Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 133

Đột nhiên, như màn đêm buông xuống, che khuất tầm mắt Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên sửng sốt, bỗng nghe thấy vô số tiếng nổ vang dội.

 

Ngón tay nàng khẽ động, cảm giác mình đã trở lại thực tại, đầu ngón tay chạm vào mặt đất lạnh lẽo.

 

Bỗng cơ thể nhẹ hẫng, có người bế nàng lên.

 

Nàng còn chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng:

 

“Từ Ly Lăng, tên điên này! Sao ngươi dám?”

 

Oanh Nhiên mở mắt ra, phối hợp với người đang ôm mình né tránh thuật pháp, đảo mắt nhìn quanh đại điện.

 

Đập vào mắt nàng là những xác chết vương vãi khắp nơi, mỗi kẻ chết trong một tư thế khác nhau.

 

Bọn họ vẫn đứng tại các vị trí của trận pháp, dáng vẻ tử vong thê thảm như thể có sức mạnh trời đất dị thường bùng nổ từ bên trong cơ thể họ.

 

Chỉ còn lại thần nữ sống sót, nhưng không biết đã trải qua những gì mà trông vô cùng nhếch nhác. Nàng ta liều mạng tung sát chiêu đánh về phía Từ Ly Lăng.

 

Oanh Nhiên nghe thấy những bước chân dồn dập vang lên, dường như có rất nhiều người đang lao đến.

 

Chưa thấy bóng người đã nghe thấy tiếng quát tháo.

 

“Tên điên đó, tên điên đó đang ở đâu? Ta phải giết hắn, ta phải giết hắn!”

 

“Chắc chắn hắn ta vẫn còn trong điện, trước khi rơi vào ảo trận, ta nghe thấy tiếng động phát ra từ trong điện.”

 

“Mọi người cùng xông lên, ta không tin là không giết được hắn!”

 

...

 

Có rất nhiều âm thanh gào thét phẫn nộ.

 

Đám tu sĩ đông nghịt kéo tới từ bên dưới, ánh mắt kiên định khóa chặt về phía Oanh Nhiên. Bọn họ vung vẩy vũ khí, thi triển pháp thuật, lao thẳng tới Từ Ly Lăng đang ôm lấy nàng.

 

Phía sau bọn họ là lũ lượt từng lớp tu sĩ nối gót nhau, trong mắt bùng cháy lửa giận.

 

Oanh Nhiên căng thẳng hỏi Từ Ly Lăng: “Chàng đã làm gì vậy?”

 

Từ Ly Lăng: “Phá ảo cảnh.”

 

Giọng điệu của hắn vô cùng bình tĩnh, ngược lại còn toát ra vẻ vô tội.

 

Ảo cảnh gì?

 

Oanh Nhiên không biết gì về thứ ảo cảnh này, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để hỏi. Thần nữ đã phát điên và đám tu sĩ kia cũng vậy, tình thế chiến sự sôi sục kịch liệt.

 

Nàng chỉ kịp nghĩ: Chẳng lẽ bọn họ đã biết thân phận của thần nữ và Từ Ly Lăng nên đều được thần nữ triệu hồi tới?

 

Trong lúc suy nghĩ, thần nữ đã tung thêm vài đòn chí mạng. Khi đám tu sĩ ập tới, bọn họ lập tức bao vây Từ Ly Lăng cùng nàng ta.

 

Từ Ly Lăng ôm Oanh Nhiên, cơ thể quay cuồng tránh thoát những đòn sát chiêu.

 

Động tác của hắn quá nhanh, làm Oanh Nhiên trong lòng hắn choáng váng mặt mày.

 

Hằng hà những sát chiêu lao tới từ bốn phương tám hướng, che trời lấp bể, phá nát đại điện.

 

Từ Ly Lăng khôi phục phàm thân, hai tay bận che chở Oanh Nhiên nên không rảnh phản kích, chỉ dùng đạo châu chống đỡ, tiến về phía hộp kiếm Sâm La.

 

Giữa trận hỗn chiến, cũng có người phát hiện hộp kiếm. Bọn họ dùng khí thế vây giết Từ Ly Lăng, dự định cướp lấy hộp kiếm trong âm thầm.

 

Từ Ly Lăng tung một cước đá bay kẻ định đoạt hộp kiếm.

 

Sau đó xoay người đá vào hộp kiếm, khiến nó từ dưới đất bay vọt lên, xoay tròn trong không trung.

 

Mọi người nín thở, suy nghĩ giây lát rồi quyết định tạm bỏ qua Từ Ly Lăng, lao thẳng về phía hộp kiếm.

 

Từ Ly Lăng chĩa mũi chân xuống đất, thân hình nhẹ như hạc đáp một chân lên hộp kiếm.

 

Hắn ôm Oanh Nhiên đạp lên hộp kiếm, ống tay áo tung bay, trông như sát thần giáng thế.

 

“Ầm” một tiếng, hộp kiếm rơi xuống đất, tỏa ra khí thế rung trời đẩy lùi tất cả mọi người.

 

Hàng loạt tu sĩ đau đớn văng ra, thần nữ cũng rên lên một tiếng, bị đánh văng vào trụ thần.

 

Hộp kiếm Sâm La bạch ngọc mở ra, sáu thanh kiếm đồng loạt xuất hiện.

 

Trong ánh sáng rực rỡ xuyên qua khung cửa vỡ nát, thánh uy chấn động cả cõi trần.

 

Mọi người ngơ ngác dán mắt vào sáu thanh kiếm trong luồng sáng.

 

Từ Ly Lăng lại đá hộp kiếm.

 

Hộp kiếm xoay tròn, sáu thanh kiếm cùng lúc phóng ra quét ngang đám tu sĩ.

 

Các tu sĩ vội vàng bò dậy, hợp sức thi triển thuật pháp ngăn cản đòn tấn công.

 

Nhân lúc này, Từ Ly Lăng nhảy vọt qua đầu bọn họ, đặt Oanh Nhiên tại lối ra tầng chín của thần điện.

 

Oanh Nhiên đặt chân xuống đất, cố gắng giữ thăng bằng. Nàng tự biết tu vi mình không đủ để đối phó với tình hình hiện tại, ở lại chỉ kéo chân Từ Ly Lăng, vì vậy quyết đoán nói: “Chàng đi đi, ta xuống dưới tìm đám Đại Hoa.”

 

Từ Ly Lăng đáp một tiếng rồi xoay người. Khi hộp kiếm rơi xuống và mọi người đổi hướng tấn công về phía lối ra, hắn lại lao vào cuộc chiến.

 

Oanh Nhiên vịn vào lan can sụp đổ của cầu thang, đang định xuống dưới thì đụng phải Quan Dập đi cùng hai người bạn tốt và Triệu Hàm Nguyệt.

 

Bọn họ nhìn thấy nàng thì đều kinh ngạc.

 

Gương mặt Oanh Nhiên mừng rỡ: “Quan Dập.”

 

Quan Dập hoàn hồn, xông lên vui vẻ nói: “Oanh Oanh, muội không sao!”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Sao thế? Ta có thể bị sao được?”

 

Sắc mặt Quan Dập phức tạp: “Chuyện này để sau rồi nói. Chuyện gì đang xảy ra trên lầu vậy?”

 

Oanh Nhiên nói sơ qua tình hình hiện tại: “Chúng ta xuống dưới trước đi, kẻo đao kiếm không có mắt vạ lây.”

 

Quan Dập nói “được” rồi dìu Oanh Nhiên xuống lầu.

 

Triệu Hàm Nguyệt nhăn mặt chặn trước cầu thang: “Ngươi không thể đi. Nếu ngươi đi rồi, tất cả tu sĩ trên đó sẽ chết trong tay Từ Ly Lăng.”

 

Oanh Nhiên ôn tồn nói: “Triệu cô nương, chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ tốt bụng cầu xin Hoài Chân tha mạng cho những người muốn giết chàng, lấy ơn báo oán sao?”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Bọn họ muốn giết Từ Ly Lăng là vì Từ Ly Lăng tra tấn bọn họ trong ảo cảnh trước.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt: “Ảo cảnh gì?”

 

Triệu Hàm Nguyệt lầm bẩm: “Vậy mà ngươi chưa từng vào ảo cảnh... Phải rồi, Từ Ly Lăng có thể duy trì tỉnh táo trong ảo cảnh, vậy nhất định cũng có cách bảo vệ ngươi trước khi trận Tập Sát Thiên Diễn của thần nữ kéo linh hồn ngươi vào ảo cảnh.”

 

Oanh Nhiên suy nghĩ gì đó, ngay lập tức hiểu ra vì sao nàng lại lạc vào hồn thức của Từ Ly Lăng...

 

Từ Ly Lăng đã bảo vệ hồn phách nàng trong thần hồn của mình, ngăn cản nàng bị kéo vào ảo cảnh.

 

Oanh Nhiên không kìm nổi sự ngạc nhiên, thật không hiểu hắn đã làm như thế nào.

 

Tuy nhiên không cần nói rõ chuyện này với Triệu Hàm Nguyệt. Nàng lấy lại sắc mặt bình tĩnh, nhờ Triệu Hàm Nguyệt giải thích rõ mọi chuyện cho nàng biết.

 

Quan Dập lạnh mặt trừng mắt, cảnh cáo Triệu Hàm Nguyệt ngậm miệng.

 

Nhưng Oanh Nhiên đã đẩy y sang một bên, nghiêng đầu liếc mắt nhìn y.

 

Triệu Hàm Nguyệt cũng chẳng sợ y: “Là thần nữ bắt tay với các tiên nhân Thiên Tiêu giả dạng thành đệ tử Thiên Xu Mạch, dùng dị lực của thần nữ và tiên lực của chúng tiên tạo thành trận Ảo Cảnh Tập Sát Thiên Diễn. Trận pháp này có phạm vi ảnh hưởng cực lớn, có thể ngay lập tức kéo thần hồn của tất cả những ai chịu tác động vào trong sát trận.”

 

“Khác với những sát trận thông thường, sát trận này có tên là Thiên Diễn vì sức người không thể tạo ra ảo cảnh trong sát trận được, mà nó diễn sinh ra từ thiên mệnh và vô số lựa chọn cuộc đời khác nhau của con người. Bởi vì là sát trận, nên nó sẽ diễn sinh thứ lựa chọn viên mãn nhất của đời người, khiến kẻ đó đắm chìm và yên giấc ngàn thu trong ảo trận. Nếu chết trong ảo trận thì ngoài đời thực cũng chết...”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: “Nếu vậy, Hoài Chân phá ảo trận là cứu các ngươi mới đúng.”

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Nhưng ảo trận do thần nữ sáng chế chỉ nhắm vào một mình Từ Ly Lăng. Chỉ cần hắn không giết chóc trong ảo cảnh, những người khác đều sẽ không chết mà chỉ nằm mơ một giấc mộng đẹp.”

 

Ánh mắt Oanh Nhiên hơi chùng xuống, cảm thấy thật nực cười: “Ảo cảnh muốn giết phu quân của ta, hắn không phá ảo cảnh, chẳng lẽ phải chờ chết vì các ngươi sao?”

 

Triệu Hàm Nguyệt á khẩu, sau khi nhận ra mình tiêu chuẩn kép thì vội lảng tránh ánh mắt Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên không buông lời mỉa mai nữa.

 

Nàng biết khi lập trường khác nhau, con người khó mà công bằng được. Đa phần phản ứng đầu tiên luôn là biện hộ cho phe mình.

 

Nàng nói: “Kể tiếp đi.”

 

Triệu Hàm Nguyệt khẽ “ừm” một tiếng: “Trong ảo cảnh, Từ Ly Lăng trở lại năm mười lăm tuổi. Hắn không nhập ma, vẫn là con cưng của trời vang danh tam giới, tuyệt thế vô song. Nhưng hắn cũng không mất trí nhớ, hắn biết rõ đây là ảo cảnh. Vì vậy khi vừa mở mắt, quay lại ngày sinh năm mười lăm tuổi, hắn đã trực tiếp đại khai sát giới...”

 

Lúc đó Triệu Hàm Nguyệt không có mặt tại hiện trường tàn sát, nhưng nhờ cơ duyên đặc biệt mà biết rõ tình hình...

 

Từ Ly Lăng được nghênh đón vào tiệc sinh nhật, đột nhiên rút kiếm chém giết tất cả sinh vật còn sống trong tầm mắt.

 

Cha mẹ, em ruột, tộc nhân của hắn, không ai có thể chạy thoát.

 

Hắn đồ sát thành Từ Ly, mở đại trận hộ thành, g**t ch*t tất cả những địa tiên kéo đến vây giết hắn sau khi biết được tin dữ.

 

Lần này giết chưa xong thì tạm nghỉ để lần sau giết tiếp.

 

Giết sạch thành Từ Ly, hắn còn nhân lúc trời đất chưa phong bế mà giết lên Thiên Tiêu, từ Thiên Tiêu giết sang Quỳnh Vũ, từ Quỳnh Vũ giết xuống châu Vân, rồi từ châu Vân giết qua Diệu Cảnh.

 

Lúc này thần nữ mới chín tuổi, đã sớm đến Diệu Cảnh tìm sư phụ và sư muội, cầu xin phụ thân Thần Đế cho phép mình đưa sư muội về Vô Cực Thiên ở Thiên Tiêu sống cùng nàng ta, lặng lẽ đợi diễn biến tiếp theo của ảo cảnh.

 

Khi nghe tin Từ Ly Lăng đang phát điên tàn sát chúng sinh, nàng ta lập tức đoán được ảo cảnh này không thể mê hoặc Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng biết thân phận của nàng ta, biết hiện tại nàng ta đang trốn trong Vô Cực Thiên, nên dùng cách tàn sát để ép nàng ta lộ diện.

 

Thần nữ biết ảo cảnh của mình đã ảnh hưởng đến các tu sĩ trong bí cảnh, nếu Từ Ly Lăng tiếp tục tàn sát thì chắc chắn sẽ g**t ch*t cả đám người đó.

 

Nhưng để có thể vây giết Từ Ly Lăng, một lần nữa nàng ta chọn cách vứt bỏ kẻ vô dụng.

 

Trong ảo cảnh, Từ Ly Lăng mới mười lăm tuổi tu vi chưa sánh bằng hiện tại.

 

Vô Cực Thiên có kết giới thiên địa do Thần Đế tạo ra nên người thường không thể bước vào, ngay cả chúng tiên Thiên Tiêu cũng khó lòng đặt chân. Với tình trạng hiện giờ của Từ Ly Lăng thì hắn không giết lên được.

 

Thần nữ triệu hồi hai mươi tám thượng tiên cùng vào ảo cảnh để bàn bạc đối sách, quyết định lợi dụng tất cả mọi thứ trong ảo cảnh để bào mòn Từ Ly Lăng.

 

Dẫu sao mục tiêu của ảo cảnh cũng là Từ Ly Lăng.

 

Từ Ly Lăng ở trong đó càng lâu, thần hồn càng bị ăn mòn nặng nề. Hắn chém giết điên cuồng như thế, càng hao tổn hồn lực.

 

Nào ngờ dường như Từ Ly Lăng đã nhìn thấy toan tính của nàng ta, giết được một nửa thì dừng tay, bế quan tu luyện.

 

Điều này khiến thần nữ tức giận vô cùng, chỉ cảm thấy Từ Ly Lăng đang trêu ngươi mình.

 

Ảo cảnh của trận Tập Sát Thiên Diễn chân thật đến vậy là nhờ bắt nguồn từ thiên mệnh của con người. Tuy có thể tổn hại thần hồn Từ Ly Lăng, nhưng tu vi của hắn trong ảo cảnh cũng có thể thật sự tăng trưởng từng ngày.

 

“Đó vốn cũng là chỗ huyền diệu của trận Tập Sát Thiên Diễn, để một người bước l*n đ*nh cao trong mộng, không hay biết gì mà chết đi.”

 

Triệu Hàm Nguyệt nói: “Nhưng cứ theo đà phát triển của Từ Ly Lăng, nếu hắn không thành ma thì với tư chất của hắn, chắc chắn hắn có thể bước lên Vô Cực Thiên trong vòng mười năm.”

 

“Mười năm trong ảo cảnh không hề bào mòn chết Từ Ly Lăng được, thậm chí tổn thương thần hồn ít ỏi đến chẳng đáng kể. Ngược lại, nếu để hắn trưởng thành đến mức đó, thần nữ và hai mươi tám thượng tiên có thể sẽ bị Từ Ly Lăng g**t ch*t trong ảo cảnh.”

 

“Thần nữ hết cách, chỉ có thể dùng mưu ép Từ Ly Lăng tiếp tục chém giết. Nhưng lần này nàng ta đã ra một nước cờ ngu xuẩn.”

 

Oanh Nhiên nhíu mày, cảm thấy lạ khi Triệu Hàm Nguyệt có thể biết nhiều chuyện như thế, hệt như đứng bên cạnh thần nữ vậy.

 

Đồng thời nàng cũng lo lắng cho Từ Ly Lăng, rốt cuộc hắn đã phải trải qua những gì trong ảo cảnh.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Thần nữ tung tin nói ngươi đã bị nàng ta bắt được.”

 

“Tuy Từ Ly Lăng nhớ rõ mình đang ở trong ảo cảnh, nhớ rõ ngươi chưa vào ảo cảnh, nhưng chẳng biết vì sao vẫn xuất quan vì tin tức ấy. Song lần này sau khi xuất quan, hắn trực tiếp nhập ma đạo.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Sao lại...”

 

Nàng đã từng tận mắt chứng kiến nỗi đau khi hắn bị ép nhập ma, nên không thể tưởng tượng nổi vì sao hắn lại lựa chọn trải nghiệm một lần nữa.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Hắn luyện ma công, tàn sát từng tòa thành một, số người bị giết đếm không xuể, tất cả đều để luyện hóa gia tăng tu vi. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, tu vi của hắn đã tăng trưởng đến đáng sợ.”

 

“Tất cả những người còn sống trong thế gian đều vô cùng sợ hãi hắn, thi nhau cầu khẩn thần tiên ra mặt cứu thế. Nhưng bọn họ không biết, trước khi lối đi nối thông giữa đất trời bị phong bế, Quỳnh Vũ và Thiên Tiêu cũng đã sớm bị Từ Ly Lăng luyện ma công biến thành tử địa, khắp nơi chất đầy xương cốt.”

 

“Chỉ còn lại Diệu Cảnh, có lẽ là Từ Ly Lăng cố ý mãi không đánh lên. Nhưng thần nữ không chịu nổi, cuối cùng dẫn theo chúng tiên hạ giới, nghênh chiến Từ Ly Lăng.”

 

Kết quả có thể tưởng tượng được.

Bình Luận (0)
Comment