Giờ đây không còn cố kị điều gì, ngựa bay trực tiếp đi vào trận pháp trước kia nối giữa ngoại thành Phi Tiêu và thành Từ Ly để tới thành Từ Ly.
Thành Từ Ly hiện tại đã không còn nơi nào để Oanh Nhiên sống.
Ngay tẩm điện từng rực rỡ ánh sáng trong mộng ngàn năm trước của nàng, nay cũng đã bị ma khí xâm chiếm.
Chỉ là so với những nơi khác thì ma khí ở đây loãng hơn đôi chút.
Từ Ly Lăng xua sạch ma khí trong điện, dựng nên một kết giới tại cửa tẩm điện, ngăn cách ma khí và gió mưa của thành Thánh Ma, tạm thời để nàng ở lại đây.
Hắn khôi phục phàm thân, cởi bỏ dải linh lụa trên người Oanh Nhiên để nàng có thể nhìn quanh điện.
Đây không phải lần đầu tiên trông thấy tẩm điện, nhưng sau ngàn năm gặp lại, Oanh Nhiên vẫn không khỏi ngây người.
Trong điện, linh hoa đã tàn, chỉ còn lại những món đồ tinh xảo tráng lệ sau khi mất đi linh khí. So với khung cảnh Oanh Nhiên từng chứng kiến ngàn năm trước, tẩm điện hiện tại toát lên vẻ đẹp tinh tế tàn phai, khiến nàng không khỏi cảm hoài.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng để Đại Hoa, Tiểu Hoàng và ngựa bay ngoài tiền điện, kéo Từ Ly Lăng vào tẩm điện, bày biện gian phòng của bọn họ.
Thật ra cũng chẳng có gì để bày biện.
Chỉ cần trải đệm giường mới, đặt thêm trà bánh lên bàn.
Xong xuôi, nàng ngồi nghỉ bên mép giường.
Từ Ly Lăng đi vào một nhã thất khác.
Oanh Nhiên hỏi: “Chàng đi đâu vậy?”
Từ Ly Lăng: “Thu xếp một gian bếp.”
Oanh Nhiên: ...
Trong đầu nàng hiện ra nhã thất tao nhã có đàn cầm, sách vở mà mình thấy ngàn năm trước.
Chỉ nghĩ đến cảnh những nơi văn nhã, diệu kỳ ấy sắp lượn lờ khói dầu, nàng vội vàng lao đến kéo Từ Ly Lăng lại, định nói: Đừng biến mấy chỗ đó thành phòng bếp, phí phạm quá!
Nhưng đối với Từ Ly Lăng hiện tại, đáng lẽ nàng chưa từng nhìn thấy những nói đó mới phải.
Vì thế nàng đành ngậm miệng, chỉ kéo tay, mắt to trừng mắt nhỏ với Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”
Oanh Nhiên suy nghĩ: “Ta đi với chàng.”
Vậy là Từ Ly Lăng dẫn nàng theo.
Sau đó, mỗi khi bước vào một gian nhã thất, Oanh Nhiên đều cụp mắt buồn bã thở dài: “Nơi này tốt như vậy, nếu làm thành phòng bếp thì tiếc quá.”
Từ Ly Lăng nghe lời nàng, đổi sang gian khác.
Tới khi đi hết tất cả các nhã thất, nàng lặp đi lặp lại câu nói ấy không biết bao nhiêu lần, đến cuối cùng chẳng có gian phòng nào biến thành nhà bếp.
Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng.
Nàng chột dạ đảo mắt lung tung.
Từ Ly Lăng: “Không có nhà bếp, người nhịn đói là nàng chứ không phải ta.”
Vốn dĩ hắn chẳng có hứng thú với việc ăn uống.
Nếu thực sự phải ăn thì cũng là ăn tiên nhân.
Nếu không vì nàng thì hắn đã chẳng ăn những thứ đồ ngũ cốc, rau thịt đó rồi.
Oanh Nhiên mếu máo lẩm bẩm: “Vậy chúng ta ăn lương khô, nấu chút trà hoa, không nấu cơm nữa.”
Từ Ly Lăng: “Tùy nàng.”
Oanh Nhiên mỉm cười, lúc hắn đi quét dọn phòng tắm thì nàng về tẩm điện nghỉ ngơi.
Tẩm điện của hắn quá lớn, đi hết một vòng làm nàng mệt mỏi.
Một mình nàng nằm xuống mép giường, lẳng lặng buông tiếng thở dài.
Nàng thầm nghĩ những tháng ngày yên ổn của thành Thánh Ma sẽ chẳng kéo dài được bao lâu.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Nàng và Từ Ly Lăng không muốn dây vào thị phi, nhưng người đời nghe được tin tức nhất định sẽ khơi mào chiến tranh.
Nàng có thể bảo Từ Ly Lăng nhường bước một lần nữa.
Nhưng nàng không muốn.
Nàng không muốn để hắn chịu uất ức.
Và cũng không muốn người vô tội chết oan uổng trong cuộc chiến.
Oanh Nhiên trầm ngâm một lát, hỏi Đại Hoa đã thăm dò được tin tức về việc diệt thế từ chỗ hệ thống của thần nữ chưa: “Bên thần nữ vẫn chưa có tin gì sao?”
Đại Hoa: “Ừm. Không biết bọn họ lại định giở trò gì.”
Dù sao cũng là nhắm vào Từ Ly Lăng.
Song Oanh Nhiên và Đại Hoa biết quá ít về kịch bản nên chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Oanh Nhiên lấy lại bình tĩnh, bảo Đại Hoa cũng thả lỏng đi.
Bọn họ đi đường mấy ngày liền, vừa đến thành Phi Tiêu, còn chưa nghỉ ngơi gì đã so kiếm ở Ký Kiếm Phong.
Mặc dù Từ Ly Lăng đã tận lực giảm bớt mệt nhọc cho Onah Nhiên, nhưng nàng đã quen sống an nhàn nên vẫn thấy mệt.
Nàng nằm trên mép giường nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại là do Từ Ly Lăng gọi nàng ăn cơm.
Khung cửa sổ trong điện ánh màu tím, đã là ban đêm.
Nàng ngửi thấy mùi thức ăn, là Từ Ly Lăng nấu canh gà và xào một dĩa cải thìa cho nàng.
Nàng ngồi dậy, kinh ngạc: “Chàng nấu ở đâu vậy?”
Nàng không nghe thấy tiếng động gì, cũng không ngửi thấy mùi dầu khói trong điện. Hẳn là hắn đã đến nơi khác nấu ăn.
Từ Ly Lăng: “Có phòng bếp nhỏ, cách tẩm điện một đoạn, phải đi qua hành lang dài. Hành lang có gió thổi bốn phía, cần dùng linh trận phong bế nên tạm thời nàng chưa đi được.”
Oanh Nhiên vươn tay ôm chặt lấy Từ Ly Lăng, dựa đầu vào vai hắn: “Chàng vất vả rồi.”
Từ Ly Lăng đưa chén đũa cho nàng: “Vậy phải làm sao đây?”
Oanh Nhiên biết hắn lại muốn trêu chọc mình, trước khi hắn lên tiếng, nàng gắp một đũa thức ăn chặn kín miệng hắn.
Từ Ly Lăng liếc nàng một cái, bình tĩnh nuốt xuống rồi nghe lời nàng không nói tiếp.
Hắn yên tĩnh ngồi ăn cùng nàng, ăn xong thì thu dọn chén đũa.
Để đề phòng ma khí tràn vào, hắn thu bát đũa vào túi trữ vật rồi mang sang phòng bếp.
Oanh Nhiên cảm thấy phiền phức, muốn đi cùng hắn nhưng không thể. Trong lòng áy náy, nàng bèn ôm hắn lặp lại: “Chàng vất vả rồi.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, để lại y phục cho nàng thay sau khi tắm: “Ta dọn phòng tắm rồi, nàng đi tắm đi.”
Nói xong liền rời đi.
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, đôi mắt dõi theo hắn rời đi. Nàng chậm rãi cầm xiêm y đi vào phòng tắm.
Vì đã từng dùng phòng tắm vào ngàn năm trước nên nàng vẫn hiểu cách dùng cơ quan trong phòng đôi chút.
Nhưng Từ Ly Lăng không biết nên đã chuẩn bị sẵn nước cho nàng, dẫn suối ngầm vào.
Oanh Nhiên xuống hồ, nhiệt độ nước ấm vừa vặn.
Nàng chậm rãi ngâm mình trong hồ, cố ý chờ Từ Ly Lăng đến.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn.
Nàng ngâm đến mức mệt rã rời, bèn đi lên trước, trong lòng tự nhủ: Hắn lại làm gì vậy.
Vì không thể ra ngoài nên nàng chỉ đứng ở cửa đại điện, dáo dác nhìn xung quanh.
Liền thấy trong mưa gió thành Thánh Ma, một bóng người đang tu sửa hành lang dài để sau này nàng có thể ra ngoài chơi.
Nàng có lòng chờ hắn, nhưng đợi mãi hắn vẫn chưa về.
Cuối cùng Tiểu Hoàng phải tới nói, Từ Ly Lăng bảo nàng đi ngủ sớm, vì vậy nàng bèn quay về nghỉ ngơi.
Hôm sau tỉnh dậy vẫn chẳng thấy hắn, nhưng bữa sáng đã chuẩn bị sẵn.
Đợi giờ ngọ hắn về, Oanh Nhiên nhân cơ hội ăn cơm với hắn: “Chúng ta tới đây để nghỉ ngơi, không cần bận rộn như thế đâu.”
Từ Ly Lăng: “Cũng đâu thể bắt nàng ở trong điện mãi.”
Oanh Nhiên thầm nhủ hắn chu đáo. Sau khi ăn cơm, súc miệng, Từ Ly Lăng đang thu dọn thì nàng vẫy tay: “Chàng lại đây, ta có chuyện này muốn nói với chàng.”
Từ Ly Lăng ghé tai sang.
Oanh Nhiên hôn lên má hắn.
Nhưng thấy hắn không hề ngạc nhiên, nàng thắc mắc: “Sao chàng không bất ngờ?”
Từ Ly Lăng: “Ta biết.”
Oanh Nhiên hừ một tiếng, muốn làm ra những hành động kinh thiên động địa để hắn hoảng hốt, nhưng lại nghĩ hắn còn việc phải làm.
Cho dù có dây dưa cùng nàng, sau đó hắn vẫn sẽ đi làm việc. Nàng làm vậy chỉ khiến hắn phí thêm thời gian, sức lực thôi.
Hắn luôn như vậy, có việc cần làm thì chẳng bao giờ trì hoãn.
Vậy nên Oanh Nhiên chỉ nói: “Buổi tối về sớm một chút.”
Từ Ly Lăng: “Để làm gì?”
Oanh Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, ý bảo hắn biết rõ mà còn cố hỏi.
Từ Ly Lăng hỏi: “Nàng không muốn được ra ngoài đi dạo sớm một chút sao?”
Oanh Nhiên choàng cổ hắn: “Có chàng ở trong điện cùng ta thì ta không ra ngoài cũng không sao.”
Từ Ly Lăng: “Nếu vậy thì khỏi sửa hành lang cũng được.”
Oanh Nhiên đỏ mặt, đẩy hắn một cái: “Chàng đi đi.”
Nếu thật sự không thể ra ngoài thì còn ra thể thống gì.
Từ Ly Lăng kịp thời nghiêng người, ngược lại khiến nàng ngã vào lòng hắn.
Oanh Nhiên vội vàng ngước mắt trừng hắn, không cho hắn nhiều lời.
Từ Ly Lăng cũng không nói gì, đôi mắt sâu thẳm. Tuy trông vẫn điềm nhiên như bình thường, nhưng lại khiến nàng cảm thấy hắn không cần nói gì mà đã tỏ ra hết thảy.
Nàng không đùa nghịch cùng hắn nữa, đẩy hắn đi ra ngoài. Sau đó lại nắm tay tiễn hắn ra cửa, dõi mắt nhìn theo hắn khuất bóng trong mưa gió ma thành.
Buổi tối đợi Từ Ly Lăng trở về, Oanh Nhiên bảo hắn ban đêm không cần ra sửa hành lang nữa mà hãy đi tắm cùng nàng.
Trong phòng tắm, hai người đùa giỡn ầm ĩ một hồi, khi đi ra đã là đêm khuya.
Trở về phòng lại quấn quýt đến trưa hôm sau. Oanh Nhiên nửa mê nửa tỉnh ngủ hết một ngày.
Thành Thánh Ma quá rộng, ma khí dày nặng.
Đợi Từ Ly Lăng bố trí linh trận trong hành lang dài xong thì đã là bảy ngày sau.
Mặc dù vậy, linh trận vẫn cần tu sửa thường xuyên.
Oanh Nhiên thầm nghĩ thật phiền phức.
Khi nhàn rỗi, nàng ngồi trên hành lang dài cùng Từ Ly Lăng, dựa vào người hắn, vừa bảo hắn vất vả, vừa xót xa chạm vào người hắn.
Nhưng chỉ cần nàng nói thế thì đến tối người vất vả lại là nàng.
Nàng không tin hắn sẽ hành hạ mình mãi nên vẫn đau xót cho hắn.
Mãi đến lần thứ ba thì nàng mới tin là thật.
Vào lần cuối cùng, giữa đêm, nàng khóc lóc mắng hắn: “Ta không bao giờ đau lòng thay chàng nữa!”
Từ Ly Lăng vùi mặt vào cổ nàng, thấp giọng nói: “Đau lòng thay ta đi.”
Giọng nói hắn vừa khàn vừa nhẹ, nhưng động tác lại dây dưa khiến nàng chẳng tài nào chống đỡ được.
Nàng biết rõ hắn chỉ đang trêu đùa, định đẩy hắn ra mắng chửi. Nhưng lại nghĩ ngày nào hắn cũng phải kiểm tra linh trận vì nàng, Oanh Nhiên lại mềm lòng chẳng làm gì hắn được.
Cuộc sống cứ vậy trôi qua, ngỡ như chẳng khác gì trước đây.
Mãi đến một ngày Đại Hoa nói: “Cuộc chiến huyền ma bên ngoài đã càng thêm kịc liệt, thành Thánh Ma đã bị tấn công ba lần rồi.”
Lúc này Oanh Nhiên mới sực tỉnh khỏi mộng đẹp, nhớ ra đây là thế giới như thế nào.
Nàng ngồi trong điện trầm ngâm.
Ban đêm đợi Từ Ly Lăng trở về, nàng hỏi hắn: “Hôm nay Đại Hoa ra ngoài đi dạo, ta nghe nó nói chuyện bên ngoài. Chàng có dự định gì không?”
Từ Ly Lăng: “Dự định gì?”
Oanh Nhiên: “Cuộc chiến huyền ma đã bắt đầu, chàng...”
Từ Ly Lăng: “Không liên quan đến ta.”
Oanh Nhiên hoang mang: Sao lại không liên quan đến hắn?