Xung quanh yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng chim, ngỡ như lạc vào bức họa phong cảnh.
Song cũng vì thế mà Oanh Nhiên càng thấy bất an cảnh giác.
Linh khí ở đây vô cùng dồi dào, ngay cả châu Vân cũng không sánh bằng.
Thế nhưng chẳng có một con linh vật nào.
Hơn nữa hướng đi của Từ Ly Lăng cũng rất kỳ quái, đi thẳng được một lúc thì đổi hướng.
Oanh Nhiên nói với Từ Ly Lăng thắc mắc của mình.
Từ Ly Lăng: “Chỗ này khắp nơi đều là sát trận dựa trên cơ sở Tinh Đấu Đại Trận. Vị trí sát trận sẽ liên tục thay đổi theo bốn mùa, giờ khắc và tinh tượng.”
Hắn bảo Oanh Nhiên cúi đầu nhìn hoa cỏ rực rỡ: “Mặc dù cỏ cây tươi tốt trông như mùa xuân, mùa hè, nhưng tất cả mọi thứ ở đây đều được nuôi dưỡng bằng linh khí, vì vậy không sinh trưởng theo quy luật tự nhiên. Khí hậu nơi này tương tự thế giới bên ngoài, vì vậy hiện tại cũng là mùa đông. Do đó phải dựa vào tinh tượng mùa đông, ban ngày quan sát gió mây, ban đêm quan sát sao trời để tránh sát trận.”
Oanh Nhiên nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy phức tạp, nhíu mày: “Vậy chẳng phải chưa kịp tìm báu vật thì đã chết cả đống người rồi sao...”
Từ Ly Lăng vuốt phẳng trán nàng: “Phần lớn linh thú ở đây đều chết vì vô tình kích hoạt sát trận. Con nào sống sót hoặc không dễ dàng lộ diện, hoặc có dị thuật bảo vệ tính mạng. Nếu người còn không bằng linh thú mà tới đây thì là không biết tự lượng sức mình.”
Chết cũng đáng.
Oanh Nhiên không thể bình thản như Từ Ly Lăng.
Nàng luôn cảm khái trước chuyện sống chết của con người.
Tuy nhiên nàng cũng điều chỉnh tâm trạng rất nhanh.
Chuyện ở đây quá phức tạp nên Oanh Nhiên không hiểu, bèn chuyện sang nói chuyện vu vơ với Từ Ly Lăng.
Đồng thời nàng thầm dặn Đại Hoa giám sát tình hình xung quanh, tìm kiếm Quan Dập.
Đại Hoa tuân lệnh hành động.
Đến lúc hoàng hôn, cuối cùng bọn họ cũng tìm được Quan Dập.
Quan Dập đang đi cùng hai người bạn tốt của mình, Triệu Hàm Nguyệt cũng ở đây.
Bốn người rơi vào bẫy săn linh thú, vừa giao chiến với linh thú xong nên đều bị thương.
Sau khi tập hợp, Oanh Nhiên và bọn họ an trí tạm thời, quyết định nghỉ qua đêm.
Từ Ly Lăng bình thản nướng con linh thú mà bọn họ vừa giết.
Trần Huấn, Chu Phủ và Triệu Hàm Nguyệt đều vô cùng gượng gạo vì sự có mặt của Từ Ly Lăng.
Oanh Nhiên và Quan Dập lại trò chuyện rất nhiều sau cơn hoạn nạn.
Cũng lúc này Oanh Nhiên mới biết được Quan Dập không hề gặp phải bất cứ nguy hiểm nào sau khi bước vào bí cảnh, ngược lại y còn nhặt nhạnh được khá nhiều tiên khí.
Con linh thú kia là rắc rối đầu tiên của bọn họ.
Oanh Nhiên cảm thán: “Các huynh đúng là may mắn.”
Quan Dập vô cùng đắc ý, lấy bảo bối mình nhặt được ra, hỏi Oanh Nhiên có muốn hay không.
Oanh Nhiên không cần nhưng vẫn tò mò, bèn bảo y lấy từng món ra xem.
Quả nhiên đều là tiên vật bất phàm, tuy có bị hư hại nhưng vẫn vượt xa linh khí bình thường ở thế giới bên ngoài.
Trong lúc nàng xem, Quan Dập lấy làm lạ nói: “Mặc dù tiên bảo này tốt, nhưng thông thường tiên vật đều khắc ấn ký của chủ nhân hoặc đại sư luyện chế, vậy mà mấy thứ này không có dấu vết gì hết. Nơi đây lại trải đầy sát trận... Chủ nhân của chỗ này rốt cuộc là ai?”
Oanh Nhiên cũng không rõ lắm, liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng: “Thần Đế Vô Cực Thiên.”
Nghe vậy, đám người Quan Dập vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Vậy nơi này đâu phải bí cảnh tiên đạo, là bí cảnh thần đạo mới đúng?”
Rồi lại thắc mắc: “Nơi thần tiên tốt thế này sao lại bị vứt bỏ?”
Quan Dập: “Hộp kiếm của muội phu bị ai đưa đến đây vậy? Cũng không biết hiện tại hộp kiếm đang ở đâu. Bọn muội có manh mối không?”
Oanh Nhiên nghĩ Từ Ly Lăng có manh mối.
Bởi vì suốt dọc đường, hắn đều có đích đến rõ ràng chứ không đi lung tung.
Lại thêm sự am hiểu của hắn về thế giới và trận pháp nơi này, Oanh Nhiên có một suy đoán kỳ lạ.
Nàng liếc nhìn Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng lại nhìn nàng.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt hắn.
Nếu lúc này không có ai ở đây, chắc chắn nàng sẽ hỏi: Kiếm của chàng bị chính chàng bỏ lại đây đúng không?
Nhưng cho dù nàng không hỏi thì hắn vẫn luôn có thể hiểu được suy nghĩ của nàng.
Hắn không hề ngập ngừng, “ừm” một tiếng.
Bốn người Quan Dập đều không hiểu tiếng “ừm” của hắn có nghĩa gì.
Nhưng Oanh Nhiên lại hiểu, hắn không ngại nói thẳng với nàng. Vì thế sau đó nàng nói với Quan Dập: “Hoài Chân biết hộp kiếm ở đâu.”
Quan Dập kinh ngạc: “Muội phu biết?”
Oanh Nhiên: “Là chàng bỏ hộp kiếm lại đây.”
Quan Dập: “Hả?”
Ngừng lại một chút, Quan Dập kinh ngạc hỏi Từ Ly Lăng: “Vì sao?”
Vì là kiếm tu, vì đã tu luyện “Quân Nguyên Bách Đoan” do Từ Ly Lăng viết, vì từng được Nhạc Triều Thu chỉ điểm, cho nên Quan Dập không thể hiểu nổi...
Vì sao một người tu kiếm như Từ Ly Lăng lại vứt bỏ kiếm của mình?
Từ Ly Lăng không trả lời y.
Oanh Nhiên cũng không hỏi.
Sau khi thịt nướng chín, Từ Ly Lăng lấy chén đũa ra, cắt thịt cho nàng ăn. Vì là thịt linh thú nên Từ Ly Lăng không ăn được, chỉ để nàng thưởng thức.
Quan Dập nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng qua ánh lửa, y im lặng rất lâu rồi bỗng hiểu ra.
Y nhớ lại hồi nhỏ, vì nghe nói Oanh Nhiên bị phạt quỳ ở thư phòng nên y đã lén chạy đến tìm nàng.
Đó là lần đầu tiên y xông vào thư phòng của Tần Hoán, cũng lần đầu tiên phát hiện vị tiên sinh tay trói gà không chặt như ông lại đặt một thanh trường kiếm trên bàn thư phòng.
Y kinh ngạc hỏi Oanh Nhiên: “Hóa ra tiên sinh là một kiếm khách à?”
Oanh Nhiên nói: “Không phải.”
Y khó hiểu: “Vậy sao tiên sinh đặt kiếm ở đây?”
Oanh Nhiên nói: “Ta hỏi cha rồi, ông nói, kiếm là thánh vật từ thời cổ kim, là quân tử trong muôn vật, cả người lẫn thần đều tôn kính. Ta nghĩ, với cha mà nói, nó đại diện cho sự thanh cao, kiêu ngạo và tự tin vào phẩm hạnh của ông. Có khi tiếp xúc, ông ấy còn cố ý đeo kiếm nữa.”
Lúc đó y lập tức nảy ra ý xấu, đề nghị: “Chúng ta vứt thanh kiếm này đi, chọc tức ông ấy! Ai bảo ông ấy phạt muội!”
Oanh Nhiên vội vàng nói: “Không được, trêu chọc cũng phải có giới hạn. Cha ta tự xem mình là quân tử, nếu huynh vứt kiếm của ông ấy thì khác gì giẫm đạp lên tôn nghiêm của ông ấy.”
Khi ấy y còn nhỏ nên không hiểu vì sao vứt một thanh kiếm lại nghiêm trọng như thế.
Nhưng đó là nhận thức đầu tiên của y về kiếm, cũng là nguyên nhân dẫn dắt y trở thành kiếm tu sau này.
Luyện kiếm mấy năm, y dần dần hiểu ra, vì sao Tần Hoán lại coi trọng ý nghĩa của thanh kiếm đến vậy.
Không phải ông coi trọng thanh kiếm, mà là coi trọng đạo tâm trong lòng.
Mà hiện giờ, cũng nhờ vậy nên Quan Dập hiểu được lý do Từ Ly Lăng bỏ kiếm.
Tuy Từ Ly Lăng là ma, nhưng vẫn giữ lòng hi sinh cho đạo.
Trước khi thành ma, chắc chắn hắn là một người thanh cao, kiêu ngạo.
Nếu đạo tâm đã bị nhuốm bụi, vậy hắn thà không chạm vào kiếm nữa.
Khoan đã...
Nếu năm đó Từ Ly Lăng đã vứt kiếm vì đạo tâm nhuốm bụi, vậy vì sao bây giờ hắn lại muốn tìm lại kiếm?
Quan Dập nhìn chằm chằm Oanh Nhiên đang thì thầm nói chuyện cùng Từ Ly Lăng, ánh mắt khựng lại, bỗng gọi Oanh Nhiên: “Oanh Oanh, lại đây, ta có chuyện muốn nói với muội.”
Oanh Nhiên hiếu kỳ, thấy Quan Dập nghiêm túc như vậy thì tưởng y có chuyện quan trọng, bèn nói một tiếng với Từ Ly Lăng rồi đi theo Quan Dập.
Đi một đoạn xa, Quan Dập còn cố ý dựng kết giới cách âm.
Thấy y nghiêm túc như vậy, Oanh Nhiên không khỏi căng thẳng: “Sao thế?”
Quan Dập: “Oanh Oanh, chúng ta đừng để muội phu lấy được hộp kiếm Sâm La có được không?”
Oanh Nhiên sửng sốt hỏi: “Triệu Hàm Nguyệt nói gì với huynh à?”
Quan Dập nghi hoặc: “Nói gì?”
Oanh Nhiên thầm nghĩ hóa ra nàng ta chưa nói nếu Từ Ly Lăng lấy được hộp kiếm Sâm La thì có thể gây họa diệt thế sao?
Nàng không trả lời, hỏi ngược lại: “Sao tự dưng huynh lại nói vậy?”
Quan Dập do dự một lát rồi nghiêm giọng: “Oanh Oanh, muội không hỏi vì sao hắn vứt kiếm nên ta nghĩ muội hiểu hắn. Nhưng nếu đã hiểu, vậy muội có bao giờ nghĩ, bây giờ hắn lấy lại hộp kiếm Sâm La với tâm trạng thế nào không?”
“Muội phải biết, nếu hắn vẫn là Từ Ly Lăng đã vứt bỏ kiếm của trước đây thì hắn sẽ không bao giờ muốn chạm vào kiếm nữa. Vậy mà bây giờ hắn chịu cầm kiếm lên lần nữa, điều này chứng tỏ hắn đã tìm lại đạo tâm.”
Oanh Nhiên: “Cho nên?”
Quan Dập: “Ta lo sợ nếu hắn lấy lại được kiếm thì sẽ rời bỏ muội.”
Oanh Nhiên im lặng một lúc rồi mỉm cười: “Vậy thì sao?”
Quan Dập sửng sốt.
Nàng nhìn chằm chằm y, đôi mắt vẫn kiên định và dịu dàng như vậy: “Không phải huynh từng nói rồi à? Người như ta, cho dù sống cùng ai thì cũng có thể hạnh phúc.”
Quan Dập sửng sốt rất lâu, rồi bỗng bật cười: “Muội nghe thấy à?”
Oanh Nhiên cười: “Đêm đó huynh nói chuyện to như thế, đương nhiên là ta nghe được.”
Từ Ly Lăng cũng nghe thấy rồi.
Lúc ấy nàng còn nói với Từ Ly Lăng: “Nghe thấy chưa, không có ta thì chàng chẳng cưới được vợ đâu.”
Từ Ly Lăng lười biếng trả lời nàng: “Vâng, cảm tạ Tần cô nương gả thấp.”
Lúc này, Quan Dập nghe vậy thì bật cười rồi thở dài: “Nếu trong lòng muội đã hiểu rõ thì ta không nhiều lời nữa.”
Oanh Nhiên gật đầu, cùng Quan Dập quay về nơi đóng trại.
Trên con đường đêm dưới ánh trăng sao, nàng ngẩng đầu nhìn trời.
Trước đây tại thành Dương Sơn ngàn năm trước, nàng đã quyết định chắc chắn mình phải ở lại bên Từ Ly Lăng đến cuối.
Nhưng dạo gần đây bỗng nhiên nàng bắt đầu nghĩ:
Liệu cuối cùng Từ Ly Lăng có thật sự còn muốn nàng bầu bạn không?
...
Trở lại nơi đóng trại, Từ Ly Lăng đã chuẩn bị nước cho Oanh Nhiên rửa mặt. Hắn khoác chăn lông lên người nàng, vòng tay ôm nàng, để nàng dựa vào người mình nghỉ ngơi.
Bốn người Quan Dập im lặng.
Bọn họ không được thoải mái như Oanh Nhiên, chỉ có thể đả tọa qua đêm.
*
Mặc dù Oanh Nhiên được nghỉ ngơi nhưng cũng ngủ không yên.
Sáng hôm sau đã tỉnh.
Rửa mặt xong, nàng hỏi Từ Ly Lăng bao lâu nữa mới đến vị trí của hộp kiếm Sâm La.
Từ Ly Lăng: “Chiều tối là đến.”
Tuy nhiên muốn lấy được hộp kiếm Sâm La thì vẫn phải tốn công một phen.
Oanh Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi Quan Dập: “Vậy lát nữa bọn huynh đi đâu?”
Nàng và Từ Ly Lăng muốn lấy hộp kiếm Sâm La, hiển nhiên đám người Quan Dập sẽ không tranh với nàng.
Tranh cũng vô ích, không tranh lại được.
Đám người Quan Dập đã quyết định từ lâu, “Bọn ta sẽ tiếp tục ở lại bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên của mình.”
Triệu Hàm Nguyệt muốn đi theo Oanh Nhiên, nhưng nhớ lại lời nhắc của Oanh Nhiên trước đó, lại nghĩ đến nhị sư huynh... Bờ môi nàng ta mấp máy, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tính mạng của nàng ta được nhị sư huynh dùng mọi giá đổi lấy, rất đáng quý.
Quan Dập cười hớn hở: “Dù sao đợi muội phu lấy được hộp kiếm thì sẽ so kiếm cùng sư phụ ta. Ta không chỉ có cơ hội được nhìn thấy hộp kiếm Sâm La trong truyền thuyết, mà còn có thể chứng kiến kiếm pháp Lục Đạo chân chính.”
Oanh Nhiên mỉm cười, nhìn sang định hỏi Từ Ly Lăng khi nào đi.
Lại thấy Từ Ly Lăng đưa mắt nhìn ra xa tựa như đang suy nghĩ.
Không gian yên tĩnh lại.
Oanh Nhiên kéo tay áo Từ Ly Lăng: “Nghĩ gì thế? Sao không nói chuyện với ta?”
Với nàng và Từ Ly Lăng thì đây chỉ là lời nói thường ngày. Trong vào tai người khác thì lại như làm nũng.
Từ Ly Lăng cúi đầu, nhẹ giọng nói với nàng: “Ta đang nghĩ có nên đưa nàng đi cùng không, hay nên tự đi trước dò đường.”
Không phải dỗ dành mà cũng như dỗ dành.
Hắn đã nói như vậy, nghĩa là dẫn nàng đi cùng vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn để nàng lại một mình.
Oanh Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Vậy chàng đi trước đi, ta ở lại chờ với Đại Hoa và Tiểu Hoàng. Nơi này vẫn còn uy áp do linh thú tử vong, đừng lo.”
Quan Dập chủ động nói; “Bọn ta định dưỡng thương ở đây, sáng mai mới đi. Muội phu đi trước đi, bọn ta sẽ trông chừng Oanh Oanh.”
Trần Huấn, Chu Phủ và Triệu Hàm Nguyệt lập tức cứng người.
Chẳng hiểu sao cảm thấy áp lực rất lớn.
Từ Ly Lăng liếc nhìn một cái, khách sáo cảm ơn rồi khẽ nói với Oanh Nhiên: “Ta sẽ về sau giờ ngọ, nàng chịu khó ăn muộn một chút.”
Oanh Nhiên mỉm cười: “Đâu phải ta không tự biết ăn cơm.”
Từ Ly Lăng vỗ vai nàng.
Có người khác ở đây, nàng sẽ xấu hổ, cho nên tương tác giữa hai người vẫn rất chừng mực, không quá thân mật.
Nhưng bọn họ càng vô tình tỏ ra thân thiết như vậy, ba người Trần Huấn, Chu Phủ, Triệu Hàm Nguyệt càng cảm thấy áp lực gấp bội.
Từ Ly Lăng để Tiểu Hoàng và Đại Hoa lại, chỉ mang ngựa bay đi.
Trần Huấn, Chu Phủ và Triệu Hàm Nguyệt nhìn nhau.
Ai đời tu sĩ ra ngoài mà còn dùng nước rửa mặt, rửa tay, một câu tịnh trần chú là xong rồi.
Nhưng bọn họ không muốn dùng nước chắc?
Chẳng qua là do phiền phức thôi.
Ai đời tu sĩ ăn cơm ba bữa đúng giờ?
Bọn họ đều tịch cốc hết rồi được chưa? Nhưng bọn họ không muốn ăn chắc?
Chẳng qua là do phiền phức thôi. Linh thực có lợi cho việc tu hành, ai ngốc mới không ăn.
Mà những việc đó, Từ Ly Lăng đều làm giúp Oanh Nhiên.
Bây giờ hắn để một mình nàng ở lại với bọn họ...
Quan Dập cười ha hả nói chuyện cùng Oanh Nhiên.
Trần Huấn và Chu Phủ đột nhiên mỗi người khoác một bên vai y, kéo y ra chỗ khác.
Quan Dập gần như bị họ kéo đi, ngơ ngác hỏi: “Các ngươi làm gì thế?”
Đi xa rồi, Trần Huấn và Chu Phủ mới dừng bước.
Trần Huấn nhỏ giọng nói: “Hắn để phu nhân hắn lại cho chúng ta chăm sóc, ngươi không thấy sợ à?”
Quan Dập không để tâm: “Sợ cái gì? Sợ Từ Ly Lăng á? Đó là muội phu của ta mà.”
Y hất cằm lên.
“Không phải.” Chu Phủ nói: “Ngươi xem, hắn chăm sóc phu nhân chu đáo như vậy. Nếu chúng ta không chăm sóc nàng tốt thì sao? Đó là... Từ Ly Lăng đấy!”
Quan Dập vẫn chẳng quan tâm: “Ta hiểu nỗi lo của các ngươi. Nhưng đừng sợ, Oanh Oanh dễ tính lắm. Cho dù có ấm ức một chút cũng không mách lẻo đâu.”
“Vậy lỡ như có người tấn công, chúng ta đánh không lại, không bảo vệ được nàng thì sao? Đến lúc đó cho dù không chết dưới tay người khác thì cũng chết dưới tay Từ Ly Lăng đấy!”
Quan Dập “chậc” một tiếng: “Ba chúng ta, một Triệu Hàm Nguyệt, cộng thêm con chó của muội muội ta nữa, nó là tiên thú Đại Hoang đấy. Năm chúng ta không bảo vệ được nàng chắc?”
Dứt lời.
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng quát lớn của Triệu Hàm Nguyệt, một luồng kiếm khí chém ngang khiến ba người hoảng hốt né đòn.
Sắc mặt ba người trắng bệch, vội vàng chạy tới.
...
Khi bị trói chung trên một chiếc xe nô cùng Oanh Nhiên và bị hung thú kéo đi, dưới ánh mắt giết người của Trần Huấn và Chu Phủ, Quan Dập im lặng.
Oanh Nhiên khẽ an ủi họ: “Không sao, cố chịu đến giờ ngọ là được. Hoài Chân nhất định sẽ tới.”
Nếu nhóm người này muốn ra tay giết bọn họ thì nàng sẽ dùng năng lượng phản sát.
Điều duy nhất khiến nàng cân nhắc là, nếu dùng năng lượng và bại lộ thân phận thì sẽ bị trừng phạt như thế nào?
Theo lời Đại Hoa, hình phạt khi bại lộ thân phận sẽ tùy thuộc vào mức độ ảnh hưởng. Càng nhiều người biết thì hình phạt càng nặng.
Oanh Nhiên suy nghĩ.
Quan Dập cười giễu với Oanh Nhiên, xoay mặt hét to với tên tu sĩ thô kệch cầm đầu nhóm người kia:
“Ta cảnh cáo ngươi, lập tức thả muội muội ta ra! Nếu ngươi dám động một ngón tay vào nàng, đợi muội phu ta về, các ngươi nhất định sẽ chết!”