Buổi chiều ngày hôm sau, cảm giác mới lạ khi học kiếm quá đi, Oanh Nhiên không còn hào hứng nữa. Nàng ra ngoài cùng Từ Ly Lăng để mua cơ quan tắm ở châu Vân.
Đợi nhà tắm hong khô ba ngày, lắp đặt dụng cụ là có thể dùng.
Oanh Nhiên rất mong chờ.
Hằng ngày nàng lên lớp vào buổi sáng, đả tọa vào buổi trưa, luyện kiếm vào buổi chiều, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Từ Ly Lăng vẫn luôn đến đón nàng mỗi ngày.
Lúc tới còn mang đồ cho nàng. Ngày thứ hai là nước lê đường phèn được giữ nóng trong bình nhỏ, ngày thứ ba là bánh đường đỏ giòn ngọt mới ra lò.
Làm Oanh Nhiên nhớ lại hồi còn nhỏ trước khi xuyên qua, nàng luôn nhìn thấy cha mẹ của những bạn nhỏ khác mang xúc xích nướng hoặc bánh nướng đến cho con khi tan học buổi chiều.
Những bạn nhỏ phấn khởi vừa ngồi sau xe đạp của cha mẹ vừa ăn.
Nàng chỉ có thể nhìn theo, sau đó quay về nhà của mình.
Lúc này nàng cảm thấy rất vui mừng.
Tuy nhiên nàng vẫn nghiêm túc nói chuyện với Từ Ly Lăng vì lo lắng linh khí của núi Liên Càn có hại cho hắn.
Từ Ly Lăng nói: “Không sao.”
Ngày thứ tư, Oanh Nhiên trực tiếp để Từ Ly Lăng đưa đón mình luôn. Nếu hắn cưỡi ngựa bay thì sẽ không cần đi bộ hằng ngày.
Hắn vẫn sẽ mang theo đồ khi đón nàng vào buổi trưa.
Ngày thứ tư là bánh vừng ngọt, ngày thứ năm là bánh hành dầu.
Nàng vô cùng hạnh phúc nhận lấy, ngồi trên ngựa bay, dựa vào lòng hắn, hai người cùng nhau ăn. Trong lòng nàng thầm chờ mong ngày mai hắn sẽ mang thứ gì tới.
Ngày mai là một ngày tốt, là ngày mà phòng tắm mới có thể sử dụng.
Buổi tối Oanh Nhiên ghé vào thùng tắm để Từ Ly Lăng xoa bóp vai lưng cho mình. Nàng vui vẻ nói: “Nếu có phòng tắm rồi thì có phải chàng sẽ không tiện xoa bóp cho ta nữa không?”
Phòng tắm không lớn, lại còn là loại phòng tắm vòi sen.
Nếu hắn đi vào lúc nàng tắm thì sẽ ướt hết người.
Từ Ly Lăng: “Đợi nàng tắm xong đi ra thì cũng có thể xoa bóp.”
Oanh Nhiên sửng sốt, dựa sát vào híp mắt nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi: Vậy vì sao mấy ngày qua chàng lại xoa bóp khi ta tắm?
Từ Ly Lăng thản nhiên chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu ý nàng.
Oanh Nhiên hừ một tiếng, nghĩ đến chuyện vợ chồng, lại nghĩ mấy hôm nay hắn ngày nào cũng đi đón nàng, mỗi ngày luyện kiếm xong đều nhờ hắn xoa bóp nên hôm sau nàng mới không đau nhức.
Nàng đảo mắt, xoay người lại.
Lúc này Từ Ly Lăng đã xoa bóp cho nàng xong.
Hắn ngồi trên ghế lau vệt nước trên tay.
Oanh Nhiên dựa vào thùng tắm nhìn hắn, gương mặt hơi ửng đỏ, bờ môi hồng hào.
Có lẽ là vì hơi nóng, cũng có thể là vì lý do khác.
Nàng gọi hắn: “Hoài Chân.”
Từ Ly Lăng lau xong thì đặt khăn sang một bên: “Hửm?”
Oanh Nhiên giơ chân đặt lên thùng tắm, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là lần cuối cùng tắm rửa trong phòng. Ngày mai được dùng phòng tắm mới rồi, vậy hôm nay cứ vậy...”
Xoa bóp chân cho nàng đi.
Từ Ly Lăng nhìn về phía nàng với ánh mắt bình tĩnh.
Thấy nàng hơi ngại ngùng, đôi mắt nhìn sang một bên, chân giơ cao có vẻ định rút về.
Trước khi nàng lùi bước, Từ Ly Lăng nắm lấy cổ chân nàng, ngón tay bắt đầu xoa bóp từ mắt cá chân.
Nước từ chân nàng nhỏ xuống, làm ướt bàn tay mới lau khô của hắn.
Nàng gác một chân, chân còn lại vẫn ngâm trong nước. Nàng cảm thấy bên dưới trống trải, nhưng ánh mắt hắn vẫn thẳng thừng chẳng tránh né. Càng xoa bóp càng làm Oanh Nhiên ngại ngùng. Nàng cong chân muốn che chắn bên dưới nhưng bị hắn kéo ra.
Giọng nói Từ Ly Lăng bình tĩnh: “Tiến lên một chút.”
Một lát sau lại nói: “Nghiêng người qua.”
Oanh Nhiên nghe lời làm theo. Trong lúc nàng vô cùng xấu hổ, nhưng lại nghĩ vợ chồng với nhau thì có gì phải xấu hổ.
Từ Ly Lăng cực kỳ bình tĩnh, ngoại trừ xoa bóp chân và ánh mắt thẳng thừng thì hắn không làm hành động kỳ lạ nào khác. Song ngược lại càng khiến Oanh Nhiên thêm xấu hổ, vì trông cứ như chỉ có một mình nàng nghĩ nhiều.
Đợi hắn xoa bóp chân thứ hai cho nàng xong thì gương mặt Oanh Nhiên đã đỏ bừng, thầm nghĩ kết thúc rồi, có lẽ hắn chỉ nhìn thôi.
Nàng đang định rút chân về thùng tắm thì đột nhiên bị hắn giữ chặt chân.
Hắn cúi người xuống.
Oanh Nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Tiếp đó là những tiếng r*n r*, nỉ non và mắng chửi đầy xấu hổ của nàng, hòa cùng tiếng nước róc rách trong thùng.
Đợi nước sắp nguội, quần áo Từ Ly Lăng đã ướt một nửa. Hắn bế nàng ra khỏi thùng tắm, đặt lên giường rồi quấn chăn lại, chậm rãi lau nước trên người cho nàng.
Oanh Nhiên thở hổn hển, muốn mắng hắn không đứng đắn, nhưng lại nghĩ rõ ràng là nàng không nghiêm túc trước.
Nhưng dù vậy thì nàng cũng chỉ muốn hắn làm bình thường thôi, thế mà hắn lại chẳng bình thường chút nào.
Mặc dù lần này không làm gì thật, nhưng hắn...
Gương mặt Oanh Nhiên đỏ hồng. Khi Từ Ly Lăng khom lưng để lau đùi cho nàng, nàng sợ hãi đẩy hắn ra: “Đừng cắn...”
Từ Ly Lăng chỉ lau nước, nghe vậy thì hỏi: “Đau?”
Hắn liếc nhìn nàng: “Không bị xước.”
Ngoại trừ giọng nói hơi khàn thì sắc mặt và thái độ của hắn vẫn ung dung, bình tĩnh đến lạ.
Oanh Nhiên biết hắn tự có chừng mực, còn cố tình trêu chọc nàng, thế là oán trách nhìn chằm chằm hắn.
Từ Ly Lăng mặc xiêm y giúp nàng, để nàng cầm áo ngoài rồi bảo nàng xuống giường.
Chăn đệm trên giường đều đã bị ướt vì nước trên người nàng.
Oanh Nhiên trêu chọc: “Ai bảo chàng không lau người ta mà đã đặt ta vào chăn rồi.”
Từ Ly Lăng: “Nước sắp nguội, cẩn thận bị cảm.”
Oanh Nhiên ngẩn người, lúc này mới hiểu hắn chu đáo.
Đợi hắn thay chăn đệm sạch sẽ xong, nàng lên giường chờ hắn.
Nhưng Từ Ly Lăng lại không làm gì. Hắn nấu nước, tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.
Trong lòng Oanh Nhiên thấy lạ. Khi hắn nằm xuống bên cạnh, nàng còn đặt chân lên đùi hắn, chẳng biết vô tình hay cố ý chạm vào nơi nào đó.
Từ Ly Lăng đặt chân nàng sang một bên, tắt đèn rồi vỗ về nàng: “Ngủ đi.”
Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Sao vậy?”
Có phải hắn không phản ứng đâu.
Từ Ly Lăng: “Nàng còn phải đi học và luyện kiếm.”
Oanh Nhiên hiểu ra. Nếu hắn làm nàng thật thì nàng phải nằm nghỉ ba ngày mất, ngày mai sẽ không đi học được.
Nàng ôm cổ hắn thì thầm: “Chàng nhất định phải làm lâu đến vậy sao?”
Từ Ly Lăng vẫn nói câu ấy: “Một lần không thú vị.”
Oanh Nhiên chẳng biết nói gì.
Nàng cứ cảm thấy hắn làm chuyện đó với nàng không phải để hưởng thụ niềm vui lúc ấy, mà chỉ đơn giản là chơi cùng nàng.
Nếu chỉ chơi một lát thì hắn sẽ thấy không thú vị.
Nàng dùng sức véo mặt hắn, rồi hôn hít một lúc, ôm hắn nhắm mắt lại.
*
Thời gian như nước chảy, khi trời trở lạnh thì buổi sáng cũng đến muộn hơn.
Oanh Nhiên cũng vì thế là dậy trễ dần.
Nàng cảm giác như trở lại thời đi học trước khi xuyên qua, mỗi sáng thức dậy đều là một thử thách.
Chỉ khác ở chỗ Từ Ly Lăng chăm sóc nàng rất tốt.
Mỗi ngày thức dậy, nàng đều có thể nhanh chóng rửa mặt, chải đầu, ra cửa là có ngay bữa sáng nóng hổi vừa miệng
Có lúc Từ Ly Lăng mua bánh bao để nàng có thể ăn ngay trên đường.
Hôm nay nàng ăn cháo xong, chuẩn bị xong xuôi thì ra sân, đợi Từ Ly Lăng cưỡi ngựa bay đưa nàng đi học.
Từ Ly Lăng đi ra khỏi phòng, mang một chiếc áo bông dày dặn cho nàng: “Hôm nay trên núi Liên Càn sẽ có tuyết.”
Oanh Nhiên “ồ” một tiếng, mặc áo bông rồi ngồi lên ngựa bay.
Từ Ly Lăng dùng khăn nhung quấn kín mặt nàng, sau đó mới điều khiển ngựa bay bay lên núi Liên Càn.
Đến sơn môn Ất Huyền Đạo Nhất.
Hôm nay đến lượt Quan Dập tuần tra. Y cố tình chờ nàng ở sơn môn, thấy nàng quấn người kín mít như vậy thì bật cười ha hả.
Oanh Nhiên chẳng thèm phản ứng lại, nàng ngoan ngoãn đứng đợi Từ Ly Lăng tháo khăn nhung chắn gió trên mặt cho mình.
Đợi Từ Ly Lăng rời đi, Quan Dập vừa đưa Oanh Nhiên đến tĩnh đường vừa nói: “Bây giờ muội giống hệt mấy đứa trẻ được gia đình nuông chiều học ở thư viện Xuân Thiềm hồi ta còn nhỏ. Người nhà sẽ sợ muội lạnh, sợ muội đói, sợ muội đi học mệt mỏi.”
Y cố tình nhái giọng bắt chước rồi than thở: “Muội phu nuông chiều muội như vậy, sao muội vượt qua bài kiểm tra võ được.”
Oanh Nhiên: “Lúc dạy ta luyện kiếm chàng nghiêm khắc lắm. Có ba chiêu kiếm, đến nay ta đã học được mười lăm ngày. Lúc trước ta cứ nghĩ đã học xong nhưng chàng lại bảo chưa, bây giờ vẫn luôn luyện hằng ngày đây này.”
Quan Dập kinh ngạc: “Học ba chiêu?”
Oanh Nhiên gật đầu, thật ra trong lòng cũng thấy lo lắng.
Sau khi nàng học xong, Từ Ly Lăng cầm nhánh cây tập luyện cùng nàng. Nhưng tốc độ của hắn quá nhanh, lần nào nàng cũng bị đánh bại trước khi kịp xuất chiêu.
Cho dù hắn đã cố tình thả chậm tốc độ để nàng có thể ra chiêu, nhưng nàng vẫn luống cuống tay chân, không nhìn kịp. Lúc này nàng mới biết bản thân chưa thật sự tinh thông.
Quan Dập thở dài: “Thôi, ta đã bảo giúp muội lấy được lệnh bài khách khanh thì nhất định sẽ tìm cách giúp muội lấy được, có trộm thì cũng trộm cho muội.”
Oanh Nhiên bật cười khúc khích vì vẻ nghiêm túc của y, lại an ủi: “Không cần đâu. Hoài Chân nói chàng tới chơi cùng ta nên không cần quá tích cực. Nếu không giành được lệnh bài khách khanh thì chàng cũng có cách giúp ta vào bí cảnh.”
Lúc hắn nói vậy, phản ứng đầu tiên của Oanh Nhiên là: Hóa ra hắn nghĩ như vậy. Vậy hắn còn chạy tới đây đi học với nàng cho khổ làm gì?
Nhưng nghĩ lại thì, những buổi học trong khoảng thời gian này đã giúp nàng hiểu biết thêm rất nhiều điều về châu Vân, cũng nhận thức được vô số hạng người.
Mặc dù không giao du với những người đó, nhưng bình thường nàng cũng ít có cơ hội trải nghiệm.
Nàng nhớ trước khi Từ Ly Lăng thành ma rất thích hóa thân thành các kiểu nhân vật để đi du lịch thế gian.
Có lẽ trong mắt hắn, nàng là tu sĩ huyền đạo, nàng cũng nên có những trải nghiệm đó, không cần bị thân phận của hắn trói buộc.
Quan Dập như bị sét đánh: “Vậy ta càng phải tìm hết mọi cách để muội lấy được lệnh bài khách khanh.”
Y hạ giọng: “Nếu muội phu tự đưa muội vào thì liệu hắn có đại khai sát giới không?”
Oanh Nhiên: “Không đâu.”
Quan Dập làm lố: “Hiện tại hòa bình của hai giới huyền ma đều đè nặng trên vai ta. Ài, áp lực quá đi!”
Oanh Nhiên dở khóc dở cười.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đến cửa tĩnh đường.
Võ Cương giương mắt, đá ghế dựa vào bên cạnh bàn.
Chẳng cần nhiều lời.
Oanh Nhiên và Quan Dập đều hiểu ý, nàng ngồi xuống ghế còn Quan Dập khom lưng rời đi.
Hiện tại Oanh Nhiên toàn đến sát giờ học.
Nàng vừa ngồi xuống chưa lâu thì Võ Cương đã bắt đầu bài giảng của ông ta ngày hôm nay.
Đến buổi trưa tan học, Oanh Nhiên hành lễ tạm biệt Võ Cương rồi ra ngoài.
Nàng ngước mắt nhìn trời, không thấy tuyết, thầm nghĩ Hoài Chân cũng có lúc tính sai.
Nàng quấn chặt chiếc váy bông, lúc đi tới vị trí Khôn của quảng trường Thái Cực thì đột nhiên bị người ta chặn lại.
Triệu Hàm Nguyệt cầm kiếm chắn phía trước nàng, ba thước xung quanh chẳng có ai dám tới gần.
Nàng khó hiểu gọi: “Triệu đạo hữu?”
Triệu Hàm Nguyệt: “Sao dạo này ngươi không đến học kiếm? Ngươi không tham gia thi võ nữa à?”
Oanh Nhiên trả lời đúng sự thật: “Ta học ở nhà.”
Triệu Hàm Nguyệt: “Học cái gì ở nhà? Có thể để ta lĩnh giáo không?”
Oanh Nhiên trầm ngâm.
Nàng biết Triệu Hàm Nguyệt không thể có ý tốt, cứ cách nửa tháng lại quan tâm chuyện học võ của nàng.
Nhưng nhớ lại lời Từ Ly Lăng nói trước đây, nàng đáp: “Được.”