Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 93

Đến thính đường, hai người ngồi xuống.

 

Bữa sáng hôm nay thịnh soạn như ngày mới tới.

 

Khi nàng ở nhà, Hứa Thu Quế chê nàng đáng ghét. Nhưng lúc này nàng sắp đi thì bà lại quyến luyến như khi mới đến.

 

Tần Hoán sai người mang rượu lên, muốn uống hai ly cùng Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên kinh ngạc ngăn lại: “Buổi trưa bọn con còn ở lại ăn cơm mà.” Sao mới sáng mà đã uống rượu rồi.

 

Hiếm khi Tần Hoán không mở miệng dạy dỗ, mà lại gật đầu cất rượu đi.

 

Không như những ngày trước đó, ông không còn khó chịu Từ Ly Lăng nữa.

 

Mọi người quây quần bàn ăn, vừa nói cười vừa ăn cơm.

 

Quả là khoảnh khắc yên bình hiếm có.

 

Cơm nước xong, Oanh Nhiên ban đầu muốn đi ngủ, nhưng bây giờ lại muốn ở bên Hứa Thu Quế và Tần Hoán nhiều thêm một chút.

 

Tuy nhiên Tần Hoán chẳng cần nàng bầu bạn.

 

Qua tết trung thu, thư viện lại có học sinh tới học. Ông phải lên lớp dạy học như thường ngày.

 

Oanh Nhiên bảo Từ Ly Lăng về phòng nghỉ ngơi một lát. Mặc dù hắn không buồn ngủ, nhưng nhiều ngày qua đã mệt mỏi nhiều rồi.

 

Huống chi trước đó Quan Dập còn bảo hắn phải dẫn đường lúc trở về.

 

Mặc dù nàng không hỏi hắn đi về như thế nào nhưng đã tự đoán được.

 

Từ Ly Lăng đồng ý, để nàng ở lại bầu bạn với Hứa Thu Quế.

 

Hứa Thu Quế tự mình chuẩn bị thức ăn, muốn Oanh Nhiên và Quan Dập nấu một bữa cơm cùng bà.

 

Oanh Nhiên vừa định lấy rau, Từ Ly Lăng vẫn chưa đi hẳn, nghe họ nói chuyện thì vòng trở lại, ngồi bên cạnh lặt rau thay nàng.

 

Oanh Nhiên thầm cười, đắc ý đung đưa trên ghế, dựa vào người Từ Ly Lăng.

 

Vì ngại trước mặt Hứa Thu Quế và Quan Dập nên nàng không dựa lâu.

 

Hứa Thu Quế đưa tay véo mặt nàng một cái, cười mắng: “Con đấy! Bây giờ bị nuôi cho lười chảy thây rồi.”

 

Nhưng bà cũng không ép nàng lặt rau, mặc nhiên để Từ Ly Lăng làm.

 

Oanh Nhiên bật cười khúc khích, chỉ ngồi tiếp chuyện. Khi cảm thấy khát nước, nàng gọi người mang trà và điểm tâm lên, vừa ăn vừa uống cùng Hứa Thu Quế.

 

Thế là rổ rau vốn do Hứa Thu Quế muốn lặt, thành ra lại là Từ Ly Lăng và Quan Dập lặt nhiều nhất.

 

Oanh Nhiên đút Từ Ly Lăng uống một ngụm trà như thường ngày.

 

Quan Dập không được ai quan tâm, ngước khuôn mặt suy sụp nhìn chằm chằm nàng đầy ai oán.

 

Oanh Nhiên cười y: “Nhìn ta như thế làm gì?”

 

Quan Dập liếc nhìn Từ Ly Lăng, hừ một tiếng.

 

Hứa Thu Quế bèn rót trà, đưa điểm tâm cho y, “Được rồi, con muốn nghỉ thì nghỉ đi!”

 

Quan Dập làm nũng: “Vẫn là sư nương tốt với con nhất.”

 

Giọng y nhão nhoét đến mức làm Hứa Thu Quế nổi da gà. Cả bà và Oanh Nhiên đều phá lên cười ngặt nghẽo.

 

Đến trưa, mọi người cùng nhau nấu cơm. Tần Hoán về sớm để ăn cơm, ông không đòi uống rượu nữa.

 

Hứa Thu Quế gọi người mang rượu lên, nhưng ông lại bảo: “Buổi chiều bọn nhỏ về rồi, đường không dễ đi, không uống rượu cho đầu óc tỉnh táo.”

 

Nói rồi ông lấy trà thay rượu, uống hai ly cùng Từ Ly Lăng.

 

Lúc này Quan Dập bị Tần Hoán bỏ qua nhưng cũng không khó chịu, còn vui cười hớn hở chạy tới góp vui, làm Tần Hoán bất lực lắc đầu.

 

Oanh Nhiên nhìn, đoán có vẻ Quan Dập đã đắc tội Tần Hoán nên ông mới không thèm phản ứng y.

 

Nàng đưa mắt ra hiệu cho Quan Dập để hỏi chuyện.

 

Quan Dập chớp mắt ngơ ngác, không hiểu ý nàng.

 

Hứa Thu Quế bèn hỏi thẳng: “Con đắc tội tiên sinh của con à?”

 

Quan Dập cười hì hì: “Đâu có, tối qua tiên sinh còn gọi con là nghịch tử đấy.”

 

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của Hứa Thu Quế là cười to, “Gọi nghịch tử mà không phải là mắng à!”

 

Nhưng ngay lập tức bà hiểu ra, rốt cuộc Tần Hoán cũng thừa nhận ông coi y như con trai. Bà đỏ mắt, cúi đầu dùng khăn lau nước mắt. Vì không muốn làm bầu không khí hòa thuận vui vẻ trở nên bi thương, bà đứng dậy nói: “Ta xuống bếp xem canh chín chưa.”

 

Oanh Nhiên đi cùng bà, dỗ dành: “Chuyện tốt mà, khóc gì chứ.”

 

Hứa Thu Quế: “Tại ta vui quá.”

 

Hai người rời đi.

 

Trong thính đường chỉ còn lại ba người Từ Ly Lăng, Tần Hoán và Quan Dập.

 

Bầu không khí giống hệt đêm qua ở ngoài sân.

 

Tối qua Tần Hoán gọi Quan Dập vào thư phòng, bảo Quan Dập lấy roi sát ma mà mình bảo y chuẩn bị sẵn ra.

 

Quan Dập cứ nghĩ cuối cùng thì lão phu tử cổ hủ Tần Hoán cũng không chịu được việc con gái mình phải gả cho một tên Thánh Ma làm nhiều chuyện ác.

 

Trách phạt mấy hôm, mắt thấy Thánh Ma sắp dẫn con gái rời đi, cuối cùng hôm nay ông cũng không nhịn được mà muốn ra tay.

 

Y giao roi sát ma ra, do dự hỏi: “Người muốn quất roi hắn thật à?”

 

Tần Hoán trầm ngâm không đáp.

 

Quan Dập: “Nhưng thân phận hắn bất phàm, người có quất roi cũng đánh không chết hắn đâu.”

 

Tần Hoán liếc y một cái, giơ roi đánh y: “Ta đánh chết con!”

 

Quan Dập chạy tán loạn trong thư phòng, kêu to: “Đánh con làm gì chứ!”

 

Tần Hoán mắng y: “Cái tên nghịch tử này, nói gì đấy!”

 

Mãi đến khi Từ Ly Lăng tới thì y mới được cứu.

 

Tần Hoán dẫn Từ Ly Lăng ra sân. Quan Dập đuổi theo, Tần Hoán không nói gì.

 

Ra ngoài sân, Tần Hoán không giả vờ hỏi chuyện học hành để lấy cớ trách phạt Từ Ly Lăng như những ngày trước nữa.

 

Ông lập tức nghiêm mặt: “Quỳ xuống.”

 

Làm Quan Dập hoảng hốt trợn trừng mắt, sợ Từ Ly Lăng không nhịn được ra tay, vậy thì Tần Hoán chết mất.

 

Nhưng Từ Ly Lăng là một người con rể có lễ nghĩa, chắp tay nói: “Tại hạ không quỳ gối trước thiên địa, càng sẽ không quỳ gối trước người.”

 

Quan Dập thầm nghĩ trong lòng: Vào đêm trung thu, động tác hắn quỳ xuống bảo Oanh Nhiên đạp lên đùi mình thuần thục lắm cơ mà.

 

Đúng vậy, đêm đó y cũng có mặt.

 

Xuyên qua song cửa sổ khắc rỗng, y nhìn thấy Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng trèo tường, sợ Tần Hóa nổi giận liên lụy đến mình nên đã bỏ chạy trước.

 

Tần Hoàn không so đo, chỉ lấy roi sát ma ra.

 

Roi sát ma tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng, toát lên vẻ máu tanh lạnh lẽo.

 

Ông trầm giọng hỏi Từ Ly Lăng: “Nhiều ngày qua, đã có một khoảnh khắc nào người từng cảm thấy bất mãn, nảy sinh ý định giết ta chưa? Trả lời đúng sự thật.”

 

Quan Dập hoảng hốt, không dám bỡn cợt nữa.

 

Từ Ly Lăng vẫn giữ nguyên bộ dáng điềm nhiên, dáng đứng thẳng tắp ung dung.

 

Hắn bình tĩnh nói: “Nàng sẽ đau lòng.”

 

Tần Hoán im lặng, cây roi sát ma trong tay được nới lỏng.

 

Chỉ một câu nói đáng giá hơn tất thảy.

 

Không phải Từ Ly Lăng không nảy sinh ý định g**t ch*t người nhạc phụ này.

 

Đối với người bình thường thì đó là đại nghịch bất đạo, tàn bạo điên cuồng.

 

Nhưng hắn không làm vậy.

 

Bởi vì ông là phụ thân của Oanh Nhiên.

 

Hắn không muốn làm nàng đau lòng.

 

Thân là phụ thân, thứ Tần Hoán muốn chính là câu trả lời này.

 

“Đừng làm nàng đau lòng.”

 

Giờ phút này, Tần Hoán tự tay rót trà cho Từ Ly Lăng, nâng tách.

 

Từ Ly Lăng nâng tách trà đáp lễ.

 

Quan Dập hí hửng muốn tham gia cùng bọn họ, nhưng một lần nữa bị Tần Hoán ghét bỏ: “Con đi ra chỗ khác. Cứ bò tới bò lui trên ghế như con khỉ, còn ra thể thống gì nữa!”

 

...

 

“Không có quy củ!”

 

Khi Oanh Nhiên và Hứa Thu Quế trở về từ phòng bếp, bỗng nghe Tần Hoán trách mắng Quan Dập như vậy. Ông không nhịn được mà gõ đũa lên đầu Quan Dập.

 

Quan Dập ăn đau nhe răng trợn mắt.

 

Làm Oanh Nhiên và Hứa Thu Quế vừa quay lại cười không ngớt.

 

Oanh Nhiên ngồi bên cạnh Từ Ly Lăng, tiếp tục ăn cơm.

 

Từ Ly Lăng gắp cánh gà trong chén cho nàng.

 

Đây là phần hắn vừa gỡ ra từ con gà nguyên con.

 

Oanh Nhiên liếc nhìn bàn thức ăn, biết nhất định là vừa rồi nhân lúc nàng và Hứa Thu Quế không ở đây, Tần Hoán lại không để ý tới y, Quan Dập đã không biết xấu hổ cố ý ăn hết đồ ngon.

 

Nàng không ở đây, Từ Ly Lăng sẽ không giành, chỉ gắp những món nàng thích ăn, bảo vệ miếng cánh gà cho nàng.

 

Đợi thức ăn mới được mang lên, Oanh Nhiên cố tình chọn những món Quan Dập thích ăn.

 

Nàng muốn ăn cái gì thì Từ Ly Lăng sẽ gắp cho nàng cái đó. Quan Dập không giành thắng Từ Ly Lăng, sốt ruột đến mức kêu to, lại bị Tần Hoán khẻ đũa vào tay.

 

Oanh Nhiên cười y, lại thấy y thê thảm nên vẫn để lại thức ăn.

 

Bữa cơm ồn ào, nhộn nhịp cứ thế trôi qua.

 

Ăn xong nghỉ ngơi một lát, Tần Hoán không đến thư viện nữa.

 

Cả nhà đi ra sân, ngồi hóng mát dưới tán cây.

 

Oanh Nhiên và Quan Dập nói chuyện phiếm với Hứa Thu Quế, toàn là những lời dặn dò bình thường trước khi họ rời nhà.

 

Đến cuối giờ mùi, Tần Hoán nói: “Các con nên đi rồi.”

 

Hứa Thu Quế cũng nói: “Bây giờ đi, về đến nhà nghỉ ngơi một lát rồi ăn tối. Đừng về muộn quá kẻo không kịp ăn cơm.”

 

Oanh Nhiên đồng ý. Nàng và Từ Ly Lăng, cùng với Quan Dập, hai bên về phòng thu dọn hành lý.

 

Thật ra bọn họ đã chuẩn bị hành lý xong từ trước, nhưng Hứa Thu Quế lại tặng thêm đồ nên bọn họ phải về thu dọn.

 

Xong xuôi, Tần Hoán và Hứa Thu Quế tiễn bọn họ ra cửa sau.

 

Hứa Thu Quế kéo tay Oanh Nhiên, đỏ mắt dặn dò dài dòng.

 

Tần Hoán: “Được rồi, mới nãy bà nói rồi mà.”

 

Hứa Thu Quế giận dỗi: “Ta không được nhắc lại à?”

 

Oanh Nhiên nhẹ nhàng vỗ về bà: “Bọn con đi đây.”

 

Hứa Thu Quế gật đầu, Tần Hoán lặng lẽ nắm lấy tay bà.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng rời khỏi thư viện, quay đầu nhìn thấy Hứa Thu Quế dùng khăn lau nước mắt, trong lòng cũng thấy chua xót.

 

Tuy nhiên lần này đã có thể chào tạm biệt đàng hoàng, nàng cảm thấy được an ủi phần nào.

 

Oanh Nhiên khoác tay Từ Ly Lăng, cùng hắn đi về phía vắng người.

 

Quan Dập dắt ngựa bay, trên lưng ngựa là Đại Hoa và Tiểu Hoàng đang nằm bò chuẩn bị tâm lý đợi lát nữa băng qua thành Thánh Ma.

 

Sắc mặt của hai lớn hai nhỏ đều chẳng tốt đẹp là bao.

 

Bọn họ theo sau.

 

Oanh Nhiên đi trước.

 

Đợi đến chỗ không người, Từ Ly Lăng lấy Tán Hà Linh Lụa ra bọc quanh người nàng.

 

Lúc này nàng mới hỏi: “Chúng ta đi kiểu gì thế?”

 

Từ Ly Lăng trả lời đúng sự thật: “Trong thành Thánh Ma có trận pháp nối đến trăm đại thành ở hạ giới.”

 

Oanh Nhiên biết ngay là vậy.

 

Mấy ngày qua, trong lúc rảnh rỗi, nàng từng hỏi Đại Hoa. Chẳng biết sao Đại Hoa lại ấp úng nói rằng: “Thành Thánh Ma từng là thành trì số một ở hạ giới, cũng được gọi là tiên đô của nhân gian, trung tâm của tiên giới. Vì nằm ở khu vực trung tâm nên từng nối liền tới trăm đại thành của hạ giới. Tuy nhiên kể từ khi trở thành thành Thánh Ma, các trận pháp dịch chuyển đều đã bị những thành khác phong ấn. Nếu không phong ấn được thì cho người canh gác.”

 

Nó giới thiệu thành Thánh Ma vô cùng bài bản, nhưng khi nhắc tới quá trình đi tới trận pháp trong thành Thánh Ma thì lại im bặt.

 

Nhưng đây mới là thứ khiến Oanh Nhiên tò mò.

 

Một con mèo nhỏ lắm chuyện như Đại Hoa lại không muốn lắm chuyện về nơi đó, thật quá khác thường.

 

Thành Thánh Ma hiện tại trông như thế nào?

 

Từ Ly Lăng phủ vải linh lên đầu nàng.

 

Nàng cản lại, bảo hắn chừa mặt mình ra.

 

Từ Ly Lăng: “Mưa gió ở đó sẽ tổn thương nàng.”

 

Mưa gió tổn thương? Nói vậy lại nhẹ quá.

 

Quan Dập thầm nhủ trong lòng, xoay người lên ngựa, lập tức ôm chặt Đại Hoa và Tiểu Hoàng.

 

Oanh Nhiên bị che khuất tầm nhìn nên không thấy bọn họ, nàng tùy hứng nói với Từ Ly Lăng: “Tấm vải linh bịt kín làm ta không thở được, không cần che mặt ta đâu.”

 

Nàng muốn nhìn xem Từ Ly Lăng đưa nàng băng qua thành Thánh Ma như thế nào.

 

Vải linh thông khí nên hiển nhiên sẽ không làm nàng nghẹt thở.

 

Nhưng Từ Ly Lăng không tranh cãi với nàng, hắn điều chỉnh tấm vải theo ý nàng, sao cho vừa không làm nàng ngộp thở, vừa không để mưa gió trong thành tạt vào nàng.

 

Cuối cùng tấm vải linh cứ như áo choàng bọc lấy cả người nàng, phần trên làm mũ che mặt nhưng vẫn hở ra một khe nhỏ để nàng thở.

 

Đợi đến khi vào thành Thánh Ma, chỉ cần nàng ở trong giữ chặt tấm vải thì mưa gió sẽ không tạt vào.

 

Chuẩn bị xong, Từ Ly Lăng bế ngang người nàng lên.

 

Nàng ôm chặt lấy cổ Từ Ly Lăng, chui vào trong lòng hắn.

 

Từ Ly Lăng bật người nhảy lên. Cũng như đêm trung thu hôm trước, hắn vững vàng, nhanh chóng băng xuyên qua thành trì, lao về phía đại trận truyền thống trong Túc Kinh.

 

Chẳng qua lần này nàng có thể cụp mắt nhìn thấy cảnh vật thay đổi dưới chân.

 

Nàng thấy hắn đưa nàng băng qua một con hẻm nhỏ, đến chỗ vắng người rồi bước vào trận pháp.

 

Chỉ trong chốc lát, ánh mặt trời xán lạn chiếu rọi trên gạch ngói đã bị thay thế bằng bóng đêm và bùn tanh đặc sệt.

 

Trong thành Thánh Ma, từng hạt mưa nặng nề trút lên tấm vải quấn quanh người nàng.

 

Chớp mắt, vải linh màu sắc tươi sáng như bị nhúng vào máu thịt, nhuộm thành màu đỏ đục ngầu.

 

Mùi hương kỳ lạ nồng nặc gay mũi theo gió tanh lùa vào, khiến người ta choáng váng.

 

Oanh Nhiên thầm nghĩ, cuối cùng nàng cũng biết cái cảm giác ẩm ướt trên vải linh vào hôm trung thu là thứ gì rồi.

 

Nàng giơ tay muốn chạm vào mặt Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng đè tay nàng xuống, siết chặt tấm vải quanh người nàng.

 

Nàng cảm nhận được lồng ngực hắn rung lên, dường như hắn đang nói gì đó với nàng.

 

Nhưng tiếng gió thét gào và mưa máu trút xuống khiến nàng không nghe thấy.

 

Nàng vẫn nhất quyết muốn chạm vào hắn, cánh tay thò ra từ lớp vải.

 

Mưa gió lập tức hắt lên cánh tay và mu bàn tay nàng bỏng rát, đồng thời cũng lạnh đến mức thấu xương.

 

Từ Ly Lăng giảm tốc độ, đè tay nàng lại rồi nói gì đó.

 

Lần này nàng đã nghe rõ.

 

Hắn nói: “Rút tay về đi.”

 

Giọng nói trầm thấp và uy nghiêm đến đáng sợ.

 

Nàng cảm nhận được cánh tay hắn cầm tay mình đã dính mưa gió trong thành Thánh Ma, nó lạnh như băng.

 

Oanh Nhiên lại bướng bỉnh đưa tay ra chạm vào cằm hắn, khi hắn định đè tay nàng xuống thì nàng đã nhanh chóng rụt tay lại.

 

Dưới tấm vải linh, nàng cười: “Thành Thánh Ma mưa to quá. Hoài Chân, chàng có lạnh không, có đau không?”

 

Chẳng đợi hắn trả lời, nàng đã đột ngột kéo mũ áo choàng lên một đoạn, để lộ nửa gương mặt.

 

Từ Ly Lăng lập tức định kéo mũ áo choàng của nàng xuống.

 

Nàng bỗng nhiên ngẩng mặt, hôn lên nơi nàng vừa chạm vào và hôn lên môi hắn.

 

Vài hạt mưa rơi lên cằm nàng, hơi đau, cũng hơi lạnh.

 

Bước chân hắn đưa nàng về nhà chưa bao giờ dừng lại.

 

Gió thổi tung tấm vải trên người nàng như cánh diều. Lớp vải căng ra trong lòng hắn như thể muốn bay xa.

 

Nhưng hắn vẫn ôm chặt nàng.

 

Tấm vải che khuất tầm mắt khiến nàng không thể thấy rõ toàn cảnh thành Thánh Ma, cũng không nhìn thấy dáng vẻ hắn.

 

Bờ môi của hắn rất lạnh.

 

Nhưng dần dần ấm lên.

Bình Luận (0)
Comment