Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 94

Vì Từ Ly Lăng giảm tốc độ nên bọn họ kẹt lại thành Thánh Ma một lúc.

 

Về đến nhà đã là giờ thân, phong trần mệt mỏi.

 

Tay và cằm của Oanh Nhiên bị mưa gió tạt vào, rất lâu vẫn chưa ấm lại. Sau khi được Từ Ly Lăng cởi tấm vải linh ra, nàng làm nũng kêu đau với hắn.

 

Từ Ly Lăng dẫn nàng đi rửa sạch, nắm lấy cánh tay nàng, vận pháp lướt qua kinh mạch trên tay, dẫn ra một sợi ma hàn khí.

 

Rồi hắn nâng cằm nàng lên, cúi đầu l**m lên chiếc cằm non mịn, nuốt sạch ma khí khiến nàng thấy lạnh buốt.

 

Hai tai Oanh Nhiên hơi nóng lên: “Không có cách khác à?”

 

Lòng bàn tay Từ Ly Lăng lau đi vết ướt trên da nàng, thu tay lại, cởi y phục bẩn trên người, ung dung nói: “Có.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy sao chàng còn... l**m?”

 

Chữ cuối cùng nàng nói rất nhỏ.

 

Từ Ly Lăng: “Muốn l**m.”

 

Oanh Nhiên hoảng hốt che miệng hắn lại, sợ bị Quan Dập nghe thấy.

 

Nhưng lại thấy Quan Dập đã được người dân thôn Vô Ẩn dẫn đi sắp xếp chỗ ở, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nàng không thèm nói chuyện với Từ Ly Lăng nữa. Hắn vừa rời khỏi thành Thánh Ma, ma khí chưa tiêu tan khiến tâm ma của hắn dao động.

 

Nàng cũng không nhờ Từ Ly Lăng chăm sóc mình nữa, tự xử lí rồi giữ Quan Dập lại ăn tối và nghỉ qua đêm.

 

Quan Dập đồng ý, trong bữa cơm trò chuyện rôm rả về chuyến đi này cùng Oanh Nhiên.

 

Lúc này Oanh Nhiên mới biết: Hóa ra Từ Ly Lăng đưa nàng đi Túc Kinh không phải không kinh động người khác.

 

Mà đã kinh động cả hai thành. Ở Lâm Quan châu Vân, bá tánh đều biết hắn ở đây. Ở Túc Kinh châu Ý Vương, mọi người không muốn gây chuyện.

 

Trong đại chiến huyền ma ngàn năm trước, châu Ý Vương vì không tham gia cho nên mới giữ được bình yên đến bây giờ.

 

Qua đó bọn họ đã đúc kết kinh nghiệm không nên chủ động trêu chọc ma đạo. Chỉ có thể phái thêm nhiều người canh gác và không đả động đến bá tánh trong thành.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ hóa ra là vậy.

 

Bình thường Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ăn cơm chưa tới nửa canh giờ, nhưng hôm nay vì có Quan Dập lảm nhảm nên mất một canh giờ.

 

Ăn xong, Quan Dập vô cùng hào hứng, vẫn muốn nói tiếp.

 

Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa, chỉ để lại phần của y.

 

Lúc này y mới hiểu ý, im lặng đi rửa chén đũa, rửa xong thì không làm phiền Oanh Nhiên nữa mà về phòng cho khách ngủ.

 

Oanh Nhiên cũng mệt mỏi, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nghỉ ngơi.

 

Ban đầu nàng định đợi Từ Ly Lăng lên lầu rồi nói chuyện với hắn một lúc, nhưng vì quá buồn ngủ nên chẳng mấy chốc nàng đã thiếp đi.

 

Ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, đến nổi tối qua Từ Ly Lăng về lúc nào cũng không biết, Quan Dập cũng đã sớm rời đi.

 

Lúc ăn sáng, Oanh Nhiên hỏi: “Quan Dập có ăn sáng ở đây không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Hắn dám làm, Quan Dập không dám ăn.

 

Oanh Nhiên tưởng tượng cảnh Quan Dập dè dặt đối mặt với Từ Ly Lăng một mình mà cảm thấy buồn cười. Sau khi ăn xong, nàng dựa vào người Từ Ly Lăng ngắm hoa trong sân sau.

 

Thời tiết dần trở nên mát mẻ, gió và mây xanh cũng lặng lại.

 

Đúng là tiết trời dễ chịu nhất thế gian.

 

*

 

Đầu tháng chín, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng quyết định đến Ất Huyền Đạo Nhất.

 

Vốn dĩ ban đầu nàng còn do dự vì hắn.

 

Nhưng hắn lại nói: “Đi đi.”

 

Oanh Nhiên hỏi: “Vậy chàng phải làm sao bây giờ?”

 

Lúc đó Từ Ly Lăng đang nằm trên ghế dựa cùng nàng, hắn khép hờ mắt trông đến mà nhàn nhã, chậm rãi nói: “Nàng vì ta mà chỗ này không dám đi, chỗ kia cũng không dám đi. Ta chẳng khác gì sợi dây trói chặt nàng.”

 

Oanh Nhiên nghe vậy thì buồn cười, xoay người lại nhẹ đá hắn.

 

Hắn nắm lấy mắt cá chân của nàng, kéo một cái, suýt làm nàng ngã khỏi ghế. Rồi hắn lại kéo mạnh hơn, đỡ nàng nằm lên người mình.

 

Oanh Nhiên ngồi trên eo hắn, đùa nghịch một hồi thì thấm mệt, nàng nằm vào lòng hắn: “Vậy ngày mai đi nói nhé?”

 

Từ Ly Lăng vỗ lưng nàng: “Ừm.”

 

Ngày hôm sau, bọn họ bàn chuyện với Quan Dập.

 

Quan Dập nói ngày mười tháng chín y sẽ về Ất Huyền Đạo Nhất. Thế là Oanh Nhiên bắt đầu thu xếp hành lý trong nhà để chuẩn bị rời đi.

 

Mặc dù không sống ở phủ đệ quá lâu, nhưng nơi này có rất nhiều thứ khiến Oanh Nhiên lưu luyến.

 

Tuy nhiên nếu mang hết đi thì phủ đệ sẽ chẳng còn phong cảnh vốn có.

 

Vì vậy Oanh Nhiên chỉ thu dọn hành trang đơn giản cùng Từ Ly Lăng như trước.

 

Thu dọn xong thì ở nhà chơi, không ra ngoài nữa.

 

Để xử lý hết chỗ thức ăn còn lại, bọn họ nấu ăn rất thịnh soạn. Đến Tiểu Hoàng và ngựa bay đều ăn đến tròn vo.

 

Đại Hoa vẫn thường xuyên chạy ra ngoài, thành ra dạo này đã gầy đi kha khá.

 

Một đêm trước khi đi, Oanh Nhiên chờ nó về nhà rồi dặn dò: “Ngày mai đừng ra ngoài nữa, ngày mai chúng ta phải đi rồi.”

 

Đại Hoa kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”

 

Oanh Nhiên: “Không phải lúc trước đã nói với mi rồi sao?”

 

Đại Hoa đáp một tiếng rồi bò vào trong ổ mèo.

 

Oanh Nhiên thấy tâm trạng nó ủ rũ thì lo lắng hỏi: “Mi sao thế?”

 

Đại Hoa không trả lời, trong khi Tiểu Hoàng thầm cười trong ổ chó.

 

Oanh Nhiên đành hỏi Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng vô cùng hả hê khi người khác gặp họa: “Trước đây khi chúng ta phải rời khỏi Lâm Quan, mèo ngốc từng đến tìm con mèo cái kia, rủ nó rời đi cùng chúng ta. Mèo cái từ chối vì muốn bầu bạn cùng chủ nhân nó.”

 

“Sau này quay lại, mèo ngốc vẫn luôn đi tìm mèo cái. Nhưng bây giờ mèo cái ở bên chủ nhân cả ngày, hôm nào mèo ngốc cũng phải đợi rất lâu thì mới thấy mặt nó. Nếu bị chủ nhân mèo cái phát hiện thì còn bị đuổi đánh nữa kìa.”

 

Con mèo c** ** hiển nhiên là Châu Nhi.

 

Oanh Nhiên vô cùng kinh ngạc, thấy đau lòng thay Đại Hoa.

 

Đại Hoa buồn bã, dù nghe Tiểu Hoàng cười nhạo cũng lười đánh nhau với Tiểu Hoàng.

 

Oanh Nhiên dịu dàng dỗ dành nó một lát, Từ Ly Lăng đi tới gọi nàng đi ngủ.

 

Nàng nghĩ ngày mai phải đi rồi nên không thể mặc kệ Đại Hoa được, bèn kể chuyện này cho Từ Ly Lăng nghe, hỏi hắn có cách nào không.

 

Từ Ly Lăng: “Thiến đi là không đ*ng d*c nữa.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Tiểu Hoàng kẹp chặt hai chân, Đại Hoa co rúm người.

 

Oanh Nhiên vỗ về trấn an Đại Hoa, thầm nghĩ cảm giác tay chắc nịch như chạm vào cái màn thầu.

 

Ngoài mặt lại nói với Từ Ly Lăng: “Đừng hù dọa nó, nghiêm túc một chút.”

 

Từ Ly Lăng nhìn nàng.

 

Oanh Nhiên: ...

 

Được rồi, hắn nghiêm túc thật.

 

Từ Ly Lăng vốn lười quan tâm chuyện của con súc sinh nhà mình, nhưng vì Oanh Nhiên không chịu vào nhà, hắn đành ngồi xổm bên ổ mèo cùng nàng.

 

Đại Hoa im lặng rất lâu, cuối cùng vì không chịu được cái nhìn chăm chú của Từ Ly Lăng nên ngại ngùng nói với Oanh Nhiên: “Tôi muốn nhờ cô giúp đỡ.”

 

*

 

Đêm thêm sâu, đã qua giờ tý.

 

Đây là lần đầu Oanh Nhiên ra ngoài vào lúc khuya như thế này.

 

Cũng là để giúp Đại Hoa.

 

Hóa ra Đại Hoa vẫn chưa chính thức tỏ tình với Châu Nhi.

 

Cho dù kết quả như thế nào thì nó vẫn muốn nói cho Châu Nhi biết trước khi rời đi: “Tình cảm tôi dành cho nó không chỉ là tình cảm của vua mèo dành cho mèo nhỏ cấp dưới!”

 

Nó muốn nhờ Oanh Nhiên giúp đỡ, bởi lẽ nó không muốn tỏ tình với hình dạng mèo hiện tại, mà muốn cho Châu Nhi thấy một dáng vẻ khác của nó.

 

Tuy nhiên vì nó không có tu vi nên cần sử dụng năng lượng của Oanh Nhiên để hóa hình.

 

Nó do dự mãi cũng vì ngại dùng năng lượng của Oanh Nhiên. Dù sao đó cũng là Oanh Nhiên kiếm được.

 

Oanh Nhiên: “Đương nhiên là được rồi. Những năng lượng đó không phải do chúng ta cùng nhau kiếm được sao.”

 

Khoảnh khắc đó, hai mắt Đại Hoa sáng lấp lánh như sắp ch** n**c mắt.

 

Oanh Nhiên xoa đầu nó, kéo cả Từ Ly Lăng và Tiểu Hoàng cùng bàn kế hoạch tỏ tình cho nó.

 

Lên kế hoạch xong, bọn họ lập tức xuất phát.

 

Quay lại hiện tại, bởi vì ban đêm hơi lạnh, nàng lại mặc váy áo bình thường, nên trước khi ra ngoài đã bị Từ Ly Lăng gọi lại để choàng thêm áo ngoài cao cổ.

 

Xuống phố, các cửa hàng đều đóng kín cửa lớn, cửa hàng tạp hóa Kim Quỹ cũng vậy.

 

Oanh Nhiên căng thẳng gật đầu ra hiệu cho Đại Hoa.

 

Đại Hoa gật đầu, nhảy lên vách tường để đi vào sân sau của cửa hàng tạp hóa.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đi tới cửa nhỏ sân sau.

 

Cơ thể Từ Ly Lăng nhẹ như lông hồng, nhảy vào sân sau.

 

Trong sân có trận pháp phòng ngự nhưng không bị hắn kích hoạt.

 

Oanh Nhiên và Tiểu Hoàng cũng theo sau trèo vào, nàng ngồi trên vách tường, Tiểu Hoàng nhảy xuống trước, lập tức trận pháp bừng lên ánh sáng.

 

Kim Ngũ Lưỡng thắp đèn trong phòng, Oanh Nhiên căng thẳng.

 

Tiểu Hoàng bị trận pháp bao vây, vất vả cắn loạn một hồi mới phá được trận, sau đó thở hổn hển vẫy đuôi bảo nàng xuống dưới.

 

Oanh Nhiên kiêng dè nhìn vào trong phòng.

 

Kể từ lúc đèn sáng, Từ Ly Lăng đã bước vào nhà, bây giờ ung dung đi ra.

 

Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Chàng không làm Kim chưởng quỹ bị thương chứ?”

 

Từ Ly Lăng lắc đầu, đi tới bên tường đỡ nàng xuống.

 

Nàng nhảy vào lòng, bám vào vai hắn. Hắn ôm nàng, trốn vào bụi cây sau cửa sổ phòng Kim chưởng quầy theo sự chỉ huy của nàng.

 

Lúc này Châu Nhi đã bị đánh thức từ lâu, được Đại Hoa dẫn tới vách tường xa gian phòng nhất.

 

Trên bức tường có dây leo nở hoa, vào đầu thu hoa đã gần tàn, chỉ còn lác đác vài đóa.

 

May nhờ có ánh trăng sáng tỏ tạo ra phong cảnh khác lạ.

 

Đại Hoa đứng bên trên vách tường nhìn chằm chằm Châu Nhi, lên tiếng.

 

Oanh Nhiên ôm chặt cánh tay Từ Ly Lăng, dào dạt cảm xúc.

 

Lại nghệ Đại Hoa nói: “Meo meo meo, meo meo, meo meo meo meo meo meo...”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng liếc nhìn Tiểu Hoàng, thấy nó lắng nghe mà sáng cả hai mắt.

 

Oanh Nhiên thì thầm hỏi Từ Ly Lăng: “Chàng nghe hiểu được không?”

 

Từ Ly Lăng: “Ta không phải súc sinh.”

 

Oanh Nhiên cạn lời.

 

Vậy là hai con mèo Đại Hoa và Châu Nhi cứ ngươi meo một tiếng, ta meo một tiếng mà nói chuyện.

 

Nàng thật sự nghe không hiểu, dựa vào vai Từ Ly Lăng khẽ bảo: “Chàng cảm thấy lát nữa Đại Hoa sẽ hóa thành hình dạng gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Như bây giờ.”

 

Oanh Nhiên nghiêng mặt liếc nhìn hắn.

 

Nói cũng như không.

 

Nàng linh hoạt đảo mắt: “Ta đoán Đại Hoa sẽ hóa thân thành một nam tử nho nhã, tuấn tú.”

 

Từ Ly Lăng và Tiểu Hoàng nhìn nàng, thấy lạ vì sao nàng nghĩ như vậy.

 

Oanh Nhiên không hiểu, vẫn nói tiếp: “Đừng nhìn Đại Hoa ngày thường tự hào vì mình là mèo, nhưng trước đây nếu có cơ hội ra ngoài cùng ta, nó sẽ thường xuyên nhìn các nam tử đi ngang và nói...”

 

“Nếu ta có thể hóa hình, chắc chắn sẽ đẹp trai hơn bọn họ.”

 

Nét mặt Tiểu Hoàng kinh ngạc: Thật không ngờ con mèo ngốc lại nói như vậy.

 

Từ Ly Lăng lười đánh giá Đại Hoa.

 

Oanh Nhiên thầm cười, tiếp tục nhìn lén cùng bọn họ.

 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, dường như Đại Hoa đã định trèo xuống tường, còn Châu Nhi cũng ngẩng đầu lên nhìn nó.

 

Mặc dù không hiểu Đại Hoa nói gì, nhưng từ giọng điệu, Oanh Nhiên đoán đã đến lúc nó hóa hình.

 

Nàng vội vàng nói: “Đặt cược nào, nhanh lên, đoán xem Đại Hoa sẽ hóa thành hình dáng gì.”

 

Tiểu Hoàng trầm ngâm suy nghĩ.

 

Từ Ly Lăng cũng phối hợp ra vẻ suy tư.

 

Trong lúc ba người im lặng, đột nhiên nghe thấy một tiếng “phụt”.

 

Oanh Nhiên cảnh giác quay đầu lại.

 

Nhìn thấy Kim Ngũ Lưỡng bị quấn chặt như con sâu lông, giãy dụa chui ra khỏi nhà. Ông ta vừa phun miếng khăn nhét trong miệng ra, tức tối trợn trừng mắt nhìn họ.

 

Oanh Nhiên hoảng hốt tròn mắt.

 

Mắt thấy Kim Ngũ Lưỡng mở miệng như muốn hét to, nàng không kịp phản ứng. Một bóng đen bất ngờ nhảy dựng vọt ra sau lưng Kim Ngũ Lưỡng, hai móng bịt kín miệng ông ta.

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, khen ngợi nhìn Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng đắc ý há cái miệng to như bồn máu, để lộ nụ cười hết sức quái lạ.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ Tiểu Hoàng đừng cười như vậy thì hơn.

 

Sau khi lấy lại tinh thần, nàng vội vàng hạ giọng, áy náy nói với Kim Ngũ Lưỡng: “Xin lỗi, đợi xong chuyện này ta sẽ bồi tội với ông.”

 

Nàng trở tay đánh Từ Ly Lăng một cái, trách mắng: “Sao chàng lại trói Kim chưởng quầy lại như vậy?”

 

Sau lưng thì thầm xoa eo Từ Ly Lăng để khen ngợi.

 

Không tấn công người ta, còn trói chắc như vậy, rất giỏi.

 

Từ Ly Lăng v**t v* bàn tay đang xoa bên hông mình, trả lời vô cùng dứt khoát: “Ta sai rồi.”

 

Oanh Nhiên ngại ngùng xin lỗi Kim Ngũ Lưỡng một lần nữa, sau đó tiếp tục dựa vào người Từ Ly Lăng, hạ giọng nói: “Chàng đoán sao? Nhanh lên, Đại Hoa sắp hóa hình rồi.”

 

Tiếp tục ván cược trước đó.

 

Từ Ly Lăng: “Biến thành mèo.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Sao chàng lại nghĩ như vậy?”

 

Tiểu Hoàng nói: “Cũng có thể là biến thành giống ta, vừa đẹp trai oai vệ vừa có móng vuốt to.”

 

Oanh Nhiên: “... Không thể nào, Tiểu Hoàng.”

 

Tiểu Hoàng rầu rĩ cụp tai, dựa vào người Kim Ngũ Lưỡng: “Chắc sẽ biến thành mèo, một con mèo đẹp trai hơn chút xíu.”

 

Kim Ngũ Lưỡng nằm dưới thân nó trợn trắng mắt, ánh mắt như muốn nói:

 

Cho dù biến thành cái gì thì ta cũng không cho Châu Nhi đến với con mèo mập đáng chết đó!

 

Nhưng hiện tại không ai để ý đến ánh mắt ông ta.

 

Oanh Nhiên trầm ngâm, quay đầu nhìn Đại Hoa, thấy nó đã nhảy xuống khỏi vách tường hoa.

 

Theo động tác nhảy xuống, dưới ánh trăng lập lòe, quanh cơ thể nó tỏa ra ánh sáng như mây trôi, bóng hình thay đổi trong quầng sáng.

 

Oanh Nhiên vừa tò mò vừa mong đợi, lẩm bẩm với Từ Ly Lăng: “Sao có thể biến thành mèo... Nó vốn dĩ là mèo rồi mà.”

Bình Luận (0)
Comment