Từ Ly Lăng bước đến cạnh thùng tắm, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, đưa tay vào trong nước.
Oanh Nhiên muốn trốn, nhưng thùng tắm chỉ rộng có chừng ấy.
Tuy có thể chứa được hai người, nhưng không tiện để nàng tùy ý tránh né.
Từ Ly Lăng giữ chặt vai nàng.
Trời lạnh, hắn múc nước qua lại vài lần nên tay cũng lạnh theo.
Lạnh đến mức làm cơ thể nóng hổi của nàng run lên, khẽ kêu một tiếng.
Từ Ly Lăng dùng một tay kéo nàng tới trước mặt, tay còn lại ngâm trong nước nóng.
Ngâm ấm xong, hắn nắm lấy cánh tay nàng, chậm rãi xoa bóp từ mu bàn tay đến vai, dùng lực hơi mạnh.
Không hề có chút tình ý nào.
Oanh Nhiên dừng giãy dụa: “Chàng làm gì vậy?”
Từ Ly Lăng: “Bình thường nàng ít hoạt động, hôm nay luyện kiếm, còn đứng suốt buổi trưa, ngày mai chắc chắn sẽ đau nhức cả người.”
Oanh Nhiên dựa vào thùng tắm, đầu gục vào người hắn: “Xoa bóp xong thì sẽ không đau nữa hả?”
Từ Ly Lăng: “Ừm. Ngày mai nàng bắt đầu luyện cũng phải xoa bóp một chút.”
Oanh Nhiên đáp một tiếng, dõi theo những ngón tay trắng ngọc thon dài của hắn nâng cánh tay ửng hồng vì ngâm nước nóng của mình lên.
Hắn xoa từng tấc một, để lại dấu tay nhanh chóng biến mất.
Oanh Nhiên: “Chàng vất vả rồi.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng.
Chẳng khách sáo chút nào, làm nàng cười rộ lên, trêu chọc: “Cùng tắm nhé?”
Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn nàng, xoa bóp xong một tay thì bảo nàng xoay người để hắn xoa bóp tay còn lại.
Oanh Nhiên biết hắn không định tắm cùng nên rất hăng hái vô cớ gây sự với hắn: “Cùng tắm đi, cùng tắm nào.”
Từ Ly Lăng không nói gì.
Xoa bóp tay xong, hắn bảo nàng nằm sấp trên thùng tắm. Cánh tay kéo lên đến vai, đương nhiên sau lưng cũng cần xoa bóp.
Oanh Nhiên nằm sấp xuống, vẫn tiếp tục trêu chọc hắn: “Ta cũng đâu làm gì, chàng sợ cái gì?”
Nói rồi nàng bật cười khúc khích.
Bàn tay Từ Ly Lăng x** n*n trên lưng nàng thực sự rất thoải mái, nàng vừa thở dài vừa nói: “Đợi xoa bóp xong chẳng biết đã mấy giờ. Tắm cùng nhau thì buổi tối chúng ta có thể đi ngủ sớm một chút.”
Bàn tay đang xoa bóp giữa chừng đột nhiên biến mất.
Oanh Nhiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn đã vén áo đi ra cửa.
Oanh Nhiên gọi với theo mà hắn cũng không quay đầu.
Nàng thầm nghĩ chẳng lẽ hắn tức giận rồi?
Oanh Nhiên miên man suy nghĩ trong thùng tắm.
Chẳng bao lâu sau, Từ Ly Lăng lại quay về, đổ thêm nước ấm vào thùng tắm đã hơi lạnh của nàng.
Oanh Nhiên ghé vào thành thùng, dỗ dành hắn: “Ta không chọc chàng nữa.”
Đôi mắt nàng to tròn, gương mặt ửng đỏ vì khí nóng, đôi môi mọng nước hồng hào, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm hắn.
Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng một cái, đi ra ngoài đổ nước rồi vòng trở lại.
Sau đó hắn bắt đầu c** đ*.
Thấy hắn cởi áo ngoài, Oanh Nhiên mới lúng túng: “Ta nói đùa với chàng thôi. Chàng thật... Ài, ta đùa thôi mà.”
Từ Ly Lăng cởi áo ngoài xong thì không cởi nữa, ngồi xuống ghế tiếp tục xoa bóp cho nàng.
Oanh Nhiên liếc nhìn vạt áo ngoài đã dính nước, có lẽ bởi vậy nên hắn mới cởi ra.
Thế là Oanh Nhiên lại cảm thấy ngại ngùng, tự nhiên mình thích đùa mà sợ thật. Nàng ngoan ngoãn nằm sấp cho hắn xoa bóp, không trêu chọc hắn nữa.
Nhưng bàn tay hắn xoa bóp vùng eo xong vẫn tiếp tục đi xuống.
Xuống thêm chút nữa, Oanh Nhiên khẽ “a” một tiếng rồi ngoái đầu nhìn hắn. Vì trò đùa ban nãy nên nàng không dám nói nặng lời, chỉ ngập ngừng hỏi: “Chỗ đó cũng phải xoa bóp hả?”
Mặt mày Từ Ly Lăng lạnh tanh: “Ừm.”
Hắn ấn hai cái, ngón tay lún xuống, Oanh Nhiên thấy khác lạ thì mới nhận ra, xoay người đẩy hắn, “Chàng chọc ta.”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên cạn lời.
Hắn cong môi, thu tay, bảo nàng xoay người đối mặt với mình và nâng chân lên.
Oanh Nhiên không chịu.
Từ Ly Lăng: “Nếu không xoa bóp đùi thì ngày mai nàng sẽ đau chân.”
Oanh Nhiên do dự mãi nhưng vẫn không chịu.
Mặc dù là phu thê, nhưng không phải lúc thân mật. Nàng phải đặt chân trên thùng tắm, tách ra để hắn xoa bóp giúp nàng, tư thế đó thật sự quá... Kỳ cục.
Từ Ly Lăng cười nhạt.
Oanh Nhiên không rõ có phải hắn lại đang chọc mình hay không.
Từ Ly Lăng không ép buộc nàng. Nàng không chịu xoa bóp thì hắn liền ra ngoài, nấu nước để lát nữa hắn tắm.
Oanh Nhiên ngâm nước một lúc nữa rồi mới bước ra, thay đồ ngủ, lên giường nghỉ ngơi.
Khi Từ Ly Lăng tắm thì vẫn dùng thùng nước nàng vừa tắm trong phòng.
Hắn thả rèm giường xuống, nàng cũng ngại vén lên xem.
Chỉ còn lại tiếng nước róc rách vang lên trong phòng. Thỉnh thoảng nàng lại liếc mắt xem, bắt gặp bóng dáng hắn cởi áo dưới ánh nến.
Vai rộng, eo hẹp, lưng thon, chân dài, từng đường nét trên người đều tinh tế liền mạch, như kiệt tác điêu khắc đỉnh cao...
Nàng vội vàng liếc một cái rồi dời mắt, giả vờ như không có gì xảy ra, im lặng nằm trên giường, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập tới.
Từ Ly Lăng tắm xong. Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy tiếng hắn lau dọn vệt nước trong phòng. Nàng lẩm bẩm: “Không có phòng tắm đúng là không tiện...”
Không biết bao lâu sau, Từ Ly Lăng cũng lên giường.
Nàng cảm nhận được hắn v**t v* mái tóc nàng, cầm lấy chân nàng nhẹ nhàng xoa bóp, hạ giọng thì thầm với nàng: “Ngày mai ngăn cách một phòng tắm bên cạnh bếp.”
Oanh Nhiên mơ hồ đáp lại rồi nặng nề thiếp đi.
*
Sáng sớm, Quan Dập tới đón.
Oanh Nhiên ôm Từ Ly Lăng, hôn hắn một cái rồi dắt ngựa bay ra cửa.
Trên đường đi, nàng nói với Quan Dập rằng sau này mình sẽ tự đi lại và buổi chiều không tham gia buổi học võ nữa.
Quan Dập suy nghĩ, không yên tâm: “Để ta đi cùng muội thêm hai ngày nữa đi, đợi muội quen đường rồi thì ta không đưa đón nữa.”
Oanh Nhiên đồng ý.
Sau khi đến Ất Huyền Đạo Nhất, Quan Dập lại muốn tự đưa nàng đến tĩnh đường.
Y có lòng nên nàng cũng để y tiễn. Dù sao cùng lắm cũng chỉ ngồi hàng đầu thôi mà.
Nhưng đến tĩnh đường mới phát hiện bên trong đầy ắp người.
Oanh Nhiên: “Hôm qua không nhiều người đến vậy.”
Quan Dập: “Các tán tu nhận được tin tức đều lũ lượt đổ về đây. Đợi lát nữa càng nhiều người, ngày mai càng càng nhiều người hơn.”
Gương mặt y lộ vẻ khó xử, định tìm một chỗ có thể tránh gió cho Oanh Nhiên đứng nghe giảng.
Tìm được một lúc thì nghe Võ Cương bên trong gọi: “Quan Dập.”
Quan Dập sửng sốt, vừa hèn vừa nịnh nọt đi vào cửa: “Võ trưởng lão.”
Mặt mày Võ Cương lạnh tanh: “Sao gọi ta là Võ trưởng lão, không phải ta là hổ dữ núi đông sao?”
Quan Dập xấu hổ: “Ấy, ngài... Ta... Ai da, sao lại thế, ta nào dám.”
Oanh Nhiên muốn cười nhưng không dám, đành nhịn lại.
Võ Cương hừ lạnh một tiếng, đá ghế dựa của mình đến cạnh bàn giảng, “Muội muội của ngươi nên đặc biệt chiếu cố, ngồi đây đi.”
Oanh Nhiên thầm nhìn ba ngàn đệ tử trong tĩnh đường, tất cả đều ở phía sau nàng: ...
Cười không nổi.
Khuôn mặt Quan Dập nhăn nhó, chỉ biết nói cảm ơn, lúc ra ngoài chắp tay với Oanh Nhiên: Thật sự xin lỗi, Oanh Oanh.
Oanh Nhiên liếc nhìn y: Ngày mai ta không cần huynh tiễn nữa.
Quan Dập chắp tay với nàng rồi rời đi.
Oanh Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, ít ra vẫn có chỗ ngồi.
Thế là nàng cứ vậy nghe giảng.
Chỉ là hàng ngàn ánh mắt sau lưng khiến nàng thấy áp lực.
Oanh Nhiên cố chịu đựng, khó khăn lắm mới đến giờ tan học, nàng trả ghế dựa cho Võ Cương rồi trịnh trọng nói cảm ơn.
Võ Cương “ừm” một tiếng, đánh giá nàng: “Ngươi vậy mà rất ngoan ngoãn, hiểu lý lẽ.”
Oanh Nhiên tưởng ý ông ta là “hiểu lễ nghĩa”, thế là khiêm tốn nói cảm ơn thêm lần nữa. Nàng ra ngoài, đến chuồng thú ngoại môn của Ất Huyền Đạo Nhất để lấy ngựa bay.
Hôm nay trên núi còn lạnh hơn hôm qua, gió rét thét gào thổi loạn búi tóc của nàng.
Không thể ngự thú trong tông môn, ra tới sơn môn, cuối cùng cũng có thể lên ngựa.
Quan Dập đúng lúc chạy tới, từ xa vẫy tay gọi nàng đợi y tiễn.
Oanh Nhiên bèn vịn ngựa bay chờ.
Bỗng có người vỗ nhẹ lên vai nàng.
Oanh Nhiên ngoái đầu nhìn lại.
Là Từ Ly Lăng đang đứng sau lưng nàng.
Oanh Nhiên sửng sốt, mừng rỡ: “Sao chàng lại đến đây?”
Một tay Từ Ly Lăng vén lại lọn tóc bị gió núi thổi loạn của nàng, tay còn lại đưa một cây hồ lô đường cho nàng.
Hắn nói: “Đón nàng.”
Hồ lô đường đỏ tươi tỏa ra mùi chua ngọt.
Oanh Nhiên nhận lấy hồ lô đường, hỏi: “Chàng tới kiểu gì thế? Đi tới hả?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Hẻm Thanh Nam cách núi Liên Càn một khoảng, đó là chưa kể muốn đến Ất Huyền Đạo Nhất còn phải leo núi.
Oanh Nhiên mềm lòng, nhìn chằm chằm hắn.
Từ Ly Lăng khom lưng bế nàng lên ngựa bay. Hắn dắt nàng đến chỗ ít người rồi xoay người lên ngựa.
Quan Dập khoan thai tới trễ im lặng đứng đợi bên cạnh một lát, lúc này mới tiến lên gọi: “Có muội phu đến đón muội rồi thì ta không tiễn nữa.”
Oanh Nhiên: “Làm huynh phí công rồi.”
Quan Dập giận dỗi: “Khách sáo với ta làm gì.”
Oanh Nhiên mỉm cười với y, sau đó Từ Ly Lăng che chở, cưỡi ngựa bay đưa nàng về nhà.
Quan Dập xua tay với họ, trông theo ngựa bay xa dần, nhìn thấy Oanh Nhiên ngồi trên ngựa bay ăn hồ lô đường.
Nàng ăn một miếng rồi đưa Từ Ly Lăng ăn một miếng.
Quan Dập vẫn còn bật cười, quay người đi vào tông môn.
Vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Võ Cương đứng đằng sau.
Võ Cương ngửa đầu nhìn ngựa bay xa xôi, khẽ bảo: “Quan hệ giữa muội muội ngươi và phu quân nàng thật tốt.”
Quan Dập: “Phải, đúng vậy... Muội muội ta không thích ăn thì cho hắn ăn.”
Võ Cương: ...
Thằng nhãi này ngu thật hay giả ngu vậy?
*
Dưới chân núi Liên Càn có linh mạch có thể khiến Từ Ly Lăng khó chịu.
Do đó đi bộ lên núi là một chuyện rất vất vả đối với hắn.
Oanh Nhiên bảo Từ Ly Lăng ngày mai đừng đến nữa.
Từ Ly Lăng không trả lời, chỉ nói với nàng: “Ta nấu xong cơm trưa rồi, để trên bếp giữ nóng, không trễ nải công việc.”
Oanh Nhiên bất lực, vừa buồn cười vừa đau xót hắn.
Hai người cùng ăn hết một cây hồ lô đường thì cũng vừa lúc về tới nhà.
Sau khi ăn cơm trưa và luyện “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” vào giờ ngọ xong, Từ Ly Lăng bắt đầu dạy Oanh Nhiên dùng phương pháp của Âm Dương đạo để luyện kiếm.
Hắn dạy không nhiều, chỉ ba chiêu.
Oanh Nhiên thấp thỏm: “Ba chiêu có đủ dùng không?”
Từ Ly Lăng: “Ba chiêu để nàng tùy ý biến hóa sử dụng. Nhiều thêm thì nàng học không tinh.”
Oanh Nhiên gật đầu.
Quả thật học cho tinh thông còn hơn học nhiều mà hời hợt.
Phương pháp dạy kiếm của Từ Ly Lăng tinh diệu hơn Triệu Hàm Nguyệt nhiều, lại phù hợp với Âm Dương đạo mà Oanh Nhiên đang tu luyện. Chủ yếu dùng pháp trượng, kiếm chỉ là phụ.
Vì vừa học nên Oanh Nhiên cảm thấy rất mới lạ, suốt buổi chiều cứ mân mê thanh kiếm Từ Ly Lăng mới mua về.
Từ Ly Lăng tự mình dạy nàng học nửa canh giờ, sau đó vào bếp xây vách ngăn phòng tắm.
Hắn không ép nàng phải chăm chỉ. Nếu nàng học mệt thì chạy tới chơi với hắn, hoặc là phụ lấy dụng cụ, hoặc là tán gẫu, hắn đều đáp lại.
Mới đầu căn nhà nhỏ ở huyện Vân Thủy của bọn họ cũng chỉ có một gian phòng đơn sơ, sau đó phòng bên đều là do bọn họ tự xây.
Vì vậy bây giờ bọn họ xây phòng vách ngăn không lớn này rất thuận lợi.
Xây hai ngày thì hoàn thành phòng tắm.