Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 101

Các tu sĩ đứng trước sơn môn nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía chàng thư sinh nọ.

 

“Kiếm quyết Sâm La Lục Đạo” đã thất truyền từ lâu.

 

Thiên hạ có rất nhiều kẻ bắt chước, nhưng người vừa nắm được tinh túy vừa cải biên được kiếm chiêu thì chỉ có một.

 

Các tu sĩ bước tới, muốn xem thử truyền nhân chân chính của “Kiếm quyết Sâm La Lục Đạo” là bậc đại năng cỡ nào. Nhưng khi thấy đó là chàng thư sinh tay trói gà không chặt, ai nấy đều lắp bắp kinh hoảng.

 

Từ Ly Lăng đáp Oanh Nhiên một tiếng, nhận lấy cây trâm do pháp trượng hóa thành từ tay nàng rồi cài lên tóc nàng: “Tỉ thí với người ta à?”

 

Oanh Nhiên gật đầu: “Ừm.”

 

Từ Ly Lăng choàng khăn nhưng chắn gió tuyết cho nàng: “Trên núi tuyết rơi nhiều, dưới chân núi vẫn chưa có tuyết. Về nhà thôi.”

 

Oanh Nhiên đồng ý. Nàng đi vòng quanh Từ Ly Lăng nhìn ngó khắp nơi, tuy miệng cười thì ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng, xoay người leo lên ngựa bay.

 

Từ Ly Lăng đỡ Oanh Nhiên lên lưng ngựa bay, sau đó xoay người trèo lên.

 

Oanh Nhiên chào tạm biệt Quan Dập rồi tự nhiên chui vào lòng Từ Ly Lăng. Bỗng nàng khựng lại, vô thức lẩm bẩm: “Cái gì thế?”

 

Cấn người nàng.

 

Từ Ly Lăng lấy một nhánh hoa mai và một túi giấy thấm dầu đựng khoai lang đỏ ra từ trong lòng, đưa cho nàng.

 

Oanh Nhiên mừng rỡ ôm hoa mai trong ngực, hai tay cầm khoai lang đỏ nóng hổi, bỗng nhớ ra gì đó mà s* s**ng ngực Từ Ly Lăng: “Không bỏng chứ?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới yên tâm, cái miệng nhỏ cắn từng miếng khoai lang đỏ, thỉnh thoảng lại đút hắn ăn một miếng, tán gẫu: “Hoa mai trong nhà hả?”

 

“Hoa mai trong nhà vẫn chưa nở, phải vài ngày nữa... Cái này ta hái trên đường tới đây.”

 

“Sớm như vậy đã có mai, chắc là bông hoa đầu tiên trong năm nay nhỉ?”

 

Oanh Nhiên vô cùng vui vẻ, đôi mắt linh động như thỏ con: “Sao chàng biết hôm nay ta muốn ăn khoai lang nướng?”

 

Từ Ly Lăng: “Ta còn biết tối nay nàng muốn ăn lẩu.”

 

Oanh Nhiên không nhịn được mà khẽ hoan hô một tiếng, tiếp tục thủ thỉ cùng hắn.

 

Các tu sĩ đứng trên sơn môn đều cách khá xa nên không nghe rõ rất nhiều lời nàng nói.

 

Bọn họ chỉ nghe thấy chàng thư sinh nọ khẽ đáp một câu: “... Hôm nay tuyết rơi...”

 

Thế là hiểu ngay...

 

Vì hôm nay tuyết rơi nên hắn biết hôm nay nàng muốn ăn gì trong ngày có tuyết.

 

Hai người cưỡi ngựa bay đi xa, mãi cho đến khi khuất bóng.

 

Số tu sĩ đứng trên sơn môn không giảm mà còn tăng lên. Có người khó tin, có người bừng tỉnh:

 

Truyền nhân chân chính của “Kiếm quyết Sâm La Lục Đạo” chính là một thư sinh phàm nhân chuyên quản xuyến công việc nhà cửa, chăm sóc thê tử tu sĩ ư?

 

Trông hắn ôn hòa, chu đáo, thật chẳng thấy có chút liên quan nào đến bộ kiếm pháp rúng động tam giới.

 

Võ Cương và Triệu Hàm Nguyệt cũng đi ra, nhìn theo hướng ngựa bay rời đi mà ánh mắt chùng xuống.

 

Quan Dập bước tới, lơ đãng cắt ngang bọn họ: “A, Võ trưởng lão... Ta cũng muốn ăn khoai lang nướng. Hôm nay ta giao ban sớm được không? Ta muốn xuống núi mua khoai lang đỏ.”

 

Y cười hì hì, vẻ mặt ngốc nghếch.

 

Võ Cương: ...

 

Thằng nhãi xảo quyệt này.

 

Triệu Hàm Nguyệt: ...

 

Nàng ta nhớ kiếp trước y đâu giống tên ngốc như vậy đâu.

 

*

 

Về đến nhà, Oanh Nhiên cởi khăn nhung, hào hứng vào phòng đặt cành mai bên cửa sổ.

 

Hương mai thoang thoảng, cành vườn nụ kiêu hãnh, vương vài hạt tuyết trắng.

 

Nàng chống cằm bên cửa sổ ngắm một lúc, nghe thấy Từ Ly Lăng gọi mình ăn cơm thì mới ra khỏi phòng: “Hôm nay cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng vào nhà ăn cơm đi, lạnh quá.”

 

Từ Ly Lăng: “Bọn nó vừa dẫn ngựa bay ra ngoài chơi rồi.”

 

Oanh Nhiên nhìn ra ngoài cửa thì thấy sân nhà trống không thật.

 

Hiếm có khi nào bọn chúng ra ngoài đi chơi cùng nhau như vậy.

 

Oanh Nhiên nghĩ ngợi, ngồi vào bàn.

 

Vì buổi tối sẽ ăn lẩu, mà nàng vừa ăn khoai lang đỏ, nên cơm trưa khá đơn giản.

 

Ăn xong, nàng tranh thủ đả tọa, luyện “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” xong thì ngủ trưa một lát, buổi chiều còn phải luyện kiếm.

 

Nhưng vì hôm nay tỉ thí với người khác nên nàng mệt mỏi hơn nhiều. Nàng ngủ một giấc đến khi trời tối thì Từ Ly Lăng mới gọi nàng dậy.

 

Sắc trời nhá nhem, lúc nàng ra khỏi phòng thì hắn đã chuẩn bị sẵn lẩu và bát đũa.

 

Nàng ngái ngủ mệt rã rời, mơ màng ngồi xuống bàn ăn nóng hổi: “Sao buổi chiều chàng không gọi ta dậy?”

 

Từ Ly Lăng nói từ hôm nay, nàng có thể tạm thời nghỉ ngơi ba ngày. Sau này luyện kiếm lại cũng không cần vất vả như trước nữa.

 

Oanh Nhiên thắc mắc: “Vì sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Người mà nàng tỉ thí cùng hôm nay là con gái của tông chủ, nàng ta nhất định có thể giành được cơ hội tiến vào bí cảnh. Nàng thắng nàng ta, đương nhiên cũng có.”

 

Oanh Nhiên hiểu ra: Nếu nàng thắng mà không được vào bí cảnh, trong khi Triệu Hàm Nguyệt thì được, vậy sẽ bị mấy tán tu nói ra nói vào.

 

Chỉ cần Ất Huyền Đạo Nhất không đột nhiên khai chiến với Từ Ly Lăng thì nhất định nàng sẽ lấy được lệnh bài khách khanh.

 

Oanh Nhiên thở phào một hơi, thầm nghĩ đúng là trong họa có phúc, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.

 

Mặc dù ngày nào Từ Ly Lăng cũng xoa bóp cả người cho nàng, nhưng hằng ngày dậy sớm ngủ muộn vẫn khiến nàng mệt mỏi lắm.

 

Oanh Nhiên: “Đêm nay ta muốn đi ngủ sớm một chút.”

 

Đầu óc căng thẳng suốt mấy ngày liền cuối cùng cũng được thả lỏng, một buổi trưa không đủ cho nàng giải lao.

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng.

 

Trong lúc nàng ăn cơm, hắn vào bếp nấu nước nóng.

 

Oanh Nhiên bảo hắn ăn cơm trước, nhưng hắn lại nói: “Đợi lát nữa nàng ăn xong thì có thể đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm hơn.”

 

Oanh Nhiên nũng nịu làu bàu: “Vậy ta còn muốn chàng xoa bóp cho ta nữa cơ.”

 

Từ Ly Lăng nói: “Nàng ngủ rồi xoa bóp cũng được.”

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt với hắn, dịch người lại, dựa sát vào hắn mà ăn. Vì Từ Ly Lăng phải đi nấu nước nên nàng ăn xong trước hắn.

 

Từ Ly Lăng bảo nàng để chén xuống rồi đi tắm.

 

Nhưng nàng không đi, ôm eo hắn, dựa vào người hắn nói chuyện. Đợi hắn ăn xong thu dọn bàn mới chịu đi tắm.

 

Tắm xong đi ra, ngoài sân lạnh buốt.

 

Nàng chỉ mang áo ngủ vào phòng tắm, lúc này đành mặc đồ mỏng manh chạy vội về phòng.

 

Mới chạy được vài bước thì Từ Ly Lăng đi ra khỏi phòng, cầm áo bông dài sạch sẽ của hắn, quấn kín từ đầu đến chân nàng rồi ôm nàng về phòng.

 

Mùa đông, nàng tắm xong thường không thích mặc nhiều xiêm y vì thấy vướng víu. Do đó hắn thường quấn xiêm y của mình lên người nàng để đề phòng nàng cảm lạnh.

 

Hắn đặt nàng lên giường.

 

Oanh Nhiên cảm thấy trong chăn thật ấm áp, dễ chịu, cứ như ngâm nước nóng.

 

Từ Ly Lăng treo chiếc áo bông dính hơi nước trên người nàng lên, nói với nàng: “Ta đi tắm.”

 

Hắn mang y phục ra ngoài.

 

Oanh Nhiên nằm trong ổ chăn mềm mại, ấm áp trông đến mà thích ý. Ban đầu nàng muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại rồi thì ngủ không được.

 

Có lẽ là do buổi chiều quá nhiều, qua cơn buồn ngủ thì sẽ không muốn ngủ nữa. Trong đầu nàng toàn là Từ Ly Lăng.

 

Nàng nhớ tới cành mai hắn tặng hôm nay, đến bây giờ vẫn có thể ngửi thấy hương mai thoang thoảng trong phòng.

 

Nhớ tới món ăn nàng thích do hắn chuẩn bị hôm nay.

 

Nhớ trong suốt thời gian qua, mặc dù nàng mệt, nhưng Từ Ly Lăng vừa phải chăm sóc nàng, vừa phải dạy nàng luyện kiếm còn bận, còn mệt hơn nàng nhiều...

 

Nàng quấn chặt chăn, miên man suy nghĩ rất nhiều điều.

 

Cuối cùng nghĩ đến đêm nay Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay không ở nhà.

 

Hiếm lắm mới có lúc bọn nó đều vắng mặt.

 

Nàng và Từ Ly Lăng đã rất lâu rồi chưa thân mật. Một phần nguyên nhân là do căn phòng này quá nhỏ, bọn nó lại ở ngoài cửa sổ...

 

Nàng cứ nghĩ hoài nghĩ mãi, bỗng cảm thấy kỳ lạ.

 

Tuy nhiên chẳng mấy chốc nàng đã bình tĩnh lại, đợi Từ Ly Lăng quay về thì hỏi: “Hoài Chân, chàng buồn ngủ không?”

 

Từ Ly Lăng mang lò sưởi nhỏ vào phòng để tránh nàng cảm lạnh trong lúc xoa bóp.

 

Hắn lên giường, xoa bóp tay cho nàng: “Không buồn ngủ, sao vậy?”

 

Oanh Nhiên: “Vậy chàng có mệt không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không mệt.”

 

Oanh Nhiên nhìn sắc mặt nghiêm túc, đoan chính của hắn, cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều rồi.

 

Nhưng nàng vẫn muốn hỏi một câu: “Vậy... Ngày mai ta không lên lớp học văn luôn được không?”

 

Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng, cúi người hỏi: “Không lên lớp?”

 

Oanh Nhiên ôm cổ hắn, đối diện với đôi mắt càng thêm u ám của hắn khi cúi người, hai má ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm: “Không lên lớp, cũng nghỉ ba ngày luôn.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, tiếp tục xoa bóp cho nàng.

 

Oanh Nhiên thật lòng hoài nghi bản thân đã nghĩ nhiều, thầm thấy may mắn vì chưa nói thẳng ra.

 

Thế nhưng khi hắn xoa đến vai gáy, bàn tay trượt xuống, chạm đến nơi trước giờ chưa từng chạm tới khi xoa bóp.

 

Oanh Nhiên không kịp phản ứng nên kêu lên một tiếng, hai tai nóng bừng, ngẩng mặt nhìn hắn.

 

Gương mặt hắn không đổi sắc, ngón tay lướt qua trước người nàng, thản nhiên xoa bóp vai bên kia.

 

Hắn ngồi trên người nàng, hàng mi cụp xuống như nhìn từ trên cao.

 

Làm Oanh Nhiên nhớ tới những lúc nàng nằm đó, bị hắn ghì chặt không thể ngồi dậy, chỉ có thể liên tục năn nỉ hắn dừng lại.

 

Oanh Nhiên hiểu ra, nhắm chặt hai mắt, để mặc hắn xoa bóp như mọi khi.

 

Chỉ là hôm nay những chỗ hắn xoa bóp không giống mọi ngày. Nàng cũng biết hôm nay xoa bóp xong, hắn sẽ không đi ngủ như bình thường.

 

Tuy nhiên hắn cứ vô tình cố ý xoa bóp lung tung, trêu chọc nàng...

 

Oanh Nhiên cố nhịn, hơi thở dần trở nên nặng nề, muốn nói hôm nay đừng xoa bóp nữa, chúng ta đi ngủ sớm đi.

 

Trong đầu nàng bỗng vang lên âm thanh của Đại Hoa: “Chuẩn bị sẵn sàng, có nhiệm vụ.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Sao cứ vào thời điểm này vậy.

 

Oanh Nhiên nhắm mắt, bất lực nghĩ, thế thì cứ vào mộng như vậy đi.

 

Trước khi vào giấc, nàng cố ý dặn dò Đại Hoa đừng quên chuyện trước đó nàng đã thương lượng với nó.

 

*

 

Oanh Nhiên mở mắt ra.

 

Trước mắt là núi cao trùng điệp.

 

Bên này nắng gắt chói chang, còn bên kia là dãy núi bị mây đen giăng kín, gió thổi dữ dội trông như bão tố sắp ập đến.

 

Trời cao chia thành hai mảng trắng đen, tựa như ranh giới giữa ngày và đen phân rõ rạch ròi.

 

Đại Hoa lập tức thông báo nhiệm vụ: “Nhiệm vụ lần này là cứu người ở chiến trường.”

 

Oanh Nhiên xoa tóc, hỏi thần nữ: “Hiện tại huyền ma đang giao chiến sao?”

 

Nàng đứng chỗ này còn có thể nghe thấy tiếng rền vang ở bên kia núi.

 

Thần nữ uất hận: “Ngươi đã đến rồi mà phu quân ngươi vẫn chưa thu binh, hắn ta thất hứa!”

 

Sắc mặt Oanh Nhiên nghiêm trọng: “Bên này nắng quá, ta không đi được. Cho ta thêm năng lượng để dùng mây che thân đi.”

 

Thần nữ trầm ngâm một lát, có mây bay tới chắn nắng cho nàng: “Ngươi mau đi đi.”

 

Oanh Nhiên đồng ý, nhưng vẫn không đi ngay, nhân lúc trời râm chặt một chiếc lá to gần đó để đội lên đầu.

 

Mặc dù hơi mệt, nhưng có thể phòng khi mây tan bất chợt để tránh nắng làm bỏng nàng.

 

Trước khi tới đây nàng mặc đồ ngủ, nhưng đã nhờ Đại Hoa dùng năng lượng đổi thành váy sam mỏng màu hồng cho nàng.

 

Nàng vừa chạy về phía chiến trường, vừa suy nghĩ cách nắm bắt tình hình thật sự.

 

Mặc dù lần này tới trông rất bình thường, nhưng Oanh Nhiên không tin.

 

Thần nữ không muốn đưa nàng năng lượng mà lại tranh thủ thời gian trong lúc chiến tranh để tạo mây che nắng cho nàng, đó là bằng chứng rõ nhất.

 

Đến ngọn núi bên cạnh chiến trường, Oanh Nhiên không vội xuống ngay.

 

Nhìn xuống trận chiến quy mô lớn đang sục sôi, người chết như rơm la liệt nhiều vô kể.

 

Thậm chí còn kịch liệt hơn hai lần trước nàng từng chứng kiến.

 

Nàng đi rất thong thả.

 

Thần nữ thúc giục: “Xin hãy nhanh lên chút, ngươi tới càng muộn thì thương vong càng nhiều.”

 

Oanh Nhiên: “Sao ta không thấy phu quân ta?”

 

Thật ra nàng thấy rồi.

 

Mặc dù rất xa, nhìn không rõ bóng dáng, nhưng ma khí ngút trời bậc ấy, đương thời ngoại trừ hắn thì làm gì còn ai.

 

Trong số những tu sĩ chiến đấu cùng hắn có một bóng dáng màu vàng kim. Nàng đã từng nhìn thấy người đó trên chiến trường, đó là thần nữ.

 

Thần nữ: “Ngươi tới chiến trường rồi?”

 

Oanh Nhiên: “Đúng vậy.”

 

Thần nữ hỏi: “Ngươi ở hướng nào?”

 

Oanh Nhiên: “Ta không biết.”

 

Thần nữ cân nhắc: “Đi về phía có ánh sáng vàng kim đi.”

 

Dứt lời, chỉ chốc lát sau, phía đông sáng lên một tia vàng kim lướt qua.

 

Oanh Nhiên nhìn thấy đó là hướng của Từ Ly Lăng, nàng không vào thẳng chiến trường mà đi đường vòng.

 

Đi được nửa đường thì trận pháp dưới chân bỗng sáng bừng lên.

 

Xác chết xung quanh đột nhiên bật dậy, mặc đạo bào huyền tinh, cầm pháp trượng, miệng niệm chú định lấy mạng nàng!

 

Oanh Nhiên giật mình hoảng hốt, linh hồn bị tấn công tập thể.

 

May mà nàng chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác, lập tức dùng năng lượng tạo trận pháp, thi triển Tiêu Dao Du là chiêu thứ tám chương thứ hai “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” mà mình chưa từng dùng trước mặt người khác để thoát thân.

 

Đòn đánh này khiến đám tu sĩ trở tay không kịp, bị chính trận pháp phản phệ.

 

Bụi đất cuồn cuộn, những tiếng k** r*n vang lên.

 

Oanh Nhiên vừa chạy vừa nói với Đại Hoa: “Nàng ta định ra tay thật, muốn đẩy ta vào chỗ chết.”

 

Đại Hoa hoảng hốt kêu lên. Trước đây khi Oanh Nhiên thành thân đã thương lượng với nó phải đối phó thần nữ như thế nào. Sau đó lại bảo thần nữ cố tình hỏi họ tên nàng, khả năng cao là lần sau sẽ không tha cho nàng.

 

Ban đầu nó cứ ngỡ chắc chẳng đến mức ấy, là Oanh Nhiên nghĩ nhiều quá rồi, đến bây giờ thì chỉ biết chửi ầm lên.

 

Oanh Nhiên chẳng rảnh nhiều lời với Đại Hoa, thấy y phục của đám tu sĩ rất giống miêu tả của Hỉ bá về những đệ tử Thiên Túc Cung từng có ý định tiêu diệt thôn Vô Ẩn, thế là không dám chậm trễ thêm.

Bình Luận (0)
Comment