Oanh Nhiên buồn cười nhìn y một cái rồi cùng vào sơn môn đăng ký.
Quan Dập là người nổi tiếng trong môn phái. Đệ tử phụ trách thủ tục đăng ký thấy y đích thân dẫn nữ tử theo thì kinh ngạc lắm.
Nghe nói là muội muội, hắn ta mới hiểu ra, vui cười: “Muội muội có đạo lữ chưa?”
Quan Dập: “Gọi ai là muội muội đây! Trước kia khi là phàm nhân, nàng đã thành thân rồi. Ta có muội phu, đừng chọc nàng.”
Tên đệ tử “ồ ồ” mấy tiếng, vẫn cười hì hì: “Nếu muội muội không ở khách phong thì tới thẳng tĩnh đường ở quảng trường Thái Cực để nghe giảng đi.”
Lại hạ giọng nói: “Hôm nay là hổ dữ núi đông giảng bài, muội muội nhớ đừng nói chuyện hay đặt câu hỏi trong giờ học.”
Oanh Nhiên cảm thấy khó hiểu vì còn phải đi học, thắc mắc: “Hổ dữ núi đông?”
Quan Dập khẽ nói: “Là một trưởng lão hung dữ sống ở phía đông, khi gầm lên trông rất giống hổ.”
Y nghiêm túc nói cảm ơn, không ngăn đệ tử kia gọi muội muội nữa: “Muội muội của ta chính là muội muội của ngươi, nhớ chiếu cố nhiều thêm nhé.”
Đệ tử ôm quyền: “Khách sáo rồi!”
Hai người bật cười nói đùa thêm vài câu, rồi Quan Dập đưa Oanh Nhiên đến tĩnh đường, đồng thời thông báo cho Oanh Nhiên biết nàng sắp phải trải qua ba bài kiểm tra và một buổi thi đấu.
“Ba bài kiểm tra bao gồm kiểm tra văn, kiểm tra võ, kiểm tra đạo tâm. Một buổi thi đấu sau ba bài kiểm tra chính là đại tỉ thí giữa các đệ tử. Sau khi giành được thứ hạng, Ất Huyền Đạo Nhất sẽ ban thưởng tương ứng.”
“Văn kiểm tra lý thuyết luận đạo, võ kiểm tra tu vi võ đạo của tu sĩ, còn đạo tâm chính là phát nhiệm vụ cho tu sĩ giải quyết, thông qua hành động, tác phong để phán đoán đạo tâm của người này chính hay tà.”
Trong lúc Quan Dập nói chuyện, Oanh Nhiên thoáng ủ rũ.
Trước khi tới y không bảo phải khảo hạch nhiều như vậy.
Tuy nhiên tông môn lớn như vậy, mặc dù lệnh bài khách khanh là bản tạm thời, nhưng nếu dễ dàng lấy được thì chẳng phải tà tu cũng có phần sao?
Khảo nghiệm nghiêm túc một chút cũng là lẽ thường tình.
Nàng nghiêm túc lắng nghe Quan Dập nói chuyện.
“Cuối cùng là đại tỉ thí võ đạo, trông có vẻ dễ dàng nhưng thực chất là tàn khốc nhất.”
Quan Dập nghiêm giọng: “Chỉ cần vượt qua bài kiểm tra võ thì đều có thể tham gia đại tỉ thí võ đạo. Trong bài kiểm tra võ, tông môn sẽ cố tình cho một số tu sĩ thực ra không đạt chuẩn, nhưng vẫn sát tiêu chuẩn qua cửa, để dùng họ loại bỏ những kẻ gian lận vượt qua.”
“Hơn nữa trong đại tỉ lý có thể có những kẻ đạo tâm bất chính, quá được bài kiểm tra võ nhưng không qua được những bài thi khác, không thể lấy được lệnh bài khách khanh. Tài nghệ võ học của bọn họ có khả năng rất tốt, sẽ ôm lòng trả thù nhắm vào những tu sĩ đã vượt qua ba bài kiểm tra. Nếu thua dưới tay bọn họ thì phần lớn đều bị thương rất nặng. Cho dù vượt qua ba bài kiểm tra nhưng cũng không thể đến bí cảnh.”
Oanh Nhiên nhíu mày: “Là ai nghĩ ra ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu vậy?”
Mặc dù có ích nhưng cũng rất ngoan độc.
Quan Dập thở dài: “Muội thì còn đỡ đấy. Lần này để lấy được lệnh bài khách khanh thì muội chỉ cần vượt qua ba bài kiểm, một buổi thi đấu một lần. Nhưng các đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất khi vừa gia nhập môn phái đều phải trải qua ba lần thì mới chính thức trở thành đệ tử ngoại môn.”
“Trước đây mặc dù ta được sư phụ mang về, nhưng vẫn phải tham gia. Trong cuộc đại tỉ thí lần thứ ba, ta đã đánh đến mức máu me be bét. Có rất nhiều tu sĩ không nhập môn được không cam lòng, đánh người ta gần chết mới thôi.”
“Sau đó cứ mười năm lại có lần một khảo hạch. Nhưng bài khảo hạch mười năm một lần chỉ có đệ tử tông môn thi đấu với nhau nên không ác liệt đến vậy nữa.”
Oanh Nhiên nghe vậy thì hoảng hốt, nói Quan Dập sống không dễ dàng.
Quan Dập đắc ý: “Dù sao Ất Huyền Đạo Nhất cũng là tông môn đứng vững ngàn năm, từng vượt qua đại chiến huyền ma năm trăm năm, đương nhiên sẽ không dễ dàng thu nhận đệ tử. Mỗi người được nhận đều là nhân tài nổi bật nếu đặt ở tông môn bình thường đấy.”
Y cười ranh mãnh: “Còn ta là nhân tài trong số những nhân tài.”
Oanh Nhiên bị y chọc dở khóc dở cười.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đã đến tĩnh đường ở quảng trường Thái Cực.
Quảng trường Thái Cực là một hình bát quái khổng lồ, xung quanh có tám cột thú quấn quanh, chỉ nhìn thôi cũng biết đây là trận pháp.
Tĩnh đường nằm ở vị trí Khảm, là một tòa kiến trúc rộng lớn nhỏ hơn quảng trường.
Quan Dập dẫn Oanh Nhiên đi vào, bên trong tĩnh đường có khoảng chừng ba ngàn chiếc ghế.
Võ Cương trưởng lão hay còn được gọi là hổ dữ núi đông nay đang uy nghiêm đứng phía trước, quét mắt nhìn tất cả mọi người.
Quan Dập cố tình đi bằng cửa sau, đinh sắp xếp cho Oanh Nhiên ngồi lẩn phía sau đám người, không bị ông ta nhìn thấy.
Nhưng Võ Cương chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện y, cơ thể bất động, nhưng giọng nói hùng hồn chấn động cả tĩnh đường: “Quan Dập, ngươi cũng tới nghe giảng à?”
Quan Dập vội vàng xua tay: “Không, không, không, ta đưa muội muội tới thôi, lát nữa còn phải làm việc cho sư phụ ta.”
Võ Cương hừ lạnh, biết tỏng y đang nói dối, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên người Oanh Nhiên: “Nếu đã là muội muội Quan Dập thì ngồi đằng trước đi.”
Oanh Nhiên: ...
Nàng im lặng liếc nhìn Quan Dập.
Quan Dập nhìn đông ngó tây, duy chỉ không nhìn nàng.
Bỗng dưng nàng cảm thấy như bị Quan Dập bán đứng.
Nàng ngoan ngoãn đi lên, ngồi xuống vị trí Võ Cương nói.
Võ Cương: “Ngươi còn không đi đi.”
Quan Dập rời đi như bỏ trốn. Sau khi chuồn khỏi tĩnh đường, y còn làm mặt hối lỗi với Oanh Nhiên ngoài cửa, ý tứ rất rõ ràng: Xin lỗi Oanh Oanh.
Oanh Nhiên cạn lời liếc nhìn y, không so đo.
Võ Cương không nói chuyện với nàng, đợi đến giờ thìn bốn khắc thì trực tiếp đóng cửa vào học dẫu vẫn còn khá nhiều tu sĩ chưa đến.
Bài kiểm tra văn chính là giảng giải một số tư tưởng huyền đạo kết hợp câu chuyện thực tế, để dẫn dắt các tu sĩ ngộ ra chính đạo.
Khá giống nghe kể chuyện, rất thú vị.
Tuy nhiên ông ta chỉ giảng đến buổi trưa, giờ ngọ nghỉ ngơi một canh giờ rồi kiểm tra võ.
Ất Huyền Đạo Nhất phái một trưởng lão và rất nhiều đệ tử nội môn đến hướng dẫn.
Bởi vì đa phần người đến lấy lệnh bài khách khanh là tán tu, mà tán tu lại am hiểu vũ khí, phương pháp tu luyện của mỗi người đều khác nhau. Những đệ tử nội môn được phái tới cũng thuộc rất nhiều phái khác nhau.
Oanh Nhiên thầm nghĩ bọn họ chu đáo, lợi hại.
Điều khiến càng cảm thấy lợi hại đó chính là Ất Huyền Đạo Nhất tuy nổi tiếng vì Đạo môn, nhưng trong môn phái còn có rất nhiều pháp môn khác.
Ngay cả Âm Dương đạo mà nàng tu cũng có đệ tử nội môn hỗ trợ.
Chỉ là tán tu tu Âm Dương đạo rất ít, chưa đến ba mươi người, hầu hết đều không giỏi võ. Bình thường bọn họ chỉ chiêu hồn dẫn quỷ, giải quyết phiền muộn cho bá tánh.
Nhưng nếu triệu hồi quỷ tà để thao túng trong Ất Huyền Đạo Nhất thì sẽ bị pháp trận nơi đây tiêu diệt ngay lập tức.
Cho nên khá khó xử.
Đệ tử nội môn: “Nếu không thể thao túng thì chọn một vũ khí tiện tay rồi thỉnh giáo những đệ tử tương ứng đi.”
Oanh Nhiên có thể thao túng người dân thôn Vô Ẩn, bọn họ sẽ không bị trận pháp tiêu diệt. Nhưng nếu dị tộc xuất hiện thì chắc chắn Oanh Nhiên sẽ bị theo dõi.
Vốn dĩ Oanh Nhiên đã cảm thấy bài kiểm tra võ là một cửa ải khó khăn, cho nên tình cảnh hiện tại không nằm ngoài dự liệu.
Khi chọn vũ khí, nàng xoay qua xoay lại rồi chọn một thanh trường kiếm.
Nàng nghĩ: Trước đây Hoài Chân luyện kiếm.
Nàng cầm kiếm quay lại quảng trường, tìm kiếm đệ tử kiếm tu.
Nhưng còn chưa tìm thấy đệ tử thích hợp thì một nữ tu mặc váy tiên trắng thêu chỉ vàng đã chắn trước người nàng.
Vóc dáng nàng ta thon thả, gương mặt toát lên vẻ cao ngạo: “Để ta dạy ngươi.”
Oanh Nhiên: “Nếu ngươi dạy ta... Vậy ngươi thỉnh giáo người khác luyện kiếm thế nào? Liệu có ảnh hưởng đến bài kiểm tra võ của ngươi không?”
Nữ tu sửng sốt: Ban đầu nàng ta cứ nghĩ Oanh Nhiên do dự là vì mình không mặc trang phục đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất, cho nên khinh thường mình. Nhưng không ngờ nàng lại nghĩ cho nàng ta.
Nữ tu: “Không đâu, ta không tham gia bài kiểm tra võ.”
Oanh Nhiên kinh ngạc.
Nữ tu: “Ta là đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất, Triệu Hàm Nguyệt.”
Xung quanh có đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất nghe vậy thì lén nhìn sang, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Oanh Nhiên nghe bảo nàng ta là đệ tử thì yên tâm rồi, vô cùng cung kính: “Vậy làm phiền ngươi rồi.”
Triệu Hàm Nguyệt: “Trách nhiệm của ta mà.”
Nàng ta dẫn Oanh Nhiên đến chỗ ít người, dạy Oanh Nhiên dùng kiếm.
Ban đầu rất ôn hòa, nhưng sau khi phát hiện Oanh Nhiên cầm kiếm còn không vững, hai tay mềm mại không xương còn chẳng có một vết chai, nàng ta bắt đầu nóng nảy lên.
“Ngươi làm vậy thì luyện kiếm kiểu gì!”
“Ngươi khỏi tham gia bài kiểm tra võ cho rồi. Một tháng có khi còn chưa cầm vững kiếm được!”
“Rốt cuộc ngươi tu luyện đến tầng ba kiểu gì vậy? Cho dù tu Âm Dương đạo không rèn luyện thể chất thì cũng không thể mười ngón chẳng dính nước xuân như ngươi chứ! Ngươi! Ngươi! Ngươi đúng là...”
...
Tâm trạng Oanh Nhiên rất bình thản. Dù sao năm đó cha nàng mắng chửi còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Nhờ vào mười mấy năm kinh nghiệm ứng phó với Tần Hoán, Oanh Nhiên ứng phó Triệu Hàm Nguyệt rất thành thạo.
Kể cả khi Triệu Hàm Nguyệt nóng nảy hay nghiêm khắc thế nào, bắt nàng không luyện kiếm xong thì không được dừng.
Thì nàng mệt vẫn cứ nghĩ. Trước khi Triệu Hàm Nguyệt nhíu mày trừng mắt, nàng dịu dàng nói: “Ngươi đừng vội, chúng ta cứ từ từ tập.”
Trong lúc nghỉ ngơi, nàng còn lấy bánh mơ Từ Ly Lăng làm cho mình từ túi trữ vật ra.
Nàng tự ăn một cái, đưa một cái cho Triệu Hàm Nguyệt: “Ăn không? Ta mang từ Lâm Quan đến đấy.”
Triệu Hàm Nguyệt tức không được mà mắng cũng không xong, kìm nén suốt buổi trưa, nhiều lần muốn phủi tay bỏ cuộc.
Nàng ta nhìn chằm chằm Oanh Nhiên đang nhàn nhã ăn bánh mơ, nhẹ cắn môi nhẫn nhịn, chỉ quát: “Ta không ăn!”
Oanh Nhiên thầm nghĩ nàng ta thật vất vả.
Đến giờ dậu tan học, Oanh Nhiên chân thành nói: “Xin lỗi, liên lụy ngươi rồi.”
Triệu Hàm Nguyệt tức tối hừ một tiếng, sắc mặt phức tạp bỏ đi.
Lúc Quan Dập tới đón Oanh Nhiên, Oanh Nhiên kể cho y nghe chuyện này: “Ngày mai có đệ tử khác đến dạy ta không? Nàng ấy tận tâm quá, ta và nàng không hợp.”
Quan Dập nghe xong thì cười lớn, hả hê khi người khác gặp họa: “Được lắm! Hiếm lắm mới có một người khiến nàng ta tức đến mức không nói nên lời!”
Oanh Nhiên khó hiểu: “Sao huynh lại nói vậy?”
Quan Dập ngự kiếm bay lên, giải thích tỉ mỉ cho Oanh Nhiên nghe trên đường đưa nàng về.
Hóa ra Triệu Hàm Nguyệt là con gái của tông chủ Ất Huyền Đạo Nhất. Vì phụ thân yêu thương hết mực nên tính tình nàng ta nóng nảy, ương bướng vô cùng.
“Nghe nói một năm gần đây đã bớt rồi, nhưng vẫn khiến người ta thấy ghét. Chẳng làm gì cũng nổi nóng, chẳng ai dám so đo với nàng.”
Quan Dập nói: “Với cái tính nết đó, nàng ta vốn không tham gia các buổi học kiểm tra võ. Chẳng biết sao lần này nàng ta tự đến.”
Oanh Nhiên vốn dĩ đang nghe kể chuyện, nghe đến đây thì sắc mặt nghiêm lại.
Quan Dập kể rất nhiều chuyện về Triệu Hàm Nguyệt cho nàng. Hiện tại Triệu Hàm Nguyệt thuộc môn của thái thượng trưởng lão Ngọc Hư Phong, vừa bái nhập một năm trước.
Ngọc Hư Phong vốn không nhận đệ tử, nhưng Triệu Hàm Nguyệt chỉ muốn ông ta làm sư phụ. Đó cũng là lần duy nhất nàng ta sử dụng thân phận con gái tông chủ của mình đã nhờ tông chủ cầu tình, bái nhập thành công.
Oanh Nhiên suy nghĩ gì đó: “Nếu đó là lần duy nhất thật thì thực ra nàng ta cũng là người hiểu đạo nghĩa.”
Quan Dập: “Đúng vậy, mặc dù bị ghét nhưng nàng ta chưa từng ỷ thế h**p người, trên dưới tông môn cũng chẳng tìm được lỗi sai nào khác của nàng. Đổi lại là con nhà tông chủ khác thì chẳng biết sẽ kiêu căng đến mức nào.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến hẻm Thanh Nam.
Cửa mở, Từ Ly Lăng đi ra đón Oanh Nhiên. Vì Quan Dập còn công việc trong tông môn nên chỉ chào hỏi hai người một tiếng rồi ngự kiếm rời đi.
Từ Ly Lăng ôm Oanh Nhiên đi vào, nói thức ăn đã chín, bảo nàng rửa tay ăn.
Oanh Nhiên đồng ý. Trong lúc ăn cơm, nàng lại nhắc đến Triệu Hàm Nguyệt: “Nàng là con gái tông chủ, lại nhất quyết dạy một tu sĩ Âm Dương đạo như ta, sợ là...”
Sợ là có âm mưu khác.
Mặc dù Quan Dập nói mọi người ở Lâm Quan đều đã lập lời thề sẽ không tiết lộ chuyện đêm đó.
Nhưng luôn có tu sĩ nguyện chết vì đạo mà không ngại phá lời thề.
E là Ất Huyền Đạo Nhất đã biết được giọng nói và dáng dấp của Từ Ly Lăng.
Nhưng không biết vì sao chưa hành động.
Từ Ly Lăng lột tôm cho nàng, lột được một con thì đút nàng một con: “Không cần lo.”
Hắn không quan tâm, Oanh Nhiên cũng không suy nghĩ nữa: “Hôm nay tôm được lắm, rất ngon.”
Từ Ly Lăng: “Vừa mua lúc chiều, là tôm Hà Quang chỉ có ở Phi Tiêu, chỉ hoạt động vào chạng vạng.”
Oanh Nhiên lấy một con, bóc xong đưa đến miệng hắn: “Chàng thử xem?”
Từ Ly Lăng há miệng ăn: “Là linh vật, nàng ăn đi.”
Oanh Nhiên kêu lên một tiếng, nhíu mày lẩm bẩm: “Sao vừa rồi chàng không nói?”
Nàng bảo hắn há miệng để nàng xem hắn có bị thương không.
Từ Ly lăng há miệng.
Oanh Nhiên ghé sát vào xem, bỗng nhiên bị hắn giữ cằm, xoay mặt, rồi hắn cắn một cái vào má nàng.
Oanh Nhiên cạn lời đẩy hắn ra, thấy hắn như vậy thì biết hắn không sao.
Nàng thầm nghĩ dường như hắn đã mạnh hơn lúc mới đến châu Vân và ngàn năm trước rất nhiều. Linh vật đã không ảnh hưởng đến hắn nữa rồi.
Nàng trở mặt muốn cắn hắn, hai người đùa nghịch ầm ĩ một hồi mới dừng lại. Vì rảnh rỗi nên lại nhắc tới chuyện kiểm tra võ.
“Ta biết luyện kiếm không phải việc có thể làm trong một tháng. Nếu ta dồn hết công sức vào luyện kiếm thì e là không luyện được kiếm mà Âm Dương đạo cũng bị trì hoãn... Âm Dương đạo thật sự không có cách khác để chế ngự địch sao? Kiếm với ta, chỉ là học để cùng chàng vui thôi...”
Từ Ly Lăng: “Đã lâu rồi ta chưa dùng kiếm.”
Lại nói: “Vạn đạo đều có phương pháp chế ngự kẻ địch, quan trọng là dùng thế nào.”
Oanh Nhiên nói đùa: “Dùng thế nào? Ta đập pháp trượng vào đầu người ta à?”
Từ Ly Lăng: “Có thể.”
Oanh Nhiên bị chọc cười.
Từ Ly Lăng: “Nếu nàng muốn học kiếm thì cũng có thể dùng cách của Âm Dương đạo để thao túng kiếm.”
Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Dùng cách của Âm Dương đạo để thao túng kiếm?”
Từ Ly Lăng: “Ngày mai ta sẽ dạy nàng.”
Oanh Nhiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Vậy ngày mai đi, ngày mai ta chỉ học văn thôi... Nhưng mà ngày mai ta không nhờ Quan Dập đưa đón nữa. Ta biết đường rồi, có thể tự đi, đến lúc đó cưỡi ngựa bay, Quan Dập đã đưa lệnh bài phi hành của Ất Huyền Đạo Nhất cho ta rồi. Quan Dập cũng có việc phải làm, không thể bắt huynh ấy đưa đón ta mãi.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm cùng nàng.
Cơm nước xong xuôi, hắn đi rửa chén, nấu nước. Oanh Nhiên cố tình để lại nửa chén tôm cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng, bây giờ mang đi cho chúng ăn.
Xong việc, nàng đứng trong sân, cứ cảm thấy nơi đây thiếu thứ gì đó.
Đợi Từ Ly Lăng nấu nước xong và gọi nàng đi tắm, nàng chạy theo hắn từ phòng bên sang bếp: “Ta muốn đặt một chiếc ghế nằm trong sân.”
Từ Ly Lăng: “Ngày mai ta đi mua.”
Oanh Nhiên: “Nhưng ta thấy sân nhỏ quá, trời cũng lạnh, mua ghế nằm có chật chội lắm không?”
Từ Ly Lăng: “Vậy không mua nữa.”
Oanh Nhiên mếu máo: “Nhưng ta vẫn muốn.”
Từ Ly Lăng: “Vậy thì mua.”
Oanh Nhiên: “Nhưng...”
...
Nàng phân vân mãi, đi qua đi lại giữa phòng bếp và phòng bên vài lần cho tới khi thùng tắm đầy nước thì mới không nhắc nữa.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng nghe đến phát phiền.
Nhưng Từ Ly Lăng vô cùng kiên nhẫn, cứ hùa theo nàng lúc thì mua, lúc thì không mua.
Oanh Nhiên ngồi vào thùng tắm, thấy hắn đi vào thì khẽ kêu lên một tiếng, vô thức trốn vào trong.
Tự nhủ sân nhà nhỏ như vậy, Đại Hoa và Tiểu Hoàng đang ở ngay bên ngoài cửa sổ, nàng không tiện làm gì với hắn, chỉ bèn nhỏ giọng hỏi: “Sao chàng vào đây?”
Từ Ly Lăng không trả lời, vừa đi vừa xắn ống tay áo, để lộ một đoạn cánh tay trắng lạnh thon dài dưới ánh nền, hắn bước tới gần nàng.
Oanh Nhiên nhìn hắn, chẳng biết là do hơi nóng hay lý do nào khác mà hai má nóng lên.
*
Lời tác giả:
Chim nhỏ ngày đầu tiên: Ta đi học đây [Mắt kính]
Quan Dập: [Khen ngợi]
Chim nhỏ ngày thứ hai: Ta xin nghỉ nửa ngày [Mắt kính]
Quan Dập: [Tốt]
Võ Cương ngày thứ n: Muội muội ngươi đâu [Xem thường]
Quan Dập: Ngủ ở nhà rồi [Tốt]
Võ Cương: Ngươi có biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lấy lệnh bài khách khanh của muội muội ngươi không [Xem thường]
Quan Dập: Ông có biết muội phu ta tên Từ Ly Lăng không [Tốt]