Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 141

Oanh Nhiên không rảnh trả lời, xoay người bỏ chạy.

 

Thần nữ lại bật người chặn đường nàng lại, thưởng thức dáng vẻ chật vật, kinh hoàng của nàng như con thỏ đáng thương bị bầy sói bao vây: “Sư muội, đừng sợ. Ta không định giết ngươi, ta tới là để giúp ngươi trở thành thần nữ.”

 

Oanh Nhiên rùng mình: “Cái gì?”

 

Thần nữ mỉm cười: “Sau khi thời không dung hợp, ngươi sẽ trở thành sư muội của ta. Thần nữ trong mắt người đời sẽ biến thành ngươi. Kẻ không ngừng giao đấu với Từ Ly Lăng trong trận chiến kéo dài năm trăm năm đó cũng là ngươi.”

 

“Ngươi là thần nữ một lòng báo thù vì Từ Ly Lăng đã g**t ch*t sư tỷ ngươi.”

 

“Còn ta sẽ trở thành ngươi. Ta sẽ trở thành người bên cạnh Từ Ly Lăng, bảo hắn tự tay giết ngươi, sau đó nói cho hắn biết, thật ra hắn bị ta lừa rồi.”

 

Nói rồi thần nữ không nhịn được mà khẽ cười một tiếng.

 

Giữa không gian bị đóng băng, tiếng cười quỷ dị đó nghe vô cùng đáng sợ.

 

Oanh Nhiên nhíu mày: “Ngươi đang nói bậy gì đó?”

 

Sao lại có chuyện vớ vẩn như vậy được?

 

Thần nữ chậm rãi bước về phía nàng: “Sư muội à, sư muội của ta... Nếu không ngươi nghĩ vì sao ta cứ gọi ngươi là sư muội trước mặt người khác?”

 

Đương nhiên là để chuẩn bị cho kế hoạch tráo đổi thân phận vào lúc này.

 

Oanh Nhiên khó tin.

 

Hai mắt thần nữ trở nên điên cuồng, nàng ta nở nụ cười âm trầm: “Mà chuyện này cũng là do Từ Ly Lăng. Ngươi muốn hận thì hận hắn luôn đi.”

 

Thần nữ nhớ lại quá khứ, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Là hắn đã hạ chú lên ta trong trận chiến Lục Tiên. Vào khoảnh khắc ta định giết ngươi, hắn đã khiến ta nhận nhầm ngươi thành sư muội. Nếu không hôm đó ta đã không chỉ chém ra một nhát kiếm!”

 

Dù có liều mạng chịu một đòn pháp trượng chí mạng, nàng ta cũng nhất định sẽ bổ thêm sát chiêu để đảm bảo Oanh Nhiên chắc chắn phải chết!

 

Oanh Nhiên vừa nghe vừa lùi lại, nghi hoặc: “Hạ chú?”

 

Thần nữ: “Khi ta rời khỏi cuộc chiến để tìm ngươi, hắn của ngàn năm trước đã hạ huyễn chú lên người ta. Lúc ngươi đánh pháp trượng về phía ta, trên pháp trượng có chú cản hồn bảo vệ ngươi. Nếu không sao ta có thể gặp ảo giác vào đúng khoảnh khắc đó?”

 

Hóa ra khi ấy, Từ Ly Lăng của ngàn năm trước đã sớm phát hiện sự xuất hiện của nàng cùng lúc với thần nữ.

 

Mà Từ Ly Lăng của ngàn năm sau bảo nàng dùng pháp trượng đánh người cũng bởi vì hắn đã hạ sát chiêu lên đó vì nàng.

 

Oanh Nhiên muộn màng nhận ra.

 

Nàng không hiểu thứ chú thuật thần nữ nói, nhưng nàng hiểu ý của thần nữ. Là huyễn chú của Từ Ly Lăng đã khiến thần nữ nảy sinh ý nghĩ hoang đường này.

 

Kể từ đó, thần nữ liên tục gọi nàng là sư muội dù chẳng hề có chút cảm xúc dịu dàng nào với nàng.

 

Thế nhưng...

 

Oanh Nhiên lẩm bẩm: “Tráo đổi thân phận? Sao có thể...”

 

“Sao lại không thể?”

 

Thần nữ nhướng mày, “Phân vũ hợp trụ, thời không hỗn loạn. Vào khoảnh khắc dòng thời không này ngưng đọng, ký ức của người đời đều sẽ thay đổi theo lịch sử. Phân Vũ Hợp Trụ nằm trong tay ta, ta nói có thể chính là có thể.”

 

“Ta gọi ngươi là sư muội trước mặt mọi người chính là để đặt mồi. Trong ký ức của bọn họ sẽ mặc định thần nữ Diệu Cảnh có một người sư muội như vậy. Mà lúc này, thuật rót linh chính là khởi đầu biến ngươi trở thành ta.”

 

Rót linh...

 

Oanh Nhiên trầm giọng mỉa mai: “Giống như phụ thân Thần Đế của ngươi đã từng rót ma linh vào thân thể Từ Ly Lăng, ép hắn trở thành Thánh Ma như bây giờ sao?”

 

Ánh mắt thần nữ đột nhiên trở nên ảm đạm cứ như bị đâm trúng chỗ đau, nàng ta đột ngột đánh về phía Oanh Nhiên, cười lạnh: “Giữ lại mấy lời đó để châm chọc Từ Ly Lăng lúc hắn ta giết ngươi đi!”

 

“Đừng trách sư tỷ không thương ngươi, cây trâm này vô dụng với ta, đợi đến khi Từ Ly Lăng muốn giết ngươi, ta nhất định sẽ trả cho nó để ngươi có thể phản kháng Từ Ly Lăng. Đến lúc đó, ngươi phải nhớ kỹ nhé, phải dùng Mắt Thần Ánh Dương giết hắn. Chỉ cần ánh sáng của Mắt Thần Ánh Dương vụt tắt thì hắn ta sẽ chết!”

 

Oanh Nhiên vội vàng dùng năng lượng né đòn và đánh trả.

 

Nhưng số năng lượng mà Đại Hoa truyền cho nàng thật sự quá ít.

 

Sau khi hao hết năng lượng, tầm mắt Oanh Nhiên tối sầm lại, cả người cứng đờ không thể nhúc nhích.

 

Đã không thể trốn thoát, nàng không né tránh nữa, nhìn chằm chằm thần nữ, muốn xem nàng ta thi triển như thế nào. Nàng muốn tận mắt chứng kiến năm xưa Từ Ly Lăng đã bị rót ma linh vào cơ thể như thế nào.

 

Nàng sẽ không để thần nữ được như ý nguyện, sau khi bị tráo đổi thân phận còn tìm cách chạy tới trước mặt Từ Ly Lăng để chứng minh mình là ai.

 

Mà nàng sẽ dùng danh nghĩa thần nữ để vạch trần tội ác của Thần Đế với tam giới, dùng thân phận thần nữ tiến vào Vô Cực Thiên, dùng bảy phần năng lượng mà thần nữ cho nàng để g**t ch*t phụ thân Thần Đế của nàng ta thay Từ Ly Lăng!

 

Thần nữ hạ xuống từ không trung, lòng bàn tay hội tụ uy thế tiên linh, đánh thẳng vào thiên linh thần khiếu của nàng.

 

Ngay sau đó, một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ lên mặt nàng.

 

Dọc theo gò má, chậm rãi chảy xuống dưới.

 

Oanh Nhiên mở mắt.

 

Từng giọt máu tí tách rơi trên mặt nàng.

 

Trong mảng máu đỏ tươi, nàng nhìn thấy một bàn tay trắng lạnh đặt trên đỉnh đầu thần nữ.

 

Trong gam màu đỏ đen, ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương trông như bạch cốt đâm thủng đầu thần nữ.

 

Tròng mắt thần nữ lòi ra, mặt mũi be bét, thất khiếu trào máu. Khói đen nồng nặc tuôn tràn qua lỗ thủng trên đầu, thiêu đốt tiên thân của nàng ta, phát ra âm thanh cháy bỏng khiến da đầu Oanh Nhiên tê dại.

 

Thần nữ há miệng nhưng không phát ra tiếng được, chỉ có máu vẫn không ngừng chảy xuống.

 

Oanh Nhiên ngẩn người, nghe thấy một tiếng khò khè phát ra từ cổ họng thần nữ.

 

Bàn tay tái nhợt ấy dễ dàng nhấc bổng đầu thần nữ như nhấc bổng một con búp bê nhẹ hều, rồi tùy tiện ném sang một bên.

 

Cơ thể mềm mại như không xương của thần nữ va vào những hạt mưa máu ngưng đọng giữa không trung, rồi rơi bịch xuống vũng bùn loang lổ máu trong thành Thánh Ma.

 

Oanh Nhiên ngơ ngác nhìn theo thần nữ, sau đó lại ngơ ngác ngước nhìn người trước mặt.

 

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, trong tay là chiếc trâm cài vừa giành lại từ tay thần nữ.

 

Quanh thân tỏa ra ma khí cuồn cuộn như ngọn lửa địa ngục bập bùng, hóa thành mây đen che lấp cơ thể và biểu cảm của hắn.

 

Nhưng Oanh Nhiên có thể nhận ra hắn.

 

Đương nhiên nàng có thể nhận ra hắn.

 

Oanh Nhiên bò dậy nhào vào lòng hắn: “Hoài Chân!”

 

Bàn tay đẫm máu của hắn chống lên trán nàng, không cho nàng tới gần.

 

Oanh Nhiên ngẩn người, nhớ lại trước khi rơi vào hôn mê, hắn đã nói...

 

Ta sẽ hận nàng.

 

Sắc mặt Oanh Nhiên dần trở nên ảm đạm.

 

Lại nghe hắn nói: “Trên người nàng có vết thương, đừng đứng cách ta quá gần, ma khí sẽ ăn mòn vết thương của nàng.”

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt, lùi lại hai bước duy trì khoảng cách với hắn.

 

Từ Ly Lăng chậm rãi nhìn sang chỗ khác.

 

Oanh Nhiên nhìn theo tầm mắt hắn, thần nữ vừa rồi bị vứt sang một bên đã biến mất.

 

Oanh Nhiên kinh ngạc, nhưng Từ Ly Lăng thì chẳng bất ngờ chút nào, cứ như đã thấy nhiều thành quên.

 

Oanh Nhiên: “Nàng ta bị thương nặng như vậy, chắc là không sống được đâu nhỉ?”

 

Từ Ly Lăng: “Chưa chắc.”

 

Oanh Nhiên thoáng rùng mình sợ hãi.

 

Nếu Từ Ly Lăng đã nói như vậy, chứng tỏ nhất định hắn từng dùng phương pháp tàn ác hơn để giết thần nữ, nhưng thần nữ vẫn không chết.

 

Thần nữ... Rốt cuộc đã làm thế nào mà có thể vĩnh viễn bất tử sau vô số lần trọng thương?

 

Oanh Nhiên nghĩ mãi không ra, dự định sau này sẽ hỏi Đại Hoa. Giờ phút này, nàng chỉ lặng lẽ lại gần Từ Ly Lăng thêm một chút.

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn nàng một cái, thu lại ma khí trên người, gột sạch máu tanh trên tay, lau khô trâm cài rồi cẩn thận cài lên tóc cho nàng. Hắn lấy khăn lau vệt máu trên mặt nàng.

 

Oanh Nhiên ngẩng mặt, nhắm mắt, ngoan ngoãn để hắn chăm sóc: “Lúc nãy ta vẫn chưa nói xong.”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên: “Chàng sẽ hận ta chứ?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Hắn trả lời vô cùng bình tĩnh và dứt khoát, hoàn toàn chẳng nghe ra chút hận ý nào.

 

Oanh Nhiên không biết hắn sẽ hận thật hay chỉ đang trêu chọc nàng.

 

Nhưng cho dù hắn có hận thật hay giả thì cũng không sao cả.

 

Nàng mở mắt nhìn hắn: “Vậy chàng cứ hận đi.”

 

Gương mặt nàng đã sạch máu, Từ Ly Lăng tiện tay ném chiếc khăn dính máu đi.

 

Chiếc khăn bị ma hỏa trong không trung nuốt chửng.

 

Trong lúc ngọn lửa bùng cháy, Oanh Nhiên đã đi tới trước mặt Từ Ly Lăng.

 

Cho đến khi ma hỏa cháy hết, khói lửa tiêu tan.

 

Nàng ôm lấy hắn, dựa sát vào lòng hắn: “Chàng có thể hận cho đến khoảnh khắc ta rời đi cùng chàng.”

 

“Hoài Chân, ta không thể để thế giới này diệt vong cùng chàng được. Nhưng ta có thể đi cùng chàng.”

 

Ta biết chàng thật sự rất đau, rất mệt.

 

Không sao cả, ta đi cùng chàng.

 

Hắn không nói gì.

 

Chỉ xoa đầu nàng như bình thường.

 

Oanh Nhiên cũng không biết nên nói gì với hắn, chỉ im lặng nằm trong vòng tay hắn.

 

Đột nhiên trước mắt nàng có một đốm sáng tựa như đom đóm bay lơ lửng lướt qua.

 

Nàng nhìn theo đốm sáng ấy, nhìn thấy trên mảnh đất hoang tàn của thành Thánh Ma đã dần nở rộ những đóa hoa.

 

Một bông hoa yếu ớt xinh xắn không ngừng lay động và tỏa ra ánh sáng nhỏ bé giữa dòng thời không ngưng đọng.

 

Là hoa Thiên Ti.

 

Thời không đã bắt đầu dung hợp.

 

Oanh Nhiên nhìn Từ Ly Lăng, nghĩ: Có phải trong ký ức quá khứ của chàng đã bắt đầu có hình bóng ta?

 

Từ Ly Lăng cũng nhìn đóa hoa ấy.

 

Từng mảng lớn hoa Thiên Ti lan tràn trong bóng đêm thành Thánh Ma. Ánh sáng bạc tựa như vầng trăng chiếu rọi màn mưa ngưng đọng trên không.

 

Ngỡ như đêm nay, cuối cùng ánh trăng sao cũng đã chiếu vào tòa thành bị giam cầm trong bóng đêm suốt ngàn năm.

 

Oanh Nhiên nắm tay Từ Ly Lăng, nhìn xung quanh, hỏi hắn: “Nhà chúng ta ở hướng nào?”

 

Hắn lật tay nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đi về phía hoa Thiên Ti vẫn chưa lan đến.

 

Oanh Nhiên cất bước, bỗng dưng cảm thấy có gì đó đang quấn lấy cổ chân mình.

 

Từ Ly Lăng cũng cụp mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm tay nàng.

 

Trong lòng bàn tay hắn có thêm một hạt giống hoa Thiên Ti đang nảy mầm nở hoa.

 

Oanh Nhiên cúi đầu, làn váy đung đưa theo bước chân, nàng nhìn thấy một vệt sáng đỏ đang dần quấn lấy cổ chân mình.

 

Ánh sáng tan đi, lộ ra sợi tơ hồng do chính tay Từ Ly Lăng của ngàn năm trước buộc cho nàng.

 

Trên sợi tơ hồng ấy còn có hạt giống xà đằng của hắn.

 

Oanh Nhiên cong môi, ngước nhìn Từ Ly Lăng.

 

Chẳng biết từ lúc nào Từ Ly Lăng đã bắt đầu nhìn chằm chằm nàng, tròng mắt đen láy u ám mông lung.

 

Đột nhiên hắn cong môi khẽ cười một tiếng, dường như đang chế giễu nàng điều gì.

 

Oanh Nhiên nghĩ: Hắn đã biết hạt giống trói buộc này từ đâu mà có, sợi tơ hồng từ đâu mà ra, và biển hoa Thiên Ti đang nở rộ vì ai.

 

Thời gian tĩnh lặng đưa biển hoa Thiên Ti ngập tràn.

 

Những đóa hoa chen chúc nhau không ngừng sinh trưởng, đuổi theo bước chân của nàng và hắn.

 

Oanh Nhiên bước đi cẩn thận, không muốn giẫm lên hoa.

 

Từ Ly Lăng dẫn nàng đi vòng sang một bên, chỗ đó có một lối đi nhỏ ẩn hiện.

 

Oanh Nhiên trêu chọc: “Đây là đường đi lúc chàng rải hạt giống à?”

 

Từ Ly Lăng: “Là đường cho nàng ngắm hoa.”

 

Oanh Nhiên bật cười, dựa đầu vào cánh tay hắn.

 

Nàng xòe bàn tay, muốn bao trùm bàn tay hắn trong tay mình.

 

Nhưng bàn tay hắn quá lớn, cuối cùng vẫn là hắn cầm lấy tay nàng, che chở nàng bước đi.

 

Oanh Nhiên mỏi chân, hắn lập tức bước tới trước người nàng, ngồi xổm xuống và cõng nàng lên.

 

Oanh Nhiên nằm trên lưng hắn, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cổ hắn.

 

Mọi nỗi buồn, sợ hãi, hoang mang trong lòng nàng... Tất cả bất an đều tan biến trong khoảnh khắc này.

 

Nàng không còn sợ hãi cái chết đang tới gần, cho dù là hắn chết hay nàng.

 

Giây phút này, nàng chỉ đột nhiên nghĩ...

 

Nàng và hắn sẽ mãi mãi không tách rời.

Bình Luận (0)
Comment