Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 136

Trong không gian nhỏ hẹp và khoảng cách cực gần, hơi thở ẩm nóng phả vào cổ khiến cơ thể Oanh Nhiên run lên: “Không có gì đáng xem đâu. Ngày mai còn phải lên đường, ngủ thôi.”

 

Từ Ly Lăng để nàng bịt kín, không lấy ra, chỉ tì cằm lên vai nàng: “Mùa xuân là mùa vạn thú đồng hoang đ*ng d*c.”

 

Oanh Nhiên im lặng, bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ.

 

Từ Ly Lăng nghiêng mặt, môi hơi hé dán vào gò má nàng, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đúng không?”

 

Hắn không nhìn thấy, nhưng từ vẻ mặt của nàng cũng đoán được.

 

Hắn đã quá quen với biểu cảm của nàng rồi.

 

Oanh Nhiên quay mặt đi chỗ khác, thấp giọng nói: “Được rồi, đi ngủ đi...”

 

Từ Ly Lăng vẫn không buông cánh tay giam chặt nàng trên bàn ra, cơ thể hơi nghiêng về trước, tách chân nàng ra, hoàn toàn dựa sát vào nàng.

 

Oanh Nhiên ngửa người ra sau, hơi thở dồn dập, giọng nói yếu ớt thì thầm: “Nơi này...”

 

Không tiện.

 

Nhưng còn chưa nói hết câu thì Từ Ly Lăng đã đỡ lấy mông nàng, đột ngột bế lên.

 

Nàng kìm lại tiếng kêu khe khẽ, vô thức vòng chân quấn lấy hông hắn, một cánh tay vịn vào cổ hắn.

 

Khoảng cách giữa hai người gần sát, nàng không biết có nên bỏ bàn tay đang che mắt hắn ra hay không.

 

Nếu lấy ra thì nàng phải đối diện với đôi mắt cận kề của hắn.

 

Nàng quá hiểu rõ, ánh mắt hắn giờ phút này sẽ khiến nàng vừa thẹn vừa bực, lại bất lực đến mức nào.

 

Nàng mấp máy môi định nói.

 

Nhưng còn chưa thốt ra chữ nào thì hắn đã bế nàng lên giường, sau đó cùng nằm xuống...

 

“Ngủ đi.”

 

Hắn kéo tay nàng ra, đắp chăn ngay ngắn cho nàng.

 

Không làm gì cả.

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng liếc nhìn gương mặt bình tĩnh của Từ Ly Lăng đang khép hờ hai mắt, cuối cùng không nhịn được mà nhéo hắn một cái.

 

Từ Ly Lăng: “Hửm?”

 

Oanh Nhiên không nói gì, chỉ cắn hắn một cái.

 

Trên mặt hắn lưu lại dấu răng mờ của nàng.

 

Khóe môi Từ Ly Lăng hơi cong lên, hắn vỗ lưng dỗ nàng vào giấc.

 

*

 

Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy rửa mặt rồi ăn uống.

 

Sau khi đưa ngựa bay, Đại Hoa và Tiểu Hoàng ra khỏi động, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng tiếp tục lên đường.

 

Lúc hoàng hôn mới rời khỏi đồng hoang.

 

Bọn họ thong thả tiến về thành Phi Tiêu, tốc độ còn chậm rãi hơn lúc đi.

 

Ban đầu Oanh Nhiên cảm thấy hơi nôn nóng vì sợ tin tức trong bí cảnh sẽ lan truyền ra.

 

Nhưng thấy Từ Ly Lăng vẫn ung dung đối mặt, hơn nữa một lần nọ khi ăn cơm trong khách đ**m, nghe thấy có người bàn tán về bí cảnh, nàng lại không căng thẳng như vậy nữa.

 

Vì tin tức truyền ra không có tranh vẽ.

 

Người đời chỉ nghe nói có người hóa thành thư sinh nên mặc định đó là nho tu. Vì vậy Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đi đường rất thuận lợi, ngược lại có vài vị nho tu bị chuyện này liên lụy.

 

Oanh Nhiên ít nhiều cảm thấy ngại ngùng và áy náy đối với những vị nho tu đó.

 

Từ Ly Lăng: “Hôm nay là nho tu, ngày xưa là ma tu. Là ai khơi mào chiến tranh? Dù sao cũng không phải chúng ta.”

 

Oanh Nhiên biết rõ, là những kẻ không phân rõ trắng đen, là những kẻ nhân cơ hội trả thù riêng, là những kẻ không có nơi phát tiết nên trút giận bừa bãi.

 

Dưới cái danh quanh minh chính đại, bọn họ làm chuyện ác, để người khác gánh tội.

 

Đến cuối cùng bọn họ chỉ cần nhẹ nhàng buông ra một câu “ta chỉ có ý tốt”, “ta cũng không biết” là trốn tránh được trách nhiệm. Sau đó tiếp tục sống cuộc sống yên ổn, khoác cái vỏ nhân nghĩa đạo đức để thỏa mãn lòng riêng, trút giận lên kẻ tiếp theo.

 

Oanh Nhiên sa sầm mặt.

 

Vốn dĩ chẳng xen vào thì tốt hơn, nhưng nghĩ ngợi mãi lại muốn ra tay.

 

Mặc kệ vậy.

 

Dù sao vài ngày nữa toàn thiên hạ đều sẽ biết thân phận của Từ Ly Lăng.

 

Mà trùng hợp là, chẳng biết vì sao thần nữ chỉ lan truyền thân phận của Từ Ly Lăng.

 

Còn tin tức về nàng thì ém nhẹm.

 

Trong lòng Oanh Nhiên biết có lẽ thần nữ có mưu tính khác với nàng, âm thầm cẩn thận đề phòng.

 

Cứ vậy bọn họ đi đường nửa tháng, đến đầu tháng ba thì mới đến thành Phi Tiêu.

 

Vì Nhạc Triều Thu mải nhớ thương chuyện so kiếm nên đã dàn xếp ở cổng thành từ lâu.

 

Do đó dù hiện tại Phi Tiêu gia tăng phòng thủ thì Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng vẫn thuận lợi vào thành. Vừa vào Phi Tiêu, Quan Dập đã đến dẫn bọn họ tới Ký Kiếm Phong.

 

Oanh Nhiên kinh ngạc: “Huynh rời khỏi bí cảnh sớm vậy á?”

 

Quan Dập: “Sau khi bọn muội đi, ta ở lại thêm bảy ngày. Vì không tìm được bảo bối tốt hơn, lại nhớ mãi không quên kiếm của muội phu, nên bèn ra ngoài, chạy thật nhanh về đây, sớm hơn bọn muội hai ngày.”

 

Trong lòng Oanh Nhiên biết một phần nguyên do là vì y lo lắng cho mình nên cảm khái không ngừng, dặn dò vài câu: “Sau này quan tâm bản thân nhiều hơn chút.”

 

Quan Dập cũng biết sau lần so kiếm này, thân phận của Từ Ly Lăng sẽ lan truyền, e là Oanh Nhiên cũng sẽ bị coi như ma.

 

Y phải chăm sóc tiên sinh và sư nương, không chỉ không thể đồng hành cùng Oanh Nhiên mà còn phải công khai vạch rõ giới hạn với nàng.

 

Y đáp một tiếng, sau đó cười cợt kể chuyện thú vị trong bí cảnh và tin tức của Tần Hoán, Hứa Thu Quế cho Oanh Nhiên nghe.

 

Oanh Nhiên nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại đùa giỡn với y.

 

Từ Ly Lăng im lặng đi cùng, không cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

 

Cứ vậy khi tới Ký Kiếm Phong, Nhạc Triều Thu đã sớm khoanh tay đứng chờ giữa gió tuyết.

 

Bên cạnh hắn ta còn có một ông lão tóc bạc.

 

Oanh Nhiên nhận ra đó là Ngọc Hư Phong.

 

Nghĩ đến duyên nợ xa xưa giữa Ngọc Hư Phong và Từ Ly Lăng, nàng gật đầu hành lễ với Ngọc Hư Phong.

 

Ngọc Hư Phong mỉm cười từ ái đáp lễ: “Người muốn so kiếm thì ở lại đây, mời phu nhân theo tại hạ đến Tiêu Dao Phong uống một tách trà. Ngay bên cạnh đây thôi, vừa có thể thưởng trà vừa có thể xem kiếm.”

 

Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nhìn nhau rồi đồng ý.

 

Nàng leo lên lưng ngựa bay, dẫn Đại Hoa và Tiểu Hoàng đi theo Ngọc Hư Phong đến Tiêu Dao Phong.

 

Quan Dập muốn xem kiếm, lại là đệ tử Nhạc Triều Thu nên ở lại Ký Kiếm Phong.

 

Tiêu Dao Phong xanh mướt một màu.

 

Phong cảnh nơi này khiến Oanh Nhiên nhớ lại núi non huyện Vân Thủy.

 

Ngàn năm trước tại nơi núi rừng Vân Thủy, Ngọc Hư Phong và Từ Ly Lăng đã gặp nhau. Nàng nghĩ, cho đến ngày nay, dường như Ngọc Hư Phong vẫn chưa quên ân tình cũ.

 

Nàng gật đầu với Ngọc Hư Phong, ngồi xuống một đài cao trên Tiêu Dao Phong.

 

Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay trấn thủ dưới đài.

 

Từ nơi này có thể nhìn thấy Nhạc Triều Thu và Từ Ly Lăng đang đứng đối diện nhau trên Ký Kiếm Phong.

 

Ngọc Hư Phong phất tay áo, biến ra nước trà và bánh ngọt: “Nghe nói phu nhân và Quan Dập đều đến từ huyện Vân Thủy, tại hạ cũng vậy. Mấy món bánh ngọt này đều làm theo khẩu vị huyện Vân Thủy.”

 

Oanh Nhiên gật đầu cảm ơn, cầm một miếng bánh tô Vân Thủy lên nếm thử.

 

Đã lâu rồi nàng chưa ăn bánh tô Vân Thủy chính gốc, gần như quên mất hương vị.

 

Giờ phút này nếm lại, trong lòng cảm khái đúng là vị này.

 

Ngọc Hư Phong bỗng cao giọng cười to: “Phu nhân không sợ ta hạ độc sao?”

 

Vừa dứt lời, Đại Hoa và Tiểu Hoàng lập tức cảnh giác dựng lông.

 

Oanh Nhiên không hề hoảng hốt, tiếp tục ăn: “Trưởng lão thật biết nói đùa.”

 

Ngọc Hư Phong cười ha hả, vuốt chòm râu trắng: “Không biết phu nhân luyện Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết đến đâu rồi? Công tử có bổ sung bốn cuốn rưỡi sau đó cho phu nhân hay chưa?”

 

Oanh Nhiên sửng sốt: “Ông biết à?”

 

Nàng biết Từ Ly Lăng lấy “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” từ Ất Huyền Đạo Nhất. Quan Dập cũng từng nói đó không phải thủ đoạn đứng đắn gì.

 

Lúc này mới giật mình, thì ra bọn họ đã sớm biết Từ Ly Lăng lấy cho nàng.

 

Không, có lẽ chỉ có mình Ngọc Hư Phong biết.

 

Là ông ta cố ý để người của Từ Ly Lăng lấy bí tịch đi.

 

Ngọc Hư Phong kể lại chuyện ma tu lấy bí tịch, cười ha hả nói: “Mặc dù tại hạ già, nhưng may nhờ có kỳ ngộ nên tu đạo được, chưa hồ đồ.”

 

Dù sao cũng là đại tu ngàn năm, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy?

 

Oanh Nhiên cũng cười: “Đa tạ. Ta chắc chắn sẽ nói Hoài Chân về ân tình này.”

 

Ngọc Hư Phong thở dài, “Phu nhân khách sáo. Với tài trí của công tử, nhất định hắn đã sớm biết được việc lão phu nào.”

 

Tuy già nhưng đôi mắt ông ta vẫn sáng ngời, nhìn về phía Ký Kiếm Phong.

 

Trên Ký Kiếm Phong, Từ Ly Lăng và Nhạc Triều Thu vẫn không động đậy, chưa so kiếm.

 

Ngọc Hư Phong chậm rãi nói: “Huống hồ cuốn bí tịch đó vốn là đồ của công tử.”

 

Oanh Nhiên im lặng. Nàng nghĩ đến Ngọc Hư Phong ngàn năm trước, lại nhìn Ngọc Hư Phong trước mặt, kính ông ta một tách trà: “Thế gian này, hiếm ai còn gọi chàng như thế.”

 

Ngọc Hư Phong: “Trong lòng tại hạ, công tử mãi mãi là công tử.”

 

Lại hỏi: “Phu nhân không hiếu kỳ vì sao tại hạ lại nói như vậy hay sao? Hay công tử đã từng nhắc đến tại hạ?”

 

Thật ra hắn chưa bao giờ nhắc đến.

 

Mà là ông ta của ngàn năm trước đã kể cho nàng.

 

Oanh Nhiên nhìn vào ánh mắt khát khao của ông ta, cân nhắc một lúc, không trả lời thẳng: “Mối giao tình giữa trưởng lão và chàng cụ thể như thế nào?”

 

Nàng lo rằng, nếu nói dối Từ Ly Lăng đã từng nhắc, e rằng ông ta sẽ vì vậy mà bênh vực Từ Ly Lăng, gây thêm phiền phức.

 

Ngọc Hư Phong trầm ngâm giây lát rồi mỉm cười, kể lại câu chuyện năm xưa khi mình là lão tiều phu gặp gỡ Tiên Quân trong núi rừng.

 

“Hắn hỏi ta nơi nào có phong cảnh đẹp nhất, ta nói ở vách Thanh Vân cuối dòng Kim Thủy...”

 

Phía bên kia, trên Ký Kiếm Phong.

 

Nhạc Triều Thu đang nói với Từ Ly Lăng về những tâm đắc của mình khi tu luyện “Quân Nguyên Bách Đoan” mấy trăm năm nay.

 

Nhạc Triều Thu không chỉ học tập, mà còn nghiên cứu ra kiếm pháp khắc chế Quân Nguyên Bách Đoan.

 

Giờ phút này hắn ta vẫn chưa thật sự rút kiếm tỉ thí với Từ Ly Lăng, mà chỉ dùng lời giảng giải kiếm chiêu.

 

Quan Dập tập trung lắng nghe, trong đầu mô phỏng kiếm chiêu trong lời Nhạc Triều Thu, cảm thấy vô cùng tinh diệu.

 

Mặc dù sắc mặt Từ Ly Lăng vẫn thản nhiên, nhưng tư thế nghiêm chỉnh, cũng đang nghiêm túc lắng nghe.

 

Khi Nhạc Triều Thu nói ra chiêu cuối cùng có thể hóa giải toàn bộ sát chiêu của Quân Nguyên Bách Đoan, hắn ta không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt chín chắn nay lại tỏa ra khí thế của người thiếu niên bồng bột.

 

Nhạc Triều Thu: “Không biết Tiên Quân có phát hiện sơ hở nào trong kiếm chiêu ta nói không?”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

Trên gương mặt vốn nghiêm khắc của Nhạc Triều Thu bất giác nở nụ cười: “Đây là kiếm chiêu ta nghĩ ra hơn trăm năm trước. Mà Thu Phong Thiết Ngọc Kiếm mà ta tu luyện còn cao hơn thế nhiều. Không biết ta có tư cách được một lần diện kiến phong thái dùng Sâm La Lục Đạo Kiếm của Tiên Quân năm xưa không?”

 

Từ Ly Lăng vẫn nói: “Không.”

 

Thoáng chốc gương mặt Nhạc Triều Thu cứng đờ. Hắn ta sa sầm mặt, rút kiếm ra: “Có hay không thì phải thử mới biết được. Ngày ấy tôn phu nhân thi triển ba chiêu kiếm pháp Sâm La Lục Đạo, ta nghe người khác thuật lại, đã sớm nghĩ ra cách khắc chế rồi. Tiên Quân không ngại thử một lần chứ?”

 

Từ Ly Lăng vẫn điềm nhiên: “Ngươi không thắng được.”

 

Sắc mặt Nhạc Triều Thu càng thêm nghiêm túc: “Không thử thì sao biết được? So kiếm là lời hứa giữa chúng ta. Xin hãy hiển lộ tu vi, xuất kiếm đi.”

 

Vốn dĩ Từ Ly Lăng cũng vì vậy mới đến nên không thể đột ngột thay đổi được, bàn tay trống không bỗng siết chặt.

 

Một thanh tuyết kiếm lập tức xuất hiện.

 

Thanh kiếm tỏa ra ánh sáng lưu động, như khối bạch ngọc không tì vết. Ở chỗ sáng tối giao thoa lại có thể thấy chi chít những vết rạn như băng nứt trên thân kiếm.

 

Chuôi kiếm treo hai tua ngọc lắc lư. Hạt châu lấp lánh vừa cao quý vừa tuyệt đẹp. Kết hợp với sức mạnh của tuyết kiếm, hai bên như bổ trợ lẫn nhau, làm tôn lên phong thái.

 

Quan Dập trợn tròn mắt, chăm chú ngắm nhìn thanh kiếm kia.

 

Nhạc Triều Thu: “Đây là Nhân Chi Kiếm trong truyền thuyết.”

 

Từ Ly Lăng xoay nhẹ cổ tay, uy áp phóng ra, ma khí bùng lên.

 

Nhạc Triều Thu lập tức ngưng thần, chuẩn bị nghênh chiến.

 

Uy áp ma khí của Từ Ly Lăng chấn động cả kết giới của Ký Kiếm Phong. Khi tưởng như nó sắp phá tan kết giới thì lại rút về, ngưng tụ dưới chân hắn.

 

Linh sơn dưới chân hắn dần bị ma khí ăn mòn và hóa thành ma địa.

 

Nhạc Triều Thu quát khẽ một tiếng, miệng niệm kiếm quyết, rút kiếm xông lên.

 

Từ Ly Lăng đứng yên bất động, khi kiếm khí quét tới thì hơi nghiêng người.

 

Kiếm khí mênh mông cuồn cuộn lướt ngang qua, chẳng mảy may làm hắn bị thương chút nào, nhưng lại làm nổ tung nửa sườn ngọn núi trống của Ký Kiếm Phong sau lưng hắn.

 

Bên kia, trên Tiêu Dao Phong, Oanh Nhiên đang nghe Ngọc Hư Phong kể chuyện thì nghe thấy tiếng động, dời mắt nhìn sang.

Bình Luận (0)
Comment