Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 123

Hắn không cắn nàng.

 

Oanh Nhiên mừng thầm, nhưng ngay sau đó lại bị hắn cắn vào đầu lưỡi làm nàng kêu lên một tiếng.

 

Từ Ly Lăng thản nhiên buông nàng ra, tiếp tục nướng thịt.

 

Oanh Nhiên bực bội véo má hắn.

 

Hắn để nàng véo một lúc lâu rồi mới giữ tay nàng lại, tay kia ngăn vạt váy nàng rũ xuống lò than: “Cẩn thận.”

 

Oanh Nhiên bĩu môi, quay lại ghế dài, thoải mái nằm xuống. Hắn tiếp tục nướng thịt cho nàng, còn nàng ăn mâm xôi Từ Ly Lăng đã rửa sẵn.

 

Quả mâm xôi do bọn họ mua trên phố lần trước, giá rất đắt.

 

Bảy phần ngọt ba phần chua, hương vị thơm dịu, vô cùng ngon.

 

Oanh Nhiên ăn liền ba quả.

 

Liếc mắt thấy Từ Ly Lăng ngồi bên lò than, nàng vẫn quan tâm đút một quả bên miệng hắn.

 

Từ Ly Lăng há miệng ăn, thuận miệng cắn vào đầu ngón tay của nàng.

 

Oanh Nhiên hừ một tiếng, lại đút thêm một quả: “Không được cắn nữa.”

 

Nhưng Từ Ly Lăng vẫn cắn, lần theo ngón tay nàng cắn lên bàn tay, rồi đến cổ tay trắng như tuyết, qua lớp áo mỏng manh cắn nhẹ lên cổ nàng.

 

Oanh Nhiên bị đè xuống ghế dài không dậy được, cả hai giãy dụa ầm ĩ một hồi, khi ngửi thấy mùi than cháy khét, nàng mới lấy tay che môi hắn lại: “Đồ ăn sắp cháy rồi.”

 

Từ Ly Lăng thản nhiên đá đổ giá nướng trên lò, tiếp tục quấn quít triền miên cùng nàng.

 

Mái tóc dài lạnh lẽo của hắn rũ xuống, đôi lúc trượt vào vạt áo lỏng lẻo của nàng, lạnh đến mức nàng phải kêu lên. Đuôi tóc mềm mại như con rắn đen uốn lượn trên làn da trắng tuyết của nàng, không ngừng đung đưa theo động tác làm nàng vừa buồn cười vừa ngại ngùng.

 

Trong phòng vốn đã không lạnh, bây giờ dần ấm lên.

 

Chiếc ghế dài kẽo kẹt rung lắc, quần áo Oanh Nhiên bị mở ra phân nửa, chỉ lỏng lẻo khoác trên người.

 

Bất chợt nàng khẽ kêu lên một tiếng, đè tay hắn lại, giọng nói nũng nịu: “Đừng mà...”

 

Từ Ly Lăng: “Hửm?”

 

Đôi mắt tối đen của hắn nhìn chằm chằm nàng từ khoảng cách gần, theo động tác, nó như muốn nói: Nhưng phản ứng của nàng không giống như lời nàng nói.

 

Oanh Nhiên đỏ mặt, chỉ nghĩ là mình nóng: “Chàng lại không có cảm giác, một mình ta thì đâu thú vị.”

 

Từ Ly Lăng: “Nàng có cảm giác là được.”

 

Oanh Nhiên nhẹ giọng hừ lạnh, vẫn đẩy hắn ra. Nhưng bình thường nàng đã không mạnh bằng hắn, lúc này lại càng bất lực, không đẩy hắn ra nổi.

 

Ngoài cửa sổ tuyết lả tả rơi xuống đất không một tiếng động, nhưng lại có tiếng nước vang lên.

 

Oanh Nhiên vô tình liếc nhìn cửa sổ, vội vàng nói: “Đóng cửa sổ, đóng cửa sổ...”

 

Từ Ly Lăng: “Hôm qua lúc ta xuống lầu, đứng bên dưới cùng lắm chỉ có thể nhìn thấy bên cửa sổ, không thể thấy trong phòng được.”

 

Oanh Nhiên biết hắn lại cố ý trêu nàng, nóng nảy nhíu mày lại: “Đóng cửa sổ đi!”

 

Lúc này Từ Ly Lăng mới dùng một tay đè nàng xuống, ngửa người dậy, cánh tay dài phất một cái đóng cửa sổ lại.

 

Đóng xong, hắn lại cúi người xuống, còn định cười nhạo nàng. Oanh Nhiên liên tục mắng hắn không biết xấu hổ.

 

Từ Ly Lăng bị nàng chửi mà còn cười đắc ý, càng thêm hứng thú.

 

Oanh Nhiên dần mắng không thành tiếng, ôm cổ hắn cọ má, khẽ hỏi đầy thương tâm: “Thật sự không cảm thấy chút gì sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Vẫn có một chút.”

 

Oanh Nhiên khẽ “ừm” một tiếng, lẩm bẩm: “Có thể có một chút cũng tốt rồi...”

 

Nàng nằm thẳng trên ghế dài, hơi ngửa mặt. Lọn tóc rối như tơ trên lụa trắng, dính bệt trên thái dương ướt đẫm mồ hôi.

 

Từ Ly Lăng cúi đầu nhẹ hôn lên tóc, trán, đôi mắt, chóp mũi nàng. Đến khi hôn lên môi thì hắn dừng lại: “Có người tới.”

 

Oanh Nhiên hoảng hốt, ánh mắt mê man lập tức tỉnh táo hẳn: “Trương Phục Huyền?”

 

Từ Ly Lăng: “Là Quan Dập, còn dẫn theo một người.”

 

Oanh Nhiên thì thầm: “Tuyết lớn như vậy mà không ở nhà, lại chạy đến đây làm gì không biết.”

 

Mặc dù nói vậy, nhưng khi biết Quan Dập quan tâm mình, nàng vẫn nở nụ cười tươi.

 

Từ Ly Lăng: “Quan tâm nàng thật.”

 

Giọng điệu hắn lạnh nhạt, nhưng Oanh Nhiên nghe ra sự châm chọc, nàng cười hờn dỗi đẩy hắn một cái: “Mau đi mở cửa cho bọn họ đi.”

 

Từ Ly Lăng đứng dậy, chỉnh lại y phục, khoác áo ngoài rồi đi xuống lầu.

 

Oanh Nhiên vội gọi với theo hắn: “Mặc dày một chút, bên ngoài lạnh lắm.”

 

Từ Ly Lăng: “Chẳng phải nàng bảo ta mau đi sao.”

 

Oanh Nhiên trừng hắn một cái, chẳng buồn nói nữa.

 

Quần áo hắn dễ sửa sang, tóc cũng vốn để xõa, chỉ cần buộc lại là chỉnh tề. Hắn vào phòng tắm rửa tay, múc nước ấm cho nàng rồi mới đi xuống lầu.

 

Cả người Oanh Nhiên xộc xệch. Nàng phải đi rửa người rồi mặc lại từng lớp áo trong, đến khi quấn mình kín mít thì đã nghe thấy tiếng Quan Dập gọi muội phu.

 

Nàng thắt đai lưng, ghé vào cửa sổ nhìn thử.

 

Người đi cùng Quan Dập là Triệu Hàm Nguyệt.

 

Triệu Hàm Nguyệt nhạy bén phát hiện nàng, ngước mắt nhìn lên.

 

Oanh Nhiên gật đầu đáp lại, mỉm cười gọi: “Quan Dập, Triệu cô nương.”

 

Quan Dập vẫy tay với nàng rồi bước vào nhà chính cùng Từ Ly Lăng.

 

Nhờ cơ quan trong gian phòng tầng một mà nhà chính cũng rất ấm áp. Khi Oanh Nhiên xuống lầu, thuận tiện mang lò than xuống cùng.

 

Từ Ly Lăng thấy nàng bưng lò than, khi nàng còn đứng trên bậc thang lập tức đưa tay ra đỡ, đặt lò than sang bên cạnh bàn.

 

Quan Dập: “Nhà các ngươi cũng lạnh thật, trong khách đ**m ấm áp hơn nhiều.”

 

Oanh Nhiên bảo Từ Ly Lăng vào bếp nấu nước pha trà cho bọn họ: “Trên lầu ấm lắm.”

 

Tuy nhiên đó là phòng ngủ của nàng và Từ Ly Lăng nên không thể tùy tiện mời người ngoài bước vào được.

 

Quan Dập cũng biết vậy. Y cười đùa hàn huyên với nàng vài ba câu rồi im lặng.

 

Oanh Nhiên lại hỏi: “Sao hôm nay huynh lại lặn lội tuyết lớn mà đến thế này?”

 

Quan Dập: “Hôm qua ta đã biết muội sống ở đây, sao có thể không ghé thăm được. Muội tưởng ta giống muội à.”

 

Y bĩu môi đầy bất mãn.

 

Oanh Nhiên bất lực mỉm cười, vì có Triệu Hàm Nguyệt ở đây nên không tiện giải thích sự cảnh giác của mình.

 

Nhưng Quan Dập và Triệu Hàm Nguyệt đều không phải kẻ ngốc nên hiểu ý nàng.

 

Triệu Hàm Nguyệt nói rõ: “Ta biết ngươi đề phòng ta, hôm nay ta tới cũng là vì có chính sự muốn bàn với ngươi.”

 

Gương mặt Quan Dập đầy vẻ bất lực, ánh mắt nhìn về phía Oanh Nhiên như muốn nói: Y chỉ bị ép phải đưa Triệu Hàm Nguyệt đi cùng thôi.

 

Tối qua Triệu Hàm Nguyệt đến tìm y lúc nửa đêm, nói chuyện gần như trắng đêm làm y vô cùng phiền lòng. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng y mới đồng ý.

 

Lúc này Từ Ly Lăng bưng trà tới.

 

Triệu Hàm Nguyệt ngay lập tức im lặng.

 

Oanh Nhiên cũng muốn làm rõ lai lịch của Triệu Hàm Nguyệt, nàng nghĩ ngợi một lát rồi mời Triệu Hàm Nguyệt lên lầu.

 

Đương nhiên sẽ không mời nàng ta vào phòng ngủ, mà là vào gian phòng chính ở tầng hai, trong đó cũng đặt sẵn hai chiếc ghế dựa.

 

Oanh Nhiên nói một tiếng với Từ Ly Lăng rồi gọi Triệu Hàm Nguyệt: “Mời đi theo ta.”

 

Từ Ly Lăng không nói gì, chỉ ngồi xuống uống trà.

 

Quan Dập bắt chuyện với Từ Ly Lăng, nói về kiếm đạo và cố ý dây dưa nhờ Từ Ly Lăng chỉ giáo.

 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Oanh Nhiên đã đưa Triệu Hàm Nguyệt lên lầu.

 

Triệu Hàm Nguyệt lấy pháp khí ra thi triển trận pháp, khiến tầng trên và tầng dưới tách biệt, không nghe thấy tiếng nhau.

 

Oanh Nhiên mời nàng ta ngồi, rồi cũng tự ngồi xuống: “Triệu cô nương muốn nói gì với ta?”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Trước tiên thì ta phải xin lỗi vì đã khinh thường thất lễ với ngươi.”

 

Oanh Nhiên gật đầu, tỏ ý không sao.

 

Nàng thẳng thắn tiếp nhận lời xin lỗi, không hề giả vờ khách sáo.

 

Triệu Hàm Nguyệt thấy tâm tư nàng cởi mở thì càng thêm kính trọng: “Lời Tần đạo hữu nói đêm qua đã khiến ta hiểu thêm về tâm tư trong sáng của đạo hữu. Qua cách hành xử của đạo hữu, ta cho rằng đạo hữu có lòng thiện lương, ắt không đành lòng nhìn chúng sinh khổ nạn, tam giới diệt vong.”

 

Oanh Nhiên: “Triệu cô nương cứ nói thẳng.”

 

Triệu Hàm Nguyệt nghiêm mặt: “Tần đạo hữu cũng biết thân phận của phu quân mình chứ?”

 

Oanh Nhiên im lặng không đáp, đợi nàng ta nói tiếp.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Ngươi cũng biết phu quân của ngươi có thể sẽ hủy diệt thế giới?”

 

Sắc mặt Oanh Nhiên không đổi.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Ngươi biết hết?”

 

Nàng ta dừng lại một lúc rồi nói: “Nếu đã vậy, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta muốn mời Tần đạo hữu cùng ta ngăn chặn kiếp nạn ác ma diệt thế này vì chúng sinh.”

 

Oanh Nhiên hỏi: “Ngươi định ngăn chặn như thế nào?”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Thật không dám giấu, ta từng có một cơ duyên kỳ lạ, một vị khách ngoại lai đã nói với ta rất nhiều điều vượt ngoài nhận thức của người đời...”

 

Oanh Nhiên nghiêm túc lắng nghe, dần trở nên kinh ngạc.

 

Mặc dù Triệu Hàm Nguyệt không kể rõ chi tiết về cơ duyên đó, nhưng từ vài lời của nàng ta, Oanh Nhiên đã sáng tỏ: Hóa ra vị khách ngoại lai mà Triệu Hàm Nguyệt gặp gỡ cũng là một người thực thi nhiệm vụ.

 

Chẳng qua khi hắn ta tới, thần nữ và Oanh Nhiên đều không ở đây. Nói cách khác, đó không phải kiếp này, mà Triệu Hàm Nguyệt đã sống lại một đời.

 

Dường như người thực thi nhiệm vụ kia cũng vô tình lạc vào thế giới này, nhưng khác với Oanh Nhiên, hắn ta biết rất rõ danh tiếng của Từ Ly Lăng. Hắn ta là một người thực thi nhiệm vụ dày dạn kinh nghiệm.

 

Cho nên sau khi đến đây, hắn ta trực tiếp đình công, ăn bám Ất Huyền Đạo Nhất sống qua ngày.

 

Cũng nhờ đó mà hắn ta quen biết Triệu Hàm Nguyệt.

 

Sau đó không biết vì sao hắn ta lại kể cho Triệu Hàm Nguyệt biết rất nhiều chuyện liên quan đến Từ Ly Lăng và chính hắn ta.

 

Vốn dĩ hắn ta định chờ Từ Ly Lăng hủy diệt thế giới rồi sẽ rời đi khi nhiệm vụ sẽ kết thúc, nhưng chẳng hiểu vì sao lại chết trước Triệu Hàm Nguyệt.

 

Oanh Nhiên để ý từng cử chỉ, ánh mắt của Triệu Hàm Nguyệt khi nói chuyện, nghe ra được nàng ta đang giấu giếm một số chuyện quá khứ.

 

Triệu Hàm Nguyệt chỉ tập trung kể về Từ Ly Lăng.

 

Nhưng phần lớn những chuyện kể về Từ Ly Lăng, Oanh Nhiên đều đã biết.

 

Nàng thầm suy nghĩ về chuyện của Triệu Hàm Nguyệt. Có vẻ như giữa người thực thi nhiệm vụ kia và Triệu Hàm Nguyệt cũng có một câu chuyện riêng.

 

Oanh Nhiên như trôi vào cõi thần tiên.

 

Triệu Hàm Nguyệt nói xong, hơi nhíu mày nhìn chằm chằm nàng: “Chẳng lẽ Tần đạo hữu không tin ta?”

 

Oanh Nhiên hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi định làm gì?”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Ngươi cũng hiểu rõ sự nguy hiểm của Từ Ly Lăng rồi đó. Muốn giết hắn, chỉ dựa vào chúng ta thì hoàn toàn không thể. Ta nghĩ điều đầu tiên cần làm đó là ngăn cản hắn lấy lại hộp kiếm Sâm La.”

 

Oanh Nhiên nghiêm mặt: “Vì sao?”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Trong một kiếp khác, thật ra Từ Ly Lăng cũng đã tới Ất Huyền Đạo Nhất vào tháng chín năm nay. Song khác với hiện tại, lúc đó bên cạnh hắn không có ngươi.”

 

“Khi ấy, sau khi Ất Huyền Đạo Nhất phát hiện thân phận của hắn, hắn đã không chút do dự san bằng cả tòa thành Phi Tiêu. Kể từ đó, hắn chính thức tái xuất nhân gian, đại chiến huyền ma một lần nữa bùng nổ, châu Vân trở thành luyện ngục của tà ma.”

 

Oanh Nhiên suy nghĩ, có lẽ đây là chuyện xảy ra ở kiếp trước của Triệu Hàm Nguyệt.

 

Triệu Hàm Nguyệt âm trầm nói tiếp: “Sau đó khi bí cảnh tiên đạo xuất hiện, Từ Ly Lăng đã giết vào bí cảnh và lấy được hộp kiếm Sâm La. Hắn luyện hóa nó thành ma kiếm trừ đạo. Ma kiếm trừ đạo không tầm thường, có sức mạnh chém trời phá đất. Nếu chúng ta có thể ngăn chặn hắn lấy được ma kiếm thì cũng coi như giảm bớt một trợ lực lớn của hắn.”

 

“Còn sau đó phải làm thế nào...”

 

Ánh mắt Triệu Hàm Nguyệt lập lòe tia sáng, “Ta nghe vị khách ngoại lai đó nói, nếu hắn không ở đây thì có lẽ thế gian sẽ có thêm một vị thần nữ quyết tử quyết chiến với Từ Ly Lăng. Ta đã hỏi sư phụ và phụ thân, quả thật có người đó.”

 

“Mặc dù không biết vì sao hiện tại thần nữ vẫn chưa xuất thế, nhưng rồi bọn họ sẽ gặp nhau. Nếu chúng ta làm Từ Ly Lăng suy yếu, ta nghĩ, đến lúc đó phần thắng của thần nữ khi đối đầu với hắn sẽ lớn hơn.”

 

Triệu Hàm Nguyệt mong chờ hỏi Oanh Nhiên: “Ý ngươi thế nào?”

 

Oanh Nhiên lắc đầu: “Chẳng thế nào cả.”

 

Triệu Hàm Nguyệt ngẩn ra: “Kế hoạch của ta có gì không ổn sao?”

 

Oanh Nhiên tiếp tục lắc đầu: “Ta sẽ cùng chàng lấy được hộp kiếm Sâm La.”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Sau đó?”

 

Oanh Nhiên: “Không có sau đó.”

 

Triệu Hàm Nguyệt nhíu mày: “Ngươi... Giúp Từ Ly Lăng?”

 

Oanh Nhiên im lặng rất lâu, sau đó đến bên cửa sổ, nhìn tuyết rơi trắng xóa bên ngoài đường: “Nếu ta chưa từng nghe nói chàng thành ma như thế nào, chưa từng tận mắt chứng kiến chàng từng bước đi đến ngày hôm nay ra sao, có lẽ ta sẽ giúp ngươi.”

 

“Ta yêu tất cả mọi thứ trên thế gian này, cho dù có kẻ tham lam đáng ghét, có kẻ miệng đầy thị phi, nhưng cũng có người nặng tình trọng nghĩa, giữ vững bản tâm. Ngươi xem, mỗi một nhánh cỏ cành cây, từng bông tuyết trắng bay, tất cả đều đẹp đến thế.”

 

“Nhưng nếu ta là Từ Ly Lăng...”

 

“Ta sẽ chỉ biết căm ghét tất cả mọi thứ thuộc về thế gian này mà thôi.”

 

“Từ nhỏ chàng đã phải vào nam ra bắc, bảo vệ tám mươi hai thành trì châu Vân, từng cứu giúp vô số người, cũng từng vì chúng sinh mà trừ ma vệ đạo. Thế mà chỉ một ngày thành ma, tất cả mọi người đều chĩa mũi kiếm về phía chàng. Những người chàng từng cứu đều khinh thường, ghét bỏ, mắng nhiếc chàng. Hậu duệ của bọn họ sau này cũng một lòng mong chờ chàng chết.”

 

“Thần hồn của chàng bị tra tấn ngày đêm, năm giác quan dần dần suy thoái, kể từ khi sinh ra đã chẳng được ngủ ngon lần nào. Một ngàn năm... Chàng đau như vậy, mệt như vậy...”

 

“Đối với chàng mà nói, thế gian này còn có thứ gì đáng để lưu luyến đâu?”

 

Cả người Triệu Hàm Nguyệt cứng đờ, nói không nên lời.

 

Nàng ta cũng là một trong số những hậu duệ ấy.

 

“Ta sẽ không bao giờ giúp chàng hủy diệt thế giới, ta chỉ mong muôn đời thái bình.”

 

Oanh Nhiên khẽ bật cười, nhưng trong mắt lại phản chiếu gió tuyết thê lương: “Nhưng nếu chàng chỉ muốn chấm dứt tất cả nhân gian này, ta...”

 

“Sao có thể giữ chàng lại đây?”

 

Đôi mặt Triệu Hàm Nguyệt ánh lên sự giằng co, cố đè nén cảm giác hổ thẹn.

 

Những gì Oanh Nhiên nói, nàng ta đều biết.

 

Nhị sư huynh của nàng ta đã từng nói rõ ràng rành mạch những sự kiện bị huyền đạo che giấu, về việc Từ Ly Lăng thành ma.

 

Chỉ là...

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Nhưng người ngươi nói là Từ Ly Lăng. Còn phu quân của ngươi không phải Từ Ly Lăng.”

 

“Từ Ly Lăng đã chết vào năm mười bảy tuổi từ lâu rồi. Cho nên kể từ năm mười bảy tuổi, dung mạo của hắn không hề già đi.”

 

“Hiện giờ thứ ở trong thân xác đó là sức mạnh Thánh Ma.”

Bình Luận (0)
Comment