Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 103

Oanh Nhiên chưa kịp hoàn hồn, ngước mắt...

 

Người trước mắt bị ấn chú đen kịt phủ kín mặt, đôi mắt nhiễm đầy huyết ma, một bên đỏ như máu, một bên mờ đục sương, xen lẫn ánh vàng trông càng thêm đáng sợ.

 

Oanh Nhiên bình tĩnh lại, siết chặt quần áo hắn: “Hoài Chân...”

 

Nhưng Từ Ly Lăng chỉ liếc nhìn nàng một cái, trong mắt ngập tràn sát khí điên cuồng dữ tợn. Hắn buông nàng ra, trở tay tung một đòn, gió ma ập tới khiến Oanh Nhiên suýt đứng không vững.

 

Oanh Nhiên đứng vững nhìn lại, là thượng tiên Thiên Tiêu đang đuổi sát phía sau.

 

Giữa trời đất thảm khốc, có thể thấy tiên bào của chúng tiên đã nhuốm đầy máu me nhơ nhuốc.

 

Lúc này Oanh Nhiên cúi đầu mới phát hiện nơi Từ Ly Lăng vừa ôm trên người mình cũng đã dính đầy máu, trên eo in rõ một dấu bàn tay màu đỏ.

 

Nàng biết hiện tại Từ Ly Lăng đang dâng trào chiến ý, lại bị cường địch truy sát nên không rảnh nhiều lời với mình. Nàng nói: “Chàng đi đi.”

 

Từ Ly Lăng không đáp, chỉ tung thêm một đòn đánh tan sát chiêu của tiêu nhân đang lao tới. Hắn bật người dẫn dụ tiên nhân rời xa chỗ nàng.

 

Oanh Nhiên lấy lại bình tĩnh, nhớ ra thần nữ đã bị đánh rơi xuống chân núi, mà bên dưới vẫn còn tu sĩ Âm Dương đạo. Nàng tranh thủ thời cơ chạy xuống núi, muốn nhân lúc hỗn loạn để bắt giữ thần nữ.

 

Nhưng còn chưa kịp chạy xuống chân núi thì đã thấy có ma tu dắt một con ma thú đi lên, mời nàng cưỡi thú nghỉ ngơi.

 

Ma tu nói thần nữ và các tu sĩ Âm Dương đạo đều đã bị bắt giữ.

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: Sao bọn họ có thể kịp ra tay ngay sau khi Từ Ly Lăng xuất hiện?

 

Ma tu: “Nơi đại nhân chỉ dẫn, ma đạo đều có thể cảm ứng được.”

 

Oanh Nhiên hiểu, nói cảm ơn bọn họ. Nàng thi triển bí thuật phong ấn linh hồn trong phần phụ của “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” với thần nữ rồi mới leo lên lưng ma thú, thả lỏng người.

 

Ma tu muốn dắt ma thú rời khỏi chiến trường.

 

Oanh Nhiên: “Ta muốn ở đây đợi chàng, có thể không?”

 

Ma tu trả lời: “Đương nhiên có thể.”

 

Hắn ta ra lệnh cho một nhóm người dẫn tù binh về thành Thánh Ma trước, một nhóm người khác ở lại chờ cùng Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên thấy ngại nên bảo bọn họ nghỉ ngơi.

 

Ma tu: “So với mấy người phải đi hộ tống, bọn ta không cần nhúc nhích đã là nghỉ ngơi rồi.”

 

Oanh Nhiên không nói gì: Bọn họ thẳng thắn ghê...

 

Nàng lấy lại tinh thần, nhìn về trận giao chiến kịch liệt phía xa.

 

Đêm dần khuya, sau khi một luồng kim quang xé toạc màn đêm, bầu trời lại chìm vào bóng tối u ám.

 

Có mưa rơi tí tách giữa không trung cuốn theo mùi máu nồng nặc.

 

Chúng ma tắm mình trong mưa máu, vui mừng hò reo cuồng nhiệt: “Thánh Ma tối cao! Thánh Ma tối cao!”

 

Oanh Nhiên biết Từ Ly Lăng đã chiến thắng trận chiến này.

 

Nàng điều khiển ma thú chạy nhanh về phía Từ Ly Lăng.

 

Đi được nửa đường, trong màn mưa không ngớt, một bóng người cao lớn chậm rãi bước tới.

 

Mưa máu thấm ướt huyền bào của hắn, nhỏ giọt những chất lỏng như màu đặc quánh.

 

Oanh Nhiên nhảy xuống lưng ma thú, chạy như bay về phía hắn, “Hoài Chân!”

 

Tới trước mặt, Oanh Nhiên ôm chầm lấy hắn. Hắn cũng không khách sáo, cả người đổ xuống, dựa vào vai nàng.

 

Sức nặng làm Oanh Nhiên loạng choạng hai bước, suýt chút nữa khuỵu gối ngã. Nàng bị hắn ôm chặt vòng eo trong lòng, hai người dựa sát để hắn đứng vững.

 

Thấy hắn vẫn còn sức trêu chọc mình, Oanh Nhiên yên tâm hơn hẳn. Nàng vờ hờn dỗi đấm nhẹ vào vai hắn.

 

Hắn vung tay triệu hoán ma long, ôm nàng nhảy lên lưng rồng rồi điều khiển nó bay thẳng về thành Thánh Ma.

 

Gió dữ hòa cùng mưa máu quất thẳng vào mặt.

 

Hắn ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, đả tọa vận công ngay tại chỗ để áp chế ma huyết sôi sục.

 

Oanh Nhiên ngồi trong lòng hắn có thể cảm nhận được cả người hắn căng cứng vì đau, nàng ngửa mặt nhìn hắn.

 

Những dòng ấn chú khắc sâu trong xương cốt và thấm ra ngoài da thịt. Hai dòng huyết lệ rỉ ra từ đôi mắt nhắm chặt.

 

Dưới màn trời u ám, hắn chẳng khác ác quỷ là bao.

 

Oanh Nhiên giơ tay nhẹ nhàng v**t v* gương mặt hắn: “Chàng khỏe không?”

 

Từ Ly Lăng kéo tay nàng xuống, nắm trong lòng bàn tay rồi đặt lên gối, “Qua ba ngày là hết.”

 

Vết thương lần này còn nghiêm trọng hơn lần đầu Oanh Nhiên gặp hắn, vậy mà hắn bảo ba ngày là khỏi?

 

Càng ngày hắn càng mạnh hơn rồi.

 

Đối với ma, càng lớn mạnh có nghĩa là thời điểm ngũ suy càng tới gần.

 

Tuy nhiên hắn...

 

Oanh Nhiên dựa vào lồng ngực hắn suy tư điều gì đó.

 

Cứ thế yên lặng cùng hắn trở về thành Thánh Ma.

 

Từ trên cao nhìn xuống, xung quanh Vấn Chính Cung vốn hoang tàn nay lại nở đầy hoa Thiên Ti trắng xóa như biển tuyết.

 

Giữa chốn hoang mạc như thành Thánh Ma, những sinh mệnh do đất trời nuôi dưỡng vẫn có thể nở rộ rực rỡ đến vậy.

 

Oanh Nhiên thấy lòng nhẹ nhõm, bỗng nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi Từ Ly Lăng: “Ta còn chưa kịp tìm chàng, trên chiến trường cũng không có hoa Thiên Ti, vậy sao càng biết ta đã tới?”

 

Ma long đáp xuống gần Vấn Chính Cung.

 

Từ Ly Lăng ôm eo nàng nhảy xuống. Hắn mở mắt đi giữa hành lang dài, hai bên là làn mưa xối xả như thác chảy, đưa nàng về Thông Hòa Điện.

 

Oanh Nhiên giơ tay muốn chạm vào hắn, nhưng hắn lại quá cao.

 

Từ Ly Lăng không biết nàng định làm gì nhưng vẫn khom lưng, cúi đầu xuống.

 

Oanh Nhiên v**t v* mắt hắn: “Nếu chàng mở mắt thấy không thoải mái thì nhắm mắt lại đi, ta dẫn chàng đi. Lúc trước ta từng ở đây một thời gian nên cũng biết đường.”

 

Từ Ly Lăng nhắm mắt lại theo bàn tay nàng. Hắn buông bàn tay đang dắt nàng ra, xòe lòng bàn tay trước mắt nàng.

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Chàng vẫn chưa trả lời ta đâu, sao chàng biết...”

 

Trong lúc nói chuyện, nàng cụp mắt xuống, nhìn thấy một đóa hoa Thiên Ti nhỏ xíu đang sinh trưởng trong lòng bàn tay hắn.

 

Nó hút máu thịt của hắn làm chất dinh dưỡng, là cây mẹ của hàng ngàn đóa Thiên Ti.

 

Chỉ cần nàng xuất hiện thì hắn sẽ biết trước cả đất trời.

 

Oanh Nhiên v**t v* bàn tay hắn, hoa Thiên Ti lập tức lẩn trốn vào trong máu thịt của hắn.

 

Nàng cúi đầu, nhẹ hôn lên nơi bông hoa vừa mọc, mỉm cười nắm tay dẫn hắn về Thông Hòa Điện nghỉ ngơi.

 

Vừa đi vừa tán gẫu cùng hắn.

 

Nàng hỏi hắn mấy năm qua có sống tốt không? Nghe nói suốt mười năm hắn luôn truy sát thần nữ, liệu có mệt không? Hắn đã tự thử làm mứt hoa quả trăm hoa chưa? Thành công không...

 

Những câu hỏi miên man hòa cùng chất giọng mềm mại, ấm áp, dần thay thế tiếng mưa lạnh lẽo rơi lộp bộp trên mái hiên.

 

Ngỡ như cơn mưa ở thành Thánh Ma đã dừng lại.

 

Từ Ly Lăng nhắm mắt trả lời ngắn gọn, nhưng nàng hỏi gì thì hắn cũng đều đáp lại.

 

Cứ thế, họ trở về Điện Thông Hòa. Oanh Nhiên bước nhanh hơn, kéo hắn vào điện nghỉ ngơi.

 

Từ Ly Lăng: “Đi tắm trước đã.”

 

Oanh Nhiên nhớ tới ngàn năm sau, mỗi khi Từ Ly Lăng ra ngoài về nhà, không tắm rửa thì cũng chẳng chịu bước lên giường, cùng lắm chỉ chợp mắt trên ghế dài. Nàng thầm nghĩ hắn đúng là sạch sẽ quá mức.

 

Nhưng hắn lại không có thói sạch sẽ đó với nàng.

 

Oanh Nhiên dắt hắn vào phòng tắm ở trắc điện bên cạnh, đi ra cửa: “Chàng tắm đi”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng không tắm à?”

 

Oanh Nhiên: “Vậy là ta tắm trước?”

 

Từ Ly Lăng: “Cùng tắm.”

 

Oanh Nhiên trầm ngâm, hai má nóng bừng.

 

Kỳ lạ thật, rõ ràng nàng đã tắm chung với Từ Ly Lăng của ngàn năm sau chẳng biết bao nhiêu lần rồi.

 

Thế mà đối mặt với người trước mắt, nàng vẫn thấy ngại ngùng và do dự như lần đầu tắm cùng hắn.

 

Có lẽ là vì ở đây, nàng vẫn chưa viên phòng cùng hắn. Hắn cũng không tin những gì nàng kể về ngàn năm sau.

 

Từ Ly Lăng: “Ta nhắm mắt, không nhìn thấy.”

 

Oanh Nhiên “ừm” một tiếng rồi đồng ý.

 

Nhưng mà...

 

Nàng nói: “Ta không có xiêm y.”

 

Từ Ly Lăng: “Ở chỗ ta có.”

 

Oanh Nhiên khẽ “ồ” một tiếng rồi dắt hắn vào phòng tắm.

 

Vì hắn nhắm mắt nên Oanh Nhiên đợi hắn c** đ* trước.

 

Hắn tự tháo đai lưng, cởi áo choàng, để lộ thân hình phủ kín ấn chú. Dáng người cao gầy, cơ bắp rắn rỏi, giữa những đường ấn chú đen đặc là làn da trắng như bạch ngọc.

 

Vừa quỷ dị vừa tà khí. Tựa như một pho tượng tà Phật bằng ngọc được đất trời điêu khắc nên.

 

Oanh Nhiên đặt quần áo sang một bên giúp hắn, ngoảnh đầu lại, vừa ngại vừa tò mò nhìn...

 

Những đường ấn chú kéo dài vào trong q**n l*t, chỗ đó không có ấn chú thật sao?

 

Nhưng lại thấy Từ Ly Lăng không c** q**n lót, chỉ rửa qua nước rồi trực tiếp xuống bể tắm.

 

Oanh Nhiên im lặng, chớp chớp mắt, giả vờ chưa nghĩ tới gì hết.

 

Nàng quay lưng về phía hắn để c** q**n áo, cũng để lại đồ lót, rửa qua người rồi xuống bể, một người dựa vào một góc.

 

Khóe mắt nàng nhìn thấy hắn vươn tay, dường như đang tìm nàng.

 

Oanh Nhiên bước tới: “Sao thế?”

 

Nhưng vừa đến gần đã bị hắn níu tay kéo mạnh vào lòng.

 

Oanh Nhiên kinh ngạc hơi hé môi, nhưng tiếng kêu kẹt trong cổ họng lại bị nuốt xuống, nhịp tim đập loạn.

 

Bờ lưng trần của nàng kề sát vào trước ngực hắn. Dòng nước ấm áp chảy qua, tựa như con cá mềm yếu luồn giữa da thịt, khơi dậy cảm giác ngứa ngáy mơ hồ.

 

Oanh Nhiên khựng lại giây lát, thấy Từ Ly Lăng không làm gì khác.

 

Nàng quay đầu nhìn lại, hắn vẫn nhắm mắt, chỉ đơn thuần ôm nàng chứ không định làm gì.

 

Thậm chí...

 

Còn chẳng có phản ứng.

 

Oanh Nhiên nhìn xuống dưới rồi lập tức thu lại tầm mắt, cứ thế dựa vào người hắn.

 

Vì hắn là ma nên không thể ngâm linh tuyền, bể tắm này chỉ là suối nước nóng bình thường.

 

Song dù vậy cũng có thể gột rửa mọi mỏi mệt.

 

Ngâm một lúc, Oanh Nhiên thấy hơi nóng, trước ngực toát mồ hôi hóa thành làn sương mỏng.

 

Nàng vừa mới lạ vừa thấy thú vị.

 

Nhìn chằm chằm một lát.

 

Bên tai bỗng vang lên giọng nói của Từ Ly Lăng: “Đang nhìn gì vậy?”

 

Oanh Nhiên nghiêng đầu. Chẳng biết Từ Ly Lăng đã mở mắt từ lúc nào, đang đứng phía sau nhìn xuống từ trên cao, cúi đầu nhìn trước ngực nàng.

 

Oanh Nhiên im lặng.

 

Nàng che mắt hắn lại, trong lòng hơi bực bội.

 

Nàng không nổi giận vì hắn đột nhiên mở mắt, mà giận vì hắn nhìn chằm chằm trước ngực nàng rồi hỏi: Đang nhìn gì vậy?

 

Cứ như đang nói “Có gì đẹp đâu mà nhìn” vậy.

 

Oanh Nhiên cố mãi nhưng không nhịn được, trách hắn: “Vậy chàng đang nhìn cái gì?”

 

Từ Ly Lăng tựa vào thành bể, chống tay lên mặt, ánh mắt lười biếng nhìn nàng chăm chú, bờ môi hé ra trả lời.

 

Oanh Nhiên nghe xong thì ngẩn người, đột nhiên nhớ lại lần đầu bọn họ cùng tắm vào ngàn năm sau.

 

Lúc đó hai người vẫn sống trong gian nhà tranh trên núi huyện Vân Thủy.

 

Vì thùng tắm của họ không lớn như bể tắm nên cơ thể nàng gần như dính sát vào hắn, thậm chí phải ngồi trên đùi hắn.

 

Mặc dù hắn không có phản ứng, nhưng hắn... Thật sự rất khó để phớt lờ.

 

Khi đó nàng xấu hổ, cúi đầu chẳng rên một tiếng.

 

Từ Ly Lăng thản nhiên dựa vào thành thùng tắm, chống cằm nhìn chằm chằm nàng.

 

Mãi đến khi nàng không chịu được nữa, vừa ngại vừa bực: “Chàng đang nhìn gì vậy?”

 

Từ Ly Lăng lười nhác trả lời, giọng nói của hắn như trùng khớp với âm thanh ấm áp ngay lúc này...

 

“Đang nhìn thê tử của ta.”

 

Giờ phút này, Oanh Nhiên dựa vào lòng hắn, một tay nắm chặt tay hắn, tay còn lại che mắt hắn, muốn hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Từ Ly Lăng ôm eo nàng, nhắm mắt lại, tựa vào vai nàng.

 

Nàng khẽ v**t v* mái tóc hắn.

 

Dường như đang âm thầm nói cho hắn biết...

 

Nàng đang ở đây.

 

*

 

Oanh Nhiên ngâm mình trong bể tắm một lúc lâu thì cơn buồn ngủ ùa tới.

 

Từ Ly Lăng cùng nàng thay quần áo rồi quay về phòng.

 

Vấn Chính Cung rất rộng lớn, mặc dù trắc điện và Thông Hòa Điện nối thông với nhau nhưng vẫn cách một quãng đường.

 

Oanh Nhiên đi được giữa chừng thì không muốn cử động nữa. Từ Ly Lăng đành ngồi xuống trước mặt, bảo nàng ngồi lên.

 

Oanh Nhiên thắc mắc nhìn hắn: Ngồi kiểu gì?

 

Sau đó nàng hiểu ra, gò má đỏ ửng vì ngâm nước nóng ánh lên vẻ mừng rỡ, nàng d*ng ch*n ngồi lên vai hắn.

 

Từ Ly Lăng đứng dậy, Oanh Nhiên lảo đảo khẽ kêu lên một tiếng, nhưng được hắn nắm tay giữ vững.

 

Hắn đi về phía Thông Hòa Điện.

 

Oanh Nhiên che mắt hắn lại, sắc mặt hớn hở: “Nghe ta chỉ huy này.”

 

Nàng cảm nhận được hàng lông mi của hắn nhẹ run rồi khép lại. Hắn bước đi theo lệnh “đi thẳng”, “rẽ trái” của nàng.

 

Chỉ cần nàng không lên tiếng, cho dù biết phía trước có bậc cửa thì hắn cũng không bước qua, làm nàng lảo đảo theo.

 

Nàng vừa buồn cười vừa bất lực: “Chàng biết rõ ở đó có bậc cửa mà.”

 

Từ Ly Lăng thản nhiên: “Nàng không nói.”

 

Cứ thế, hai người vừa đi vừa đùa cho tới khi quay về Thông Hòa Điện. Đến mép giường, Oanh Nhiên hò reo: “Tới rồi.”

 

Từ Ly Lăng nhẹ ném nàng xuống chiếc chăn mềm mại. Oanh Nhiên bật cười khúc khích, đắm chìm trong cảm giác ấm áp.

 

Sau khi Từ Ly Lăng nằm xuống, nàng ôm eo hắn cùng nghỉ ngơi. Im lặng một lúc lâu, tâm trạng mới bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ cũng ập tới.

 

Nàng chỉ ngủ một lúc rồi tỉnh. Từ Ly Lăng phát hiện nàng mở mắt thì lập tức đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị đi xử lý công việc.

 

Thiên Túc Cung vừa bị bắt rất nhiều đệ tử tinh anh, ngay cả thần nữ Diệu Cảnh nay cũng đã trở thành tù nhân của thành Thánh Ma. Những tiên nhân Thiên Tiêu cũng bị trọng thương bắt về, chưa rõ sống chết.

 

Lần này huyền đạo đại bại khiến rất nhiều tu sĩ huyền đạo run sợ.

 

Cũng có một số tu sĩ huyền đạo quyết sống, quyết chết cùng huyền đạo. Trong lúc Oanh Nhiên ngủ, đã có không ít lớp người ngã xuống, đứng dậy, tiến vào thành Thánh Ma để giải cứu thần nữ và thượng tiên.

 

Nhưng hiện tại thành Thánh Ma là địa bàn của ma đạo, đâu đâu cũng có ma khí, ma trận khắc chế khiến tu sĩ huyền đạo rơi vào thế bất lợi.

 

Hơn nữa ma đạo thắng lớn khiến sĩ khí dâng cao, càng đánh càng hăng.

 

Hai bên giao chiến ngoài cổng thành Thánh Ma. Huyền đạo thương vong nặng nề nhưng vẫn không lay chuyển nổi cánh cổng thành.

 

Công việc Từ Ly Lăng cần xử lý không phải đám tu sĩ huyền đạo đó.

 

Mà là thượng tiên Thiêu Tiên và thần nữ.

 

Mặc dù đã bị bắt nhưng bọn họ đều có bản lĩnh riêng. Đặc biệt là thần nữ có những dị pháp huyền diệu khiến người của thế giới này khó bề thăm dò.

 

Tất nhiên Từ Ly Lăng sẽ không lơi lỏng cảnh giác.

 

Oanh Nhiên lẩm bẩm hắn đã bị thương như vậy mà vẫn phải vất vả, mặc dù nàng biết những công việc ấy đều là chính sự.

 

Nàng nằm trên mép giường, nói với Từ Ly Lăng đang mặc quần áo: “Đi đi. Nhưng nếu có việc gì không quan trọng lắm thì cứ tạm gác lại, đợi vết thương lành rồi xử lý sau.”

 

Từ Ly Lăng mặc huyền bào xong, xoay người nhẹ nhàng v**t v* gương mặt nàng.

 

Oanh Nhiên ngửa mặt, theo thói quen định hôn hắn một cái trước khi chia tay.

 

Nhưng hắn lại xoay người rời đi.

 

Oanh Nhiên: ...

 

Quên mất bây giờ hắn vẫn chưa có thói quen này.

 

Nàng gọi hắn: “Quay lại.”

 

Từ Ly Lăng quay người đi tới: “Sao thế?”

 

Oanh Nhiên giơ tay, bảo hắn khom lưng cúi đầu để nàng có thể choàng cổ hắn.

 

Nàng ngẩng mặt hôn lên má hắn một cái rồi buông ra: “Chàng đi đi.”

 

Từ Ly Lăng khựng lại, nhớ lại lần ở Mặc Ý Cư, nàng sau rượu cũng làm như thế. Hắn cụp mắt xuống, bờ môi khẽ chạm vào má nàng: “Ta đi đây.”

 

Oanh Nhiên “ừm” một cái, nhìn theo hắn rời đi.

 

Rồi sau đó nàng nằm xuống.

 

Trở mình ngủ tiếp.

 

Vì hồn lực đã bị thương tổn nên nàng cần ngủ để dưỡng thương. Lại thêm pháp trượng có thể tĩnh dưỡng hồn phách. Do đó sau khi tỉnh lại, nàng cảm thấy tinh thần khoan khoái hơn nhiều.

 

Ngược lại, người cần dưỡng thương nhất chính là Từ Ly Lăng đang bận rộn không xuể.

 

Giờ ngọ có ma tu tới mang cơm, nhưng hắn vẫn chưa về.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Chàng đang làm gì vậy?”

 

Ma tu: “Đại nhân đang luận đạo cùng các thượng tiên.”

 

Luận đạo?

 

Rất lâu trước đây, Đại Hoa từng nói các thượng tiên đã bị tra tấn và tẩy não, cuối cùng trở thành thuộc hạ dưới trướng Thánh Ma.

 

Nàng nghĩ cái gọi là luận đạo ấy đương nhiên không phải luận đạo bình thường.

 

Oanh Nhiên không muốn chứng kiến cảnh tượng thảm khốc đó, bèn hỏi tình trạng của thần nữ.

 

Ma tu vô cùng đắc ý: “Đại nhân đã nhốt thần nữ vào Hố Trói Thần. Đó là ngục giam do Thiên Tiêu và thành Từ Ly cùng chế tạo để vây nhốt đại nhân năm ấy. Cho dù thượng tiên Thiên Tiêu có ra tay thì cũng không vào được.”

 

“Sáng nay đại nhân đã ghé xem rồi đi luận đạo cùng các thượng tiên. Hiện tại thần nữ vẫn bị trọng thương chưa tỉnh.’”

 

Oanh Nhiên suy nghĩ: “Ta có thể vào xem không?”

 

Nhân lúc Từ Ly Lăng không rảnh ở cùng nàng, nàng có thể đi đàm phán với thần nữ.

 

Ma tu sửng sốt, đáp: “Có thể. Đại nhân đã dặn, phu nhân muốn đi đâu cũng được.”

 

Oanh Nhiên bảo ma tu đợi một lát, vội vàng ăn cơm rồi nhờ ma tu dẫn nàng đến Hố Trói Thần.

 

Nơi này không phải ngục giam bình thường, mà là một tòa cung điện giữa những quần cung. Mái cong chạm trổ, cột nhà khắc đầy những hình thù dị thú.

 

Bước vào điện, bên trong trống trải, ánh nến rực rỡ nhưng chẳng có vật gì, tựa như bị nhốt trong một chiếc rương trắng khổng lồ vô cùng ngột ngạt.

 

Ma tu dẫn Oanh Nhiên đi vào sâu trong điện. Tới một trong chín cánh cửa kỳ lạ, bên trong là một con dốc dài tối om dẫn xuống dưới, trông ngỡ như lối đi dẫn tới Hoàng Tuyền.

 

Oanh Nhiên đi một lát thì cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

 

Đi khoảng một khắc, cuối cùng cũng sắp đến nơi. Thêm một đoạn nữa là đến chỗ giam giữ thần nữ.

 

Trên đường, sắc mặt ma tu đã tái nhợt.

 

Oanh Nhiên: “Ngươi mau ra ngoài đi, đoạn sau ta tự đi được.”

 

Ma tu đồng ý, vội vàng cáo lui.

 

Oanh Nhiên bước vào trong, chỉ thấy một không gian trắng xóa vô ngần.

 

Vừa vào, hơi nóng hầm hập xộc tới khiến người ta bức bối, khó chịu vô cùng.

 

Chẳng mấy chốc Oanh Nhiên đã toát mồ hôi. Nàng đưa mắt nhìn quanh, thấy tám chiếc lồng sắt khổng lồ giống chuồng thú. Trong chiếc lồng bên trái có giam một người nằm dưới đất.

 

Là thần nữ.

 

Oanh Nhiên bước lại gần, lúc đi qua những chiếc lồng khác thì phát hiện dấu vết sử dụng. Nàng nghĩ có lẽ đây là nơi giam giữ các thượng tiên Thiên Tiêu.

 

Chỉ là bây giờ bọn họ đã bị mang ra ngoài “luận đạo” rồi.

 

Vậy Từ Ly Lăng thì sao?

 

Oanh Nhiên hơi nhíu mày, thầm nghĩ: Chiếc lồng từng giam giữ hắn là cái nào?

 

Nàng bước vào giữ thì bỗng khựng lại, cụp mắt nhìn xuống dưới.

 

Ngay chính giữa có một hố sâu khổng lồ như vực giam dã thú.

 

Trong hố tối om, khắc đầy những ấn chú đỏ tươi ngoằn ngoèo. Thành hồ cắm đầy những ổ khóa xiềng xích đen bóng, nhưng tất cả đều đã bị kéo đứt biến dạng.

 

Có năm cái khóa nằm ở vị trí tứ chi và cổ, đống xiềng xích nối liền chúng đã đứt gãy bất thường, như thể bị một lực khổng lồ giằng ra.

 

Oanh Nhiên ngồi xuống, phát hiện những vệt chất lỏng đỏ đen đặc quánh bám trên vách đá, có chỗ bắn tung tóe, có chỗ chảy thành dòng.

 

Một số còn dính những sợi thịt đã khô quắt và teo tóp lại.

 

Tim Oanh Nhiên thắt lại, bàn tay vô thức vươn ra chạm vào cánh cửa sắt trên miệng hố.

 

Trong thoáng chốc, nàng ngỡ như nhìn thấy hình ảnh năm nào. Một chàng thiếu niên gầy gò, cả người đẫm máu, tứ chi và cổ bị khóa chặt dưới xiềng xích, mái tóc rối tung che khuất mặt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài song sắt.

 

Khoảnh khắc chạm vào song sắt lạnh buốt, Oanh Nhiên bừng tỉnh.

 

Nàng bình tĩnh lại, ánh mắt trầm xuống, tiếp tục đi về phía thần nữ với những bước chân càng thêm nặng nề.

 

Như ẩn chứa sự tức giận, cũng như ẩn chứa sự xót xa.

 

Nàng đứng trước lồng giam.

 

Thần nữ ngẩng đầu, tha thiết gọi nàng: “Sư muội.”

 

*

 

Luận Đạo Các ngày xưa ngỡ như tiên lầu trên chín tầng mây, có mái cong mây tiên, cột khắc tiên thú, gió thổi đung đưa.

 

Luận Đạo Các ngày nay lại như pháp đài xử tử của Cửu U Phong Đô, bị mưa máu ăn mòn, loang lổ u ám, sương mù nhuộm đục.

 

Hạt mưa lất phất tạt vào rửa trôi những vệt máu vàng óng của các thượng tiên trên mặt đất.

 

Có ma tu đến bẩm báo: “Đại nhân, phu nhân đã đi gặp thần nữ, có cần nghe lén các nàng nói gì không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không cần.”

 

Ma tu tuân lệnh lui xuống.

 

Trong lầu các liên tiếp vang lên những âm thanh châm biếm: “Từ Ly Lăng à Từ Ly Lăng, ngươi mưu tính đa đoan, trời sinh đa nghi... Chính điều đó đã giúp ngươi bách chiến bách thắng. Nhưng hôm nay nó lại hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm ngược vào chính ngươi...”

 

“Ngươi thành thân rồi, vậy mà chẳng thể tin tưởng chính thê tử của mình.”

 

“Ngươi giám sát nàng, hoài nghi nàng cấu kết với thần nữ, nghi ngờ tất cả là âm mưu, sợ nàng tính kế ngươi... Nhưng cuối cùng, ngươi lại không dám nghe nàng và thần nữ nói chuyện gì. Ha ha ha ha ha ha!”

 

Tùy Thương Hải điên cuồng cười lớn đầy mỉa mai.

 

Từ Ly Lăng ung dung bước về phía ông ta, giơ tay, ma khí quấn quanh năm ngón tay thon dài, bóp chặt cổ Tùy Thương Hải.

 

Một tiếng “ực” phát ra từ yết hầu Tùy Thương Hải, đầu ngón tay hắn như lưỡi dao sắc bén đâm vào cổ họng ông ta, cổ tay xoay nhẹ.

 

Một cái đầu bạc trắng bị giật đứt khỏi cơ thể.

 

Máu tươi ồ ạt chạy ra đầm đìa bàn tay tái nhợt của hắn, chảy xuôi theo cổ tay, nhỏ giọt tí tách xuống mặt đất.

 

Hắn xách đầu Tùy Thương Hải ngang tầm mắt mình, thưởng thức gương mặt méo mó đang kêu gào thảm thiết, nở nụ cười nhạt nhẽo:

 

“Là không cần phải nghe.”

 

*

 

Lời tác giả:

 

Tùy Thương Hải (ngàn năm trước): Á đầu của ta, đầu của ta [Khóc lớn]

 

Các tiên khác (ngàn năm trước): Á đầu của ông ta, đầu của ông ta [Khóc lớn]

 

Tùy Thương Hải (ngàn năm sau): Không sao hết, quen là được [Tốt]

 

Các tiên khác (ngàn năm sau): Đêm nay mấy cái đầu nóng rát đều được treo lên đế đèn. Trên đế đèn tất cả đều là đạo hữu, cả nhà mình cùng cười ha ha [Tốt]

 

Tùy Thương Hải (ngàn năm trước): [Sợ hãi]

 

Các tiên khác (ngàn năm trước): [Sợ hãi]

Bình Luận (0)
Comment