Tuyết trắng rơi xuống mái tóc đen và huyền bào của hắn ta, mãi chẳng có câu trả lời nào vang lên.
Triệu Hàm Nguyệt ngẩn người, một lát sau nhìn về phía Trương Phục Huyền, đột nhiên hiểu ra...
Hắn ta sẽ không từ bỏ cơ đồ ma đạo của mình chỉ vì Huyền Hoa.
Huyền Hoa cúi người thật sâu với nàng ta: “Xin lỗi, Huyền Hoa không thể báo ân. Các ngươi đi đi, Huyền Hoa sẽ dùng tàn hồn này bảo vệ các ngươi về nhà an toàn.”
Triệu Hàm Nguyệt mở miệng định nói gì đó với Trương Phục Huyền, nhưng cuối cùng chỉ hỏi: “Vì sao?”
Trương Phục Huyền không nói gì, đứng bất động giữa bão tuyết lạnh lẽo khôn cùng.
Oanh Nhiên nghĩ, không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Triệu Hàm Nguyệt khó thở, sốt ruột tiến hai bước về phía Trương Phục Huyền, tức giận hỏi: “Nàng không phải thê tử của ngươi à? Không phải ngươi vẫn luôn tìm nàng sao? Ngươi đã tìm nàng tám trăm năm rồi, bây giờ nàng đang đứng trước mặt ngươi, ngươi được như ý nguyện rồi, ngươi còn do dự gì nữa?”
“Không phải lúc trước ngươi nhập ma vì nàng sao?”
Trương Phục Huyền bình tĩnh hỏi ngược lại Triệu Hàm Nguyệt: “Liên quan gì đến ngươi?”
Triệu Hàm Nguyệt sửng sốt.
Dường như Trương Phục Huyền đang cân nhắc gì đó. Cuối cùng sau khi suy nghĩ xong, hắn ta thu đao, tiến lại gần Huyền Hoa: “Đương nhiên chúng ta có thể về nhà cùng nhau.”
“Ta vẫn luôn dùng quan tài cực hàn bảo dưỡng cơ thể của nàng rất tốt. Suốt tám trăm năm quá, ngày nào ta cũng tìm kiếm cách hồi sinh nàng. Hiện tại ta đã có manh mối, mặc dù không biết hiệu quả thế nào, nhưng cho dù thất bại cũng không sao, nàng không cần sợ hãi.”
“Bây giờ ta đã là cốc chủ Bạt Ngục Cốc. Sau này cho dù nàng sống hay chết thì nàng đều là phu nhân cốc chủ Bạt Ngục Cốc.”
Huyền Hoa vẫn quay lưng lại, không hề nhìn hắn ta.
Bước chân nhẹ nhàng thu hẹp khoảng cách giữa hắn ta và Huyền Hoa: “Hiện tại nàng đang suy yếu, không nên hiện thế quá lâu. Có chuyện gì thì theo ta về rồi nói, được không?”
Huyền Hoa không dao động.
Ngay khi Trương Phục Huyền chỉ còn cách nàng ta mười bước, nàng ta bỗng mở miệng, vẫn câu hỏi cũ: “Chàng nguyện ý về nhà cùng ta không?”
Bước chân của Trương Phục Huyền chậm rãi dừng lại, cuối cùng đứng cách nàng ta tám bước chân.
Hắn ta nói: “Huyền Hoa, đã tám trăm năm trôi quá rồi.”
Huyền Hoa: “Ta biết.”
Hắn ta nói: “Tám trăm năm rất dài, mọi chuyện trên thế gian này đều sẽ thay đổi. Có lẽ nàng không tưởng tượng nổi ta đã trải qua điều gì, làm những gì trong suốt thời gian qua, hiện tại nàng còn nói với ta như vậy...”
Hắn ta cười.
Nụ cười bất lực như Trương Hạnh Sinh già nua trong giấc mộng của Oanh Nhiên khi đối mặt với thê tử của mình.
Nhưng vẫn có gì đó khác.
Hắn ta nói: “Nàng vẫn ngây thơ như xưa. Có những chuyện không tiện nói trước mặt người ngoài, chúng ta về nhà rồi hẵng nói.”
Huyền Hoa khẽ hỏi: “Nếu chàng không muốn về nhà cùng ta, vậy vì sao ta phải theo chàng về?”
Trương Phục Huyền nhíu mày: “Nàng đã quên năm đó nàng chết như thế nào rồi sao? Là huyền đạo hại chết nàng.”
Triệu Hàm Nguyệt đã biết chuyện này từ lâu nên không ngạc nhiên.
Quan Dập cũng vậy.
Chỉ có sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo giật mình xem tiếp.
Huyền Hoa: “Vậy thì sao?”
Trương Phục Huyền: “Nàng hỏi ta vậy thì sao?”
Huyền Hoa: “Vậy thì ta cũng phải giống chàng, giết sạch tu sĩ huyền đạo trên thiên hạ này sao?”
Trương Phục Huyền: “Nàng không cần giết bọn họ.”
Huyền Hoa bỗng run giọng: “Nhưng chàng sẽ giết.”
Trương Phục Huyền khẽ bật cười thành tiếng, tựa như xen lẫn chút mỉa mai: “Nàng vẫn thiện lương như thế. Cho dù huyền đạo lừa dối nàng thì nàng vẫn mềm lòng nương tay, không muốn rời khỏi huyền đạo, không muốn rời khỏi thành An.”
“Là ta sợ chàng...”
Giọng nói nàng ta rất nhẹ, nhẹ tựa như tuyết, khiến người ta suýt bắt không kịp.
Trương Phục Huyền nhìn chằm chằm bóng lưng vẫn luôn không chịu quay lại của nàng ta, trầm giọng nói: “Nàng sợ ta cái gì? Sợ ta sẽ tổn thương nàng sao? Chỉ cần nàng đi theo ta, ta bảo đảm nàng sẽ mãi mãi là thê tử của ta, mãi mãi không có phu nhân cốc chủ Bạt Ngục Cốc thứ hai!”
“Ta sợ chàng... Bị người khác bắt nạt.”
Tựa như một đứa trẻ, Huyền Hoa đưa tay che mắt, cơ thể hơi run: “Bên ngoài hỗn loạn như vậy, chàng chỉ là một y tu tuổi già sức yếu. Nếu chúng ta rời khỏi thành An thì biết an cư ở đâu? Người khác bắt nạt chàng thì sao bây giờ? Ta biết... Ta đánh không lại bọn họ mà!”
Đất trời đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
“Ta sợ chàng thành ma, giết nhiều ngươi như vậy, có vô số kẻ thù, rồi sẽ có một ngày... Không được chết tử tế, không có kết cục tốt, xuống mười tám tầng địa ngục, hồn bay phách tán, không có kiếp sau!”
Trương Phục Huyền mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Huyền Hoa hít sâu một hơi, lau đi vệt nước trên mặt rồi buông tay xuống, nhẹ giọng nói: “Ta hỏi chàng thêm một lần nữa. Chàng có nguyện ý về nhà với ta không?”
Trương Phục Huyền đưa mắt nhìn vào đêm tối vô tận, lại nhìn nàng ta, vươn tay cười dịu dàng: “Có chuyện gì thì về với ta rồi nói sau, chúng ta có thể thương lượng lại mà.”
Lừa đảo.
Oanh Nhiên thầm nghĩ.
Huyền Hoa lắc đầu: “Ta sẽ không đi theo chàng.”
Trương Phục Huyền nhíu mày đưa tay về phía nàng ta, định bắt nàng ta lại: “Huyền Hoa!”
Huyền Hoa: “Chàng không phải Tiểu Hạnh của ta.”
Trương Phục Huyền khựng lại.
Cuối cùng Huyền Hoa cũng xoay người nhìn về phía Trương Phục Huyền.
Nàng ta bật cười: “Trông chàng thật giống Tiểu Hạnh của ta thời còn trẻ. Nhưng chàng không phải chàng ấy. Tiểu Hạnh của ta rất tốt bụng, rất nghe lời ta. Chàng ấy là đại phu, không biết lạm sát kẻ vô tội.”
“Mặc dù chàng ấy không nói, nhưng ta biết chàng rất yêu ta.”
“Ánh mắt chàng ấy nhìn ta luôn rất dịu dàng và trân trọng. Cho dù ta làm sai chuyện gì, ta gây rối vô cớ, cãi nhau với chàng, thì ánh mắt của chàng ấy vẫn cười với ta.”
“Chàng thì khác...”
“Đôi mắt của chàng lạnh quá. Lúc nhìn ta, lạnh quá...”
Ánh mắt Trương Phục Huyền dao động, rồi bỗng nhiên không nhìn Huyền Hoa nữa.
Oanh Nhiên nghĩ: Thật không biết hắn ta đang nghĩ gì.
Giống như đôi khi nàng cũng không biết Từ Ly Lăng đang nghĩ gì.
Huyền Hoa hành lễ với đám người Triệu Hàm Nguyệt, dịu giọng nói: “Các ngươi đi đi, đa tạ các ngươi. Thật sự xin lỗi, Huyền Hoa chỉ là một tàn hồn không thể báo đáp đại ân, chỉ mong kiếp sau có thể bù đắp.”
Nàng ta cúi người thật sâu.
Triệu Hàm Nguyệt không lập tức rời đi.
Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo cũng do dự.
Quan Dập nhìn chằm chằm Trương Phục Huyền, dường như đang nhìn xuyên qua hắn ta để nghĩ tới ai đó.
Một thoáng im lặng.
Nhưng một thoáng này lại dài như năm tháng.
Cuối cùng Triệu Hàm Nguyệt cũng cầm vòng câu hồn đến gần Huyền Hoa: “Đi thôi, chúng ta về Ất Huyền Đạo Nhất, ta tiễn ngươi vào luân hồi.”
Huyền Hoa ngạc nhiên, rồi cười nói: “Không cần đâu. Đa tạ ngươi, Triệu cô nương, ta sẽ tự đi.”
Triệu Hàm Nguyệt: “Ngươi không tự đi được đâu. Nếu không có vòng câu hồn và hoa Chu Phục có tác dụng an hồn thì ngươi sẽ tan biến ngay khi ánh mặt trời ló dạng!”
Trương Phục Huyền nghe vậy thì ngơ ngác, cuối cùng cũng một lần nữa nhìn về phía Huyền Hoa.
Một tu sĩ Âm Dương đạo nghẹn ngào rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà nói với Trương Phục Huyền: “Người chết phải xuống Cửu U Hoàng Tuyền, đợi Thiên Đạo luân hồi. Nếu người sống cứ cố chấp bám víu không chịu buông tay thì vong hồn sẽ khó yên giấc ngàn thu. Họ sẽ từ Hoàng Tuyền quay về nhân gian để giải u sầu cho người sống.”
“Suốt tám trăm năm, ngươi cứ luôn mong nàng quay về gặp ngươi. Nhưng thứ nàng nhìn thấy lại là một kẻ đã thay đổi hoàn toàn. Ngươi làm lỡ dở tám trăm năm luân hồi của nàng, đúng là hại nàng thảm thương!”
Dứt lời, đạo hữu Âm Dương đạo bên cạnh đã ghé mắt khâm phục nhìn hắn ta.
Bọn họ là tu sĩ Âm Dương đạo nên đều biết chuyện này, song chẳng ai dám nói thẳng.
Người trước mắt chính là cốc chủ Bạt Ngục Cốc, một trong hai ma tôn đương thời đấy!
Tên tu sĩ Âm Dương đạo kia nói xong thì cũng cứng người, cúi đầu hối hận.
Quan Dập nhíu mày, chẳng biết nghĩ gì mà sắc mặt càng thêm nặng nề.
Trương Phục Huyền nhẹ nhàng buông một câu với Huyền Hoa: “Không sao, ta có biện pháp dưỡng hồn, giúp nàng ngưng hồn.”
Một kẻ ma đạo, không phải Âm Dương đạo chính thống, thì có thể có cách gì cho được?
Chỉ sợ là phương pháp tà ma ngoại đạo!
Sáu tu sĩ Âm Dương đạo đều nhíu mày nhưng không dám nói.
Huyền Hoa: “Ta không cần.”
Trương Phục Huyền lại đến gần nàng ta, cuối cùng cũng chạm được bàn tay cầm dù: “Ta biết nàng lo lắng. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không dùng những biện pháp mà nàng không chấp nhận được.”
Trong lúc hắn ta nói chuyện, Huyền Hoa vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn ta. Sau khi hắn ta dứt lời thì dùng sức vùng hắn ta ra, lùi lại một bước: “Ta nói ta không cần!”
Tay hắn ta bị gạt ra, cây dù cũng rơi xuống đất.
Tuyết trắng bay xuyên cơ thể nàng ta.
Dường như nàng ta lại càng thêm tái nhợt trong suốt.
Triệu Hàm Nguyệt định bước tới nhặt dù, nhưng Trương Phục Huyền đột nhiên trừng mắt nhìn thẳng làm nàng ta giật mình đứng yên.
Tên tu sĩ Âm Dương đạo vừa chỉ trích Trương Phục Huyền mấp máy môi, cuối cùng vẫn không kìm được, giọng nói đã thôi oán hận, chỉ làu bàu: “Nàng yếu lắm rồi, càng tiếp xúc với đồ vật của nhân thế thì sẽ càng bị thương. Tuyết là tinh hoa của đất trời, nàng không thể chạm vào...”
Trương Phục Huyền nghe vậy thì im lặng bước tới nhặt dù.
Huyền Hoa: “Chàng không phải Tiểu Hạnh của ta...”
Nàng ta ngậm chặt miệng, không muốn nói gì thêm nữa. Nhưng dù sao linh hồn vốn đã bị tổn thương, sau khi chết cũng không được chữa trị, cuối cùng nàng ta vẫn không nhịn được mà nói ra những lời trong lòng.
“Chàng đã không còn yêu ta nữa... Tiểu Hạnh của ta rất yêu ta. Ta không muốn tin chàng là Tiểu Hạnh, ta không muốn tin!”
“Ta không muốn nhìn thấy chàng nữa, ta không muốn ở cùng chàng. Ta không muốn thấy đôi mắt chàng nhìn ta không chút dao động, chỉ có sự toan tính và cân đo lợi ích. Ta sợ, ta sợ...”
Nàng ta bịt miệng không muốn nói thêm, nhưng không ngăn được, nàng ta không ngăn được, “Ta sợ Tiểu Hạnh trong trí nhớ của ta sẽ biến thành bộ dáng chàng bây giờ. Ta không muốn, ta không muốn như vậy... Ta không biết chàng đã trải qua những gì, nhưng ta cũng không muốn làm chàng khó xử...”
“Nếu hiện tại chàng muốn làm ma tôn thì cứ làm đi. Coi như chưa từng gặp lại ta, và ta cũng chưa từng gặp lại chàng.”
“Tiểu Hạnh của ta vẫn là chàng trai lớn lên cùng ta, không dám trèo cây nhưng vì ta mà leo trèo hái quả, lúc nhỏ đã hứa sẽ chăm sóc ta cả đời, suốt kiếp, tới kiếp sau, và đời đời kiếp kiếp, trong mắt chỉ có ta...”
Nàng ta bịt miệng ngồi xổm xuống, tất cả lời nói đều hóa thành tiếng khóc.
“Tại sao lại như vậy... Chàng nhớ ta tám trăm năm, ta đều có thể cảm nhận được... Ta cũng tìm chàng tám trăm năm, nhưng ta không phân biệt được phương hướng, ta không biết mình đang ở đâu, không biết mình muốn đi nơi nào...”
“Nhân thế cứ đổi thay, ta chỉ nghĩ nếu tìm được chàng thì tốt rồi, nhưng vì sao lại vậy... Vì sao lại trở nên như vậy...”
Trương Phục Huyền cầm dù che trên đầu chắn tuyết giúp Huyền Hoa.
Hắn ta không đáp, chỉ nói: “Đi theo ta.”
Ba chữ đầy dứt khoát đến tàn nhẫn.
Oanh Nhiên siết chặt song cửa sổ, ánh mắt chùng xuống.
Triệu Hàm Nguyệt nghiến răng hung ác, một tay rút kiếm, một tay giơ vòng câu hồn về phía Huyền Hoa: “Mau tới đây, ta đưa ngươi đi.”
Cho dù đây không phải mong muốn ban đầu của nàng ta, cho dù bây giờ để Huyền Hoa lại cho Trương Phục Huyền thì sẽ có lợi hơn.
Nhưng nàng ta vẫn muốn đưa Huyền Hoa đi, muốn lưu giữ những ký ức mà Huyền Hoa trân trọng nhất như tâm nguyện.
Bởi lẽ đó là tất cả những gì còn sót lại đối với một tàn hồn.
Huyền Hoa nhìn về phía Triệu Hàm Nguyệt, không kịp lau đi giọt huyết lệ đầy mặt.
Tên tu sĩ Âm Dương đạo đã lên tiếng trước đó cũng cắn răng xông tới, hét lớn: “Huyền Hoa cô nương mau đi đi! Giải nỗi buồn cho người sống, để người chết được yên nghỉ, đó chính là bản tâm lập đạo mà mỗi tu sĩ Âm Dương đạo đều nên khắc ghi! A a a!!!”
Hắn ta sợ chết nên càng phải la lớn để tiếp thêm can đảm cho chính mình.
Năm tên tu sĩ Âm Dương đạo còn lại do dự, cuối cùng đều lao lên dẫu ai cũng sợ hãi.
Quan Dập đứng bên cạnh, tay đặt trên chuôi kiếm, mặt không biểu cảm.
Trương Phục Huyền lạnh lùng liếc nhìn bảy người đang lao đến, một tay nhẹ ném cây dù bay lên cao, nó lơ lửng trên đầu Huyền Hoa rồi chậm rãi rơi xuống.
Bóng đen của hắn ta tản ra, ngay lập tức xuất hiện trước mặt đám người Triệu Hàm Nguyệt, tay vận ma khí tung sát chiêu.
Nhóm người Triệu Hàm Nguyệt không thể tới gần, chẳng có sức kháng cự.
Huyền Hoa kinh ngạc định bước tới ngăn cản, nhưng vì quá suy yếu, lại dính tuyết, nên nàng ta không thể nhúc nhích.
Oanh Nhiên chống tay lên song cửa sổ, vận công định nhảy ra ngoài ngăn cản Trương Phục Huyền.
Từ Ly Lăng đột nhiên đè tay nàng lại.
Oanh Nhiên nhíu mày trừng hắn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn khoác thêm một chiếc áo choàng rồi bước vào đêm tuyết.
Vạt áo nho sinh tung bay giữa bão tuyết.
Ngón tay dài như kiếm ngưng tụ vô số ma khí, điểm thẳng vào giữa trán Trương Phục Huyền.
Đôi đồng tử của Trương Phục Huyền đột nhiên co rút dữ dội.
Chỉ trong chớp mắt, Oanh Nhiên đã thấy hắn ta bay ra xa, để lại một vệt máu thật dài trên đường phố trắng xóa, rồi phun ra một ngụm máu lớn.
Đám người Triệu Hàm Nguyệt cũng bị uy áp của ma khí đánh ngã xuống đất, xương cốt cả người đau đớn như bị nghiền nát.
Chiếc dù hạ xuống che trên người Huyền Hoa.
Từ Ly Lăng thu tay, thong thả chỉnh lại ống tay áo xộc xệch.
Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, nhuộm trắng cả đất trời.
Giữa màu trắng ấy có một vệt đỏ đậm trông vô cùng chói mắt.
Huyền Hoa hốt hoảng gọi: “Tiểu Hạnh!”
Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo kinh ngạc nhìn Từ Ly Lăng.
Một người mừng rỡ nói: “Ngươi là... Phu quân của Tần đạo hữu!”
Bỗng nghe Trương Phục Huyền ôm ngực đứng dậy, cung kính gọi hắn rằng: “Phụ thân.”
Vẻ vui mừng trên mặt sáu người đều cứng đờ, dần hóa thành sự sợ hãi.
*
Lời tác giả:
Sáu người: Tốt quá, là phu quân của Tần đạo hữu, chúng ta được cứu rồi [Hôn hôn]
Vẫn là sáu người: Chết rồi, là phụ thân của ma tôn, chúng ta hết cứu rồi [Mặt hề]