Nếu ngự kiếm liên tục không ngừng nghỉ từ Lâm Quan đến Phi Tiêu thì sẽ mất năm ngày.
Nhưng vì Từ Ly Lăng lo cho Oanh Nhiên nên đã kéo dài hành trình lên thành mười ngày.
Hai người bạn đồng hành của Quan Dập là Trần Huấn và Chu Phủ đều cảm thấy phiền lòng. Nhưng không phải phiền lòng vì Oanh Nhiên, mà là vì nơi hoang dã là địa bàn của yêu ma tà tu.
Nếu đi càng chậm thì khả năng gặp nguy hiểm càng cao.
Nhưng mười ngày sau bình an tới Phi Tiêu, cả đường thuận lợi đến lạ, khiến hai người khiếp sợ.
Oanh Nhiên đã dặn Đại Hoa để ý yêu tà dọc đường nên càng rõ lý do hơn:
Mỗi đêm trước khi ngủ, Đại Hoa đều nói đằng trước có yêu hoặc tà tu.
Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, tất cả đều biến mất.
Ngoại trừ Từ Ly Lăng, làm gì còn ai tốt bụng dọn sạch chướng ngại vật cho nàng cơ chứ?
Oanh Nhiên vô cùng xúc động.
Nhưng vì ngại có người khác ở đây nên nàng không tiện thân mật với Từ Ly Lăng. Bèn nhân lúc cưỡi ngựa bay cách xa người khác, nắm tay Từ Ly Lăng, thủ thỉ những lời vợ chồng với hắn.
Khi Từ Ly Lăng cúi đầu, nàng sẽ hôn hắn.
Tuy nhiên không hôn quá lâu vì sợ bị thấy.
Ban đêm ngủ cũng không tiện làm gì, phần lớn thời gian chỉ cùng nhau ngủ.
Chỉ có ngày thứ bảy, có lẽ vì ban ngày nàng hôn hắn quá nhiều, nên có một lần hôn hơi sâu, mặc dù đã nhanh chóng buông nhau ra.
Buổi tối đến dịch trạm, nàng đang tắm rửa thì hắn đi vào làm loạn cùng nàng một hồi.
Tuy nhiên hắn chỉ chọc nàng chứ không làm gì thật. Vì nàng đi đường mệt mỏi nên cũng chẳng đùa nghịch được lâu.
Hiện tại cuối cùng cũng đến Phi Tiêu, mặc dù Từ Ly Lăng đã kéo dài hành trình vì nàng, nhưng đi đường dài không nghỉ vẫn khiến nàng ngủ không yên, rất mệt mỏi.
Gần tới cổng thành, các tu sĩ canh gác bảo ngựa bay đáp đất kiểm tra, nàng lại kéo Từ Ly Lăng, nửa dựa vào người hắn.
Nàng chưa bao giờ đi đường lâu đến vậy.
Từ Ly Lăng xoa eo cho nàng bớt khó chịu, “Sau khi vào thành, không đến Ất Huyền Đạo Nhất trước nữa, tìm một nơi nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Oanh Nhiên gật đầu.
Quan Dập quen biết tu sĩ gác thành, lại thêm thân phận đệ tử kiếm tiên nên đã giúp Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vượt qua bước kiểm tra vào thành.
Nghe thấy lời Từ Ly Lăng, gương mặt y thoáng khó xử.
Lệnh bài khách khanh của Ất Huyền Đạo Nhất không dễ lấy đến vậy, phải trải qua khảo hạch một tháng mới được.
Mà nội dung khảo hạch bao gồm ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu, là ác mộng đối với đệ tử nhập môn của Ất Huyền Đạo Nhất.
Nếu Oanh Oanh bỏ lỡ ba bài kiểm tra, một buổi thi đấu thì một tháng sau muốn lấy được lệnh bài khách khanh sẽ rất khó.
Nhưng...
Thấy Oanh Nhiên quả thật mệt mỏi, mệt đến mức chẳng màng người ngoài mà dựa vào vai Từ Ly Lăng thiếp đi.
Quan Dập cũng không đành lòng: “Thôi được rồi. Vậy ngày mai ta sẽ đón muội đến Ất Huyền Đạo Nhất đăng ký.”
Oanh Nhiên: “Làm phiền huynh rồi.”
Quan Dập cười sảng khoái: “Giữa chúng ta mà làm phiền gì nữa. Là ta gọi muội tới, nói sẽ bảo vệ muội mà.”
Trần Huấn và Chu Phủ liếc mắt nhìn y: ...
Coi như hai người họ đã hiểu, vì sao tu vi của nữ tu tên Oanh Nhiên này đã lên tầng thứ ba mà nàng vẫn không chịu khổ được chút nào.
Toàn được người khác nuông chiều mà.
Phu quân nàng chiều nàng, Quan Dập cũng chiều nàng.
Quan Dập nhìn lại bọn họ, bảo bọn họ về Ất Huyền Đạo Nhất trước.
Thế là hai người họ rời đi.
Quan Dập dẫn Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đến nơi ở y sắp xếp ở hẻm Thanh Nam.
Vì thành Phi Tiêu có quá nhiều tu sĩ, nếu trong tay không có lệnh bài phi hành của đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất thì không thể tùy tiện bay trong thành. Hôm nay người vào thành đông, cưỡi thú sẽ quá nổi bật.
Biết Oanh Nhiên không thích phô trương, Từ Ly Lăng đành đưa ngựa bay cho Quan Dập dắt, Đại Hoa và Tiểu Hoàng thuận thế bám vào mông ngựa muốn Quan Dập đưa chúng nó đi.
Từ Ly Lăng cõng Oanh Nhiên, sóng vai đi cùng Quan Dập.
Quan Dập vừa cười vừa trách hai đứa nhóc lười biếng nọ, lại giới thiệu Phi Tiêu với Oanh Nhiên:
“Muội xem hai bên phố có lầu các lơ lửng kia kìa, đó là Phi Vân Liên Lâu, trạm gác của linh vệ thủ thành... Nhìn tường thành này xem, đều làm từ linh vật để phòng ma! Xem dãy núi quanh thành kìa, gọi là núi Liên Càn, bên dưới có linh khoáng. Còn cung điện đồ sộ trên đó thấy không, đó chính là tông môn Ất Huyền Đạo Nhất...”
Nếu là ngày thường thì chắc chắn Oanh Nhiên sẽ thấy mới lạ ngắm nhìn xung quanh.
Nhưng nàng quá đỗi mệt mỏi, ban đầu còn đáp lại Quan Dập hai tiếng, chẳng bao lâu sau đã nằm ngủ quên trên lưng Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng bước đi vững chãi, đợi nàng ngủ thì dừng bước, tạm đặt nàng lên lưng ngựa để đổi sang bế nàng trong lòng, bịt tai cho nàng.
Phố xá ồn ào nhưng trong vòng tay hắn bình yên đến lạ.
Oanh Nhiên ngủ rất ngon.
Quan Dập không nói nữa, chỉ nhìn Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng mà mỉm cười, bảo vệ một bên.
Y rất vui.
Vì muội phu của y rất yêu muội muội y.
...
Trên dãy Phi Vân Liên Lầu, các linh vệ canh gác đã lui xuống.
Hai tên đạo giả và một nữ tu nhìn xuống phố, ánh mắt dõi theo người thư sinh cưỡi ngựa ôm thê tử.
Khi người thu sinh đi ngang qua bên dưới dãy Liên Lầu, hắn bỗng dời mắt, vờ như vô tình nhìn về phía bọn họ và khẽ mỉm cười.
Ba người hoảng hốt, phất tay áo ẩn mình.
Quan Dập vô tình nhìn theo tầm mắt Từ Ly Lăng, thấy lạ nên khẽ nói: “Sao trên tòa Liên Lầu đã không có linh vệ canh gác vậy?”
Từ Ly Lăng v**t v* mi mắt nhíu lại của Oanh Nhiên trong lòng: “Nhưng có chuột nhắt.”
Quan Dập không hiểu ý hắn.
Từ Ly Lăng cũng không giải thích với y.
Cứ vậy yên lặng đến hẻm Thanh Nam, đi vào gian nhà sâu nhất trong hẻm.
Quan Dập mở cửa ra: “Ngôi nhà này là chỗ ở của bạn ta, chính là Trần Huấn đồng hành cũng chúng ta lần này đấy. Gia đình hắn mua nhà ở Phi Tiêu cho hắn. Bình thường hắn sống trong tông môn, khi ra ngoài cũng phải chấp hành nhiệm vụ nên chưa sống ở đây bao giờ.”
Ngôi nhà không lớn, nhưng cũng có ba gian phòng.
Phòng chính, phòng bên và một phòng bếp.
Trong sân có bồn hoa, trồng một cây Tịch Mai.
Quan Dập buộc ngựa bay vào thân cây rồi vào nhà cho thông thoáng bụi.
Từ Ly Lăng đặt Oanh Nhiên lên chiếc bàn đã được lau sạch, sau đó vào phòng bên dọn giường.
Quan Dập định hỏi: Vì sao không ở gian phòng chính?
Nhưng bỗng nhớ ra theo nho lễ, ở nhờ nhà có chủ thì không được tùy tiện ở gian phòng chính.
Mặc dù Từ Ly Lăng là ma, nhưng thật ra rất để ý.
Quan Dập thầm thở dài, phụ giúp xách nước, quét dọn một lúc. Đến hoàng hôn thì gần như xong, y lại mua một số đồ dùng cần thiết hằng ngày và thức ăn của phàm nhân mang tới.
Từ Ly Lăng nhận lấy: “Đa tạ.”
Quan Dập vui cười hớn hở, chào một tiếng rồi rời đi.
*
Khi Oanh Nhiên chậm chạp tỉnh dậy thì sắc trời đã tối.
Nhưng trong căn phòng tối tắm vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy các gia cụ đầy ắp trong nhà, rất bình thường, tương tự căn phòng nhỏ của nàng ở huyện Vân Thủy.
Trong lúc ý thức mơ màng, nàng còn hoảng hốt tưởng bản thân đã quay về ngôi nhà ở huyện Vân Thủy.
Nàng ngồi một lúc, nhớ ra mình đã tới nơi ở trong hẻm Thanh Nam, gọi: “Hoài Chân.”
Có tiếng bước chân đi tới vang lên.
Chẳng bao lâu sau, Từ Ly Lăng cầm một ngọn nến bập bùng lửa mở cửa bước vào, thắp sáng cả căn phòng.
Oanh Nhiên: “Chỗ này đều do một mình chàng quét tước à?”
Từ Ly Lăng rót nước cho nàng, nói còn có Quan Dập rồi kể những chuyện sau khi nàng ngủ.
Đúng lúc Oanh Nhiên cũng thấy khát nước, nàng uống hết một tách lại muốn thêm một tách, vẫn thấy mệt mỏi, chậm chạp nói: “Chàng và Quan Dập vất vả quá. Ngày mai đợi Quan Dập tới, chúng ta đưa linh thạch cho huynh ấy coi như tiền thuê nhà đi.”
Từ Ly Lăng bảo đã nấu cơm xong, cầm khăn lau mặt cho nàng rồi đeo giày: “Hắn sẽ không nhận.”
Oanh Nhiên: “Cũng đúng...”
Lúc này nàng mới tỉnh ngủ nên đầu óc còn hơi mơ màng.
Nàng đi theo Từ Ly Lăng ra khỏi phòng, nhìn ngắm xung quanh ngôi nhà mới, ngồi xuống gian nhà chính: “Vậy hôm nào mua quà tặng huynh ấy.”
Từ Ly Lăng đáp một tiếng rồi múc cháo cho nàng ăn.
Oanh Nhiên nhận lấy, ăn một miếng, cảm thấy mùi vị rất kỳ lạ: “Đây là cháo gì vậy?”
Từ Ly Lăng: “Cháo thuốc. Thời điểm này ở trên núi Ất Huyền Đạo Nhất rất lạnh. Nàng vừa tới Phi Tiêu đã mệt mỏi thiếp đi, ngày mai đột nhiên bị lạnh, sợ là sẽ sinh bệnh.”
Oanh Nhiên “ồ” một tiếng, khen hắn chu đáo. Nhưng nàng vẫn không thích ăn, ăn thêm hai miếng rồi không muốn ăn nữa.
Bình thường nàng không nũng nịu, bướng bỉnh đến thế, nhưng bây giờ nàng quá mệt mỏi. Cơ thể không khỏe, đương nhiên tâm trạng cũng không tốt.
Từ Ly Lăng vẫn muốn nàng ăn hết.
Nàng không vui, hắn lại đút bánh đường trắng cho nàng ăn.
Rất ngọt, lại nóng hổi, ăn một miếng là biết hắn làm.
Oanh Nhiên bật cười khúc khích ăn hết.
Ăn xong phải rửa chén, Oanh Nhiên bảo hắn nghỉ ngơi để nàng đi rửa. Từ Ly Lăng bảo nàng rảnh thì cho mèo, chó và ngựa bay ăn đi. Nàng bèn mang thức ăn và cỏ khô cho chúng.
Đi đường suốt mười ngày, Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay đều gầy đi trông thấy.
Oanh Nhiên cho bọn nó ăn cơm.
Đại Hoa: “Tôi không bao giờ muốn đi đường nữa.”
Hiếm khi Tiểu Hoàng đồng tình với Đại Hoa, nó gật đầu điên cuồng.
Oanh Nhiên xoa đầu hai bọn nó: “Hai đứa cũng trở nên lười biếng giống ta rồi.”
Đại Hoa suy sụp ngã xuống: “Cái này không phải là lười, cái này gọi là hưởng thụ cuộc sống. Ai quy định đời người nhất định phải bận rộn không xuể chứ?”
Tiểu Hoàng gật đầu.
Ngựa bay cũng gật đầu.
Oanh Nhiên xoa đầu ngựa bay: “Ngươi cũng nghe hiểu à.”
Ngựa bay tiếp tục ăn cỏ khô.
Nó không sáng dạ lắm, nhưng bình thường Đại Hoa và Tiểu Hoàng chơi cùng nó, nó chỉ gật đầu theo đám bạn của mình thôi.
Oanh Nhiên ngồi cùng hai nhỏ, một lớn một lát. Đợi Từ Ly Lăng đi ra khỏi phòng bếp, nàng bước tới ôm eo hắn, cùng hắn đi vào nhà.
Từ Ly Lăng: “Nấu nước rồi, lát nữa nàng rửa mắt rồi ngủ tiếp.”
Oanh Nhiên gật đầu, vào nhà ngồi trong gian phòng chính cùng hắn, xuyên qua khe cửa ngắm sao trăng, nói chuyện phiếm.
Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay cũng meo meo, gâu gâu kể chuyện của chúng nó.
Đợi nước sôi, Oanh Nhiên đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi.
Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn bọn nó.
Bọn nó lập tức im lặng.
Hiểu rồi! Không được làm phiền giấc ngủ của nữ chủ nhân.
*
Sáng sớm, Oanh Nhiên tỉnh dậy, cảm thấy hình như trời lạnh hơn một chút.
Mặc dù sắc trời đã hửng sáng nhưng trong phòng vẫn tối đen.
Từ Ly Lăng đã rời giường từ lâu. Xuyên qua khe cửa sổ, nàng có thể nhìn thấy ánh sáng từ trong bếp.
Oanh Nhiên loay hoay thắp nến đầu giường, định đi xuống lấy xiêm y.
Nhưng sau khi thắp nến thì phát hiện Từ Ly Lăng đã đặt váy áo trên mép giường, là váy thu dày dặn. Phối với nó là một chiếc áo choàng bông để nàng khoác lên người sau khi lên núi.
Oanh Nhiên mỉm cười mặc đồ.
Vì túi trữ vật đựng quá nhiều đồ linh tinh, mà Từ Ly Lăng ở nhà còn phải làm việc nên tạm thời để hắn giữ.
Áo choàng bông không tiện cầm trong tay, nàng bèn để tạm sang một bên.
Lúc này Đại Hoa và Tiểu Hoàng đều đang ngủ. Từ Ly Lăng nghe thấy tiếng động thì bước ra khỏi bếp nhìn nàng.
Nàng rửa mặt xong thì ra ngoài tìm hắn, cùng hắn đợi cháo chín trong bếp.
Oanh Nhiên ngửi thấy mùi hương thì biết ngay lại là cháo thuốc.
Nàng chán ghét nhăn mũi: “Phải ăn tới khi nào?”
Từ Ly Lăng cúi đầu hôn lên môi nàng: “Ăn ba ngày.”
Oanh Nhiên ôm hắn làm nũng, “Không muốn ăn.”
Từ Ly Lăng lại cúi đầu hôn nàng một cái.
Nàng ôm lấy cổ hắn, hai người đùa nghịch một hồi, lúc thì làm nũng “không muốn ăn”, lúc lại mỉm cười chẳng nói câu nào.
Đợi cháo chín, Từ Ly Lăng mang cháo ra gian phòng chính.
Mặc dù ngoài miệng kêu ca không muốn ăn, nhưng bây giờ nàng vẫn ngoan ngoãn ăn hết, nếu không đổ bệnh thì khó chịu lắm.
Trong lúc ăn cháo thì Quan Dập tới.
Oanh Nhiên bảo y cùng ăn sáng, thấy Quan Dập ăn hết bát cháo mặt không đổi sắc, nàng hỏi: “Huynh không cảm thấy rất khó ăn sao?”
Quan Dập: “Trong này có thuốc rất tốt với cơ thể.”
Y nói vậy, mà nàng lại luôn ghét bỏ, trông như thể không biết điều.
Oanh Nhiên mếu máo.
Ăn cháo xong, Quan Dập đi rửa chén của mình.
Oanh Nhiên về phòng định lấy áo choàng, Từ Ly Lăng đi cùng để đưa túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn cho nàng.
Nàng hỏi: “Vậy chàng dùng cái gì?”
Từ Ly Lăng: “Ta ở nhà.”
Không cần dùng túi trữ vật.
Oanh Nhiên hiểu ý chàng, lại nghe Quan Dập gọi từ ngoài cửa: “Oanh Oanh, xong chưa?”
Nàng ôm Từ Ly Lăng, hôn hắn một cái rồi ra ngoài.
Cảm giác như đã quay về huyện Vân Thủy, chẳng qua hai người đổi vai cho nhau, trở thành nàng dậy sớm ra ngoài còn hắn thì ở nhà đợi nàng.
Nàng ra ngoài, giẫm lên kiếm Quan Dập, thanh kiếm xé gió lao đi vun vút.
Gió thổi làm Oanh Nhiên co mình lại, lạnh quá đi. Trước kia ở huyện Vân Thủy, trời chưa sáng mà Từ Ly Lăng đã phải ra ngoài vào mùa đông, hắn cũng lạnh như vậy sao?
Hắn cũng sẽ giống nàng chứ?
Mới nghĩ đến việc phải ở ngoài cả ngày, nàng vừa ra khỏi nhà đã bắt đầu thấy nhớ hắn.
Nàng đưa mắt nhìn lại hẻm Thanh Nam, Từ Ly Lăng vẫn đang đứng trong sân dõi theo nàng.
*
Thanh kiếm đáp xuống sơn môn Ất Huyền Đạo Nhất.
Trên núi quả thật rất lạnh, Oanh Nhiên mới đi được nửa đường đã khoác áo choàng bông lên.
Quan Dập đã rèn luyện thể chất nên vừa kháng nóng vừa kháng lạnh. Sau khi tới sơn môn mới nhớ Oanh Nhiên có thể bị lạnh, vội vàng hạ kiếm định đưa áo choàng cho nàng.
Quay lại mới phát hiện nàng đã mặc váy bông, y trêu chọc: “Muội phu chuẩn bị cho muội à?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Quan Dập: “Biết ngay mà. Chắc chắn muội cũng giống ta, không nghĩ trên núi lạnh hơn trong thành.”