Thành Thánh Ma rất lớn, đường về tẩm điện rất dài.
Oanh Nhiên nói chuyện phiếm với Từ Ly Lăng, hỏi về những ký ức mới có thêm trong đầu hắn.
Nàng cũng biết những ký ức đó nên không nói nhiều.
Nàng luôn dùng danh nghĩa thê tử ngàn năm sau để tìm hắn, nay được kể lại từ góc độ của hắn thì quả thật làm người ta xấu hổ.
Cũng may hắn lời ít ý nhiều, không làm nàng xấu hổ đến mức chẳng dám nghe, chỉ nhắc sơ qua rồi thôi.
Điều duy nhất khiến nàng kinh ngạc là, ký ức của hắn không hề dung hợp, mà lại có thêm một đoạn ký ức từ ngàn năm trước.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc ký ức hiện tại của hắn không bị thay đổi vì việc nàng xuyên qua, mà hoàn toàn giống nàng.
Hắn hoàn toàn tỉnh táo về tất cả của nàng, điều này càng làm Oanh Nhiên xấu hổ.
Nàng vùi mặt vào vai hắn, hai tai nóng bừng.
Nhưng trong lòng cũng thầm mừng rỡ vì ký ức hắn của giống nàng, đều hoàn chỉnh trọn vẹn.
Một lát sau, Oanh Nhiên ngẩng mặt lên, hỏi vì sao hắn đột nhiên tỉnh dậy và biết nàng ở đây mà chạy tới cứu nàng.
Từ Ly Lăng: “Ma thức của ta bị phá.”
Ma thức?
À, hẳn là luồng ma khí dày đặc đã bao phủ người nàng trước khi nàng hôn mê.
Hắn đã nhận ra bất thường sớm hơn nàng, cho nên lập tức dẫn ra một tia ma thức bảo vệ quanh người nàng.
Bình thường hắn sẽ không bao giờ bộc lộ một chút ma khí nào trước mặt nàng, bởi vì tu vi của nàng quá thấp, ma khí của hắn có hại đối với nàng.
Trong lòng Oanh Nhiên biết, nếu không nhờ ma thức của hắn thì thần nữ kéo lê nàng cả một đường như vậy, e là da lưng đã bị mài đến lòi xương trắng luôn rồi. Nàng càng siết tay hắn thật chặt.
Còn về việc vì sao hắn tỉnh lại và tìm thấy nàng như thế nào, cũng là vì ma thức bị phá nên hắn liền tỉnh, cảm nhận được vị trí ma thức bị phá nên lập tức lần theo.
Oanh Nhiên lấy làm lạ, đáng lý ra không ai có thể tỉnh lại khi thời không ngưng đọng.
Nếu trước đó nàng không dùng năng lượng hộ thể thì đã không tỉnh lại được.
Mà hắn...
Nàng trầm ngâm, nhớ lại lời thần nữ từng nói, trong lòng càng thêm rõ ràng.
Xem ra thần nữ nói không sai, sức mạnh Thánh Ma trong người hắn đã thật sự mạnh đến mức trụ sở chính không thể kiểm soát nổi.
Cho dù thời không ngưng đọng thì cũng chỉ có thể khiến hắn chìm vào giấc ngủ say.
Chỉ cần gió thổi cỏ lay, hắn sẽ lập tức bừng tỉnh.
Thảo nào thần nữ không nhân lúc thời không đóng băng mà đi giết Từ Ly Lăng, ngược lại lại ra tay với nàng.
Thần nữ biết chính mình không có khả năng giết Từ Ly Lăng.
Nên chỉ có thể dốc hết sức lực trả thù Từ Ly Lăng trong vòng luân hồi cuối cùng này.
Oanh Nhiên cảm thán trong lòng.
Nàng im lặng, hắn cũng không nói chuyện.
Đi thêm một đoạn, Oanh Nhiên không nhịn được mà nói: “Chàng không hiếu kỳ về ta sao?”
Từ Ly Lăng: “Nàng là khách ngoại lai bên ngoài bầu trời, có trọng trách đặc biệt, cùng một đạo với thần nữ.”
Hắn nói dựa theo nhận thức của mình, đại khái cũng đúng thật.
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Sao chàng biết?”
Từ Ly Lăng: “Nàng vừa mới thừa nhận.”
Oanh Nhiên: ...
“Chàng lừa ta!”
Nàng véo má Từ Ly Lăng, tò mò: “Nhưng sao chàng lại nghĩ vậy?”
Từ Ly Lăng: “Ta có thêm ký ức năm trăm năm, cộng với ký ức vốn có, thần nữ Diệu Cảnh đã đối địch với ta suốt ngàn năm. Nhưng ngàn năm đó, ta vẫn không dò được lai lịch của nàng ta...”
Giọng nói hắn dừng lại.
Oanh Nhiên hoang mang: “Hửm?”
Từ Ly Lăng: “Ta là kẻ ngốc chắc?”
Oanh Nhiên: ...
Nàng không nhịn được bật cười thành tiếng: “Nhưng nàng ta không tiết lộ, sao chàng có thể đoán được?”
Từ Ly Lăng: “Luôn có dấu vết để lại.”
Oanh Nhiên: “Ví dụ như?”
Từ Ly Lăng: “Trong ký ức năm trăm năm ban đầu, ta đã giết nàng ta một lần. Trong ký ức năm trăm năm mới, ta cũng giết nàng ta một lần. Hôm nay đã là lần thứ ba.”
Oanh Nhiên kinh ngạc: “Ba lần mà nàng ta vẫn chưa chết?”
Từ Ly Lăng: “Đều như hôm này, vốn dĩ phải chết nhưng lại biến mất.”
Oanh Nhiên thầm nghĩ không thể nào, người thực thi nhiệm vụ chỉ có năng lượng hộ thân vào lần trọng thương sắp chết đầu tiên, đến lần thứ hai phải chết rồi mới đúng.
Thần nữ thật kỳ lạ.
Oanh Nhiên dự định sau này sẽ hỏi Đại Hoa.
Vừa nghĩ đến Đại Hoa, trước mắt nàng đã bống xuất hiện bóng dáng tròn vo như quả bóng của Đại Hoa chạy tới.
Đại Hoa phấn khích chạy về phía nàng, từ xa đã hét lớn: “Sao cô lại chạy tới đây trong lúc thời không ngưng đọng vậy? Có tin tốt! Thần nữ chết rồi, hiện tại chúng ta là người thực thi nhiệm vụ duy nhất của thế giới này!”
Nó quá đỗi kích động.
Trong lúc hôn mê đột nhiên được hệ thống của trụ sở chính đánh thức và thông báo tin này. Phản ứng đầu tiên của nó là muốn nói cho Oanh Nhiên, nhưng lại phát hiện Oanh Nhiên không có ở trong điện nên chạy đi tìm nàng.
Khi chạy đến gần, nhìn thấy Từ Ly Lăng cõng Oanh Nhiên, nó mới chậm chạp phát hiện điều bất thường.
Nó hoảng sợ rụt lại mấy cái móng vuốt nhỏ.
Nó lén hỏi Oanh Nhiên: “Sao anh ta tỉnh rồi? Cô đánh thức anh ta à?”
Oanh Nhiên kể lại chuyện vừa xảy ra cho nó nghe.
Vừa nói, Từ Ly Lăng vừa cõng nàng đi tiếp, phớt lờ Đại Hoa.
Đại Hoa im lặng nối đuôi bọn họ, vì bốn chân ngắn không theo kịp đôi chân dài của Từ Ly Lăng nên thở hổn hển.
Sau khi Oanh Nhiên dứt lời.
Nó cũng không biết nên kinh ngạc vì Từ Ly Lăng quá lớn mạnh, hay kinh ngạc vì thần nữ định giở trò xấu xa, hay kinh ngạc vì thi thể thần nữ đã biến mất.
Nghĩ ngợi một hồi, nó lần lượt kêu to ba lần rồi nói: “Không đúng! Nếu thần nữ chưa chết thì chúng ta đâu thể trở thành người thực thi nhiệm vụ chính.”
Oanh Nhiên: “Hoài Chân đã giết thần nữ ba lần mà thần nữ đều không chết.”
“Ba lần?”
Đại Hoa bất ngờ, nét mặt trở nên nghiêm túc, trầm ngâm nói; “Năng lượng hộ thể chỉ có thể sử dụng một lần, cho dù có Phân Vũ Hợp Trụ thì cũng không thể khởi đồng lại lần hai. Đáng lẽ thần nữ phải chết ở lần thứ hai rồi mới đúng, sao lại...”
Đột nhiên Đại Hoa nghĩ đến điều gì đó: “Hệ thống của thần nữ là phượng hoàng!”
Đại Hoa: “Hửm?”
Đại Hoa: “Nguyên thân hệ thống của thần nữ là phượng hoàng. Phượng hoàng có thể niết bàn, là hệ thống đã trao cơ hội sống sót thứ hai cho cô ta.”
Oanh Nhiên: “Vậy đến lần thứ ba thì nàng ta sống sót kiểu gì?”
Đại Hoa gục đầu, thoáng xúc động: “Hiện tại người thực thi nhiệm vụ chính là chúng ta, điều này chứng tỏ thần nữ đã không còn là người thực thi nhiệm vụ. Nếu cô ta không chết, vậy tức là... Hệ thống của cô ta đã chết. Là hệ thống của cô ta gánh chịu thương tổn thay cô ta...”
Trái tim Oanh Nhiên run lên.
Nàng nhớ lại lúc mới quen Đại Hoa, từng thắc mắc rõ ràng hệ thống bọn nó đều không phải một chuỗi số liệu, mà là sinh linh thật sự, vậy vì sao thần nữ liên tục phạm quy liên lụy hệ thống mà nó vẫn không rời bỏ thần nữ.
Khi đó Đại Hoa ấp úng không trả lời thẳng.
Nhưng sau này nàng phát hiện mối giao tình giữa mình và Đại Hoa trước khi nàng xuyên qua, biết được vì sao Đại Hoa cứ khăng khăng đi tìm nàng, mà không hạn chế, ép buộc nàng đi làm nhiệm vụ như những hệ thống nàng từng xem trong tiểu thuyết. Nó chỉ muốn ở bên nàng...
Nàng nghĩ có lẽ hệ thống của thần nữ chính là “Đại Hoa” mà thần nữ gặp được ở thế giới đầu tiên.
Oanh Nhiên hỏi: “Nếu hệ thống chết trong thế giới nhiệm vụ thì sẽ thế nào?”
Đại Hoa không khỏi xót xa cho đồng nghiệp: “Cũng giống ký chủ, chết là hết, sẽ không có cơ hội sống lại lần thứ hai.”
Oanh Nhiên im lặng, gục trên vai Từ Ly Lăng ngẩn người.
Đại Hoa cũng gục đầu xuống.
Lúc này Từ Ly Lăng lại hỏi nàng: “Nói gì đó?”
Oanh Nhiên kinh ngạc, nàng và Đại Hoa vẫn luôn giao lưu thông qua hệ thống, sao hắn lại biết nàng đang nói chuyện với Đại Hoa?
Nàng hỏi: “Chàng lại đoán được cái gì rồi?”
Từ Ly Lăng: “Nàng nằm trên người ta, nhưng lại đau xót cho kẻ khác.”
Oanh Nhiên dở khóc dở cười, kể lại cuộc trò chuyện cùng Đại Hoa vừa nãy cho hắn nghe.
Đại Hoa vội la lên: “Sao cô lại nói hết rồi?”
Oanh Nhiên: “Chàng đoán được mà.”
Chẳng qua hắn không biết chi tiết, chỉ có thể đoán được tình hình đại khái mà thôi.
Nhưng nếu nàng đã quyết định mãi mãi ở bên hắn thì cần gì phải giấu?
Vẻ mặt Đại Hoa bối rối.
Đây là vi phạm quy định đấy!
Nhưng nghĩ lại, thế giới này ai cũng biết núi cao còn có núi cao hơn, cho nên không phải không thể chấp nhận chuyện có khách ngoại lai đến từ ngoài trời.
Chẳng qua trong nhận thức của đa số người, vị khách ngoại lai phải là thánh quân có thể bước qua đại ngàn hư không, là kẻ ở đỉnh cao.
Chứ không phải những người bình thường như Oanh Nhiên và thần nữ.
Thôi vậy.
Dù sao sau này Từ Ly Lăng cũng sẽ rời khỏi thế giới này cùng Oanh Nhiên, sớm biết một số chuyện cũng tốt.
Cho dù vi phạm quy định thì cũng chỉ bị phạt thôi. Hiện tại thế giới này chỉ còn một người thực thi nhiệm vụ là Oanh Nhiên, có lẽ hình phạt sẽ không quá nặng nề. Đến lúc đó nó sẽ báo cáo nhiệm vụ đã gần hoàn thành, rồi xin năng lượng để gánh thay hình phạt là xong.
Đại Hoa lặng lẽ thở dài, lại nhắc đến thần nữ: “Nếu thần nữ chưa chết, vậy chúng ta có nên truy sát cô ta để tránh kế hoạch bị phá hỏng không?”
Oanh Nhiên hỏi ý kiến Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng: “Nếu nàng ta không có đến năm mạng thì có lẽ bây giờ đã trốn lên Vô Cực Thiên ở Thiên Tiêu. Về sau ắt sẽ gặp lại.”
Đại Hoa thầm nghĩ cũng phải. Muốn hủy diệt thế giới thì không tránh khỏi một trận chiến ở Vô Cực Thiên.
Oanh Nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Từ Ly Lăng.
Đến tẩm điện.
Oanh Nhiên đột nhiên nói: “Phải rồi, với tình hình hiện tại của thần nữ, liệu việc thời không hợp nhất có bị ảnh hưởng không?”
Đại Hoa: “Sẽ không đâu. Một khi Phân Vũ Hợp Trụ khởi động thì sẽ tự động vận hành. Chẳng qua nếu không có thần nữ và hệ thống của cô ta trợ giúp thì chắc sẽ hoạt động rất chậm thôi.”
Không bị ảnh hưởng là tốt rồi.
Nhưng vận hành chậm đến mức nào, sau đó Oanh Nhiên đã cảm nhận được...
Từ Ly Lăng đưa nàng về tẩm điện xong thì mang nàng đi tắm trước. Vì trên người nàng có vết xước nên cả quá trình đều do hắn hầu hạ nàng.
Hắn lau khô người cho nàng, đặt nàng nằm sấp trên giường, cẩn thận bôi thuốc lên lưng, ôm eo nàng, để nàng nghiêng người nghỉ ngơi.
Oanh Nhiên cũng thật sự rất mệt nên nhắm mắt ngủ.
Nàng cứ nghĩ sau khi thức dậy thì thời không đã hợp nhất, nhưng lúc tỉnh lại, thời không vẫn đang trong quá trình dung hợp, chỉ có vết xước trên lưng đã lành lại.
Vì thế khi thời không ngưng đọng, Oanh Nhiên trải qua một ngày bình thường cùng Từ Ly Lăng.
Ngày hôm sau, thời không vẫn đang dung hợp.
Vì thời không ngưng đọng, mưa gió ma khí trong thành Thánh Ma đều bị đóng băng. Đại Hoa đã dùng năng lượng đánh thức Tiểu Hoàng và ngựa bay, ba đứa nhỏ ngày nào cũng chạy lăng xăng khắp nơi đến mà vui vẻ, trông chẳng sốt ruột chút nào.
Oanh Nhiên cũng kéo Từ Ly Lăng ra ngoài chơi.
Hai người tùy ý rong ruổi trong thành Thánh Ma, vung ống tay áo phá tan những giọt mưa máu đang ngưng đọng, cứ như chơi trò tiêu khiển.
Oanh Nhiên và hắn còn đến Hạo Thiên Đài nơi bọn họ cử hành hôn lễ.
Cửu Long Hy Cùng Kỳ vẫn được cắm ở vị trí cũ, vì không có gió nên không nhúc nhích.
Oanh Nhiên ngồi trên bậc thang Hạo Thiên Đài cùng hắn, nhìn xuống biển hoa bên dưới, bỗng hỏi: “Ngàn năm trước chàng có từng tin lời ta nói không?”
Từ Ly Lăng: “Hửm?”
Oanh Nhiên đỏ mặt: “Thì chuyện ta nói ta là thê tử ngàn năm sau của chàng ấy.”
Từ Ly Lăng: “Không.”
Oanh Nhiên: “Một lần cũng không?”
Từ Ly Lăng: “Không.”
Oanh Nhiên khẽ nhếch miệng “hừ” một tiếng, giở giọng châm chọc: “Bây giờ chàng nên tin rồi chứ?”
Từ Ly Lăng: “Cũng có thể không tin.”
Oanh Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, lại hỏi: “Vậy lúc cưới ta chàng đã nghĩ gì? Chàng chẳng tin ta chút nào, không sợ ta là gián điệp của Diệu Cảnh thật, bất cứ lúc nào cũng có thể giết chàng à?”
Từ Ly Lăng: “Vậy là ta đáng đời.”