Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 124

Oanh Nhiên ngoái đầu nhìn lại, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.

 

Nhưng thoáng chốc, nàng nhớ ra ngàn năm trước khi nàng đòi thần nữ năng lượng, nàng ta đã nói Thánh Ma là một ý niệm, thế là bừng tỉnh.

 

Hóa ra là vậy... Chẳng qua thần nữ đã che giấu việc sức mạnh Thánh Ma bị rót vào cơ thể Từ Ly Lăng, nửa thật nửa giả đánh lừa nàng.

 

Oanh Nhiên vẫn duy trì nét mặt bình tĩnh: “Ngươi nghe ai nói chuyện này?”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Là nhị sư huynh nói cho ta.”

 

Oanh Nhiên: “Hắn ta nói gì?”

 

Triệu Hàm Nguyệt nghĩ có lẽ Oanh Nhiên không nắm rõ ngọn nguồn nên thuật lại rất tỉ mỉ: “Nhị sư huynh của ta nói, thật ra Từ Ly Lăng đã bị bỏ rơi kể từ khi sinh ra rồi.”

 

“Thánh thể tinh khiết và sức mạnh vô địch của hắn chính là nguồn gốc của mọi bi kịch đời này. Bởi vì hắn mạnh, cho nên ngay từ lúc mới sinh hắn đã bị Thiên Tiêu lựa chọn làm vật chứa cho sức mạnh Thánh Ma.”

 

“Bởi vì hắn mạnh nên chúng tiên Thiên Tiêu mới bồi dưỡng hắn mười lăm năm để hắn đủ sức chứa sức mạnh Thánh Ma, vắt kiệt giá trị của hắn gần như không còn. Lừa gạt hắn, lợi dụng hắn, biến hắn thành công cụ trừ ma vệ đạo, không có ngày nghỉ ngơi.”

 

Triệu Hàm Nguyệt siết chặt tay. Nàng ta vốn không giỏi che giấu cảm xúc, lúc kể lại cũng khó nén vẻ hổ thẹn: “Thật ra tất cả mọi người, kể cả cha mẹ, tộc nhân của hắn đều đã biết hắn sẽ bị ma linh nhập thể từ lâu. Cho nên không ai chịu thân thiết với hắn vì sợ nảy sinh tình cảm. Sai lầm duy nhất là khi ấy hắn quá xuất sắc, khiến người em ruột Từ Ly Trạch sinh lòng ghen tỵ.”

 

“Cha mẹ hắn sớm đã quyết định sẽ lừa hắn về thành Từ Ly vào ngày sinh nhật, hợp lực cùng chúng tiên rót sức mạnh Thánh Ma vào thân thể hắn. Nhân lúc hắn suy yếu nhất vì sức mạnh Thánh Ma đang giằng co với thần hồn, bọn họ kết hợp thánh ấn trừ ma và pháp chú sát giới để tiêu diệt cả hắn và sức mạnh Thánh Ma. Đến lúc đó hắn và sức mạnh Thánh Ma sẽ cùng nhau hóa thành tro bụi.”

 

“Tất cả đều vì sức mạnh Thánh Ma vốn là hóa thân của suy nghĩ nên bất tử bất diệt. Chỉ khi tìm được vật chứa để giam giữ nó, khiến nó có thực thể, thì mới có thể tiêu diệt. Mà người có thể giam giữ sức mạnh Thánh Ma chỉ có Từ Ly Lăng bẩm sinh vô cùng lớn mạnh.”

 

“Nhưng em ruột hắn Từ Ly Trạch lại không biết kế hoạch này, cũng không biết sự đáng sợ của sức mạnh Thánh Ma. Vì lòng ghen ghét, Từ Ly Trạch bị sức mạnh Thánh Ma hấp dẫn mà thả nó ra. Sau đó lại nghe lời sức mạnh Thánh Ma, dẫn Từ Ly Lăng đến Vô Ưu Nguyên. Sức mạnh Thánh Ma muốn đoạt xác Từ Ly Lăng, dùng giết chóc mở cửa nhà tù Hồng Hoang, hấp thu linh khí đất trời, một lần nữa phi thăng, hóa thành tư tưởng Thánh Ma có mặt ở khắp nơi, đạp nát thế giới này.”

 

“Đến lúc đó nó sẽ trở thành ác mộng trong ba ngàn thế giới, hấp thu ma niệm của ba ngàn thế giới và trở thành chúa tể vô biên của thế giới này.”

 

“Vì thế, ngoài dự tính của tất cả mọi người, Từ Ly Lăng mười lăm tuổi đã bị ma linh nhập thể ở Vô Ưu Nguyên. Lúc mọi người chạy tới chỉ đành tương kế tựu kế, hỗ trợ ma linh đoạt xác hắn, dự định sau đó sẽ vây bắt hắn rồi xử lý.”

 

Oanh Nhiên càng nghe càng nhíu mày thật chặt.

 

Câu chuyện không ai dám công khai ấy cũng khiến tâm trạng Triệu Hàm Nguyệt chùng xuống: “Nhưng lại ngoài dự liệu của mọi người, Từ Ly Lăng bị ma linh nhập thể vẫn giữ được ý thức của mình. Sau khi bị tộc nhân truy sát, hắn lập tức bỏ trốn.”

 

“Khoảng thời gian đó, vì bị ma linh ăn mòn nên ý thức của hắn thường xuyên mơ hồ, song vẫn luôn giữ được bản tâm. Cứ vậy, hắn vừa chạy trốn vừa bị chúng tiên và tộc Từ Ly đuổi giết theo lệnh của Thần Đế Vô Cực Thiên và Thiên Tiêu, đồng thời họ lan truyền tin tức hắn thành ma ra khắp nơi.”

 

“Cuộc bỏ trốn đó đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần hắn kiệt quệ. Hết lần này đến lần khác, hắn bị người đời phản bội, bị bắt về. Và cũng hết lần này đến lần khác, hắn lại ra sức chạy thoát.”

 

“Có vẻ khi ấy hắn vẫn tin tưởng bản thân có thể giữ vững bản tâm, cho dù thành ma thì cũng không bị tâm ma mê hoặc. Hắn vẫn tin mình là Từ Ly Lăng...”

 

Nói đến đây, giọng Triệu Hàm Nguyệt dần nhỏ đi, ánh mắt xa xăm nhớ lại người đã kể chuyện của Từ Ly Lăng cho mình nghe.

 

Lúc ấy nàng ta vô cùng chấn động.

 

Còn nhị sư huynh nằm trên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời xanh lam: “Nhưng sau đó, cuối cùng hắn cũng phát hiện em trai mình Từ Ly Trạch đã nhiều lần phản bội. Hắn phẫn nộ vì đến huyết mạch thân thiết nhất cũng đối xử với mình như vậy. Từ Ly Trạch cũng oán hận ngược lại hắn, hận vầng hào quang của hắn quá rực rỡ khiến người em thua kém mọi phần như hắn ta tự ti vô cùng. Rõ ràng là huynh đệ ruột thịt nhưng hắn ta có liều mạng đuổi theo thế nào cũng không sánh kịp, ngay cả dung mạo cũng thua kém vài phần, Từ Ly Trạch ghen ghét dữ dội.”

 

“Từ Ly Trạch nói với Từ Ly Lăng: “Giá như trên đời không có huynh thì tốt rồi. Mọi người đều mong huynh chết đi, huynh có biết không? Chẳng phải huynh là Huyền Ẩn Tiên Quân Từ Ly Lăng bảo vệ chúng sinh sao? Chúng sinh đều hy vọng huynh chết đi, vậy vì sao huynh không ngoan ngoãn tìm chết?”

 

“Từ Ly Lăng vốn đã bị tâm ma hành hạ, cơ thể trọng thương, cần được bổ sung cấp bách. Đối với ma, ăn thịt tu sĩ là cách bổ sung tốt nhất. Thế là dưới cơn giận dữ, hắn đã giết Từ Ly Trạch, sức mạnh Thánh Ma nhân cơ hội giành quyền điều khiển xé xác ăn thịt Từ Ly Trạch. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại thì trong tay chỉ còn lại cái đầu và nửa cánh tay của Từ Ly Trạch.”

 

Lúc ấy, Triệu Hàm Nguyệt nghe kể thì chỉ thấy khiếp sợ và ghê tởm.

 

Nàng ta nhìn về phía Oanh Nhiên.

 

Gương mặt Oanh Nhiên không hề lộ vẻ ghê tởm, chỉ có hoảng hốt.

 

Triệu Hàm Nguyệt nói tiếp: “Lúc đó ta hỏi hắn, có phải sau khi Từ Ly Lăng tỉnh táo lại thì sợ hãi lắm không. Hắn nói không, sau khi Từ Ly Lăng tỉnh táo đã vô cùng bình tĩnh xử lý Từ Ly Trạch. Bởi vì Từ Ly Lăng biết mình cần được bổ sung, và đó cũng là bắt đầu cho cú trượt dài vào vực thẳm của Từ Ly Lăng.”

 

“Sau đó, thành chủ thành Từ Ly nổi giận, phu nhân thành chủ oán hận thấu xương. Bọn họ tìm đủ mọi cách để bắt giữ Từ Ly Lăng, nhưng sau khi ăn thịt Từ Ly Trạch, Từ Ly Lăng đã càng thêm tỉnh táo, cũng càng thêm khó bắt.”

 

“Mãi đến khi thành chủ thành Từ Ly và phu nhân thay đổi kế hoạch, công bố không oán trách hắn, dùng tình thân để dụ hắn về thành. Lúc này hắn mới chịu quay về.”

 

Oanh Nhiên khó tin: “Chàng lại lần nữa tin tưởng cha mẹ mình sao?”

 

Lúc ấy Triệu Hàm Nguyệt cũng hỏi vậy, nhưng nhị sư huynh của nàng ta đã nói: “Không, hắn không tin, hắn cũng không khát khao thứ tình thân vốn đã xa cách ấy. Nhưng không đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại, hắn vẫn muốn tận mắt nhìn xem. Và... Hắn mệt rồi.”

 

“Hai năm chạy trốn, hắn vừa phải đối phó với vô số sự truy sát, vừa phải chịu đựng sức mạnh Thánh Ma ăn mòn thần hồn mọi lúc mọi nơi, tựa như muốn xé nát linh hồn hắn ra mà tra tấn. Nỗi đau đó chẳng kém gì lửa luyện hồn. Hắn mệt rồi, thật sự rất mệt, hắn muốn nghỉ ngơi.”

 

“Không ngoài dự đoán, cha mẹ hắn đã làm hắn thất vọng vô cùng. Bọn họ giả vờ quan tâm, đợi hắn chìm vào giấc ngủ thì gọi chúng tiên Thiên Tiêu và sư phụ hắn đến, cùng nhau móc mắt phải hắn ra để thi triển chú sát giới, khắc ấn chú trừ ma mà bọn họ đáng lý phải khắc từ hai năm trước lên người hắn.”

 

“Trong quá trình ấy, hắn đau đớn tỉnh lại, liên tục kêu cha gọi mẹ đang ghì chặt mình...”

 

Oanh Nhiên chợt nhớ lại, ở ngôi miếu hoang trong mơ, Từ Ly Lăng cũng đã gọi cha mẹ.

 

Hóa ra giấc mơ của hắn đêm đó lại là ác mộng này.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Nhưng ngay sau khi khắc xong ấn chú, bọn họ đang định móc mắt trái của hắn ra và thi triển chú sát giới lần hai để đảm bảo hắn đã hoàn toàn chết hắn, thì hắn lại vùng ra chạy thoát một lần nữa.”

 

“Năm ấy Từ Ly Lăng mười bảy tuổi. Cũng chính vào lúc đó, Từ Ly Lăng đã chết trên đường chạy trốn. Khi hắn trở lại nhân thế, hắn đã hoàn toàn thành ma. Khi đó đường thăng thiên lên Thiên Tiêu vẫn còn, hắn lao thẳng lên trời chém giết Thiên Tiêu, tàn sát hơn một trăm tiên nhân, dùng một trăm lẻ tám thiên linh thượng tiên để luyện thành đạo châu tiên cốt.”

 

“Kể từ đó, vạn ma quy phục, hắn trở lại ngôi vị tối cao của ma giới.”

 

“Mà cứ vậy, Từ Ly Lăng đáng thương ấy đã biến mất ở tuổi mười bảy rồi.”

 

Oanh Nhiên nhắm mắt, không nói gì.

 

Gian phòng chính tầng hai yên tĩnh như không có người.

 

Triệu Hàm Nguyệt cho nàng thời gian bình tĩnh, im lặng chờ đợi phản ứng của nàng.

 

Rất lâu sau đó, Oanh Nhiên mới hỏi: “Các ngươi chưa bao giờ cảm thấy hối lỗi một chút nào à?”

 

Nói rồi chính nàng cũng sửng sốt.

 

Bỗng nhớ ra, trước khi hủy diệt thành An, câu cuối cùng mà Từ Ly Lăng nói với mọi người cũng gần giống vậy.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Có, nhưng thì sao chứ? Tất cả đều là vì chúng sinh, vì huyền đạo, vì diệt trừ sức mạnh Thánh Ma. Nếu sức mạnh Thánh Ma không chết thì chúng sinh của ba ngàn thế giới sẽ lầm than.”

 

“Vị khách ngoại lai ấy từng nói với ta, ở một thế giới nào đó có một thứ gọi là câu hỏi nan giải. Đó là ngươi lựa chọn hy sinh một người để cứu rất nhiều người, hay lựa chọn hy sinh rất nhiều người để cứu một người.”

 

“Thần Đế đã lựa chọn vế trước. Vì chúng sinh, Từ Ly Lăng phải là người hy sinh.”

 

Oanh Nhiên: “Nhưng tại sao? Tại sao lại là hắn?”

 

Triệu Hàm Nguyệt không thể trả lời, cũng chẳng muốn đối mặt với câu hỏi này.

 

Nàng ta cố ý né tránh, nói tiếp: “Vì thế phu quân của ngươi không phải Từ Ly Lăng. Vị khách ngoại lai đã nói không ai có thể chống lại sức ăn mòn của sức mạnh Thánh Ma. Có lẽ sau lúc đó, Từ Ly Lăng vẫn còn sót lại một chút ý thức. Nhưng hiện tại hắn chắc chắn chỉ là sức mạnh Thánh Ma. Từ Ly Lăng đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này rồi.”

 

“Cũng vì thế, sức mạnh Thánh Ma là hóa thân của ma đạo, là kết tinh của tư tưởng ma đạo, nó cũng giống như Thiên Đạo, tuyệt đối không thể yêu bất cứ ai.”

 

“Vị khách ngoại lai nói, từng có một đồng liêu của hắn muốn dùng chiêu cảm hóa bằng tình cảm, nhưng kết quả còn chưa kịp tới gần thì đã bị giết.”

 

“Cho nên...”

 

Triệu Hàm Nguyệt nhìn chằm chằm Oanh Nhiên: “Ngươi đúng là một sự tồn tại khó tin.”

 

Oanh nhiên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt dần trở lại bình thường.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Nếu ngươi thương hại Từ Ly Lăng thì càng nên hợp tác với ta.”

 

Oanh Nhiên: “Không.”

 

Triệu Hàm Nguyệt sửng sốt, vô thức định tranh cãi với nàng.

 

Nhưng Oanh Nhiên đã đưa tay làm động tác “mời” tiễn khách.

 

Nói cả buổi mà vẫn không lay chuyển được Oanh Nhiên, Triệu Hàm Nguyệt không khỏi bực bội.

 

Song nghĩ tới sự bất phàm của Oanh Nhiên, lại đoán có lẽ Oanh Nhiên nhất thời chưa chấp nhận được sự thật.

 

Triệu Hàm Nguyệt nhẫn nhịn, chỉ nói: “Còn một thời gian nữa mới vào bí cảnh tiên đạo, ta sẽ chờ ngươi suy nghĩ lại. Cho dù ngươi lựa chọn thế nào thì đến lúc đó ta cũng sẽ cố gắng ngăn chặn thảm họa.”

 

Oanh Nhiên: “Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tự nộp mạng, kẻo uống công vị khách ngoại lai đó đã hy sinh cho ngươi.”

 

Triệu Hàm Nguyệt hoảng hốt chớp mắt một cái, sắc mặt trở nên phức tạp.

 

Nàng ta đã sớm biết bản thân có thể mang ký ức sống lại không phải điều ngẫu nhiên. Mà đó là món quà nhị sư huynh để lại cho nàng ta.

 

Nàng ta mím môi, bước nhanh xuống lầu.

 

Chẳng biết từ khi nào, Quan Dập và Từ Ly Lăng đã chạy ra sân. Oanh Nhiên nghe thấy Quan Dập đứng trong sân tầng dưới kêu một tiếng.

 

Nàng đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy Triệu Hàm Nguyệt đang nhanh chóng rời đi, Quan Dập đuổi theo sau lưng gọi nàng ta.

 

Còn Từ Ly Lăng...

 

Lại đang đắp người tuyết trong sân.

 

Cơn muộn phiền lập tức tan biến, Oanh Nhiên dở khóc dở cười nhìn hắn: “Chàng không lạnh à?”

 

Từ Ly Lăng ngửa đầu nhìn nàng: “Không lạnh.”

 

Oanh Nhiên thầm nhủ có hỏi cũng như không, hắn luôn đáp là không lạnh.

 

Nàng bước nhanh xuống lầu, vào phòng chính chạy về phía hắn, lao vào lòng hắn ôm thật chặt.

 

Một tay Từ Ly Lăng ôm nàng, tay còn lại giữ người tuyết đang đắp dở.

 

Oanh Nhiên sờ mặt hắn thấy lạnh buốt, giận dỗi nói: “Vậy mà bảo là không lạnh.”

 

Nàng kéo hắn đi vào trong phòng: “Sao tự dưng lại đắp người tuyết thế?”

 

Từ Ly Lăng: “Quan Dập nói hồi nhỏ mỗi khi tuyết rơi, nàng lại đòi đắp người tuyết. Nhưng thư viện có học sinh, tuyết đọng luôn bị quét sạch rất nhanh, cha nàng cũng không cho nàng nghịch tuyết.”

 

Oanh Nhiên: “Ừm.”

 

Nàng dắt hắn đi vào phòng, trước tiên xoa xoa đôi tay lạnh buốt của hắn, rồi sau đó rót nước ấm cho hắn cầm ủ ấm, tránh tê cóng vì thay đổi nhiệt độ đột ngột.

 

Nhưng hắn có từng bị tê cóng chưa nhỉ?

 

Oanh Nhiên nhớ lại, dường như chưa nhìn thấy hắn bị vậy bao giờ.

 

Từ Ly Lăng: “Hắn nói hắn lén dẫn nàng trốn ra ngoài nghịch tuyết, đắp người tuyết. Kết quả nàng mới đắp được phần chân thì đã than mệt, hắn hỏi không phải nàng muốn đắp người tuyết sao, nàng bảo vừa lạnh vừa mệt, thôi không đắp cũng được. Cuối cùng vẫn là hắn đắp giúp nàng.”

 

Quả thật là vậy...

 

Nàng chính là người như vậy đấy, nếu mệt mỏi, vất vả quá thì nàng cũng sẽ không vui, vậy hà tất gì phải làm?

 

Oanh Nhiên hơi xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng rồi lảng sang chuyện khác, hỏi hắn có thể bị tê cóng không.

 

Hắn đáp: “Không.”

 

Thế là Oanh Nhiên lập tức kéo tay hắn lại gần lò than sưởi ấm.

 

Đỡ tốn công.

 

Từ Ly Lăng nói tiếp: “Hắn nói hôm nay tuyết lớn, muốn đắp người tuyết cho nàng.”

 

Oanh Nhiên: “Vậy sao chàng chạy ra đó làm gì?”

 

Từ Ly Lăng: “Ta đắp giúp nàng.”

 

Oanh Nhiên bật cười thành tiếng, ngước mắt nhìn hắn.

 

Sắc mặt hắn vẫn bình thản, hoàn toàn không nhìn ra hắn nhỏ mọn như vậy, đến cả việc Quan Dập đắp người tuyết giúp nàng cũng không vui.

 

Oanh Nhiên x** n*n mặt hắn, dùng tay ủ ấm, trêu chọc: “Bên ngoài lạnh như vậy, huynh ấy thích đắp thì kệ huynh ấy, chàng là thư sinh phàm nhân mà lăng xăng làm gì.”

 

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Quan Dập đã quay lại. Y đóng cửa sân lại, nghe thấy Oanh Nhiên nói thì cất cao giọng: “Ồ, hắn là thư sinh phàm nhân, vậy ta là gì? Con cá yếu ớt dưới nước.”

 

Oanh Nhiên bị Quan Dập chọc cười: “Ta đâu nói thế.”

 

Quan Dập khịt mũi một cái rồi quay ra đắp người tuyết tiếp, đồng thời hỏi Triệu Hàm Nguyệt nói gì với Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên trả lời qua loa: “Nói chung thì nàng và ta không chung đường.”

 

Từ Ly Lăng cũng muốn đắp người tuyết. Oanh Nhiên kéo hắn một cái, nhưng không giữ chặt mà mặc hắn đi. Nàng lấy áo khoác phòng hờ treo trong phòng, khoác lên người hắn.

 

Quan Dập ra vẻ khó chịu, nói với Oanh Nhiên: “Nếu đêm qua nàng ta không nài nỉ liên tục, bảo mình gặp cơ duyên kỳ lạ, có chuyện quan trọng muốn nhắc nhở muội, thì ta đã chẳng đưa nàng đến gặp muội rồi.”

 

Sở dĩ Quan Dập tin lời Triệu Hàm Nguyệt nói, hiển nhiên là vì Triệu Hàm Nguyệt đã chuẩn bị và dự đoán chính xác vụ của Trương Phục Huyền.

 

Oanh Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi ngồi trước cửa phòng nhìn bọn họ đắp tuyết, đồng thời tán gẫu với Quan Dập.

 

Quan Dập vừa nói vừa cười với nàng, kể đủ chuyện kỳ thú dọc đường đi, lại nhắc đến Tần Hoán và Hứa Thu Quế, còn nổi hứng thuật lại nguồn gốc nhũ danh “Oanh Oanh” của Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên chưa từng nghe Tần Hoán và Hứa Thu Quế nhắc tới nguồn gốc cái tên này.

 

Bây giờ nghe Quan Dập kể mới biết hóa ra hồi đó mẹ nàng đọc “Tự truyện Oanh Oanh” nên muốn đặt tên nàng là Tần Oanh Oanh.

 

Cha nàng sợ ý nghĩa không tốt, vừa hay nàng sinh vào mùa xuân, nên đặt tên cho nàng là Oanh Nhiên. Nhưng nhũ danh vẫn là Oanh Oanh. Chữ Oanh ám chỉ chim xanh, mang ý nghĩa hạnh phúc và hy vọng.

 

Còn “Oanh Oanh truyện”, nói ra tuy ít người nghe, nhưng những phiên bản cải biên của nó thì ai cũng thuộc. Nó chính là nguyên tác của “Tây Sương Ký”.

 

Oanh Nhiên đã từng đọc qua.

 

Tuy nhiên không ngờ Hứa Thu Quế bình thường thích làm nữ công hơn đọc sách, lại cũng từng đọc cuốn thoại bản này.

 

Nói chuyện phiếm một hồi, sắc trời không còn sớm.

 

Người tuyết đã đắp xong, Quan Dập có linh khí hộ thân nên không dính tuyết.

 

Y liếc nhìn Từ Ly Lăng cũng đã đắp xong người tuyết và quay lại mái hiên.

Bình Luận (0)
Comment