Trong ánh sáng, chú mèo mập mạp dần thu nhỏ lại, cơ thể thon dài.
Cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Đợi làn khói tan đi, một con mèo cam đạp móng vuốt đến gần Châu Nhi.
Oanh Nhiên khẽ “a” một tiếng, “Là... Mèo quýt?”
Từ Ly Lăng: “Nó là mèo, đương nhiên là muốn làm mèo. Làm người chỉ là suy nghĩ của con người mà thôi.”
Oanh Nhiên hiểu ra, nhìn con mèo quýt đi tới trước mặt Châu Nhi.
Cơ thể nó không lớn, nhưng thân hình oai hùng, ánh mắt sắc bén, quả thật rất có bộ dáng “bá chủ loài mèo”.
Oanh Nhiên cười thầm: “Bộ dáng này khác hẳn ban đầu thật.”
Từ Ly Lăng: “Mèo béo biến thành mèo gầy.”
Tiểu Hoàng khinh thường: Con mèo béo giảo hoạt.
Oanh Nhiên bênh vực Đại Hoa: “Mặc dù Đại Hoa mập mạp nhưng cũng rất đáng yêu mà.”
Lúc này Đại Hoa đang dừng trước mặt Châu Nhi, “meo meo meo” nói chuyện cùng nó.
Nói “meo meo meo” thì cũng không hẳn, tiếng trao đổi của bọn chúng giống những âm thanh kỳ lạ chỉ mèo mới có hơn.
Dáng vẻ Châu Nhi duyên dáng, mặc dù ở hình mèo nhưng cũng có thể nhận ra nó là đại mỹ miêu.
Nó và Đại Hoa nói chuyện rất nhiều.
Oanh Nhiên bỗng dưng buồn bã: “Trong sân nhà chúng ta có rất nhiều hoa, ta nghĩ chúng ta sắp đi nên định hái một ít mang theo.”
Từ Ly Lăng trả lời nàng: “Ừm.”
Oanh Nhiên tiếc nuối: “Sớm biết vậy thì trước khi ra ngoài hái một bông cho Đại Hoa, để nó tặng Châu Nhi.”
Từ Ly Lăng: “Con người đều có chuyện tiếc nuối, mèo cũng vậy.”
Oanh Nhiên bị chọc cười: “Nhưng Đại Hoa chỉ là một con mèo con...”
Lại hỏi: “Chàng cũng có điều tiếc nuối sao?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên hỏi: “Cái gì vậy?”
Dưới ánh trăng trắng bạch, những đốm sáng loang lổ hắt lên gương mặt hắn.
Oanh Nhiên nhìn Từ Ly Lăng, suy nghĩ đến rất nhiều chuyện quá khứ của hắn.
Có lẽ hắn có rất nhiều điều tiếc nuối.
Lại nghe Từ Ly Lăng nói: “Tối hôm qua đã có.”
Nhắc tới tối qua, hai tai Oanh Nhiên lại nóng lên.
Nếu nhắc tới tối qua thì phải kể từ đêm hôm trước nữa.
Tối hôm đó, nàng nghĩ nghỉ ngơi trên đường thì có lẽ phải rất lâu mới được ở chung phòng với Từ Ly Lăng. Sau khi đến Ất Huyền Đạo Nhất cũng có chính sự cần làm, e rằng ít có thời gian.
Vì thế đêm đó nàng đã lăn lộn một hồi với Từ Ly Lăng.
Đến khi nàng vô cùng mỏi mệt muốn nghỉ ngơi, Từ Ly Lăng lại làm nàng chấn động một phen.
Cũng may lúc đó trời đã sáng, nàng thật sự không chịu nổi nên liên tục nói: “Đêm nay, đêm nay lại...”
Hắn mới tha cho nàng.
Nhưng tới tối hôm qua, nàng lại chơi xấu giả vờ quên mất việc này.
Lúc ấy Từ Ly Lăng không phản ứng đặc biệt gì, vẫn đi ngủ bình thường cùng nàng.
Oanh Nhiên nhớ lại mà vừa thẹn vừa bực, thầm nghĩ sao hắn lại nói chuyện đó vào lúc này!
Bỗng nghe hắn nói tiếp: “Món ăn nàng nấu tối hôm qua...”
Chưa để hắn nói hết, Oanh Nhiên đã vô cảm bịt miệng hắn lại: “Câm miệng, chàng vốn dĩ đâu nếm được mùi vị, sẽ không thấy khó ăn.”
Từ Ly Lăng: “Giống như vị cá chết trên mặt đất.”
Oanh Nhiên: “Chàng nói bậy, món ăn đó vốn như vậy mà!”
Từ Ly Lăng: “Nàng cho nhiều nước.”
Oanh Nhiên: “Ta sợ nó không chín mà.”
Từ Ly Lăng: “Chín rồi vẫn thêm nước.”
“Ta sợ muối chưa tan hết!”
Oanh Nhiên không muốn nghe hắn nói nữa, trừng mắt: “Chàng nói nữa xem!”
Từ Ly Lăng im lặng.
Oanh Nhiên kiêu ngạo: “Chỉ trông hơi xấu, ăn hơi mặn thôi mà... Đâu có khó ăn, không tin chàng hỏi Tiểu Hoàng đi!”
Tiểu Hoàng im lặng trốn sau lưng Kim Ngũ Lưỡng.
Kim Ngũ Lưỡng trầm mặc liếc nhìn nó.
Từ Ly Lăng cũng không định hỏi Tiểu Hoàng, chỉ ôm Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên đẩy hắn ra: “Tại chàng không tự nếm được mùi vị.”
Từ Ly Lăng vỗ vai nàng: “Ừm, tại ta.”
Lúc này Oanh Nhiên mới không đẩy hắn nữa, im lặng một lúc thì phát hiện hắn đang thầm bỡn cợt mình, cố tình khiến nàng hiểu sai, thế là thở hồng hộc giẫm một cái lên chân hắn.
Nghĩ lại chuyện tối qua hắn vẫn ăn hết món nàng nấu, nàng lại tiếp tục tán gẫu cùng hắn.
Đêm khuya, tòa thành yên tĩnh.
Trong khoảng sân nhỏ có hai con mèo đang kêu meo meo.
Sau bụi cây có hai người đang nói chuyện phiếm, toàn là những chủ đề linh tinh vô nghĩa nhưng cứ kéo dài như mãi mãi không hết chuyện.
Kim Ngũ Lưỡng cũng im lặng, nhìn vào tên ma trong bụi cây.
Một lúc lâu sau.
Đại Hoa nhảy lên vách tường rời đi.
Mặc dù nó ưỡn ngực ngẩng đầu, bước chân kiên định, nhưng bóng dáng lẻ loi bỗng trở nên cô đơn.
Châu Nhi đứng tại chỗ nhìn theo nó, đôi mắt sâu hun hút chẳng biết đang nghĩ gì.
Oanh Nhiên mệt mỏi ngồi trong bụi cây như sắp ngủ.
Cuối cùng cũng kết thúc, nàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì bỗng nhớ tới Kim Ngũ Lưỡng ở phía sau.
Nàng vội vàng đứng dậy.
Từ Ly Lăng cởi dây trói trên người Kim Ngũ Lưỡng.
Tiểu Hoàng đi xuống khỏi người Kim Ngũ Lưỡng, trốn ra phía sau Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên lấy mười viên linh thạch ra từ túi trữ vậy, bước tới đặt vào tay Kim Ngũ Lưỡng: “Thật sự xin lỗi, bọn ta...”
Kim Ngũ Lưỡng hừ lạnh cắt ngang, phủi bụi bẩn trên người rồi đi về phía Châu Nhi.
Lúc này Châu Nhi mới phát hiện ra Kim Ngũ Lưỡng, kinh ngạc chạy tới.
Kim Ngũ Lưỡng bảo Châu Nhi về phòng ngủ, sau đó dời mắt về phía Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng, hạ giọng: “Ta nhất định sẽ không đồng ý cho con mèo mập đáng chết nhà các ngươi bắt cóc Châu Nhi nhà ta!”
Oanh Nhiên ngơ ngác chớp chớp mắt.
Kim Ngũ Lưỡng lại nói: “Các ngươi sắp đi à?”
Oanh Nhiên: “Ừm.”
Kim Ngũ Lưỡng im lặng một lát, chỉnh lại vạt áo rồi xoay người về phòng: “Ngày mai mang hoa đến cho đây cho ta đi, dù sao nhà các ngươi cũng nhiều hoa như vậy.”
Oanh Nhiên ngẩn người, cất linh thạch, cười rộ lên: “Sáng mai ta sẽ ra phố.”
Kim Ngũ Lưỡng không trả lời.
Ông ta về phòng, đóng cửa lại.
Oanh Nhiên khoác tay Từ Ly Lăng, dẫn Tiểu Hoàng về nhà ngủ.
Sau khi rời khỏi sân nhà Kim Ngũ Lưỡng, Đại Hoa đang đợi bọn họ trong hẻm.
Trong mắt người ngoài, nó đã dùng yêu lực để biến thành bộ dáng hiện tại. Nó lén xin Oanh Nhiên năng lượng để biến về hình mèo li hoa ban đầu.
Nó là hệ thống nên không tiện để lộ bản thể.
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Bản thể của mi là mèo quýt à!”
Đại Hoa “ừm” một tiếng, ngẩng cái đầu nhỏ, bước đi oai vệ.
Nó đi phía trước.
Lúc này Oanh Nhiên mới chú ý cái đuôi ngắn ngủi thô to của nó cuộn thành hình tròn, bàn chân nhỏ có những vết sẹo ngắt quãng khiến lông không mọc được.
Hóa ra là một con mèo quýt đuôi kỳ lân...
Oanh Nhiên dắt tay Từ Ly Lăng, trên đường về nhà cứ suy tư điều gì đó.
Đại Hoa đã biến về hình mèo li hoa bụ bẫm.
Oanh Nhiên suy nghĩ, đột nhiên gọi: “Meo Meo?”
Bước chân Đại Hoa khựng lại.
Oanh Nhiên mừng rỡ: “Hóa ra là mi thật.”
Đại Hoa giả vờ thản nhiên: “Cô vẫn còn nhớ tôi.”
Oanh Nhiên: “Đương nhiên là nhớ rồi.”
Đại Hoa không nói gì, nhưng cái đuôi lắc lư qua lại chứng tỏ tâm trạng nó rất tốt.
Tiểu Hoàng ngạc nhiên chạy đến đứng giữa Oanh Nhiên và Đại Hoa, thắc mắc ngó trái, ngó phải.
Từ Ly Lăng cũng thể hiện ra một chút hứng thú.
Oanh Nhiên vô cùng xúc động, nói với Từ Ly Lăng: “Đó là chuyện từ rất lâu trước đây rồi, nó làm tốn nhiều tiền của ta lắm đó.”
Đó là chuyện trước khi nàng xuyên qua.
Nàng lấp lửng kể một số chuyện kiếp trước: “... Lúc ấy Đại Hoa bị xe ngựa tông trúng, ngã vào bụi cỏ ven đường, k** r*n yếu ớt, khóe miệng toàn là máu. Sau đó ta lập tức đưa nó đi tìm đại phu.”
Từ Ly Lăng: “Ồ.” Tỏ ý đã hiểu.
Tiểu Hoàng hiểu ra.
Đại Hoa thầm nghĩ: Nàng kể chuyện về chính mình trông thật bình thản.
Nhưng nó sẽ mãi mãi không quên vào đêm khuya hôm ấy, nó đã bị xe đụng văng lên ven đường chờ chết.
Trên đường cái tối đen xe cộ thưa thớt, ít người qua lại.
Đột nhiên có một cô gái ngơ ngác nhìn vệt máu nó để lại trên đường.
Cô gái vừa khóc vừa nói thứ tiếng mà nó không hiểu, chạy ào tới dỗ dành nó, rồi vội vã đưa nó đến bệnh viện thú y.
Khoảnh khắc đó, dường như nàng đã quên mất trên thế giới con người có một thứ gọi là xe.
Ấn tượng sâu nhất của nó về nàng là nụ cười khúc khích khi nàng đối mặt với người khác.
Nhưng đợi bọn họ đi rồi, nàng lại đứng một mình bên ngoài lồng dưỡng thương của nó, thất thần nhìn nó rơi lệ.
Sau khi nó khỏe hẳn, nàng rất lâu không quay lại.
Nó đã chạy ra ngoài nhân lúc có người cho nó ăn.
Nó quay lại địa bàn của mình, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng ra ngoài một mình vào buổi sáng và quay về một mình vào ban đêm trên con đường đó.
Tuy nhiên hình như nàng không nhìn thấy nó.
Vì sao đêm đó nàng lại sốt sắng lo cho nó đến vậy? Mà cuối cùng không nhận nuôi nó?
Sau này nó trở thành hệ thống, cuối cùng cũng có thể lựa chọn ký chủ.
Lúc nhận được tư liệu của nàng, nó mới biết hôm đó là ngày thứ bảy cha mẹ nàng qua đời vì tai nạn xe cộ.
Trùng hợp thay, cha mẹ kiếp trước của nàng cũng là giáo viên, vô cùng nghiêm khắc với nàng như Tần Hoán.
Nhưng khác Tần Hoán ở chỗ, quan hệ giữa nàng và cha mẹ còn tệ hơn ở đây. Sau khi nàng tốt nghiệp đã đến thành phố khác làm việc, đã lâu chưa liên lạc với bọn họ.
Khi hay tin cha mẹ gặp tai nạn xe cộ, nàng vội vàng quay về nhưng đã muộn. Đêm đó phát hiện nó, có lẽ nàng đã nhớ đến cha mẹ...
Đại Hoa hồi tưởng, ngước mắt nhìn sao trời.
Nói đi cũng phải nói lại, lần đó nó bị thương nặng, quả thật đã tốn rất nhiều tiền của nàng.
Đại khái là toàn bộ số tiền nàng tự kiếm được sau khi tốt nghiệp.
Nó cứ nghĩ trên thế giới ấy vẫn còn những người thân khác sẽ làm nàng lưu luyến.
Tuy nhiên bây giờ nghĩ lại, hẳn là không.
Giọng nói nhẹ nhàng của Oanh Nhiên truyền vào tai nó: “... Ta không dám gánh vác một sinh mạng nhỏ nên không nhận nuôi nó. Ban đầu vốn định nhờ người hỗ trợ tìm chủ cho nó, nhưng nó lại chạy mất.”
“Tuy nhiên sau này trên con đường đó, thỉnh thoảng ta lại nhìn thấy nó.”
Đại Hoa sửng sốt nhìn về phía Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên nhoẻn miệng cười tươi: “Lúc ấy Đại Hoa rất giống đại ca của đàn mèo, thường xuyên dẫn theo một đám mèo chạy tới chạy lui, lại còn bảo vệ mèo yếu thế, đánh nhau với chó... Ta nghĩ chắc là nó không thích được nhận nuôi đâu.’”
Oanh Nhiên dời mắt nhìn sang nó cười: “Đại Hoa là một con mèo nhỏ thích tự do.”
Đôi mắt Đại Hoa long lanh, nó thu lại tầm mắt, đi phía trước, khẽ trả lời: “Ừm...”
Oanh Nhiên: “Đại Hoa muốn đổi tên lại thành Meo Meo không?”
Đại Hoa: “Tôi không cần!”
Oanh Nhiên khó hiểu: “Vì sao?”
Đại Hoa: “Cô cũng gọi những con mèo khác là Meo Meo.”
Oanh Nhiên ngại ngùng cười: Quả thật là vậy...
Nó từng nghe thấy nàng gọi con mèo khác là Meo Meo.
Đối với nàng thì Meo Meo là tên gọi chung cho loài mèo.
Đại Hoa ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Đại Hoa là tên của tôi.”
Tiểu Hoàng cũng ngẩng đầu, ưỡn ngực, ý gì thì khỏi nói cũng biết: Ai mà không có tên chứ.
Oanh Nhiên bị hai đứa nhóc chọc cười.
Cứ vậy vừa nói vừa cười đi hết quãng đường, về đến nhà đã qua giờ sửu.
Quan Dập đã hẹn xuất phát vào giờ thìn, chỉ một lát nữa trời sẽ sáng, trong khi Oanh Nhiên còn phải hái hoa.
Từ Ly Lăng bảo nàng đi nghỉ ngơi, để hắn hái.
Oanh Nhiên suy nghĩ một lúc rồi quyết định không ngủ luôn, muốn ra sân sau hái hoa đến lúc bình minh, hái sạch số hoa trong sân.
Từ Ly Lăng không ép nàng đi ngủ, cùng nàng hái hoa trong sân sau suốt một đêm.
Tờ mờ sáng, người họ ướt đẫm sương.
Sau khi phân loại xong số hoa vừa hái được và bỏ vào túi trữ vật, Oanh Nhiên mệt mỏi nằm nghỉ trên ghế dài trong sân cùng Từ Ly Lăng một lát, rồi lên lầu tận hưởng phòng tắm ở đây lần cuối cùng.
Sau đó thay quần áo, ra ngoài.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng sóng vai bước đi. Từ Ly Lăng dắt ngựa bay, Đại Hoa và Tiểu Hoàng đi bên cạnh.
Tất cả giống hệt khi mới tới.
Oanh Nhiên cầm một bó hoa trong tay, để Đại Hoa ngậm một đóa. Họ dự định đến cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ, nàng tặng hoa cho Kim Ngũ Lưỡng, Đại Hoa tặng hoa cho Châu Nhi.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần đón nhận thái độ hằn học của Kim Ngũ Lưỡng.
Nhưng sau khi đến cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ, Kim Ngũ Lưỡng bất ngờ bình tĩnh đến lạ.
Oanh Nhiên gọi: “Kim chưởng quầy.”
Đại Hoa ngậm hoa đi dưới quầy, bước vào sân sau.
Kim Ngũ Lưỡng ở trên quầy hàng liếc nhìn nó đầy ghét bỏ, vẫy tay với Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch đưa một cái túi thơm cho Oanh Nhiên, sợ hãi nói: “Phu nhân, Thánh... A, thuận buồm xuôi gió.”
Oanh Nhiên nói cảm ơn với Tiểu Dịch. Sau khi nhận lấy túi thơm thì mới phát hiện bên trong có một chiếc túi trữ vật mới lớn hơn cái cũ trong tay nàng rất nhiều.
Oanh Nhiên kinh ngạc, trong lòng biết chiếc túi trữ vật này nhất định không phải món quà Tiểu Dịch có thể tặng.
Nàng bảo Kim Ngũ Lưỡng đợi một lát, “Lát nữa ta sẽ tặng hoa.”
Kim Ngũ Lưỡng hừ một tiếng, không hề mong chờ bó hoa kia.
Oanh Nhiên kéo Từ Ly Lăng sang cửa hàng y phục bên cạnh, chuyển hết đồ đạc trong túi trữ vật cũ sang túi trữ vật mới, chỉ để lại đầy hoa trong đó.
Rồi sau đó quay lại cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ, đưa túi trữ vật cũ cho Kim Ngũ Lưỡng.
Kim Ngũ Lưỡng nhận lấy, tiếp tục gảy bàn tính của mình.
Lúc này Đại Hoa vẫn chưa bước ra từ sân sau, Oanh Nhiên xấu hổ đứng chờ trong tiệm, Kim Ngũ Lưỡng cũng không nói nhiều.
Đợi Đại Hoa trở lại, Oanh Nhiên bế Đại Hoa lên, ôm bó hoa trong ngực rời khỏi cửa hàng tạp hóa, cùng Từ Ly Lăng đi về cổng thành phía tây để hội hợp cùng Quan Dập.
Trong cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ, Kim Ngũ Lưỡng mở túi trữ vật ra nhìn thử.
Ông ta im lặng một lúc lâu, sau đó dặn dò Tiểu Dịch trông cửa hàng, còn mình thì vào phòng trong.
Trong phòng có thờ một bài vị, bên trên khắc [Ái thê Lâm Tuệ Nương].
Trước bài vị, lò hương nghi ngút, hoa quả tươi ngon bày đầy.
Kim Ngũ Lưỡng lấy một ít hoa trong túi trữ vật ra, cẩn thận đặt trước bài vị rồi lẩm bẩm: “Đây là hoa do Thánh Ma trồng cho phu nhân hắn, trồng cũng khá tốt... Tốt hơn ta... Nhưng người khác làm gì tài giỏi như ta, có thể khiến Thánh Ma đưa hoa tới cho nàng.”
“Tối hôm qua Thánh Ma và phu nhân hắn tới nhà ta, còn trốn dưới bụi Đại Tùng Đón Xuân nàng trồng. Năm đó nàng trồng bụi cây đó trong sân làm gì không biết, để bọn họ có cơ hội làm hư con gái mình...”
“Nhưng mà, phu nhân Thánh Ma tên là Oanh Nhiên. Oanh Nhiên... Nghĩa là mùa xuân đã đến. Thật ra khá hợp với bụi Đón Xuân nàng trồng...”
“À đúng rồi.”
Kim Ngũ Lưỡng bật cười: “Chắc chắn nàng không ngờ được đâu, Thánh Ma cũng bị phu nhân hắn mắng. Phu nhân hắn nấu không ngon, vậy mà hắn cũng dám nói.”
“Nàng nấu ăn cũng không ngon... Thật giống năm đó nàng mắng ta...”
*
Bó hoa trong lòng Oanh Nhiên, khi ra khỏi cổng thì đã không còn...
Khi đi ngang qua mộ Tuyết Phi Sương, nàng do dự một lát rồi đặt hoa trước mộ.
Quan Dập và hai tên tu sĩ đồng hành thấy vậy thì luống cuống lục tìm trên người thứ gì đó để cúng viếng.
Cuối cùng đành thôi, chỉ đứng từ xa hành lễ trước mộ.
Từ Ly Lăng bế Oanh Nhiên ngồi lên lưng ngựa bay, che chở phía sau lưng nàng rồi lại lần nữa xuất phát.