Mười tên tu sĩ mặc áo lông tộc Du Hoang áp giải xe nô cười ầm ĩ.
Tên tu sĩ thô kệch: “Muội phu của ngươi? Hắn vào cửa tử rồi, không quay về được đâu!”
Nói rồi bọn họ lại phá lên cười.
Sắc mặt bốn người Quan Dập lập tức thay đổi.
Oanh Nhiên vô thức thót tim, nhưng ngay sau đó lại hiểu ra: Quả thật Từ Ly Lăng đã vào cửa tử, cho nên mới đi một mình để mở đường.
Nàng nhìn bốn người bằng ánh mắt trấn an, sau đó hỏi: “Cửa tử là cái gì?”
Tu sĩ thô kệch: “Nơi đây đầy rẫy sát trận, mà nền tảng của tất cả sát trận ấy là một đại trận bao trùm toàn bộ bí cảnh...”
Đây là điều lúc trước Từ Ly Lăng đã nói với Oanh Nhiên.
Thấy đám người Quan Dập cũng không biết, ngạc nhiên lắng nghe, Oanh Nhiên thầm kinh ngạc: Mấy người này quả thật không tầm thường, rất am hiểu kỳ môn độn giáp.
Tu sĩ thô kệch: “Đại trận này lấy biển sao làm chuẩn, biến đổi khôn lường. Trong biển sao có một cửa sinh tuyệt đối an toàn, nhưng cũng có một cửa tử chắc chắn dẫn đến cái chết.”
Hắn ta liếc nhìn Oanh Nhiên, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ dò xét: “Nghe nói ngươi là truyền nhân của kiếm pháp Lục Đạo. Kể từ trước khi vào bí cảnh, đại ca của bọn ta vẫn luôn để ý ngươi. Sau khi vào bí cảnh lại kiêng dè nên không dám cho người theo dõi.”
“Mãi cho đến khi nhìn thấy phu quân ngươi bước vào cửa tử một mình, bọn ta mới biết hóa ra các ngươi cũng chẳng ghê gớm gì, ngay cả trận pháp cũng không phân biệt được.”
“Các ngươi cứ luôn mồm nói phải đợi hắn về, vậy xem ra hắn mới thật là truyền nhân của kiếm pháp Lục Đạo đúng không? Ngươi được hắn ta truyền dạy kiếm pháp thật chứ không phải nói đùa. Thật không ngờ, người thừa kế kiếm pháp Lục Đạo lại là một phàm nhân.”
Đôi mắt tên tu sĩ thô kệch lập lòe ánh sáng, Oanh Nhiên nhìn ra được sát ý ẩn chứa trong đó. Nàng ra vẻ huyền bí: “Ồ, thì ra là nhắm vào kiếm pháp Lục Đạo.”
Tên tu sĩ thô kệch híp mắt như suy tư gì đó, hắn ta không nói thêm, bước nhanh dẫn nàng và đám người Quan Dập đi gặp đại ca của mình.
Trong lòng bốn người Quan Dập nặng trĩu, nhưng cũng đành bất lực.
Đạo pháp của nhóm người này quá kỳ lạ, bọn họ chưa nghe thấy bao giờ, tu vi của từng người cũng cao hơn bọn họ nên đánh không lại. Vì thế bọn họ chỉ có thể giả vờ bình tĩnh cùng Oanh Nhiên.
Đi khoảng hai khắc, xe nô dừng lại một bãi cỏ trống trải đã được dọn sẵn.
Có hai mươi người ở đây, tất cả đều mặc áo choàng tộc Du Hoang.
Một gã dáng người thấp bé, mặt khỉ mắt chuột đang ngồi trên ghế thái sư, được nữ tu đấm chân, lắng nghe thủ hạ phân tích trận pháp nơi này và suy đoán vị trí cất giấu hộp kiếm Sâm La.
Tu sĩ thô kệch bước tới: “Đại ca, người đã đưa tới.”
Gã mặt khỉ mắt chuột phất tay cho nữ tu lui xuống, nheo mắt nhìn Oanh Nhiên: “Xem ra ngươi học kiếm pháp Lục Đạo chẳng ra gì.”
Xe nô bị đẩy tới trước mặt gã, uy áp lớn mạnh lập tức ập tới.
Bốn người Quan Dập tái mặt.
Không phải vì sợ hãi trước uy áp, mà là nhận ra tu vi của gã ở tầng chín!
Tầng chín là đỉnh cao của giới này.
Vượt lên nữa là cảnh giới phi thăng, mà đương thời chỉ có hai người, đó là sư phụ của Quan Dập và Triệu Hàm Nguyệt.
Gã có tu vi tầng chín, đồng nghĩa với việc gã gần như không có đối thủ trong bí cảnh này.
Tâm trạng Quan Dập chùng xuống, bỗng gào: “Kẻ hèn tầng chín mà cũng dám động vào đầu thái tuế, ngươi biết bọn ta là ai không? Biết cô nương bên cạnh ta là ai không?”
Y đang nói Triệu Hàm Nguyệt.
Triệu Hàm Nguyệt hiểu ý, lập tức cao giọng: “Cha ta chính là tông chủ Ất Huyền Đạo Nhất!”
Nhưng vừa dứt lời, chỉ đổi lại tiếng cười to của mọi người.
Gã mặt khỉ nói: “Ngươi biết ta là ai không?”
Một tên khác nói: “Vị vua không ngai của đồng hoang phía bắc, Bình Tam Thông.”
Oanh Nhiên nghi hoặc, chưa từng nghe qua.
Nhưng sắc mặt bốn người Quan Dập lại tái đi vài phần.
Đồng hoang vùng biên giới phía bắc rộng lớn gấp năm lần thành Phi Tiêu.
Trên đồng hoang có vô số dị thú và yêu thú. Vào mùa hè ở đồng hoang, người bình thường đều nơm nớp lo sợ bảo vệ mạng nhỏ.
Nhưng đương thời, duy chỉ một kẻ có thể rong ruổi tung hoành mọi nơi trên đồng hoang vào bất cứ mùa nào, đó chính là Bình Tam Thông.
“Đừng nói là con gái tông chủ Ất Huyền Đạo Nhất, cho dù cha ngươi tới thì cũng phải gọi đại ca ta là Tam Thông tiền bối.”
“Đôi khi thực lực không chỉ dựa vào tu vi, mà còn dựa vào vận khí và đạo pháp tu luyện nữa kìa.”
Bình Tam Thông nói rồi nhìn thẳng vào Oanh Nhiên: “Kiếm pháp Lục Đạo là kiếm pháp tối cao. Vạn đạo đồng quy, thiên địa đại đồng. Vậy mà ngươi luyện chẳng ra gì, thật đáng tiếc.”
“Giao kiếm pháp Lục Đạo ra, nếu không bọn họ đều sẽ chết.”
Triệu Hàm Nguyệt cố mạnh miệng: “Ngươi không sợ cha ta, chẳng lẽ không sợ sư phụ ta sao? Sư phụ ta chính là Thái Vi Chân Nhân Ngọc Hư Phong!”
Lại quay sang Quan Dập: “Sư phụ hắn chính là Thu Phong Thiết Ngọc Di Quang Kiếm! Kiếm tiên đương thời!”
Bình Tam Thông bực bội nhíu mày: “Đừng báo tên nữa, ồn ào là ta cắt lưỡi các ngươi.”
Có một kẻ khác cười nhạo: “Ngọc Hư Phong, Nhạc Triều Thu thì thế nào? Ngươi bảo bọn họ tới đồng hoang phía bắc thử xem. Cho dù bọn ta giết ngươi, bọn họ cũng chưa chắc có thể đến địa bàn của bọn ta mà làm gì.”
Ở đồng hoang biên giới phía bắc không chỉ dựa vào tu vi.
Những kẻ sành sỏi sinh tồn trên đồng hoang như bọn họ chỉ cần sắp đặt cho Ngọc Hư Phong hoặc Nhạc Triều Thu gặp đàn dị thú hàng vạn con, hoạc một con thú vương đồng hoang có pháp lực ngang cảnh giới phi thăng, thì chẳng cần bọn họ ra tay, Ngọc Hư Phong hoặc Nhạc Triều Thu cũng khó mà giữ mạng.
Dị thú không giống yêu thú, không thể đàm phán.
Bọn chúng đều là một lũ súc sinh máu lạnh được đất trời ưu ái, trên người mang những dị pháp bẩm sinh đáng sợ.
Triệu Hàm Nguyệt nhíu mày, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, nói không nên lời.
Quan Dập nghiến răng chỉ về phía Oanh Nhiên: “Vậy ngươi biết nàng là ai không? Biết phu quân nàng là ai không?”
Ánh mắt Bình Tam Thông trầm xuống, “Nói thử xem?”
Quan Dập mấp máy môi, cuối cùng không nói ra.
Sao có thể nói phu quân nàng là Thánh Ma được?
Nếu nói ra, cho dù Bình Tam Thông có giết bọn họ thì người khác biết được cũng chỉ khen gã thay trời hành đạo.
Y la lối om sòm chủ yếu là để kéo dài thời gian.
Nhưng giờ đã chẳng nói tiếp được.
Oanh Nhiên tiếp lời: “Nếu ngươi động vào một cọng tóc của bọn họ, ta đảm bảo ngươi sẽ không lấy được kiếm pháp Lục Đạo.”
Bình Tam Thông cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Oanh Nhiên, ngoắc tay gọi thủ hạ.
Khi thủ hạ bước tới, gã tùy tiện chỉ vào Oanh Nhiên: “Cắt lỗ tai nàng đi.”
Bốn người Quan Dập trợn trừng mắt.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng bị trói cùng bọn họ cũng trợn trừng mắt.
Quan Dập hét to: “Ngươi dám! Nếu ngươi dám động vào nàng, ta đảm bảo tổ tông tám đời của ngươi dù đầu thai cũng sẽ bị tìm ra đánh cho tan thành tro bụi! Ngươi và cả nhà già trẻ huynh đệ càng sẽ chết không có chỗ chôn, hồn bay phách tán!”
Y kích động uy h**p Bình Tam Thông.
Trần Huấn và Chu Phủ cũng rất kích động.
Vốn dĩ bọn họ cảm thấy Bình Tam Thông rất đáng sợ, nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn là Từ Ly Lăng đáng sợ hơn.
Thế là cả đám hô hào cảnh cáo Bình Tam Thông không được đụng vào Oanh Nhiên cùng Quan Dập.
Ngược lại Oanh Nhiên rất bình tĩnh: “Nếu ngươi cắt tai ta, ngươi sẽ càng không lấy được kiếm pháp Lục Đạo.”
Thủ hạ cầm cốt đao tới gần Oanh Nhiên, khi sắp vung đao chém xuống thì Bình Tam Thông ngăn thủ hạ lại, cười với Oanh Nhiên: “Ngươi có chắc mình là truyền nhân của kiếm pháp Lục Đạo thật không?”
Oanh Nhiên nhẹ nhàng buông một câu: “Coi như vậy.”
Càng không cố tình nhấn mạnh thì càng khiến người ta tin phục.
Bình Tam Thông: “Vậy ta sẽ lục soát linh hồn của ngươi, như vậy cũng có thể lấy được kiếm quyết.”
Oanh Nhiên: “Ngươi thử xem?”
Nàng quá đỗi bình tĩnh.
Bình Tam Thông trầm ngâm, nhìn chằm chằm Oanh Nhiên một lúc lâu. Bỗng nhiên có thủ hạ từ xa đi tới, gã đành bảo thủ hạ trói bọn họ sang một bên trước.
Thủ hạ vừa tới nói: “Sau khi tên thư sinh phàm nhân đó đi vào cửa tử, bên trong bất ngờ tỏa ra ma khí. Luồng ma khí đó rất bất thường.”
Sắc mặt Bình Tam Thông trở nên nghiêm nghị, liếc nhìn Oanh Nhiên một cái, nhanh chóng nghĩ ra: “Hóa ra phu quân của ngươi là ma!”
Oanh Nhiên im lặng. Nàng hiểu vừa rồi gã chỉ đe dọa nàng chứ không dám ra tay với nàng thật.
Gã cố ý phải người theo dõi Từ Ly Lăng, chứng tỏ gã kiêng dè Từ Ly Lăng
Bình Tam Thông hỏi: “Có thể mang thân phàm nhân bước vào phúc địa tiên đao, phu quân của người quả không tầm thương. Nghe đồn cốc chủ Bạt Ngục Cốc có một phu nhân là tu sĩ, người đời chưa từng thấy mặt người này, chẳng lẽ...”
Oanh Nhiên cắt ngang: “Không phải ta.”
Bình Tam Thông: “Vậy chẳng lẽ là điện chủ Già Lam Điện? Điện chủ Già Lam Điện một lòng hướng về ma đạo, chưa từng nghe nói có dính dáng đến nữ tu nào...”
Oanh Nhiên tiếp tục cắt ngang lời gã: “Không phải hắn.”
Bình Tam Thông híp mắt, cảm thấy nàng đang cố ý làm rối thông tin.
Đồng thời gã cũng thầm suy nghĩ, trong ma đạo còn ai có bản lĩnh tiến vào bí cảnh tiên đạo.
Chưa kể đến khâu kiểm tra của các đại tông môn, lượng linh khí quá mức dư thừa trong bí cảnh cũng đã là một trở ngại lớn đối với ma tu.
Ma có thể tiến vào đây tất nhiên không tầm thường.
Quan trọng là, ma đạo khác huyền đạo.
Nếu gã giết Quan Dập và Triệu Hàm Nguyệt, cho dù huyền đạo muốn báo thù gã thì cũng sẽ giữ thể diện.
Sau lưng bọn họ còn có công việc không xuể kéo chân, đạo nghĩa chúng sinh ràng buộc.
Nhưng ma đạo...
Đó là một đám chó điên hình người chẳng khác gì dị thú đồng hoang.
Một khi ra tay, chẳng màng bất cứ giá nào, nếu không chết thì không dừng.
Bình Tam Thông nhíu mày, lần đầu tiên trong đời gã cảm thấy hối hận vì hành động bốc đồng của mình khi vừa thấy tên thư sinh kia đi vào cửa tử.
Tên thủ hạ hỏi: “Đại ca, bây giờ làm sao?”
“Tiếp tục theo dõi.”
Bình Tam Thông nói với Oanh Nhiên: “Nhưng cho dù phu quân ngươi có là một trong hai vị ma tôn thì cũng chưa chắc có thể thoát khỏi cửa tử. Cho dù thoát khỏi cửa tử, cũng chưa chắc còn sức báo thù cho ngươi.”
“Có lẽ đợi đến khi hắn trả thù, ta còn có thể tiện tay kết liễu hắn luôn.”
Oanh Nhiên không nói gì. Nàng đã âm thầm bàn bạc với Đại Hoa, sẵn sàng kích hoạt năng lượng bất cứ lúc nào.
Nhưng mặc dù Bình Tam Thông nói vậy thì gã cũng không hành động gì.
Đợi suốt hai canh giờ, đã qua giờ ngọ.
Thủ hạ đã quay về báo cáo ba lần. Lần thứ hai, hắn ta nói: “Trên con đường đó vẫn còn ma khí chưa tan, rất khó xác định ngươi bên trong còn sống hay không. Tuy nhiên lượng ma khí không tiếp tục tăng thêm.”
Bình Tam Thông cân nhắc: “Nói cách khác, người đó hoặc là đã chết, hoặc là bị thương.”
Trong lòng Oanh Nhiên biết Từ Ly Lăng sẽ không chết, nhưng nghe vậy thì vẫn lo lắng cho hắn.
Dù sao nơi này cũng là bí cảnh do Thần Đế để lại, quá bất lợi đối với hăn.s
Lần thứ ba quay về báo cáo, tình hình vẫn giống lần thứ hai: “Không thấy ai đi ra từ bốn đường. Ngược lại có thú Bái Hủ bay vòng quanh khu vực này.”
Bình Tam Thông khẳng định: “Thú Bái Hủ chỉ xuất hiện khi có sinh vật chết, có lẽ người đó đã chết rồi.”
Trong lòng Oanh Nhiên chùng xuống.
Nghĩ lại, có lẽ kẻ chết là người khác hoặc sinh vật khác, tóm lại Từ Ly Lăng sẽ không chết.
Bình Tam Thông ước lượng thanh đao trên tay, bước tới: “Chỗ dựa của ngươi biến mất thật rồi, bây giờ chúng nên bàn chuyện kiếm pháp Lục Đạo.”
Gã đi tới trước mặt Oanh Nhiên, nhìn xuống nàng đang bị trói trên xe nô. Thân hình gầy gò của gã vặn vẹo như dã thú, chắn mất ánh mặt trời, chiếm trọn tầm nhìn của nàng.
Gã nói: “Giao kiếm pháp Lục Đạo ra...”
Nhưng còn chưa dứt lời thì đã có một âm thanh trả lời gã:
“Được thôi.”
Gã sửng sốt quay người.
Chỉ thấy trên thảo nguyên mênh mông tươi đẹp sau lưng mình, thịt nát đỏ như trái tần bì chín rụng đầy đất, điểm xuyết giữa nền cỏ xanh.
Dưới mặt đất không có một cái đầu nguyên vẹn hay khuôn mặt quen thuộc nào, chỉ có những mảnh sọ vỡ và da mặt rách toạc, một nửa khuôn mặt còn treo lủng lẳng con mắt sắp rơi.
Đây là kẻ trước đó còn gọi gã là đại ca, có tu vi tầng tám.
Giờ phút này hắn ta đã chết không toàn thây, thậm chí không kịp thốt ra một tiếng nào.
Cách đó không xa, giữa từng đợt sóng cỏ xanh biếc và những mảng máu thịt như hoa trôi, một bóng người thanh tú đứng đó, không nhiễm bụi trần, phong thái tao nhã, cao quý.
Tại nơi hắn đứng, ma khí tràn ra như đầm lầy ăn mòn mặt đất.
Cả người Bình Tam Thông vô thức run rẩy.
Gã chắn phía trước Oanh Nhiên nên nàng không thấy được gì, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh xen lẫn với hương cỏ.
Sắc mặt bốn người Quan Dập dại ra, cố gắng kiểm soát cuống họng mình.
Oanh Nhiên an ủi bọn họ: “Hoài Chân tới rồi.”
Quan Dập mỉm cười miễn cưỡng: “Đúng vậy.”
Y và Trần Huấn, Chu Phủ trao đổi ánh mắt, im lặng di chuyển vị trí, xoay Oanh Nhiên đang bị trói vào cùng một cột với bọn họ đi chỗ khác.
Giờ phút này, ngay cả Triệu Hàm Nguyệt cũng im lặng phối hợp.
Oanh Nhiên bị bắt quay lưng về phía mọi người, thắc mắc: “Các huynh làm gì vậy?”
Quan Dập: “Bọn ta... Muốn nhìn muội phu thi triển kiếm pháp cho rõ.”
Không, là muốn lập công chuộc tội, để không trở thành một trong số những chấm đỏ trên mặt đất.
Mặt mày bốn người nghiêm túc.
Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng bọn họ đã từng chứng kiến vô số trường hợp yêu ma giết chóc đẫm máu.
Nhưng chưa lần nào như lần này. Sự bình tĩnh và âm trầm khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh.
Trần Huấn trừng mắt nhìn Quan Dập: Không phải ngươi nói không cần sợ muội phu của ngươi sao?
Quan Dập: Ta cũng chưa thấy hắn ra tay kiểu này mà...
Bốn người chìm vào im lặng.
Trong cơn run rẩy, Bình Tam Thông cố duy trì bình tĩnh: “Ngươi là cốc chủ Bạt Ngục Cốc hay điện chủ Già Lam Điện?”
Từ Ly Lăng chậm bước về phía gã: “Ngươi đoán xem?”
Bình Tam Thông muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể không thể cử động cứ như bị một sức mạnh vô hình đè bẹp.
Thứ sức mạnh này không phải thứ hạ giới có được.
Cho dù Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong có hợp lực thì cũng tuyệt đối không thể!
Sắc mặt gã trắng bệch, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, định báo tên họ để dùng lợi ích thuyết phục đối phương: “Ta là vị vua không ngai nổi danh khắp đồng hoang phía bắc, bình...”
Nhưng còn chưa dứt lời thì một bàn tay thon dài trắng ngọc đã bịt kín gương mặt gã.
Khoảnh khắc đó, Bình Tam Thông ngỡ mình là một đứa trẻ mới sinh, hoàn toàn bị kẻ trước mắt khống chế.
Hắn thản nhiên nói: “Ồ, ta nhớ rồi.”
Rồi bóp nhẹ.
Xuyên qua kẽ hở ngón tay, Bình Tam Thông nhìn thấy màu đen đỏ lạnh lẽo cuộn trào ra mắt phải của hắn.
Bình Tam Thương hoảng hốt, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Thánh Ma.
Bỗng thần hồn gã hóa thành mây khói, tan biến theo đất trời.
Bốn người Quan Dập ngơ ngác ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn Từ Ly Lăng phía trước.
Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh khiến ai nấy đều hốt hoảng. Nhưng bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì hắn đã đi lướt qua, bước thẳng về phía Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên quan tâm hỏi: “Chàng không sao chứ?”
Từ Ly Lăng: “Không sao.”