Các tu sĩ Âm Dương đạo đều đứng khựng lại chỗ, không dám nhúc nhích, im lặng như ve sầu mùa đông.
Đối đầu với Trương Phục Huyền, bọn họ còn có hy họng sống sót nếu dồn toàn lực chiến đấu.
Nhưng đối đầu với Từ Ly Lăng, trong đầu bọn họ chỉ còn lại nỗi sợ “nếu trêu chọc hắn thì nhất định sẽ chết”.
Từ Ly Lăng tiến lại gần Trương Phục Huyền.
Trương Phục Huyền cố chịu đựng cơn đau, hành lễ: “Phụ thân, sao ngài lại tới đây?”
Từ Ly Lăng: “Mẫu thân ngươi quan tâm ngươi, thấy ngươi như vậy nên sốt ruột.”
Trương Phục Huyền ngơ ngác, ngửa đầu nhìn lại.
Ở bên kia, các tu sĩ cũng ngẩng đầu nhìn quanh.
Cuối cùng khi ngưng thần phá giải cơ quan ảo giác trên ngôi nhà đối diện khách đ**m, bọn họ cũng nhìn thấy một nữ tử.
Nàng mặc váy ngủ lụa mỏng màu lục nhạt, khoác áo bông, nửa dựa vào cửa sổ, bĩu môi trừng ai đó.
Trừng... Bọn họ nhìn theo tầm mắt nàng, hóa ra là Từ Ly Lăng.
Sắc mặt Từ Ly Lăng bình thản, nhìn ngược lại nàng.
Nàng nheo hai mắt. Nếu hắn đang ở trước mặt nàng thì nhất định nàng sẽ đấm hắn hai cái.
Nhận thấy ánh mắt của mọi người, nàng xoay mặt cười với Quan Dập.
Gương mặt Quan Dập lộ ra vẻ vui mừng, vẫy tay với nàng, sau đó lại nghiêng đầu dò hỏi: Muội vẫn luôn ở trên lầu à? Sao không tìm ta?
Oanh Nhiên dùng ánh mắt trả lời: Lúc khác rồi nói.
Quan Dập gật đầu.
Tầm mắt của các tu sĩ đảo qua đảo lại giữa Quan Dập và Oanh Nhiên, thầm nghĩ quan hệ của nàng và Quan Dập tốt như vậy, chắc sẽ không giết bọn họ vì Trương Phục Huyền đâu nhỉ?
Lúc này, tất cả mọi người trên con phố dài đều chú ý đến từng hành động của nàng.
Họ mơ hồ nhận ra nàng mới là người đưa ra quyết định cuối cùng.
Nhưng nhìn sắc mặt nàng, bọn họ không biết ý định của nàng là gì.
Nàng nhìn về phía Huyền Hoa, lại nhìn sang Trương Phục Huyền: “Ta sẽ không ngăn cản ngươi mang Huyền Hoa đi.”
Trương Phục Huyền nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, gật đầu coi như chào hỏi với nàng.
Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo trông chán nản thấy rõ. Gương mặt Triệu Hàm Nguyệt đầy phẫn uất, nhưng cũng đành bất lực.
Trương Phục Huyền thoáng vui mừng bước nhanh về phía Huyền Hoa.
Huyền Hoa suy sụp cúi đầu dưới tán dù, thân hình mơ hồ, mái tóc dài rối loạn, tựa như cành hoa bị gió bẻ gãy.
Bỗng Oanh Nhiên nói tiếp: “Tuy nhiên ta muốn ngươi lập lời thề. Đợi Huyền Hoa khôi phục thần hồn và có đủ khả năng tự chọn con đường tiếp theo, ngươi phải để nàng tự quyết định, không được ép buộc nàng ở lại.”
Trương Phục Huyền ngẩn người.
Các tu sĩ cũng ngạc nhiên nhìn lên nữ tử trên lầu cao.
Ánh nến ấm áp hắt sau lưng nàng.
Giữa đêm tuyết dài đằng đẵng, nàng tựa như một bóng hình trong mộng đang nhìn xuống nhân gian.
Giọng nói Oanh Nhiên ôn tồn: “Nếu ngươi không đồng ý thì không được mang Huyền Hoa đi.”
Trương Phục Huyền cân nhắc giây lát rồi ngẩng đầu mỉm cười: “Được, ta thề.”
Hắn ta đồng ý quá nhanh khiến Oanh Nhiên không tin.
Mặc dù Từ Ly Lăng là ma, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận bản tính của ma xảo trá và âm hiểm.
Sắc mặt nàng không hề thay đổi: “Nếu ngươi làm trái lời thề, ta sẽ bảo Hoài Chân giết ngươi.”
Dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ vì khó tin.
Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo và Triệu Hàm Nguyệt thầm thở dài trong lòng.
Không ai coi lời nàng nói là sự thật.
Dù sao Trương Phục Huyền cũng là cốc chủ Bạt Ngục Cốc, ma tôn của ma đạo.
Sao Từ Ly Lăng có thể g**t ch*t một đại tướng ma đạo ngay trong thời điểm đại chiến huyền ma sắp nổ ra chỉ vì nàng được.
Duy chỉ Trương Phục Huyền đột ngột biến sắc, hơi do dự nhìn về phía Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng nói: “Nhà chúng ta luôn do mẫu thân ngươi quyết định.”
Nàng nói giết thì là giết.
Cả con phố lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Triệu Hàm Nguyệt thầm ngạc nhiên nhìn về phía nữ tử trên lầu cao.
Sắc mặt nàng bình thản, đôi mắt hạnh không cười cũng trong suốt, trông đến mà ôn hòa, dịu dàng.
Nhưng giá trị của nàng, quyết định của nàng, tất cả đều vượt qua dự liệu của Triệu Hàm Nguyệt.
Trương Phục Huyền không còn vẻ nhẹ nhàng nữa, nặng nề trả lời: “Vâng.”
Hắn ta chậm rãi tới gần Huyền Hoa.
Lúc đi ngang đám người Triệu Hàm Nguyệt, Oanh Nhiên lại nói: “Làm phiền Triệu cô nương thả bọn họ đi đi, đổi lại...”
Oanh Nhiên nhìn về phía Từ Ly Lăng.
Mục đích Triệu Hàm Nguyệt là muốn Trương Phục Huyền từ bỏ kế hoạch của hắn ta, nhưng chuyện này liên quan đến sự phát triển của ma đạo.
Mà nếu đã là chuyện liên quan đến ma đạo, Oanh Nhiên không muốn dễ dàng đưa ra quyết định thay Từ Ly Lăng.
Dù nàng không nói thì Từ Ly Lăng cũng hiểu ý nàng.
Hắn nói: “Trương Phục Huyền không được tiếp tục nghiên cứu Minh Ma đạo.”
Gương mặt Triệu Hàm Nguyệt lập tức mừng rỡ.
Oanh Nhiên thoáng ngạc nhiên, cảm thấy giao dịch này quá nặng nề. Nhưng nghĩ lại, nàng hiểu ra điều gì đó, không khỏi mỉm cười với Từ Ly Lăng.
Nàng xoay sang nói với Triệu Hàm Nguyệt: “Như Hoài Chân đã nói, không biết Triệu cô nương có hài lòng với giao dịch này hay không?”
Triệu Hàm Nguyệt làm gì có bản lĩnh giữ ai, thả ai. Mua bán có lời như vậy, đương nhiên nàng ta hài lòng.
Chỉ là...
Nàng ta cắn răng, vẫn muốn nói thêm vài câu: “Có thể. Tuy nhiên ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Oanh Nhiên: “Mời nói.”
Triệu Hàm Nguyệt: “Trương Phục Huyền đã thành ra như vậy rồi, vì sao lại cho Trương Phục Huyền và Huyền Hoa cơ hội nối lại tình xưa?”
Trong mắt nàng ta, Oanh Nhiên đưa ra thời hạn cho Trương Phục Huyền cũng là vì mục đích này.
Oanh Nhiên: “Đó không phải cơ hội. Mà là ngoại trừ hắn ta, còn ai có thể trợ giúp Huyền Hoa chữa trị thần hồn mà không tiếc bất cứ giá nào? Ngươi có thể không?”
Triệu Hàm Nguyệt cứng họng.
Oanh Nhiên lại hỏi sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo: “Các ngươi có thể không?”
Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo nhìn trời nhìn đất.
Nhất thời xúc động mà tức giận đánh nhau thì có thể, nhưng bỏ ra công sức và thời gian để nuôi dưỡng một hồn phách vốn không nên tồn tại lâu dài trên thế gian này, bọn họ đều không làm được.
Bọn họ còn phải tu đạo cho chính mình nữa.
Oanh Nhiên mỉm cười với Triệu Hàm Nguyệt.
Nàng không muốn dạy đời bất kỳ ai, nhưng Triệu Hàm Nguyệt chưa hiểu nhiều chuyện, lại ở địa vị cao, nên cuối cùng nàng vẫn nói thêm vài câu: “Với tình trạng hiện giờ của Huyền Hoa, nếu nàng ta trực tiếp vào Cửu U luân hồi thì khả năng cao sẽ nát hồn trên đường luân hồi.”
“Triệu cô nương, có lẽ trong mắt ngươi, tu sĩ huyền đạo chết vì đạo là lẽ đương nhiên. Vì xúc động nhất thời mà xung phong liều chết càng là chuyện sảng khoái, sống chết không oán. Nếu bây giờ để Huyền Hoa ở lại bên Trương Phục Huyền thì ấm ức cho nàng quá.”
“Nhưng nếu phụ thân ngươi bị bắt nhốt, ngươi sẽ chọn để ông ta chết hay để ông ta sống tạm, đợi một ngày đoàn tụ cùng ngươi?”
Mặc dù ví dụ này khiến Triệu Hàm Nguyệt khó chịu, nhưng Triệu Hàm Nguyệt cũng không phải kẻ ngu dốt, nàng ta hiểu ý Oanh Nhiên.
Nàng ta bỗng thất thần... Lời Oanh Nhiên nói thật giống những lời sư phụ từng dạy.
Sư phụ nàng ta là Ngọc Hư Phong vốn không muốn thu nhận nàng ta làm đồ đệ.
Nhưng vì chuyện của nhị sư huynh kiếp trước mà nàng ta ép buộc bái sư. Sau này sư phụ phát hiện nàng ta có ý định đối đầu Từ Ly Lăng thì đã nói: “Ngươi phải hiểu ngươi thật sự muốn làm gì. Chứ không phải vì nghe lời người khác, vì số đông làm thế, mà ngươi cũng phẫn nộ xông pha liều chết.”
Triệu Hàm Nguyệt âm thầm cân nhắc:
Kiếp trước Từ Ly Lăng không có phu nhân.
Và rất nhiều kiếp trước nữa, nghe nhị sư huynh nói Từ Ly Lăng vẫn luôn cô độc một mình. Cho dù nhị sư huynh có đồng liêu muốn cảm hóa hắn ta bằng tình cảm thì cũng không thể tiếp cận hắn ta nửa bước.
Chứ đừng nói đến tình yêu.
Từ Ly Lăng tàn nhẫn, lạnh lùng đến mức, nếu không phải nhị sư huynh vô tình chọn trúng thế giới này thì hắn ta nói cả đời này cũng không muốn đối đầu với hắn.
Vậy mà một ma như thế lại có thê tử.
Ban đầu Triệu Hàm Nguyệt cứ nghĩ Oanh Nhiên chỉ là món đồ tiêu khiển cho Từ Ly Lăng giết thời gian. Có lẽ hắn có chút thương yêu, nhưng chắc chắn không phải thật lòng.
Sau khi thử giao đấu với Oanh Nhiên ở Ất Huyền Đạo Nhất, cách Oanh Nhiên dịu dàng, nhỏ nhẹ, ỷ lại Từ Ly Lăng càng khiến nàng ta cảm thấy Oanh Nhiên là kẻ yếu ớt nghe lời và phụ thuộc Từ Ly Lăng.
Nhưng chuyện đêm nay đã nói cho nàng ta biết:
Đây là một nữ tử không tầm thường.
Thậm chí nàng có thể ảnh hưởng đến quyết định và hành động của Từ Ly Lăng.
Nếu xuống tay từ phía nàng...
Triệu Hàm Nguyệt suy tư.
Khi tỉnh lại, Trương Phục Huyền đã ôm Huyền Hoa cúi đầu rời đi.
Đêm đã khuya, tuyết vẫn rơi, gió nổi lên càng thêm rét buốt.
Oanh Nhiên vẫy tay gọi Từ Ly Lăng trở lại.
Từ Ly Lăng bật người về phòng.
Oanh Nhiên quan tâm nói với Quan Dập: “Mau về nghỉ ngơi đi, trời lạnh quá.”
Sau đó nàng giúp Từ Ly Lăng vừa về phủi tuyết trên người, đau lòng nói: “Người chàng lạnh quá, lát nữa đi tắm nóng nóng cho ấm...”
Từ Ly Lăng đồng ý, tiện tay đóng cửa sổ lại.
Mọi người trên con phố dài sửng sốt nhìn cánh cửa sổ khép lại một hồi lâu.
Quan Dập là người đầu tiên đi về khách đ**m.
Triệu Hàm Nguyệt im lặng đuổi theo.
Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo nối đuôi, nhớ lại Lục Đạo kiếm pháp mà Oanh Nhiên từng thi triển, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện.
Có người không nhịn được mà hỏi Quan Dập: “Đó là muội muội ngươi thật à?”
Quan Dập đắc ý: “Đương nhiên rồi.”
Bọn họ cảm thán, lại nói: “Vậy sao Thánh... Ặc...”
Bọn họ không biết phải xưng hô thế nào, dừng một lúc mới nói tiếp: “Hắn, muội phu ngươi ấy... Sẽ nghe lời muội muội ngươi thật à?”
Quan Dập im lặng một lát rồi cười nói: “Đương nhiên rồi. Trước đây ở huyện Vân Thủy, hắn giả làm thư sinh phàm nhân muốn sống cùng muội muội ta. Hắn kiếm tiền, hắn dệt vải, hắn giặt quần áo, hắn nấu cơm...”
“Vậy muội muội ngươi làm gì?”
“Chơi thôi.”
“Chỉ chơi thôi?”
“Chứ sao nữa? Cưới được Oanh Oanh nhà ta là phúc của hắn đấy. Cô nương tốt như Oanh Oanh nhà ta, dù gả cho ai cũng sẽ sống hạnh phúc. Nhưng nếu Từ Ly Lăng không gặp được Oanh Oanh nhà ta, hừ hừ...”
“Thì sao?”
“Thì hắn ta đến vợ cũng chẳng có!”
“...”
Sáu tên tu sĩ Âm Dương đạo đều cạn lời bĩu môi, thầm nghĩ y nói năng xằng bậy.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Hàm Nguyệt cũng là như vậy.
Nhưng nhớ lại chuyện kiếp trước nghe thấy, nàng ta nhận ra... Lời Quan Dập nói rất đúng.
*
Tuyết rơi suốt đêm, đến sáng mới ngớt.
Vì trời thật sự quá lạnh nên Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay đều trốn trong gian phòng tầng một không muốn ra ngoài.
Từ Ly Lăng định xuống nấu cơm, đun nước, nhưng Oanh Nhiên thấy xót nên bảo hắn đừng làm. Nàng lấy một ít lương khô lên lầu, định hâm nóng rồi dùng bữa qua loa.
Từ Ly Lăng cho ba đứa nhóc múp míp trong nhà ăn xong thì mới lên lầu.
Oanh Nhiên ở trong phòng đã hâm nóng thức ăn xong, định cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, chỉ ngủ rồi chơi. Bỗng thấy Từ Ly Lăng mang lò than và một ít thịt, rau lên.
Oanh Nhiên mừng rỡ khen hắn chu đáo.
Đặt lò than bên cửa sổ, bày nguyên liệu trên bàn thấp, vừa nướng thịt vừa ngắm tuyết trông đến mà thích ý.
Ngoài cửa sổ trắng xóa một vùng, hiếm có người ra phố.
Dấu vết đêm qua trên phố Tam Đường cũng đã bị trận tuyết lớn che giấu.
Sự việc Minh Ma đã được giải quyết. Oanh Nhiên ăn thịt do Từ Ly Lăng nướng: “Chắc vài ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi thành biên giới.”
Ban đầu nàng định nếu đã bại lộ thì sẽ nói chuyện với Quan Dập một chút.
Nhưng sáng Từ Ly Lăng nói tuyết sẽ không dừng trong ba ngày, lần này e là khó có dịp trò chuyện.
Oanh Nhiên nhớ lại đêm qua, Từ Ly Lăng đã bảo Trương Phục Huyền từ bỏ tu Minh Ma đạo.
Trước khi ngủ nàng vốn định hỏi Từ Ly Lăng, nhưng Từ Ly Lăng đi tắm, sau đó nàng quên mất.
Lúc này rảnh rỗi không có việc gì, nàng mới hỏi: “Chàng cố tình bảo Trương Phục Huyền rời xa ma đạo phải không?”
Như vậy Trương Phục Huyền sẽ có nhiều cơ hội bầu bạn với Huyền Hoa hơn. Có lẽ sẽ trở lại như Trương Hạnh Sinh như trước đây?
Từ Ly Lăng nướng thịt cho nàng: “Không phải nàng muốn vậy sao?”
Bởi vì biết nàng muốn cho nên hắn mới nói như vậy.
Trong lòng Oanh Nhiên biết rõ, nàng cười cong mắt với hắn, cúi đầu áp sát trán vào trán hắn.
Từ Ly Lăng hơi nâng cằm, thuận thế chạm vào môi nàng.
Oanh Nhiên cọ cọ chóp mũi hắn, hắn cắn nhẹ vào má nàng. Oanh Nhiên mếu máo cắn một cái vào môi hắn, ngay khi hắn định cắn lại thì vội vàng rút lui.
Nhưng nàng còn chưa kịp lùi lại thì hắn đã giữ chặt gáy nàng, hôn lên đôi môi.