Nếu là đệ tử Thiên Túc Cung thật, vậy thì hiển nhiên đại tông môn Âm Dương đạo có thể đứng vững ngàn năm như vậy sẽ có bí pháp đối phó quỷ hồn.
May thay nàng chưa từng nói tên thật cho thần nữ biết, nếu không bọn họ sẽ đối phó nàng dễ dàng hơn.
Nàng vội vàng bỏ chạy, cố tình tránh tuyến đường bình thường.
Nhưng dường như thần nữ đã đoán trước được nàng sẽ đi đường nào, vừa giẫm chân xuống một trận pháp đã hiện ra.
Những tu sĩ Âm Dương đạo lũ lượt kéo đến như đàn kiến giết mãi không xuể.
Oanh Nhiên rùng mình, bèn quay về đường chính, giả vờ kinh ngạc với thần nữ: “Sao lại có tu sĩ truy sát ta?”
Thần nữ cũng vờ ngạc nhiên: “Có lẽ là ma tu ngụy trang không biết chừng. Ngươi có từng nghĩ đạo lệnh ngưng chiến của phu quân ngươi có thể khiến ma đạo bất mãn, rắp tâm muốn giết ngươi chưa? Ngươi may chạy đến chỗ ta đi.”
Trong lúc nói chuyện với nàng ta, Oanh Nhiên đã giẫm vào một trận pháp nữa.
Vẫn là trận pháp Hàng Hồn Sát Quỷ, xung quanh xuất hiện thêm vài tên tu sĩ ngụy trang làm thi thể.
Tính ra, chỉ để vây giết một mình nàng mà nàng ta đã dùng đến gần trăm người.
Xung quanh nơi này có trận pháp diệt quỷ trải dài bốn phía, cho dù nàng đi đường chính hay đường vòng thì đều bắt gặp.
Oanh Nhiên nghĩ, chỉ cần chạy tới bên cạnh Từ Ly Lăng thì sẽ an toàn.
Nhưng bỗng nhiên bước chân nàng khựng lại, nhớ tới lời thúc giục vô tình của thần nữ vừa rồi, ngạc nhiên hiểu ra:
Nàng không thể qua đó!
Thần nữ đang cố tình dụ nàng đến!
Oanh Nhiên lập tức quay người chạy về hướng sườn núi phía nam.
Tuy nhiên sườn núi phía nam cũng phủ kín những trận pháp nhắm vào nàng. Để ám sát Oanh Nhiên, quả thật nàng ta đã rất tốn công.
Năng lượng trên tay đã tiêu hao gần hết sạch.
Nàng vừa tháo chạy vừa nói với các tu sĩ Âm Dương đạo: “Các ngươi tuân lệnh mà đến nên ta không muốn giết các người. Nếu bây giờ các ngươi rời đi thì sẽ giữ được mạng sống. Nếu không đừng trách ta không sáo.”
Song chúng tu sĩ Âm Dương đạo đều rất kiên định muốn giết nàng.
Có người lạnh lùng hét lớn: “Quỷ tu cấu kết làm bậy với ma đạo như ngươi giả vờ tốt bụng làm gì! Nếu ngươi tốt bụng như thế thật thì vì sao trước lúc rời đi vào mười năm trước, ngươi không thông báo cho mọi người?”
“Vốn dĩ bọn ta còn biết ơn vì ngươi gả vào ma đạo, xả thân đổi lấy hòa bình. Nhưng hóa ra ngươi đã thông đồng với ác ma, đột nhiên tới rồi đột nhiên đi. Để nhân lúc bọn ta hạ thấp cảnh giác mà đánh úp làm bọn ta trở tay không kịp!”
Oanh Nhiên kinh ngạc, lập tức hiểu ra: Để trừ khử nàng, thần nữ đã cố ý không thông báo cho mọi người về việc nàng rời đi, khiến các tu sĩ huyền đạo rơi vào chỗ chết!
Thần nữ điên rồi chắc!
Oanh Nhiên thầm chửi mắng rồi giải thích: “Ta đã thông báo cho thần nữ ba ngày trước khi ta rời đi rồi.”
Nhưng các tu sĩ đều hừ lạnh không tin.
So với một quỷ tu đột nhiên xuất hiện, gả vào ma đạo, đương nhiên bọn họ càng tin tưởng thần nữ đã dẫn dắt bọn họ chống lại ma đạo mấy trăm năm hơn.
Oanh Nhiên nghĩ bọn họ cũng bị người ta lừa gạt nên nhất thời không nỡ ra tay tàn sát.
Trong lúc chạy trốn, nàng thầm nghĩ coi như đã được trải nghiệm cảm giác một lòng trừ ma nhưng bị đuổi giết, hết đường chối cãi của Từ Ly Lăng năm mười lăm tuổi.
Nàng lật tay bắn năng lượng phá trận, lần này dùng nhiều năng lượng hơn trước.
Trận pháp phản phệ gây ra tổn thương nặng nề khiến mấy chục tu sĩ phụt máu tươi, ngã xuống đất.
Nhân lúc người trận hỗn loạn, Oanh Nhiên đã bỏ xa bọn họ.
Bỗng nghe thần nữ cười lạnh: “Sao ngươi lại chạy đến phía nam rồi?”
Oanh Nhiên hỏi ngược lại: “Không phải ngươi muốn giải cứu thế giới sao? Vì sao lại hại chết nhiều người như vậy? Trận chiến hôm nay không phải do phu quân ta phản bội lời thề, mà là người chủ động tiến công để giết ta!”
Đáy lòng Oanh Nhiên lạnh lẽo.
Thần nữ thản nhiên nói: “Muốn làm việc lớn, hy sinh là điều không thể tránh. Nếu ngươi thật lòng thương xót chúng sinh thì vì sao không chủ động xin chết trước mặt Từ Ly Lăng? Đến lúc đó tinh thần Từ Ly Lăng hỗn loạn, trận chiến này ta tất thắng.”
Quả nhiên đây mới là dự định của nàng ta.
Oanh Nhiên không có hứng tranh cãi với nàng ta: “Tiếc là những kẻ người sắp xếp chẳng giết ta được.”
Thần nữ thản nhiên đắc ý: “Đợi năng lượng của ngươi hao hết thì tự nhiên bọn họ có thể giết người.”
Oanh Nhiên châm chọc: “Xem ra mong ước của ngươi bây giờ không phải giải cứu thế giới, mà là giết ta.”
Ấy vậy mà thần nữ lại thừa nhận: “Đúng vậy. Hiện tại đối với ta mà nói, giết ngươi còn quan trọng hơn giải cứu thế giới.”
Oanh Nhiên không nói gì.
Thần nữ cười: “Ta đã tới thế giới này gần một trăm lần, nhiều lần luân chuyển ngàn năm. Lại chưa từng nghĩ một Từ Ly Lăng tự tay tàn sát sạch sẽ cả tộc, giết thầy giết bạn, cũng có ngày sẽ cưới vợ. Càng không ngờ hắn lại hạ lệnh ngưng chiến vì ngươi.”
“Hắn cũng coi trọng ngươi thật... Ngươi biết không? Vì ngươi mà kể từ đêm người rời đi, hắn đã truy sát ta mười năm. Nếu ta không được Thiên Tiêu phụ thân che chở thì e là đã bị hắn bắt từ lâu rồi!”
“Quả là mười năm gian nan...”
Thần nữ thở dài xa xăm, “Cũng bởi vì thế nên ngươi nhất định phải chết! Ta muốn cho hắn cũng nếm thử mùi vị mất đi người thân yêu nhất, nếm thử nỗi đau của ta.”
“Đáng tiếc Từ Ly Lăng chỉ có thể đau đớn một kiếp này. Nếu ở kiếp nào cũng có nhân vật có thể khiến hắn mất mát như ngươi thì ta không ngại lặp lại nhiều kiếp với hắn.”
Oanh Nhiên biết thần nữ có ân oán với Từ Ly Lăng, nhưng không ngờ nỗi thù hận ấy lại lớn đến mức đó.
Nàng rút cây trâm trên tóc xuống, lặng lẽ cầm trong tay.
Thần nữ: “Để ta tính xem ngươi còn có thể chống cự bao lâu... Khoảng chừng hai canh giờ? Phá thêm năm mươi, sáu mươi trận pháp nữa? Cũng được, trước khi chết, ngươi còn có thể chứng kiến trận chiến tiên ma này nhiều hơn.”
Trận chiến tiên ma?
Là trận chiến khi thượng tiên Thiên Tiêu cứu thế nhưng bị bắt ngược lại đấy ư?
Oanh Nhiên quay đầu, nhìn thấy bầu trời giăng kín mây đen như bị rách toạc, ánh sáng rọi xuống từ khe hở xua tan ma khí u ám.
Là thượng tiên hạ giới!
Tình thế lập tức đảo ngược, chúng ma k** r*n.
Chỉ có ma khí của Từ Ly Lăng càng chiến càng hăng, tàn sát điên cuồng.
Bị thượng tiên giữ chân, với ma tính điên loạn hiện tại, chắc chắn Từ Ly Lăng thoát thân cứu nàng.
Thảo nào thần nữ cố tình đợi đến hôm nay mới giết nàng.
Nhưng có lẽ nàng không chống chọi nổi hai canh giờ đâu.
Oanh Nhiên: “Năng lượng của ta cùng lắm chỉ có thể phá giải hai trận pháp nữa thôi.”
Thần nữ thắc mắc một hồi rồi nghĩ ra: “À phải rồi, ngươi tặng khá nhiều năng lượng cho Từ Ly Lăng đã áp chế nỗi đau xói mòn thần hồn của hắn phải không?”
Oanh Nhiên khó hiểu: Nỗi đau xói mòn thần hồn gì cơ? Hắn chưa từng nói với nàng!
Tuy nhiên bây giờ không phải lúc tức giận.
Đám tu sĩ đằng sau thấy nàng rơi vào thế hạ phong thì càng thêm hiếu chiến. Sau hai trận pháp, cuối cùng cũng ép nàng xuống chân núi phía nam.
Lúc này đã là hoàng hôn, bên trong chiến trường mây đen ma vũ, bên ngoài chiến trường chiều tà như máu.
Phía sau là ngọn núi cao vút, phía trước là mấy trăm tu sĩ Âm Dương đạo mặc pháp bào huyền tinh.
Trận pháp dưới chân Oanh Nhiên sáng lên, tia sáng vây bắt linh hồn.
Thần nữ lẩm bẩm: “Đáng tiếc không thể để ngươi chết trước mắt hắn. Tuy nhiên không sao, ngươi chết rồi thì nhất định hắn sẽ biết.”
Oanh Nhiên im lặng cởi bỏ miếng vải linh bọc quanh trâm.
Cây trâm hóa từ pháp trượng chạm vào ánh sáng của trận pháp, lập tức tỏa ra uy lực.
Nàng không đủ năng lượng không phải vì tặng Từ Ly Lăng, mà là để truyền tống pháp trượng.
Các tu sĩ hãi hùng, tinh thần chấn động.
Oanh Nhiên lật tay lại, cây trong trong tay nàng hóa thành pháp trượng.
Thân trượng Tinh Hà Vượt Trăng tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa như gom trọn dải ngân hà vào trong. Mỗi một đốm sao kết tụ đều chứa đựng linh lực vô song.
Mắt trượng Mắt Thần Ánh Dương như được kết tinh từ linh khí thuần khiết nhất của đất trời, tỏa ra thần uy to lớn không thuộc về hạ giới.
Con mắt vàng kỳ dị ấy tựa như mắt của một vị thần Phật vô bi vô hỉ, chăm chú nhìn người cầm trượng.
Oanh Nhiên chưa từng dùng pháp trượng để thi triển “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” trước mặt người khác, lần này là lần đầu tiên.
Chủ yếu là vì Từ Ly Lăng bảo vệ nàng quá kỹ, ngoài việc thỉnh thoảng cầm trượng chơi đùa với hắn thì nàng hoàn toàn không có đất dụng võ.
Nhưng Từ Ly Lăng từng nói, có pháp trượng ở đây thì không ai có thể tổn thương nàng.
Oanh Nhiên hỏi: “Tên của pháp trượng là gì?”
Hắn nói: “Thấy Ta.”
Nàng cảm thấy cái tên này thật kỳ lạ.
Nhưng nàng tin hắn.
Các tu sĩ nhìn thấy pháp trượng thì sắc mặt đều chùng xuống.
Oanh Nhiên nghe thấy thần nữ kích động chất vấn: “Ngươi có Mắt Thần Ánh Dương?”
Oanh Nhiên: “Ta không biết, hay là ngươi tự đến xem đi.”
Nói rồi Oanh Nhiên cầm trượng tỏa uy áp phá trận, thi triển chiêu thứ chín chương thứ ba của “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” mà nàng mới học cách đây không lâu – Vãng Giả Phục Quy.
Đây là phương pháp thao túng đặc biệt.
Tuy rằng nàng chưa sử dụng thật bao giờ. Nhưng Hỉ bá nói nàng thi triển khá tốt, ông lão có thể cảm nhận được nó nhất định thành công.
Nàng giơ trượng niệm chú, ngay lập tức dùng hết số hồn lực mà mình chưa đụng vào chút nào suốt quãng đường.
Ánh sáng pháp trượng tỏa ra mà không chói mắt, tựa như ngọn nến nơi Tam Đồ âm u dẫn lối cho linh hồn người chết tìm đến.
Chỉ trong chớp mắt, linh hồn của những người vừa chết trong phạm vi quanh đây đã hiến ra giữ hư không vì bị triệu hoán tới.
Những ai có thể lên chiến trường đều là tinh nhuệ.
Bọn họ vừa mới bỏ mạng, đang lúc ý thức hỗn loạn, nghe theo sự dẫn dắt của pháp trượng mà biến thành những kẻ bị thao túng tạm thời, kết thành đội quân trăm người phá nát trận pháp của đám tu sĩ.
Những tu sĩ Âm Dương đạo phụ trách vây giết Oanh Nhiên lần này đều là đệ tử Thiên Cơ Mạch của Thiên Túc Cung chuyên đối phó linh hồn. Bọn họ tinh thông trận pháp âm dương trừ quỷ tà chứ không giỏi võ.
Có người vội vàng đỡ đòn, muốn phá chiêu thao túng của Oanh Nhiên.
Nhưng bọn họ còn chưa từng nhìn thấy công pháp thao túng của nàng chứ nói gì đến phá chiêu.
Oanh Nhiên được vong hồn bảo vệ phía trước, lựa dựa vào núi cao hùng vĩ, trước này tạo thành thế không kẽ hở.
Chỉ là thao túng nhiều vong hồn như vậy, mỗi một khắc đều tiêu hao rất nhiều hồn lực.
Nếu không có pháp trượng chống đỡ, Tinh Hà Vượt Trăng vốn có khả năng hấp thu linh khí đất trời để nàng sử dụng thì nàng đã chẳng chịu nổi một khắc rồi.
Mặc dù vậy, linh lực do Tinh Hà Vượt Trăng hấp thụ cũng không đuổi kịp tốc độ tiêu hao linh lực để thao túng chiến hồn.
Oanh Nhiên xoay người bỏ chạy lên núi.
Nàng biết các tu sĩ có cách liên lạc với thần nữ. Vừa thấy vong hồn giữ chân mình, quả nhiên bọn họ lập tức liên lạc với nàng ta.
Oanh Nhiên vừa bỏ trốn vừa liếc nhìn về phía Từ Ly Lăng. Hắn đang giao chiến cùng chúng tiên, tiên khí và ma khí hỗn loạn đan vào nhau chẳng rõ trắng đen.
Một tia sáng vàng kim đột nhiên lao về phía nàng với tốc độ cực nhanh.
Quả nhiên là thần nữ.
Oanh Nhiên để phòng thần nữ, vừa lên tới đỉnh núi thì nhìn thấy một vạt áo tiên phấp phới, đạp mây cưỡi gió đi tới. Trên tay nàng ta cầm Hoàng Kiếm Ngô Đồng, hình bóng càng ngày càng rõ ràng.
Oanh Nhiên giả vờ bỏ trốn, nhưng tay lại siết chặt pháp trận, dồn lực đợi thời cơ ra tay.
Trong lòng nàng hiểu rõ mình và thần nữ đã hoàn toàn trở mặt với nhau. Lần này hoặc là thần nữ thua, hoặc là nàng sớm muộn gì cũng chết trong tay thần nữ.
Lần trước khi rời đi, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý một mất một còn.
Nàng giả vờ bỏ trốn chỉ để dụ thần nữ tới gần mà thôi.
Nhưng dường như thần nữ đã đoán trước được, nàng ta không lại gần mà trở kiếm xoay mây, tiên quang hóa thành đòn đánh như xé toạc đất trời, lao thẳng về phía Oanh Nhiên.
Vừa ra tay đã là sát chiêu!
Oanh Nhiên nhíu mày dùng Tiêu Dao Du và hồn lực để dịch chuyển né đòn.
Thần nữ nhận ra công pháp của nàng huyền diệu, chỉ sợ không áp sát thì khó có thể giết nàng.
Sau một nhát kiếm nữa, nàng ta di hình hoán ảnh tiếp cận Oanh Nhiên, đồng thời tung ra một chiêu tuyệt sát như chẻ tre, chém thẳng tới nàng.
Kiếm quang làm người ta sợ hãi chẳng kém gì thiên tiên hạ giới, tựa như xé tan mây dày để ánh dương hiện ra.
Khiến Oanh Nhiên cảm thấy thần hồn đau rát.
Nàng giơ trượng thi triển công pháp, chỉ chặn được một chiêu mà đã thấy hồn lực khô cạn, linh hồn gần như tan rã, Tinh Hà Vượt Trăng cũng ảm đạm đi.
Chỉ còn Mắt Thần Ánh Dương vẫn nhìn chằm chằm nàng như mặt trời.
Nàng khó khăn chống đỡ đòn đánh thứ hai.
Trong lòng Oanh Nhiên biết rõ.
Đây là điều khó tránh khỏi.
Thần nữ là tiên giả đỉnh cao Diệu Cảnh, còn nàng chỉ là tu sĩ Âm Dương đạo tầng ba. Nhờ có hồn lực quỷ tu và pháp trượng cận thần chống đỡ nên nàng mới miễn cưỡng chịu được vài chiêu.
Nếu trình độ của thần nữ chỉ bằng Triệu Hàm Nguyệt thì nhất định nàng có thể thắng...
Oanh Nhiên bỗng nhớ tới lúc dò hỏi Từ Ly Lăng về bài kiểm tra võ, hắn nói vạn đạo đều có phương pháp chế ngự kẻ địch, quan trọng là dùng thế nào.
... Dùng thế nào? Ta đập pháp trượng vào đầu người ta à?
... Có thể.
Hiện tại nàng đã thật sự hết cách.
Ánh mắt Oanh Nhiên bỗng trở nên kiên định, thầm nghĩ nếu có thể nhân cơ hội đánh thần nữ vỡ đầu chảy máu thì cũng không tệ.
Tốt nhất là đập chết luôn!
Oanh Nhiên không né tránh, chủ động đón lấy kiếm quang thứ hai.
Trong ánh sáng chói lóa càng ngày càng gần.
Oanh Nhiên thấy rõ dung mạo thần nữ, thần nữ cũng thấy rõ nàng.
Nàng ta quả nhiên là một thần nữ xinh đẹp.
Nhưng tâm địa cũng thật tàn nhẫn!
Oanh Nhiên thầm nghĩ, tay giơ pháp trượng đập xuống.
Nàng không để ý vào khoảnh khắc nhìn thấy nàng, ánh mắt của thần nữ đã khựng lại.
Thần nữ khó tin kêu lên một tiếng: “Sư muội...”
Thần nữ kinh hãi vươn tay về phía nàng.
Nhưng Mắt Thần Ánh Dương trên pháp trượng đã lập tức xuyên qua thần nữ.
Oanh Nhiên kinh ngạc trợn mắt, thầm nghĩ: Hóa ra có thể trực tiếp dùng pháp trượng đập người thật...
Vào khoảnh khắc kiếm quang của thần nữ sắp sửa đi xuyên người nàng, tầm mắt nàng đột nhiên tối sầm, hông bị siết chặt.
Ngay lập tức kiếm quang tan biến, sương mù màu đen ùa tới.
Cánh tay đang siết lấy eo nàng lạnh buốt, mùi máu nồng nặc tràn vào hơi thở xen lẫn mùi hương mát lạnh quen thuộc.
Người ôm lấy nàng như xâm chiếm tất cả giác quan của nàng.