Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 130

Mặt đất ngọc bích và tiên linh chưa bị phá hủy, chỗ nào cũng nhẵn bóng như băng, rực rỡ như ngọc trai bảo thạch, rực rỡ lung linh.

 

Oanh Nhiên không nhận ra bất kỳ điều gì khác thường.

 

Nhưng dường như Từ Ly Lăng nhìn thấy thứ mà nàng không thể thấy.

 

Hắn đi một vòng quanh từng tầng đại điện, liên tục tìm kiếm, không bỏ qua dù chỉ một dấu vết nhỏ, cứ như thể sợ bỏ sót hay hiểu nhầm điều gì.

 

Cuối cùng khi lên tới tầng bảy, hắn kiệt sức ngã khuỵu xuống đất, lúc này mới thôi không tìm kiếm điên cuồng nữa.

 

Oanh Nhiên vội vàng lao tới bên cạnh hắn.

 

Linh khí nơi này còn dồi dào hơn lúc nàng mới bước vào. Đối với người đang trong thời điểm phát tác thánh ấn trừ ma và bị thương đầy mình như hắn thì chúng chẳng khác gì những lưỡi dao lăng trì, những tia lửa bập bùng, xé toạc và thiếu đốt cơ thể hắn.

 

Nghiền nát hắn như một tấm ngọc bích vỡ vụn, chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.

 

Nhưng dường như hắn không cảm thấy đau.

 

Hắn nằm trên mặt đất ngập tràn tiên khí, trong mắt trống rỗng như hư không phản chiếu vòm điện.

 

Hắn không nói gì.

 

Bên cạnh cũng không có ai hỏi thăm hắn đã nhìn thấy, đã trải qua chuyện gì.

 

Oanh Nhiên nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ thấy vòm điện ngọc bích không tì vết.

 

Oanh Nhiên giơ tay, cách một khoảng không mà nhẹ v**t v* gương mặt hắn.

 

Nàng chưa bao giờ thấy hắn hoang mang đến vậy.

 

Năm này hắn bao nhiêu tuổi rồi?

 

Nàng cứ lẳng lặng ở bên hắn.

 

Một lúc lâu sau, hàng lông mi đen như lông quạ của hắn khẽ run lên, hắn bò dậy, tiếp tục đi lên trên.

 

Cho đến khi đến tầng chỉnh, bước vào đại điện có hồ linh thủy chảy mãi không ngừng.

 

Hắn ngồi bên bờ hồ, cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước. Dường như hắn cảm thấy xa lạ, rồi đột nhiên mỉm cười.

 

Sau đó trở lại bình tĩnh.

 

Bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào kể từ khi Oanh Nhiên tới đây.

 

Lúc này Oanh Nhiên mới phát hiện, hóa ra trước khi bị phá hủy, trên nơi cao nhất của thần điện có một pho tượng thần không mặt sừng sững.

 

Từ Ly Lăng vung tay, hộp kiếm tinh khiết lập tức hiện ra từ hư không. Hắn gỡ tua kiếm trên thanh kiếm Tuyết Kim rồi đặt nó vào hộp.

 

Sau đó thuận tay vỗ nhẹ vào hộp kiếm.

 

Hộp kiếm rơi xuống, ầm ĩ phá nát pho tượng thần.

 

Tượng thần tan thành khói bụi, biến mất không để lại dấu vết.

 

Còn hộp kiếm rơi đúng vào vị trí trước đó của pho tượng thần, và thay thế nó cắm sâu vào nền linh ngọc.

 

Từ Ly Lăng đưa lưng về phía Oanh Nhiên, bỗng nhiên xoay người tháo đai lưng.

 

Đai lưng đính ngọc bích bạch lan rơi xuống đất.

 

Hắn vừa cởi bỏ chiếc áo bào màu lam thêu chỉ vàng rách nát dính máu, vừa bước về phía hồ linh thủy.

 

Những mảnh y phục dính máu rơi vương vãi trên nền đất.

 

Cho đến khi không còn mảnh vải che thân, hắn bước xuống hồ, lặn xuống đáy.

 

Đối với ma, hồ linh thủy chẳng khác nào lửa dữ.

 

Nhưng hắn vẫn để mặc cho dòng nước nhấn chìm cơ thể, đè mình xuống đáy hồ, như xác chết mở mắt.

 

Oanh Nhiên nhìn hắn, ánh mắt không tránh né, đôi đồng tử khẽ run, chẳng có lấy một chút thẹn thùng nào.

 

Khi ân ái với Từ Ly Lăng, đôi khi hắn sẽ trêu nàng phải nhìn hắn.

 

Những lúc đó nàng sẽ ngại ngùng cúi đầu, cho dù hắn xoay mặt nàng lại thì nàng cũng nhắm chặt hai mắt.

 

Nhưng nàng đã từng nhìn thấy.

 

Nàng nhớ rõ thân hình hắn không tì vết, nhớ rõ làn da trắng mịn hơn tuyết, hoàn mỹ như một pho tượng ngọc, ngỡ hắn không thuộc về nhân gian.

 

Nàng luôn thầm thán phục hắn thật xinh đẹp, trên người không có lấy một vết sẹo.

 

Từ nhỏ đến lớn, cho dù được nuông chiều thế nào thì con người vẫn khó tránh khỏi những vết vui đùa hay vết muỗi đốt.

 

Nàng từng nghĩ, chắc chắn trước đây hắn sống như hòn ngọc quý được gia đình nâng niu, cho nên mới không tì vết như vậy.

 

Nhưng giờ đây, thân thể đã từng gần gũi với nàng lại chẳng còn chỗ nào lạnh lặn.

 

Bề ngoài là vô số vết thương do đao kiếm.

 

Sâu hơn là những mảng thịt thối rữa lộ xương rỉ máu đen sì do bị pháp khí tổn thương.

 

Hằng hà dòng ấn chú đen ngòm quấn quanh người hắn như rắn độc.

 

Hắn như một pho tượng thần bị ném xuống bùn mà giẫm đạp.

 

Nhưng...

 

Chẳng phải thế nhân nói hắn phải làm Thần Đế sao?

 

Chẳng phải thế nhân gọi hắn là Tiểu Tiên Quân sao?

 

Oanh Nhiên bước vào hồ linh thủy, ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng v**t v* gương mặt nọ, rồi cứ như vậy ở bên.

 

Bởi lẽ ngoài việc ngồi bên cạnh hắn ra thì nàng chẳng thể làm gì khác.

 

Rất lâu sau đó, hắn đứng dậy khỏi mặt nước.

 

Những dòng nước cuồn cuộn linh khí tựa như kịch độc đối với hắn đã gột rửa mọi vết nhơ trên người.

 

Hắn bước ra khỏi hồ, lau khô vệt nước trên người, mặc y phục sạch sẽ. Áo trong trắng như tuyết, áo giữa xanh như mây, áo ngoài nho sinh tao nhã...

 

Vẫn thế, hắn vẫn là Từ Ly Lăng thanh cao, kiêu ngạo ấy.

 

Hắn ngồi bên bờ hồ, soi bóng mình trên mặt nước, chậm rãi chải tóc, vấn tóc.

 

Oanh Nhiên ngồi bên cạnh. Trong lúc hắn vấn tốc, nàng đưa tay vén nhẹ một lọn tóc rối bên thái dương chưa được buộc lên, khẽ nói: “Còn chỗ này nữa.”

 

Ngay sau đó, Từ Ly Lăng đưa tay vén lọn tóc đó lên.

 

Oanh Nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, tưởng như hắn đã nghe thấy tiếng nàng vậy.

 

Hắn chỉnh trang lại y quan. Cuối cùng cầm lên tua kiếm ngọc tuyết hoa mà mình đã tháo xuống, bẻ gãy móc vàng, dùng lực đâm xuyên vào vành tai trái.

 

Hơi thở Oanh Nhiên như khựng lại.

 

Từng giọt máu đỏ tươi rỉ ra từ tai, chạy dọc theo móc vàng, trượt qua viên ngọc sáng loáng, nhuộm đỏ sợi tua trắng muốt.

 

Ngọc châu tuyết hoa tỏa ra ánh sáng lập lòe, trấn áp ấn chú trừ ma trên người hắn.

 

Những dòng ấn chú màu đen dần mờ đi, nhưng trên ngọc châu không tì vết lại xuất hiện một vết nứt.

 

Hắn chậm rãi bước xuống bậc thang, dáng đi thong dong như một công tử thế gia sắp đi tiếp khách.

 

Tới giữa đại điện, hắn vung tay phá tán nửa vách tường.

 

Dùng đống đá vụn làm bảo tọa, hắn ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà.

 

Hắn hơi cúi người, nghiêng đầu, tua kiếm rũ bên tai, tóc dài đã buộc lại trượt xuống che khuất gương mặt.

 

Oanh Nhiên nghĩ hình như hắn đang đợi thứ gì đó.

 

Nàng hỏi: “Chàng đang đợi người sao?”

 

Hắn không đáp.

 

Nàng lại hỏi: “Chờ ai vậy?”

 

Hắn vẫn không trả lời.

 

Đương nhiên hắn sẽ không trả lời, bởi vì hắn không nghe thấy.

 

Oanh Nhiên ngồi xuống bên cạnh, hơi nghiêng người dựa vào hắn. Ánh sáng xuyên qua thân thể mơ hồ của nàng, ôm lấy hắn từ phía sau.

 

Nàng nói: “Giá mà ta ra đời sớm hơn, gặp được chàng sớm hơn thì tốt biết mấy.”

 

Một lần nữa, nàng ở bên hắn, lặng lẽ.

 

Cho đến khi nghe thấy tiếng ồn ào náo động.

 

Cuối cùng cũng có người tới!

 

Oanh Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một đám người cầm vũ khí hùng hổ kéo đến.

 

Thấy Từ Ly Lăng ngồi trên đống phế tích, một người cất cao giọng mắng: “Từ Ly Lăng, ngươi thật to gan! Dám phá hoại động phủ của Thần Đế! Ngươi có còn kính sợ huyền đạo chút nào không?”

 

“Ngươi thật chẳng khác gì đám ma đạo dơ bẩn không biết pháp tắc đó!”

 

Một ông lão râu tóc bạc trắng có gương mặt non trẻ bước ra từ trong đám người, theo sau là một nam, một nữ ăn mặc sang trọng.

 

Oanh Nhiên đã từng gặp đôi nam nữ đó.

 

Trong rừng đầu người ở thành Thánh Ma.

 

Trong đôi nam nữ này, nam tu Từ Ly Hồng sắc mặt âm trầm, không nói lời nào; nữ tu Từ Ly Tiêu ánh mắt oán độc, tay cầm trường kiếm dính vệt máu khô, nói bằng giọng căm phẫn: “Ác ma, đền mạng cho con ta!”

 

Oanh Nhiên chấn động, suýt chút nữa đã lao lên chất vấn: Chàng không phải con của các ngươi chắc?

 

Vì sao Từ Ly Trạch làm chàng bị thương thì các ngươi mặc kệ, chỉ biết trách cứ chàng?

 

Cơn giận dữ chỉ lóe lên chốc lát, chẳng mấy chốc nàng đã lấy lại bình tĩnh.

 

Triệu Hàm Nguyệt từng nói bọn họ chưa bao giờ coi Từ Ly Lăng là con người.

 

Chỉ xem hắn như vật chứa hoàn hảo để phong ấn Thánh Ma.

 

Nếu đã vậy thì cần gì phải cãi cọ hay chất vấn.

 

Oanh Nhiên cảm thấy, có lẽ Từ Ly Lăng cũng nghĩ vậy.

 

Giữa những tiếng chửi rủa vang lên dồn dập, hắn ngẩng đầu, sắc mặt bình thản không hề dao động.

 

Trên gương mặt ấy chỉ còn lại sự u ám kỳ dị, tựa như vũng nước chết trong đầm lầy.

 

Hắn gọi ông lão tóc bạc có gương mặt non trẻ: “Sư phụ.”

 

Nghe xem chừng thân thiết lắm.

 

Ông lão tóc bạc mặt non trẻ ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó tiến lại gần hắn: “A Lăng, ta biết ngươi là một đứa trẻ ngoan, lòng hướng đại đạo, tiếc thương kẻ yếu. Nếu không vô tình đi sai đường như bây giờ thì ngươi đã sớm phi thăng lên Thiên Tiêu.”

 

“Sư phụ biết ngươi không cam lòng, nhưng... Ngươi đã giết quá nhiều người. Ngươi đã thành ma, không quay đầu được nữa rồi.”

 

Từ Ly Lăng cũng đứng dậy, tới gần ông lão tóc bạc: “Sư phụ, là bọn họ muốn giết ta.”

 

Trông ông lão tóc bạc có vẻ đau lòng từ bi: “A Lăng, coi như đây là lần cuối vì chúng sinh, ngươi hãy buông tay chịu trói đi, đừng tạo thêm sát nghiệp nữa. Kiếp sau, Thiên Đạo tự khắc sẽ bù đắp những gì nợ ngươi. A Lăng...”

 

Giọng nói lão ta đột nhiên im bặt.

 

Bằng tốc độ khiến lão ta không kịp phản ứng, Từ Ly Lăng dùng tay không xuyên thủng lồng ngực và chậm rãi móc tim lão ta ra.

 

Máu nhuộm đỏ bàn tay trắng gầy của hắn, những giọt máu tí tách rơi xuống nền đất trong suốt như gương.

 

Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm trái tim còn đập: “Ta làm gì còn kiếp sau, sư phụ, chẳng lẽ người không biết à? Người không biết vì sao ta lại đi đến bước đường này à? Người không biết sức mạnh Thánh Ma vốn không nên tồn tại sao?”

 

“Là Thần Đế Vô Cực Thiên muốn đạt được đại đạo nhưng lại đi vào ma đạo tà môn. Hắn ngộ ra rằng ma đạo cũng là đạo, nhưng không thể khống chế ma đạo. Muốn dùng sức mạnh Thánh Ma hỗ trợ tu thành đại đạo, lại suýt bị sức mạnh Thành Ma cắn ngược.”

 

“Hắn không biết phải làm gì để xử lý sức mạnh Thánh Ma bất tử bất diệt. Khó xử thật. Phải làm sao đây? May mà đúng lúc này ta ra đời.”

 

“Thật trùng hợp, hắn cũng sợ ta. Hắn sợ ta sẽ trở thành Thần Đế, thúc đẩy quá trình ngũ suy của hắn.”

 

“Thật trùng hợp, kẻ mà hắn sợ hãi vừa hay có thể trở thành vật chứa của một thứ khác mà hắn cũng sợ hãi. Một mũi tên trúng hai con nhạn.”

 

“Tốt quá còn gì.”

 

“Người không biết chuyện đó sao?”

 

Giọng hắn đều đều như đang kể một câu chuyện có hậu.

 

Tiên nhân bị móc tim chưa chết, mở miệng tràn máu, cố vươn cánh tay đang nhanh chóng khô héo về phía trái tim còn đập trong tay Từ Ly Lăng.

 

Nhưng một tay khác của Từ Ly Lăng đã bóp cổ khiến lão ta không thể động đậy.

 

Từ Ly Lăng nhìn về đám người đang định vây giết mình trước cửa đại điện.

 

Những người này đều đức cao vọng trọng.

 

Là địa tiên Quỳnh Vũ, địa tiên Diệu Cảnh, thậm chí cả tiên nhân thành Từ Ly.

 

Hắn thu hết mọi biểu cảm của họ vào mắt, rồi siết tay.

 

Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.

 

Đầu của ông lão tóc bạc, một thượng tiên Thiên Tiêu trên mây, đã gục xuống với tư thế quái dị.

 

Từ Ly Lăng nói: “Hóa ra tất cả các ngươi đều biết.”

Bình Luận (0)
Comment