của huyền môn nữa, nàng muốn xem không?”
Oanh Nhiên muốn xem, nhưng lại nghĩ nàng chỉ ở đây cùng hắn hơn hai mươi ngày nữa thôi.
Lần sau không biết bao giờ mới tới được, nếu tốn thời gian đọc sách thì chẳng phải không còn bao nhiêu thời gian ở cùng hắn sao?
Từ Ly Lăng: “Nếu nàng muốn xem thì mấy ngày tiếp theo, chúng ta cùng xem.”
Oanh Nhiên: “Mang về Thông Hòa Điện rồi chúng ta cùng xem nhé?”
Từ Ly Lăng gật đầu.
Oanh Nhiên bật cười. Đọc sách một mình và đọc sách cùng hắn thì là hai chuyện khác nhau rồi.
Từ Ly Lăng dắt nàng rời khỏi trắc điện, cùng nàng đi vòng qua hành lang để về Thông Hòa Điện.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, trong cơn mưa nơi thành Thánh Ma, vầng trăng dần nhô lên.
Nàng dựa vào người Từ Ly Lăng: “Nhìn lâu rồi mới cảm thấy cảnh sắc thành Thánh ma cũng có vẻ đẹp riêng.”
Từ Ly Lăng không đáp.
Vào đến Thông Hòa Điện, hắn ra lệnh cho ma tu chuẩn bị cơm tối.
Oanh Nhiên: “Có sớm quá không?”
Từ Ly Lăng: “Ấn chú trừ ma trên người ta đã lành. Đại hôn của chúng ta vẫn chưa hoàn thành. Nếu nàng thấy sớm quá thì lát nữa dùng bữa cũng được.”
Oanh Nhiên thắc mắc vì sao đại hôn vẫn chưa hoàn thành? Bọn họ đã uống rượu hợp cẩn luôn rồi mà. Bỗng nàng nhớ ra một chuyện, ánh mắt lập lòe cúi đầu.
Ồ...
Vẫn chưa viên phòng.
*
Ăn xong cơm tối, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đi vào phòng tắm.
Hai ngày trước tắm chung, ban đầu Oanh Nhiên còn cảm thấy ngại ngùng, sau đó thì thản nhiên.
Hôm nay ngược lại nàng còn căng thẳng hơn hai hôm trước, ngỡ như quay về ngày mới thành thân cùng Từ Ly Lăng. Mọi việc xong xuôi, nàng rửa qua người rồi đợi Từ Ly Lăng đi vào.
Từ Ly Lăng vô cùng điềm tĩnh, không hề ngại ngùng như nàng nghĩ, mặc dù lúc này hắn trẻ hơn mấy trăm tuổi.
Hắn vẫn ôm nàng vào lòng như mọi khi.
Oanh Nhiên dựa vào cơ thể trắng như tuyết của hắn sau khi ấn chú đã biến mất, đôi mắt đảo khắp nơi, chỉ là không nhìn hắn.
Từ Ly Lăng bất chợt dùng tay hất nước, để giọt nước chảy từ đầu ngón tay xuống vai nàng, trượt vào làn da trắng mịn.
Hắn hờ hững: “Chẳng phải nàng và ta đã từng thành thân rồi sao?”
Oanh Nhiên mếu máo, trong lòng biết hắn lại trêu chọc nàng.
Nàng lẩm bẩm: “Khác nhau mà.”
Từ Ly Lăng: “Khác nhau thế nào? Ta của ngàn năm sau già hơn một chút sao?”
Oanh Nhiên: “Đương nhiên không phải, chàng chẳng thay đổi chút nào. Nhưng lúc chúng ta mới thành thân, chàng không có ý... Muốn ngủ cùng phòng với ta.”
Từ Ly Lăng ngân giọng “ừm” một tiếng như để bảo hắn đang nghe.
Oanh Nhiên nhớ lại đêm đó mình đã căng thẳng và suy nghĩ nhiều đến mức nào, mơ hồ nói: “Đợi ta nói thì chàng mới biết phải viên phòng với ta...”
Nói xong, Oanh Nhiên không căng thẳng nữa. Ngược lại nàng còn nhắc lại thắc mắc lúc đó: “Chàng nói xem, vì sao lúc đó chúng ta đã thành thân rồi mà chàng không nghĩ đến việc viên phòng với ta?”
Ban đầu nàng cứ nghĩ hắn còn nhỏ tuổi nên không biết.
Nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên không phải.
Từ Ly Lăng dùng một tay ôm nàng, tay còn lại lười nhác đặt trên thành hồ, cơ thể hơi nghiêng: “Sợ nàng không muốn.”
Oanh Nhiên bỗng nhiên cảm thấy nhẹ lòng, tựa như một viên đá nhỏ giấu trong tim bấy lâu cuối cùng cũng tan theo gió.
Nàng hỏi: “Không phải chàng không muốn à?”
Từ Ly Lăng: “Nếu ta không muốn thì đã không cưới.”
Oanh Nhiên mím môi cười dịu dàng, quay lại dựa sát người, ôm cổ hắn.
Bàn tay Từ Ly Lăng đặt trên eo nàng khẽ v**t v*.
Vì không có quần áo che chắn nên cơ thể Oanh Nhiên hơi run lên, nàng vô tình rên nhẹ một tiếng.
Oanh Nhiên hờn dỗi liếc hắn một cái, đè tay hắn lại không cho hắn lộn xộn.
Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn động tác nhỏ của nàng: “Ngàn năm sau, sau khi chúng ta thành thân, bao lâu thì viên phòng một lần?”
Gương mặt Oanh Nhiên lập tức đỏ bừng, nàng mím môi không đáp.
Hắn hỏi thẳng thắn quá.
Từ Ly Lăng: “Vậy một tháng mấy lần?”
Oanh Nhiên khẽ đáp: “Không chắc... Có lúc thì khá ít, có lúc thì khá nhiều.”
Từ Ly Lăng: “Khá ít là sao? Khá nhiều là sao?”
Hắn bình tĩnh cứ như đang bàn chính sự, làm Oanh Nhiên xấu hổ một lúc, rồi lại thấy mình làm quá.
Nàng quay mặt đi chỗ khác, dáng vẻ như liều mình trả lời: “Lúc mới thành thân, vì chưa quen nên sau đêm viên phòng hôm đó, cả tháng chúng ta không làm lần thứ hai.”
Sau này hắn đưa nàng về thăm nhà mẹ đẻ, trước mặt cha mẹ luôn âm thầm che chở nàng.
Khiến nàng nhớ ra nàng phải sống cùng hắn cả đời. Không thể mãi tránh né chuyện vợ chồng nên làm được.
Vì thế đêm đó trở về, đã có lần thứ hai.
Sau lần ấy, không hiểu sao nàng cứ bị hắn dụ dỗ quấn quít suốt mấy ngày liền, hôm nào cũng ở trên giường, hầu như không bước xuống.
Mãi cho tới khi nàng thật sự không chịu nổi, bảo hắn nên đi làm.
Hắn mới dừng lại, cho nàng nghỉ ngơi mấy ngày.
Oanh Nhiên nhớ lại chuyện đó, kể qua loa cho Từ Ly Lăng nghe.
Từ Ly Lăng “ồ” một tiếng, chống cằm nghiêng đầu nhìn nàng cứ như đang suy tư gì đó.
Oanh Nhiên: “Sao vậy?”
Từ Ly Lăng v**t v* eo nàng hai cái.
Oanh Nhiên rùng mình, nhíu máy định đẩy tay hắn ra.
Nhưng hắn đã nghiêng người tránh ra trước một bước: “Lên bờ thôi.”
Oanh Nhiên trừng hắn một cái, vươn tay lên để hắn kéo mình dậy: “Hai hôm trước ta đỡ chàng rồi, hôm nay đến lượt chàng đỡ ta.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, xoay người khom lưng, bất ngờ bế nàng ngồi lên khuỷu tay mình.
Oanh Nhiên hoảng hốt vội vịn vào vai hắn để giữ thăng bằng, thân trên vô tình chạm vào chiếc mũi cao của hắn. Nàng suýt thì kêu thành tiếng, vừa muốn che chắn áo lót trước ngực, vừa không dám buông tay vịn hắn ra.
Ban đầu nàng nghĩ, đợi hắn đưa tay đỡ nàng thì nàng sẽ thuận tay đánh hắn một cái. Ai ngờ hỏng hết kế hoạch rồi.
Oanh Nhiên cụp mắt hờn dỗi, dùng chân đá một cái vào eo hắn.
Từ Ly Lăng dỗ dành: “Đại tiểu thư đừng đá lung tung, để kẻ hèn bế ngài lên bờ.”
Oanh Nhiên bị hắn chọc cười, đôi mắt xán lạn, cười khúc khích: “Nghe nói trong vương cung, bình thường nếu các nương nương phàm nhân đi không nổi thì sẽ gọi thái giám cõng về cung.”
Từ Ly Lăng biết nàng đang thầm mắng hắn, nhưng thản nhiên chẳng thèm để ý, ngược lại còn phối hợp: “Nương nương muốn kẻ hèn cõng về cung sao?”
Hắn đặt Oanh Nhiên lên bờ để nàng lau người và mặc quần áo.
Oanh Nhiên giả vờ trầm ngâm, ra vẻ uy nghiêm: “Được thôi, Tiểu Lăng Tử.”
Nói rồi nàng lại cười thành tiếng.
Từ Ly Lăng lên bờ, thi triển thuật pháp loại bỏ hơi nước, tùy tiện khoác tẩm bào lỏng lẻo trên người. Hắn cầm khăn vải đi về phía Oanh Nhiên đang lau người: “Để kẻ hèn hầu hạ ngài lau người.”
Oanh Nhiên kêu lên một tiếng, bảo hắn đừng tới gần.
Nhưng sao Từ Ly Lăng chịu nghe lời, hắn vẫn thản nhiên bước tiếp. Làm Oanh Nhiên liên tục lùi về sau, lùi đến mức chẳng màng lau người nữa mà khoác váy ngủ lên rồi chạy vào nội điện.
Nhưng chưa chạy được hai bước, nàng đã bị Từ Ly Lăng siết chặt eo ôm về.
Oanh Nhiên giãy dụa trong lòng hắn.
Hắn nói: “Cẩn thận bị người khác nhìn thấy.”