Dưới lầu, một nhóm người vừa giao chiến vừa rút lui trên con phố dài. Thứ đuổi theo bọn họ lúc này đã hòa vào màn đêm không thể thấy được.
Nhưng nhờ cảm giác được rèn luyện trong quá trình tu luyện Âm Dương đạo, Oanh Nhiên có thể chắc chắn trong bóng đêm có tồn tại thứ gì đó.
Trong khách đ**m nằm chéo bên kia đường, tiểu nhị và chưởng quầy đang cuống cuồng đóng cửa.
Trong nhóm người bị truy đuổi, quả thực có Quan Dập mặc áo bào lam nhạt thêu phù hiệu Ất Huyền Đạo Nhất.
Đi cùng y còn có Triệu Hàm Nguyệt.
Sáu người còn lại Oanh Nhiên cũng biết mặt. Đó đều là những tán tu theo Âm Dương đạo mà nàng từng gặp khi đi học.
Triệu Hàm Nguyệt đưa tay bấm quyết niệm chú, xoay người ném ra một nắm phù chú.
Phù chú lơ lửng giữa không trung rồi đột nhiên nổ tung.
Trong ánh lửa chói lòa hiện ra hàng chục bóng hình không phải thú mà cũng chẳng phải người, toàn thân tỏa ra khí tức quỷ dị, mặt mày xanh lét như ác quỷ.
Những thứ quỷ dị đó phá tán phù chú rồi tiếp tục truy đuổi đám người Quan Dập.
Quan Dập kêu to: “Các ngươi không phải tu sĩ Âm Dương đạo à? Lên đi!”
Một tu sĩ Âm Dương đạo trong số đó quay người niệm chú, đánh về phía những thứ quỷ tà. Mặc dù có gây thương tổn nhưng hiệu quả không đáng kể.
Hắn ta vừa thét gào vừa tiếp tục bỏ chạy: “Ngươi thấy rồi đó, nó không phải quỷ! Không phải các ngươi nhận lệnh đến bảo vệ bọn ta à? Mau lên đi!”
Quan Dập xoay người rút kiếm, chém một đường sáng bạc như vầng trăng.
Nhưng những thứ âm tà kia không có thực thể. Khi chiêu kiếm phóng tới, cơ thể bọn chúng ngay lập tức hòa vào màn đêm khiến lưỡi kiếm chém hụt.
Quan Dập: “Ngươi thấy rồi đó, bọn nó cũng chẳng phải người! Đây là bài kiểm tra đạo tâm của các ngươi, bọn ta chỉ đến bảo vệ vì các ngươi là tu sĩ Âm Dương đạo không giỏi võ thôi. Các ngươi mau lên đi!”
Nhưng đám tu sĩ Âm Dương đạo hoàn toàn không tiến lên được, liên tục xô đẩy bắt người khác lên chặn kẻ địch. Đùn đẩy chán chê, bọn họ bắt đầu chửi mắng: “Rốt cuộc là ai rước cái đám này tới đây!”
“Không phải đã bàn nhau hôm nay đi điều tra căn nhà lớn ở cuối phố sao? Chúng ta cùng đi mà, trách ai được!”
“Đủ rồi.” Triệu Hàm Nguyệt lạnh lùng nói: “Có cãi nhau cũng vô ích. Mau nghĩ cách dẫn bọn nó về nhà họ Tưởng rồi phong ấn đi!”
Quan Dập tính toán rồi lập tức phân công nhiệm vụ cho các tu sĩ.
Oanh Nhiên đứng trên lầu vịn vào song cửa sổ, căng thẳng nhìn xuống.
Nhưng nàng không lên tiếng nhận thân với Quan Dập.
Nàng và Từ Ly Lăng vừa đến vùng biên giới phía bắc chưa lâu, Quan Dập và Triệu Hàm Nguyệt đã theo sát tới, còn trùng hợp gặp lại nàng ở phố Tam Đường nơi mà các tu sĩ đều kiêng dè.
Lại thêm việc Nhạc Triều Thu dễ dàng đưa lệnh bài khách khanh cho nàng, và ban ngày Trương Phục Huyền nói thần nữ và Thiên Túc Cung có âm mưu. Những chi tiết trùng hợp khiến nàng không thể không nghi ngờ...
Liệu tất cả có phải là cái bẫy do thần nữ muốn lừa Từ Ly Lăng vào tròng?
Nàng tin tưởng Quan Dập, nhất định y sẽ không giúp người khác hại nàng và Từ Ly Lăng.
Nhưng nàng không tin Triệu Hàm Nguyệt.
Nếu lúc này nàng nhận thân với Quan Dập thì liệu có để lộ Từ Ly Lăng, có liên lụy Từ Ly Lăng rơi vào nguy hiểm không?
Oanh Nhiên không dám chắc nên chỉ có thể đứng nhìn.
Nhưng...
Nếu những thứ kia thật sự làm Quan Dập bị thương thì nàng nhất định sẽ ra tay.
Cho dù có rơi vào nguy hiểm thì nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Quan Dập chết.
Oanh Nhiên để ý những thứ quỷ dị kia, dùng thuật Âm Dương đạo quan sát. Nàng phát hiện bọn nó khá tương tự đám người Hỉ bá, là vong vật, nhưng chỉ cần che giấu hơi thở thì sẽ không ai nhận ra khác thường.
Trong luồng quỷ khí tỏa ra quanh người bọn chúng còn xen lẫn một tia ma khí nhàn nhạt.
Tia ma khí ấy giống như cơn mưa máu càng ngày càng nặng mùi huyết tanh ở thành Thánh Ma. Rõ ràng là ma khí rất nồng, nhưng lại bị huyết khí và âm khí che lấp nên người thường khó mà nhận ra.
Thứ này có liên quan đến ma.
Nhất định không thoát khỏi liên hệ với Trương Phục Huyền nàng vừa gặp lúc sáng.
Oanh Nhiên hỏi Từ Ly Lăng: “Đây là cái gì?”
Từ Ly Lăng: “Minh Ma.”
Oanh Nhiên ngẩn ra, nhớ lại lời Đại Hoa nói khi ở thôn Vô Ẩn. Thần nữ nói, trong tương lai thôn Vô Ẩn sẽ đầu quân cho Thánh Ma, luyện thành Minh Ma đạo và tàn sát châu Vân.
Nhưng hiện tại người dân thôn Vô Ẩn đều đang sinh sống ở hạt giống Vô Ẩn. Trong khoảng thời gian này đã được nàng lần lượt siêu độ bớt rất nhiều người.
Vì sao vẫn có Minh Ma xuất hiện?
Oanh Nhiên siết chặt tay Từ Ly Lăng, nhìn chằm chằm đám tu sĩ chạy tới chạy lui dưới lầu mà thất thần.
Chẳng mấy chốc, nàng đã nghĩ thông suốt.
Xuất hiện thì xuất hiện thôi.
Cũng như ngàn năm trước, có rất nhiều quỹ đạo định mệnh mà nàng và thần nữ đều không thể thay đổi. Nhưng chỉ cần có một chút sai lệch nhỏ là đủ rồi.
Đám Minh Ma đằng xa không lớn mạnh bằng Minh Ma do thôn dân Vô Ẩn hóa thành. Theo quan sát của nàng, nàng có thể đối phó được.
Tuy nhiên để chắc chắn, nàng vẫn hỏi Từ Ly Lăng: “Thức thứ bảy chương thứ ba của Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết có thể đối phó đám Minh Ma đó không?”
Từ Ly Lăng: “Có thể.”
Oanh Nhiên yên tâm.
Từ Ly Lăng lại thản nhiên nói: “Nhưng nếu rót ma khí vào linh hồn, cải tạo hồn mạch của quỷ, rồi luyện hồn bằng Tà Minh đạo, thì ở hạ giới sẽ không có ai giết được Minh Ma.”
Oanh Nhiên im lặng.
Oanh Nhiên liếc nhìn Từ Ly Lăng: “Rốt cuộc chàng đứng về phía ai?”
Từ Ly Lăng lật tay nắm gọn bàn tay nàng, tay còn lại ôm nàng vào trong lòng.
Oanh Nhiên hừ nhẹ một tiếng, cụp mắt tiếp tục quan sát. Trong lòng thầm nhủ bảo sao thần nữ e sợ hắn.
Hắn chỉ cần liếc nhìn Minh Ma một cái là đã phát hiện chỗ khiếm khuyết của chúng. Chỉ buông vài câu chỉ điểm là đã khiến chúng trở thành thứ chúng sinh hạ giới không đánh bại nổi.
Trên phố Tam Đường.
Quan Dập và Triệu Hàm Nguyệt cũng không phải hạng tầm thường.
Quan Dập đã thôi cười cợt, Triệu Hàm Nguyệt xuất chiêu sắc bén. Phối hợp với sáu tu sĩ Âm Dương đạo kết trận, bọn họ từng bước dẫn đám Minh Ma về nhà họ Tưởng cuối phố.
Sương lạnh bốc lên mù mịt làm Oanh Nhiên nhìn không rõ nơi đó.
Chỉ thấy đám người khuất vào trong sương mù, hai khắc sau mới hoảng hốt chạy ra từ làn sương.
Bọn họ không còn la hét, chỉ nói chuyện bình thường, nhưng vì cách khá xa nên Oanh Nhiên nghe không rõ. Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nàng dõi theo bọn họ gõ cửa khách đ**m phía chéo bên kia đường và ở lại đó.
Oanh Nhiên: “Vậy mà bọn họ lại ở phố Tam Đường...”
Từ Ly Lăng không quan tâm bọn họ: “Không còn sớm nữa, ăn khuya không?”
Lúc này đã gần tới giờ hợi.
Sau khi về nhà, Oanh Nhiên chưa ăn gì nên quả thật đói bụng, chỉ là vừa rồi quan sát Quan Dập chăm chú quá nên không để ý.
Nàng gật đầu, xuống lầu cùng Từ Ly Lăng. Bọn họ nấu mì tươi mua hồi chiều, chia nhau ăn, lại uống một tách trà quả tầm gai nóng đặc sản vùng biên giới phía bắc.
Chua chua ngọt ngọt, cũng tạm được, nhưng không hợp khẩu vị Oanh Nhiên cho lắm.
Từ Ly Lăng: “Lần sau mua cái khác.”
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng rồi lên lầu cùng hắn. Trước khi đi tắm, nàng do dự một lát rồi gọi hắn tắm chung.
Chủ yếu là do nàng vừa nhìn thấy Minh Ma, biết nơi này có ma quỷ quấy phá thật.
Nàng lo sợ vẫn còn những con ác quỷ khác. Không phải nàng đánh không lại, chỉ là hình dạng của chúng quá kh*ng b*, dữ tợn. Thành ra nàng chẳng còn tâm trí quan tâm Từ Ly Lăng có chọc ghẹo mình hay không.
Tuy nhiên hôm nay Từ Ly Lăng chỉ c** q**n áo tắm cùng nàng chứ không làm gì cả.
Cùng lắm là sau khi tắm xong lại lau người giúp nàng.
Sau khi dọn dẹp quần áo bẩn, hai người cùng nghỉ ngơi.
Trên người hắn hơi lạnh, nàng chui vào lòng hắn, muốn sưởi ấm cho hắn.
Nhưng nàng không làm ấm cơ thể hắn được, ngược lại chính mình cũng thấy lạnh, bèn lặng lẽ dịch ra xa.
Từ Ly Lăng ôm chặt eo giữ nàng lại.
Oanh Nhiên giãy dụa, cùng hắn đẩy qua đẩy lại chơi đùa một lúc, cho đến khi nàng không còn thấy lạnh nữa thì mới ngoan ngoãn chui vào lòng hắn.
*
Những ngày tháng không cần ra ngoài ở vùng biên giới phía bắc thật sự rất sung sướng.
Vùng biên giới gió lớn, hoa mai trong sân nở ngập tràn. Mỗi ngày tỉnh dậy lại có vài cành mai bị gió lớn quật gãy.
Từ Ly Lăng sẽ nhặt những cành hoa gãy đó lên, đặt bên cửa sổ và c*m v** nước giữ tươi.
Qua một hai ngày, hoa mai rụng hết chỉ còn cành trơ trụi. Hắn lại đặt cành và hoa dưới gốc mai để làm chất dinh dưỡng cho cây.
Như vậy, Oanh Nhiên vừa không xót vì cành mai bị gãy uổng phí, vừa có thể ngửi hương mai trong nhà.
Một ngày rảnh rỗi sau bữa ăn, Từ Ly Lăng lại lên tầng hai, nằm trên ghế dài phơi nắng cùng nàng.
Trên chiếc bàn nhỏ giữa hai cái ghế thường đặt mứt hoa quả hoặc trái cây cắt sẵn, và nước trà làm đồ ăn vặt cho nàng.
Ngủ riêng ghế được hai ngày, Từ Ly Lăng lại bắt đầu chen chúc chung một chiếc với nàng.
Trời đông giá rét, được dựa sát vào hắn, hít hà mùi hương mát lạnh như tuyết tùng, vừa ấm áp vừa dễ chịu.
Chăn lông phủ nửa người, ánh mặt trời ấm áp khiến người ta thoải mái đến mức buồn ngủ.
Nhưng Oanh Nhiên vẫn nói với hắn: “Nếu chàng đã muốn ngủ chung một ghế với ta thì còn mua hai cái làm gì?”
Lãng phí.
Từ Ly Lăng: “Nếu cãi nhau thì không ngủ chung nữa.”
Oanh Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái rồi bật cười, cùng hắn nhìn ngắm đường xá.
Nhiều ngày qua, mặc dù nói là ngắm nhìn phố xá nhưng thực ra nàng đang quan sát đám người Quan Dập.
Nàng từng lo sẽ bị bọn họ phát hiện, nhưng Từ Ly Lăng nói: “Trong nhà có cơ quan huyền đạo.”
Lúc này Oanh Nhiên mới hiểu: Hèn gì cơ quan sưởi ấm trong phòng có thể che chắn gió lạnh bên ngoài, hóa ra đã hoàn toàn ngăn cách cả ngôi nhà.
Chỉ cần người khác không cố tình dùng thuật pháp thăm dò thì sẽ không phát hiện ra.
Thật ra nàng cũng không cố ý theo dõi đám người Quan Dập.
Mà là do ngày nào đám người Quan Dập cũng lượn lờ khắp phố, thăm hỏi hết nhà này đến nhà kia.
Mặc dù nàng không nghe rõ tiếng nói chuyện, nhưng cũng biết bài kiểm tra đạo tâm của bọn họ là điều tra vụ việc ma quỷ quấy phá ở phố Tam Đường.
Trong nhiều ngày quan sát, nàng phát hiện Triệu Hàm Nguyệt có bí mật.
Triệu Hàm Nguyệt không phải tu sĩ Âm Dương đạo nhưng thường xuyên lấy ra những món đồ có liên quan đến Âm Dương đạo.
Hai ngày trước, bên hông Triệu Hàm Nguyệt còn xuất hiện một vòng ngọc khắc hoa văn long cốt kỳ lạ.
Hoa văn đó rất giống loài hoa bảo vệ linh hồn hiếm gặp trong Âm Dương đạo: Hoa Chu Phục.
Lúc này nàng nhìn chằm chằm vòng tay long cốt của Triệu Hàm Nguyệt một lúc lâu, Từ Ly Lăng bất ngờ nói: “Trong đó có nhốt một hồn phách.”
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Sao chàng biết?”
Từ Ly Lăng: “Vòng ngọc long cốt đó được nung cùng hoa Chu Phục có tác dụng an hồn, đã luyện thành vòng câu hồn. Nếu hoa Chu Phục ánh đỏ dưới ánh nắng thì có nghĩa bên trong đang nuôi dưỡng hồn phách.”
Oanh Nhiên khó hiểu: “Nàng ta đã nuôi dưỡng hồn phách thì còn mang ra phơi dưới nắng làm gì?”
Từ Ly Lăng: “Để tìm người.”
Oanh Nhiên: “Tìm cho hồn phách hay tìm cho chính mình?”
Từ Ly Lăng: “Phải xem tiếp.”
Nhưng nếu chỉ nhìn thôi thì vẫn rất khó xác định rốt cuộc Triệu Hàm Nguyệt muốn làm gì.
Từ Ly Lăng đã có thời gian nghỉ chân ở đây khi ma chiến. Oanh Nhiên lo sợ việc nàng ta và hồn phách kia muốn làm có liên quan đến hắn.
Suy nghĩ một hồi, nàng quyết định phái Đại Hoa đi.
Ban đầu nàng định để Tiểu Hoàng đi.
Nhưng Từ Ly Lăng lại nói: “Nàng ta nhận ra Tiểu Hoàng, cũng nhận ra Đại Hoa.”
Mặc dù hắn chưa tiếp xúc với Triệu Hàm Nguyệt, nhưng qua việc Oanh Nhiên giao đấu với nàng ta, có thể đoán được Triệu Hàm Nguyệt biết khá nhiều chuyện.
Trong lúc Oanh Nhiên đang rầu rĩ không biết nên đi thăm dò như thế nào.
Đại Hoa kiêu ngạo nói: “Chuyện này dễ mà, để tôi bảo đám mèo quanh đây hỗ trợ nghe lén là được.”
Oanh Nhiên lập tức bảo Từ Ly Lăng nấu canh cá cho nó rồi hò reo: “Đại Hoa đại nhân anh minh.”
Cái đuôi nhỏ của Đại Hoa tưởng chừng sắp vểnh lên trời đến nơi. Nó ngẩng cao đầu, yêu cầu hằng ngày đều phải có cá ăn.