Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 132

Từ Ly Lăng th* d*c hai tiếng, vội vàng dìu Từ Ly Tiêu rời đi.

 

Nhưng sau khi hoàn hồn, Từ Ly Tiêu lại giãy dụa muốn quay lại.

 

Bà ta gào thét khản giọng: “Ngươi giết ta đi, ngươi giết ta đi! Kể từ lúc ngươi g**t ch*t Lân Quang, trái tim ta đã chết cùng thằng bé rồi!”

 

“Ta là tiên của tộc Từ Ly, tiên của nhân tộc! Vì sao lại sinh ra thứ nghiệt chủng như ngươi? Phải hy sinh vì chúng sinh làm ngươi uất ức lắm sao? Ngươi có biết, nếu không có Thần Đế, nếu chúng sinh huyền đạo không còn tín ngưỡng, thì ma đạo sẽ trèo lên đầu chúng ta không?”

 

“Thần Đế đã từng phạm sai lầm, ngươi biết được nên cho rằng mình đúng chứ gì? Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không sinh ra ở thành Từ Ly thì còn chẳng có tư cách trở thành vật chứa của Thánh Ma, hy sinh cho chúng sinh!”

 

“Lúc trước sinh ngươi ra, đáng lẽ ta nên vứt thẳng ngươi vào ngục giam! Tới khi ngươi mười lăm tuổi thì g**t ch*t ngươi. Còn đỡ hơn để ngươi ra ngoài nảy sinh dã tâm! Nếu không nhờ Thiên Tiêu và Thần Đế nhân từ, nếu không vì ngươi vẫn còn một chút giá trị, thì ngay cả mười lăm năm tự do sung sướng ngươi cũng chẳng có!”

 

“Ngươi là cái thá gì? Ngươi không biết vì sao mình tên là Từ Ly Lăng* à? Ngươi vốn dĩ là ma chủng trời sinh, nghiệp chướng! Sao ngươi có thể nhẫn tâm g**t ch*t Lân Quang, sao ngươi có thể nhẫn tâm ăn sống thằng bé, khiến thằng bé không còn cả xương cốt?”

 

“Ngươi ích kỷ, độc ác! Ngươi là tên súc sinh! Bọn ta có thể vứt bỏ con trai của mình vì chúng sinh, nhưng ngươi lại chỉ biết có mình ngươi thôi! Sao ngươi có thể giết Lân Quang? Sao ngươi có thể làm thế chứ?”

 

*Theo giải thích của tác giả, chữ Lăng trong tên nam chính có nghĩa là lăng mộ do tộc Từ Ly tạo ra cho sức mạnh Thánh Ma.

 

Từ Ly Lăng mắng chửi rồi gào khóc.

 

Từ Ly Hồng muốn bịt miệng bà ta lại, nhưng bà ta giãy dụa quá mạnh nên ông ta không khống chế được.

 

Ông ta đành kéo Từ Ly Tiêu rời đi nhanh hơn.

 

Từ Ly Tiêu gào khóc: “Ngươi giết ta đi, ngươi ăn ta đi!”

 

Từ Ly Lăng im lặng nhìn theo bọn họ.

 

Sau khi bọn họ rời khỏi đại điện, hắn như người học trò thỉnh giáo sư trưởng của mình: “Để bảo vệ huyền đạo thì có thể không từ thủ đoạn. Nhưng bảo vệ đạo khác thì phải bị chém giết vô tội, bị tra tấn, bị áp bức, đều là đáng đời ư?”

 

Hắn đang nói về ma đạo, cũng nói về chính mình.

 

Từ Ly Tiêu hết khóc lại cười, chỉ vào hắn nói với Từ Ly Hồng: “Chàng nhìn xem, vậy mà hắn lại bênh vực ma đạo, đúng là nghiệt chủng.”

 

Từ Ly Lăng cũng bật cười, không nói gì nữa cho đến khi Từ Ly Tiêu và Từ Ly Hồng biến mất dưới màn mưa.

 

Hắn đứng lẳng lặng trong chốc lát rồi bắt đầu đi qua đi lại trên bậc thang.

 

Oanh Nhiên đếm theo từng bước đi của hắn.

 

Khi bước đến vòng thứ chín, hắn đột nhiên vận chưởng, đao kiếm trong điện theo đó mà di chuyển, chém thần điện thành những mảnh vụn.

 

Trong khung cảnh đao kiếm hỗn loạn, ma công bạo phát, những bộ hài cốt cũng hóa thành tro bụi.

 

Hắn cứ thế tiến lên, vừa đi vừa tàn phá, bước qua nơi nào thì nơi đó bị hủy diệt.

 

Cho tới khi lên đến tầng thứ tám, thần điện ngọc bích sụp đổ, ngọc châu trên khuyên tai vỡ vụn, dải tua rơi xuống, ấn chú trừ ma lập tức lan ra khắp người.

 

Cuối cùng hắn kiệt sức mà ngã xuống.

 

Oanh Nhiên ngồi xổm bên cạnh hắn, nhẹ nhàng v**t v* như xoa đầu một con mèo nhỏ.

 

Nàng không chạm vào hắn được.

 

Nhưng vẫn muốn làm gì đó.

 

Bởi vì nàng tự dưng thấy đau buồn.

 

Cứ thế nàng ngồi bên hắn, cho đến khi hắn tỉnh lại.

 

Thần điện đã bị phá hủy, ánh sáng rực rỡ cũng không còn.

 

Từ Ly Lăng bước xuống từ tòa lầu đổ nát.

 

Những xác chết rải rác khắp nơi đã biến mất, chỉ còn lại thiên linh cốt của thượng tiên.

 

Hắn nhặt lên.

 

Bên ngoài trời đã tạnh mưa, hắn bước vào bãi cỏ lầy lội.

 

Cứ thế đi mãi về phía đông, đi mãi, đi mãi.

 

Trời đổ mưa, hắn sẽ đi trong mưa.

 

Trời chập tối, hắn đi trong bóng tối.

 

Hắn lang thang vô định như muốn đi đến tận cùng chân trời góc bể.

 

Oanh Nhiên vẫn luôn đi theo hắn, sớm nhận ra điều bất thường.

 

Nếu đây là hình ảnh quá khứ thì nàng không thể theo hắn đi xa đến vậy.

 

Nàng cùng hắn bước ra khỏi động phủ, băng qua thảo nguyên, đi xuyên rừng rậm... Tiến vào thành trấn.

 

Hắn che giấu ma khí, khoác áo choàng trùm kín đầu để che mặt, không động thủ, chỉ kể cho người qua đường nghe câu chuyện về sức mạnh Thánh Ma

 

Nhưng mọi người lại trừng mắt nói: “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó!”

 

“Thằng điên chui từ đâu ra nói năng xằng bậy!”

 

“Tà ma ngoại đạo dám bất kính với huyền môn đại đạo, dù giết ngươi cũng chẳng quá đáng!”

 

...

 

Bất cứ ai không tin và ra tay với hắn.

 

Đến một kẻ, hắn giết một kẻ.

 

Sau đó tiếp tục kể chuyện.

 

Mãi cho tới khi tất cả người trong thành đều né tránh hắn, tu sĩ huyền đạo bao vây tiêu diệt hắn, tất cả mọi người đều đang chạy trốn.

 

Không còn ai nghe hắn nói, cũng chẳng ai tin một chữ trong miệng hắn.

 

Hắn giết hết bọn họ.

 

Rồi lại đi tiếp, kể chuyện cho bất cứ ai chịu dừng chân nghe mình.

 

Vẫn không ai tin hắn.

 

Cho đến khi hắn vào một tòa thành nhỏ, trong tòa thành này có miếu thờ hắn.

 

Pho tượng thần trong miếu vừa bị đập phá.

 

Hắn ngồi trước cổng miếu, kể chuyện cho người qua đường.

 

Sát danh của hắn đã lan xa từ lâu.

 

Khi hắn đồ sát tiên nhân, tin tức Từ Ly Lăng là Thánh Ma chuyển thế, Từ Ly Lăng là hóa thân của Thánh Ma đã sớm truyền từ Thiên Tiêu xuống.

 

Không chỉ không ai tin hắn, mà còn không ai muốn nghe hắn nói.

 

Có kẻ bỏ chạy, có người ôm lòng quyết tử mà đến giết hắn.

 

Từ Ly Lăng lại lần nữa tàn sát.

 

Tòa thành nhỏ không lớn, chẳng mấy chốc mà những con phố hẹp và hẻm nhỏ đã chất đầy xác chết.

 

Có một bà lão ôm cháu gái bỏ chạy.

 

Bé gái đó vừa khóc vừa vung tay ném đá vào hắn, hét to: “Đừng giết bà ta, đừng giết bà ta, cái tên xấu xa nhà ngươi, cút ngay!”

 

Từ Ly Lăng dừng bước.

 

Cuối cùng gương mặt ẩn trong bóng tối dưới chiếc mũ áo choàng cũng ngẩng lên, đôi mắt đã trở lại đen láy nhìn chằm chằm hai bà cháu đang run rẩy.

 

Hắn hỏi: “Vì sao ta không thể giết bà ấy?”

 

Bé gái sửng sốt.

 

Hắn nói: “Ngươi có biết vì sao nơi này có miếu thờ ta không?”

 

Bé gái ngơ ngác.

 

Hắn nói: “Bởi vì ta đã cứu tòa thành này.”

 

Năm ấy hắn chỉ mới sáu tuổi, cũng tầm tuổi bé gái này.

 

Một đứa trẻ nhỏ như vậy lại bị tiên nhân dẫn theo, đưa thẳng ra chiến trường.

 

Một mình đối mặt với ma tu và yêu tà liên minh tấn công dữ dội, một mình vượt qua núi xác biển máu, cho đến khi chẳng còn yêu ma nào dám xâm phạm.

 

Chuyện đó chỉ mới xảy ra mười một năm trước.

 

Dường như bà lão đã nhớ ra, cúi đầu, lặng lẽ ôm chặt bé gái rồi nói: “Thật sự xin lỗi...”

 

Từ Ly Lăng bước về phía họ.

 

Trái tim Oanh Nhiên chợt thắt lại.

 

Từ Ly Lăng đi lướt qua người bọn họ, không ra tay tàn sát.

 

Hắn nói: “Nhàm chán.”

 

Nàng không thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy một nỗi đau chua xót trào dâng trong lòng.

 

Hóa ra Từ Ly Lăng mười bảy tuổi chỉ muốn nghe một câu xin lỗi mà thôi.

 

Sau khi rời thành, hắn không lang thang trong hạ giới nữa mà giết về thành Từ Ly, leo thẳng lên Thiên Tiêu trên mây.

 

Ấy vậy mà Oanh Nhiên cũng có thể lên Thiên Tiêu cùng hắn.

 

Chỉ là cảnh sắc Thiên Tiêu trong mắt nàng lại hiện ra u ám, hoang vắng và tiêu điều.

 

Những gì nàng thấy chỉ có cảnh Từ Ly Lăng đại khai sát giới.

 

Lúc này cuối cùng Oanh Nhiên cũng hiểu ra nơi đây là đâu.

 

Đây là hồn thức của Từ Ly Lăng.

 

Những gì nàng chứng kiến chính là cuộc đời của Từ Ly Lăng.

 

Hồn thức là nơi mà bất cứ tu sĩ thuộc đạo nào cũng tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện bước vào.

 

Bởi bên trong hồn thức ẩn chứa toàn bộ những trải nghiệm của tu sĩ, một trong những điểm yếu chí mạng nhất.

 

Nếu cưỡng ép xâm nhập hồn thức của người khác, nhẹ thì khiến kẻ đó ngu dại, nặng thì mất mạng. Nếu dám xâm nhập hồn thức của đại tu sĩ thì chỉ có kết cục bị nghiền nát bên trong.

 

Nhưng không biết vì sao Từ Ly Lăng lại để nàng bước vào hồn thức của hắn.

 

Vì Oanh Nhiên tu Âm Dương đạo nên mới có thể tự ý thức được tình cảnh của mình.

 

Nhưng rốt cuộc Từ Ly Lăng làm cách nào khiến hồn thức hóa thành một thế giới riêng thì nàng không biết.

 

Nếu đã là hồn thức, vậy nàng... Có lẽ có thể chạm vào hắn.

 

Oanh Nhiên tĩnh tâm, ngưng thần tụ hồn, khống chế hồn lực của mình.

 

Rất nhanh nàng đã thành công.

 

Nàng thầm nghĩ hắn thật to gan, dám để nàng tự do di chuyển trong hồn thức của hắn, nàng dùng hồn lực cũng không ngăn cản.

 

Nếu nàng có ý định hại hắn, dù hắn bất tử bất diệt thì cũng sẽ bị nàng đánh cho thân tàn ma dại.

 

Giờ phút này, Từ Ly Lăng đang ở Thiên Tiêu giết thượng tiên, lấy thiên linh cốt.

 

Oanh Nhiên đã sớm nghe Triệu Hàm Nguyệt kể về việc hắn luyện đạo châu tiên cốt.

 

Theo lời kể của Triệu Hàm Nguyệt, Từ Ly Lăng mạnh mẽ ngông cuồng g**t ch*t một trăm lẻ tám vị tiên nhân, hoàn toàn là một tên ác ma phóng túng, ngạo mãn.

 

Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh hắn giết tiên, Oanh Nhiên mới biết lúc này hắn u ám và tàn tạ đến nhường nào.

 

Hắn đã lấy đủ một trăm lẻ tám khối thiên linh cốt từ lâu, nhưng vẫn tiếp tục chém giết.

 

Cho đến khi kiệt sức, hắn mới gắng gượng chút sức lực cuối cùng để trốn thoát khỏi vòng vây đuổi giết của chúng tiên, lê lết cái thân chi chít vết thương về hạ giới.

 

Oanh Nhiên đi theo hắn lâu như vậy mà chưa từng thấy hắn bị thương nặng đến thế.

 

Thậm chí hắn còn không kiểm soát được nơi mình rơi xuống, lạc vào một ngôi làng nhỏ ở hạ giới.

 

Nhưng dường như trong khoảng thời gian hỗn loạn và vô vọng này, cuối cùng hắn cũng có được sự bình yên tạm thời.

 

Trời đã tối, mưa trút xuống.

 

Hắn chậm rãi bước trên con đường mòn giữa các gian nhà.

 

Ánh nến mờ từ khung cửa sổ hắt lên người hắn lúc sáng lúc tối.

 

Những tiếng cười nói, la mắng phát ra từ những ngôi nhà đều chẳng liên quan đến hắn.

 

Giữa màn mưa, mái tóc hắn rối bù, thân thể đầy ắp thương tích lê bước chậm chạp.

 

Ấn chú trừ ma đen kịt hung tợn lại phủ kín cơ thể hắn, càng khiến hắn trông như ác quỷ lang bạt dưới đêm mưa.

 

Hắn rời khỏi ngôi làng, đi qua đồng ruộng, tiến vào đồng cỏ bạt ngàn.

 

Thân hình hắn bỗng loạng choạng giữa bãi cỏ lầy lội rồi ngã khuỵu xuống, phải chống tay thì mới không đổ hẳn.

 

Oanh Nhiên đi tới trước mặt hắn, cơ thể đã không còn trong suốt.

 

Từ Ly Lăng cũng nhìn thấy nàng, hắn nói: “Cút.”

 

Oanh Nhiên cởi vạt áo ngoài màu lục ra, chỉ để lại lớp váy trong, không hề tức giận.

 

Nàng nói: “Trời mưa rồi.”

 

Từ Ly Lăng không trả lời nàng, gắng gượng chống người đứng dậy.

 

Oanh Nhiên đột nhiên cúi người, che vạt váy của mình l*n đ*nh đầu hắn.

 

Hắn sửng sốt.

 

Vạt áo ngoài tung bay của nữ tử khoác trên người hắn, che mưa cho hắn.

 

Oanh Nhiên không biết mình làm vậy với hắn trong hồn thức thì hắn ngoài hiện thực sẽ cảm thấy như thế nào.

 

Nàng biết, cho dù mình làm gì với hắn trong hồn thức thì cũng không thay đổi ký ức và những gì hắn trải qua được.

 

Nhưng nàng vẫn cúi người, ôm lấy hắn, ghì chặt vào lòng.

 

Nàng nhẹ nhàng v**t v* hắn như trân bảo.

 

“Dừng lại nghỉ ngơi một lát đi, Hoài Chân.”

 

*

 

Lời tác giả:

 

Tần Hoán: Cái gì? Con rể ta đã xăm mình (ấn chú) còn xỏ khuyên tai? [Chấm hỏi] Cái thằng lêu lổng chui từ đâu ra, ăn một kiếm của lão phu đi!

 

Chim nhỏ: Đừng ma cha [Cầu xin] Bọn con đã có con rồi. Đại Hoa, Tiểu Hoàng mau tới gọi ông ngoại.

 

Đại Hoa: Ông ngoại [Tốt]

 

Tiểu Hoàng: Ông ngoại [Tốt]

 

Quan Dập (xoa mèo xoa chó): Cha, hai đứa cháu ngoại của ta chơi vui lắm [Mắt lấp lánh], nhìn hai đứa mập mạp này này [Xoa đầu] [Xoa đầu]

 

Tần Hoán: ... Diễn nghiện rồi đúng không, chơi vui lắm đúng không [Mặt hề]

 

Chim nhỏ: Chơi vui ạ [Tốt]

 

Quan Dập: Chơi vui ạ [Tốt]

 

Từ Ly Lăng: ...

Bình Luận (0)
Comment