Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 92

Oanh Nhiên hơi ngạc nhiên, chợt mỉm cười, sắc mặt rạng rỡ: “Đúng vậy, đúng vậy, năm nay càng vui hơn, vì có ta ở bên mà.”

 

Từ Ly Lăng ôm nàng vào lòng.

 

Khắp thành người đông như nước, ánh trăng sao treo trên cao.

 

Đến khi trời không còn sớm, bầu không khí chuyển lạnh.

 

Từ Ly Lăng lấy khăn choàng cổ từ túi trữ vậy ra cho Oanh Nhiên, cùng nàng xuống thành lầu.

 

Trên đường quay về con phố phồn hoa, có thể thấy chẳng rõ vì sao trong thành được tăng cường thêm binh lính.

 

Bá tánh vẫn vui chơi như bình thường, nhưng các huyền vệ lại không ngừng cảnh giác tuần tra.

 

Trong lòng Oanh Nhiên giật thót, nàng biết vừa rồi nhất định Từ Ly Lăng đã dùng pháp thuật để nàng thấy ảo cảnh.

 

Nếu đã dùng pháp thuật thì sao có thể không kinh động hộ vệ trong thành?

 

May mà trong thành không đại loạn, huyền vệ chỉ tuần tra một vòng, thấy không ai gặp chuyện thì rút lui.

 

Trong lòng Oanh Nhiên vẫn thấy chột dạ, bèn chắn trước người Từ Ly Lăng rồi nhanh chóng kéo hắn về nhà.

 

Nhưng hắn vẫn bình thản đi dạo xung quanh ngắm cảnh như lúc tới, làm Oanh Nhiên sốt ruột vô cùng.

 

Nghĩ một hồi, Oanh Nhiên bèn bất đắc dĩ trả linh thạch cho ông chủ một quán trà, nhờ ông ta mời huyền vệ đi ngang uống trà nóng.

 

Chủ quán đồng ý.

 

Oanh Nhiên thoáng yên tâm, tiếp tục đi dạo và nói chuyện phiếm cùng Từ Ly Lăng.

 

Đúng lúc đi ngang qua một sạp bán trâm hoa quế, Từ Ly Lăng mua một cây trâm hoa quế cài lên tóc nàng.

 

Trâm được làm từ hoa quế tươi, không thể giữ lâu, chỉ đeo cho vui.

 

Nhưng hiếm ai độc thân mua, thường là cả nhà đi chợ mua cho vợ con.

 

Oanh Nhiên cũng mua một chiếc, bảo Từ Ly Lăng cúi đầu rồi cài lên tóc hắn. Ngỡ rằng tất cả mệt mỏi đều biến tan khi đi dạo và nói chuyện cùng hắn.

 

Đến khi đêm đen càng sâu, nàng mới nhớ ra Tần Hoán không giữ cổng, bèn vội vàng kéo hắn về nhà.

 

Lúc bước vào con hẻm sau thư viện, Oanh Nhiên thì thầm: “Chắc chắn bây giờ đã qua giờ tý.”

 

Nàng không sợ Tần Hoán, chỉ là không thích nghe ông càm ràm dạy dỗ mình.

 

Chưa đến cửa sau, Từ Ly Lăng đã dừng bước, đứng bên tường gọi nàng lại.

 

Oanh Nhiên: “Sao thế?”

 

Từ Ly Lăng bế nàng lên, định trèo tường vào nhà.

 

Oanh Nhiên thầm cười.

 

Hắn đang định nhảy lên đầu tường, nàng đột nhiên nảy ra một ý định, phấn khích nói: “Để ta tự trèo đi. Trước đây ta thường xuyên trèo tường trốn ra ngoài chơi lắm.”

 

Đã lâu không trèo tường làm nàng phấn khởi.

 

Từ Ly Lăng lập tức buông nàng ra, đứng một bên xem nàng trèo tường.

 

Nàng bám vào song cửa sổ chạm hoa, lấy đà đạp đất để leo lên.

 

Nhưng không được.

 

Dưới vách tường thư viện Xuân Thiềm ở Túc Kinh không có sườn núi cao như huyện Vân Thủy, đối với nàng thì nó cao quá.

 

Gương mặt Oanh Nhiên khó xử, ủ rũ mếu máo với Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng xoa đầu nàng, quỳ một gối xuống ven tường rồi bảo nàng đạp lên đùi mình trèo lên.

 

Oanh Nhiên cười xán lạn, bám vào song cửa sổ rồi giẫm lên đùi Từ Ly Lăng.

 

Một tay Từ Ly Lăng bảo vệ nàng, một tay nâng nàng, giúp nàng lấy đà.

 

Chỉ dùng một chút lực đã đưa nàng lên vách tường.

 

Oanh Nhiên ngồi trên vách tường vẫy tay với hắn: “Mau lên đây!”

 

Từ Ly Lăng đặt tay lên song cửa sổ, ánh mắt thoáng khựng lại, rồi thân mình nhẹ như chim nhảy lên ôm nàng, định bế nàng xuống.

 

Oanh Nhiên giãy dụa trong lòng hắn, cười: “Không phải đã bảo để ta tự...”

 

Lại thấy Từ Ly Lăng đưa mắt ra hiệu với nàng.

 

Oanh Nhiên cứng đờ nhìn xuống.

 

Tần Hoán đang khoanh tay đứng trên con đường lát đá giữa vườn hoa, gương mặt nghiêm nghị chăm chăm nhìn nàng.

 

Tối nay trăng tròn sáng tỏ.

 

Oanh Nhiên im lặng ôm cổ Từ Ly Lăng để hắn đưa mình xuống, phối hợp với hắn tỏ vẻ như nàng bị bắt trèo tường.

 

Đợi khi đáp đất, nàng ngoan ngoãn gọi: “Cha.”

 

Tần Hoán liếc nhìn chiếc khăn quanh cổ và cây trâm hoa quế trên tóc nàng, mím môi, cuối cùng chỉ hừ một tiếng: “Không có quy củ.”

 

Ông khoanh tay bỏ đi.

 

Oanh Nhiên đi theo sau ông, Từ Ly Lăng nắm tay đi cùng nàng.

 

Đi vào sân sau, Hứa Thu Quế đã ngủ, Quan Dập đang cầm thước bị phạt đứng trong sân.

 

Tần Hoán hất cằm về phía bàn đá, tiểu đồng hiểu ý, lập tức đặt thêm một cây thước xuống.

 

Tần Hoán liếc mắt nhìn Oanh Nhiên, ra hiệu cho nàng cầm thước lên, “Đứng phạt cùng Quan Dập đi.”

 

Nét mặt Quan Dập đau khổ, định khuyên Tần Hoán.

 

Song y biết có khuyên cũng chỉ phí lời, có khi còn bị phạt thêm, đành im miệng.

 

Kể từ khi xuất giá, Oanh Nhiên chưa bao giờ bị phạt thế này nữa.

 

Nàng do dự một lúc rồi đi tới cầm thước. Từ Ly Lăng cản nàng lại, tự mình tiến lên.

 

Oanh Nhiên mở miệng định gọi hắn lại.

 

Nàng không thể tranh cãi với Tần Hoán được, bởi lẽ ông là cha nàng. Nhưng liệu Từ Ly Lăng có đánh ông không?

 

Lại thấy Từ Ly Lăng cầm thước đứng cùng Quan Dập.

 

Tần Hoán nhíu mày: “Ta không phạt con.”

 

Từ Ly Lăng: “Quan Doãn Tử từng nói, lễ nghi thiên hạ, phu xướng phụ tùy. Nhạc phụ phạt Oanh Nhiên, tức cho rằng nàng có lời nói hoặc hành động sai lễ nghi. Đã là phu xướng phụ tùy thì nàng chỉ làm theo ta, vậy có nghĩa ta vi phạm lễ giáo. Phạt gốc chứ không nên phạt ngọn, vậy nên phạt ta mới phải.”

 

Sắc mặt Tần Hoán dịu đi: “Vậy con đứng phạt ở đây với Quan Dập đi, ba canh giờ sau mới được nghỉ.”

 

Từ Ly Lăng đồng ý.

 

Oanh Nhiên muốn tranh luận thay Từ Ly Lăng, nhưng vừa định mở miệng thì lại thấy Từ Ly Lăng lắc đầu với mình.

 

Từ Ly Lăng chưa bao giờ nghe lời cha nàng đến vậy. Trước đây hắn toàn trích dẫn lý luận khiến cha nàng không thể phạt được, ngược lại còn khen ngợi.

 

Oanh Nhiên không biết giờ phút này hắn đang định làm gì, nhưng thấy hắn ra hiệu thì cũng không nói gì nữa, chỉ đứng yên một bên.

 

Tần Hoán liếc mắt nhìn nàng một cái, lẳng lặng thở dài, gọi nha hoàn tới đưa Oanh Nhiên về phòng nghỉ ngơi.

 

Oanh Nhiên đi theo nha hoàn đến khuê viện bên cạnh chủ viện, tắm rửa rồi về phòng.

 

Nàng tắt đèn đầu giường, sau khi nha hoàn lui xuống, nàng đợi thêm một lát để chắc chắn Tần Hoán đã rời khỏi sân sau, lại mặc áo ngoài, khoác áo choàng đi ra cửa.

 

Mặc dù đang trong khoảng thời gian chuyển giao từ hè sang thu, nhưng ban đêm trời vẫn rất lạnh lẽo.

 

Ra sân sau, nàng phát hiện Tần Hoán vẫn đang ngồi trên ghế đá nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng và Quan Dập.

 

Từ Ly Lăng thản nhiên ung dung, Quan Dập nhăn mặt như trái khổ qua.

 

Có lẽ vì không thấy Tần Hoán quay về phòng, Hứa Thu Quế cũng đi ra khoác áo mỏng cho ông, khuyên nhủ: “Phạt ba canh giờ thì chẳng phải tới sáng luôn à.”

 

Tần Hoán không dao động.

 

Hứa Thu Quế tức giận quay về phòng.

 

Oanh Nhiên cũng chỉ đành về phòng, trông thái độ Tần Hoán, có lẽ đêm nay nàng không thể tìm Từ Ly Lăng được rồi.

 

Nàng bèn lên giường nằm chờ.

 

Nhưng tối nay đi dạo phố quá đỗi mệt mỏi. Trong phòng yên tĩnh ấm áp, chăn gối êm ái, tất cả đều giống như khuê phòng của nàng ở huyện Vân Thủy trước khi xuất giá.

 

Quay về chốn quen thuộc, cơn mệt mỏi ập đến khiến Oanh Nhiên bất giác thiếp đi.

 

Lúc tỉnh lại thì mới hoảng hốt phát hiện trời đã sáng.

 

Từ Ly Lăng đang cởi y phục muốn lên giường ngủ, thấy nàng tỉnh dậy thì bảo: “Ngủ thêm một lát đi, vẫn chưa tới giờ thìn.”

 

Oanh Nhiên đáp một tiếng, vén chăn cho hắn nằm xuống, dém lại góc chăn cho ngay ngắn rồi chui vào lòng hắn.

 

Từ Ly Lăng ôm eo nàng.

 

Nàng nhẹ nhàng xoa cánh tay hắn: “Có mỏi không? Hồi nhỏ cha ta cũng thường phạt ta và các học sinh trong thư viện như vậy, chỉ cầm thước một canh giờ thôi tay ta đã mỏi không nhấc lên được rồi.”

 

Đến hôm sau còn phải luyện chữ tiếp.

 

Từ Ly Lăng gạt tay nàng ra, nhẹ nhàng v**t v* cánh tay nàng: “Bình thường. Lúc nhỏ ta từng luyện kiếm ba ngày liền.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc “a” một tiếng: “Ba ngày liền? Sư phụ chàng phạt chàng sao?”

 

Nếu là người khác nói ba ngày thì nàng sẽ nghĩ họ nói quá.

 

Nhưng nàng đã tận mắt nhìn thấy Từ Ly Lăng cuồng công việc đến mức không nghỉ ngơi suốt nửa tháng, nàng biết hắn nói ba ngày liền thì là ba ngày liền thật.

 

Từ Ly Lăng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giọng nói chậm rãi ru nàng vào giấc: “Lúc đó ta mới năm tuổi, vì còn nhỏ nên không biết hóa hình kiếm khí. Khi dự tiệc ở Thiên Tiêu, ta nhìn thấy hai tiên nhân so kiếm. Kiếm thét rồng ngâm, phá núi chém biển, thế là bái sư bọn họ. Nhưng bọn họ không dạy, khi trở về ta tự tìm kiếm phổ mà học.”

 

“Ta tìm ra chiêu thức của bọn họ, không ngừng rèn luyện cho đến khi học hết hai bộ kiếm phổ, luyện được cách hóa hình kiếm khí...”

 

Oanh Nhiên nghe hắn kể, mí mắt dần díp lại, lẩm bẩm: “Chàng đúng là... Háo thắng... Ta... Hồi nhỏ...”

 

Cái gì cần học thì mới học, còn lại chỉ biết lười biếng mà thôi.

 

Ngoài mấy câu làu bàu ấy, nàng còn muốn hỏi liệu tối qua cha nàng có nói gì với hắn không.

 

Nhưng còn chưa kịp kể chuyện lúc bé xong thì đã thiếp đi.

 

Từ Ly Lăng nhẹ vỗ lưng nàng, khẽ cười thì thầm gì đó bên tai nàng nhưng nàng nghe không rõ.

 

Khi tỉnh dậy mới là giờ tỵ.

 

Oanh Nhiên ngủ rất ngon, nghe thấy có người gõ cửa thì mau chóng tỉnh dậy. Vì sợ đánh thức Từ Ly Lăng, nàng nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, khoác áo ngoài nhón chân ra mở cửa.

 

Người ngoài cửa là mẹ nàng Hứa Thu Quế: “Sao con còn chưa dậy nữa? Cháo nấm đông cô ta nấu cho con lúc sáng nguội luôn rồi.”

 

Hồi nhỏ nàng thích ăn cháo nấm đông cô nhất.

 

Oanh Nhiên: “Thì dậy rồi đây.”

 

Hứa Thu Quế: “Vậy ta đi hâm nóng lại.”

 

Oanh Nhiên đóng cửa phòng, xoay người mặc xiêm y, đeo giày vớ, rửa mặt, chải đầu.

 

Lại đi đến mép giường nhìn Từ Ly Lăng một cái. Nàng thấy hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, thầm nghĩ nhất định hắn rất mệt, hiếm khi thấy hắn ngủ lâu như vậy.

 

Nàng khom lưng hôn lên mặt hắn, bỗng có người siết chặt eo nàng, là hắn kéo nàng ngả vào người hắn.

 

Lúc này Oanh Nhiên mới phát hiện hắn đã tỉnh từ lâu, đôi mắt hắn tỉnh táo không hề buồn ngủ.

 

Nàng hỏi hắn có muốn ngủ thêm một lát không, hắn lắc đầu rồi đứng dậy.

 

Thế là Oanh Nhiên đợi hắn cùng đến thính đường ăn cháo.

 

Hứa Thu Quế thấy hắn đi ra thì lấy thêm chén đũa, cảm thán: “Con rể dậy sớm quá, cha con bé với Quan Dập đều đang ngủ đấy. Cha con bé thật là, lớn tuổi thế kia mà cứ tự hành hạ chính mình...”

 

Hứa Thu Quế càm ràm không ngừng.

 

Oanh Nhiên vừa ăn cháo vừa đáp lời bà.

 

Nàng thích ăn nấm đông cô trong cháo, thế là Từ Ly Lăng gắp cho nàng ăn.

 

Hứa Thu Quế không trách bọn họ không có quy củ, ngược lại còn cười tủm tỉm, nói với Oanh Nhiên: “Sức khỏe con rể thật tốt, giờ mà có đứa con...”

 

Lại nữa rồi.

 

Oanh Nhiên nghe tai này, ra tai kia. Làm Hứa Thu Quế vừa nói vừa lúc thì cười, lúc thì giận.

 

Trong khi Oanh Nhiên vẫn rất bình tĩnh.

 

Vào thời điểm cân nhắc ở lại mấy ngày, nàng đã chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay, hơn nữa cũng đã nghĩ ra cách tránh né.

 

Ăn cháo xong, nàng khoác tay Từ Ly Lăng: “Mẹ, Hoài Chân mệt rồi, con đưa chàng về phòng nghỉ ngơi.”

 

Nói rồi liền kéo Từ Ly Lăng đi về phòng.

 

Những ngày kế tiếp, nàng vẫn dùng cách tương tự để tránh mặt Hứa Thu Quế và Tần Hoán.

 

Dẫu sao nàng cũng đã thành thân, Tần Hoán và Hứa Thu Quế không tiện vào khuê viện của nàng để sai bảo như trước đây. Cho nên lần nào nàng cũng tránh né thành công.

 

Quan Dập thì thảm rồi.

 

Kể từ ngày thứ hai, y đã bị Tần Hoán bắt ôn lại bài vở nho môn.

 

Khó khăn lắm mới được rảnh rỗi lúc ăn cơm, vậy mà lại bị Hứa Thu Quế nhắc mãi bên tai: “Oanh Nhiên sắp thành thân được năm năm rồi, sao con vẫn chẳng có tin gì.”

 

Y thầm than thở với Oanh Nhiên: “Sớm biết vậy thì không nói ở lại mười ngày rồi. Nếu chỉ ở lại ba ngày, chắc chắn ba ngày này, sư nương và tiên sinh sẽ tranh thủ thời gian đoàn tụ, chứ không đối xử với ta như vậy.”

 

Oanh Nhiên rầu rĩ: “Đúng vậy...”

 

Thật ra ban đầu nàng vốn định như vậy. Song vì muốn xem trò cười của Quan Dập nên mới đồng ý ở lại mười ngày. Bây giờ thành ra tự chuốc khổ vào thân.

 

Chẳng biết cha nàng đổi tính thế nào mà không chỉ không buông tha Quan Dập, mà còn không buông tha Từ Ly Lăng.

 

Trong sáu ngày lảng tránh đầy nhàn nhã của nàng.

 

Tần Hoán lại ban ngày phạt Quan Dập, buổi tối phạt Từ Ly Lăng.

 

Mặc dù hằng ngày chỉ chạm mặt lúc ăn cơm, nhưng Tần Hoán vẫn nhân cơ hội bảo Từ Ly Lăng buổi tối đến tìm mình, phạt hắn đứng cả đêm ngoài sân, đến sáng mới được về.

 

Ban ngày Từ Ly Lăng giúp nàng tránh Hứa Thu Quế, buổi tối khi nàng ngủ, hắn lại phải chịu phạt trong đình.

 

Oanh Nhiên đau lòng thay hắn lắm.

 

Hôm nay trước khi ăn tối, Oanh Nhiên ở trong phòng dặn dò Từ Ly Lăng: “Lát nữa nếu cha ta lại bảo chàng đến gặp buổi tối, cho dù thế nào chàng cũng phải từ chối.”

 

Từ Ly Lăng: “Sau khi cha nàng biết ta là ma, chúng ta phải đến châu Vân xa xôi, kể từ đó không gặp mặt nữa. Bây giờ gặp rồi, ông là phụ thân của nàng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.”

 

Lúc này Oanh Nhiên mới nhớ ra mối hiềm khích này, nghĩ lại thấy cũng đúng.

 

Nhưng cha nàng vẫn chịu trách phạt hắn, chứ không trực tiếp đuổi hắn đi, hoặc tìm người tới vây giết hắn, đã là kết quả tốt lắm rồi.

 

Oanh Nhiên vỗ về mu bàn tay Từ Ly Lăng: “Chàng vất vả quá. Cố chịu nhé, ba ngày nữa chúng ta về rồi.”

 

Từ Ly Lăng đáp lại, trông bình tĩnh hơn nàng nhiều.

 

Thế là hắn chịu khổ thêm ba ngày.

 

Ngày thứ mười, sáng sớm Oanh Nhiên tỉnh dậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhàng.

 

Cuối cùng cũng vượt qua kiếp nạn.

 

Kể từ năm ngày trước, Hứa Thu Quế đã không tự đến gọi nàng ăn cơm nữa.

 

Bà chỉ nói với nàng: “Xa thì thơm mà gần thì thối, câu này quả không sai. Con không về thì ta nhớ thật, nhưng thấy con lắc lư trước mặt ta cả ngày, lại không nghe lời ta, đúng là đáng ghét.”

 

Cũng không biết bà nói vậy để nàng nghe lời hơn, hay chỉ nói sự thật.

 

Dù sao Oanh Nhiên vẫn vô tư lắm.

 

Sáng nay không còn cảnh Từ Ly Lăng quay về ngủ, nàng đang mơ màng say giấc thì bị tiếng đập cửa của Hứa Thu Quế đánh thức.

 

Vì quy tắc của Tần Hoán, nàng phải đến thính đường ăn sáng trước giờ thìn.

 

Đã mười ngày rồi nàng chưa được ngủ đến khi tự tỉnh.

 

Oanh Nhiên ngáp một cái, buồn ngủ thay quần áo, rửa mặt, chải đầu trong phòng.

 

Đợi nàng rửa mặt và chuẩn bị xong xuôi, Từ Ly Lăng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi. Hắn giúp nàng chỉnh lại vạt áo, góc váy bị nhăn.

 

Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Mẹ ta nói đúng, sức khỏe chàng tốt thật.”

 

Chịu khổ suốt mười ngày nhưng chẳng thấy hắn mỏi mệt hôm nào.

 

Ngón tay Từ Ly Lăng dính nước trà lạnh, chạm một cái vào giữa trán nàng, rồi bế nàng ra ngoài: “Ăn xong lại về ngủ tiếp.”

 

Oanh Nhiên gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment