Mặc dù tính tình Quan Dập xốc nổi, nhưng dẫu sao cũng xuất hiện nho học nên vẫn có nền tảng. Còn tài năng của Từ Ly Lăng thì khỏi phải nói.
Đối qua đối lại được vài lượt, sắc mặt Tần Hoán đã dịu lại.
Hứa Thu Quế xuất thân nhà nông nên từ nhỏ đã không thích nghe những thứ văn thơ trừu tượng này. Bà mất kiên nhẫn bảo Tần Hoán đừng đọc nữa, kéo Oanh Nhiên và Quan Dập nói chuyện.
Chẳng bao lâu sau, ngoài thành bắn pháo hoa.
Hứa Thu Quế: “Túc Kinh nhộn nhịp nhiều lễ hội, mặc dù cấm đi lại vào ban đêm, nhưng những lúc ăn lễ đều có người chơi suốt đêm đến hừng đông.”
Quan Dập đã từng sống ở Túc Kinh: “Chứ gì nữa, Túc Kinh là nơi phồn hoa nhất, an toàn nhất châu Ý Vương mà. Tiên sinh và sư nương tới Túc Kinh cũng coi như trong họa có phúc.”
Hứa Thu Quế véo y một cái, “Trong họa có phúc gì chứ!”
Quan Dập cợt nhả: “Con sai rồi, con sai rồi, tự phạt một chén rượu, tự phạt một chén rượu.”
Oanh Nhiên và Hứa Thu Quế đều bị dáng vẻ bỡn cợt của y chọc cười.
Tần Hoán nở nụ cười hiếm hoi, nét mặt ôn hòa: “Lát nữa các con ra ngoài xem thử, đi chơi đi.”
Quan Dập đồng ý, hoài niệm ngày tháng đi học ở Túc Kinh mà cảm thán: “Mặc dù châu Ý Vương không tiên cảnh bằng châu Vân nhưng náo nhiệt, thú vị hơn nhiều. Nếu để sinh sống thì nơi này vẫn tốt hơn...”
Oanh Nhiên cũng cảm thấy châu Ý Vương náo nhiệt.
Tuy nhiên cho dù có sống ở châu Vân hay châu Ý Vương thì nàng cũng không thấy khác biệt.
Có Từ Ly Lăng ở bên chăm sóc, cho dù ở đâu thì nàng đều có thứ để chơi, không phải nhọc lòng.
Nàng dời mắt mỉm cười với Từ Ly Lăng một bên.
Lại thấy Từ Ly Lăng ngồi bên bàn đá, nâng chén ngắm trăng.
Chẳng biết từ lúc nào, Tần Hoàn, Hứa Thu Quế, Quan Dập đều ngồi cùng nàng hòa thuận vui vẻ.
Chỉ riêng mình hắn cô tịch dưới ánh đèn.
Oanh Nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh kéo tay hắn: “Chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Nàng nhớ hắn cũng đã từng tới Túc Kinh.
[Đêm trung thu ngày mười lăm tháng tám.
Thiếu niên trạng nguyên được vương quyền cho phép, mặc áo gấm cưỡi ngựa quý đi dạo phố ngắm đèn.
Ấy khi vừa đạt bảng vàng, hào hùng khí thế...
Thiên tài kiệt xuất khiến người người ngưỡng mộ, kinh thành rực rỡ xuân quang.
Chỉ thấy thiếu niên bước lên kim loan, đâu biết ấy là Tiên Quân hạ phàm.]
Nàng nhớ trong mộ tiên nhân có một bức họa, chính là cảnh tượng này kèm theo những lời ấy.
Từ Ly Lăng thuận theo nàng đứng dậy, hành lễ với Tần Hoán.
Tần Hoàn: “Đi cửa sau, bảo tiểu đồng dẫn các con đi. Phải trở về trước nửa đêm, về trễ ta không để cửa.”
Quan Dập: “Về trễ thì trèo tường vào, cũng như nhau.”
Hứa Thu Quế bật cười khúc khích.
Tần Hoán đứng dậy gõ vào đầu Quan Dập: “Con lại đây cho ta!”
Quan Dập che đầu, chạy ra sau lưng Tần Hoán làm mặt quỷ.
Oanh Nhiên bị chọc cười, kéo Từ Ly Lăng đi theo tiểu đồng rời đi bằng cửa sau.
Tần Hoán đưa Quan Dập đến thư phòng.
Trong hành lang u ám tối tăm, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị: “Các con đều giỏi cả rồi.”
Quan Dập không hiểu: “Cái gì?”
Y còn tưởng mình sắp bị phạt, nhưng trông có vẻ không phải.
Tần Hoán: “Ta cũng không ngờ con gái ta giỏi như vậy, gả cho Thánh Ma trong truyền thuyết.”
Sắc mặt Quan Dập thay đổi: “Sao người biết...”
Tần Hoán hừ lạnh: “Ta đọc sách còn nhiều hơn con ăn cơm. Con nghĩ ta không hiểu biết bằng con à?”
Quan Dập nghiêm mặt, đi vào thư phòng nói chuyện cùng Tần Hoán.
*
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ra cửa sau, đi một đoạn trong hẻm nhỏ thì thấy phố xá đèn hoa sáng rực, người đông như nước.
Oanh Nhiên nhớ người dân châu Ý Vương không cởi mở bằng châu Vân nên định buông tay Từ Ly Lăng ra.
Lại thấy có một người phụ nữ trẻ tuổi kéo trượng phu đi xem hoa đăng, nàng bèn nắm chặt tay Từ Ly Lăng hơn, hòa vào dòng người.
Nàng nói: “Túc Kinh quả là phồn hoa. Trước đây ăn lễ ở huyện Vân Thủy không thấy nhiều chuyện, nhiều người như vậy.”
Hoa đăng treo đầy đường, dưới sông nổi trôi đủ màu đèn hoa, ven đường thỉnh thoảng có tia lửa ánh lên.
Trong đám đông có người bán hàng rong khiêng hộp bán đồ thủ công, các quán nhỏ ven đường cũng đông nghịt.
Nơi náo nhiệt nhất là nơi tổ chức các trò chơi như đoán đèn, ném vỏ ốc, vừa nhiều người tham gia vừa nhiều người vây xem.
Oanh Nhiên kéo Từ Ly Lăng đi đoán đèn, thắng được mấy cái túi thơm, túi may mắn làm phần thưởng, sau đó lại đi xem người ta chơi ném vỏ ốc.
Nàng chen chúc trong dòng người, mua một xiên kẹo hồ lô của ông lão gánh hàng rong, hỏi Từ Ly Lăng: “Trước đây chàng đến Túc Kinh có từng chơi ném vỏ ốc chưa?”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng.
Đám đông quá ồn ào nên Oanh Nhiên không nghe rõ.
Nàng cắn một miếng hồ lô đường rồi đút cho Từ Ly Lăng ăn cùng. Mắt đảo khắp nơi xem náo nhiệt, không kịp nhìn.
Mỗi khi nhìn thấy trò nào mới lạ, nàng đều hỏi Từ Ly Lăng: “Trước kia chàng từng chơi chưa?”
Hầu hết Từ Ly Lăng đều đã từng chơi.
Oanh Nhiên trêu chọc nếu hắn là công tử nhà thường dân mà cái gì cũng chơi, vậy coi như một kẻ ăn chơi trác táng rồi. Lại hỏi hắn: “Đi chơi không?”
Từ Ly Lăng liền đi cùng nàng.
Bất cứ trò gì rơi vào tay chàng đều có thể thắng, nhận được tiếng reo hò của đám đông.
Người khác nhìn thấy hắn thường bàn tán: “Vị thư sinh này trông như chỉ biết đọc sách, không ngờ chơi trò nào cũng giỏi.”
Oanh Nhiên nghe mọi người khen ngợi mà tít cả mắt, quay sang nhìn hắn...
Hắn không phản ứng gì, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
Oanh Nhiên kéo hắn tiếp tục đi dạo, mua đồ ăn vặt Túc Kinh cùng nhau ăn, chơi trò chơi.
Đi từ đầu tới cuối phố, bọn họ đã chơi rất nhiều, sắc trời cũng không còn sớm.
Quả nhiên Túc Kinh vô cùng náo nhiệt, đã giờ này rồi mà dòng người vẫn đông như cũ.
Nhưng Oanh Nhiên đã thấm mệt. Từ Ly Lăng dẫn nàng đi tìm một ngôi đình tĩnh lặng trên cao ngồi nghỉ tạm.
Oanh Nhiên dựa vào người hắn, ngẩng đầu ngắm trăng: “Hình như ánh trăng càng tròn, càng sáng.”
Từ Ly Lăng: “Sắp nửa đêm rồi.”
Oanh Nhiên đưa mắt nhìn hắn.
Bên ngoài thanh lan can phía sau hắn là ánh đèn rực rỡ cùng tiếng hò reo từ phố xá.
Hắn mặc áo bào xanh đơn bạc, sắc mặt thản nhiên, ngỡ như nằm ngoài thế giới này.
Thường ngày thấy hắn bình thản, Oanh Nhiên không cảm thấy gì.
Nhưng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi cô đơn.
Nàng đã tận mắt chứng kiến Túc Kinh náo nhiệt, phồn hoa trong bức họa, vì vậy cũng muốn nhìn thấy chàng thiếu niên khí phách, hăng hái năm nào trong tranh vẽ.
Nhưng nàng biết mình không thể nhìn thấy.
Oanh Nhiên nhắm mắt, một lát sau lại cười rộ lên: “Về nhà nhé?”
Từ Ly Lăng: “Không ngắm trăng?”
Oanh Nhiên mở mắt nhìn trăng: “Không phải đã ngắm rồi sao?”
Từ Ly Lăng: “Nơi này không phải chỗ ngắm trăng đẹp nhất.”
Nàng biết hắn muốn đưa nàng đi nơi khác, bỗng nhớ tới mấy cảnh phim truyền hình mình từng xem, hơi lo lắng: “Chỗ ngắm trăng đẹp nhất đó không phải là cung Ý Vương chứ?”
Nàng không nhớ mình đã xem bộ phim ấy khi nào, chỉ nhớ nam chính dẫn nữ chính lẻn vào hoàng cung ban đêm, cùng nhau ngồi trên mái nhà ngắm trăng, thưởng hoa.
Nghĩ đến thân phận Từ Ly Lăng, trong Túc Kinh cũng chỉ có nơi đó là đặc biệt nhất.
Khóe miệng Từ Ly Lăng cong lên, dường như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.
Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy đó là nơi nào?”
Từ Ly Lăng đứng dậy, ngồi xổm trước người nàng, ra hiệu cho nàng leo lên rồi cõng nàng xuống đình, một lần nữa hòa vào con phố.
Oanh Nhiên quả thật rất mệt, nàng tựa vào lưng hắn, chẳng còn sức quan tâm liệu có nữ nhân nào trẻ tuổi được trượng phu cõng trên lưng hay không.
Hắn cõng nàng đi xuyên qua đám đông, rời khỏi con phố, đi về hướng cổng thành phía tây.
Cổng thành đóng chặt, trên lầu thành đèn vàng sáng chói.
Oanh Nhiên đã đoán được hắn muốn đưa nàng đi đâu ngắm trăng.
Trên cổng thành có huyền vệ canh gác, bên dưới có huyền vệ tuần tra.
Oanh Nhiên vô cùng hoảng hốt, thầm nghĩ nơi này cũng chẳng khá hơn hoàng cung là bao.
Từ Ly Lăng đi đến tường thành bên hông cổng, nhón mũi chân nhảy bật lên mái nhà thấp, rồi tới cột đèn, hiên ngói, cuối cùng phóng một cái lên thành.
Hắn lần theo vách tường leo lên mái hành lang, rồi lên tận nóc lầu cao nhất mà chẳng cần dùng tới pháp thuật.
Dưới chân là mái ngói khắc họa tiết mạ vàng. Nơi này cao ngỡ chạm mây, không có người tuần tra, càng không có ai để ý.
Đại trận hộ thành tỏa ra ánh vàng rực rỡ trên đầu, nhưng chẳng hiểu sao không kích hoạt.
Tim Oanh Nhiên đập thình thịch, hồi hộp như đang làm kẻ trộm.
Từ Ly Lăng vẫn bình tĩnh, thong thả bước lên nóc thành, tìm một chỗ để đặt nàng xuống.
Oanh Nhiên sợ hãi, chân đặt trên mái ngói, ôm lấy cánh tay hắn không dám động đậy.
Từ Ly Lăng ôm eo che chở nàng, lúc này nàng mới bình tĩnh lại.
Oanh Nhiên đưa mắt nhìn ra xa, thu hết thành chủ Túc Kinh vào trong mắt.
Những con phố ngang dọc đan xen, ánh nến sáng soi như dòng suối tỏa sáng. Phòng ốc vườn ruộng, sân nhà phủ đệ trong thành như những mô hình tí hon, tinh xảo hoa lệ.
Tận cùng nơi mây mờ là cung Ý Vương rộng lớn, nguy nga nhất. Đại điện hoàng cung lộng lẫy, bao la và hùng vĩ đến thế.
Giờ phút này lại nằm dưới chân nàng như một món đồ chơi nhỏ bé.
Oanh Nhiên dần quên mất bản thân đang đứng trên cao nguy hiểm, chỉ cảm thấy dạt dào cảm xúc.
Trên đầu, tầng mây chậm trôi và trăng sáng vành vạnh ngỡ như rất gần.
Nàng không khỏi thốt lên: “Nơi này đúng là rất đẹp.”
Từ Ly Lăng ôm nàng từ phía sau, đầu ngón tay chỉ vào cung điện Ý Vương, men theo phố xá sầm uất và dừng trước mặt nàng...
“Trung thu năm mười ba tuổi, sau khi tiến cung tham dự yến tiệc, ta đã ra về sớm. Từ phố Long Tước cưỡi ngựa mà đi...”
Trong mắt Oanh Nhiên ánh lên cảnh tượng xán lạn, nàng ngạc nhiên nghe giọng hắn trầm thấp vang bên tai, đột nhiên bị hắn bịt mắt.
Trước mắt hơi lạnh, bỗng nhìn thấy...
Trong ngày hội trung thu với phố xá phồn hoa, quan dân hòa thuận vui vẻ, huyền phàm cùng nhau ăn mừng.
Một thiếu niên mặc áo bào đỏ, thắt đai ngọc của trạng nguyên, bên hông đeo kiếm tuyết kim, cưỡi ngựa trắng yên vàng bước ra từ cổng cung điện.
Rõ ràng mắt nàng đang bị che, rõ ràng nàng đang ở cổng thành phía Tây, cách phố Long Tước một khoảng khá xa.
Nhưng vẫn có thể thấy rõ gương mặt đẹp không tì vết và bộ dáng khí phách, hiên ngang của thiếu niên.
Hắn hào hứng ngắm nhìn con người và cảnh vật trên phố.
Bên đường có lão bá vẫy tay nói gì đó với hắn, hắn cũng sẽ dừng ngựa, kiên nhẫn lắng nghe người đó nói chuyện.
Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn, chứng kiến vị trạng nguyên nhỏ tuổi. Hoặc là liên tục khen ngợi, hoặc là che mặt thầm cười.
Hắn đi qua muôn vàn cảnh vật phố phường, vừa mới lạ vừa thích lạ.
Bỗng nhiên ghìm cương, quay đầu về hướng cổng thành phía tây, nhìn thẳng vào mắt Oanh Nhiên.
Ngỡ như đã thấy nàng.
Mắt hắn sáng như sao, nở nụ cười rạng rỡ như tìm được bảo vật.
Nàng hoảng hốt, ngay lập tức cảnh tượng trước mắt biến mất, thấy bên cạnh vẫn là Từ Ly Lăng tuấn tú.
Hắn vẫn rất trẻ tuổi, gương mặt còn đôi nét thiếu niên, chẳng thua kém năm mười ba tuổi là bao.
Oanh Nhiên bừng tỉnh, bỗng chốc chẳng phân biệt rõ trước mắt mình là mơ hay thực.
Nàng chạm vào gương mặt hắn.
Hắn khom lưng cúi đầu, áp trán vào trán nàng.
Đôi con ngươi đen láy trông sáng tỏ như đôi mắt cậu nhóc trạng nguyên nơi xa.
Oanh Nhiên bỗng nhớ tới quyển sách ở mộ tiên nhân từng nhắc tới nguồn gốc cái tên của hắn:
[Đương thời, tên tự thường được trưởng bối đặt vào năm mười lăm tuổi.
Tuy nhiên cha mẹ tiên nhân cưng chiều người em nên đã sớm đặt tên, lại chưa lấy tên cho tiên nhân.
Tiên nhân dẫu biết nhưng chưa từng lên tiếng.
Sau này khi đi du lịch châu Ý Vương, gặp gỡ một đạo nhân phàm tục.
Đạo nhân tu đạo cả đời nhưng vẫn luôn không nhập huyền được, đến khi chết vẫn là phàm nhân.
Nhưng vẫn tự giữ thân phận đạo giả, trừ ma vệ đạo. Khi cái chết cận kề mới gặp được tiên nhân.
Vốn chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng tiên nhân lại cảm nhớ sự cố chấp cả đời của đạo nhân, nhờ đạo nhân ban cho một cái tên. Cũng coi như giúp đạo nhân đạt được ước nguyện, trở thành trưởng bối của tiên nhân.
Đạo nhân xem bói cho tiên nhân rồi lấy tên tự Hoài Chân.
Tiên nhân lẩm bẩm cái tên Hoài Chân trong miệng, cảm tạ đạo nhân.
Đạo nhân cười lớn, hóa thành cơn mưa.
Sinh nhật năm mười lăm tuổi, tiên nhân gặp biến cố nên không thể để trưởng bối ban tên, vẫn luôn dùng tên này...]
Hoài Chân.
[Trần thế luân chuyển hàng vạn năm, lòng son chân thật hoài không thay đổi.]
Giờ phút này, Oanh Nhiên ôm lấy Hoài Chân của nàng.
Nhất định là hắn biết mong ước của nàng lúc dạo phố cho nên mới đưa nàng lên đây chứng kiến ảo cảnh và thưởng thức ánh trăng.
Từ Ly Lăng vỗ lưng nàng, khẽ cười: “Sao lại dễ khóc như vậy?”
Oanh Nhiên làm nũng trong lòng hắn: “Gió thôi cay mắt, tại nơi này gió lớn quá.”
“Vậy về nhà nhé?”
“Ngắm thêm một lát đi.”
Oanh Nhiên dựa vào lòng hắn, cùng hắn ngắm nhìn cảnh vật đêm trung thu, lại hỏi: “Lúc ấy chàng đang nhìn cái gì vậy?”
Nàng đang nhắc đến khoảnh khắc hắn đột nhiên nhìn về cổng thành phía tây trong ảo cảnh.
Vì đó chỉ là ảo cảnh nên Oanh Nhiên đương nhiên biết hắn không nhìn nàng.
Từ Ly Lăng: “Ta nhìn thấy một con chim xanh bay dưới ánh trăng đến thành lầu, nhờ đó mới phát hiện nơi này là chỗ ngắm trăng đẹp nhất.”
Oanh Nhiên: “Sau đó chàng lên đây ngắm trăng thật sao?”
Từ Ly Lăng: “Lúc đó cảm thấy nếu lên trong lúc mọi người đều vây bên dưới thì không thú vị.”
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Thế là chàng không lên?”
Từ Ly Lăng: “Ta nhân lúc không ai chú ý mới lên, nhảy lên thành lầu và nằm trên đó suốt một đêm.”
Hắn nói nhảy, chứng tỏ khi ấy hắn cũng không sử dụng pháp thuật. Thảo nào đêm nay hắn bật nhảy thuần thục đến vậy.
Oanh Nhiên bật cười thành tiếng, nói hắn trước đây thật thú vị. Nàng bỗng nhớ tới đêm nay, khi nàng và cha mẹ, Quan Dập cả nhà đoàn tụ, hắn lại im lặng ngồi một bên.
Nếu ngồi lẻ loi, người càng đông thì sẽ càng cô đơn.
Oanh Nhiên ôm chặt cánh tay Từ Ly Lăng, đau lòng siết chặt hắn.
Tay nàng nhỏ hơn tay hắn rất nhiều, chẳng bao giờ bao bọc được hắn.
Tuy nhiên lại rất mềm và ấm áp.
Từ Ly Lăng cụp mắt nhìn nàng.
“Sao nàng lại nghĩ năm nay ta không vui vẻ bằng năm ấy?”