Từ Ly Lăng đặt nàng xuống, bình thản hành lễ với cha mẹ nàng.
Hứa Thu Quế mừng rỡ ôm nàng vào lòng: “Oanh Oanh, sao con lại tới đây? Đến kiểu gì?”
Từ Ly Lăng lấy bánh vừng và quả hồng trong tay nàng đưa cho Tần Hoán.
Tần Hoàn nhận lấy, ngơ ngác định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu gọi một tiếng: “Con rể.” Sau đó đi tìm Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên bị cha mẹ vây quanh, sau khi chậm chạp lấy lại tinh thần thì mới đáp lại lời thăm hỏi của bọn họ: “Mọi người vẫn khỏe chứ? Con nghe Quan Dập nói...”
Nàng trò chuyện cùng bọn họ, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng đứng trong sân, đã thay áo ngoài sạch sẽ, tựa hờ vào gốc cây.
Hứa Thu Quế nắm tay Oanh Nhiên, vui mừng lau nước mắt: “Nếu thằng bé Quan Dập cũng về thì tốt rồi, thằng bé cũng...”
Còn chưa dứt lời đã nghe “Ầm” một tiếng.
“Ở đây!”
Có người ho khan lớn tiếng gọi.
Oanh Nhiên nghe tiếng thì kinh ngạc một lúc, quay đầu nhìn lại.
Có bốn bóng hình hai lớn, hai nhỏ.
Hai bóng nhỏ cũng không quá nhỏ, mũm mĩm. Một bóng lớn thì vô cùng lớn, cũng mập mạp, trên lưng mọc cánh.
Cả bọn đang ra sức lắc mình, muốn phủi hết những thứ bám trên lông.
Bóng lớn còn lại có hình người, chống kiếm đứng dậy, khập khiễng đi vào góc sáng trong sân, nhe răng trợn mặt cười: “Quan Dập ở đây.”
Ánh mắt Tần Hoán trầm lắng, lặng im.
Hứa Thu Quế vui mừng khẽ kêu lên, vì trước đó Oanh Nhiên đã bất ngờ xuất hiện nên lần này không kích động rơi lệ nữa, chỉ bước nhanh tới cầm khăn đánh lên người Quan Dập: “Sao con cũng về rồi... Cả người dính cái gì đây? Là máu?!”
Quan Dập giải thích qua loa: “Không phải máu, không phải máu... Sư nương, người đừng chạm vào.”
Y vừa nói vừa tránh né Hứa Thu Quế.
Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay đi sang một bên nghỉ ngơi, chịu khổ suốt đường bọn nó cũng rất mỏi mệt.
Tần Hoán bình tĩnh gọi hạ nhân tới dẫn ba người họ đi rửa mặt.
Hứa Thu Quế cũng nhanh chóng cho người đưa Quan Dập đi tắm rửa, thay quần áo.
Quan Dập cất kiếm, hành lễ với Tần Hoán, liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng một cái rồi mới chịu rời đi.
Hứa Thu Quế xoay người muốn nắm tay Oanh Nhiên.
Tần Hoán lại giữ Hứa Thu Quế lại: “Đúng lúc chưa ăn cơm, bảo người làm thêm đồ ăn, lấy thêm chén đũa và rượu đi.”
Hứa Thu Quế đáp: “Phải rồi, phải rồi. Cho người mua một ít điểm tâm Túc Kinh nữa, cho Oanh Oanh ăn thử...”
Bọn họ lải nhải ở đằng trước, ngược lại lại bỏ quên Oanh Nhiên ở phía sau.
Oanh Nhiên đi đến bên cạnh Từ Ly Lăng, khoác tay, mím môi cười với hắn. Vừa cười, khuôn mặt nhỏ của nàng vừa nhăn nhó lại òa khóc.
Từ Ly Lăng nâng mặt nàng lên lau nước mắt, dẫn nàng đuổi kịp cha mẹ: “Khóc cái gì?”
Oanh Nhiên: “Chàng không nói ta biết...”
Từ Ly Lăng: “Ta nói rồi.”
Nói cái gì? Nói tặng quà cho cha mẹ nàng á?
Nói thế nàng sao đoán được.
Nàng đánh nhẹ hắn một cái, kéo tay dựa vào người hắn khóc.
Từ Ly Lăng đưa tay lau nước mắt cho nàng. Nàng đẩy hắn ra không cho hắn chạm vào mình, lại quay mặt lau hết nước mắt lên tay áo hắn.
Từ Ly Lăng để nàng lau, lau xong thì vỗ về xoa hốc mắt đỏ bừng của nàng.
Vào thính đường, ánh nến sáng soi.
Oanh Nhiên sợ Tần Hoán và Hứa Thu Quế thấy mình khóc nên đã ngừng rơi nước mắt.
Nàng kéo Từ Ly Lăng ngồi vào bàn ăn, bao bọc tay hắn trong tay hắn, cầm trà nóng cho hắn uống.
Giờ phút này nàng chẳng còn quan tâm hắn đưa mình đến đây như thế nào, chỉ lo lắng khi thấy tay hắn lạnh.
Đợi tay hắn ấm áp hơn chút, Tần Hoán và Hứa Thu Quế cũng đã sắp xếp hạ nhân làm việc xong xuôi, từng người lần lượt ngồi vào bàn.
Oanh Nhiên im lặng nhìn quanh thính đường.
Hứa Thu Quế cười khúc khích: “Trước đây cha con vốn có chút gia sản ở Túc Kinh, từng là một nho sĩ có tiếng. Sau khi về Túc Kinh lại có bạn cũ và Đậu đại nhân chiếu cố nên chẳng bao lâu đã mở thư viện, nhiều học sinh, quà nhập học cũng nhiều hơn huyện Vân Thủy nhiều. Mấy năm nay lập tức trở nên phát đạt.”
Oanh Nhiên gật đầu.
Nhìn là thấy tráng lệ, xa hoa thế này, hóa ra nàng ở nhà mới ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền của gia đình.
Tần Hoán nhíu mày, không thích Hứa Thu Quế gán việc dạy học và tiền bạc với nhau: “Các thư viện trong kinh thành đều thu giá như vậy, nếu chúng ta thu thấp hơn thì sao mở thư viện được? Chúng ta mới tới, sao có chỗ đứng vững chắc được?”
Trong lúc nói chuyện ông còn xua tay, ra hiệu cho hai tiểu nha hoàn chờ lệnh trong phòng đi xuống.
Có vài món điểm tâm và đồ nguội đã được mang lên bàn. Hứa Thu Quế bảo Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng ăn trước để lót dạ.
Sắc mặt Tần Hoán nghiêm nghị nhìn hai người: “Đến đây bằng cách nào?”
Đây là chuyện quan trọng nhất.
Nếu đi đường bộ phải đưa giấy thông hành qua từng thành, e là sẽ rước thêm phiền phức. Vụ án của bọn họ quá lớn, không xóa sạch được.
Hứa Thu Quế cũng biết vậy, nhưng con gái vừa về, sao bà chỉ lo hỏi chuyện này được.
Bà trừng Tần Hoán rồi nói với Oanh Nhiên: “Đừng quan tâm cha con.”
Oanh Nhiên cũng không biết mình đến đây bằng cách nào nên không thể trả lời.
Từ Ly Lăng: “Không kinh động bất cứ ai, nhạc phụ cứ yên tâm.”
Dứt lời, ngoài cửa lại vang lên tiếng Quan Dập: “Bọn con bay tới.”
Y gọi một tiếng “tiên sinh sư nương”, chẳng cần ai mời cũng tự ngồi xuống, tiện tay cầm bánh hoa sen lên ăn.
Trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Tần Hoán xụ mặt dạy dỗ: “Không có quy củ!”
Quan Dập đã quen bị mắng rồi nên chẳng sợ chút nào.
Hơn nữa lúc này y còn có Hứa Thu Quế che chở.
Hứa Thu Quế mắng Tần Hoán: “Hôm nay là ngày lễ, bọn nhỏ khó khăn lắm mới về một chuyến mà ông làm gì vậy! Chẳng lẽ chỉ quan tâm mình có ở lại kinh thành được hay không à?”
Tần Hoán không cãi với bà, hỏi tiếp: “Bay tới? Mỗi thành đều có pháp trận ở cổng, bay đến kiểu gì? Chắc chắn không ai nhìn thấy chứ?”
Từ Ly Lăng: “Không có gì đáng lo, người cứ yên tâm.”
Câu trả lời của hắn vừa khách sáo vừa ngắn gọn.
Oanh Nhiên đã quen thái độ phong kiến gia trưởng của Tần Hoán nên chẳng nói gì. Cũng cầm hai miếng bánh hoa sen, chia cho Từ Ly Lăng cùng ăn lót dạ.
Quan Dập vừa ăn vừa nói: “Không thể nào có người thấy được, chỗ bọn con bay tới là...”
Y khựng lại một chút rồi nói mơ hồ: “Là nơi hoang vắng!”
Tần Hoán không truy hỏi thêm, trong lòng tự có cân nhắc.
Hứa Thu Quế thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cuối cùng cũng qua được ải tra hỏi của lão già này. Bà thân mật kéo tay Oanh Nhiên nói chuyện, gọi mấy nha hoàn mang thức ăn lên.
Các nha hoàn lần lượt bưng thức ăn lên bàn. Quan Dập nói chuyện ồn ào, chẳng mấy chốc đã khiến bầu không khí sôi động lên.
Mặc dù Oanh Nhiên vẫn thắc mắc cách mình đến, nhưng đây không phải chuyện quan trọng, sau này kiểu gì cũng biết.
Trước mắt nàng lo nói chuyện cùng Hứa Thu Quế, kể mấy năm qua mình đến đâu, làm gì, sống như thế nào.
Nghe nói Oanh Nhiên đã nhập đạo, hiện đang đi chu du khắp châu Vân như dạo xuân, cuộc sống bình yên.
Hứa Thu Quế không khỏi vui mừng gật đầu: “Hèn gì, dạo này thấy con mập lên, ta còn tưởng con mang thai không đấy.”
Sắc mặt Oanh Nhiên cứng đờ, im lặng thả miếng thịt kho tàu về chén, cúi đầu cụp mắt, thầm nghĩ mình đâu béo đến vậy?
Tần Hoán đang uống rượu cùng Từ Ly Lăng và Quan Dập, nói về những chủ đề nghiêm túc như thời cuộc châu Vân, thời cuộc châu Ý Vương và những kinh nghiệm rèn luyện bên ngoài.
Từ Ly Lăng đặt ly xuống, thuận tay gắp miếng thịt kho tay trong chén đưa tới bên miệng nàng.
Oanh Nhiên sợ Tần Hoán thấy thì sẽ càm ràm nên vội vàng ăn, sau đó đè tay hắn xuống.
Nhưng nhìn sang mới thấy hắn còn chẳng quay mặt qua, vẫn đang nói chuyện với Tần Hoàn đấy.
Trong lòng Oanh Nhiên cười hắn: Nói gì mà nói, toàn để ý bên nàng đang nói chuyện gì mà thôi.
Nàng cứ ăn như mọi khi, nghe Hứa Thu Quế lại nhắc tới chuyện con cái, nàng hiểu ra không phải mình béo, mà là Hứa Thu Quế đang giục nàng sinh con.
Nàng giả điếc vô cùng thành thạo.
Hứa Thu Quế không nói nổi, tức giận đánh nàng một cái: “Con về làm gì? Về chọc tức ta à!”
Oanh Nhiên phụng phịu bĩu môi, Hứa Thu Quế bất đắc dĩ lại cười rộ lên, ôm nàng vào lòng, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng nàng.
Ngỡ như chưa từng có những năm chia lìa qua.
Hứa Thu Quế vẫn là người phụ nữ tư tưởng cổ hủ đó, Tần Hoán vẫn là lão phu tử nghiêm túc cứng ngắc ấy.
Hễ thấy nàng và Từ Ly Lăng thì lại muốn dạy dỗ, cằn nhằn đôi ba câu.
Đến cuối bữa ăn, các nha hoàn thu dọn bát dĩa, bưng chè sữa hoa quế lên.
Oanh Nhiên ăn chè sữa hoa quế, thích nhất những miếng khoai sữa dẻo mềm.
Từ Ly Lăng ra hiệu cho nàng hạ bát xuống thấp dưới bàn, âm thầm múc khoai sữa từ bát mình sang cho nàng.
Oanh Nhiên nhỏ giọng nói: “Chàng cũng nếm hai miếng xem.”
Từ Ly Lăng liền để lại một ít, sau đó hai người giả vờ bình thường cầm bát đặt trên bàn ăn, như thể chưa âm thầm làm gì cả.
Hứa Thu Quế cười thầm.
Tần Hoán ngầm mắng tụi nhỏ không có quy củ, nhưng vẫn chẳng nói gì.
Quan Dập bưng bát ăn xì xụp hết sạch, lại xin thêm một bát, định mang ra ngoài cửa trêu chọc Đại Hoa và Tiểu Hoàng.
Tần Hoán quát: “Con ngồi xuống cho ta!”
Lúc này Quan Dập mới hậm hực ngồi về chỗ.
Hứa Thu Quế: “Lần này trở về, các con định khi nào đi?”
Tần Hoán: “Nếu không bị ai phát hiện thì ở lâu thêm mấy ngày cũng không sao.”
Oanh Nhiên thì thầm thương lượng với Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng hoàn toàn nghe ý nàng.
Nàng do dự.
Quan Dập nói: “Con chỉ có thể ở lại nhiều nhất mười ngày thôi, lần này đặc biệt xin nghỉ, vẫn còn nhiều việc đang dang dở. Tới lúc đó đã là cuối tháng tám, tháng chín con còn phải về Ất Huyền Đạo Nhất...”
Y lải nhải một hồi.
Tần Hoán vẫn giữ nguyên nét mặt ấy: “Nếu có việc thì về sớm một chút.”
Hứa Thu Quế không vui, nói với Quan Dập: “Mười ngày nữa con về, còn Oanh Oanh và con rể ở lâu thêm mấy ngày đi.”
“Thế thì không được!” Quan Dập kêu lên, “Muội phu không về thì sao con về được!”
Y không thể nào quay về một mình!
Trên đường tới đây y đã suýt bỏ mạng, thành Thánh Ma trong truyền thuyết quả nhiên danh bất hư truyền...
Xương cốt mục ruỗng chất cao như núi, đầu lâu treo trên cây khô, hàng giáo xuyên xác dựng thẳng thành rừng người. Máu hóa thành mưa, thịt vùi vào bùn, những đóa hoa yêu mị rực rỡ nở trên đất xác chết. Ma đạo tàn sát khắp nơi, ác hồn tà ma đầy cả thành.
Chẳng biết đã chết bao nhiêu tiên, bao nhiêu ma mới tạo nên cảnh tượng thế này.
Địa Ngục A Tỳ cũng chỉ đến vậy.
Trên đường cưỡi ngựa bay chở Đại Hoa và Tiểu Hoàng, y đã dùng kiếm khí kiếm tiên bảo hộ, nhưng vẫn không thể ngăn hết mưa gió của thành Thánh Ma trút xuống.
Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay đều sợ run lên.
Suýt chút nữa bọn họ còn đi lạc trong tòa thành nguy hiểm đó vì không theo kịp tốc độ của Từ Ly lăng.
Bảo y trở về một mình?
Vậy y chết trên đường cho rồi!
Y nhìn Từ Ly Lăng và Oanh Nhiên với vẻ mặt đau khổ.
Oanh Nhiên hỏi y: “Huynh muốn mười ngày nữa trở về à?”
Quan Dập gật đầu.
Oanh Nhiên nói sâu xa: “Vậy mười ngày nữa về đi.”
Vốn dĩ nàng định ở ba ngày sẽ đi.
Quan Dập cười hì hì đầy đắc ý. Hứa Thu Quế tức giận đánh y một cái, dường như tránh y đã khiến con gái mình rời nhà sớm hơn.
Y phải dỗ ngọt mãi mới làm Hứa Thu Quế cười lại.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trong sân ngắm trăng.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, vốn là Tần Hoán định ngắm trăng cùng Hứa Thu Quế.
Oanh Nhiên đoán chắc ông còn làm mấy bài thơ.
Vì nàng và Quan Dập trở về làm phiền khiến ông không ngâm thơ được, Tần Hoán xụ mặt đối thơ với Từ Ly Lăng và Quan Dập.