Từ Ly Lăng nói, nếu có người trong Ất Huyền Đạo Nhất muốn tỉ thí với nàng thì cứ đồng ý.
Luyện kiếm không thể chỉ dựa vào xuất chiêu, mà quan trọng là thực chiến.
Lúc ấy nàng cứ nghĩ mình không quen biết người khác, ai sẽ đòi tỉ thí với nàng?
Nhưng không ngờ đó lại là Triệu Hàm Nguyệt.
Đúng là ngoài ý muốn... Song cũng hợp lý.
Oanh Nhiên đồng ý quá nhanh, ngược lại khiến Triệu Hàm Nguyệt sửng sốt.
Tuy nhiên vào lần tiếp xúc ngắn ngủi trong một buổi trưa, nàng đã nhiều lần khiến Triệu Hàm Nguyệt sửng sốt.
Triệu Hàm Nguyệt không nghĩ nhiều, mời Oanh Nhiên tỉ thí ngay tại chỗ.
Trên giang hồ có rất nhiều người luận kiếm ngay tại chỗ
Ở đây đều là tán tu nên đã quen, nghe vậy đều lùi lại, nhường ra ba trượng đất trống, hào hứng xem trò.
Triệu Hàm Nguyệt tu vi tầng năm, trong khi Oanh Nhiên chỉ mới tầng ba.
Triệu Hàm Nguyệt không dùng kiếm bản mệnh, chỉ cầm thiết kiếm mà các đệ tử huấn luyện thường sử dụng và ép tu vi xuống tầng ba.
Mặc dù là vậy thì kiếm tu vẫn có lợi thế khi đối phó với tu sĩ Âm Dương đạo không tinh thông võ học.
Triệu Hàm Nguyệt: “Có cần ta áp chế tu vi nữa không?”
Oanh Nhiên: “Không cần.”
Nàng bất giác nhận ra, trận đấu này mình có thể thua nhưng không thể hèn nhát.
Khả năng cao là Triệu Hàm Nguyệt đang thăm dò nàng và Từ Ly Lăng.
Thế thì hiển nhiên nàng cũng phải thi triển hết những gì Từ Ly Lăng dạy mình.
Nếu Triệu Hàm Nguyệt ép tu vi xuống quá thấp thì chẳng còn ý nghĩa nghênh chiến nữa.
Triệu Hàm Nguyệt đưa kiếm bản mệnh của mình cho Oanh Nhiên: “Đây là tiên kiếm Phi Nguyệt.”
Oanh Nhiên từ chối, thản nhiên nói: “Kiếm pháp ta dùng không thể sử dụng kiếm quá tốt.”
Nàng vừa dứt lời, Triệu Hàm Nguyệt khó hiểu, đám đông vây xem càng thêm hứng thú.
Oanh Nhiên cầm một thanh kiếm nhẹ trong tay trái, tay phải rút cây trâm được vải linh bao bọc ra từ tóc.
Tay phải xoay lại, một lọn tóc dài vốn được búi bằng trâm rơi xuống, tung bay theo gió.
Cây trâm hóa thành pháp trượng được vải linh che lại.
Mặc dù không thể nhìn rõ chất liệu của pháp trượng, nhưng chỉ với việc pháp trượng có thể biến hình và dáng vẻ phiêu dật của nó, cũng đủ thấy nó chẳng phải vật tầm thường.
Nhưng...
Triệu Hàm Nguyệt: “Không phải so kiếm à?”
Nàng ta thầm nghĩ ngoại trừ thao túng thì Âm Dương đạo còn có công pháp gì có thể dùng trong giao chiến?
Oanh Nhiên: “Đúng là so kiếm. Tuy nhiên ta là tu sĩ Âm Dương đạo, đương nhiên phải dùng cách của tu sĩ Âm Dương đạo.”
Nếu đã vậy thì Triệu Hàm Nguyệt không cần nhiều lời nữa.
Nàng ta và Oanh Nhiên đứng thẳng người, hành lễ, giao ước so kiếm hữu nghị.
Oanh Nhiên đồng ý.
Thoáng chốc, ánh mắt Triệu Hàm Nguyệt đột nhiên thay đổi, trở nên sắc bén kinh người. Thân kiếm lóe lên ánh bạc, tích tụ lôi điện lao tới.
Oanh Nhiên bật người nhảy lùi lại, vạt váy tung bay, ném thanh kiếm lên không trung.
Mọi người kinh ngạc, trong lúc đang nghĩ nàng vứt kiếm nhận thua thì lại thấy nàng dùng pháp trượng thao túng trường kiếm.
Thanh kiếm nhẹ như roi xoay tròn trên đầu trượng, tỏa sáng lấp lánh tựa vầng trăng.
Mũi kiếm của Triệu Hàm Nguyệt áp sát, nàng không chống đỡ mà vung kiếm lên. Thanh kiếm như mũi tiêu bạc lao nhanh về phía Triệu Hàm Nguyệt.
Triệu Hàm Nguyệt giật mình thu kiếm, trở tay đỡ đòn.
Thanh kiếm nhẹ bị gạt bay về phía pháp trượng, xong lại nhanh chóng bay ra.
Ngay lập tức chuyển từ thủ sang công.
Nhưng dẫu sao Triệu Hàm Nguyệt cũng là kiếm tu chuyên tập luyện thực chiến, chỉ mất hai chiêu đã nhìn thấu chiêu trò, mặc cho kiếm bay tứ tung vẫn dễ dàng phá giải.
Kiếm nhẹ bị đánh bay ra sau, mũi kiếm của Triệu Hàm Nguyệt lại lần nữa áp sát, kiếm khí đủ để tổn thương cơ thể.
Tay phải Oanh Nhiên giơ pháp trượng chắn kiếm khí, tay trái cầm kiếm chém.
Cách nàng vung kiếm không tinh thông, có thể thấy nàng không rành dùng kiếm thật.
Nhưng kiếm chiêu này...
Một lần nữa Triệu Hàm Nguyệt bị ép chuyển từ công sang thủ, nàng ta hỏi: “Đây là kiếm chiêu gì?”
Oanh Nhiên dùng pháp trượng ngăn cản đường kiếm của nàng ta, vung kiếm tấn công: “Thiên Chi Kiếm, chiêu thứ ba, Bạch Dạ Kinh Hồng.”
Dứt lời, pháp trượng chuyển sang tay trái, thanh kiếm chuyển sang tay phải, một đâm thẳng một chém xéo.
Mũi kiếm lướt qua trước mắt mở to của Triệu Hàm Nguyệt. Trong khoảnh khắc ấy, trong mắt nàng ta chỉ còn lại ánh bạc của thân kiếm.
Nếu Oanh Nhiên không phải tu sĩ Âm Dương đạo mà là kiếm tu.
Thì một kiếm này đã lấy mạng nàng ta.
Triệu Hàm Nguyệt không dám kinh địch nữa, bật người kéo dài khoảng cách với Oanh Nhiên. Nàng ta vận linh lực vào kiếm, ánh sáng hóa thành lưỡi kiếm chém về phía Oanh Nhiên.
Đám đông vừa lo lắng vừa phấn khích.
Những ai từng luyện kiếm đều có thể thấy rõ kiếm chiêu tu sĩ Âm Dương đạo này không phải bản gốc, mà có người đã cố tình sửa lại để phù hợp với pháp môn của nàng.
Oanh Nhiên dùng pháp trượng chống đỡ, thanh kiếm nhẹ một lần nữa tấn công Triệu Hàm Nguyệt.
Phải, mặc dù nàng không phải kiếm tu, không giỏi võ, nhưng nàng là tu sĩ Âm Dương đạo. Trong trường hợp cả nàng và Triệu Hàm Nguyệt đều có tu vi tầng ba, đương nhiên nàng có thể chống đỡ đòn tấn công linh lực của Triệu Hàm Nguyệt.
Mà Triệu Hàm Nguyệt so kiếm với nàng lại khó đỡ đòn tấn công, đó là vì không thắng được kiếm chiêu tinh diệu.
Nhưng qua mấy chiêu, cuối cùng Triệu Hàm Nguyệt cũng phá được phòng tuyến, linh quang kiếm pháp lóe lên mấy lần, bốn phương tám hướng chém về phía Oanh Nhiên, đồng thời tay cầm thiết kiếm đâm vào trước ngực nàng.
Oanh Nhiên vẫn dùng pháp trượng ngăn cản kiếm quang, tay trái cầm kiếm đảo lại đẩy kiếm, vận linh lực vào kiếm.
Mũi kiếm ma sát với thiết kiếm của Triệu Hàm Nguyệt b*n r* tia lửa sáng rực. Oanh Nhiên nhân cơ hội đâm về phía Triệu Hàm Nguyệt.
Triệu Hàm Nguyệt bật người né đòn, mái tóc tung bay suýt bị bỏng.
Đôi mắt nàng ta lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Trong đám đông có người cất cao giọng hô hào: “Hay!”
Những ai có kiến thức đều cảm thấy kiếm chiêu này bất phàm.
Thế là lại có thêm người gia nhập đám đông hóng hớt.
Trong đó có cả Võ Cương sắc mặt bình tĩnh và Quan Dập sốt ruột đổ mồ hôi. Y muốn ngăn cản nhưng lại bị Võ Cương cản lại.
Triệu Hàm Nguyệt lại lần nữa tấn công, hỏi: “Chiêu này lại là?”
Oanh Nhiên: “Địa Chi Kiếm, chiêu thứ năm, Hồng Lô Phần Hải.”
Đây là chiêu nàng học kém nhất, bởi vì nàng khó nắm bắt thời cơ chính xác để truyền linh lực vào kiếm tạo ra tia lửa.
Mặc dù nàng chưa chứng kiến bản gốc nhưng vẫn có thể hình dung được, nếu là Hồng Lô Phần Hải hoàn chỉnh thì một kiếm này sẽ đáng sợ đến mức nào.
Nếu đối thủ không có tu vi lớn mạnh chống đỡ thì tia lửa sẽ ập tới cùng luồng linh lực mãnh liệt, nhất định chỉ có đường chết.
Dứt lời.
Trong đám đông có người hiểu biết lẩm bẩm: “Thiên Chi Kiếm, Địa Chi Kiếm... Chẳng lẽ...”
Quan Dập cũng kinh ngạc nhận ra điều gì đó, thầm mắng một tiếng: “Hắn đúng là dám dạy thật...”
Trong lúc mỗi người một suy nghĩ, trận tỉ thí cũng càng thêm kịch liệt.
Hơi thở của Oanh Nhiên đã trở nên hỗn loạn, trong khi Triệu Hàm Nguyệt rơi vào thế hạ phong hai lần vẫn ung dung.
Sự khác biệt giữa hai loại tu sĩ lập tức hiện ra.
Nếu tiếp tục tỉ thí thì tu sĩ Âm Dương đạo nhất định sẽ thua.
Oanh Nhiên cũng biết điều này. Vào khoảnh khắc Triệu Hàm Nguyệt tấn công hung hãn, nàng bật người kéo dài khoảng cách.
Triệu Hàm Nguyệt tưởng nàng lại định giở trò cũ. Sau hai lượt đánh qua lại, kiếm quang đã đâm thẳng vào chỗ nàng vừa đứng.
Oanh Nhiên chống pháp trượng xuống đất, cơ thể treo ngược làm làn váy nhẹ bay theo gió, né tránh kiếm quang.
Mũi chân đá vào kiếm, thanh kiếm đâm thẳng từ trên xuống mặt Triệu Hàm Nguyệt.
Triệu Hàm Nguyệt dùng kiếm chống đỡ.
Không đợi Triệu Hàm Nguyệt hỏi, Oanh Nhiên đã nói: “Chiêu này gọi là...”
“Nhân Chi Kiêm, chiêu thứ tám, Bạch Tuyết Lạc Mai.”
Nàng chỉ biết ba chiêu này.
Nếu chiêu này không thể làm Triệu Hàm Nguyệt bị thương thì nàng sẽ lập tức nhận thua.
Nàng vừa dứt lời, thiết kiếm của Triệu Hàm Nguyệt đã chắn được kiếm của Oanh Nhiên.
Thanh kiếm nhẹ lập tức vỡ vụn, hóa thành trăm mảnh bạc như tuyết xuyên thân, che trời lấp bể lao về phía Triệu Hàm Nguyệt.
Triệu Hàm Nguyệt vung kiếm chém bay những mảnh bạc.
Mọi người thầm nghĩ thắng bại đã rõ.
Nhưng bỗng thấy Triệu Hàm Nguyệt giật mình đứng yên, một mảnh bạc nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng ta và rơi xuống đất.
Một giọt màu son nhỏ dọc theo mảnh bạc, quả thật là tuyết trắng rơi bên hoa mai đỏ.
Quảng trường Thái Cực rơi vào im lặng.
Oanh Nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Ngửa đầu nhìn lên thì mới thấy là tuyết rơi.
Nàng thầm nghĩ hóa ra Hoài Chân tính rất chuẩn, hôm nay có tuyết rơi thật.
Bỗng chốc có những tiếng la lối ầm ĩ vang lên trong đám đông, tranh luận xem ai thua ai thắng.
“Mặc dù kiếm của tu sĩ Âm Dương đạo đó đã chạm vào kiếm tu kia, nhưng kiếm của nàng nát bét rồi. Nếu là tỉ thí thật thì nàng đã thua.”
“Nếu tu sĩ Âm Dương đạo đó không tu Âm Dương đạo thì kiếm chiêu cũng chẳng cần sửa lại cho phù hợp với Âm Dương đạo, kiếm tu kia cũng đã thua từ lâu rồi.”
“Nhưng kiếm nàng ta vỡ vụn rồi!”
“Nếu kiếm nát rồi nàng ta có đấu được nữa không?”
“Trên đời này làm gì có thanh kiếm nào như vậy.”
“Có.”
Âm thanh này vừa vang lên, rất nhiều người nghĩ đến thứ gì đó, giật mình kinh ngạc...
“Nhân Chi Kiếm trong hộp kiếm Sâm La, nó được luyện thành từ ngàn mảnh kiếm, tụ tán theo pháp.”
“Kiếm chiêu nàng mới nói...”
“Nàng đang dùng...”
Đám đông yên tĩnh lại.
Có người nói: “Kiếm quyết Sâm La Lục Đạo.”
Đây là kiếm quyết đã rúng động tam giới của Thánh Ma trước khi thành ma.
Mặc dù sự tích về Thánh Ma đã bị che giấu, trở thành bí ẩn ngàn năm mà ai nấy đều tránh né.
Song nó vẫn lưu truyền ngàn năm, được đời đời kiếm tu khao khát. Lần này bọn họ liều mạng tiến vào bí cảnh tiên đạo cũng là vì...
Hộp kiếm Sâm La và “Kiếm quyết Sâm La Lục Đạo”.
“Vạn vật sâm la* biến hóa khôn lường. Lục đạo ngàn môn đều nằm trong đó.”
*Sâm la thường được dùng để miêu tả vạn vật trong trời đất bày ra trước mắt.
“Thảo nào kiếm này có thể sửa lại cho thích hợp với pháp môn của nàng.”
Oanh Nhiên không biết kiếm quyết Sâm La Lục Đạo, lúc Từ Ly Lăng dạy nàng không nói.
Nàng nghĩ có lẽ bây giờ hắn đã đứng đợi nàng trong sơn môn một lúc, chắc sốt ruột lắm. Vì thế Oanh Nhiên định nhận thua với Triệu Hàm Nguyệt.
Nhưng Triệu Hàm Nguyệt đã lên tiếng trước: “Là ta thua.”
Nàng ta đưa tay bôi linh dược lên vết thương tên má, vết cắt lập tức lành lại: “Ngươi học bao lâu rồi?”
Oanh Nhiên: “Nửa tháng.”
Triệu Hàm Nguyệt biến sắc: “Ai dạy ngươi?”
Oanh Nhiên cũng đã từng hỏi Từ Ly Lăng chuyện này...
Nếu có người hỏi ai dạy ta luyện kiếm thì sao?
Trong lòng nàng biết, nếu nàng nói thật thì sẽ có rất nhiều tai họa ngầm xảy ra.
Nhưng Từ Ly Lăng hỏi ngược lại: Ta là người mà nàng không dám nhận quen sao?
Vì vậy lúc này, Oanh Nhiên đáo: “Phu quân ta.”
Nói rồi Oanh Nhiên hành lễ với Triệu Hàm Nguyệt, đi về phía sơn môn.
Bình thường có rất ít người lui tới sơn môn trong giờ ngọ, nhưng hôm nay lại đông đến lạ.
Quan Dập kịp tới chen vào dòng người bảo vệ Oanh Nhiên bên cạnh, thấp giọng nói: “Muội phu ngông cuồng quá! Cái gì cũng dám dạy muội, cái gì cũng dám cho muội nói!”
Oanh Nhiên cũng thấy vậy.
Nhưng nhớ lại thiếu niên trong bức họa trong mộ tiên nhân, nhớ lại vẻ ngạo nghễ và khí phách ngút trời của hắn, nàng lại cười rộ lên.
Đến sơn môn, một bóng người khoác áo choàng lông viền vàng, bên trong là áo xanh, dắt theo ngựa bay trắng tuyết, đã đứng đó chờ nàng.
Tuyết trắng rơi lất phất.
Sơn môn nguy nga, tông môn uy nghiêm.
Chàng thư sinh dắt ngựa đứng đó trông tiêu dao vô tư như thuộc về một thế giới khác.
Oanh Nhiên nghĩ: Phải có một thanh kiếm xứng với hắn.
Nàng cười rạng rỡ gọi: “Hoài Chân.”