Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 140

Quyết định thế nào?

 

Oanh Nhiên không biết, nàng vẫn luôn nghĩ mãi về vấn đề này, nhưng chưa bao giờ thật sự hạ được quyết tâm.

 

Từ Ly Lăng an ủi nàng: “Không vội, vẫn còn thời gian.”

 

Hắn vẫn sống cùng nàng như bình thường. Sáng sớm nấu cơm, kiểm tra linh trận ngoài hành lang, buổi tối quay về ôm nàng đi ngủ.

 

Như thể vấn đề mà nàng trăn trở không hề liên quan đến hắn.

 

Tựa hồ hắn chẳng hề quan tâm liệu nàng có bỏ rơi hắn hay không.

 

Nhưng hắn càng như vậy, Oanh Nhiên càng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

 

Nàng lén lút bàn bạc với Đại Hoa.

 

Đại Hoa khiếp sợ, kiên quyết nói: “Đương nhiên không thể để anh ta hủy diệt thế giới!”

 

Sau đó như nhận ra điều gì, ánh mắt nó đột nhiên trở nên ảm đạm: “Anh ta quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn đối với cô...”

 

Oanh Nhiên xoa đầu Đại Hoa: “Chàng trao quyền lựa chọn vào tay ta, sao có thể gọi là tàn nhẫn được?”

 

Nhưng chính vì thế nên mới tàn nhẫn.

 

Lựa chọn ấy, hy vọng cứu thế ấy, là điều biết bao nhiêu người dù hao hết tâm lực và trải qua vô số kiếp luân hồi, đều không thể có được.

 

Hiện tại Từ Ly Lăng đã trao nó đi.

 

Chỉ cho riêng nàng.

 

Chỉ vì nàng.

 

Thế nhưng đổi lại, nàng phải vì thế giới mà giết hắn.

 

Đại Hoa gục đầu xuống: “... Cô tự quyết định đi, không cần nghe tôi. Cô chọn thế nào thì tôi cũng không trách, người khác cũng không có quyền trách cô. Cô chỉ là một người phàm thôi, nhờ cơ duyên của hệ thống nên mới trở thành tu sĩ nhỏ nhoi. Cô đã xuyên qua xuyên lại, cứu giúp biết bao nhiêu người như vậy. Cô không nợ ai cả...”

 

Oanh Nhiên ngồi xổm trên bậc thang tiền điện, lặng lẽ nhìn vào bóng người mờ ảo đang sửa linh trận hành lang trong màn mưa máu sương mù.

 

Im lặng rất lâu, nàng mới nói: “Ta không sợ bị người khác oán trách.”

 

Đại Hoa tròn mắt ngẩng đầu, dường như Oanh Nhiên đã ra quyết định.

 

Trong lòng nó thầm nghĩ: Nàng chọn không làm gì cả, để Từ Ly Lăng tiếp tục ở bên nàng, mãi đến khi sức mạnh Thánh Ma hoàn toàn nuốt chửng hắn, khiến hắn không còn giữ được lý trí, tất cả cùng diệt vong.

 

Hay nàng chọn để Từ Ly Lăng sử dụng sức mạnh một giới tiêu diệt sức mạnh Thánh Ma trong người hắn. Hắn có thể tự do, nhưng thế giới này sẽ sụp đổ, chúng sinh diệt vong.

 

Đến lúc đó tiêu diệt được Thánh Ma cũng coi như đã hoàn toàn nhiệm vụ, bảo vệ đại ngàn thế giới sẽ nhận được phần thưởng. Có lẽ có thể dùng phần thưởng đó và bảy phần năng lượng trên người nàng để dẫn hắn rời khỏi thế giới này và sống sót cùng nàng.

 

Hoặc... Nàng giết Từ Ly Lăng và giải cứu thế giới, để hắn chết đi với cái danh Thánh Ma trên lưng.

 

Ngoại trừ Từ Ly Lăng, tất cả mọi người trên thế giới này đều được bảo vệ.

 

Đại Hoa không nghĩ cũng biết, hiển nhiên nàng sẽ chọn lựa chọn thứ hai.

 

Nó nói: “Cũng đúng... Nếu nghĩ từ một góc độ khác, cô làm vậy cũng coi như chúa cứu thế đối với đại ngàn thế giới. Tôi thật sự không ngờ hóa ra anh ta còn có cách tiêu diệt sức mạnh Thánh Ma như vậy. Nhưng mà, chắc cũng chỉ có mình anh ta mới làm được cách này...”

 

Oanh Nhiên hơi thất thần không nghe lọt lời nó, bỗng đứng dậy rời đi.

 

Buổi tối, Từ Ly Lăng quay về ăn cơm cùng nàng.

 

Oanh Nhiên hỏi hắn hành lang đã tu sửa đến đâu rồi.

 

Hắn nói: “Tới Thông Hòa Điện rồi.”

 

Nhiều ngày qua Oanh Nhiên mải suy nghĩ việc lựa chọn nên chưa từng ra ngoài đi dạo. Lúc này nàng nói: “Lát nữa ăn cơm xong chàng đi dạo cùng ta đi, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, vẫn chậm rãi bóc vỏ, rút chỉ tôm cho nàng.

 

Oanh Nhiên tự ăn một con rồi đút hắn một con.

 

Hắn mở miệng ăn. Nàng nhìn hắn, cười rộ lên.

 

Ngoài tiền điện, Đại Hoa mặt ủ mày chau chẳng buồn ăn, nhìn Tiểu Hoàng vẫn cắm cúi ăn ngon lành, ngây ngốc chẳng biết chuyện gì sắp xảy ra.

 

Nó đẩy chậu cơm sang cho Tiểu Hoàng.

 

Tiểu Hoàng sửng sốt khó tin.

 

Nó nói: “Ngươi ăn đi.”

 

Chó ngốc.

 

Đợi Từ Ly Lăng hủy diệt thế giới, Thánh Ma sẽ chết, chó ngốc cũng không còn.

 

Nhân lúc còn sống mà ăn nhiều một chút đi, nó không thèm giành với chó ngốc nữa.

 

Tiểu Hoàng tròn mắt, thử kéo chậu cơm của Đại Hoa về phía mình, thấy Đại Hoa không ngăn cản, nó vui vẻ ăn.

 

Đại Hoa nhìn nó, lại thở dài: Ài, chó ngốc.

 

Trong phòng, Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng đã ăn xong.

 

Từ Ly Lăng thu dọn chén đũa vào phòng bếp.

 

Mặc dù hiện tại đang là mùa xuân nhưng mưa gió trong thành Thánh Ma vẫn lạnh thấu xương. Oanh Nhiên lấy ra hai chiếc áo choàng mỏng.

 

Nàng khoác một chiếc lên người, đợi Từ Ly Lăng quay lại thì đưa chiếc kia cho hắn.

 

Vóc dáng hắn quá cao nên nàng không tiện mặc y phục giúp hắn. Bình thường chỉ đưa xiêm y cho hắn tự mặc.

 

Nhưng hôm nay, Oanh Nhiên lại bảo hắn khom lưng rồi nhón chân tự khoác áo cho hắn.

 

Sau đó kéo hắn ra cửa.

 

Ban đêm ở thành Thánh Ma bị sương mù màu máu bao trùm, ngay cả ánh trăng cũng độc một màu đỏ tươi.

 

Trong gió mưa xen lẫn mùi tanh nồng, chẳng khác gì địa ngục.

 

Thật sự quá đáng sợ.

 

Mà Từ Ly Lăng đã sinh sống tại một nơi như vậy hơn một ngàn năm.

 

Rõ ràng đã từng có lúc hắn cũng sống trong ngọc điện cung vàng, bước đi dưới ánh dương rực rỡ.

 

Oanh Nhiên nghiêng người dựa vào hắn, lặng lẽ bước đi. Tới khi đến Thông Hòa Điện thì hai người đã đi được một đoạn khá xa.

 

Từ Ly Lăng dẫn nàng vào trong, ngồi nghỉ tạm trên bảo tọa giữa điện.

 

Bảo tọa rất rộng lớn. Oanh Nhiên vẫn nhớ rõ lần đầu tiên mình ngồi trên nó khi quay lại ngàn năm trước.

 

Bây giờ ngồi lên vẫn có cảm giác quen thuộc.

 

Nàng ngồi một lát rồi đứng dậy, ngồi lên đùi Từ Ly Lăng, ôm chặt lấy hắn.

 

Từ Ly Lăng dùng một tay ôm eo nàng, tay còn lại vỗ lưng nàng.

 

Oanh Nhiên dựa vào vai hắn, không dám nhìn mặt hắn, chỉ đánh đối diện với bóng đêm sau lưng: “Hoài Chân, ta nghĩ kỹ rồi.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Những lời nàng tập luyện vô số lần trong lòng đã đến bên môi.

 

Oanh Nhiên hít sâu, định nói ra, đã mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng thể cất thành lời.

 

Cuối cùng nàng chống tay lên vai hắn, kéo dài khoảng cách, nhìn mặt hắn, chằm chằm vào đôi mắt hắn.

 

“Hoài Chân... Liệu chàng có hận ta không?”

 

Nàng không thể nói quá nhiều.

 

Nhưng chỉ tám chữ ấy đã cho thấy lựa chọn của nàng.

 

Nàng không làm được.

 

Nàng không thể hy sinh nhiều người như vậy.

 

Không thể hy sinh cặp cha mẹ yêu thương học trò của nàng; Quan Dập hết lòng chăm sóc nàng và cha mẹ; người dân thôn Vô Ẩn còn chưa từng nhìn thấy thế gian, không xuống được luân hồi; Kim chưởng quầy mạnh miệng nhưng mềm lòng; Ân nương tử biết trả ơn trả nghĩa; Châu Nhi cố gắng sống thật tốt cùng hy vọng của Võ Tú Minh...

 

Trên thế gian này có nhiều người còn thân nhân, bằng hữu như vậy, có biết bao sự vật tốt đẹp như vậy.

 

Trong điện lặng ngắt, tiếng mưa thành Thánh Ma dường như đột ngột lớn dần, cuốn theo những luồng giá rét thấm tận xương tủy.

 

Từ Ly Lăng nhìn nàng, đôi mắt chậm rãi chớp mở, sắc mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường.

 

Hắn nói: “Ta sẽ hận nàng.”

 

Oanh Nhiên mỉm cười với hắn, mở miệng định nói, nhưng lại thấy đôi mắt hắn chậm rãi chớp mở.

 

Nàng cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ bất thường đột nhiên kéo đến.

 

Sao lại thế này?

 

Oanh Nhiên vội vàng bảo Đại Hoa truyền năng lượng cho nàng, nhưng dường như Đại Hoa cũng bị ảnh hưởng nên hành động vô cùng chậm chạp, mãi mới đưa một chút năng lượng rồi im bặt.

 

Ý thức nàng dần chìm vào bóng đêm, cuối cùng trong cơn mơ hồ, cảnh vật đảo lộn, trước khi nhắm mắt thì nhìn thấy Từ Ly Lăng cũng chậm rãi khép mắt lại, sau đó không còn mở ra nữa.

 

Cũng ngay trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy có một luồng ma khí khổng lồ kinh người đang trùm lấy nàng, khiến cả người nàng tê dại.

 

Là ma khí của Từ Ly Lăng.

 

Nàng không có sức để tự hỏi hắn đang làm gì, chỉ kịp nghĩ cơn buồn ngủ lạ lùng này nhất định là do thần nữ động tay.

 

Ảnh hưởng lớn đến mức này, lại không thể ngăn cản, lẽ nào là Phân Vũ Hợp Trụ?

 

Thời không sắp hợp nhất rồi sao?

 

Nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lại thêm việc thần nữ bặt vô âm tín bấy lâu, trong lòng Oanh Nhiên dấy lên nỗi bất an.

 

Nàng muốn gọi Từ Ly Lăng tỉnh dậy, nhưng chính nàng cũng bất lực nhắm mắt, ngã vào lòng hắn.

 

...

 

Lạnh quá, đau quá.

 

Từng giọt nước như vụn băng rơi xuống cơ thể ngửa mặt của nàng, lưng bị kéo lê đến mức bỏng rát.

 

Oanh Nhiên nhíu mày, hàng lông mi run nhẹ, bỗng nghe thấy một giọng nói: “Ma khí che chở quan thân nàng ta cuối cùng cũng tan...”

 

Oanh Nhiên đột ngột mở mắt, vừa hay đối diện với ánh mắt đang định dời đi của người kéo lê mình.

 

Là thần nữ.

 

Khắp đất trời tĩnh lặng, ngay cả dòng mưa màu cũng khựng lại giữa không trung.

 

Xung quanh hoang vắng, liếc mắt nhìn chẳng thấy được bất cứ kiến trúc nào. Chẳng biết thần nữ đã đưa nàng đến chỗ nào trong thành Thánh Ma.

 

Oanh Nhiên không kịp nghĩ ngợi, lập tức điều động một chút năng lượng mà Đại Hoa đã truyền cho mình trước khi ngất đi, đánh thẳng về phía thần nữ.

 

Thần nữ lắc mình né đòn.

 

Nàng lăn một vòng thoát khỏi tay thần nữ, lập tức giơ tay sờ lên tóc.

 

Lại phát hiện chẳng biết từ khi nào mái tóc đã xõa một nửa, cây trâm do pháp trượng hóa thành cài trên tóc đã biến mất.

 

Thần nữ nhếch môi cười, khuôn mặt diễm lệ hiện lên trong bóng đêm như ác quỷ. Nàng ta giơ tay lên, trong tay là cây trâm đã tháo vải linh tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

 

“Đang tìm cái này à?”

 

Thần nữ vung trâm, thi triển thuật pháp định biến nó thành pháp trượng để tấn công Oanh Nhiên.

 

Oanh Nhiên hoảng sợ tránh đi, vừa mới đứng vững thì đã cảm thấy xung quanh yên lặng đến kỳ lạ.

 

Nàng ngước mắt, thấy thần nữ sững sờ. Cây trâm trong tay nàng ta vẫn là trâm, không hề biến thành vũ khí có thể thi triển sát chiêu từng suýt lấy mạng thần nữ như trước kia.

 

Thần nữ lẩm bẩm: “Nhận chủ? Không thể nào... Tinh Hà Vượt Trăng là thánh vật nên sẽ không nhận chủ, ngươi không thể điều khiển...”

 

Quả thật Oanh Nhiên không thể làm pháp trượng nhận chú, Từ Ly Lăng cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.

 

Trước đây nàng còn thấy lạ vì sao Từ Ly Lăng không nói về việc nhận chủ. Trong tiểu thuyết, khi lấy được pháp khí, nhân vật chính đều để nó nhận chủ.

 

Bây giờ mới hiểu, hóa ra không thể nhận chủ.

 

Nhưng hiểu cũng vô dụng.

 

Trên người nàng không còn nhiều năng lượng, không có pháp trượng trong tay, nàng không thể đối đầu với thần nữ.

 

Nhân lúc thần nữ sững sờ, nàng vội vàng cất bước chạy như điên.

 

Dựa vào tình hình hiện tại, xem ra Phân Vũ Hợp Trụ đã bắt đầu thật rồi, thời không đang dung hợp.

 

Oanh Nhiên không biết chạy đi đâu, chỉ muốn cách thần nữ thật xa, trốn vào nơi thần nữ không tìm được, cố gắng cầm cự cho đến khi thời không dừng ngưng đọng.

 

Thần nữ cũng nhanh chóng phản ứng lại, ngay lập tức lắc mình chắn trước người nàng.

 

Thần nữ: “Sư muội, ngươi chạy cái gì mà chạy?”

Bình Luận (0)
Comment