Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 125

Lại nhìn Oanh Nhiên đang lau vạt áo dính tuyết cho Từ Ly Lăng và khẽ trách: “Đã bảo chàng đừng ra đó rồi, sao chàng có thể so sánh với người tu đạo...” Cứ như coi Từ Ly Lăng là thư sinh phàm nhân thật. Y lắc đầu thở dài.

 

Oanh Nhiên nghe thấy thì nhìn sang, hỏi y: “Huynh sao vậy? Thở dài cái gì?”

 

Quan Dập lắc đầu: “Hết cứu thật mà, bó tay.”

 

Oanh Nhiên nói đầy ẩn ý: “Huynh yên tâm đi.”

 

Quan Dập không nói gì, chỉ liếc nhìn Từ Ly Lăng một cái, không tiện nói rõ: “Không nói nữa, ta đi đây.”

 

Oanh Nhiên hỏi: “Không ở lại ăn cơm tối à?”

 

Quan Dập: “Phòng chính nhà muội lạnh quá, ta phải dùng linh lực giữ âm liên tục thì mới chịu nổi. Ta về khách đ**m hưởng thụ đây.”

 

Oanh Nhiên bị y chọc cười, ném khăn cho Từ Ly Lăng tự lau rồi tiễn Quan Dập đi về.

 

Vừa bước khỏi mái hiên thì Từ Ly Lăng đã bung dù đi theo, che tuyết cho nàng tiễn Quan Dập ra cửa.

 

Quan Dập xoay người nói từ biệt, bảo nếu mấy ngày nữa cũng tuyết lớn thì y sẽ không ra ngoài đâu.

 

Mười ngày nữa bí cảnh tiên đạo sẽ mở cửa, bảy ngày sau y phải đến cổng vào bí cảnh cùng các đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất.

 

“Đồng hoang vùng biên giới phía bắc trời rét, thú dữ hoành hành. Nếu muội và muội phu không ngại thì đi cùng bọn ta đi. Dù sao đến lúc đó cũng nhiều tán tu, có cả các đệ tử môn phái khác đi cùng, bọn muội trà trộn trong đó sẽ không bị chú ý đâu.”

 

Oanh Nhiên liếc nhìn Từ Ly Lăng, thấy hắn không ý kiến gì.

 

Thế là Oanh Nhiên đồng ý, dõi theo Quan Dập rời đi, rồi kéo Từ Ly Lăng cùng lên lầu về phòng.

 

Lúc này đã là hoàng hôn, Từ Ly Lăng lại đốt lò than mang lên, cùng nàng ăn uống trên tầng hai.

 

Vẫn là hắn nướng, nàng ăn.

 

Cửa sổ lầu hai lại được mở ra.

 

Oanh Nhiên nằm trên ghế dựa nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy bóng dáng Quan Dập đang chậm chạp bước tới cửa khách đ**m và đi vào.

 

Ánh mắt nàng bỗng trở nên mềm mại, trong lòng ấm áp.

 

Sau khi Quan Dập kể về nguồn gốc nhũ danh của nàng, nàng đã đoán được ý định lần này của y.

 

Mặc dù “Oanh Oanh truyện” là nguyên tác của “Tây Sương Ký”, nhưng hai câu chuyện lại không giống nhau hoàn toàn.

 

Trong truyện, Trương Sinh là kẻ bạc tình, còn Oanh Oanh là một nữ tử dứt khoát yêu ghét rõ ràng. Nàng yêu được, buông được, tuyệt đối không chấp nhận kẻ phụ bạc, cuối cùng gả cho người khác.

 

Mặc dù sau khi nàng lấy chồng, Trương Sinh vẫn dùng danh nghĩa huynh trưởng mà trăm lần cầu gặp, nàng cũng không thèm liếc nhìn kẻ bạc tình này lấy một cái.

 

Đêm qua Quan Dập vẫn luôn nhìn Trương Phục Huyền.

 

Có lẽ vì thấy Trương Phục Huyền và Huyền Hoa nên liên tưởng đến Từ Ly Lăng và nàng.

 

Y vẫn không yên tâm nên hôm nay cố tình mượn chuyện điển cố để nhắc nhở.

 

Oanh Nhiên cảm thán y có lòng, lại nghĩ:

 

Hóa ra người mẹ thường hay dạy nàng lấy chồng làm gốc vẫn luôn mong chờ nàng sớm yên bề gia thất; người cha luôn miệng tam tòng tứ đức lại âm thầm đặt kỳ vọng như thế về nàng.

 

Nếu gặp kẻ bạc tình, cho dù đã trao đi cả thể xác lẫn tinh thần thì vẫn phải dứt khoát buông bỏ, không để ái tình ràng buộc.

 

Oanh Nhiên nhìn sang Từ Ly Lăng, nghĩ hắn uyên bác biết rộng nên chắc chắn đã hiểu ý Quan Dập.

 

Từ Ly Lăng: “Nhìn ta làm gì?”

 

Oanh Nhiên giả vờ nghiêm túc: “Sau khi nghe Quan Dập nói xong, chàng không muốn nói gì à?”

 

Ví dụ như bày tỏ lòng chung thủy, ví dụ như dỗ dành nàng?

 

Đương nhiên nàng biết Từ Ly Lăng sẽ không làm như vậy, nàng chỉ cố tình chọc hắn thôi, hiếm lắm mới có cơ hội mà.

 

Từ Ly Lăng: “Nói gì?”

 

Chưa đợi Oanh Nhiên lên tiếng, hắn đã nói: “Nếu nàng rời bỏ ta, ta sẽ chết.”

 

Giọng hắn bình thản, cộng thêm sắc mặt điềm nhiên, làm Oanh Nhiên lập tức bật cười thành tiếng.

 

Biết hắn cố tình hùa theo mình, nàng mỉm cười dựa vào lòng hắn.

 

Nằm trong lòng hắn, nàng khẽ nói: “Chàng phải sống cho thật tốt, ta sẽ không rời bỏ chàng.”

 

*

 

Trong sân có hai người tuyết.

 

Người tuyết của Quan Dập chẳng biết đã bị Từ Ly Lăng đá tan từ bao giờ, chỉ còn lại con người tuyết do Từ Ly Lăng đắp.

 

Oanh Nhiên cũng chỉ mới tình cờ phát hiện khi ra cửa sổ hóng gió.

 

Nàng dở khóc dở cười.

 

Đúng như Từ Ly Lăng nói, trận tuyết lớn rơi suốt ba ngày mới dừng.

 

Trong ba ngày này, Oanh Nhiên và hắn ở lì trong phòng. Ngoại trừ tu luyện và đọc bí tịch thì toàn những trò dây dưa chẳng nặng chẳng nhẹ.

 

Có lúc nàng đang nằm trên ghế dài, tập trung nghiên cứu nội dung bí tịch, Từ Ly Lăng bất ngờ chen chúc chung một chiếc ghế nói muốn chỉ điểm nàng.

 

Oanh Nhiên bịt miệng hắn, muốn tự mình lĩnh hội.

 

Từ Ly Lăng l**m lòng bàn tay nàng làm nàng rụt tay. Hắn thừa cơ vùi mặt vào cổ nàng cắn nhẹ vào yết hầu, rồi dần dần đi xuống, kết quả nàng không đọc bí tịch tiếp được.

 

Ghế nằm đung đưa dữ dội, kêu lên kẽo kẹt. Ban đầu Oanh Nhiên còn sợ nó gãy, nhưng Từ Ly Lăng lại nói: “Gãy thì còn một chiếc.” Làm nàng á khẩu chẳng nói nên lời.

 

Cũng may mặc dù kêu kẽo kẹt nhưng ghế vẫn chắc chắn, không cần đổi cái khác.

 

Có khi lại là trên chiếc giường nguyệt động mới mua. Chiếc giường này chắc chắn hơn, cho nên dù có kêu thì cũng kêu rất nhỏ.

 

Chỉ một mình Oanh Nhiên bị hành hạ tàn nhẫn, trong lúc vừa hốt hoảng vừa bực bội, nàng bất ngờ nghĩ: Không phải hắn không có cảm giác sao? Sao càng ngày càng quá đáng...

 

Nàng nghĩ thế nào thì sẽ mắng ra miệng thế đó.

 

Từ Ly Lăng chẳng thèm kiêng dè trả lời nàng: “Chỉ cần nhìn nàng... Cho dù không có cảm giác thì cũng có niềm vui riêng.”

 

Phần bị hắn bỏ lửng toàn là những câu khiến nàng vừa thẹn vừa bực.

 

Nàng không muốn nhớ lại lần hai, vậy mà hắn nói nhẹ tênh như không có gì.

 

Cố tình trông hắn lại đứng đắn, hiền lành như vậy. Chỉ có đáy mắt u ám khó lường, như có như không bỡn cợt, làm phản ứng của nàng cứ như quá khích. Khiến nàng lúc thì mắng, lúc lại cố tình cào cấu hắn.

 

Hắn đều hưởng ứng, thậm chí còn phản ứng quá đáng hơn, bảo nàng càng làm vậy thì hắn càng hứng thú.

 

Có khi là ở những chỗ khác trong lòng... Thì càng không cần nhiều lời.

 

Tất nhiên cũng có nhiều lúc hắn chỉ ôm nàng cùng đọc sách, ngắm tuyết, tán gẫu, uống trà.

 

...

 

Ba ngày sau tuyết ngừng, nhưng thời tiết vùng biên giới vẫn rét buốt, tuyết đọng lại khó tan, vẫn chưa phải lúc thích hợp để ra ngoài.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vẫn ở trong phòng, sống những ngày như khi tuyết rơi.

 

Thời gian cứ thế trôi rất nhanh.

 

Oanh Nhiên cảm giác mình mới mơ màng ngủ mấy giấc, mà một hôm tỉnh dậy, nàng đã thấy Từ Ly Lăng đứng bên cửa sổ nhìn xuống phố.

 

Nàng bước tới, nhìn thấy một đoàn tu sĩ mặc đồng phục đệ tử màu xanh nhạt có huy hiệu Ất Huyền Đạo Nhất đang lũ lượt bước vào khách đ**m đối diện.

 

Oanh Nhiên giật mình, hóa ra hôm nay đã là ngày xuất phát theo lời Quan Dập.

 

Nàng vội vàng thu dọn đồ đạc, định đến khách đ**m tìm Quan Dập.

 

Nhưng Từ Ly Lăng vẫn thong thả: “Không cần vội. Đồ đạc đã thu dọn xong hết rồi, chỉ còn mấy thứ trong phòng này.”

 

Onah Nhiên cảm thấy yên tâm, biết dù mình mơ màng thì hắn vẫn để ý mọi việc.

 

Sau khi thu dọn mấy món đồ trong phòng cùng hắn xong, nàng mặc áo bông tộc Du Hoang vào.

 

Lúc xuống lầu thì phát hiện Từ Ly Lăng đã nấu canh gà và trà hoa quả nóng cho nàng.

 

Hắn để nàng ăn một bát canh nóng hổi cho ấm người trước, sau đó thu dọn phần còn lại để nàng ăn trên đường.

 

Oanh Nhiên bật cười, nhưng miệng vẫn nói: “Cần gì phiền thế, trên đường ăn chút lương khô hoặc khỏi ăn cũng được. Dù sao cùng lắm cũng chỉ đi một ngày rưỡi thôi.”

 

Từ Ly Lăng: “Trời hanh khí lạnh, trong canh gà và trà hoa quả đều có dược liệu đuổi hàn, nàng ăn thêm chút đi.”

 

Oanh Nhiên ấm lòng, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện nàng bị chảy máu mũi vì tiết trời quá khô.

 

Nàng kéo Từ Ly Lăng cùng ăn hai miếng.

 

Xong xuôi, hai người dắt ngựa bay, đưa Đại Hoa và Tiều Hoàng đi tập hợp với Quan Dập.

 

Đúng như Quan Dập nói, có vô số người đồng hành cùng Ất Huyền Đạo Nhất. Có rất nhiều tán tu và tông môn nhỏ đều đi theo.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng trà trộn vào trong đoàn.

 

Thỉnh thoảng cũng có kẻ nhận ra nàng là người đã thi triển kiếm pháp Lục Đạo ở Ất Huyền Đạo Nhất, nhưng tất cả đều bị Quan Dập đuổi đi trước khi kịp lôi kéo làm quen.

 

Cùng lắm Oanh Nhiên chỉ nghe thấy bọn họ túm tụm thì thầm vài câu, nhưng nàng không bận tâm.

 

Ra khỏi cửa thành, tiến vào đồng hoang.

 

Gió buốt như lưỡi dao thấu xương, tuyết rơi như cắt vào da thịt.

 

Trong cái giá rét tột cùng ấy, chẳng ai còn tâm trí nhiều lời, mỗi người đều thi triển hết sức để che chắn gió tuyết.

 

Vì đoàn người đông đúc nên có thể tụ hơi ấm, lại thêm Triệu Hàm Nguyệt, Quan Dập và bằng hữu thi triển kiếm khí hộ thân, Từ Ly Lăng thì dùng thân che chở nàng.

 

Oanh Nhiên mặc áo choàng tộc Du Hoang, chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn. Tuy vẫn lạnh nhưng đã đỡ hơn lần trước, không đến mức không chịu được.

 

Bọn họ hành quân suốt đêm không ngơi nghỉ.

 

Khi có dị thú đột kích, các đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất hoặc tu sĩ võ đạo bảo vệ bên ngoài đều hợp lực chém giết.

 

Tuy đi chậm nhưng an toàn.

 

Quan Dập: “Với tốc độ này, trưa mai chúng ta sẽ tới cổng vào bí cảnh tiên đạo. Đó là một di tích thần cung rất lớn, có trưởng lão trấn giữ và đại trận phòng ngự, vào trong là hết lạnh.”

 

Y bảo Oanh Nhiên cố gắng thêm chút nữa, đêm nay nàng phải vất vả không ngủ mà đi rồi.

 

Oanh Nhiên nói không sao.

 

Có Từ Ly Lăng ở đây, lại được cưỡi ngựa bay, nàng cũng không thực sự phải thức trắng đêm.

 

Nhân lúc ban đêm khi đội ngũ dừng chân chỉnh đốn, Từ Ly Lăng còn lấy canh gà ấm áp trong túi trữ vật ra cho nàng ăn.

 

Ăn xong, hắn lại cho nàng uống trà hoa quả nóng. Lấy vải lông quấn quanh người nàng, để nàng dựa vào lòng hắn nghỉ ngơi.

 

“Dù không ngủ được thì cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.”

 

Một tay hắn cầm dây cương, bảo vệ người nàng, một tay che mắt nàng lại.

 

Oanh Nhiên nhắm mắt, thả lỏng người dựa vào vòng tay hắn.

 

Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên vững vàng. Mặc dù không êm ấm và dễ chịu như trong phòng, nhưng so với những người đi chung thì nàng thoải mái nhất rồi.

 

Trần Huấn, Chu Phủ còn liếc mắt châm chọc Quan Dập: “Nàng có phu quân chăm sóc rồi, ngươi lo thừa quá.”

 

Quan Dập khịt mũi với bọn họ, khi xoay mặt lại cười lên.

 

Lo thừa mới tốt chứ.

 

Suốt dọc đường, Triệu Hàm Nguyệt luôn im lặng như suy nghĩ điều gì đó.

 

Qua đêm trời lại sáng, phía chân trời mờ sương hiện lên ánh mặt trời.

 

Oanh Nhiên nghe thấy tiếng trầm trồ của đám đông, cảm nhận được tia sáng nên mở mắt ra.

 

Giữa đất trời độc một màu trắng xóa, ánh mặt trời vàng rực như kẻ thành một đường thẳng. Ánh vàng rải rác tuyết bay, sáng rực cả vòm trời.

 

Những ngọn cỏ dính tuyết trắng đung đưa, mặt đất như biển sương có sóng bạc dập dềnh.

 

Trời cao bát ngát, đất rộng bạt ngàn, ngỡ như chốn tiên cảnh tráng lệ, hùng vĩ.

 

Oanh Nhiên cũng không khỏi cảm thán, ngửa mặt thì thầm với Từ Ly Lăng, bảo hắn ngắm nhìn phong cảnh cùng nàng.

 

Nàng nói: “Nếu khí hậu đồng hoang vùng biên giới phía bắc không khắc nghiệt đến thế thì sống ở đây một thời gian cũng không tệ.”

 

Từ Ly Lăng: “Có thể ở vào mùa hạ và mùa thu.”

 

Oanh Nhiên hỏi: “Vậy sao mùa xuân lại không được?”

 

Từ Ly Lăng: “Cũng được. Chỉ là màu xuân trăm thú đ*ng d*c, rất ồn ào.”

 

Gương mặt trắng nõn của Oanh Nhiên hơi đỏ lên, nàng xấu hổ cười một cái rồi thủ thỉ nói chuyện cùng hắn tiếp.

 

Quan Dập và hai người bạn, còn có Triệu Hàm Nguyệt, cứ tưởng bọn họ nói chuyện gì quan trọng lắm nên cố tình nghe lén.

 

Nhưng nghe ra toàn chuyện vớ vẩn.

 

Mặc dù vớ vẩn, nhưng không biết vì sao Oanh Nhiên vẫn lúc giận lúc cười, lúc thẹn lúc bực, dường như Từ Ly Lăng đang đánh đố cùng nàng.

 

Một lần nữa đám người Quan Dập bày ra vẻ mặt bất lực, lười chẳng buồn nghe nữa.

 

Đoàn người tiếp tục đi thêm hai canh giờ nữa thì bước vào một đồng cỏ xanh biếc.

 

Tuyết rơi bị một lớp kết giới vô hình ngăn cách bên ngoài.

 

Có người trong đội ngũ hò reo: “Tới rồi!”

 

Oanh Nhiên thở ra một hơi, cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

 

Nơi đây toàn là phế tích, chẳng còn cung điện, chỉ còn vách tường đổ nát.

 

Mọi người đóng quân tại đây đều tạm thời dựng lều để ở.

 

Quan Dập và Triệu Hàm Nguyệt nhận lệnh sư môn, phải đi báo cáo tình hình với trưởng lão trấn thủ nơi đây trước.

 

Quan Dập vừa rời đi, liền có đệ tử trấn thủ đến dẫn đoàn người về chỗ ở, mỗi nhóm ba mươi người.

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng trèo xuống ngựa bay, đi theo vị đệ tử dẫn đường băng qua doanh trại.

 

Vì đều là tu sĩ nên hiếm ai ăn mặc lôi thôi.

 

Doanh trại hơi ồn ào, có người tỉ thí luận đạo, nhưng đều có chừng mực.

 

Tuy nhiên có một khu vực hết sức yên tĩnh, tách biệt với mọi người. Tu sĩ trong doanh trại đều cố ý không đến gần nơi này.

 

Oanh Nhiên nhìn thấy huy hiệu huyền tinh treo trên mái lều lớn nhất, đáy lòng hơi chùng xuống.

 

Ngay sau đó, một nữ tử được hai đệ tử mặc áo bào huyền tinh hộ tống bước ra khỏi lều. Bọn họ đi về phía lều trại lớn nhất.

 

Dung mạo nữ tử xinh đẹp thanh tú, nhưng nửa gương mặt được che bằng mạng che màu trắng. Thấp thoáng thấy được vết thương dữ tợn bên dưới lớp mạng che, có vẻ nàng ta đã bị hủy dung.

 

Oanh Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy nàng ta, nhưng dường như đã đoán được đó là ai.

 

Bỗng, nữ tử dừng bước và nhìn về phía nàng... Không, nói đúng hơn thì là nhìn Từ Ly Lăng. Ánh mắt nàng ta lập tức tối lại.

 

Oanh Nhiên nghe thấy tiếng Đại Hoa hoảng hốt kêu lên trong đầu mình: “Là thánh nữ Thiên Túc Cung! Chết rồi, sao cô ta lại ở đây? Cô ta nhận ra Từ Ly Lăng đấy!”

Bình Luận (0)
Comment