Trước là sương lạnh, sau là tuyết hàn.
Câu tục ngữ này được thể hiện rất rõ ở vùng biên giới phía bắc.
Sáng sớm Oanh Nhiên thức dậy, ngồi trong phòng chẳng thấy gì đặc biệt, nhưng mở cửa sổ ra mới phát hiện bên ngoài treo lủng lẳng những cột băng dài. Nước tan từ tuyết đêm qua đã đóng thành một lớp băng dày dưới đất, khiến nàng nhìn thôi cũng thấy rùng mình.
Từ Ly Lăng đóng cửa sổ lại, lấy áo choàng tộc Du Hoàng mua lần trước ra cho nàng mặc.
Một lớp áo trong, một lớp áo chẽn, một lớp quần giữ ấm thật dày... Cuối cùng là một chiếc áo khoác lông thú cổ chéo đậm phong cách dân tộc.
Oanh Nhiên soi gương, những lớp áo xanh đỏ đan xen rực rỡ, lại đính thêm bảo châu xinh đẹp.
Nàng xoay người hỏi Từ Ly Lăng: “Trông ta giống tộc nhân Du Hoang ở vùng biên giới phía bắc không?”
Lại thấy Từ Ly Lăng cũng mặc áo choàng tộc Du Hoang vào.
Bình thường hắn mặc áo nho sam, trông vóc dáng mảnh khảnh như một chàng thư sinh ôn hòa.
Nhưng nay khoác lên mình bộ đồ của tộc Du Hoang khiến thân hình ẩn dưới lớp áo bỗng lộ rõ. Vai rộng eo thon, dáng cao gọn gàng, kết hợp với hai màu xanh đỏ và lông thú trắng tuyết, càng làm nổi bật chiều cao và sắc thái hoang dã, lạnh lùng ẩn dưới vẻ điềm nhiên hằng ngày.
Từ Ly Lăng đang thắt đai lưng, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: “Không giống.”
Oanh Nhiên mếu máo hừ một tiếng, ngồi vào bàn trang điểm.
Từ Ly Lăng thắt đai lưng xong thì đi tới: “Tộc Du Hoang không búi tóc như vậy.”
Hắn nhận lấy chiếc lược từ tay nàng, chải mượt mái tóc dài, tết thành những bím tóc nhỏ rồi gom lại một chỗ. Quả nhiên, trông nàng đã có thêm chút phong thái dị vực.
Chỉ là...
Oanh Nhiên sờ vào phần tóc thắt bị rối, một lời khó nói hết.
Nếu nàng không ra ngoài, hắn luôn búi tóc cho nàng vô cùng gọn gàng, đẹp mắt. Nhưng nếu nàng ra ngoài, kiểu gì hắn cũng sẽ sơ sẩy làm lệch búi tóc, vài sợi rối lòa xòa, chuyện thường như cơm bữa.
Oanh Nhiên không nhịn được mà hỏi: “Chàng cố ý hay vô tình đấy?”
Sắc mặt Từ Ly Lăng vẫn luôn thản nhiên như vậy, giả vờ vô tội: “Cái gì?”
Oanh Nhiên giơ bím tóc rối lên lắc lắc: “Tay chàng không có sức à? Hay bị lạnh đến mất cảm giác, cầm không được?”
Từ Ly Lăng: “Mất cảm giác.”
Oanh Nhiên ngẩn người, ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn trong gương: “Thật không?”
Trên mu bàn tay trắng nõn của hắn hiện ra mấy vết móng tay, Oanh Nhiên nhẹ vỗ về: “Từ bao giờ vậy? Chỉ có tay mất cảm giác hay cả người đều mất cảm giác?”
Từ Ly Lăng: “Vài ngày cuối ở thành Phi Tiêu đã như vậy, cả người đều mất cảm giác.”
Hai tay Oanh Nhiên nắm lấy một tay hắn, im lặng rất lâu.
Nàng biết hắn ngũ suy, nhưng mỗi lần phát hiện hắn lại mất đi một phần giác quan, nàng đều hoảng hốt.
Oanh Nhiên nghiêng đầu áp má vào bàn tay hắn.
Bỗng nhớ ra, nếu hắn đánh mất cảm giác vào những ngày cuối ở thành Phi Tiêu... Vậy khi viên phòng cùng nàng, hắn làm kiểu gì?
Oanh Nhiên không tin Từ Ly Lăng sẽ mang chuyện này ra đùa cợt với mình, hắn biết chắc chắn nàng sẽ lo lắng.
Nhưng trong lòng nàng vẫn ấp ủ một tia hy vọng... Hắn lừa nàng cũng được, ít ra vẫn tốt hơn hắn đánh mất cảm giác thật.
Oanh Nhiên hỏi hắn: “Vậy mấy ngày ấy, chàng lên giường với ta cũng không cảm thấy gì à?”
Lúc này nàng nghiêm túc như một y tu, chẳng màng nỗi xấu hổ.
Từ Ly Lăng: “Không cảm thấy.”
“Vậy chàng... Lên kiểu gì?”
Khi nói đến chuyện này, rốt cuộc Oanh Nhiên vẫn hơi ấp úng.
Từ Ly Lăng: “Cứ vậy lên thôi.”
Cứ vậy lên thôi là sao? Oanh Nhiên nhíu mày, tay luồn vào vạt áo hắn thăm dò: “Không cảm giác gì à?”
Từ Ly Lăng không trả lời.
Nàng tự thử một lát, ý thực được dường như hắn không cảm thấy gì thật... Hắn không có phản ứng.
Oanh Nhiên thất thần định rút tay về.
Nhưng Từ Ly Lăng lại đè nàng lại, một lát sau, Oanh Nhiên cảm giác được thứ gì đó.
Từ Ly Lăng: “Sẽ không làm nàng thấy khó chịu.”
Hắn không phải người, mà là ma.
Không nhất thiết phải có cảm giác thì mới phản ứng được.
Oanh Nhiên cạn lời, hắn nói vậy là sao?
Nhưng dù gì cũng là vợ chồng, nàng không vội rút tay về, thử xem hắn được ở mức độ nào.
Một lúc lâu vẫn không có gì khác. Bình thường hắn đã xong lâu rồi, nhưng lần này Oanh Nhiên không rõ là vì hắn không có cảm giác hay vì lý do nào khác.
Nàng hỏi Từ Ly Lăng: “Một chút cảm giác cũng không có?”
Từ Ly Lăng: “Làm dơ thì sẽ rất phiền.”
Oanh Nhiên hiểu ra tình trạng của hắn. Nàng rút tay về, dùng khăn ướt lau tay: “Không sao, cho dù chàng có là thái giám thì ta cũng sẽ không ghét bỏ chàng.”
Từ Ly Lăng chậm rãi thắt lại đai lưng: “Thái giám cũng có cách chơi của thái giám.”
Oanh Nhiên nghiêng đầu liếc hắn, thật chẳng biết nên nói gì.
Vốn dĩ nàng còn thấy buồn vì hắn đang mất đi cảm giác như người bình thường.
Nhưng hắn cứ thản nhiên chẳng thèm quan tâm, nói năng chẳng biết tiết chế, làm nàng có muốn buồn cũng không buồn nổi.
Hắn chỉnh lại quần áo, đứng sau lưng nàng chải tóc.
Mặc dù không có cảm giác nhưng hắn chải tóc cho chính mình rất gọn gàng.
Oanh Nhiên nảy ý xấu, cố tình kéo lỏng một lọn tóc hắn vừa chải xong. Hắn tùy ý ghim nó lại, vẫn chẳng mấy bận tâm, cùng nàng xuống lầu ra ngoài.
Hôm nay Đại Hoa không ra ngoài vì trời quá lạnh.
Không chỉ nó, ngay cả lũ bạn mèo cũng không muốn nhúc nhích.
Oanh Nhiên không ép buộc nó, chỉ hỏi: “Có muốn ăn gì không? Hôm nay ta ra ngoài, để ta mua về cho bọn mi.”
Đại Hoa dựa vào người ngựa bay, rụt tay: “Hôm nay các cô ra ngoài à? Tôi thấy cô mở cửa sổ từ sớm rồi mà, sao bây giờ mới xuống?”
Tất nhiên là do bận thử Từ Ly Lăng mà chậm trễ chứ sao.
Oanh Nhiên trả lời qua loa: “Bọn ta có chuyện riêng, mi hỏi làm gì?”
Đại Hoa lẩm bẩm: “Các cô xuống trễ rồi, bây giờ trên phố không còn bán cá tươi đâu.”
Oanh Nhiên trêu chọc: “Vậy để ta mua mấy con không tươi về cho mi.”
Đại Hoa vui vẻ, định nói mình muốn ăn mười con mỗi ngày, bỗng cảm nhận được ánh mắt Từ Ly Lăng, nó lập tức rụt lại thành cục tròn xoe rồi “ồ” một tiếng.
Sau khi dặn nó và Tiểu Hoàng canh nhà xong, Oanh Nhiên ra ngoài cùng Từ Ly Lăng.
Vừa xuống phố, Oanh Nhiên lập tức cảm nhận được sự khác biệt của áo choàng tộc Du Hoàng. Suốt đường đi, nàng không chỉ không lạnh mà còn thấy ấm áp.
Vừa quá buổi trưa, hai người đã nhanh chóng chọn mua xong thức ăn và vật dụng cho nửa tháng tới. Oanh Nhiên khoác tay Từ Ly Lăng, cuối cùng cũng được toại nguyện bước vào tửu lầu Hô Bằng lớn nhất vùng biên giới phía bắc để ăn cơm.
Món ăn ở tửu lầu vùng biên giới phía bắc rất khác những nơi Oanh Nhiên từng đến. Tất cả đều lấy nguyên liệu từ dị thú, dị thảo bản xứ, Từ Ly Lăng cũng có thể ăn. Thực đơn đầy ắp từ món nhỏ đến món lớn, có rất nhiều món Oanh Nhiên chưa từng thấy.
Nàng gọi ba món, nghe Từ Ly Lăng nói đây là món đặc trưng của vùng này, ở nơi khác tuyệt đối không ăn được.
Quả nhiên ba món rất mới lạ, đáng tiếc không hợp khẩu vị, nàng ăn một miếng đã không muốn ăn tiếp.
Từ Ly Lăng gọi thêm ba món khác, vẫn mang hương vị vùng biên giới phía bắc nhưng đã điều chỉnh cho phù hợp với khẩu vị người Giang Nam, Oanh Nhiên rất thích.
Có điều khẩu phần ăn ở biên giới phía bắc quá lớn, nàng ăn xong mà vẫn thừa rất nhiều.
Rời khỏi tửu lầu Hô Bằng, nàng và Từ Ly Lăng đi dạo phố thêm một vòng, chơi mấy trò mới lạ ở vùng địa phương, sau đó mới về nhà.
Cuộc sống cứ thế trôi qua êm đềm.
Hai ngày sau, đúng như lời Từ Ly Lăng nói, trời đổ tuyết lớn.
Sắc trời chập tối, đêm đen xanh thẳm.
Trận tuyết màu lông ngỗng như bông gòn lặng lẽ rơi đầy trời.
Oanh Nhiên chưa bao giờ chứng kiến trận tuyết lớn thế này, nàng hớn hở đứng trong sân nhìn ngắm rất lâu.
Tương tự, nàng cũng chưa từng trải qua thời tiết rét buốt đến vậy. Lạnh đến mức nàng chưa đứng được một khắc đã phải chạy về phòng.
Các nhà trong thành đều đóng cửa sớm.
Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay ngủ trong gian phòng tầng một. Oanh Nhiên bảo Từ Ly Lăng cũng lắp cơ quan sưởi ấm cho bọn nó.
Thế là ba đứa nhóc cứ trốn trong phòng mãi, lúc ăn cũng không chịu đi ra.
Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng cũng lên lầu về phòng sớm. Sau khi tắm rửa, hai người chỉ mặc áo ngủ, đắp chăn lông, mỗi người nằm trên một chiếc ghế dài.
Bên ngoài cửa sổ tuyết bay, bên trong uống trà hoa quả nóng.
Oanh Nhiên đọc “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết”, Từ Ly Lăng đọc “Ma tôn bá đạo yêu ta” – đây là cuốn sách Oanh Nhiên mua lúc trước, nàng chỉ mới đọc một nửa mà hắn đã sắp xem xong.
Lúc nghỉ ngơi không đọc bí tịch nữa, Oanh Nhiên cố tình trêu chọc hắn: “Sau khi nữ chính chạy trốn thì sao rồi?”
Từ Ly Lăng: “Bắt về, cãi nhau, chạy trốn. Lại bắt về, cãi nhau, chạy trốn. Bắt không được, ma tôn trút giận lên thuộc hạ, nói nếu các ngươi không tìm thấy nàng thì dâng đầu tạ tội.”
Oanh Nhiên: ...
Rõ ràng nàng thấy cuốn thoại bản này khá hay, sao qua miệng hắn lại thành ra vậy?
Nàng hỏi: “Người ma đạo của chàng sẽ làm vậy thật à?”
Từ Ly Lăng: “Cái gì?”
Nàng châm chọc: “Dây dưa không thôi, giận cá chém thớt lên đầu người khác.”
Từ Ly Lăng không đáp.
Oanh Nhiên nhớ lại giọng điệu của hắn khi thuật lại cốt truyện, thầm nghĩ có lẽ hắn thấy hành động đó quá buồn cười nên không hỏi tiếp, cúi đầu xem bí tịch tiếp.
Đất trời chậm rãi trôi đi trong sự yên ả, dễ chịu.
Oanh Nhiên đang ngưng thần diễn luyện công pháp trong đầu thì mơ hồ cảm giác được dấu hiệu đột phá.
Bỗng bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu hô đứt quãng: “Vì sao, luôn, chọn ngày thế này, mà ra ngoài? Thời tiết này, rất có lợi, cho minh vật ma đạo!”
“Nàng ta vốn là linh hồn nên về Hoàng Tuyền, ở lại nhân thế quá lâu, nên hiện giờ ngay cả ánh trăng ánh sao cũng có thể tổn thương nàng. Hết cách rồi, nàng chỉ có thể hiện thân trong những ngày như vậy mà thôi.”
Đó là giọng nói của Triệu Hàm Nguyệt, âm thanh trầm thấp ẩn chứa sự áy náy.
“Nhưng không phải, nàng, không muốn hiện thân sao?”
Các tu sĩ thở hổn hển.
Oanh Nhiên khựng lại, đặt bí tịch trong tay xuống, không còn tâm trạng đọc sách.
Nàng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống lầu.
Mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Giữa vòm trời sương tuyết, một hàng tám người đang dẫn dụ Minh Ma từ khắp nơi dồn về đại trận bày trước khách đ**m của bọn họ.
Tám người vào trận, thỉnh thoảng ánh sáng chợt lóe lên, ngăn cách Minh Ma ở bên ngoài.
Mỗi người trong số sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo trấn giữ một mắt trận, hợp lực chống đỡ.
Triệu Hàm Nguyệt lấy vòng ngọc ra, vội vàng nói chuyện. Nàng ta càng nói càng gấp, giọng nói càng cao.
Đến cuối cùng gần như gào ra máu: “Lần này ta đã liên lụy các đạo hữu đi cùng chỉ vì ngươi. Nếu ngươi còn không ra thì ta sẽ không giúp ngươi gặp hắn lần thứ ba nữa đâu!”
Mặc dù Triệu Hàm Nguyệt có lòng ngăn chặn đại hoa cho huyền đào, nhưng nàng ta xuất thân tôn quý, từ nhỏ đã được bao người vây quanh nên tính tình cao ngạo.
Oanh Nhiên khẽ đặt tay lên song cửa sổ quan sát.
Rất lâu sau đó, giữa gió tuyết xuất hiện một bóng người mặc huyền bào, tỏa ra sát khí uy nghiêm, ma khí âm trầm.
Hắn ta cất giọng hùng hồn nặng nề, cười nói: “Triệu cô nương, ngươi không có cơ hội giữ mạng thứ hai đâu.”
Vẫn không thấy linh hồn trong vòng ngọc.
Triệu Hàm Nguyệt suy sụp, bàn tay cầm vòng ngọc buông thõng. Nàng ta xoay người thì thầm gì đó với các tu sĩ Âm Dương đạo đã giúp đỡ mình, có vẻ là nói xin lỗi.
Nàng ta lấy một món tiên khí ra, trông có vẻ là pháp khí bảo mệnh do sư trưởng cho nàng ta.
Các tu sĩ Âm Dương đạo ngay lập tức chuẩn bị sẵn sàng thu trận trốn chạy.
Quan Dập hộ trận, khéo léo tránh đối đầu chính diện với Trương Phục Huyền.
Trương Phục Huyền càng tiến lại gần.
Oanh Nhiên ngoái đầu lại nhìn Từ Ly Lăng, thấy hắn vẫn đang đọc “Ma tôn bá đạo yêu ta”.
Nàng nhẹ đá hắn một cái: “Con trai chàng tới rồi kìa.”
Từ Ly Lăng: “Ta không có con trai.”
Nhưng hắn vẫn đứng dậy, đặt thoại bản xuống rồi bước tới bên cạnh nàng.
Oanh Nhiên nhìn xuống dưới lầu, ngưng thần đề phòng Quan Dập gặp nguy hiểm.
Bỗng trong trận tuyết mịt mù xuất hiện thêm một bóng hình.
Nàng ta mặc y phục màu trắng, mơ hồ tựa như tuyết hóa thành, cầm dù trắng đứng sau lưng mọi người, quay lưng về phía Trương Phục Huyền.
Tất cả mọi người đều chưa phát hiện, lo cảnh giác Trương Phục Huyền.
Chỉ riêng Trương Phục Huyền đột nhiên khựng bước, đôi đồng tử co rụt.
Ngỡ như cả thế giới của hắn ta đã dừng lại vào thời khắc này.
Nàng ta chậm rãi nâng dù lên, để lộ gương mặt bên dưới.
Khuôn mặt người thiếu nữ sinh động, hoạt bát trong giấc mơ của Oanh Nhiên nay đã không còn rạng rỡ như xưa.
Chỉ còn lại nét mặt đượm thê lương và nỗi buồn khôn nguôi.
Nhóm người Triệu Hàm Nguyệt phát hiện Trương Phục Huyền khác lạ thì lập tức ngoái đầu nhìn lại, bọn họ mừng rỡ khi thấy nữ tử đứng trong tuyết.
Triệu Hàm Nguyệt bước nhanh tới, cao giọng nói: “Chúng ta đã hứa rồi, ta giúp người gặp hắn, người giúp ta khuyên hắn về ở ẩn, không làm chuyện ác cho ma đạo nữa.”
Huyền Hoa do dự: “Ta...”
Giọng nói của quỷ hồn nhẹ như gió, nhưng đối với tu sĩ Âm Dương đạo thì nó còn rõ ràng hơn tiếng người.
Hiển nhiên Oanh Nhiên cũng nghe rõ mồn một.
Triệu Hàm Nguyệt vòng ra trước người nàng ta: “Ngươi sao vậy?”
“Ta...”
Triệu Hàm Nguyệt vội vàng la lên: “Ngươi cái gì, ngươi định lật lọng?!”
Huyền Hoa bỗng nhiên cao giọng: “Ta... Còn có thể về nhà cùng Tiểu Hạnh của ta không?”
Trương Phục Huyền đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.