Oanh Nhiên kinh ngạc trước cách gọi của thần nữ.
Nàng nhớ trước khi thần nữ muốn giết nàng cũng đã gọi như vậy. Nhờ động tác nàng ta thoáng khựng lại trong chốc lát, nàng mới có thể thoát chết.
Nàng âm thầm suy đoán, ngoài mặt vẫn thản nhiên, phớt lờ câu nói của thần nữ mà vào thẳng vấn đề: “Có lẽ ngươi cũng cảm nhận được mình đã trúng chú thuật Âm Dương đạo.”
Thần nữ nhíu mày, suy nghĩ một lát: “Là chú phong ấn linh hồn trong bí thuật phụ của “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”?”
Oanh Nhiên kinh ngạc vì nàng ta biết. Nhưng nghĩ lại thì, thần nữ đã luân hồi rất nhiều lần, có biết cũng không lạ.
Thần nữ: “Là hắn dạy ngươi à?”
Oanh Nhiên không trả lời: “Nếu ngươi đã biết chú thuật này thì hẳn cũng biết rõ, bí tịch chỉ có nửa cuốn, dù có chú thuật phụ nhưng không có cách giải. Hiện tại chỉ có một mình ta biết cách giải chú.”
Nhưng trong lòng Oanh Nhiên tính toán, qua một thời gian nữa thần nữ có thể dùng năng lượng ăn mòn giải chú.
Cho nên nàng muốn giải quyết rắc rối giữa mình và thần nữ nhân lúc nàng ta đang nằm trong thế bất lợi.
Đôi mắt thần nữ tỉnh táo linh động: “Ngươi muốn gì?”
Oanh Nhiên rút cây trâm trên tóc ra, lật tay lại, cây trâm hóa thành pháp trượng.
Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Muốn ngươi chết.”
Đồng tử thần nữ co rụt lại, song nàng ta nhanh chóng bình tĩnh: “Nhân lúc ta ngủ say trong một thời không khác, ngươi đã cướp lấy Mắt Thần Ánh Dương và Tinh Hà Vượt Trăng à? Sư muội, ngươi lớn thật rồi.”
Oanh Nhiên thầm ghi nhớ tình trạng của thần nữ trong hiện thực: Ngủ say. Lại nhíu mày vì một lần nữa nàng ta gọi nàng là sư muội.
Nàng từng bước tới gần thần nữ.
Thần nữ không né tránh, ngược lại còn chủ động tiến lên: “Sư muội, vậy thì giết ta đi. Giết ta, để hai ta cùng chết.”
Oanh Nhiên cảnh giác: “Ý ngươi là gì?”
Thần nữ: “Có phải hệ thống của ngươi nói, ngươi có thể xuyên đến thời không này là nhờ cơ chế của hệ thống đúng không?”
Oanh Nhiên nhíu mày.
Thần nữ: “Các ngươi sai rồi, bởi vì các ngươi đến muộn, ta đã dùng cơ chế của hệ thống rồi. Hiện tại đã là lần xuyên không thứ hai.”
Oanh Nhiên: “Nghĩa là sao?”
Ở bên kia, Đại Hoa đột nhiên hiểu ra, khẽ kêu: “Phân Vũ Hợp Trụ! Hóa ra giao diện hệ thống của tôi xuất hiện thêm thanh tiến độ thứ hai là do Phân Vũ Hợp Trụ...”
Thần nữ nói: “Nghĩ là ta đã dùng cơ chế xuyên không do hệ thống cung cấp rồi. Hiện tại ngươi có thể xuyên không, đó là nhờ ta sử dụng đạo cụ Phân Vũ Hợp Trụ tạo ra lần xuyên không thứ hai.”
Oanh Nhiên rùng mình.
Đại Hoa giải thích với Oanh Nhiên: “Vũ là không gian, trụ là thời gian. Phân Vũ Hợp Trụ, đúng như tên gọi, chính là đạo cụ phân hóa thời không. Nó có thể khởi động lại cơ chế nhiệm vụ thời không của hệ thống.”
“Nếu chúng ta được cơ chế của hệ thống dịch chuyển đến đây, cho dù cô ta không muốn đưa cô về thì khi gặp nguy hiểm, cô cũng sẽ tự động được đưa về nhờ cơ chế bảo vệ. Giống như lần đầu tiên cô đến đây ấy. Nhưng Phân Vũ Hợp Trụ chỉ có người sở hữu mới có thể điều khiển.”
Đại Hoa: “Chúng ta không thể giết cô ta. Đạo cụ nằm trong tay cô ta, nếu chúng ta giết cô ta thì sẽ bị nhốt trong thời không này, và cô sẽ chết.”
Thông qua Oanh Nhiên, Đại Hoa chất vấn thần nữ: “Vì sao cô lại có Phân Vũ Hợp Trụ? Thứ này phải được trụ sở chính cho phép thì mới có thể sử dụng. Vì sao cô lại khởi động thế giới này lần hai?”
Thần nữ ung dung: “Đương nhiên là vì trụ sở chính đã không thể khởi động lại thế giới này nữa. Ta đã nói với các ngươi từ lâu rồi. Thánh Ma là một ý niệm bất tử bất diệt. Kể từ khi ra đời, nó sẽ không biến mất nữa. Nếu thế giới này bị hủy diệt, nó sẽ thoát khỏi trói buộc của thiên địa và tung hoành trong hư không.”
“Nó sẽ liên tục trưởng thành trong luân hồi và ngày càng lớn mạnh. Mỗi lần khởi động lại, nó càng trở nên đáng sợ hơn. Lần này đã là giới hạn mà trụ sở chính có thể áp chế nó. Vì vậy chỉ có thể để ta sử dụng đạo cụ miễn cưỡng tạo ra một lần nữa.”
Đại Hoa kêu lên: “Sao lại thế được!”
Thần nữ cười lạnh: “Phải rồi, các ngươi chỉ biết nhiệm vụ là giải cứu thế giới, nhưng không biết thế giới mà nhiệm vụ muốn cứu là cái gì. Giải cứu thế giới này? Không. Nhiệm vụ thật sự của trụ sở chính chính là cứu tất cả đại ngàn thế giới.”
“Trụ sở chính lo sợ nếu Thánh Ma thoát khỏi ràng buộc của thế giới này, thì đại ngàn thế giới sẽ bị ma niệm do Thành Ma truyền bá ảnh hưởng. Đến lúc đó chiến loạn và giết chóc sẽ không chỉ xảy ra ở thế giới này. Nếu không ngươi nghĩ vì sao trụ sở chính lại dung túng ta đến thế, cho ta nhiều năng lượng như vậy, liên tục bảo vệ mạng sống của ta?”
Oanh Nhiên sững sờ, đôi con ngươi khẽ run lên.
Thần nữ lạnh nhạt nói: “Sao? Còn muốn giết ta không? Có người làm bạn chết cùng thì ta cũng không ngại.”
Oanh Nhiên nhìn chằm chằm thần nữ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Trụ sở chính đã phái thần nữ tới thế giới này luân hồi một trăm ngàn năm, trong tay thần nữ chắc chắn có rất nhiều lợi thế. Ngay từ đầu nàng cũng không nghĩ mình có thể giết thần nữ thành công.
Trên đường tới đây, nàng đã thảo luận chuyện này cùng Đại Hoa.
Đại Hoa nói theo quy định của trụ sở chính, nếu thần nữ muốn giết nàng, nàng phản sát thì không tính là vi phạm quy định.
Nhưng thanh tiến độ thứ hai xuất hiện trên giao diện hệ thống của nó trước đó lại hơi kỳ lạ.
Thanh tiến độ này không dựa vào tiến độ làm nhiệm vụ của Oanh Nhiên, đôi khi Oanh Nhiên chẳng làm gì mà nó cũng biến động.
Mà trên thế giới này, ngoài trừ Oanh Nhiên thì chỉ có thần nữ có thể ảnh hưởng tiến độ làm nhiệm vụ thôi.
Vì vậy kết quả trước mắt cũng nằm trong dự liệu.
Điều duy nhất nằm ngoài dự đoán của nàng chính là việc hủy diệt thế giới, song chuyện này có gấp cũng chẳng giải quyết được gì.
Oanh Nhiên lấy lại bình tĩnh, vừa nhẹ giọng vừa đe dọa: “Ta sẽ không giết ngươi. Đổi lại, ta muốn tất cả năng lượng của ngươi. Nếu không... Chúng ta cùng chết cũng được.”
Thần nữ nhíu mày giằng co cùng nàng. Thấy nàng thật sự không hề sợ hãi, cuối cùng nàng ta không thể không cúi đầu: “Ta không thể đưa tất cả năng lượng cho ngươi, cùng lắm là một nửa thôi. Nếu không, chúng ta cứ đồng quy vu tận đi.”
Oanh Nhiên: “Bảy mươi phần trăm.”
Nàng biết tính cách thần nữ cực đoan, nên khi nói “tất cả” là đã chừa đường mặc cả cho nàng ta.
Thần nữ: “Năm mươi phần trăm.”
Oanh Nhiên: “Bảy mươi phần trăm.”
Thần nữ: “Năm mươi phần trăm đã nhiều lắm rồi!”
Oanh Nhiên không lay chuyển: “Vậy chúng ta cùng chết đi. Nếu không đủ năng lượng để đối phó ngươi, có ngươi nhìn chằm chằm vào tính mạng của ta, vậy có khác gì đã chết đâu?”
“Ngươi!”
Thần nữ trừng mắt nhìn nàng, hàm răng nghiến chặt, cố kìm nén cơn tức giận: “Được, bảy mươi phần trăm!”
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, yêu cầu thần nữ lập kế ước rồi chuyển năng lượng cho Đại Hoa.
Có nhiều năng lượng như vậy trong tay, sau này thần nữ muốn động vào nàng cũng phải cân nhắc nguy cơ bị giết ngược.
Ý thức của thần nữ đã rơi vào hôn mê từ lâu vì chú phong ấn linh hồn, nàng ta chỉ gắng gượng chống chọi đến bây giờ mà thôi. Nàng ta chậm chạp thao tác xong, một khắc sau bất tỉnh ngã gục xuống đất.
Oanh Nhiên thi triển thuật pháp giải chú cho thần nữ.
Đợi thần nữ tỉnh lại, Oanh Nhiên thông báo: “Lần này ta định ở lại đây ba mươi ngày, nhờ ngươi ba mươi ngày sau đưa ta đi. Nếu ngươi đưa ta đi sớm hơn hoặc không chịu đưa...”
Oanh Nhiên mỉm cười, chẳng nói lời nào.
Nhưng thần nữ hiểu ý nàng: Vậy đồng quy vu tận.
Thần nữ lạnh giọng: “Sư muội, trước đây là ta hồ đồ, ta xin lỗi ngươi... Nhưng ta nghĩ chúng ta vẫn có chung mục tiêu, ngươi cũng không muốn Thánh Ma hủy diệt thế giới này đúng chứ? Nếu ngươi đã nhận được năng lượng, mong ngươi đừng để bụng chuyện trước đây ta hồ đồ.”
Oanh Nhiên nhíu mày, không nhịn được muốn hỏi vì sao thần nữ cứ gọi nàng là sư muội.
Nhưng nàng nhận ra ánh mắt thần nữ nhìn nàng sâu hun hút như đang che giấu điều gì.
Một người ôm hận báo thù cho sư muội, sao có thể nhìn sư muội vừa tìm lại được của mình bằng ánh mắt ấy được?
Cuối cùng Oanh Nhiên vẫn chẳng hỏi, chỉ nói: “Ngươi diễn tệ lắm biết không.”
Sắc mặt thần nữ cứng đờ.
*
Khi rời khỏi Hố Trói Thần thì sắc trời đã tối đen.
Mặc dù ban ngày thành Từ Ly Lăng cũng tối tăm, nhưng ban đêm nơi đây càng đặc quánh và lạnh lẽo hơn.
Oanh Nhiên bước nhanh hơn về Thông Hòa Điện.
Suốt dọc đường, Đại Hoa cứ phấn khích lải nhải không dứt trong đầu Oanh Nhiên rằng nó có rất nhiều năng lượng. Đến mức nàng có thể tưởng tượng được hình ảnh nó quơ tay múa chân.
Trở lại Thông Hòa Điện.
Ánh nến trong điện mờ tối, không còn sáng tỏ như mọi khi nàng đến.
Oanh Nhiên nghi hoặc bước vào trong, thấy một bóng người đang dựa vào bảo tọa, chống cằm nhắm mắt trong điện.
Nàng bước tới, khẽ gọi: “Hoài Chân? Sao chàng lại ngủ ở đây?”
Vừa đến gần thì Từ Ly Lăng bất ngờ mở mắt. Trong bóng tối, đôi đồng tử đỏ rực và tròng mắt trắng dã ngỡ như ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Oanh Nhiên vô thức hoảng hốt, rồi bình tĩnh lại: “Ăn cơm chưa?”
Trên người hắn có mùi hương rất phức tạp, là hương mát lạnh vốn có của hắn hòa lẫn với một mùi hương kỳ lạ khác.
Từ Ly Lăng: “Đang đợi nàng.”
Oanh Nhiên x** n*n mặt hắn, gọi ma tu tới thắp sáng Thông Hòa Điện rồi chuẩn bị cơm tối.
Ma tu tuân lệnh lui xuống.
Oanh Nhiên ngồi xuống bên cạnh Từ Ly Lăng. Lúc này nàng mới để ý thấy có vết máu vàng kim dính vào hoa văn thú trên huyền bào của hắn.
Mùi hương phức tạp trên người hắn chính là do máu tiên.
Oanh Nhiên đoán được đó là máu của thượng tiên Thiên Tiêu, nhưng nàng không hỏi nhiều, chỉ vỗ nhẹ vai hắn: “Đi thay xiêm y khác đi.”
Từ Ly Lăng đi vào trong nội điện thay một bộ áo bào xanh sẫm.
Ma tu đã mang cơm tối lên, Oanh Nhiên kéo hắn ngồi xuống.
Hắn hỏi: “Đi đâu mà về muộn vậy?”
Oanh Nhiên trả lời đúng sự thật: “Đi gặp thần nữ. Ba mươi ngày nữa, ta phải rời khỏi đây.”
Từ Ly Lăng im lặng.
Oanh Nhiên khẽ thở dài: “Ta là linh hồn, không thể ở lại đây quá lâu.”
Từ Ly Lăng: “Nếu ta có dị pháp giúp nàng ở lại đây lâu dài thì nàng có ở không?”
Oanh Nhiên: “Dị pháp gì? Có thể khiến linh hồn rời cơ thể sống mấy trăm năm mà không chết không?”
Từ Ly Lăng im lặng một lúc, rồi bỗng dưng bật cười trầm thấp, càng cười thân thể càng run.
Oanh Nhiên nổi da gà: “Chàng cười cái gì?”
Từ Ly Lăng dừng cười: “Linh hồn rời cơ thể sống?”
Oanh Nhiên biết hắn không tin câu chuyện ngàn năm sau của nàng, hắn chỉ nghĩ nàng muốn rời đi để về Cửu U Phong Đô. Nhưng nàng vẫn nói: “Ta đã bảo ta tới từ ngàn năm sau rồi, ngàn năm sau ta vẫn còn sống.”
Từ Ly Lăng: “Nếu vậy, vì sao nàng từ ngàn năm sau đến vì ta, nhưng việc đi hay không lại dựa vào ý của thần nữ?”
Chuyện này...
Oanh Nhiên không trả lời được.
Nàng có thể lừa hắn là: Bởi vì ta và nàng đã giao dịch, ta tới tìm chàng, đổi lại phải giúp nàng cứu người.
Nhưng nàng không muốn lừa hắn.
Oanh Nhiên nghĩ cách giải thích những chuyện kỳ lạ như hệ thống và thế giới bên ngoài.
Nhưng Từ Ly Lăng đã ngắt lời nàng: “Ăn cơm đi.”
Oanh Nhiên bất lực.
Hắn vốn dĩ không tin, chẳng cần nàng giải thích.
Nhưng...
“Ba mươi ngày nữa ta phải rời đi thật đấy.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Đáng lẽ đây phải là chuyện tốt đối với Oanh Nhiên, nhưng trong lòng nàng cứ cảm thấy kỳ lạ.
Bữa cơm trôi qua một cách mất tập trung. Sau khi ăn xong cả hai cùng tắm, Từ Ly Lăng lại ôm chặt nàng vào lòng như hôm qua.
Oanh Nhiên quan sát ấn chú trên người hắn, thấy chúng đã nhạt đi rất nhiều.
Nàng cảm thấy yên tâm hơn, chui vào lòng hắn lẩm bẩm: “Ta sắp đi rồi, sao chàng không quan tâm gì cả?”
Từ Ly Lăng: “Nếu quan tâm thì nàng sẽ không rời đi à?”
Oanh Nhiên: ... Cái đó thì không.
Từ Ly Lăng: “Ta không thích những câu hỏi vô nghĩa.”