Liền thấy Nhạc Triều Thu liên tiếp xuất kiếm, chiêu nào cũng tinh diệu, uy lực rung chuyển trời đất, khiến mây núi chấn động và xảy ra dị tượng trên không.
Tinh hoa đất trời như ánh mặt trời rơi xuống người hắn ta, theo thế kiếm không ngừng đánh úp về phía Từ Ly Lăng.
Trước những kiếm chiêu điên cuồng ấy, Từ Ly Lăng chỉ né tránh mà không đánh trả lấy một lần.
Đại Hoa kinh ngạc cảm thán: “Nhạc Triều Thu không hổ là kiếm tiên. Nếu không vì đường phi thăng đất trời đã bị phong bế thì có lẽ ông ta đã lên trời, trở thành thượng tiên uy phong một phương từ lâu rồi.”
Oanh Nhiên nhíu mày, mặc dù biết Từ Ly Lăng có thể ứng phó.
Nhưng tình hình hiện tại vẫn khiến người ta căng thẳng.
Ngọc Hư Phong dừng kể, vuốt râu xem kiếm, chỉ cười không nói.
Ông ta có thể nhìn ra, mặc dù trông có vẻ Nhạc Triều Thu đang chiếm thế thượng phong, nhưng tâm trạng càng lúc càng rối loạn.
Nhạc Triều Thu đang giao chiến đúng là như thế thật.
Trong trận chiến, chỉ có hắn ta mới có thể cảm nhận được không phải , Từ Ly Lăng không xuất kiếm, mà đang cho hắn ta cơ hội để phô diễn tất cả chiêu thức mình có.
Kiêu ngạo làm sao, ngông cuồng làm sao.
Nhạc Triều Thu trầm giọng quát một tiếng, kiếm quan ngưng tụ như nửa ngọn núi chém xuống Từ Ly Lăng.
Hắn ta nói: “Nếu thật lòng muốn tỉ thí thì hãy xuất kiếm. Dù chỉ một chiêu chém chết ta thì ta cũng không oán hận lấy một câu! So đấu bằng thực lực chân chính mới là tôn trọng người đấu kiếm!”
Từ Ly Lăng vẫn chỉ hơi nghiêng người.
Kiếm khí như gió thu gào thét, hất tung một lọn tóc dài của hắn và phá vỡ kết giới phía sau.
Quan Dập vội vàng khởi động cơ quan tái tạo kết giới.
Nhưng đã quá muộn.
Tiếng động này đã sớm kinh động mọi người trên đỉnh núi.
Trên các phong của núi Liên Càn, có vô số trưởng lão, vô số đệ tử đang ngưng thần xem kiếm.
Từ ma khí trên người và bộ nho sam Từ Ly Lăng mặc, kết hợp với tin tức gần đây, bọn họ đã đoán ra thân phận của hắn.
Khi thấy uy thế cuồn cuộn không gì sánh được của Nhạc Triều Thu, tất cả mọi người đều phấn khích mong chờ Nhạc Triều Thu bắt lấy Từ Ly Lăng.
Dù sao trong mắt bọn họ, Nhạc Triều Thu đã là đỉnh cao.
Ngay cả một vị thái thượng trưởng lão khác là Ngọc Hư Phong, nếu giao chiến thật thì cũng không thể đánh thắng Nhạc Triều Thu.
Nhưng trong trận chiến, Từ Ly Lăng lại thản nhiên nói: “Kẻ chiến đấu phải dùng tinh thần quan sát cục diện. Kẻ cầm kiếm phải dùng tâm quan sát kiếm. Tâm của ngươi quá nóng nảy.”
Nhạc Triều Thu ngẩn người, nghe ra Từ Ly Lăng đang chỉ điểm mình.
Nếu là ngàn năm trước khi còn là thiếu niên khí khách, nhất định hắn ta sẽ vô cùng tức giận, không cam lòng nghe Từ Ly Lăng dạy dỗ, không cam lòng luồn cúi hắn!
Nhưng giờ phút này, hắn ta lại tĩnh tâm thả chậm thế kiếm, trút hết tâm tư so kiếm cùng Từ Ly Lăng vào thanh kiếm trong tay mình.
Tuy Nhạc Triều Thu là đỉnh cao của thế giới này, nhưng chỉ mình hắn ta mới biết mình đã lâm vào bình cảnh.
Hắn ta vẫn luôn nghĩ là do đất trời bị phong bế hạn chế mình.
Nhưng giờ khi nghe Từ Ly Lăng chỉ điểm và lĩnh ngộ từ cuộc chiến, hắn ta vô thức tự xét lại lòng mình, kiếm của mình.
Có lẽ hắn ta đã quá nóng nảy thật.
Quá cố chấp ngoại vật, quá cố chấp so sánh mình và Từ Ly Lăng.
Nhạc Triều Thu nhắm mắt ngưng thần, ấy thế mà đột nhiên có dấu hiệu đột phá.
Từ Ly Lăng không hề nhân cơ hội ra tay, chỉ chắp tay sau lưng, yên lặng đợi Nhạc Triều Thu ngộ đạo.
Trong khi hai người im lặng thì trên các phong đang dấy động.
Một trưởng lão nóng nảy dẫn theo một trăm đệ tử võ đạo tinh nhuệ của Ất Huyền Đạo Nhất xông tới.
Oanh Nhiên được Đại Hoa nhắc nhở, sắc mặt nghiêm túc ngoái đầu nhìn lại.
Ngọc Hư Phong đứng dậy, phất tay áo một cái, bích thụ trên Tiêu Dao Phong lập tức hóa thành trận pháp chặn đường mọi người.
Các tu sĩ kinh ngạc: “Thái thượng trưởng lão?”
Giọng nói từ ái của Ngọc Hư Phong vang ra khắp nơi: “Đã nhận mình là chính đạo thì phải có phẩm cách và phong độ của chính đạo. Nhân cơ hội người khác giao chiến mà đánh lén là hành vi của kẻ tiểu nhân.”
Có một trưởng lão hô to: “Hắn la ma! Ma đạo làm nhiều việc ác. Giết ma thì sao tính là tiểu nhân!”
Ngọc Hư Phong bật cười lớn: “Ngươi giết ma để tạo uy danh hay để trừ ma? Ngươi muốn giết ma nhưng lại bắt đệ tử vô tri xông lên cùng mình, ngươi giết ma hay là hại người? Hành động như vậy, ngươi có khác gì ma?”
“Chuyện này... Trưởng lão, sao có thể...”
Ngọc Hư Phong cắt ngang: “Nếu ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ đưa các đệ tử trở về thì còn đáng giận hơn ma.”
Ngọc Hư Phong giơ tay, bích trận nổi gió thổi bay bọn họ ra khắp các phong.
Ngọc Hư Phong cười lớn: “Ngay cả lão phu cũng đánh không lại, huống hồ là hắn? Bớt lao đầu tìm chết vô ích đi, đợi đến lúc huyền đạo cần các ngươi thật thì hãy đứng ra quyết chiến cũng chưa muộn.”
Âm thanh vang vọng khắp các ngọn núi, khiến những kẻ đang ngấp nghé tạm thời lắng xuống. Nhưng ai nấy vẫn chuẩn bị bày trận, đợi cuộc chiến có biến thì sẽ lập tức vây giết đánh lên.
Oanh Nhiên chứng kiến tất thảy, nghĩ đến câu “kiếp nạn của Thánh Ma không liên quan đến thế nhân” trong hồn thức của Từ Ly Lăng mà lặng lẽ thở dài.
Trong cuộc chiến, Nhạc Triều Thu đột nhiên mở mắt, dồn khí linh hải, tĩnh lặng không gợn sóng.
Kiếm vung lên lại chém xuống.
Kiếm phong ngỡ như tĩnh lặng nhưng lại mang thế khí thế của cả vạn quân.
Ngay trong trận chiến, hắn ta đã lĩnh ngộ một cảnh giới kiếm mới.
Quan Dập và các đệ tử đều thán phục: Không hổ là Nhạc Triều Thu, người mà không thiên tài nào sánh kịp suốt ngàn năm qua.
Mà lúc này, cuối cùng Từ Ly Lăng cũng xuất kiếm.
Tuyết kiếm như hoa chuyển động theo gió, viên ngọc trên thân kiếm lấp lánh rực rỡ, ngỡ động là tĩnh, ngỡ tĩnh là động, kiếm hóa vô tình.
Mọi người đều trợn trừng mắt.
Chỉ nghe hắn nói: “Nhân Chi Kiếm, chiêu thứ tám, Bạch Tuyết Lạc Mai.”
Đây là kiếm chiêu hắn từng dạy Oanh Nhiên.
Có rất nhiều người từng tận mắt chứng kiến Oanh Nhiên thi triển chiêu thức này, những càng nhiều người hơn chỉ nghe nói.
Song chiêu thức hắn dùng hoàn toàn khác hẳn Oanh Nhiên.
Oanh Nhiên cũng ngưng thần xem đấu.
Đây mới là Nhân Chi Kiếm thực sự.
Tiếng ngọc châu va chạm nghe như gió núi lướt qua mặt nước.
Trong veo một tiếng, đất trời chìm vào yên tĩnh.
Vòm trời mênh mang, gió dừng mây ngưng, chợt như tuyết bay rơi.
Nhạc Triều Thu đã tìm hiểu được tinh túy của chiêu thức này là biến kiếm thành vạn mảnh che lấp đất trời, khiến đối thủ không tài nào tránh thoát. Hắn ta lập tức dùng chiêu thức mình nghĩ ra để khắc chế, lấy kiếm khí hộ thân, xuất kiếm phong phá trận.
Nhưng giữa không gian tĩnh lặng bỗng vang lên một âm thanh khe khẽ như gió tuyết lướt qua cành mai.
Thoáng chốc, Nhạc Triều Thu thấy kiếm khí của mình tan biến, kiếm phong dừng lại. Vào khoảnh khắc ấy, đôi mắt hắn ta phản chiếu đất trời.
Trong không gian một màu trắng xóa, dường như có tuyết rơi lướt qua người hắn ta, hương gió se lạnh như tuyết mang theo hương mai.
Không có sát khí, chỉ có ý thơ.
Hắn ta hoảng hốt ngỡ mình lạc vào rừng mai phủ tuyết.
Tuyết trắng lất phất rơi trên những đóa mai đỏ rực.
Không có cảm giác đau.
Nhưng khi hắn ta đưa tay quệt má, thấy đấu ngón tay có một vệt màu son.
Nếu Từ Ly lăng có sát ý thật thì vệt đỏ này đã phủ khắp toàn thân hắn ta rồi.
Một tiếng vang rền đột nhiên vang lên sau lưng khiến cả đất trời như chấn động.
Và khắp nơi chìm vào tĩnh lặng.
Nhạc Triều Thu xoay người nhìn lại, thấy Bách Đạo Điện chuyên dùng để giảng đạo cho các đệ tử mới nhập môn nằm trên chủ phong của núi Liên Càn đã sụp đổ và hóa thành tro bụi.
Trong điện vẫn có vô số đệ tử nhỏ tuổi đang ngơ ngác ngồi giữa bụi mù, ngẩng đầu nhìn trời, không hiểu vì sao đại điện bỗng dưng sụp đổ.
Nhưng bọn họ chẳng mảy may bị thương.
Là vì bọn họ không thể bị thương sao?
Không, là bọn họ không hề bị thương.
Đôi mắt Nhạc Triều Thu cũng dại ra.
Có người lẩm bẩm: “Đây mới thật sự là Nhân Chi Kiếm, chiêu thứ tám, Bạch Tuyết Lạc Mai.”
Từ Ly Lăng không tiếc lời chỉ điểm: “Tinh túy của Bạch Tuyết Lạc Mai không phải ở chỗ vạn kiếm che lấp đất trời khiến đối thủ không thể né tránh, mà là mỗi một mảnh kiếm đều nằm trong khống chế. Mà khống chế chính là kiểm soát thanh kiếm theo ý nghĩ.”
“Trời đất có thể khống chế bông tuyết rơi đúng vào nhụy mai, con người cũng có thể khống chế vạn kiếm rơi xuống chỉ một hạt bụi.”
Bầu trời rộng lớn đến vậy, nhưng lại có thể khiến bông tuyết lơ lửng rơi vào đúng nh** h** mai nhỏ bé.
Đây là tạo hóa của đất trời.
Con người cũng có thể huy động vạn mảnh kiếm sắc bén theo ý muốn, sao cho nó chỉ chạm vào một hạt bụi mà không kinh động cả một đám bụi mù.
Đó là tạo hóa của con người.
Mặc dù lời chỉ điểm của hắn rất quan trọng, nhưng trên thế gian này, ngoài hắn ra thì chẳng có ai có thể làm được.
Nhạc Triều Thu bỗng nhiên bật cười: “Ta thua.”
Rõ ràng đã thua, nhưng mọi uất ức trong lòng suốt ngàn năm qua dường như đã tan biến ngay khoảnh khắc này.
Chỉ còn cảm thấy đất trời rộng mở, tâm cảnh khoáng đạt.
Hắn ta xoay người hành lễ với Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng phất tay thu kiếm, gật đầu đáp lễ.
Nhạc Triều Thu: “Tu vi lúc này không phải thực lực thật sự của ngươi.”
Từ Ly Lăng: “Đây là tu vi trước khi ta nhập ma.”
Sắc mặt Nhạc Triều Thu chùng xuống: “Nếu so với thực lực hiện tại của ngươi thì thế nào?”
Từ Ly Lăng: “Bằng ba phần ma thân.”
Ba phần ma thân?
Ba phần ma thân!
Nhạc Triều Thu kinh ngạc. Bất chợt hắn ta không biết nên khiếp sợ Từ Ly Lăng của ngàn năm trước vì có thể đạt tới cảnh giới ba phần ma thần.
Hay khiếp sợ một kiếm có thể san bằng cả một tòa thành hạ giới của Từ Ly Lăng lúc này chỉ mới là thực lực ba phần ma thân.
Với thực lực như vậy, sao năm đó hắn có thể bị ma linh nhập thể?
Nhạc Triều Thu nhắm mắt, lại một lần nữa y thức được người thượng giới che giấu quá nhiều điều đối với hạ giới.
Hắn ta nghiêm túc nói: “Đã so kiếm xong, sức mạnh Thánh Ma quả nhiên danh bất hư truyền. Ta biết kiếp nạn Thánh Ma không phải kiếp nạn của hạ giới. Mời Thánh Ma yên tâm rời đi, Nhạc Triều Thu ta xin lấy danh nghĩa thái thượng trưởng lão của Ất Huyền Đạo Nhất ra đảm bảo, từ nay về sau sẽ tận lực khuyên nhủ hạ giới, chớ không biết tự lượng sức mình mà vọng tưởng khiêu chiến thần uy.”
“Cũng mong sau này Thánh Ma sẽ không nhúng tay vào tranh đấu huyền ma ở hạ giới sau này.”
Cuộc tỉ thí này, ngoại trừ để thỏa mãn tâm nguyện của mình, Nhạc Triều Thu còn có ý định này...
Để người hạ giới nhận thức được sự chênh lệch giữa bọn họ và Từ Ly Lăng.
Xóa bỏ ảo tưởng do thượng giới giật dây mà không biết tự lượng sức mình, mưu toan nghịch thiên giết thần.
Từ Ly Lăng: “Ếch ngồi đáy giếng không bao giờ nghĩ mình là ếch ngồi đáy giếng.”
Nhạc Triều Thu sửng sốt, “Ý ngài là gì?”
Từ Ly Lăng không trả lời, xoay người đi về hướng Tiêu Dao Phong.
Oanh Nhiên đang đứng trên đỉnh Tiêu Dao Phong đợi hắn.
Gió núi phần phật thổi bay làn váy, mái tóc nàng.
Nàng nhìn Từ Ly Lăng, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng như vậy.
Đợi hắn đứng trước mặt, đối diện với tầm mắt nàng.
Nàng mỉm cười: “Ta biết.”
Chẳng cần nhiều lời, nàng vẫn luôn biết.
Từ Ly Lăng cũng không định nói nhiều: “Ừm.”
Hắn cũng biết nàng biết hắn là Thánh Ma.
Oanh Nhiên mỉm cười, liếc mắt hờn dỗi: “Chàng biết từ khi nào?”
Từ Ly Lăng: “Trong thành Lâm Quan, khi nàng đặc biệt tin tưởng ta.”
Oanh Nhiên im lặng giây lát rồi cười rộ lên.
Ngàn năm trước khi thánh ấn trừ ma lần đầu phát tác, nàng đã bắt đầu hoài nghi.
Mặc dù lúc đó Đại Hoa đã giải thích với nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn dấy lên sự nghi ngờ.
Về sau, mọi chuyện càng thêm chứng thực thân phận của hắn.
Nhưng nàng không để tâm.
Hắn chỉ là Hoài Chân của nàng thôi.
Trong lúc nói chuyện, Từ Ly Lăng vẫn chưa thu lại ma thân. Hắn lấy linh lụa mà Ân nương tử tặng lúc trước ra, khoác lên người nàng, quấn từ đầu đến chân: “Đi thành Thánh Ma?”
Oanh Nhiên: “Ừm.”
Từ Ly Lăng ôm nàng lên ngựa bay, Đại Hoa và Tiểu Hoàng nhảy lên mông ngựa.
Cánh tay hắn vẫn che chở nàng, thúc ngựa phóng về thành Thánh Ma.
Ngựa trắng băng qua núi Liên Càn, cưỡi gió lơ lửng giữa trời.
Trên núi, các tu sĩ nhíu mày trầm tư, có kẻ đã dẫn đầu một nhóm đệ tử hô hào quyết chiến.
Nhạc Triều Thu rút kiếm xông tới, chấn nhiếp mọi người.
Có người tình nguyện về chung phe với hắn ta, nhưng cũng có người suy tư đứng một bên. Hiển nhiên cũng có kẻ không nghe, mắng hắn ta tự xưng là kiếm tiên mà ngông cuồng tự đại, dám bất kính với Thiên Tiêu!
Cứ thế cục diện chia thành ba phe.
Nhạc Triều Thu kìm nén lửa giận trong lòng, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ khi nhìn đám người đối diện. Hắn ta đột nhiên hiểu ra ý của Từ Ly Lăng.
Ếch ngồi đáy giếng sẽ không nghĩ mình là ếch ngồi đáy giếng.