Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 134

Hai mươi tám thượng tiên chết thảm, cho nên trong hiện thực, cơ thể bọn họ bị dị lực nổ tan tành mà chết.

 

Thần nữ là người điều khiển ảo cảnh, lại là thần nữ Diệu Cảnh, người thực thi nhiệm vụ tới từ bên ngoài, có dị lực hỗ trợ nên cầm cự được đến cuối cùng, nhưng vẫn nhận hết mọi tra tấn.

 

Cuối cùng nàng ta không chịu được nữa mà chủ động giải trừ ảo cảnh.

 

“Những chuyện sau đó thì là tình hình hiện tại đấy...”

 

Triệu Hàm Nguyệt nói: “Vì trận Tập Sát Thiên Diễn ban cho những kẻ vào mộng một thiên mệnh viên mãn. Trong ảo cảnh, Từ Ly Lăng gần như tàn sát khắp tam giới, duy chỉ không đụng vào châu Ý Vương. Phần lớn tu sĩ trốn tới châu Ý Vương đã tránh được kiếp nạn.”

 

“Nhưng dù thoát chết, còn sống cũng đau khổ. Khi Từ Ly Lăng luyện ma công tàn sát người dân trong thành đã không ít lần tra tấn bọn họ, để lại bóng ma tâm lý và nỗi nhục nhã to lớn. Bọn họ không biết thân phận của Từ Ly Lăng, cứ tưởng ảo cảnh đã ban tặng ma thân cho hắn, nên sau khi tỉnh dậy đã cả gan xông lên báo thù.”

 

Triệu Hàm Nguyệt liếc nhìn Trần Huấn và Chu Phủ, sắc mặt hai người đều rất khó coi, né tránh ánh mắt nàng ta.

 

Nếu Quan Dập không phải bạn của bọn họ và bọn họ không biết thân phận thật của Từ Ly Lăng, thì hiển nhiên bọn họ đã lên tầng chín thần điện, tham gia bao vây tiêu diệt Từ Ly Lăng rồi.

 

Oanh Nhiên nhìn về phía Quan Dập và bọn họ, trong mắt có sự áy náy và quan tâm.

 

Quan Dập: “Ta không sao, ta có ký ức. Ngay từ đầu đã nghe tin nên trốn ở châu Ý Vương không ra ngoài.”

 

Oanh Nhiên kinh ngạc.

 

Triệu Hàm Nguyệt: “Vận khí của hắn rất tốt.”

 

Oanh Nhiên cũng nhớ Đại Hoa từng nói Quan Dập có số làm nam chính.

 

Oanh Nhiên mỉm cười với y, quay mặt sang hỏi Triệu Hàm Nguyệt: “Vậy ngươi... Ngươi kể chi tiết như vậy, cứ như biết tất cả mọi chuyện. Sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả?”

 

Trong lòng Triệu Hàm Nguyệt biết Oanh Nhiên ngoài miệng hỏi thật giả, nhưng thực chất đang thăm dò lai lịch của nàng ta.

 

Nàng ta cũng không che giấu, bởi lẽ con át chủ bài của nàng ta đã bị phá nát trong lúc bảo vệ nàng ta khi ảo cảnh khởi động rồi.

 

Nàng ta lấy một chiếc vòng ngọc long cốt ra, chính là chiếc đã từng cất chứa Huyền Hoa.

 

Chẳng qua đóa hoa hộ hồn trên mặt vòng đã biến mất, chiếc vòng ngọc vỡ thành hai nửa.

 

Nàng ta cụp mắt nhìn chằm chằm vòng ngọc: “Ta đã từng nói với ngươi là ta có cơ duyên kỳ lạ. Đây chính là món quà mà người trong cơ duyên ấy đã tặng ta. Sau khi bị cuốn vào ảo cảnh, nó đã giữ ta trong trạng thái linh hồn, không biết sao lại bám theo thần nữ.”

 

Thần nữ không phát hiện nàng ta.

 

Nhưng nàng ta có thể thông qua thần nữ quan sát toàn cục.

 

Oanh Nhiên thầm đoán, nếu vậy, hẳn là người thực thi nhiệm vụ kia đã để lại năng lượng hộ thân cho Triệu Hàm Nguyệt.

 

Vì năng lượng không thể trực tiếp bảo tồn nên cần đặt trong vòng ngọc.

 

Năng lượng của người thực thi nhiệm vụ đều xuất phát từ trụ sở chính, hoàn toàn giống nhau. Vì thế ảo cảnh mới nhận nhầm Triệu Hàm Nguyệt là thần nữ và buộc bọn họ vào nhau.

 

Hóa ra đóa hoa hộ hồn không phải để bảo hộ Huyền Hoa, mà là Triệu Hàm Nguyệt.

 

Gương mặt Oanh Nhiên thoáng hiện lên vẻ tiếc thương.

 

Món quà kẻ đó để lại cho Triệu Hàm Nguyệt cứ thế bị hủy hoại.

 

Trong những người ở đây, chỉ có Oanh Nhiên biết cơ duyên kỳ lạ của Triệu Hàm Nguyệt là gì.

 

Nàng mở miệng an ủi: “Ngươi không sao là ước nguyện lớn nhất của hắn ta.”

 

Triệu Hàm Nguyệt nỉ non: “Nhưng ta vẫn hy vọng có thể vào ảo cảnh...”

 

Thế giới trong ảo cảnh là viên mãn, như vậy, có lẽ nàng ta có thể gặp lại hắn ta.

 

Oanh Nhiên ngẩn người.

 

Nàng không nghe rõ lời Triệu Hàm Nguyệt nói, nhưng từ nét mặt nàng ta cũng có thể đoán được tình cảm Triệu Hàm Nguyệt dành cho người đó không bình thường.

 

Triệu Hàm Nguyệt cất vòng ngọc, ra vẻ thản nhiên: “Đừng lo cho ta. Thứ hắn thật sự để lại cho ta không phải vòng ngọc, ta đều biết.”

 

Nói rồi nàng ta lại nghiêm mặt, khẩn cầu Oanh Nhiên: “Xin ngươi hãy quay lại khuyên Từ Ly Lăng dừng tay. Phần lớn những tu sĩ đó đều vô tội, nếu Từ Ly Lăng không tra tấn bọn họ thì bọn họ đã không xông vào báo thù.”

 

Oanh Nhiên cân nhắc một lát rồi nói với bọn họ: “Vậy các ngươi đi trước đi, đừng để ai phát hiện chúng ta có quen biết, nếu không người gặp rắc rối chính là các ngươi đấy.”

 

Quan Dập nhíu mày, không muốn để Oanh Nhiên lại.

 

Oanh Nhiên cười với y: “Có Hoài Chân ở đây, huynh còn sợ ta sẽ gặp chuyện à?”

 

Đúng là vì có hắn ở đây nên mới sợ đấy!

 

Trước đây Quan Dập chỉ cảm thấy Từ Ly Lăng là một ma có phong độ, có giới hạn, có giáo dưỡng, lại đối xử rất tốt với Oanh Oanh. Lúc này y mới dần yên tâm để Oanh Oanh ở cùng hắn.

 

Nhưng bây giờ...

 

Tuy y không nằm trong phạm vi tàn sát của Từ Ly Lăng, nhưng cũng coi như từng trải một nửa.

 

Từ Ly Lăng...

 

Vốn chính là một kẻ điên đội lốt người bình thường!

 

Sao có thể có kẻ giết người như hít thở, luyện người như uống nước, thủ đoạn tàn nhẫn thô bạo, lòng dạ ngoan độc, gian trá, không hề có một chút lòng trắc ẩn nào với thế gian?

 

Oanh Oanh ở bên loại người này, sao y có thể không sợ?

 

Quan Dập muốn nói gì đó.

 

Nhưng Triệu Hàm Nguyệt lại nhắc nhở y: “Nếu còn không đi thì Từ Ly Lăng sẽ giết sạch đám người trên đó đấy.”

 

Quan Dập thở dài, đối diện với ánh mắt dịu dàng mang ý cười của Oanh Nhiên, bỗng dưng chẳng thốt nên lời.

 

Cho dù nói thì nàng cũng sẽ không đi theo y.

 

Giống như lúc ở huyện Vân Thủy vậy.

 

Quan Dập giơ tay, bất lực định cốc đầu Oanh Nhiên, song cuối cùng không làm mà chỉ nói: “Nếu muội phu bạc đãi muội thì muội phải chạy thật nhanh. Đừng mong ta ra mặt bênh vực muội, ta không đánh thắng hắn được.”

 

Nhưng nếu thật sự có ngày đó thì y sẽ liều mạng bảo vệ nàng.

 

Kể từ khi cha mẹ mất, thứ y quan tâm nhất trên đời này chỉ còn tiên sinh, sư nương và Oanh Oanh.

 

Ba người không ai hơn ai, đều là người thân thiết nhất trong lòng y.

 

Ngay cả đạo tu luyện của y cũng chỉ có thể xếp sau bọn họ.

 

Oanh Nhiên bị chọc cười: “Đừng lo, huynh mau đi đi.”

 

Quan Dập đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi cùng hai người bạn và Triệu Hàm Nguyệt.

 

Thấy bọn họ ngự kiếm bay đi, Oanh Nhiên bước nhanh quay lại tầng chín thần điện, hít một hơi rồi nâng cao âm lượng: “Hoài Chân, dừng tay.”

 

Ngay lập tức, thế gian bỗng rơi vào tĩnh lặng.

 

Trong khung cảnh trước mắt, Từ Ly Lăng chẳng cần biến ra ma thân cũng có thể đánh bại tất cả tu sĩ tại đây bằng hộp kiếm Sâm La.

 

Vì phá giải ảo cảnh, thần nữ đã bị trọng thương, tinh thần bị tra tấn, giờ phút này điên khùng hỗn loạn, không phát huy thực lực chân chính được.

 

Cùng lắm chỉ mạnh hơn các tu sĩ một chút, nhưng cũng không phải đối thủ của Từ Ly Lăng có hộp kiếm Sâm La trong tay.

 

Từ Ly Lăng dừng lại, đám người trong tư thế chiến đấu cũng dừng lại.

 

Bọn họ đã sớm muốn rút lui, nhưng bị Từ Ly Lăng khống chế nên không trốn thoát được.

 

Lúc này cuối cùng cũng có cơ hội, có kẻ âm thầm th* d*c, có người liếc nhìn thi thể đầy đất mà muốn rút lui.

 

Thần nữ đảo mắt, búi tóc rối bời, đôi mắt phượng hơi xếch nhìn chằm chằm nàng, dường như đã bình tĩnh lại.

 

Oanh Nhiên nói với các tu sĩ: “Ta biết các ngươi hoặc vì chịu nhục trong ảo cảnh, hoặc vì thù hận khác mà muốn thảo phạt phu quân ta. Nhưng các ngươi phải biết rõ, kẻ liên lụy các ngươi rơi vào ảo cảnh không phải phu quân ta.”

 

“Nếu muốn trả thù thật thì phải tìm rõ gốc rễ, chứ không phải tùy tiện làm hại những kẻ cũng là nạn nhân giống các ngươi.”

 

Chẳng qua nạn nhân Từ Ly Lăng này lại đáng sợ đến mức khiến mọi người quên mất hắn cũng là kẻ bị hại.

 

Các tu sĩ suy nghĩ gì đó.

 

Vẫn còn vài kẻ oán hận vì đồng môn hoặc đạo hữu đã bị Từ Ly Lăng g**t ch*t, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ, bọn họ cũng biết mình không thể báo thù, ngược lại chỉ tự đưa mình vào chỗ chết.

 

Oanh Nhiên vươn tay về phía Từ Ly Lăng, ra hiệu cho hắn lại gần.

 

Từ Ly Lăng vung tay áo thu hồi hộp kiếm, bình thản bước về phía Oanh Nhiên trên con đường do các tu sĩ tự động chừa ra.

 

Oanh Nhiên kéo tay hắn, gật đầu với các tu sĩ: “Ta xin thay mặt nói lời xin lỗi vì những tổn thương mà chư vị đã phải chịu.”

 

Thấy nàng dễ nói chuyện như vậy, có người đảo mắt, muốn nhân cơ hội đòi bồi thường.

 

Oanh Nhiên lại trầm giọng: “Nhưng ta đã nhắc nhở chư vi kẻ thù thật sự là ai rồi. Nếu chư vi vẫn dây dưa không dứt, ta không ngại để phu quân mình đại khai sát giới.”

 

Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

 

Nhưng kẻ ban đầu định đòi bồi thường hoặc quở trách đều á khẩu.

 

Bọn họ vẫn ngừng liếc nhìn Từ Ly Lăng.

 

Kẻ điên vừa vung kiếm giết người như rạ, nay lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh nữ tu nhỏ nhắn, trông chẳng khác gì một thư sinh ồn hòa, nhã nhặn.

 

Chỉ cụp mắt, nghiêm túc lắng nghe nàng nói chuyện.

 

Nàng nói thế nào thì là thế ấy, không hề bất mãn hay không tình nguyện một chút nào.

 

Trong sự im lặng của đám tu sĩ, Oanh Nhiên hành lễ cáo từ bọn họ rồi kéo Từ Ly Lăng đi xuống lầu.

 

Ánh mắt thần nữ trầm xuống, định đuổi theo.

 

Nhưng một thi thể nam tu đã kéo chặt nàng ta lại, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

 

Thần nữ nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại: “Ngươi lại...”

 

Trước khi các tu sĩ kịp phản ứng, hệ thống đã đưa nàng ta rời đi.

 

Thần nữ biến mất tại chỗ, chỉ còn thi thể nam tu ngã xuống.

 

Phía bên kia, sau khi rời khỏi tầm mắt các tu sĩ, Oanh Nhiên không còn uy nghiêm bình tĩnh như trước nữa, nàng kéo Từ Ly Lăng chạy vội xuống dưới.

 

Mãi đến khi ra tới cửa, cưỡi lên ngựa bay, dẫn Đại Hoa và Tiểu Hoàng rời đi, nàng mới thở phào một hơi.

 

Cơ thể thả lòng nửa dựa vào lòng Từ Ly Lăng.

 

Trên tầng chín thần điện có rất nhiều thi thể.

 

Dường như nàng có thể tưởng tượng được những người đó đã đối mặt với khung cảnh đáng sợ thế nào trong ảo cảnh.

 

Từ Ly Lăng dùng một tay đỡ nàng, tay còn lại vỗ về trấn an, thúc giục ngựa bay rời khỏi bí cảnh.

 

Lúc này tin tức trong trong bí cảnh chưa truyền ra ngoài.

 

Vì thế khi ngựa bay bay ra khỏi bí cảnh, các đệ tử canh gác cũng không hỏi nhiều.

 

Ra ngoài rồi Oanh Nhiên mới phát hiện thế giới bên ngoài đã vào xuân.

 

Tuyết đọng khắp nơi đã tan hết, chỉ còn cỏ xanh óng ánh.

 

Sớm đã có vài đệ tử sợ hãi bỏ chạy trước, vì thế bọn họ đi ra cũng không bị chú ý.

 

Nghe thấy xung quanh có người bàn luận về bí cảnh, Oanh Nhiên vội giục Từ Ly Lăng đi nhanh, thấp giọng nói: “Đợi tin tức lan ra, muốn rời đi e là phiền phức lắm.”

 

Từ Ly Lăng vẫn vô cùng thản nhiên.

 

Đối với hắn thì chẳng có gì phiền phức.

 

Thứ phiền phức chỉ có những kẻ muốn báo thù.

 

Nhưng Oanh Nhiên không muốn chứng kiến thêm giết chóc, thúc ngựa bay bay thẳng ra khỏi doanh trại và hướng về Phi Tiêu, muốn tranh thủ khi thân phận Từ Ly Lăng chưa bại lộ mà hoàn thành lời hứa so kiếm với Nhạc Triều Thu.

 

Lối vào bí cảnh thần đạo nằm sâu trong đồng hoàng, cách thành trì biên giới phía bắc một đêm đi đường. Nếu muốn rời khỏi đồng hoang thì phải nghỉ ngơi tại đây một đêm.

 

Cũng may mặc dù lúc này còn se lạnh nhưng nàng vẫn chịu được.

 

Trên cánh đồng cỏ xanh bạt ngàn, có thể thấy từng bầy dị thú hoặc gặm cỏ hoặc săn mồi.

 

Trông cũng có một nét đẹp khoáng đạt và hùng vĩ khác lạ.

 

Trong đồng cỏ có hoa nở rộ, Oanh Nhiên hít lấy hương cỏ ẩm ướt thoang thoáng trong không khí, đầu óc và cơ thể đều thấy thả lỏng hơn nhiều.

 

Nhớ lại chuyện ảo cảnh, nàng dựa vào lòng Từ Ly Lăng, nhẹ nhàng hỏi: “Lúc đi vào ảo cảnh, sao chàng lại đưa ta vào hồn thức của chàng được?”

 

Từ Ly Lăng: “Là nàng ta khởi động ảo cảnh.”

 

Ý của Oanh Nhiên không phải vậy.

 

Nàng thầm nghĩ lúc nào hỏi Từ Ly Lăng cũng phiền toái như vậy, bất đắc dĩ: “Ý ta là sao chàng làm được?”

 

Từ Ly Lăng: “Dẫn hồn phách của nàng ra, dung nhập vào hồn thức.”

 

Hắn nói rất đơn giản, nhưng đương thời lại chẳng có người thứ hai có thể làm được.

 

Oanh Nhiên: “Vậy chàng cũng biết ta nhìn thấy gì trong hồn thức của chàng chứ?”

 

Từ Ly Lăng: “Biết.”

 

Hắn không thèm để ý, để mặc nàng xem.

 

Oanh Nhiên: ...

 

Hắn quá bình tĩnh.

 

Nàng muốn tâm sự với hắn về hình ảnh quá khứ mình chứng kiến trong hồn thức, nhưng lại thấy như mình đang chạm vào vết thương của hắn.

 

Thôi bỏ đi.

 

Nếu hắn đã vậy thì nàng không nhắc nữa, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Vậy ta làm gì thì chàng cũng biết sao?”

 

Từ Ly Lăng: “Biết.”

 

Oanh Nhiên mỉm cười, nhìn hắn đầy dịu dàng.

 

Nàng đang nghĩ tới lúc cuối cùng khi nàng hóa thành thực thể và ôm hắn vào lòng.

 

Hắn biết được là tốt rồi. Cho dù không thể thay đổi ký ức của hắn, nhưng cũng có thể an ủi đôi phần.

 

Bỗng nghe Từ Ly Lăng nói: “Bình thường cho nàng thì nàng không xem. Đợi ta bị thương thì nàng lại nhìn không chớp mắt.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, hiểu ra hắn đang nói đến lúc thoát y trong thần điện, ngay lập tức gương mặt đỏ bừng.

 

Từ Ly Lăng: “Hóa ra nàng có sở thích đặc biệt...”

 

Hắn còn chưa dứt lời, Oanh Nhiên đã vừa thẹn vừa bực đánh nhẹ vào miệng hắn: “Chàng im miệng!”

Bình Luận (0)
Comment