Oanh Nhiên im lặng, thầm nghĩ hình như Từ Ly Lăng vẫn luôn kỳ quái như vậy.
Ngàn năm sau, có rất nhiều chuyện nàng làm không phải hắn không phát hiện.
Ban đầu khi nàng mới thành thân với hắn chưa lâu, một ngày nọ mơ thấy mấy chương trình pháp luật kiếp trước hay xem, trong lòng lo sợ nên trằn trọc suy nghĩ mãi, cuối cùng lén giấu con dao nhỏ vào khe giường.
Lúc đó nàng chỉ nhất thời nổi hứng, về sau quên mất chuyện này, cũng quên luôn con dao nhỏ.
Một lần nàng vô tình tìm thấy con dao trong khe giường không có lấy một hạt bụi, hiển nhiên hắn đã phát hiện từ lâu trong lúc quét dọn.
Nhưng con dao vẫn ở đó, mà hắn chưa nhắc tới bao giờ.
Rồi chuyện Đại Hoa đột nhiên xuất hiện bất thường, hay việc nàng đã phát hiện hắn là ma...
Hắn chưa bao giờ hỏi, cũng chưa bao giờ nói.
Nếu nàng tình nguyện nói với hắn thì hắn sẽ nghe, nếu không thì bỏ qua.
Oanh Nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện, trong lòng thầm trách hắn.
Bỗng nhiên hắn nói: “Đâm trúng ta rồi.”
Oanh Nhiên lấy lại tinh thần: “Gì cơ?”
Từ Ly Lăng vô cùng tự nhiên rút cây trâm bọc bằng vải linh trên tóc nàng ra, nhưng lại bị bỏng nên giật mình buông tay.
Cây trâm rớt vào bể tắm.
Oanh Nhiên lập tức cầm lấy tay hắn, thấy vết bỏng màu đỏ trong lòng bàn tay hắn đang dần lành lại thì mới thở phào.
Dù ma hay linh đều có thể dùng cây trâm, là vải linh đã làm bỏng hắn.
Từ Ly Lăng của ngàn năm sau chưa bao giờ tỏ ra khác lạ khi chạm vào vải linh, thậm chí miếng vải này cũng là hắn bọc lên.
Oanh Nhiên thật sự không ngờ hóa ra vải linh có thể tổn thương hắn.
Tuy nhiên thứ có thể áp chế Mắt Thần Ánh Dương và Tinh Hà Vượt Trăng hiển nhiên không thể bình thường.
Có lẽ vì tu vi hiện tại của hắn chưa mạnh bằng ngàn năm sau nên mới vậy.
Oanh Nhiên bảo hắn mở tay ra, nhẹ nhàng thổi vào vết thương của hắn.
Từ Ly Lăng hỏi: “Đó là cái gì? Trước đây không thấy nàng dùng.”
Hắn cúi xuống, định lặn xuống nước lấy.
Oanh Nhiên ngăn cản, sợ hắn lại bị bỏng: “Để ta lấy.”
Cúi xuống có thể nhìn thấy cây trâm bọc trong vải linh màu lục đang nằm dưới đáy bể trong vắt. Nhưng hồ nước quá sâu, nàng lại không biết bơi.
Oanh Nhiên suy nghĩ một lát rồi giữ chặt tay Từ Ly Lăng: “Ta nín thở lặn xuống nhặt, chàng kéo ta lên nhé.”
Nói rồi nàng nín thở lặn xuống nước.
Nhặt được trâm rồi, nhưng mãi Từ Ly Lăng chẳng kéo nàng lên.
Nàng không biết bơi, cũng không thể mở mắt dưới nước, nín thở chẳng được bao lâu đã hoảng loạn kéo tay hắn để lên. Nhưng nàng không biết dùng sức dưới nước như thế nào, không thể nổi lên được.
Nàng vùng vẫy vài cái, vì không nín thở được nữa nên vô thức hít vào một hơi.
Lúc này mới phát hiện mình không chết đuối.
Oanh Nhiên ngẩn ra.
Từ Ly Lăng đột nhiên đưa tay kéo nàng lên khỏi mặt nước.
Nàng nửa ngồi trên cánh tay hắn, chống vào vai hắn, mơ màng cử động mắt.
Đợi cho nước trôi khỏi mắt, nàng mới mở mắt nhìn thấy Từ Ly Lăng đang cười nhạt nhìn chằm chằm mình: “Nàng là vong hồn, không thể chết đuối.”
Oanh Nhiên thầm nghĩ hóa ra là vậy, tức tối đánh hắn hai cái, “Sao chàng không nói ta biết, làm ta ở dưới nước sợ chết đi được!”
Từ Ly Lăng: “Nàng đã chết rồi.”
Oanh Nhiên trừng mắt, dùng sức đẩy hắn ra. Nàng biết hắn thích trêu chọc nàng, nhưng vẫn thấy tức vì trò đùa dai lần này.
Ban đầu nàng còn muốn kể chuyện cây trâm cho hắn nghe, nhưng bây giờ chẳng buồn nói nữa.
Nàng quay người, vịn vào thành bể định rời đi.
Lại bị hắn siết eo kéo về.
Oanh Nhiên buồn bực giãy dụa trong lòng hắn: “Buông ra!”
Từ Ly Lăng không buông, từ phía sau v**t v* gò má nàng, rồi men theo cần cổ trắng mịn.
Nàng nhạy cảm hơi run lên.
Từ Ly Lăng đứng phía sau thở dài: “Sao nàng lại chết rồi chứ...”
Nói cái gì vậy!
Oanh Nhiên không vùng vẫy nữa, xoay người đánh hắn vài cái.
Những dòng ấn chú đen kịt trên người hắn đã nhạt bớt, để lộ làn da trắng lạnh, nay bị nàng đánh để lại vài vệt đỏ.
Từ Ly Lăng không nói gì, cứ để mặc nàng đánh.
Oanh Nhiên không để ý trong tay mình vẫn còn cầm cây trâm, đến khi phát hiện mấy vết xước rỉ máu thì nàng mới biết mình đánh mạnh quá, bèn dừng tay.
Nhưng nàng vẫn quay lưng không nói chuyện với hắn.
Từ Ly Lăng im lặng ôm nàng, vùi mặt vào cổ nàng.
Cứ thế cho đến khi Oanh Nhiên dần nguôi giận, nàng gỡ tay hắn ra rồi khẽ nói: “Ta muốn lên bờ, buông ra.”
Hắn vẫn không buông.
Mãi cho đến khi nàng dừng lại, đặt tay trên tay hắn, Từ Ly Lăng mới buông ra rồi lên bờ cùng nàng.
Oanh Nhiên vẫn không nói chuyện với hắn, quay lưng mặc xiêm y, không dẫn hắn về phòng như hôm qua nữa.
Hắn chậm rãi mặc đồ trong phòng tắm.
Oanh Nhiên quay về nội điện, nằm nghỉ trên giường. Một lát sau, hắn mới thong thả đi vào.
Hắn hỏi: “Muốn ngủ chưa?”
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, thấy hắn ngồi xuống mép giường thì lại quay lưng về phía hắn.
Từ Ly Lăng tắt nến trong điện.
Oanh Nhiên cảm giác phía sau giường lún xuống, là hắn đã nắm xuống.
Một lát sau, hắn vươn tay ôm lấy, vùi mặt vào gáy nàng: “Ta sai rồi, đừng giận nữa.”
Thấy hắn nhận lỗi, Oanh Nhiên mới nói chuyện với hắn: “Nếu như ta không phải linh hồn và sẽ chết đuối thật thì sao?”
Huống chi nàng vốn không phải linh hồn, chỉ tạm mang hình dáng hồn phách ở thế giới này mà thôi.
Từ Ly Lăng: “Ta cũng sẽ chết cùng nàng.”
Oanh Nhiên ngẩn người.
Nàng vốn cứ tưởng hắn sẽ nói: “Có ta ở đây, nàng sẽ không chết.”
Nhưng không ngờ hắn lại nói hắn sẽ chết cùng nàng.
Oanh Nhiên im lặng, nhớ lại trước đây hắn cũng bảo muốn nàng chết cùng hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng có suốt ngày cứ nói mấy chuyện như vậy, còn sống tốt biết bao.”
Từ Ly Lăng không đáp.
Trong bóng đêm, Oanh Nhiên cầm lấy bàn tay đang đặt trên hông mình, nhắm mắt ngủ.
Hôm sau tỉnh lại, Từ Ly Lăng vẫn nằm trên giường.
Thấy nàng mở mắt, hắn lập tức đứng dậy mặc quần áo.
Oanh Nhiên vẫn còn ngái ngủ, giọng nói nhập nhèm: “Hôm nay chàng cũng phải luận đạo với mấy tiên nhân đó sao?”
Từ Ly Lăng: “Có việc khác phải làm, trưa sẽ về.”
Oanh Nhiên đáp một tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Từ Ly Lăng mặc quần áo xong thì đi tới cạnh giường, cúi người xuống. Oanh Nhiên choàng cổ hắn, mở mắt nhìn thấy hắn gần trong gang tấc: “Ấn chú trên người chàng nhạt đi nhiều rồi.”
Sau đó nhẹ hôn lên mắt phải của hắn.
Từ Ly Lăng: “Đến hoàng hôn hôm nay sẽ biến mất.”
Hắn vuốt mái tóc rối bời vì ngủ của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Vào khoảnh khắc môi răng chạm nhau, Oanh Nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh lẽo tràn vào miệng mình. Là ma khí! Nàng giật mình, tỉnh táo hẳn.
Từ Ly Lăng đứng thẳng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên nghi ngờ là do ấn chú chưa tan hết gây ra, bèn xoa cánh môi: “Hơi lạnh.”
Từ Ly Lăng nhẹ vỗ đỉnh đầu nàng: “Ta đi đây.”
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng. Đợi hắn rời đi, nàng nằm trên giường một lát nữa rồi mới dậy rửa mặt.
Giờ ngọ, Từ Ly Lăng trở về ăn trưa cùng nàng.
Ấn chú trên người hắn hầu như không nhìn thấy nữa, chỉ còn vết mờ trong mắt phải. Mắt trái cũng nhạt màu, lộ ra con ngươi màu vàng kim.
Oanh Nhiên liếc nhìn mắt hắn, nhớ ra chuyện ở bể tắm hôm qua, bèn rút cây trâm bọc vải linh trên tóc xuống.
Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên ăn cơm cùng nàng như mọi khi.
Oanh Nhiên vừa tháo mảnh vải vừa để ý hắn.
Hắn ăn mười miếng cũng chẳng bằng nàng ăn một miếng, trông như mắc chứng biếng ăn. Đúng là làm khó bắt hắn ăn cùng nàng rồi.
Oanh Nhiên không nhịn được: “Không thích ăn thì đừng ăn nữa.”
Từ Ly Lăng vẫn không đặt đũa xuống, thấy nàng tháo miếng vải linh để lộ cây trâm tinh xảo thì hỏi: “Thần nữ cho nàng à?”
Oanh Nhiên: “Không phải.”
Nàng giơ cây trâm trước mặt Từ Ly Lăng, cười nói: “Chàng nhìn đi, viên đá quý trên cây trâm có phải rất giống màu mắt trái của chàng không?”
Đâu chỉ là giống.
Đặt cạnh nhau so sánh mới thật chúng giống hệt nhau.
Hắn từng nói mắt mình là hiện hóa của thánh linh, Mắt Thần Ánh Dương cũng là vật của thánh linh.
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, liếc nhìn cây trâm rồi nhìn chằm chằm nàng.
Oanh Nhiên: “Lúc trước ở ngôi miêu hoang ngoài thành An, ta từng nói với chàng rồi đó. Phu quân ta làm một cây pháp trượng cho ta, màu vàng của đỉnh trượng giống hệt mắt chàng. Chính là cây này.”
Từ Ly Lăng hỏi: “Phu quân nàng là ai?”
Oanh Nhiên cười hờn dỗi: “Chàng nghĩ là ai?”
Từ Ly Lăng cũng cười: “Biết nó được làm từ thứ gì không?”
Oanh Nhiên: “Biết. Phu quân ta dùng bảo bối của thánh nữ Thiên Túc Cung để làm.”
Từ Ly Lăng: “Trong câu chuyện xưa mà nàng tưởng tượng, phu quân nàng tặng thứ này cho nàng, có phải vì nghĩ rằng nếu nàng giết hắn thì hắn cũng cam tâm tình nguyện không?”
Nụ cười của Oanh Nhiên khựng lại: “Ý chàng là gì?”
Từ Ly Lăng: “Nàng cầm thứ này, còn hỏi ta có ý gì?”
Oanh Nhiên nhìn chằm chằm hắn một lát, cuối cùng cũng hiểu ra...
Đối với hắn thì thứ này chẳng tốt đẹp gì.
Dưới góc nhìn của hắn, trước đây nàng được thần nữ phái đến, không thể không biết lai lịch của thứ này.
Vậy mà nàng còn ngang nhiên giơ nó trước mặt hắn, chẳng khác nào khiêu khích, giẫm lên giới hạn của hắn, thử xem hắn có nổi giận ra tay với nàng hay không.
Nhưng rõ ràng đây là món quà hắn của ngàn năm sau đã tặng cho nàng kia mà!
Oanh Nhiên cúi đầu nhìn chằm chằm đỉnh trâm, đột nhiên ý thức được thứ kỳ trân dị bảo để làm ra cây trâm này có lẽ có liên quan đến hắn.
Trong điện im lặng một lúc lâu.
Tâm trí Oanh Nhiên rối loạn, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng nàng không dám tin, cũng không muốn tin.
Chẳng biết bao lâu sau.
Từ Ly Lăng đặt tay lên vai nàng.
Oanh Nhiên ngước mắt, chẳng biết Từ Ly Lăng đã tới gần từ bao giờ, hiện đang ngồi trước mặt nàng, thái độ ôn hòa, khẽ nói: “Thứ này nằm trong tay nàng quả thực tốt hơn nằm trong tay người khác.”
Oanh Nhiên: “Ta sẽ không giết chàng.”
Từ Ly Lăng: “Không phải cứ có được thứ này là có thể giết được ta, còn phải xem có bản lĩnh đó hay không đã. Nếu không ta đã chết từ lâu rồi.”
Oanh Nhiên bất an hỏi: “Rốt cuộc thứ này được làm từ gì?”
Mà lại khiến hắn đột nhiên mọc đầy gai nhọn như vậy.
Kể từ tối qua ở suối nước nóng, tâm trạng hắn đã bất thường.
Chẳng lẽ là thứ tàn nhẫn như nàng đoán ư?
Nhưng rõ ràng ngàn năm sau, hắn vẫn thường xuyên thưởng thức, còn lấy nó ra trêu chọc nàng kia mà.
Đại Hoa và Quan Dập đều từng nói với nàng, pháp trượng được làm từ hai thánh vật của Thiên Túc Cung và Diệu Cảnh.
Oanh Nhiên cầm cây trâm lên, một lần nữa bọc vải linh lại.
Bỗng nghe Từ Ly Lăng nói: “Tinh Hà Vượt Trăng, thánh vật của Âm Dương đạo. Và cả con mắt phải đã bị móc ra của ta.”
Oanh Nhiên khựng lại, bỗng cảm thấy cây trâm trở nên vô cùng bỏng tay.
Từ Ly Lăng thản nhiên lấy cây trâm từ tay nàng, phớt lờ cơn bỏng rát, tháo vải linh ra rồi thưởng thức trong tay.
“Tuy nhiên hiện tại thế nhân đều gọi nó là Mắt Thần Ánh Dương.”