Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 129

Hắn cởi trói cho nàng, nàng lập tức nhào tới nắm lấy vạt áo hắn kiểm tra kỹ càng, sau khi chắc chắn trên người hắn không có vết thương nào thì mới yên tâm.

 

Rồi nàng khẽ nhíu mày, dựa vào lồng ngực hắn, bắt đầu kể lể ấm ức.

 

Từ Ly Lăng bế ngang nàng lên, vỗ về vai nàng an ủi, xoay người đi băng qua thảo nguyên đầy rẫy xác chết.

 

Oanh Nhiên dựa sát vào lòng hắn, bị tay áo hắn vờ như vô ý che khuất tầm nhìn.

 

Vì mải nói chuyện với hắn nên nàng không để ý cảnh tượng ngoài tay áo, chỉ vùi mình trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Xuyên qua thảo nguyên ngập tràn mùi máu tanh nồng nặc, trên một con dốc nở đầy hoa bách linh, có một con ngựa trắng đang gặm cỏ.

 

Đó là ngựa bay của bọn họ.

 

Từ Ly Lăng đặt nàng ngồi vững trên lưng ngựa, xoay người trèo lên bảo vệ nàng, sau đó thúc ngựa bay vút đi.

 

Sau khi Bình Tam Thông chết, thuật pháp tự giải trừ, Đại Hoa và Tiểu Hoàng lập tức vùng khỏi dây thừng, hoảng hốt đuổi theo, nhảy lên mông ngựa.

 

Bốn người Quan Dập ngồi yên tại chỗ, nhìn đống xương cốt chất đầy đất mà hãy còn sợ hãi.

 

Bọn họ đều không dám ở lại lâu, vội vàng khởi hành.

 

*

 

Oanh Nhiên dựa vào lòng Từ Ly Lăng, vẫn đang lẩm bẩm than phiền.

 

Từ Ly Lăng kiên nhẫn đáp lời, xoa xoa ngực nàng: “Bọn họ không bảo vệ được nàng.”

 

Oanh Nhiên không kịp phản ứng nên “hửm?” một tiếng, sau đó bật cười: “Phải, trên đời này, chỉ có Hoài Chân mới có thể bảo vệ được ta.”

 

Từ Ly Lăng cúi đầu tì cằm vào nàng.

 

Oanh Nhiên bị chọc cho bật cười khúc khích. Mọi sợ hãi vừa nãy đã bị vứt hết sau đầu, nàng chỉ chăm chăm trò chuyện vui vẻ với Từ Ly Lăng.

 

Khi ngựa bay hạ cánh xuống một đại điện thần cung rực rỡ, nàng mới giật mình kinh ngạc: “Đã tới rồi sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Hắn ôm eo nàng trèo xuống ngựa bay.

 

Trên mông ngựa, Đại Hoa và Tiểu Hoàng nhìn phong cảnh dọc đường, sắc mặt đầy khiếp sợ, hai tai vô thức cụp xuống...

 

Kể từ cách đây ba dặm, khắp nơi đều ngập tràn ma khí như đầm lầy, xác xương chất đống.

 

Nhưng bọn nó đều biết rõ đó không phải xương khô thật, mà là máu thịt tươi vừa bị ma khí ăn mòn.

 

Trên đường, rốt cuộc Từ Ly Lăng đã đụng độ những sát trận, sát chiêu gì, giết bao nhiêu người, bao nhiêu thú?

 

Có vẻ đám người Bình Tam Thông thật chẳng đáng kể so với đống thi thể mang khí tức thần tiên nơi đây.

 

Thảo nào hắn không đưa Oanh Nhiên đi mở đường cùng mình.

 

“Đại Hoa, Tiểu Hoàng?”

 

Thấy hai đứa nó nằm trên mông ngựa chậm chạp chưa tỉnh lại, Oanh Nhiên gọi bọn nó một tiếng.

 

Đại Hoa và Tiểu Hoàng nghe thấy lập tức ngoan ngoãn nhảy xuống ngựa bay, im lặng chờ lệnh.

 

Oanh Nhiên xua tay, ra hiệu cho bọn nó vào điện.

 

Bọn nó đang định cất bước.

 

Từ Ly Lăng: “Tình hình bên trong phức tạp, bọn nó không nên vào.”

 

Cái chân nhỏ vừa nhấc lên của bọn nó lập tức khựng lại.

 

Mặc dù Từ Ly Lăng nói vậy, nhưng việc chúng nó có vào hay không vẫn phụ thuộc vào Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên trầm ngâm một lát: “Vậy bọn mi ở lại đây đi.”

 

Lúc này bọn nó mới đặt chân xuống, lùi về chỗ cũ, ngoan ngoãn trông coi.

 

Oanh Nhiên nói một tiếng “bọn mi vất vả rồi”, sau đó sóng vai tiến vào đại điện thần cung cùng Từ Ly Lăng.

 

Ban đầu Oanh Nhiên cứ nghĩ nơi này nhất định rất nặng sát khí. Nàng cảnh giác tiến vào, bất ngờ phát hiện trong điện đã chẳng còn trận pháp nào.

 

Đá vụn đổ nát và những cây cột thú ngã nghiêng dưới đất, giữa khe đá lộ ra nền sàn trắng tinh phủ đầy tro bụi.

 

Trải qua nhiêu năm phong hóa, trên vách tường và bậc mây dẫn lên lầu trên vẫn còn những vết chém xé trời đáng sợ.

 

Thậm chí có những nơi có thể nhìn thẳng ra ngoài điện.

 

Tựa như rất lâu trước đây, nơi này từng trải qua một trận đại chiến khiến tất cả thay đổi, linh khí biến mất. Bây giờ chẳng khác nào phế tích hoàng cung cũ kỹ của phàm nhân.

 

Oanh Nhiên nắm chặt tay Từ Ly Lăng: “Năm đó khi chàng tới đây, nơi này đã biến thành thế này rồi sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Lúc đó nơi đây vẫn là thần cung hoàn chính, là nơi dồi dào linh khí nhất phúc địa này.”

 

Oanh Nhiên níu mày: “Chàng bị người ta truy sát ở đây sao?”

 

Từ Ly Lăng biết nàng nghĩ gì, chỉ thản nhiên nói: “Nơi này bị ta phá hủy.”

 

Nỗi xót xa vừa nhen nhóm trong lòng Oanh Nhiên lập tức biến mất, nàng im lặng một lúc rồi nhạt nhẽo buông một câu: “Vậy chàng cũng lợi hại thật.”

 

Từ Ly Lăng không nói gì, sắc mặt bình thản.

 

Oanh Nhiên kéo hắn, vừa đi vừa kinh ngạc cảm thán rốt cuộc năm đó hắn đã ra tay tàn nhẫn cỡ nào mà phá hư chỗ này đến vậy. Cứ như phát điện vậy...

 

Nghĩ đến đây, Oanh Nhiên bỗng sửng sốt, v**t v* mu bàn tay an ủi hắn.

 

Từ Ly Lăng không phải người tùy tiện phát tiết cảm xúc.

 

Ngay cả ngàn năm trước khi chưa trưởng thành, hắn cũng chỉ phát tiết bằng cách cực kỳ kìm nén, âm trầm, tỏ ra như vô hình.

 

Vậy mà ở đây hắn đã...

 

Oanh Nhiên nhìn những vách tường đổ nát xung quanh, nhẹ giọng hỏi: “Chàng đã gặp chuyện gì không hay sao?”

 

Trong lúc nói chuyện, hắn đã dẫn nàng lên tầng trên.

 

Vì bậc mây đã bị tàn phá và đứt đoạn vài chỗ nên Oanh Nhiên đi được vài bước thì không qua được, phải nhờ hắn quay lại bế nàng lên.

 

Đi vài chục bậc, khi Từ Ly Lăng lại phải bế nàng lên, nàng dứt khoát ngồi yên trên cánh tay hắn luôn.

 

Từ Ly Lăng ôm nàng như ôm trẻ con, vững vàng bước đi.

 

Hắn nói: “Phải, cũng không hẳn.”

 

Oanh Nhiên thả lỏng người, nghiêng đầu dựa vào hắn, “Sao lại nói vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Đối với ta lúc đó thì giống như niềm tin sụp đổ vậy. Đạo không phải đạo, đời không phải đời, chỉ còn thấy tất thảy mọi thứ trên thế gian đều là dối trá hư ảo.”

 

Oanh Nhiên cúi đầu cọ nhẹ vào má hắn.

 

Từ Ly Lăng: “Bỗng một ngày tỉnh mộng, ta lại thấy thế gian vốn là như thế, cần gì tự chuốc lấy phiền não.”

 

Oanh Nhiên trầm ngâm một lát rồi áp mặt vào má hắn: “Qua rồi thì thôi.”

 

Dần đi lên, những vết hư hại trong đại điện cũng giảm bớt.

 

Dường như năm đó hắn đã dần bình tĩnh lại.

 

Cuối cùng khi bước l*n đ*nh thần cung, nơi này vẫn coi như còn nguyên vẹn.

 

Bích trì, thần thụ, cột thú, đài mây, ngỡ như một tòa thần điện được người người cung phụng.

 

Chẳng qua thứ sừng sững trên cao nhất trong thần điện không phải tượng thần, mà là một hộp kiếm.

 

Nửa hộp kiếm cắm sâu xuống đất như bị một lực mạnh ghim vào.

 

Khắp điện phủ đầy bụi mù.

 

Hộp kiếm kia cũng vậy, bám đầy bụi, chẳng còn thấy rõ dáng vẻ ban đầu.

 

Oanh Nhiên bảo Từ Ly Lăng thả nàng xuống, rồi bước nhanh về phía hộp kiếm.

 

Vì quá háo hức nên bước chân của nàng nhanh hơn Từ Ly Lăng rất nhiều.

 

Từ Ly Lăng thong thả theo sau nàng, trong khi nàng đã đứng trước hộp kiếm.

 

Hộp kiếm cao hơn nửa người nàng, bề ngang gần bằng người nàng.

 

Nàng hỏi Từ Ly Lăng: “Ta có thể chạm vào không?”

 

Không biết bên trên có thuật pháp gì cấm người ngoài chạm vào hay không?

 

Từ Ly Lăng: “Có thể.”

 

Oanh Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi đầu tiên đã phủ kín hộp kiếm suốt ngàn năm.

 

Bề mặt hộp kiếm mát lạnh như ngọc như châu, khiến người ta cứ ngỡ nếu nước có thể ngưng kết thành ngọc thạch thì chắc chắn sẽ có cảm giác như thế này.

 

Sau khi được phủi bụi, phần hộp lộ ra sáng như sương tuyết không tì vết, ngỡ là vật tinh khiết nhất trên đời này.

 

Từ Ly Lăng bước tới bên cạnh nàng, vươn tay định lấy hộp kiếm.

 

Oanh Nhiên tránh sang một bên.

 

Tay hắn hạ xuống, nhưng khi sắp chạm tới hộp kiếm thì bỗng nhiên khựng lại.

 

Hắn đột nhiên nói: “Lén lút không phải hành vi chính đạo.”

 

Oanh Nhiên khó hiểu, sau đó lập tức nhận ra, nép sát vào Từ Ly Lăng.

 

Ngay giây sau, trong đại điện đầy bụi vốn không hề có dấu vết người đến, bỗng hiện ra hàng chục bóng người.

 

Bọn họ khoác áo choàng đen, bên trong thấp thoáng lộ ra pháp bào huyền tinh.

 

Oanh Nhiên nghiêm mặt: “Đệ tử Thiên Xu Mạch của Thiên Túc Cung?”

 

“Không.”

 

Từ trong hư không, một bóng người mặc váy vàng bào hoa, đầu đội vân quan gắn ngọc, tay cầm hoàng kiếm ngô đồng chậm rãi hiện ra.

 

Đồng tử Oanh Nhiên co rụt lại.

 

Một gương mặt thanh tú tuyệt trần mà lẽ ra bây giờ phải đang ngủ say ở Diệu Cảnh đập vào mắt nàng...

 

Thần nữ.

 

Thần nữ ngước mắt nhìn chằm chằm Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng: “Là thượng tiên Thiên Tiêu.”

 

Dung mạo dưới lớp áo choàng đen của đám người kia đều bị che khuất, nhưng quanh thân tỏa ra khí thế mà người thường không thể sánh bằng.

 

Thậm chí còn vượt xa thần nữ.

 

Oanh Nhiên vô thức siết chặt ống tay áo Từ Ly Lăng.

 

So với nỗi lo về đám thượng tiên kia, điều càng khiến nàng kinh ngạc hơn là: Vì sao thần nữ lại tỉnh rồi?

 

Oanh Nhiên cố gắng duy trì bình tĩnh, nhanh chóng liên lạc với Đại Hoa.

 

Đại Hoa kinh ngạc trước tình cảnh hiện tại của nàng, nhưng nàng không kịp giải thích, chỉ có thể thông qua Đại Hoa liên lạc với thần nữ: “Chiến trường của ngươi đã chuyển đến tận đây rồi sao?”

 

Thần nữ: “Chưa.”

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

 

Ngay sau đó, thần nữ nhìn nàng, ánh mắt xa xăm: “Sư muội, ngươi sẽ không trách ta... Đúng không?”

 

“Cái gì?”

 

Oanh Nhiên thắc mắc trong đầu, bất chợt không kìm được mà phát ra thành tiếng.

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn nàng.

 

Nàng che miệng lại, chưa kịp hoảng loạn thì đầu óc đã quay cuồng, ý thức dần mơ hồ.

 

Nàng nghe thấy những tiếng Phạn âm vang vọng, dường như phát ra từ rất xa.

 

Mãi sau đó mới ý thức được đó là chú âm kích hoạt trận pháp của chúng tiên. Thứ mà một tu sĩ như nàng ngay cả tư cách nghe cũng không có, không nghe được mà cũng không tiếp nhận nổi.

 

Nàng lập tức dùng năng lượng để chống chọi, nhưng hoàn toàn vô dụng.

 

Đột nhiên nàng hiểu ra vì sao thần nữ có năng lượng khổng lồ đến thế mà vẫn nhiều lần bại trận dưới tay Từ Ly Lăng.

 

Bởi lẽ năng lượng dù mạnh nhưng không phải vạn năng.

 

Uy thế của thần tiên trong thế giới này còn vượt xa sức mạnh mà hệ thống có thể cung cấp được...

 

Không còn sức nghĩ ngợi thêm.

 

Cơ thể Oanh Nhiên mềm nhũn ngã vào lòng Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng dùng một tay đỡ lấy Oanh Nhiên, ôm nàng vào lòng, tay còn lại xoay chuyển đạo châu, vừa ra tay đã tung sát chiêu đánh thẳng vào mắt trận.

 

Những trận pháp biến ảo khôn lường, vạn biến quy nhất, chúng tiên hợp nhiều trận lại thành một.

 

Thần nữ tự bước vào trận để làm mắt trận, dốc hết toàn bộ thần lực và tám phần năng lượng còn lại để khởi động trận pháp.

 

Ánh sáng bùng lên quanh trận pháp trông cứ như mặt trời rơi xuống, ngay lập tức làm nổ tung đại điện và lan ra khắp bí cảnh.

 

Các tu sĩ trong bí cảnh nghi hoặc ngước mắt, nhưng ngay lập tức mất đi ý thức, ngã lăn ra đất, còn chẳng có cơ hội phản ứng.

 

Tiểu Hoàng và ngựa bay canh gác trước điện cũng ngất đi khi ánh sáng của trận pháp bùng lên.

 

Chỉ có Đại Hoa gắng gượng được một lúc, sau khi nhận ra đây là đại trận rút hồn vào ảo cảnh do năng lượng và thần thuật kết hợp tạo thành, nó không ngừng buông lời chửi rủa.

 

Nhưng còn chưa mắng xong thì đã mất đi ý thức.

 

Toàn bộ bí cảnh chìm vào tĩnh lặng.

 

Đến chim chóc cũng rơi xuống từ không trung, gió dừng thổi, mây ngừng trôi.

 

Khi ánh sáng bao trùm toàn bộ bí cảnh, ngay cả hai mươi tám vị thượng tiên Thiên Tiêu được treo trên đỉnh lầu cao ở Hạo Thiên Nguyên Cực Điện cũng không chống cự nổi đại pháp rút hồn. Linh hồn của bọn họ bị hút vào trận pháp, ngất xỉu tại các vị trí của trận pháp.

 

Từ Ly Lăng vẫn một tay ôm chặt Oanh Nhiên đang hôn mê bất tỉnh, tay còn lại kháng cự năng lượng của thần nữ.

 

Thân ma của hắn đã hiện ra.

 

Thần tức bá đạo và tiên linh khí dồi dào trong bí cảnh như bổ một nhát đao vào thân ma của hắn.

 

Mái tóc đen rối loạn, quần áo tung bay, trên người hiện rõ thánh ấn trừ ma, đôi mắt đen đã hóa thành huyết đồng Thánh Ma. Trông hắn chẳng khác gì con ác quỷ bò ra từ địa ngục Vô Gián đang chém trời, lấp bể, phạt thần.

 

Nhưng đồng thời, hắn vẫn che chở cô nương trong lòng.

 

Thần nữ thầm mắng chửi.

 

Trong trận Ảo Cảnh Tập Sát Thiên Diễn mà nàng ta phải trải qua gần trăm kiếp luân hồi mới sáng tạo được, hầu như dồn hết toàn bộ năng lượng, toan tính ngàn năm mới xây dựng nên, thế mà hắn vẫn giữ được tỉnh táo.

 

Nàng ta định mở miệng quấy nhiễu tinh thần Từ Ly Lăng.

 

Lại thấy đạo châu trên cổ tay Từ Ly Lăng hóa thành đao chém mạnh về phía mình, đồng thời tay vận ma khí bổ thẳng vào thiên linh của nàng ta.

 

Thần nữ hoảng hốt, chỉ có thể dốc toàn lực chống đỡ.

 

Đột nhiên một bóng người hiện ra từ hư không, đánh thẳng vào Oanh Nhiên trong lòng Từ Ly Lăng.

 

Người đó lặng lẽ như bóng ma, mang theo năng lượng kỳ dị, lộ rõ sát ý.

 

Thần nữ nhận ra đó là hệ thống của mình.

 

Không ngờ nó lại vi phạm quy định, đoạt xác một người để tự ý dùng năng lượng giúp nàng ta.

 

Thần nữ kêu lên: “Không...”

 

Bỗng trong đầu vang lên giọng hệ thống: “Chính là lúc này!”

 

Chuyện đã tới nước này, thần nữ lấy lại bình tĩnh. Nhân lúc Từ Ly Lăng buộc phải thu tay  và xoay người né tránh hệ thống để bảo vệ Oanh Nhiên, đồng thời tung sát chiêu đánh vào nó, nàng ta liều mạng gia tăng uy lực trận pháp.

 

Thoáng chốc, ý thức nàng ta mơ hồ.

 

Trong cơn mê man, nàng ta nhìn thấy Từ Ly Lăng tung một chưởng đánh nát đầu kẻ bị hệ thống bám vào.

 

Ngay sau đó, hắn cũng mơ hồ thần trí ngã ngồi xuống đất.

 

Nhưng vòng tay vẫn ôm chặt Oanh Nhiên.

 

Thần nữ thấy hắn lắc đầu như đang cố duy trì tỉnh táo.

 

Nhưng trận Tập Sát Thiên Diễn đã phát huy uy lực đến mức này, ngay cả người tạo ra nó là nàng ta cũng không thể khống chế, nói gì đến một kẻ chưa siêu thoát khỏi thế giới này như hắn?

 

Nhân lúc thần trí hắn mơ hồ, thần nữ dùng chút sức lực cuối cùng để nói: “Nếu ngươi không vào, ảo cảnh sẽ không hoàn thành, nàng sẽ chết trong ảo cảnh này cùng ta...”

 

Nói rồi nàng ta kiệt sức ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức.

 

Nàng ta không nhìn thấy cuối cùng Từ Ly Lăng có gục xuống hay không.

 

Nhưng khi nàng ta mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ở Thiên Tiêu, trở lại dáng vẻ thời bé. Nàng ta thất thần nghĩ: Cuối cùng hắn vẫn vào ảo cảnh.

 

Năm ấy là cuối năm Đằng Vũ thứ bảy ở châu Ý Vương.

 

Lúc này Từ Ly Lăng mười lăm tuổi, chưa thành ma.

 

*

 

Oanh Nhiên chậm rãi tỉnh dậy, giữa một vùng sáng rực, nàng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy.

 

Nàng gọi hắn: “Hoài Chân?”

 

Nhưng hắn không dừng bước, tiếp tục loạng choạng đi về phía trước.

 

Oanh Nhiên gắng gượng bò dậy trong cơn mê man, cũng lảo đảo đi về phía hắn: “Hoài Chân.”

 

Cuối cùng hắn cũng dừng bước.

 

Nhưng không phải vì nàng, mà đứng giữa trung tâm đại điện và đưa mắt nhìn quanh.

 

Oanh Nhiên cũng nhìn xung quanh.

 

Chỉ thấy đại điện rộng lớn, bốn phía sáng trắng như ánh trăng tụ thành, dưới chân mát lành như ngọc hồ Quảng Hàn, mặt hồ soi rõ bóng mọi vật trong điện.

 

Chỉ là không phản chiếu bóng nàng.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, khi đầu óc đã tỉnh táo hơn đôi chút, nàng mới ngước mắt nhìn về phía Từ Ly Lăng.

 

Nàng thấy rõ hắn mặc áo gấm rách nát, đâu đâu cũng có vết chém loang lổ máu.

 

Mái tóc dài xõa tung rối bù, trâm ngọc liên trên đầu lắc lư sắp rớt, tay cầm một thanh kiếm tuyết kim không tì vết, chuôi kiếm rỉ từng giọt máu, là máu chảy từ tay hắn xuống.

 

“Hoài Chân!”

 

Oanh Nhiên căng thẳng chạy về phía hắn.

 

Khi đứng trước mặt hắn, nàng nhìn thấy ấn chú trừ ma phủ kín gương mặt nọ, khắp người chi chít những vết thương.

 

Hắn chỉ chăm chăm quan sát đại điện, con mắt màu máu khẽ run lên.

 

Oanh Nhiên đưa tay về phía hắn, nhưng bàn tay lại đi xuyên qua người hắn như hư ảnh.

 

Đây là... Hình ảnh quá khứ?

 

Vì sao nàng lại nhìn thấy hình ảnh quá khứ vào lúc này?

 

Còn chưa kịp nghĩ thêm.

 

Từ Ly Lăng đã bất ngờ xoay người đi lên bậc thang. Oanh Nhiên vội vàng đuổi theo.

Bình Luận (0)
Comment