Nếu hắn không hề quan tâm chiến sự, vậy hắn hủy diệt thế giới như thế nào?
Oanh Nhiên do dự rất lâu, lại hỏi: “Chàng cũng không có dự định gì về việc Thần Đế sao?”
Lúc đó Từ Ly Lăng đang c** đ*, định vào phòng tắm tắm rửa. Động tác của hắn khựng lại một chút, ngoái đầu nhìn nàng: “Không vội.”
Không vội, cũng có nghĩa hắn vẫn sẽ làm gì đó.
Oanh Nhiên chủ động nói rõ: “Chàng có từng nghĩ đến việc hủy diệt thế giới không?”
Từ Ly Lăng: “Không.”
Oanh Nhiên thầm kinh ngạc.
Từ Ly Lăng: “Sao vậy?”
Hắn không muốn hủy diệt thế giới, vậy vì sao thế giới lại bị hủy diệt?
Oanh Nhiên lắc đầu, bảo hắn đi tắm đi, nàng đã tắm rồi.
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Oanh Nhiên ngồi một mình trên mép giường, ngẫm lại phần cốt truyện nàng đã biết, nghĩ đến Từ Ly Lăng trong lời Triệu Hàm Nguyệt, bỗng nảy ra một suy đoán.
Nhưng nàng không dám chắc, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Đợi Từ Ly Lăng tắm xong đi ra, hắn đứng bên giường lau tóc.
Oanh Nhiên bảo hắn ngồi xuống, còn mình ngồi sau lưng lau tóc giúp hắn.
Vừa lau nàng vừa hỏi: “Quá trình ngũ suy của chàng đã đến đâu rồi? Nếu cứ tiếp diễn thì nó có ảnh hưởng đến việc chàng đối đầu với Thần Đế không?”
Từ Ly Lăng: “Khó nói. Nhưng sẽ không cản trở việc đối đầu với Thần Đế.”
Ngũ suy vốn đại diện cho sự suy yếu, nhưng ngũ suy của hắn lại càng suy càng mạnh.
Lòng Oanh Nhiên càng thêm nặng trĩu, cuối cùng bèn nói thẳng: “Sau khi ngũ suy kết thúc sẽ xảy ra chuyện gì?”
Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng trả lời: “Sẽ thực sự trở thành Thánh Ma, hóa thân thành ma đạo, vô hình vô tướng.”
Hắn chưa bao giờ giấu nàng chuyện của hắn.
Chỉ là trước giờ nàng không đề cập đến.
Hôm nay, xem như nàng đã hỏi tới.
Tay Oanh Nhiên khựng lại, lúc phản ứng lại thì mới nhận ra mình đã kéo đứt vài sợi tóc của hắn.
Hắn không để ý, giúp nàng gỡ tóc rối ra khỏi khăn: “Hỏi chuyện này làm gì?”
Một nỗi nghẹn ngào bỗng trào dâng trong lòng Oanh Nhiên. Sự uất ức ấy không nhắm vào Từ Ly Lăng, nhưng nàng lại không nhịn được mà đẩy hắn một cái: “Chàng còn nói ta hỏi chuyện này làm gì!”
Từ Ly Lăng thản nhiên cầm lấy khăn từ tay nàng, tự lau tóc, chậm rãi nói: “Thời cuộc là vậy, mệnh là vậy, vận là vậy.”
Hắn đã xem nhẹ tất thảy!
Oanh Nhiên quay lưng đi: “Có phải vì đến châu Vân cùng ta mà quá trình ngũ suy của chàng đã tăng tốc không?”
Từ Ly Lăng không đáp.
Oanh Nhiên: “Trả lời!”
Từ Ly Lăng: “Trả lời thì nàng sẽ khóc, nàng khóc thì ta phải dỗ.”
Hắn đã nói đến vậy, sao nàng còn không hiểu ý hắn được...
Đúng.
Vì đến châu Vân cùng nàng nên sức mạnh Thánh Ma đã cắn nuốt hắn nhanh hơn.
Hèn gì khi ở châu Ý Vương, chẳng qua hắn chỉ nấu ăn hơi mặn một chút, còn lại không có gì bất thường.
Nhưng vừa đến châu Vân chẳng bao lâu thì cảm giác của hắn đã sắp biến mất.
Oanh Nhiên đỏ mắt, cố kìm lại dòng lệ: “Nếu không tới châu Vân thì chàng có thể cầm cự được bao lâu?”
Từ Ly Lăng: “Đời phàm nhân của nàng thọ được tám mươi hai tuổi. Ta có thể trụ đến khi nàng mất, đích thân đưa tang và thủ tang cho nàng ba năm.”
Oanh Nhiên nức nở, cúi đầu dùng tay che mặt.
Hắn còn biết rõ tuổi thọ của nàng.
E là ngay từ khi thành thân, hắn đã tính kỹ ngày sau. Hắn sẽ dùng phàm thân sống cùng nàng cho đến khi nàng tận thọ và chết tại chỗ, cả cuộc đời nàng sẽ không biết gì, vô ưu vô lo.
Nàng từng nghĩ, nếu nàng thành tu sĩ, hoàn thành nhiệm vụ, cứu được hắn, thì hai người sẽ có thể ở bên nhau dài lâu.
Nàng từng nói thế với hắn, hắn không hề phản bác.
Hóa ra là vì cho dù nàng có trở thành tu sĩ hay không thì nàng đều không thể sống lâu dài cùng hắn.
Cho dù nàng có phải người thực thi nhiệm vụ hay không thì đều không biết làm sao để cứu hắn, làm sao để ở bên hắn.
Bởi vì hắn là Thánh Ma.
Hắn là tiên, là ma, là người hay là yêu đều được.
Nhưng cố tình hắn lại là kẻ phải đồng hóa với sức mạnh Thánh Ma, hóa thành thành đạo, chẳng ai biết phải ngăn cản thế nào.
Từ Ly Lăng vươn tay ôm nàng vào lòng.
Hắn định kéo tay nàng ra để lau nước mắt. Nhưng Oanh Nhiên gạt tay hắn sang một bên, quay mặt đi không cho hắn lau.
Nàng biết chẳng phải lỗi của hắn, nếu được, hắn cũng chẳng muốn trở thành Thánh Ma, trải qua hành hạ dày vò.
Nhưng nàng đau lòng, không nhịn được mà hờn trách.
Từ Ly Lăng nhẹ nhàng nâng cằm nàng, quay mặt nàng lại, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho nàng: “Ta vẫn còn thời gian bầu bạn cùng nàng.”
Nhưng thời gian ấy còn được bao lâu chứ?
Hắn đã sắp thành gỗ đá không cảm giác được gì nữa rồi.
Hai mắt Oanh Nhiên đẫm lệ nhìn hắn: “Vì sao chàng cứ nhất định phải là Thánh Ma?”
Từ Ly Lăng: “Không tốt sao?”
“Đương nhiên là không!”
Từ Ly Lăng: “Ta thấy cũng được.”
Oanh Nhiên trừng mắt, đánh vào ngực hắn một cái: “Chàng làm Thánh Ma đến nghiện rồi đúng không?”
Từ Ly Lăng giúp nàng lau nước mắt, dùng khăn thấm nước ấm lau mặt cho nàng, nếu không nàng sẽ thấy khó chịu: “Nếu ta không phải Thánh Ma thì nàng sẽ phải bước vào ảo cảnh.”
Oanh Nhiên sửng sốt: “Cái gì?”
Từ Ly Lăng: “Thuật hồn cảnh là thuật pháp chỉ Thánh Ma mới có. Có thể kéo hồn phách của người khác vào trong hồn thức của mình để luyện hóa hoặc nuôi dưỡng.”
Nếu hắn không phải Thánh Ma thì cho dù là hắn, giữa trận Tập Sát Thiên Diễn che trời lấp bể đó, hắn cũng chỉ có thể bảo vệ bản thân chứ không che chở được nàng.
Nhưng vì hắn là Thánh Ma nên hắn có thể.
Cho nên không có gì không tốt cả.
Sau năm trăm năm đại chiến huyền ma, hắn đã chẳng còn cảm giác gì về chuyện mình trở thành Thánh Ma.
Thế đạo vốn như vậy, nếu mãi oán hận thì quá lãng phí cảm xúc.
Nhưng hiện tại hắn cảm thấy, không có gì không tốt.
Bởi vì hắn có thể bảo vệ nàng.
Oanh Nhiên nhìn hắn, hốc mắt lại đỏ.
Từ Ly Lăng bình thản nói: “Hết nước rồi, nếu nàng khóc nữa thì không còn khăn ướt cho nàng lau mặt đâu.”
Oanh Nhiên mím môi, đưa tay đẩy hắn: “Không cần chàng lau.”
Nhưng nàng không đẩy hắn ra được.
Hắn ngồi vững như núi, lau mặt giúp nàng xong thì ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Mái tóc hắn vẫn còn ướt, lạnh lẽo dính vào lớp y phục mỏng manh và cơ thể nàng.
Oanh Nhiên ngồi dậy, cầm khăn vải lau tóc cho hắn tiếp: “Vậy trước khi gặp được ta, chàng vốn định làm gì?”
Từ Ly Lăng: “Không định làm gì, chỉ tùy tiện đi dạo khắp nơi. Đến khi thấy đủ rồi thì lên Thiên Tiêu. Ai nên giết thì giết, ai nên chết thì chết.”
Oanh Nhiên: “Sau đó hóa thành Thánh Ma?”
Từ Ly Lăng nói: “Sau đó tiến vào nhà tù Hồng Hoang do Thần Đế trấn thủ, gom sức mạnh một giới để tiêu diệt sức mạnh Thánh Ma.”
Hắn có thể trở thành Thánh Ma.
Nhưng điều đó chỉ có thể do hắn tự lựa chọn.
Nếu bị người khác tính kế bắt hắn trở thành Thánh Ma thì không thể nào.
Oanh Nhiên kinh ngạc tròn mắt, bàn tay lại siết chặt.
May thay, lần này không giật đứt tóc hắn.
Nàng xoa lên chỗ vừa kéo, rồi từ phía sau áp mặt lên vai hắn, đôi mắt ướt đẫm sáng lên: “Chàng có thể tiêu diệt Thánh Ma? Phải làm sao để gom sức mạnh một giới tiêu diệt sức mạnh Thánh Ma? Sau khi tiêu diệt thì chàng có thể sống sót không? Vì sao chàng không đi sớm hơn? Ta đi cùng chàng nhé?”
Từ Ly Lăng trả lời từng câu một: “Có thể.”
“Gom sức mạnh một giới chính là dùng nhà tù Hồng Hoang làm trung gian, luyện hóa tam giới, khiến nơi hội tụ linh khí tam giới ở nhà tù Hồng Hoang và sức mạnh Thánh Ma đồng quy vu tận.”
“Sau khi hấp thụ linh khí tam giới, tam giới sẽ sụp đổ, ta cũng sẽ diệt vong cùng sức mạnh Thánh Ma trong nhà tù Hồng Hoang.”
Ba câu hỏi sau của nàng đã tự có câu trả lời.
Không thể đi sớm hơn, bởi vì tam giới sẽ diệt vong.
Nàng cũng không thể đi cùng hắn, bởi vì tam giới diệt vong thì nàng cũng chẳng còn.
Mà hắn sẽ không vào luân hồi, hắn lựa chọn diệt vong, tức là... Hoàn toàn biến mất.
Oanh Nhiên: ...
Nàng ngồi thẳng người, kéo dài khoảng cách với Từ Ly Lăng, ngây người.
“Chàng như vậy mà còn nói không phải hủy diệt thế giới?”
Ánh mắt Từ Ly Lăng sáng rõ, trông rất vô tội: “Ta không hủy diệt thế giới.”
Oanh Nhiên: “Tam giới không còn, sinh linh tam giới sống kiểu gì?”
Từ Ly Lăng: “Liên quan gì đến ta?”
Nếu sinh linh tam giới có bản lĩnh sống sót được thì hắn cũng sẽ không đi giết bọn họ.
Sống không được là vấn đề của sinh linh tam giới mà.
Nếu ai không muốn hắn làm như vậy thì có thể tới ngăn cản.
Hắn không sao hết.
Nếu không ngăn cản được.
Vậy cũng là vấn đề của bọn họ rồi.
Hắn đâu làm gì bọn họ đâu.
Hắn chỉ làm việc của mình thôi mà.
Oanh Nhiên: ...
Nàng nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng, không nói nên lời.
Nàng từng có rất nhiều tưởng tượng về việc hắn diệt thế.
Tưởng tượng hắn phải bất đắc dĩ cỡ nào, bị ép buộc ra sao, hết cách nên đành hủy diệt thế giới.
Tưởng tượng xong thì lại đau xót cho hắn, thương cảm cho hắn.
Bây giờ thì hay rồi.
Hóa ra là hắn hủy diệt thế giới thật.
Không hề bị ép buộc, chỉ có hủy diệt và hờ hững.
Oanh Nhiên ôm lấy hắn: “Vậy còn ta? Nếu chàng diệt thế thì ta phải làm sao? Chàng nỡ để ta chết đi trong đau khổ sao?”
Từ Ly Lăng: “Sau khi sức mạnh tam giới bị hấp thụ, tam giới sẽ ngay lập tức trở nên hoang tàn, tự bốc cháy và tan thành tro bụi. Rất nhanh thôi, không có đau đớn.”
Oanh Nhiên: “Vậy là chàng nỡ để ta chết?”
Từ Ly Lăng: “Ta sẽ đưa nàng theo, nàng chết cùng chỗ với ta, không tốt sao?”
Oanh Nhiên tức giận: “Ta không muốn chết! Ta cũng không muốn cha mẹ ta chết, không muốn Quan Dập chết, không muốn Đại Hoa, Tiểu Hoàng, chú bác cô dì, thím Hoa, dì Lưu, ông Triệu trong thôn chết, ta không muốn!
Ta không muốn chàng chết.
Nhưng hắn lại không muốn sống.
Nàng nhíu mày như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Hoàn toàn không ý thức được.
Nếu hắn thật sự vô tình với nàng, vậy cho dù nàng có bướng bỉnh và nói không muốn thế nào, thì nàng có thể làm gì chứ?
Từ Ly Lăng nhìn chằm chằm nàng một lát.
“Được.”
Oanh Nhiên mừng rỡ: “Chàng có cách khác để tiêu diệt sức mạnh Thánh Ma sao?”
Từ Ly Lăng: “Có.”
Oanh Nhiên nhào vào lòng hắn, bật cười khúc khích: “Cách gì? Ta giúp chàng.”
“Ừm, nàng có thể giúp ta.”
Từ Ly Lăng cúi đầu, mái tóc ướt rũ xuống như con rắn lạnh lẽo quấn quýt cùng lọn tóc mềm mại thơm mát của nàng.
“Giết ta hoặc giết tam giới. Chọn một cái đi.”
Nụ cười trên mặt Oanh Nhiên cứng đờ.
Từ Ly Lăng v**t v* mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Tính mạng của ta đã nằm trong tay nàng từ lâu rồi. Nàng có thể giết ta vì tam giới.”
“Trên đời này, ta chỉ cho phép nàng giết ta.”