Hắn lại trêu chọc nàng.
Rõ ràng lúc đó nàng đang đau xót hắn.
Sắc mặt Từ Ly Lăng thản nhiên, đuôi mắt hơi nhếch, tựa như nhìn thấy nàng đang thẹn quá hóa giận.
Oanh Nhiên nhớ lại nỗi đau của hắn trong ký ức, cố nhịn, giả vờ nói chuyện với hắn như bình thường: “Nếu chàng đã cảm nhận được ta, vậy sao còn ra ngoài khi thần nữ lừa chàng?”
Lúc trước ở trong điện, nàng đã nói mình biết rõ mọi việc trong ảo cảnh.
Từ Ly Lăng đoán được đám người Quan Dập nói cho nàng biết, nhưng không biện hộ chút nào cho hành vi tàn sát người dân trong thành của mình.
Hắn nói: “Chó cắn bậy thì phải đánh một trận mới không còn suy nghĩ cắn bậy.”
Tiểu Hoàng nằm trên mông ngựa nghe vậy thì kẹp chặt đuôi.
Oanh Nhiên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, nằm trong lòng hắn.
Trong lúc nói chuyện, sắc trời đã chuyển từ sáng sang tối.
Vòm trời ngày xuân ở đồng hoang khác hẳn mùa đông. Những đám mây ửng hồng rực rỡ, uốn lượn như dải gấm trôi dạt phía chân trời.
Trong ánh mây ráng chiều, Từ Ly Lăng bất ngờ thúc ngựa phi xuống thảo nguyên.
Oanh Nhiên hỏi: “Xuống làm gì vậy?”
Từ Ly Lăng: “Tối nay có mưa. Buổi tối mùa xuân có rất nhiều dị thú dễ bạo động.”
Oanh Nhiên “ồ” một tiếng rồi gật đầu.
Từ Ly Lăng đáp xuống nhưng không rời yên ngựa, để ngựa bay tiếp tục chạy thêm hai ba dặm, rồi mới dừng lại trước một ngọn tháp trắng nhỏ phủ đầy dây đằng xanh.
Ngọn tháp chỉ cao ngang eo Oanh Nhiên. Vào đông cỏ cây héo úa, ngọn tháp ẩn mình trong tuyết trắng chẳng thể nhận ra, đến mùa xuân thì mới ló dạng.
Oanh Nhiên hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Từ Ly Lăng đi một vòng quanh tháp, tìm thấy một chỗ rồi giẫm mạnh hai cái.
Bãi cỏ bất ngờ sụp xuống, Oanh Nhiên quay lại, nhìn thấy một căn phòng nhỏ lộ ra dưới mặt đất.
Trong phòng có đầy đủ mọi thứ như giường, bàn ghế, lửa trại, nồi niêu.
Góc phòng còn có mấy cái túi, nếu trong phòng không phủ đầy bụi bặm thì trông y hệt có người đang sống ở đây.
Từ Ly Lăng: “Để đề phòng có tộc nhân đi lạc một mình trong đồng hoang, tộc Du Hoang đã cố ý xây dựng địa điểm nghỉ chân.”
Oanh Nhiên thấy mới lạ, hai mắt sáng lên.
Từ Ly Lăng quay người bảo Đại Hoa và Tiểu Hoàng đi xuống trước để quét dọn sạch sẽ bụi đất.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng ngoan ngoãn nhảy xuống, mỗi con dùng một cách thổi bụi bay đi.
Từ Ly Lăng dẫn Oanh Nhiên đi dạo xung quanh. Oanh Nhiên nhìn ngắm phong cảnh, hắn đi bên cạnh hái hoa quả, rau dại bên bãi cỏ.
Những thứ này Oanh Nhiên đều chưa từng nhìn thấy, hắn hái một cái thì nàng hỏi một câu.
Hắn kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Nếu có trái mọng hoặc hoa cỏ nào đã chín, không cần nấu vẫn ăn sống được, hắn sẽ lau sạch rồi cho nàng ăn thử.
Mùi vị khác nhau, mới mẻ độc đáo, Oanh Nhiên chưa bao giờ nếm thử.
Có vài thứ không hợp khẩu vị nhưng nàng vẫn vui vẻ ăn thử, rồi cũng lấy một quả từ túi hắn, lau sạch và đút hắn ăn.
Cứ thế, hai người hái được một túi nhỏ đầy những sản vật thảo nguyên. Hắn lại dẫn nàng đi thêm trăm mét, đến bên một bờ sông.
Băng tuyết vừa tan, nước sông cuồn cuộn trong vắt như suối tiên trên núi.
Hắn múc nước, ngồi bên bờ câu cá.
Vì nước quá lạnh nên Oanh Nhiên không nghịch nước, chỉ ngồi bên cạnh, dựa vào người hắn và phóng tầm mắt ngắm nhìn thảo nguyên bạt ngàn và vòm trời đầy sao.
Trời cao vời vợi, mặt đất bình yên.
Khoảnh khắc này, Oanh Nhiên khẽ nói: “Nếu có thể ở đây thêm một thời gian thì cũng không tệ.”
Không ai có thể đến làm phiền bọn họ.
Từ Ly Lăng: “Vậy thì ở.”
Oanh Nhiên: “Nhưng chàng còn lời hứa với Nhạc Triều Thu.”
Từ Ly Lăng: “Không đi cũng được.”
Sao có thể không đi chứ?
Quan Dập vẫn còn là đồ đề dưới trướng Nhạc Triều Thu, bọn họ cũng phải trả lệnh bài khách khanh cho Nhạc Triều Thu.
Quan trọng nhất là, nếu Từ Ly Lăng đã đồng ý thì Oanh Nhiên không muốn hắn thất hứa vì nàng.
Hơn nữa, cho dù không đi thì thần nữ cũng đã tái thế, sớm muộn gì thân phận của hắn cũng sẽ được công bố thiên hạ.
Nếu đi, hắn còn có thể nhân cơ hội đánh thắng Nhạc Triều Thu để chấn nhiếp mọi người.
Ít nhiều cũng dọa sợ được một số kẻ nhát gan, khiến bọn họ không dám dễ dàng gây sự nộp mạng.
Oanh Nhiên nắm chặt tay hắn: “Đi đi. Đợi so kiếm xong thì chúng ta đến thành Thánh Ma.”
Nàng cảm thấy tay hắn thoáng khựng lại. Hắn nói: “Thành Thánh Ma không hợp với nàng.”
Nhưng hợp với hắn.
Oanh Nhiên: “Nhưng ta muốn đi.”
Từ Ly Lăng trầm ngâm, bỗng giơ tay.
Oanh Nhiên sửng sốt, hóa ra là cá cắn câu.
Hắn gỡ con cá xuống, trong khi nàng vẫn đang đợi câu trả lời.
Hắn làm sạch cá, xâu vào nhánh cỏ rồi nắm tay nàng đi về: “Muốn đi thì đi. Chỉ là nơi đó không có gì cho nàng chơi đâu.”
Oanh Nhiên cười: “Nhưng có chàng.”
Từ Ly Lăng: “Nàng sẽ không muốn chơi ta đâu.”
Oanh Nhiên: ...
Sắc mặt hắn như thường, điềm nhiên như trăng.
Oanh Nhiên bất lực, chỉ có thể mỉm cười về tháp trách cùng hắn.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng đã quét dọn sạch sẽ tháp trắng, còn dẫn ngựa bay xuống, nói rằng vừa nãy có dã thú đi ngang nên đành tự quyết định.
Oanh Nhiên thầm kinh ngạc, hôm nay hai đứa nó yên tĩnh và ngoan ngoãn đến lạ.
Từ Ly Lăng không quan tâm bọn nó, hắn lau chùi căn phòng một lần nữa, rồi lấy than củi từ túi trong góc ra để nhóm lửa.
Sau đó lấy nồi niêu, bát đũa trong túi trữ vật ra, rửa rau cá, bắt đầu nấu cơm cho Oanh Nhiên.
Trong lúc hắn bận rộn, Oanh Nhiên lấy chăn đệm cũ từ túi trữ vật ra, trải lên giường đá.
Còn chưa trải xong thì Từ Ly Lăng đã làm xong việc, đi đến bảo Oanh Nhiên nghỉ ngơi.
Lúc này nàng mới phát hiện trong gian phòng nhỏ có cửa sổ, chính là cửa sổ của ngọn tháp trắng. Nó bị dây leo che khuất nên khá kín đáo.
Nàng nhìn ra ngoài qua khung cửa, phát hiện bên trong có cơ quan giúp mở rộng tầm nhìn để quan sát tình hình bên ngoài.
Ngoài trời đã bắt đầu mưa lất phất, nhưng không ảnh hưởng tầm nhìn.
Oanh Nhiên không khỏi khen ngợi: “Thiết kế này tinh xảo thật đấy.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng trả lời nàng.
Đại Hoa lén nói cho nàng: “Đây là do phu quân cô trước khi thành ma thiết kế lúc đến vùng biên giới phía bắc đấy.”
Oanh Nhiên kinh ngạc, nhưng cũng nằm trong dự liệu. Điều càng khiến Oanh Nhiên bất ngờ hơn đó là...
“Sao mi biết chuyện này?”
Vẻ mặt Đại Hoa bi thương: “Biết được trong ảo cảnh. Trong ảo cảnh, thời điểm đó khắp huyện Vân Thủy toàn là truyền thuyết về anh ta.”
Oanh Nhiên ngạc nhiên cảm thán: “Mi cũng vào ảo cảnh sao?”
Đại Hoa: “Tất cả sinh vật bị ảnh hưởng đều sẽ bị kéo vào ảo cảnh, ngoại trừ cô.”
Gương mặt Oanh Nhiên thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối: Nếu nàng cũng vào ảo cảnh, liệu có phải sẽ biết rất nhiều chuyện về Từ Ly Lăng mà nàng không biết như Đại Hoa không?
Nhưng nếu vào ảo cảnh thì cũng không nhìn thấy hồn thức của Từ Ly Lăng.
Đại Hoa biết nàng nghĩ gì, hừ nhẹ một tiếng: “Đừng có phúc mà không biết hưởng, cô không thể tưởng tượng nổi đó là địa ngục như thế nào đâu.”
Oanh Nhiên giả vờ trầm ngâm một lát rồi trêu chọc Đại Hoa: “Mặc dù ta không tưởng tượng được, nhưng thấy ngươi và Tiểu Hoàng hôm nay ngoan như vậy, ta cũng đoán được đại khái rồi.”
Đại Hoa hừ một tiếng, tủi thân xoay người đưa mông về phía nàng.
Oanh Nhiên không nhìn cửa sổ nữa, chạy lại ngồi cạnh nó và Tiểu Hoàng, hỏi chuyện về ảo cảnh.
Từ Ly Lăng không ngăn cản, trải xong đệm giường thì đi nấu ăn.
Khói bếp bay dọc theo thiết kế của gian phòng, vừa khiến căn phòng trở nên ấm áp, vừa không ảnh hưởng bên trong.
Tiểu Hoàng sợ hắn nên không dám kể, chỉ nói: “Vừa vào đó là ta hội họp với mèo ngốc và ngựa bay ngay, bọn ta cùng trốn vào núi.”
Còn Đại Hoa thì bắt đầu tố cáo ảo cảnh hỗn loạn thế nào, Từ Ly Lăng đáng sợ ra sao trong đầu Oanh Nhiên.
“Anh ta giết đến điên luôn, nơi nào đi qua đều không còn sinh vật sống. Tôi còn sợ sẽ có ngày anh ta giết tới châu Ý Vương, không nhận người thân mà giết luôn cả bọn...”
Nét mặt Đại Hoa uể oải, tức tối lải nhải không ngừng.
Oanh Nhiên nghiêm mặt.
Nếu vậy, dường như Từ Ly Lăng không có ý định hủy diệt thế giới.
Nếu không với bản lĩnh của hắn trong ảo cảnh thì thế giới đã bị hủy diệt từ lâu.
Vậy chuyện diệt thế là thế nào?
Oanh Nhiên suy nghĩ, trong đầu bỗng lóe lên lời Triệu Hàm Nguyệt từng nói...
Từ Ly Lăng đã chết, thứ tồn tại chính là sức mạnh Thánh Ma.
Mặc dù sức mạnh Thánh Ma quả thật đã đoạt xác, nhưng Oanh Nhiên rất chắc chắn người đang tồn tại trong thân xác này chính là Từ Ly Lăng.
Chẳng lẽ việc hủy diệt thế giới có liên quan đến sức mạnh Thánh Ma?
Oanh Nhiên biết quá ít tin tức, nghĩ lại, nàng vẫn nên tìm cơ hội tìm hiểu từ chỗ thần nữ mới được.
Lúc này, sau khi Đại Hoa nói xong, Oanh Nhiên quan tâm hỏi han Tiểu Hoàng đang bị phớt lờ: “Nếu không tính chuyện bị dọa dẫm như vậy, ngươi có thích cuộc sống tự do tự tại đó không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu thật mạnh.
Oanh Nhiên nhỏ giọng: “Không cần sợ Hoài Chân, cứ nói thật với ta.”
Tiểu Hoàng càng lắc đầu mạnh hơn: “Ở trong núi, mèo ngốc có cá ăn, Đại Bạch có cỏ ăn, chỉ có ta đi săn hằng ngày nhưng vẫn không đủ no.”
Nói trắng ra là nó thích cuộc sống không cần làm gì nhưng vẫn có cơm dâng tận miệng.
Oanh Nhiên bị nó chọc cười, duỗi tay định xoa đầu nó và Đại Hoa.
Bỗng nghe Từ Ly Lăng sau lưng nói: “Lại ăn cơm đi.”
Nàng hậm hực thu tay về, đi đến cạnh bàn.
Từ Ly Lăng nấu cơm canh cá và xào rau dại cho nàng.
Oanh Nhiên dùng bữa cùng hắn, sau đó Từ Ly Lăng múc nước cho nàng súc miệng tiện thể rửa mặt, lại đi thu dọn nồi niêu, bát đũa.
Oanh Nhiên lại rảnh rỗi ngồi không.
Đại Hoa và Tiểu Hoàng gặm lương khô xong thì nằm bên ngựa bay thiếp đi.
Nàng bèn quay lại bàn, ngồi xuống ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Bên ngoài đã tạnh mưa, không trung xanh đen lấp lánh sao trời, chiếu xuống đồng hoang như phủ lên một màn sương xanh huyền ảo.
Vì vừa trải qua một trận mưa lớn nên giữa cỏ cây lác đác mấy vũng nước, có chỗ hõm xuống thành ao nhỏ.
Ưu điểm của tháp trắng cũng được thể hiện ra vào lúc này. Cho dù mưa to đến thế nhưng nước vẫn không tràn vào được, xung quanh ngoài bùn đất lầy lội thì không hề ngập úng.
Oanh Nhiên thầm cảm thán, thưởng thức phong cảnh sau cơn mưa.
Bỗng nàng nhìn thấy hai con dị thú trông giống sói đang chạy nhảy rượt đuổi trên bãi cỏ.
Con to hơn chồm người lên, đè con nhỏ xuống đất và c*n v** c* nó.
Tim Oanh Nhiên giật thót, nhưng lại thấy nó chỉ cắn nhẹ, rất nhanh đã bị con nhỏ hơn dùng vuốt đẩy đầu ra.
Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm bọn nó không chớp mắt.
Hai con dị thú cứ thế quấn quýt vật lộn trong bãi cỏ, bất ngờ, con to lại đè chặt con nhỏ dưới người và áp lên lưng nó.
Rồi sau đó...
Hai con dị thú đột nhiên run rẩy.
Oanh Nhiên khiếp sợ trợn trừng mắt.
Bên tai chợt vang lên giọng nói của Từ Ly Lăng: “Đẹp không?”
Oanh Nhiên giật mình vô thức né sang, vừa hay ngã vào vòng tay của Từ Ly Lăng đang đứng phía sau nàng.
Tim Oanh Nhiên đập thình thịch, có cảm giác như bị bắt gặp làm chuyện xấu, vừa chột dạ vừa xấu hổ đỏ mặt.
Nàng đoán chắc là Từ Ly Lăng chưa nhìn thấy cảnh này nên gật đầu qua loa, xoay người định kéo hắn đi ngủ: “Muộn rồi, chúng ta đi ngủ đi.”
Từ Ly Lăng vẫn đứng yên không nhúc nhích, thân hình cao lớn giam chặt nàng trên bàn.
Hắn cúi người, muốn xem cảnh tượng nàng vừa nhìn ngoài cửa sổ.
Oanh Nhiên không biết hai con dị thú bên ngoài đã xong việc hay chưa. Trước khi hắn tới gần cửa sổ, nàng vội vàng giơ tay che mắt hắn.
Từ Ly Lăng “hửm?” một tiếng.