Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 143

Oanh Nhiên đột nhiên im lặng. Nàng chỉ nắm tay hắn, dựa vào người hắn.

 

“Hoài Chân.”

 

Nàng bỗng nhiên gọi.

 

Từ Ly Lăng: “Hửm?”

 

Nàng im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Nếu chàng hận ta, vậy vì sao không trả thù? Chàng... Hận ta cái gì?”

 

Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng, “Đôi mắt của nàng.”

 

Oanh Nhiên dời mắt nhìn thẳng vào hắn, khó hiểu.

 

Hận đôi mắt của nàng không thể chỉ nhìn ta.

 

Từ Ly Lăng đột nhiên siết lấy cổ nàng, tay còn lại bắt chéo cổ tay nàng lên cao, ép nàng xuống nền Hạo Thiên Đài.

 

Oanh Nhiên kinh ngạc tròn mắt.

 

Bỗng tầm mắt tối sầm lại.

 

Trên môi ẩm nóng mềm mại.

 

Là hắn đặt nụ hôn xuống.

 

Oanh Nhiên phối hợp mở miệng.

 

Trong khoảnh khắc thời gian ngưng đọng, không phải sợ có ai quấy rầy.

 

Giờ phút này, toàn bộ thế giới đều là của bọn họ.

 

Một lát sau, hắn vẫn chưa buông ra. Nụ hôn càng thêm sâu, càng thêm quấn quýt.

 

Oanh Nhiên hơi khó thở, lúc bấy giờ mới giãy dụa nhưng bị hắn đè chặt, hai cổ tay bị siết hơi đau.

 

Từng chút, chậm rãi, khiến nàng không thể kháng cự, bị đè lên sân Hạo Thiên Đại thật lâu.

 

Vì thời không ngưng đọng, Oanh Nhiên không rõ đã qua bao lâu.

 

Chỉ biết khi hắn buông ra thì đầu lưỡi nàng đã tê dại, bờ môi nóng rát, chắc đã sưng lên.

 

Hắn ngồi dậy, một tay ôm eo đỡ nàng lên.

 

Bàn tay nới lỏng cổ tay nàng, giúp nàng buộc lại dây áo và chỉnh lại vạt áo xộc xệch.

 

Đôi mắt Oanh Nhiên hãy còn mê man, gương mặt ửng hồng như uống say.

 

Đây có tính là đối xử không tốt với nàng không?

 

Chắc là không...

 

Sau khi chỉnh lại vạt áo cho nàng, Từ Ly Lăng bảo nàng quay người lại.

 

Oanh Nhiên căng thẳng, bỗng cảm thấy sau lưng nặng trĩu.

 

Hắn nói: “Cõng ta về.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Từ Ly Lăng cưỡi khẽ rồi ngồi thẳng dậy.

 

Hắn lại trêu chọc nàng.

 

Cái này thì đúng là không đối tốt với nàng thật!

 

Oanh Nhiên hừ khẽ trong lòng, nhưng lại không nhịn được cười. Nàng đứng dậy, ngồi xổm trước mặt hắn, giữ chặt hai tay kéo hắn dựa vào lưng mình: “Được, ta cõng chàng.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, cơ thể thả lỏng, hoàn toàn đè trên người nàng.

 

Nàng hơi lảo đảo, kêu lên một tiếng rồi ngã về phía trước.

 

Nếu không nhờ Từ Ly Lăng kéo nàng lại thì nàng đã ngã xuống bậc thang.

 

Trên đường quay về.

 

Oanh Nhiên nằm trên lưng Từ Ly Lăng, trong tay cầm một bó hoa Thiên Ti do hắn hái, thong thả đung đưa chân: “Tại chàng nặng quá. Trông gầy như vậy mà sao nặng thế?”

 

Từ Ly Lăng chậm chạp quay đầu nhìn nàng, ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh.

 

Nhưng Oanh Nhiên lại nhạy bén đoán được hắn đang định nói gì, ngay lập tức che miệng hắn lại.

 

Từ Ly Lăng thản nhiên mở miệng, hết l**m lại cắn lòng bàn tay nàng.

 

Cái cắn nhẹ bất ngờ làm Oanh Nhiên giật mình thu tay lại.

 

Ngay khi Từ Ly Lăng mở miệng định nói.

 

Nàng cúi đầu hôn lên môi hắn: “Được rồi, ta không nói chàng nữa, chàng cũng không được nói.”

 

Từ Ly Lăng vẫn nhìn nàng.

 

Oanh Nhiên lại cúi đầu hôn hắn.

 

Lúc này hắn mới quay đầu đi.

 

Nhưng Oanh Nhiên lại tò mò hắn định nói gì. Có phải giống như nàng nghĩ, muốn nói nàng trông không gầy mà nhẹ như thế hay không?

 

Oanh Nhiên đảo mắt, chuẩn bị sẵn tâm lý rồi hỏi hắn.

 

Hắn nói: “Không định nói gì cả.”

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng véo má hắn một cái.

 

Hai tay bóp.

 

*

 

Buổi tối ngủ cùng Từ Ly Lăng.

 

Trong cơn mơ màng, Oanh Nhiên mở mắt, do dự không biết có nên đánh thức Từ Ly Lăng hay không.

 

Nàng nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng một lát.

 

Cuối cùng vẫn quyết định không gọi.

 

Lại nghe Từ Ly Lăng đang nhắm mắt hỏi: “Sao vậy?”

 

Oanh Nhiên cười: “Chàng chưa ngủ à?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Mỗi lần nàng tỉnh dậy, hắn đều tỉnh.

 

Nhưng lần nào nàng cũng luôn tự hỏi có phải lần này hắn đã ngủ rồi không, có phải lần này hắn cuối cùng cũng nghỉ ngơi rồi không.

 

Tuy nhiên nàng tỉnh dậy không phải để hỏi chuyện này, nàng muốn dẫn hắn ra ngoài.

 

Nàng bảo Từ Ly Lăng ngồi dậy, mặc xiêm y rồi kéo hắn ra khỏi thành.

 

Đến Vô Ưu Nguyên, xuyên qua biển hoa Thiên Ti trắng muốt như trăng, bọn họ nhìn thấy Đoạn Linh Khuyết bị bao phủ bởi một mảnh xanh biếc giữa cánh đồng.

 

Oanh Nhiên buông tay Từ Ly Lăng ra, chạy tới đứng trước Đoạn Linh Khuyết:” Nhìn kìa! Cỏ Vô Cập vẫn còn sống.”

 

Từ Ly Lăng bước đi thong thả đến bên nàng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên nghĩ: Là nhờ nàng xuyên qua nên mới bảo tồn được, cũng coi như nàng tặng hắn.

 

Nhưng mà...

 

Oanh Nhiên kéo tay hắn, cùng nhìn ngắm cỏ Vô Cập qua Đoạn Linh Khuyết: “Đáng tiếc chàng không thể chạm vào.”

 

Từ Ly Lăng bỗng nhiên cất bước.

 

Phía trước là Đoạn Linh Khuyết, nếu hắn còn tiến lên thì sẽ chạm vào mất.

 

Oanh Nhiên vội kêu lên một tiếng, muốn giữ chặt hắn.

 

Thế nhưng ngay giây sau, hắn lại dẫn nàng đi xuyên qua.

 

Hắn hái một nhánh cỏ Vô Cập xuống, tước lấy phần lõi đưa cho nàng.

 

Oanh Nhiên không thích mùi vị cỏ Vô Cập vì nó quá chua. Tuy nhiên hắn không thể ăn, nàng thay hắn nếm cũng được.

 

Oanh Nhiên mỉm cười định nhận lấy.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lại né sang một bên, không cho nàng cầm.

 

Oanh Nhiên chớp chớp mắt, há miệng.

 

Hắn ngắt cỏ Vô Cập thành đoạn ngắn, bỏ vào miệng nàng.

 

Rồi sau đó hắn cũng cúi xuống đặt nụ hôn.

 

Oanh Nhiên giật mình tròn mắt, vội vàng định đẩy hắn ra.

 

Nàng vẫn còn nhớ khi đó hắn ăn cỏ Vô Cập đến mức miệng đầy máu.

 

Thế nhưng một tay Từ Ly Lăng giữ chặt bàn tay chống cự của nàng, tay còn lại ôm sau gáy, ép nàng ngửa mặt đón nhận.

 

Một lúc sau, Oanh Nhiên không thấy mùi máu tươi thì mới yên tâm. Bàn tay đang đẩy tay hắn dần vòng lên ôm cổ.

 

Trong hơi thở chỉ còn lại mùi hương mát lạnh như tuyết trên người hắn và hương vị độc đáo của cỏ Vô Cập.

 

Cơ thể nàng dần mềm nhũn, theo động tác của hắn mà ngã vào biển cỏ Vô Cập.

 

Khi luồng không khí lành lạnh chạm vào da thịt vốn nên được y phục che phủ, nàng giật mình, vô thức đẩy hắn ra.

 

Lúc này Từ Ly Lăng không đè chặt nàng nữa, thong thả buộc lại áo lót cho nàng: “Ta của ngàn năm trước thì được, ta hiện tại thì không.”

 

Oanh Nhiên khó hiểu: Hắn đang nói gì vậy?

 

Bỗng chốc nhớ ra, ngàn năm trước nàng và hắn quả thật đã... Lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu.

 

Nhưng đó là vì nàng nghĩ mình khó có thể gặp lại hắn của ngàn năm sau mà!

 

Oanh Nhiên mấp máy môi định giải thích, nhưng lại nghĩ: Hắn và nàng cũng đâu còn bao nhiêu thời gian đâu?

 

Từ Ly Lăng đã chỉnh vạt áo cho nàng xong, đang tự thắt đai lưng.

 

Oanh Nhiên cầm lấy tay hắn.

 

Từ Ly Lăng liếc mắt nhìn nàng.

 

Nàng kéo tay hắn ra, tháo đai lưng hắn vừa buộc xong.

 

Từ Ly Lăng không nhúc nhích, chỉ cúi mặt nhìn động tác của nàng, khiến Oanh Nhiên cảm tưởng mình biến thành kẻ lưu manh.

 

Tay Oanh Nhiên khựng lại, nàng cắn răng, cúi người xuống.

 

...

 

Cỏ Vô Cập mềm mại lay động, v**t v* cơ thể nàng. Nó như một lớp đệm mềm dưới lưng rất dễ chịu.

 

Nhưng với hắn thì chúng lại là roi, quất lên người để lại từng vệt đỏ.

 

Cơ thể vốn hoàn hảo không tì vết của hắn nhanh chóng chi chít những vết xước.

 

Tuy chỉ thoắt ẩn thoắt hiện nhưng vẫn khiến tim nàng thắt lại: “Chúng ta về điện đi...”

 

Từ Ly Lăng: “Không.”

 

“Cỏ Vô Cập...”

 

“Ta không có cảm giác.”

 

Đương nhiên cũng sẽ không đau.

 

Oanh Nhiên: ...

 

Nàng tự dưng cảm thấy hắn là một người kỳ lạ.

 

Hắn nói sẽ hận nàng, nhưng lại không làm gì nàng.

 

Không có cảm giác, nhưng vẫn h**n ** cùng nàng.

 

Nàng biết chứ, sao một người không có cảm giác lại có thể thích làm chuyện đó được?

 

Chẳng qua vì muốn nàng vui mà thôi.

 

Oanh Nhiên ôm lấy hắn, v**t v* từng vết xước thoắt ẩn thoắt hiện trên người hắn.

 

Một lúc sau, nàng bỗng nhiên mỉm cười, hôn lên vành tai từng bị tua kiếm đâm xuyên qua nhưng giờ đã trơn láng không tì vết. Trong sự chao đảo như ngồi thuyền trên biển sao, nàng khẽ lướt qua vết máu vừa hiện lên trên ngực hắn.

 

Vệt đỏ biến mất sau cái chạm của nàng.

 

Nàng nói: “Hoài Chân, chàng xem đi, trông có giống ta chữa khỏi cho chàng không?”

 

Nàng biết rõ là hắn tự lành.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lại nói: “Ừm, là nàng chữa khỏi.”

 

Oanh Nhiên cười rộ lên, có nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng.

 

Nàng thường xuyên bị hắn làm cho rơi lệ vào những thời điểm này.

 

Nàng và Từ Ly Lăng đều biết đó không phải nàng khóc.

 

Nhưng lúc này Từ Ly Lăng lại lau nước mắt rơi trên khóe mi, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng khóc.”

 

*

 

Oanh Nhiên chưa bao giờ buông thả đến thế, nàng cảm thấy quả thực mình chẳng biết chừng mực là gì.

 

Nếu là trước đây, nàng không bao giờ dám nghĩ có một ngày mình sẽ như vậy.

 

Trong khoảnh khắc thời gian ngưng đọng, không rõ ngày đêm, không có ai khác, ngỡ như đất trời chỉ còn lại nàng và hắn.

 

Nàng không còn kiêng dè gì nữa.

 

Mỗi lần nàng hơi do dự.

 

Từ Ly Lăng lại nói: “Ngàn năm trước nàng hợp tác lắm cơ mà.”

 

Thế là nàng nghĩ, thôi kệ, dù sao cũng chẳng sống được bao lâu nữa, thích làm gì thì làm đi.

 

Nàng không biết mình đã quấn quýt say mê cùng hắn ở Vô Ưu Nguyên bao lâu, lại quay về tẩm điện, vào phòng tắm, thậm chí trong Phong Minh Quan của Thông Hòa Điện.

 

Chỉ cần là nơi từng đi qua cùng hắn ngàn năm trước, nàng đều quay lại một lần. Những nơi chưa đi, giờ đây nàng cũng đến.

 

Đến khi quá đỗi mỏi mệt, nàng lại đẩy hắn ra và nói: “Chàng không có cảm giác, nghỉ hay không nghỉ thì với chàng có khác gì đâu.”

 

Từ Ly Lăng sẽ nói: “Ngàn năm trước thì có cảm giác.”

 

Oanh Nhiên á khẩu, trừng mắt nhìn hắn chẳng buồn nói chuyện.

 

Hắn lại bình thản hỏi nàng: “Ngàn năm trước sướng hay bây giờ sướng?”

Bình Luận (0)
Comment