Không chỉ Oanh Nhiên đang nhìn mà những tu sĩ đi cùng cũng hiếu kỳ nhìn quanh.
Vị đệ tử dẫn đội nhiệt tình giới thiệu: “Đó là đệ tử Thiên Túc Cung, bọn họ phụng mệnh thần nữ đến đây, tốt nhất đừng làm phiền họ.”
Trong đội có người hiểu biết về Thiên Túc Cung: “Nghe nói mặc dù người của Thiên Túc Cung đều là tu sĩ Âm Dương đạo, nhưng võ lực của đệ tử Thiên Xu Mạch và Khai Dương Mạch chẳng kém gì tu sĩ võ đạo chính tông đâu. Không biết có thật không?”
Đệ tử dẫn đội cười: “Thật đấy. Đệ tử Khai Dương Mạch chuyên tu võ đạo của Âm Dương môn, còn đệ tử Thiên Xu Mạch đều là thiên tài chân chính, văn võ song toàn. Vừa hay lần này toàn là đệ tử Thiên Xu Mạch đến. Sát trận do bọn họ bày ra không thua kém gì Ất Huyền Đạo Nhất đâu.”
“Nữ tử đeo mạng che đó...”
Có người phát hiện ánh mắt chăm chú của nữ tử phía xa.
Đệ tử dẫn đội: “Đó là Minh Đát, thánh nữ Thiên Túc Cung. Nàng từng đối đầu với Thánh Ma, cũng do đó mà bị hủy dung. Nhưng nàng ta sống sót khỏi tay Thánh Ma được đấy.”
Mọi người nghe vậy thì đều kính sợ, khen ngợi thánh nữ bất phàm.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Oanh Nhiên đã sớm siết chặt tay Từ Ly Lăng.
Cả người nàng căng thẳng, bảo Đại Hoa chuẩn bị sẵn sàng, nếu lát nữa thánh nữ vạch trần thân phận Từ Ly Lăng thì lập tức hỗ trợ nàng thoát thân.
Không thể để Từ Ly Lăng ra tay.
Nếu không tất cả mọi người ở đây đều sẽ mất mạng.
Từ Ly Lăng chẳng sốt ruột cũng chẳng hoảng hốt, ngược lại còn v**t v* mu bàn tay trấn an nàng.
Minh Đát trầm ngâm một lát, ấy vậy mà im lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía chiếc lều lớn nhất.
Trái tim Oanh Nhiên hãy còn treo lơ lửng, nàng nghi hoặc nhìn vào mắt Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng cầm tay nàng, tiếp tục bám sát đoàn người.
Đội ngũ dừng lại trước một chiếc lều lớn, phía trên treo bảng ghi rõ tán tu.
Đệ tử dẫn đội khách sáo nói: “Mọi người chịu khó ở đây hai ngày. Sáng sớm hai ngày sau bí cảnh sẽ mở cửa, mọi người có thể rời đi. Chúc cho tất cả đều gặp được cơ duyên tốt.”
Các tu sĩ đồng thanh cảm ơn.
Vào trong lều, bên trong có bàn ghế nhưng không có giường, rất sạch sẽ.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Oanh Nhiên kéo Từ Ly Lăng ngồi xuống gần cửa, muốn nói với hắn về chuyện Minh Đát nhưng ngại ở đây nhiều người nên không tiện mở miệng.
Bỗng nghe đám tu sĩ trong lều trò chuyện.
Bọn họ bàn từ việc giang hồ đồn thổi các đệ tử Thiên Xu Mạch Thiên Túc Cung tài hoa tuyệt thế cỡ nào, là thiên tài mạnh mẽ đáng sợ ra sao, lại nói đến việc thánh nữ Minh Đát là hậu duệ của tiên nhân Thiên Tiêu, rồi lại chuyển từ thánh nữ Minh Đát tới Thánh Ma.
Âm thanh trong lều lập tức nhỏ xuống.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau hạ thấp giọng: “Nhắc mới nhớ, nghe nói trước khi Thánh Ma thành ma cũng là một thiên tài ngàn năm khó gặp.”
“Đâu chỉ là thiên tài, mà còn là kiểu con cưng của trời khiến những kẻ tự nhận là thiên tài đuổi theo không kịp đấy. Hiện tại kiếm tiên là vô địch trong hạ giới, nhưng nghe đời cả đời cũng không thể sánh bằng thành tựu của Thánh Ma trước lúc thành ma.”
...
Ở châu Ý Vương, hầu như không ai biết sự tích của Thánh Ma.
Nhưng ở châu Vân, tán tu đều là những kẻ hành tẩu giang hồ nên ít nhiều gì cũng nghe nói vài câu chuyện, giai thoại mà thế đạo không cho phép lưu truyền.
Có thật có giả, khó mà phân biệt.
Tuy không có nhiều lời đồn liên quan đến Thánh Ma, nhưng càng bí ẩn lại càng khiến người ta phấn khích, vì vậy giờ đây ai cũng hào hứng nói chuyện rôm rả.
Oanh Nhiên nghe bọn họ kể chuyện, lúc thì ngạc nhiên khi lại buồn cười, lén nhìn Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng thản nhiên uống trà cứ như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
“Nói chứ, nếu Thánh Ma đã đạt đến đỉnh cao như vậy trong huyền đạo, phi thăng thành thần ở Vô Thiên Cực cũng chẳng phải nói chơi, vậy sao hắn ta lại thành ma?”
Sắc mặt Oanh Nhiên trở nên nghiêm nghị.
Vị tu sĩ có hiểu biết về Thiên Túc Cung trước đó nhỏ giọng nói: “Ta nghe nói, nghe nói thôi nhé... Chuyện này là một bí ẩn không lời giải từ ngàn năm trước. Tất cả những người biết đáp án đều đã chết rồi, cho nên không có lời giải được lưu truyền.”
“Nhưng các ngươi không thấy lạ à? Theo lời huyền đạo nói, những người biết đáp án đó đều bị tín đồ cuồng nhiệt của Thánh Ma g**t ch*t. Nhưng hiện tại chính ma đạo cũng không biết rõ về Thánh Ma nữa là. Chuyện đó... Có phải do bọn họ làm thật không?”
Đám tu sĩ suy nghĩ xa xăm, đưa mắt nhìn nhau.
Có người vội vã xua tay: “Thôi đừng nói bậy, đừng nói bậy! Ma đạo hành xử quỷ quyệt, ai biết bọn họ nghĩ gì? Sao chúng ta có thể biện hộ thay ma đạo hay Thánh Ma được?”
Cứ thế bọn họ bỏ qua chủ đề này, tiếp tục nói sang chuyện khác.
Cửa bỗng mở ra.
Trong lều lập tức căng thẳng đến mức hít thở không thông, mọi người nhìn về phía người mới tới.
Thấy là Quan Dập, Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, hỏi y đến đây làm gì.
Các tu sĩ thấy người quen thì cũng thả lỏng, song không nói chuyện phiếm nữa mà đả tọa tu luyện.
Quan Dập đến gọi Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đi cùng y.
Bọn họ ra ngoài, dắt ngựa bay, Đại Hoa và Tiểu Hoàng đang ở ngoài cửa theo.
Hai người đi theo Quan Dập tới một khu lều được ngăn cách, vào một túp lều nhỏ, bên trong có giường, có bàn, đầy đủ nội thất.
Quan Dập: “Đây là lều được sắp xếp cho ta, muội và muội phu cứ ở đây đi.”
Oanh Nhiên hỏi: “Vậy còn huynh?”
Quan Dập: “Ta ở cùng Trần Huấn và Chu Phủ.”
Oanh Nhiên sợ làm phiền bọn họ nên hơi do dự.
Nhưng Quan Dập lại nghiêm mặt, hạ giọng: “Ta nghe trưởng lão trấn thủ chỗ này nói, hình như Diệu Cảnh phái người đến, chuyên đề phòng muội phu vào bí cảnh đoạt kiếm. Nếu bọn muội ở trong lều lớn, lỡ đâu bị lộ thì sao?”
Oanh Nhiên nghĩ đến đám người Thiên Túc Cung vừa mới gặp, đành gật đầu nói cảm ơn Quan Dập.
Quan Dập cười: “Khách sáo với ta làm gì chứ.”
Y liếc mắt nhìn Từ Ly Lăng, gật đầu với hắn rồi ra ngoài tập hợp với đệ tử Ất Huyền Đạo Nhất.
Từ Ly Lăng chẳng để tâm, đi trải giường chiếu.
Oanh Nhiên cảm thán: “Cả đường đi, chúng ta đã nợ Quan Dập khá nhiều ân tình.”
Từ Ly Lăng: “Ta sẽ không giết hắn.”
Một lời hứa như thế đã đủ trả ân tình.
Hắn khom lưng bên mép giường, Oanh Nhiên lao tới đè đầu hắn xuống: “Chàng dám động đến huynh ấy!”
Đại Hoa và Tiểu Hoàng nằm trong góc nhịn cười.
Đám người vừa rồi còn ca ngợi Từ Ly Lăng là thiên tài mạnh mẽ cỡ nào, đáng sợ ra sao cả buổi trời.
Chẳng phải bây giờ vẫn bị Oanh Nhiên đè xuống đánh đấy sao?
Từ Ly Lăng chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục trải giường chiếu.
Oanh Nhiên vuốt lại mái tóc bị mình làm rối, đi sắp xếp mấy thứ lặt vặt bên cạnh, sau đó mệt mỏi nằm xuống chiếc ghế dựa Từ Ly Lăng mang theo.
Đêm qua bọn họ đã thức trắng đêm để lên đường, lúc này đột nhiên được thả lỏng, nàng lập tức buồn ngủ.
Từ Ly Lăng ra ngoài lấy nước nóng cho nàng rửa mặt, khi quay lại thì nàng đã ngủ.
Hắn bèn cúi người, nhẹ nhàng lau mặt và tay giúp nàng.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng thành thạo tự lăn đi, ra ngoài chen chúc cùng ngựa bay.
Ở trong lều, hắn giúp Oanh Nhiên cởi xiêm y để lau người.
Oanh Nhiên vô cùng mệt mỏi, ngủ không sâu nhưng mệt không mở mắt nổi.
Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận được tất cả, đôi khi vô tình nhẹ rên.
Đợi Từ Ly Lăng nhẹ nhàng lau người cho nàng xong, hắn thay áo ngủ và bế nàng lên giường ngủ.
Cánh tay nàng ôm lấy cổ hắn, không muốn buông, muốn kéo hắn xuống ngủ cùng.
Từ Ly Lăng dỗ nàng: “Lát nữa ta sẽ ngủ.”
Lúc này nàng mới buông hắn ra. Không biết bao lâu sau, cuối cùng hắn cũng lau người xong quay lại, nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng nhẹ nhàng vỗ lưng.
Oanh Nhiên ngủ một giấc đến chiều tối hôm sau.
Lúc tỉnh dậy tình Từ Ly Lăng đã thức từ lâu. Hắn hâm nóng trà hoa quả và canh trên lò than cho nàng trong lều nhỏ.
Theo lý thì ở đây ăn uống đa phần là thịt dị thú vùng biên giới phía bắc.
Nhưng Oanh Nhiên không quen nên vẫn ăn canh gà hầm do Từ Ly Lăng mang theo.
Thấy hắn xử lý thịt gà, Quan Dập và Đại Hoa đều thấy lạ.
Sao hắn lại nghĩ tới chuyện mang gà theo?
Nhưng nhớ lại Oanh Nhiên thích ăn gà.
Bỗng cảm thấy mọi chuyện đều hợp lý lạ lùng.
Tiểu Hoàng thấy nhiều rồi nên không ngạc nhiên.
Thậm chí bọn họ còn nuôi gà trong ngôi nhà ở huyện Vân Thủy.
Tưởng là Từ Ly Lăng thích gà, nên ban đầu mới nuôi gà, giết gà, làm chuồng gà à?
Đó là vì nàng thích đấy.
Từ Ly Lăng múc canh và cơm gà cho nàng. Oanh Nhiên vừa ăn vừa hỏi chuyện hôm trước chưa kịp hỏi: “Trước đây là thánh nữ đưa Mắt Thần Ánh Dương cho chàng đúng không?”
Từ Ly Lăng: “Ừm.”
Oanh Nhiên hỏi: “Nàng đầu quân cho ma đạo rồi à? Vì sao tình nguyện đưa đồ của huyền đạo cho chàng, thấy chàng cũng không báo cáo?”
Từ Ly Lăng: “Tổ tiên của nàng ta từng là tiên nhân Thiên Tiêu, hiện đang ở thành Thánh Ma. Trước đây nàng ta đến thành Thánh Ma, gặp lại tổ tiên của mình.”
Oanh Nhiên kinh ngạc, nghĩ rằng tổ tiên Minh Đát đã nói gì đó với nàng ta.
Nhưng nàng không định truy cứu, chỉ cần Minh Đát không đối địch với bọn họ là được.
Tối đó nghỉ ngơi sớm.
Hôm sau dậy sớm, lên đường vào bí cảnh tiên đạo.
Cổng vào bí cảnh là một cánh rừng rậm tăm tối, dây đằng quấn chằng chịt.
Đệ tử các đại tông môn như Ất Huyền Đạo Nhất hay Toàn Hành Tông đứng canh gác quanh cánh rừng, chỉ chừa một lối vào.
Từng người một phải kiểm tra thân phận thì mới được vào.
Oanh Nhiên cầm lệnh bài khách khanh của Ký Kiếm Phong tiến lên, tên đệ tử kiểm tra kinh ngạc quan sát nàng và Từ Ly Lăng: “Ngươi muốn mang theo phàm nhân này, con ngựa bay này, và... Mèo, chó? Cùng vào?”
Oanh Nhiên gật đầu.
Đệ tử kiểm tra lấy chuông Khiên Ma ra. Để đề phòng ma tu che giấu ma khí giả làm người phàm, chuông Khiên Ma không dò ma khí mà dò ma cốt.
Khi đi qua người Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay, chuông Khiên Ma không kêu, vì không phải ma nên được cho vào.
Chiếc chuông tới gần Từ Ly Lăng, cả Oanh Nhiên và ba con thú lông xù đều căng thẳng.
Thấy Từ Ly Lăng bình thản bước qua, Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nàng chột dạ kéo Từ Ly Lăng bước nhanh vào rừng.
Từ Ly Lăng nhắc nhở: “Cẩn thận.
Oanh Nhiên không hiểu ý hắn.
Nhưng vừa đặt chân vào cánh rừng, trời đất lập tức đảo lộn.
Khu rừng hóa ra không phải rừng rậm, mà là một khe nứt hư không kỳ dị thông tới di tích tiên đạo!
Gió lốc trong khe nứt gào thét dữ dội, còn hung hiểm hơn cuồng phong trên đồng hoang.
Oanh Nhiên nghe thấy có người bất ngờ hét lớn.
Tiếng hét của nàng bị kẹt lại cổ họng, còn chưa kịp bật ra thì Từ Ly Lăng đã kéo nàng vào lòng.
Hắn dùng cơ thể che chở nàng. Ngay lập tức nàng cảm thấy yên tâm, ôm chặt lấy hắn.
“A a a a a a...”
Có hai con thú nhỏ la hét ầm ĩ rơi xuống bên cạnh nàng.
Nhìn kỹ lại, hóa ra là Đại Hoa và Tiểu Hoàng.
Bên dưới là đại dương mênh mông vô tận.
Sắc xanh của đại dương mênh mông như xen lẫn những mảng đen đặc, sâu hun hút khiến người ta sợ hãi.
“Bõm” ba tiếng, ngựa bay, Tiểu Hoàng và Đại Hoa đều rơi xuống mất tăm.
Oanh Niên hoảng hốt: “Bọn nó không sao chứ?”
Từ Ly Lăng: “Không sao.”
Nàng vẫn không yên tâm, bối rối nói: “Ta không biết bơi!”
Từ Ly Lăng: “Không sao.”
Vừa nói hắn vừa tháo dải dây buộc tóc, trói tay nàng và tay hắn lại với nhau.
Vừa buộc xong, Oanh Nhiên đã cảm giác có một sức mạnh vô hình đã tách nàng và Từ Ly Lăng ra.
Nước biển lạnh buốt lập tức quấn lấy, túm lấy nàng rơi vào đáy biển sâu thẳm.
Nhưng may mắn thay Từ Ly Lăng vẫn siết lấy tay nàng. Dải dây buộc tóc họa tiết trúc xanh do nàng thêu đã giữ chặt hai người lại với nhau.
Từ Ly Lăng hơi siết tay.
Nàng lập tức cảm nhận được hắn lại ôm nàng vào lòng.
Nước biển nhanh chóng nhấn chìm ý thức nàng.
Nhưng nàng vẫn cảm giác được vòng tay hắn thật ấm áp.
...
Khi Oanh Nhiên tỉnh dậy, trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, khóe miệng phảng phất hương thơm vừa truyền sang.
Nàng mơ màng mở mắt, thấy có người khẽ vuốt má mình.
Nàng nghiêng đầu áp mặt vào bàn tay hắn, yếu ớt gọi: “Hoài Chân?”
Hắn đáp: “Ừm.”
Oanh Nhiên điều chỉnh hơi thở, ý thức dần tỉnh táo, ngồi dậy.
Rõ ràng nàng vừa rơi xuống biển, vậy mà lúc này lại chẳng thấy một giọt nước nào.
Oanh Nhiên nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy Đại Hoa và Tiểu Hoàng ở đằng xa đang lí nhí meo meo, gâu gâu cãi nhau, ngựa bay ngơ ngác đứng cạnh nhìn.
Oanh Nhiên bừng tỉnh, hóa ra rơi vào biển chỉ là ảo giác. Nàng s* s**ng cả người không thấy ướt.
Nàng nghi hoặc, dấu vết hằn trên cổ tay vì Từ Ly Lăng trói chặt tay nàng vẫn còn đó.
Nàng hỏi: “Biển đâu?”
Từ Ly Lăng: “Đó là Thiên Phệ Hải Đại Trận.”
Oanh Nhiên khó hiểu.
Từ Ly Lăng đỡ nàng đứng dậy: “Không phải biển thật, mà là sát trận ngăn cách nơi này.”
Oanh Nhiên hơi hiểu ra.
Lúc này Đại Hoa mới phát hiện nàng đã tỉnh, chạy tới lải nhải: “Vừa rồi thứ đó đáng sợ lắm... Nếu không có tôi thì chó ngốc và Đại Bạch đã chết chắc rồi! Đại Bạch còn nhận tôi làm đại ca, nhưng chó ngốc không chịu!”
Sau khi rơi xuống, nó nhận ra đây là trận pháp nên đã dùng năng lượng kéo chó ngốc và ngựa bay về.
Khi đó xung quanh nó có rất nhiều tu sĩ, nhưng tất cả đều bị quấn chặt, dần dần bị sát chiêu của trận pháp trong biển nghiền nát thành mây khói.
Khung cảnh ấy trông đến mà rợn người.
Đại Hoa thầm thấy may mắn vì lúc đó Oanh Nhiên hôn mê bất tỉnh, nếu không chắc chắn nàng sẽ có bóng ma tâm lý.
Oanh Nhiên xoa đầu khen nó vất vả rồi.
Đại Hoa kiêu ngạo ngẩng đầu, càu nhàu: “Đây mà là bí cảnh tìm báu vật gì chứ, rõ ràng là chỗ giết người.”
Oanh Nhiên cũng nghĩ vậy.
Bình thường bí cảnh đều là do thiên địa tạo hóa, hoặc là phúc địa động thiên do thần tiên phi thăng để lại.
Nhưng ai lại bày sát trận ngay trong phúc địa động thiên của chính mình cơ chứ?
Oanh Nhiên hỏi Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng: “Nơi này đã bị vứt bỏ, tất nhiên không ai muốn cho người ngoài vào.”
Oanh Nhiên: “Nếu đã bị vứt bỏ thì còn báu vật gì sao?”
Từ Ly Lăng: “Có, rất nhiều.”
Oanh Nhiên hiểu ra, lại lo lắng cho Quan Dập.
Từ Ly Lăng: “Vận khí của hắn không tệ, không chết được.”
Đại Hoa cũng nói bằng giọng hệ thống: “Tôi nói rồi, anh ta có số nhân vật chính, yên tâm đi.”
Thấy bọn họ đều nói vậy, Oanh Nhiên không nghĩ nhiều nữa.
Từ Ly Lăng dắt ngựa bay lại, đỡ nàng trèo lên, dẫn Đại Hoa và Tiểu Hoàng cùng xuất phát.
Vị trí hiện tại của bọn họ là cánh rừng xanh thẳm.
Có cây xanh mướt điểm xuyết vài trái đỏ. Vòm trời xanh như biển, mặt đất rộng vô ngần. Không thấy bóng người, chỉ có thỏ, chuột, chim sẻ và các loài bò sát bình thường.