Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 119

Chuyện này không khó, trên phố Tam Đường có bán cá.

 

Oanh Nhiên không muốn ra ngoài nên cho nó mảnh linh thạch để nó tự mua hằng ngày lúc đi trao đổi với mấy chú mèo khác.

 

Thật ra nó vẫn luôn nghĩ mình có thể thuận tay tha một con, dù sao ai lại chấp nhặt với một con mèo chứ?

 

Nhưng Oanh Nhiên không cho phép.

 

Cho nên nó chỉ có thể bán sức lao động đổi lấy mảnh linh thạch mua cá thôi. Mỗi ngày lén tha một con cá lớn bỏ chạy, để lại mảnh linh là được.

 

Sau khi mua được cá, nó ăn chung, sưởi ấm với đám mèo ở phố Tam Đường, sau đó được chúng nó yểm hộ nghe lén. Bởi vì mèo ở phố Tam Đường không hiểu tiếng người.

 

Cuối cùng về nhà.

 

Cứ thế, mỗi ngày Triệu Hàm Nguyệt ra ngoài là sư phụ Đại Hoa lại bận rộn một ngày.

 

Đến tối ăn cơm nó mới về nhà, vừa ăn thức ăn nóng hổi, vừa kể cho Oanh Nhiên trên bàn nghe những gì nó nghe được.

 

Hai ngày đầu tiên không thu hoạch được gì.

 

Đến hôm nay Đại Hoa nghe lén được một tin tức khiến Oanh Nhiên khiếp sợ.

 

Nó nói: “Triệu Hàm Nguyệt đang giúp con quỷ cô ta câu hồn được đi tìm phu quân, nhưng không chịu thả linh hồn đó ra. Nghe nói hồn phách đó đã lang thang trong trần thế gần tám trăm năm rồi, thật sự quá yếu ớt. Năm đó nếu Triệu Hàm Nguyệt không tìm thấy và cứu giúp thì có lẽ cô ta đã hồn bay phách tán...”

 

“Tôi không nghe hồn phách nói chuyện được, nhưng hồn phách đã cảm ơn Triệu Hàm Nguyệt, Triệu Hàm Nguyệt nói không cần cảm ơn, chính cô ta cũng có mục đích riêng, yêu cầu hồn phách kia giúp đỡ mình...”

 

Nói xong, Đại Hoa âm thầm trao đổi với Oanh Nhiên bằng âm thanh hệ thống: “Ngoài ra, hình như Triệu Hàm Nguyệt biết một số chuyện không ai biết. Tôi nghe thấy cô ta nói với quỷ hồn rằng tâm nguyện của cô ta đã hoàn thành, Từ Ly Lăng rời khỏi thành Phi Tiêu mà không hủy diệt Phi Tiêu.”

 

“Cốt truyện của tôi không nhắc đến việc Phi Tiêu bị hủy diệt. Vì sao trước đó cô ta lại chắc chắn sẽ có chuyện như vậy xảy ra? Hơn nữa không ngừng đề phòng và ngăn chặn?”

 

Oanh Nhiên trầm ngâm: “Mi đi dò hỏi hệ thống của thần nữ về phần cốt truyện đó đi, đừng để lộ tin tức của chúng ta. Nếu thăm dò không được thì quan sát tiếp.”

 

Đại Hoa: “Ừm.”

 

Lần này cho dù không có cá thì nó cũng phải đi làm rõ chuyện của Triệu Hàm Nguyệt.

 

Ăn cơm tối xong, nó chẳng thèm nghỉ ngơi đã chạy ra ngoài.

 

Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa.

 

Oanh Nhiên kể cho Từ Ly Lăng nghe về linh hồn lang thang tám trăm năm, hoài nghi chuyện này có liên quan đến hắn: “Chàng đến đây từ bảy trăm năm trước, linh hồn đó đã tồn tại tám trăm năm... Tuy nhiên nàng ta đang tìm phu quân, liệu có liên quan gì tới chàng không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không biết.”

 

Dù sao cũng không phải tìm hắn.

 

Thấy hắn không quan tâm chút nào, Oanh Nhiên bất lực, ngồi trong nhà chính tự suy nghĩ.

 

Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước rửa chén, một lát sau, tiếng nước dừng lại.

 

Oanh Nhiên bỗng chốc sực tỉnh, nhận ra ngoài trời đang rơi lất phất những hạt trắng.

 

Nàng bước xuống hành lang, ngẩng đầu nhìn.

 

Trong ánh nến, những hạt trắng như muôn ngàn ngôi sao bụi đang rơi xuống hóa thành mưa.

 

Tuyết rơi rồi.

 

Từ Ly Lăng đang định đi ra khỏi bếp.

 

Từ nhà chính đến phòng bếp chỉ cách nhau vài bước ngắn ngủi, nhưng Oanh Nhiên vẫn kịp lấy dù vào bếp đón hắn.

 

Oanh Nhiên: “Tuyết rơi rồi, không biết ngày mai có thể nghịch tuyết không?”

 

Từ Ly Lăng: “Trận tuyết này không lớn, nó sẽ dừng sớm thôi.”

 

Oanh Nhiên “ồ” một tiếng.

 

Từ Ly Lăng: “Hai ngày nữa sẽ có trận tuyết lớn, đến lúc đó nàng có thể chơi.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, suy nghĩ một lát: “Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài mua ít đồ đi.”

 

Đã sáu ngày kể từ lần mua sắm trước. Trong nhà nuôi mèo béo, chó mập và ngựa bay, thức ăn tiêu hao quá nhanh, giờ đã gần cạn.

 

Nếu sắp có trận tuyết lớn thì phải tranh thủ ra ngoài trước khi tuyết rơi, nếu không khi tuyết xuống, bọn họ sẽ không ra ngoài được.

 

Từ Ly Lăng đồng ý.

 

Mặc dù hôm nay không rơi nhiều tuyết nhưng hơi ẩm vẫn thấu vào xương.

 

Hắn đi đun nước nóng, bảo Oanh Nhiên lên lầu tắm rửa và về phòng nghỉ sớm.

 

Vì còn sớm nên Oanh Nhiên không ngủ được. Nàng nằm trên ghế đắp chăn mỏng, đọc chương thứ tư của “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”.

 

Tu vi của nàng đã đến tầng thứ ba viên mãn, dự tính có thể bước vào tầng bốn trước khi vào bí cảnh tiên đạo.

 

Tu huyền đạo, từ tầng bốn trở đi mới được xem là chân chính bước vào cửa đạo, mỗi tầng sau đó đều là một cửa ải khó.

 

Cho nên bắt đầu từ chương thứ tư, nội dung của phần lớn bí tịch đã trở nên tối nghĩa và khó hiểu.

 

Nhưng “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” thì khác. Cuốn sách này vốn được viết theo lối văn phong thong thả, đơn giản, cộng thêm những chú thích và cải biên của Từ Ly Lăng, khiến cho việc đọc thuộc rất trôi chảy.

 

Nàng chuyên tâm đọc sách, không để ý đến biến động ngoài phố Tam Đường.

 

Bỗng một tiếng hét lớn vang lên làm nàng giật mình thoát khỏi cuốn sách.

 

Nàng đứng dậy nhìn xuống dưới lầu, lại là các tu sĩ Âm Dương đạo đang co ro một chỗ, Quan Dập và Triệu Hàm Nguyệt đang cầm kiếm bảo vệ trước sau, mỗi người cảnh giác nhìn về đầu và cuối con phố.

 

Tu sĩ Âm Dương đạo được bảo vệ đều nép sát vào Quan Dập, giữ khoảng cách với Triệu Hàm Nguyệt, vừa hoảng hốt vừa tức giận trừng mắt nhìn nàng ta.

 

Có người quát hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Chúng ta đã điều tra rõ thứ quỷ dị trên phố Tam Đường có liên quan đến Bạt Ngục Cốc, con quỷ ma đạo mới xuất hiện kia không phải thứ chúng ta có thể giải quyết. Ta chỉ cần quay về bẩm báo tông môn là nhiệm vụ coi như hoàn thành. Vì sao ngươi còn dây vào tai họa làm gì?”

 

Có người tiên phong lên tiếng, những người khác như con đê vỡ trận thi nhau oán trách ầm ĩ.

 

“Mấy ngày nay ta đã thấy ngươi kỳ lạ rồi. Trên người ngươi có đồ của quỷ đạo, ngươi nghĩ bọn ta không biết thật sao? Chỉ là nể mặt phụ thân ngươi là trụ cột của huyền đạo nên mới không nói gì. Lại không ngờ đêm nay ngươi cố tình dẫn dụ con quỷ ma đạo đến hại bọn ta!”

 

“Quan Dập đạo hữu, ta thấy chắc là đồng môn của ngươi nhập ma đạo rồi! Ngươi định xử lý thế nào?”

 

Quan Dập bình tĩnh, chỉ quay đầu hỏi Triệu Hàm Nguyệt một câu.

 

Giọng y không lớn, tiếng gió đêm rít gào làm Oanh Nhiên không nghe rõ.

 

Nhưng sắc mặt y điềm tĩnh, không hề có địch ý.

 

Quả nhiên sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo lập tức bất mãn chất vấn: “Các ngươi cùng một giuộc, định hại chết bọn ta đúng không?”

 

“Nếu muốn hại chết các ngươi thì ta đã không bảo vệ các ngươi rồi.”

 

Triệu Hàm Nguyệt lạnh giọng quát, sau đó hạ giọng nói gì đó.

 

Nàng ta nói rất nhiều, nhưng cũng đứng quá xa.

 

Trong con phố dài yên tĩnh, Oanh Nhiên chỉ nghe thấy đôi ba câu từ.

 

“Hỗ trợ... Vì huyền đạo... Sao mà biết được... Các ngươi không cần lo... Vì... Góp chút sức.”

 

Sau tên tu sĩ Âm Dương đạo nghe vậy thì sắc mặt dần hòa hoãn lại, giọng nói cũng nhỏ đi.

 

Tất nhiên Oanh Nhiên không nghe rõ được.

 

Chỉ thấy gương mặt bọn họ đầy khó xử, đưa mắt nhìn quanh như muốn nói “bọn ta khó lòng chống chọi được”.

 

Triệu Hàm Nguyệt trầm giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ tính mạng các ngươi bình an...”

 

Vừa dứt lời, đường phố bỗng tĩnh lặng, gió dừng tuyết ngưng, yên ắng như hoang mạc.

 

Oanh Nhiên căng thẳng, thầm kêu không ổn.

 

Ngay lập tức, tà vật ẩn hiện trong màn đêm từ bốn phương tám hướng bao vây bọn họ trong sát trận.

 

Oanh Nhiên đã tắm rửa, đặt trâm cài bên gối.

 

Lúc này nàng vội vàng đi lấy để phòng ngừa bất trắc.

 

Từ cửa sổ đến giường chỉ trong giây lát, nhưng khi quay lại thì đã thấy đám tu sĩ bị thương.

 

Một mình Quan Dập dù chật vật nhưng không bị thương. Y rất tinh ranh, không hề dùng toàn lực mà chỉ dành ba phần sức để bảo vệ người khác, giữ lại bảy phần lo cho bản thân.

 

Triệu Hàm Nguyệt là người thê thảm nhất. Nàng ta chống kiếm quát lớn một tiếng.

 

Nhưng sát trận đã ngăn cách âm thanh của nàng ta nên Oanh Nhiên không nghe thấy.

 

Ngay sau đó, một bóng người hiện ra trên đỉnh khách đ**m phía chéo bên kia đường.

 

Giữa vòm trời tuyết trắng bay tán loạn, một người mặc huyền bào tung bay đứng trên cao nhìn xuống mọi người bằng ánh mắt khinh miệt.

 

Lại là Trương Phục Huyền.

 

Nhìn thấy hắn ta, sắc mặt Triệu Hàm Nguyệt vẫn bình tĩnh, hóa ra đang chờ hắn ta đến!

 

Đối đầu với Minh Ma thì còn có đường sống.

 

Nhưng đối đầu với Trương Phục Huyền thì sống sót kiểu gì?

 

Nhưng Oanh Nhiên để ý thấy, con Minh Ma đang áp sát Quan Dập hơi khựng lại để y có thể th* d*c.

 

Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo rất nhạy bén với quỷ vật, vừa phát hiện điều này lập tức chạy về phía Quan Dập.

 

Oanh Nhiên hiểu ra, Trương Phục Huyền biết Quan Dập có quan hệ với nàng nên cố tình nể mặt.

 

Song Triệu Hàm Nguyệt thì không dễ chịu như vậy.

 

Tuy nhiên nàng ta không hề hoảng loạn, thậm chí còn tỏ ra sắc mặt cuối cùng cũng ép hắn ta ra được, bắt đầu thương lượng với Trương Phục Huyền.

 

Trương Phục Huyền chậm rãi rảo bước trên mái nhà, lại gần Triệu Hàm Nguyệt, sắc mặt từ hờ hững dần trở thành nghiêm túc, cuối cùng không biết Triệu Hàm Nguyệt đã nói gì mà hắn ta bật cười, ánh mắt tàn nhẫn, xuất ra sát chiêu đánh úp Triệu Hàm Nguyệt.

 

Triệu Hàm Nguyệt không né tránh, giơ vòng câu hồn lên, trông như muốn bóp nát chiếc vòng.

 

Vào khoảnh khắc sát chiêu của Trương Phục Huyền sắp lấy mạng Triệu Hàm Nguyệt, hắn ta đột nhiên kiêng dè dừng tay, lùi về sau hai bước.

 

Sát trận biến mất.

 

Trương Phục Huyền lạnh lùng liếc nhìn Triệu Hàm Nguyệt, bỗng nhiên cười tự giễu, khoanh tay chậm rãi bỏ đi, miệng mấp máy gì đó.

 

Oanh Nhiên không nghe rõ giọng nói của hắn ta.

 

“Có lẽ là sư phụ ngươi kể chuyện xưa cho ngươi nghe. Sư phụ ngươi kể chuyện này, hẳn là muốn nếu như ngươi gặp phải ta, có thể khiến ta nhớ lại tình cũ ông ta tự xưng là đệ tử trước đây của Thánh Ma mà tha cho ngươi một mạng. Nếu đã vậy, ta không giết ngươi.”

 

“Quay về nói với sư phụ ngươi, ân tình ông ta cứu mạng ta năm đó, hôm nay đã hết.”

 

Có giọng nói hờ hững vang lên từ phía sau.

 

Là Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên ngoái đầu nhìn lại, Từ Ly Lăng bước đi không tiếng động đến sau lưng nàng.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, sau đó mới nhận ra hắn đang thuật lại lời Trương Phục Huyền, lấy làm lạ hỏi: “Chàng nghe được à?”

 

Từ Ly Lăng: “Nghe rất rõ.”

 

Oanh Nhiên trêu chọc: “Chàng đến sớm hơn thì tốt rồi, bọn họ nói nhiều lắm nhưng ta không nghe rõ.”

 

Từ Ly Lăng đã tắm xong, chỉ mặc một chiếc áo đơn sắc, bàn tay tùy tiện đặt lên eo nàng.

 

Oanh Nhiên dựa vào lồng ngực hắn, xoay người tiếp tục nhìn xuống.

 

Bỗng nghe thấy Triệu Hàm Nguyệt nóng lòng cất cao giọng hét lớn: “Những gì ta nói đều là sự thật, ngươi không muốn thấy nàng sao?”

 

Oanh Nhiên khựng lại.

 

Trên đường, Triệu Hàm Nguyệt sốt sắng nói với chiếc vòng câu hồn: “Không phải ngươi vẫn luôn tìm hắn sao? Việc ta muốn nhờ ngươi giúp là khuyên nhủ hắn đừng đối địch với huyền đạo nữa, muốn hắn và ngươi cùng lui về ở ẩn.”

 

“Đây không phải tâm nguyện của ngươi à? Không phải ngươi muốn ở bên hắn sao? Ngươi ra đi! Mau ra đây đi!”

 

Nhưng vòng câu hồn không hề phản ứng.

 

Triệu Hàm Nguyệt gấp gáp ném chiếc vòng xuống đất, hét lớn: “Ngươi mau ra đây đi!”

 

Nhưng chỉ có một tiếng “leng keng” trong trẻo vang lên, ngân dài trong đêm cô tịch.

 

Tuyết tan thành mưa tưới ẩm mặt đất.

 

Chiếc vòng ngọc rơi trong vũng nước nhầy nhụa.

 

Trong lúc Triệu Hàm Nguyệt đang nôn nóng gào thét với vòng ngọc, bước chân rời đi của ma tu bỗng khựng lại, rồi hắn ta nhanh chóng biến mất.

 

Như thể chạy trốn.

 

Cố nhân mình tìm suốt tám trăm năm có khả năng đang ở ngay đây, thế nhưng hắn ta không muốn gặp lại ư?

 

Ánh mắt Oanh Nhiên xa xăm, ấy thế mà nàng có thể hiểu được.

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Triệu Hàm Nguyệt hoảng hốt nhặt lại chiếc vòng ngọc, trông như đứa trẻ phạm lỗi.

 

Cánh cửa sổ dần khép lại, ngăn cách Oanh Nhiên với đêm tuyết rơi.

 

Từ Ly Lăng: “Xem kịch xong rồi, ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm ra ngoài.”

 

Oanh Nhiên lấy lại tinh thần, hỏi Từ Ly Lăng: “Liệu Trương Phục Huyền có chịu ở ẩn vì Huyền Hoa không?”

 

Từ Ly Lăng: “Nếu xét theo bản tính thông thường của ma thì không. Ma vốn ích kỷ.”

 

Hắn cũng là ma...

 

Oanh Nhiên khẽ thở dài, trong lòng không khỏi cảm hoài.

 

Từ Ly Lăng ôm nàng lên giường, tâm trạng nàng dần khá hơn.

 

Sau khi chui vào chăn ấm đệm êm, nàng bỗng nghe Đại Hoa nói: “Tôi thấy cảnh cô đang nhìn rồi.”

 

Oanh Nhiên nhắm mắt trả lời: “Sao vậy?”

 

Đại Hoa do dự: “Triệu Hàm Nguyệt nói thật đấy, linh hồn trong vòng câu hồn của cô ta đúng thật là người vợ quá cố của Trương Phục Huyền. Nhưng... Bọn họ đều trốn tránh lẫn nhau.”

 

Oanh Nhiên: “... Ừm.”

 

Đại Hoa thấp giọng nói: “Tôi thật sự rất sợ cô... Sẽ rơi vào kết cục tương tự.”

 

Oanh Nhiên: “Sẽ không đâu.”

 

Đại Hoa im lặng, nhắc đến một chuyện cả hai đều hiểu rõ trong lòng nhưng chưa từng nói ra: “Từ Ly Lăng rất tốt với cô, nhưng nhiệm vụ giải cứu vẫn không có tiến triển. Điều này chứng tỏ anh ta... Anh ta chưa bao giờ từ bỏ ý định hủy diệt thế giới. Ý tôi không phải nói anh ta không quan tâm cô, chỉ là đôi khi vận mệnh là thứ con người bó tay bất lực như vậy đấy. Cô... Tự tin đến thế thật sao?”

 

Oanh Nhiên im lặng, rồi mỉm cười khẽ nói: “Ta yêu được, thì cũng thua được.”

 

Cho dù kết cục có như thế nào thì nàng vẫn sẽ dốc hết sức mình.

 

Không hối hận, cũng không sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment