Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 131

Hắn nhìn vào trái tim của thượng tiên.

 

Mỗi tiên nhân tu luyện công pháp khác nhau sẽ có mệnh môn* khác nhau, mà trái tim này chính là mệnh môn của lão ta.

 

*Theo y học cổ truyền, huyệt mệnh môn được coi là “cửa sinh mệnh”, là nguồn gốc sức mạnh nguyên thủy của hoạt động sống đối với con người.

 

Tu vi suốt đời của ông lão đều dồn hết trong đó.

 

Sau khi ông lão chết, trái tim màu đỏ pha ánh vàng dần tan biến.

 

Từ Ly Lăng nói: “Sư phụ, vậy mà tim người lại màu đỏ.”

 

Hắn há miệng như con thú hung tợn, nuốt sống trái tim hãy còn đang đập.

 

Máu rỉ ra từ khóe miệng hắn.

 

Từ Ly Tiêu khó tin gào thét: “Từ Ly Lăng!”

 

Từ Ly Lăng thản nhiên dùng mu bàn tay lau đi vệt máu đầm đìa trên môi, cất bước về phía đám người đang hoảng hốt: “Sự quan tâm của cha mẹ là giả, sự dạy bảo của sư phụ là giả... Thứ đạo mà ta dùng thân bảo vệ này cũng là giả.”

 

 

Bọn họ đồng loạt lùi về sau, tay cầm pháp khí bản mệnh chắn trước người.

 

Từ Ly Tiêu tức giận ra lệnh: “Từ Ly Lăng, ngươi đứng lại!”

 

Từ Ly Lăng phớt lờ lời bà ta nói, tiện tay túm cổ một người gần nhất, úp tay lên mặt kẻ đó: “Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là giả, ai nấy đều lừa ta, có phải không?”

 

Qua khe hở ngón tay của Từ Ly Lăng, kẻ đó trừng mắt nhìn hắn: “Từ Ly Lăng, ngươi đừng hồ...”

 

Nhưng còn chưa dứt lời, năm ngón tay của Từ Ly Lăng đã siết lại.

 

Một tiếng giòn tan vang lên, hộp sọ trong tay Từ Ly Lăng vỡ vụn, óc và máu phun ra.

 

Từ Ly Lăng tiện tay quăng vị địa tiên đó sang một bên, lại bất ngờ vươn tay túm lấy một kẻ đang lùi dần về phía sau: “Ngươi biết ta không phải Thánh Ma, có phải không?”

 

Người đó cố gắng duy trì bình tĩnh: “Từ Ly Lăng, nếu ngươi đã biết mọi chuyện thì hãy để ta nói một lời, chúng ta làm tất cả cũng vì thế giới này...”

 

Soạt...

 

Kết cục của vị địa tiên này cũng giống như kẻ trước đó.

 

Từ Ly Lăng tỏa ra uy áp ma khí, cho dù là tiên nhân, địa tiên thì cũng không thể kháng cự.

 

Mãi đến lúc này bọn họ mới ý thức được... Trước kia bọn họ có thể khiến Từ Ly Lăng thương tích đầy mình đều là nhờ hắn nương tay.

 

Từ Ly Lăng tiện tay ném bỏ cái xác như rác rưởi, lại tóm lấy kẻ tiếp theo: “Còn ngươi? Ngươi có biết không?”

 

“Ta, ta không biết.”

 

Vị địa tiên đó muốn lắc đầu, nhưng lại bị Từ Ly Lăng giữ chặt không thể cử động.

 

Có người nhân cơ hội này âm thầm sử dụng sát chiêu để tập kích g**t ch*t Từ Ly Lăng.

 

Nhưng thậm chí Từ Ly Lăng còn chẳng liếc nhìn, chỉ tùy tiện phất tay một cái đã phá tan sát chiêu, linh lực cắn ngược khiến kẻ ra tay ngay lập tức bị thương nặng. Một vị địa tiên chết bất đắc kỳ tử trong đám người.

 

Oanh Nhiên mở to mắt, đôi đồng tử co rụt.

 

Nàng không muốn xem.

 

Nhưng cũng không muốn để một mình Từ Ly Lăng đối mặt với tất thảy.

 

Từ Ly Lăng mỉm cười thân thiện với kẻ vừa nói “không biết”: “Nếu vậy, tiên quân có thể thay ta nói cho thế nhân biết rằng...”

 

“Thánh Ma là nguồn gốc của ma đạo, tập hợp của vạn điều ác, vốn dĩ vô hình. Là do vị Thần Đế tên Vô Cực Thiên đã lĩnh ngộ một ý niệm nhập thánh, một ý niệm nhập ma. Thần Đế nhập thánh không thành công, bèn vọng tưởng nhập thánh bằng con đường ma đạo, luyện hóa ra Thánh Ma.”

 

“Nhưng không ngờ vị Thần Đế ấy đã coi thường sức mạnh Thánh Ma, suýt bị sức mạnh Thánh Ma cắn ngược, đành phong ấn sức mạnh Thánh Ma vào nhà tù Hồng Hoang và lừa dối thế nhân rằng...”

 

Hắn còn chưa dứt lời.

 

Từ Ly Tiêu đã rút kiếm đâm tới, hét lớn: “Ngươi im miệng!”

 

Từ Ly Lăng trở tay tung chưởng, khí lực hất bay Từ Ly Tiêu.

 

Thân hình nhỏ yếu của bà ta đập vào vách tường làm bằng ngọc, phun ra một ngụm máu.

 

Từ Ly Hồng và tộc Từ Ly vội vàng chạy tới đỡ bà ta.

 

Từ Ly Hồng căm phẫn nhìn Từ Ly Lăng, còn Từ Ly Tiêu khó tin ôm ngực: “Từ Ly Lăng, ngươi dám đánh ta?”

 

Oanh Nhiên đột nhiên muốn cười.

 

Cười cho thật lớn.

 

Trước đây không nhận hắn là con của mình, bây giờ lại bày ra dáng vẻ cha mẹ.

 

Nhưng trong mắt Từ Ly Lăng lúc này chỉ còn lại kẻ đang bị hắn khống chế: “Nói cho thế nhân biết, kiếp nạn của Thánh Ma là kiếp nạn của thần dạo, chẳng liên quan gì đến thế nhân. Ta sẽ không giết bọn họ...”

 

“Không.”

 

Người bị hắn khống chế run giọng nói: “Không thể nói, Từ Ly Lăng, không thể nói được.”

 

Từ Ly Lăng nghiêng đầu như không hiểu, đôi mắt tĩnh lặng như gương đen.

 

Người kia cứ tưởng mình đã thuyết phục được hắn, bèn vội vàng nói: “Từ Ly Lăng, là bọn ta có lỗi với ngươi. Nhưng năm đó Thần Đế chỉ triệu hồi sức mạnh Thánh Ma, chưa từng nhập ma thật sự. Nếu người đời biết được Thần Đế đứng trên đỉnh huyền đạo đã từng có ý niệm nhập ma, biết được hóa ra ma đạo cũng có thể lĩnh ngộ đại đạo, thì huyền đạo chúng ta biết để mặt mũi ở đâu!”

 

“Từ Ly Lăng, hiện tại ngươi đã nhập ma, một khi đã bước vào con đường ma đạo này thì không thể quay đầu. Xin ngươi, một lần cuối cùng, hãy vì chúng sinh, vì huyền đạo thế gian...”

 

Nhưng hắn ta còn chưa nói hết thì cổ họng đã phụt máu, đôi mắt trợn trừng, đồng tử dại ra, bị Từ Ly Lăng quăng ngã.

 

Thanh kiếm của hắn ta rơi leng keng xuống đất, thân thể mềm nhũn như tua kiếm.

 

Từ Ly Lăng tiếp tục đi về phía trước, vươn tay ra.

 

Mọi người liên tục lùi về sau, vội vàng xoay người định bỏ chạy.

 

Từ Ly Lăng giơ tay lên, ma khí lập tức tràn lan thành sương mù bao vây mọi người tại chỗ.

 

Mọi người quay đầu lại, trong mắt là sự bối rối, kinh hoàng, tuyệt vọng, căm hận, toan tính...

 

Vô số biểu cảm dữ tợn hiện lên trên từng gương mặt.

 

Mà bọn họ đều là những nhân vật được thế nhân và huyền đạo tôn kính.

 

Có kẻ tự cho mình là chính nghĩa tiến lên: “Từ Ly Lăng, ngươi muốn giết thì cứ giết! Nhưng ta nói cho ngươi biết, bọn ta tuyệt đối không thể...”

 

Còn chưa dứt lời, đầu hắn ta đã văng ra ngoài.

 

Từ Ly Lăng túm lấy một người: “Ngươi có chịu thay ta nói cho thế nhân biết không?”

 

Người đó lắc đầu: “Từ...”

 

Giọng nói đột nhiên im bặt.

 

Từ Ly Lăng lại tóm thêm một người: “Ngươi có chịu thay ta nói cho thế nhân biết không?”

 

Đôi mắt kẻ này ánh lên vẻ sợ hãi: “Từ Ly Lăng, ngươi điên rồi à...”

 

Tiếng nói lại bị cắt ngang.

 

Từ Ly Lăng bóp cổ một người nữa, vẫn giọng điệu ôn hòa ấy: “Ngươi có chịu thay ta nói cho thế nhân biết không?”

 

“Từ Ly Lăng, vì huyền đạo...”

 

“Ngươi có chịu thay ta nói cho thế nhân biết không?”

 

“Vì huyền đạo, vì chúng sinh...”

 

“Ngươi có chịu thay ta nói cho thế nhân biết không?”

 

“Thần Đế là người đứng đầu huyền đạo, là tín ngưỡng của chúng sinh. Biết bao nhiêu người thờ phụng ngài, dũng cảm xông pha trong huyền đạo để hàng ma diệt ác, bảo vệ chính đạo. Nếu người đời biết được...”

 

“Ngươi có chịu thay ta nói cho thế nhân biết không?”

 

“... Nếu thế nhân biết được thì huyền đạo sao còn tồn tại trong thế giới này...”

 

“Ngươi có chịu...”

 

...

 

Hắn như một du hồn lang bạt.

 

Trôi dạt đến đây, liên tục tóm lấy người trước mắt, lặp đi lặp lại một câu hỏi, chờ đợi ai đó sẽ siêu độ cho mình.

 

Hắn như một linh hồn cô độc.

 

Rơi vào mười tám tầng địa ngục, liên tục tái diễn nỗi đau đớn lớn nhất khi còn sống... Được cho hy vọng, rồi lại nghiền nát hy vọng đó.

 

Mãi mãi mắc kẹt trong Vô Gián, không bao giờ siêu sinh.

 

Giọng điệu đều đều hòa cùng vô số lời biện hộ, kinh hô và mắng nhiếc.

 

Dần dần, hắn như trở thành cái xác không hồn, chỉ biết hỏi người đời một câu hỏi đó.

 

Xác chết càng ngày càng chất cao, chẳng biết từ khi nào mà Oanh Nhiên đã thôi sợ hãi.

 

Nàng chỉ muốn níu giữ hắn, bảo hắn đừng hỏi nữa, sẽ không ai chịu bênh vực hắn đâu.

 

Ngàn năm trước không có, ngàn năm qua không có, ngàn năm sau cũng không có.

 

Trong mắt thế nhân, sự tích về hắn có vô số phiên bản khác nhau.

 

Duy chỉ không có một ai chịu đứng ra rửa sạch tiếng oan cho hắn.

 

Cho đến cuối cùng, hắn không còn cần danh tiếng từ thế gian này nữa.

 

Nhưng nàng lại không nỡ, không nỡ ngăn cản hắn.

 

Đến mức thậm chí nàng quên mất bản thân lúc này vốn không có khả năng ngăn cản hắn.

 

Bỗng Từ Ly Tiêu quát khẽ một tiếng, các đệ tử Từ Ly lập tức bày trận vây giết.

 

Từ Ly Lăng không hề nương tình tung một chưởng sát chiêu, ngay lập tức phá nát sát trận, làm đệ tử Từ Ly ngã rạp giữa đống xác chết.

 

Từ Ly Lăng vẫn không dừng lại, dường như hắn đã giết đến đỏ mắt, liên tục chém giết từng người rồi từng người.

 

Nếu không phân biệt được ai sống, ai chết, vậy thì cứ giết tất cả đi!

 

Giết cho máu chảy thành sông, xác người be bét. Giết cho Thần Điện hóa thành hố xác, và đất trời dần trở nên tĩnh lặng.

 

Ngọc châu trên tai hắn dần nứt ra những vết rạn dữ tợn, tua rua trắng tinh đã nhuộm thành màu máu đỏ tươi.

 

Tí tách, giọt máu nhỏ xuống.

 

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp vang rền.

 

Từ Ly Lăng vẫn còn giết.

 

Mưa to xối xả, tiếng sấm dần dừng lại.

 

Trong điện chỉ còn một mình hắn là người sống, gương mặt của hai kẻ bị hắn nắm trong tay đã biến dạng, không còn vẻ cao quý.

 

Mái tóc họ rối tung, kết lại vì máu, che khuất gương mặt be bét máu tanh.

 

Một người thoi thóp nói với giọng căm hận: “Từ Ly Lăng, ngươi giết ta, rồi ăn ta đi, giống như người đã làm với Lân Quang vậy. Cũng làm với ta đi, để ta được đoàn tụ với Lân Quang.”

 

Người nói là Từ Ly Tiêu.

 

Lân Quang là tên tự mà bà ta đặt cho Từ Ly Trạch từ khi hắn ta mới sinh ra.

 

Từ Ly Lăng vội vã kêu lên: “Tiêu Tiêu, đừng! Từ Ly Lăng, đó là mẹ ngươi, ngươi không thể hại nàng!”

 

Từ Ly Lăng nhìn họ với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt không gợn sóng.

 

Hắn nói: “Từ khi ta sinh ra tới nay đã mười bảy năm. Thuở nhỏ rời nhà, trong mười bảy năm qua, ta về thành Từ Ly hai mươi lần, các người đến gặp ta tám lần. Ba lần là mười lăm năm đầu, các người đến thăm ta. Năm lần là mười lăm năm sau, khi các người bắt ta về thành Từ Ly.”

 

Nói rồi hắn bật cười đầy mỉa mai.

 

Số lần cha mẹ bắt hắn còn nhiều hơn số lần đến thăm hắn.

 

Từ Ly Lăng thả lỏng tay.

 

Hai người mất chỗ dựa lập tức ngã xuống đống máu thịt như bùn nhão, phát ra tiếng dính nhớp rợn người.

 

Từ Ly Lăng lùi lại mười bước, quỳ xuống dập đầu lạy bọn họ ba cái.

 

Những tiếng vang giòn giã không khỏi khiến người khác lạnh run.

 

Từ Ly Hồng và Từ Ly Tiêu nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp. Nhưng sâu trong vẻ phức tạp ấy chẳng hề có sự dịu dàng, chỉ có nỗi căm hận, khó hiểu và lo lắng.

 

Từ Ly Lăng dập đầu xong, quỳ nói: “Mặc dù hai người chưa bao giờ coi ta là con trai, nhưng Từ Ly Lăng vẫn cảm tạ hai người đã cho ta xuất hiện trên cõi đời này. Ta không chấp nhặt lý do hai người đến thăm ta là vì gì.”

 

“Tính cả lần ta mới sinh, cả đời này hai người đến thăm ta tổng cộng chín lần. Lần này ta không giết các người, sau này...”

 

Hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn bọn họ: “Nếu để ta nhìn thấy hai người chín lần, vào lần thứ chín, ta sẽ giết các người.”

 

Hắn đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, sống lưng thẳng tắp, khí thế cao ngạo: “Mời.”

Bình Luận (0)
Comment