Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 144

Oanh Nhiên nghẹn họng, vừa thẹn vừa tức muốn bỏ đi không làm nữa.

 

Và nàng đã làm thế thật.

 

Thế nhưng khi khoác áo rời khỏi bảo tọa trong Thông Hòa Điện, chưa đi được bao xa, nàng lại quay về nhào vào lòng hắn, bịt miệng bảo hắn đừng nói nữa.

 

Nàng lẩm bẩm: “Chàng cứ nói mấy cái đó làm gì.”

 

Từ Ly Lăng: “Thử xem nàng thích chơi kiểu nào hơn.”

 

Thử cái đó làm gì? Khác nhau sao? Đều là hành hạ nàng thôi mà...

 

Oanh Nhiên chẳng biết nên nói gì mới phải. Suy nghĩ một lát, quả thật có khác biệt. Tuy nhiên cái khác biệt không phải Từ Ly Lăng mà là thái độ của nàng.

 

Vì ngàn năm trước nàng luôn nghĩ hắn phải đợi mình rất lâu, cho nên dung túng hắn hơn nhiều. Không giống ngàn năm sau, thông thường luôn là ban đầu phối hợp, sau đó kháng cự.

 

Nàng đột nhiên phát hiện hóa ra vấn đề nằm trên người mình.

 

Oanh Nhiên im lặng một lát, đỏ mặt kề sát vào hắn nói: “Thích chơi cùng chàng.”

 

Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, lại chơi cùng nàng.

 

Nhưng hắn vẫn nhắc đến chuyện của ngàn năm trước.

 

Oanh Nhiên chậm chạp nhận ra, hắn đang dùng chuyện này để trêu chọc nàng.

 

Nàng cắn hắn một cái, mắng mỏ, không buồn chơi với hắn nữa.

 

Hắn lại cắn cổ nàng như dã thú ngậm con thỏ, siết hai tay và eo thon của nàng để nàng không chạy thoát, chỉ có thể chơi cùng hắn.

 

Sau đó hắn sẽ trầm chất giọng khàn khàn, nhẹ nhàng, dịu dàng dỗ dành nàng: “Ta sai rồi.”

 

*

 

Việc thời gian ngưng đọng kết thúc rất đột ngột.

 

Ban đầu, Oanh Nhiên chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng mưa rơi vang lên bên ngoài.

 

Lúc đó nàng đang ngồi trên đùi Từ Ly Lăng ở tiền điện Thông Hòa Điện, vì ý thức mơ hồ nên không chắc chắn lắm. Bàn tay nàng chống lên lồng ngực lộ ra dưới vạt áo mở rộng của hắn, thở hổn hển nói: “Hình như trời mưa...”

 

Động tác của Từ Ly Lăng vẫn thong thả chậm rãi, ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ nàng, không trả lời.

 

Oanh Nhiên hơi hoảng hốt, đẩy hắn định rút ra.

 

Nàng còn chưa kịp lắng nghe tiếng động bên ngoài thì trong đầu đã vang lên tiếng kêu hoảng loạn của Đại Hoa: “Bên ngoài có nhiều ma quá!”

 

Trái tim nàng giật thót, vừa lo lắng Đại Hoa gặp chuyện vừa sợ rằng nó sẽ chạy tới, đành vội đẩy vai Từ Ly Lăng đứng lên.

 

Nhưng vừa đứng dậy đã bị Từ Ly Lăng siết eo kéo mạnh ngồi xuống. Nàng giật mình kêu lên, chợt nghe một tiếng “ầm”, là cửa điện đã đóng lại.

 

Trái tim nàng run lên.

 

Đại Hoa chạy tới tìm nàng nhưng bị ngăn ngoài cửa, vội vàng nói: “Bên ngoài tự dưng có nhiều ma quá, mau ra đây đi!”

 

Oanh Nhiên đè tay Từ Ly Lăng, xoay mặt định trả lời Đại Hoa.

 

Nhưng Từ Ly Lăng đã lên tiếng trước: “Cút.”

 

Đại Hoa thoáng khựng lại rồi chạy đi.

 

Oanh Nhiên ngoái đầu trừng mắt nhìn Từ Ly Lăng. Nàng đã chắc chắn bên ngoài trời đang mưa, quá trình hợp nhất thời không đã kết thúc.

 

Thế giới hiện tại cũng thay đổi.

 

Trong đầu nàng xuất hiện một vài ký ức xa lạ.

 

Từ Ly Lăng thản nhiên không thèm quan tâm những chuyện không liên quan đến mình. Hắn siết chặt nàng thêm một lúc rồi buông ra, giúp nàng rửa sạch cơ thể rồi mặc quần áo.

 

Oanh Nhiên oán trách véo hắn một cái, dựa vào ngực hắn bình phục hơi thở, đồng thời liên lạc với Đại Hoa qua hệ thống.

 

Sau khi biết Đại Hoa đã chạy về tẩm điện chờ tin, nàng trấn an Đại Hoa một lúc rồi nhắm mắt sắp xếp lại cốt truyện trong đầu...

 

Về cơ bản, sau khi thời không hợp nhất, diễn biến cốt truyện không thay đổi quá nhiều.

 

Thay đổi lớn nhất chỉ có hai cái:

 

Một là trong mắt người đời, Từ Ly Lăng của ngàn năm trước đã có thêm một vị thê tử là quỷ tu. Hiện giờ thế gian đang đồn đại nàng là thân xác phàm nhân mà quỷ tu đó nhập vào.

 

Tuy nhiên cả Từ Ly Lăng và nàng đều biết, đó là hồn phách của nàng xuyên qua xuyên về.

 

Hai là bởi vì nàng xuyên qua nên một số tu sĩ huyền đạo vốn phải chết dưới tay Từ Ly Lăng vẫn còn sống đến hiện tại.

 

Hiện nay, trong huyền đạo ngoài trừ Ngọc Hư Phong và Nhạc Triều Thu thì còn có Ngọc Đoạn Sơn và tám đại tu khác đang trong cảnh giới phi thăng. Tu sĩ tầng chín xuất hiện thêm mười mấy người.

 

Những người này, hoặc là do nàng cứu theo nhiệm vụ thần nữ yêu cầu, hoặc là nàng ngẫu nhiên cứu được trong hang động Cửu Khúc Bách Tràng.

 

Năm trăm năm Từ Ly Lăng ngủ say vẫn là thời kỳ dừng chiến, không có thay đổi lớn.

 

Nhưng sau khi thân phận của Từ Ly Lăng bị tiết lộ, đại chiến huyền ma cũng bùng nổ.

 

Tình hình hiện tại, lửa chiến đã cháy tới thành Thánh Ma, tái hiện khung cảnh đại chiến huyền ma ngàn năm trước.

 

Còn lại toàn là những thay đổi lặt vặt không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện.

 

Sau khi thời không dung hợp, tung tích của thần nữ vẫn chưa rõ, không biết sống chết ra sao.

 

Trong những thay đổi này, điều khiến Oanh Nhiên vui vẻ nhất chính là đạo lệnh do Từ Ly Lăng lập ra đã bảo vệ tính mạng của rất nhiều phàm nhân và tiểu tu ở những địa phương nhỏ bé.

 

Những người này đều là người bình thường chỉ mong được sống yên ổn, nhưng lại bị cuốn vào ngọn lửa chiến tranh.

 

Khi Oanh Nhiên ra đời, trong mắt người đời là một lần nữa hiện thế, hoa Thiên Ti nở, ma tu nghe theo đạo lệnh nên không còn xuống tay với những người vô tội đó nữa.

 

Tuy nhiên hiện tại ma đạo phải đối đầu với rất nhiều đại tu huyền đạo, e là việc Từ Ly Lăng đánh lên Thiên Tiêu trên mây sẽ bị trở ngại ít nhiều.

 

Trong lúc suy nghĩ, Từ Ly Lăng đã mặc xiêm y giúp nàng. Hắn bế nàng lên, đi vào hành lang về phòng tắm trong tẩm điện.

 

Oanh Nhiên dựa vào vai hắn, liếc mắt nhìn hắn.

 

Sắc mặt hắn vẫn như thường.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Chàng cũng biết những thay đổi trong thế giới hiện tại rồi?”

 

Từ Ly Lăng: “Ừm.”

 

Oanh Nhiên: “Huyền đạo có nhiều đại tu như vậy, chàng không phiền lòng à?”

 

Từ Ly Lăng: “Chỉ là giết thêm vài người.”

 

Chuyện thuận tay thôi.

 

Oanh Nhiên: ...

 

Được rồi.

 

Mấy người mà hạ giới gọi là đại tu đó đâu lọt vào mắt hắn được.

 

Oanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một hồi thì nhớ tới một chuyện, bỗng nhiên bật cười.

 

Sau khi về tẩm điện, nàng không vội đi tắm mà bảo Từ Ly Lăng đặt nàng xuống, hỏi những thứ nàng để lại cho hắn từ ngàn năm trước đây.

 

Ngàn năm trước nàng không để lại quá nhiều đồ, tất cả đều được cất trong một hộp ngọc thanh liên trong hồn cảnh của hắn.

 

Oanh Nhiên tìm thấy ngọc truyền âm do Ngọc Hư Phong đưa cho nàng ngàn năm trước. Nàng bảo Từ Ly Lăng vào phòng tắm trước, còn mình thì dùng ngọc truyền âm để liên lạc với Ngọc Hư Phong.

 

Ngàn năm trước, nàng còn tưởng cả đời mình sẽ không dùng tới miếng ngọc truyền âm này.

 

Không ngờ bây giờ phải dùng tới.

 

Nếu là trước đây, nàng không có tư cách mở lời với những đại tu huyền đạo.

 

Nhưng sau khi cốt truyện thay đổi, nàng đã trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ.

 

Để tráo đổi thân phận cùng nàng, thần nữ nhiều lần tuyên bố nàng là sư muội của nàng ta trước mặt bọn họ. Hiện giờ nó lại tiếp thêm sức nặng cho lời nói của nàng.

 

Khối ngọc truyền âm mấy trăm năm qua chưa từng phát sáng, một lát sau mới liên lạc được Ngọc Hư Phong.

 

Ngọc Hư Phong nghe thấy giọng nói của nàng thì giật mình: “Ngài đúng là người đó...”

 

Oanh Nhiên không vòng vo, mượn thân phận mà thận nữ tạo dựng cho mình, nàng thẳng thắn nói rõ mối quan hệ giữa Thần Đế Vô Cực Thiên và sức mạnh Thánh Ma.

 

“Thiên Tiêu hạ lệnh ép buộc hạ giới xóa sạch dấu vết sinh thời của Từ Ly Lăng, luôn miệng nói là vì an nguy của chúng sinh. Thật ra, chẳng qua là để bảo vệ địa vị cao thượng của bọn họ, duy trì sự sùng tín mù quáng của thế nhân đối với bọn họ mà thôi.”

 

Ngọc Hư Phong im lặng, bảo nàng chờ một lát.

 

Một lúc sau, Oanh Nhiên nghe thấy bên kia có thêm giọng của Nhạc Triều Thu. Là Ngọc Hư Phong đã gọi Nhạc Triều Thu đến nghe cùng.

 

Vì chuyện ở hang Cửu Khúc Bách Tràng ngàn năm trước nên hiện tại Nhạc Triều Thu kính trọng Oanh Nhiên hơn đôi phần.

 

Oanh Nhiên đi thẳng vào vấn đề, nhờ Ngọc Hư Phong và Nhạc Triều Thu quản lí huyền đạo ở hạ giới, đừng để họ ngăn cản Từ Ly Lăng đánh lên Vô Cực Thiên ở Thiên Tiêu.

 

Mà nàng cũng đảm bảo Từ Ly Lăng nhất định sẽ không tổn thương người hạ giới.

 

“Nếu tu sĩ huyền đạo ở hạ giới là huyền đạo của người đời, chứ không phải huyền đạo chỉ biết ủng hộ Thiên Tiêu, vậy mong bọn họ đừng dâng mạng uổng phí, chỉ gia tăng thương vong.”

 

“Nếu bọn họ vẫn nhất quyết muốn bảo vệ thứ đạo mục nát kia, vậy cứ để mặc bọn họ đi thôi.”

 

Có câu lời hay khó khuyên kẻ đáng chết.

 

Ngọc Hư Phong và Nhạc Triều Thu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

 

Lời Oanh Nhiên nói quả thật đã phủ lên hình tượng rực rỡ của huyền đạo một lớp vải đen. Nhưng xét đến thân phận phức tạp của Oanh Nhiên, bọn họ tất nhiên sẽ tự cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Huống hồ suy nghĩ và lời nói của Oanh Nhiên đều phù hợp với tư tưởng của bọn họ.

 

Hiển nhiên bọn họ sẽ dốc hết sức lực ngăn cản càng nhiều đạo hữu càng tốt.

 

Dù sao chém giết với bọn họ thì vẫn còn đường sống.

 

Còn chém giết với Từ Ly Lăng thì chỉ có đường chết.

 

Sau khi giải quyết xong chuyện này, Oanh Nhiên cất ngọc truyền âm về hộp ngọc, nhẹ nhàng bước vào phòng tắm.

 

Đến phòng tắm, cởi xiêm y.

 

Từ Ly Lăng đã ngâm mình dưới nước. Hắn bước tới đường xuống bể đón nàng, một tay đỡ mông nàng, một tay ôm eo nàng.

 

Oanh Nhiên dựa vào lồng ngực hắn, bỗng thấy yên bình đến lạ.

 

*

 

Mặc dù hiện tại thành Thánh Ma đang chìm trong đại chiến huyền ma, nhưng Từ Ly Lăng vẫn thờ ơ.

 

Ma quân trong thành Thánh Ma đông đảo, nhưng cơ bản đều do điện chủ Già Lam Điện chỉ huy chiến sự.

 

Điện chủ Già Lam Điện cố ý đến bẩm báo chiện sự với Từ Ly Lăng.

 

Nhưng Từ Ly Lăng lười phản ứng.

 

Có lần hắn cùng Oanh Nhiên chơi trong Thông Hòa Điện, tình cờ bị điện chủ Già Lam Điện bắt gặp. Nhưng hắn cũng chỉ lười nhác dựa vào ghế, vẻ mặt hờ hững như đang đi lạc vào cõi tiên, không còn ở chốn này.

 

Thậm chí còn chẳng lắng nghe nghiêm túc bằng Oanh Nhiên.

 

Còn cốc chủ Bạt Ngục Cốc Trương Phục Huyền hiện tại đang bị Huyền Hoa níu chân nên không đến được.

 

Nghe Đại Hoa kể lại lời đồn bên ngoài, Huyền Hoa dùng cái chết để uy h**p, ép Trương Phục Huyền ở ẩn.

 

Cốt truyện thay đổi khiến Huyền Hoa vẫn còn sống từ ngàn năm trước, đến khi Trương Phục Huyền trở thành cốc chủ Bạt Ngục Cốc thì tỉnh lại. Nhưng vì trọng thương nên nàng ta vẫn cần Trương Phục Huyền săn sóc chăm lo từng ly từng tí.

 

Hiện tại Trương Phục Huyền đang giằng co quyết liệt với Huyền Hoa ở Bạt Ngục Cốc, hằng ngày trình diễn những tiết mục “Nếu chàng lạm sát kẻ vô tội thì ta sẽ chết!”, “Nàng không được chết!”, “Chàng đã không yêu ta thì chi bằng buông tha ta đi!”, “Ta không cho nàng đi!”.

 

Mỗi ngày vào giờ ăn cơm, Oanh Nhiên đều nghe chuyện đến mà hứng thú.

 

Đại Hoa cũng nghe lén vui vẻ lắm, chuyên chọn lúc ăn cơm để kể lại.

 

Nó còn thoải mái kể chuyện công khai, cho Từ Ly Lăng và Tiểu Hoàng cùng nghe.

 

Từ Ly Lăng lười bình luận.

 

Còn Tiểu Hoàng cũng giống Oanh Nhiên, nghe kể chuyện mà sắc mặt muôn màu muôn vẻ.

 

Cuộc sống cứ thế trôi qua.

 

Có đôi khi Oanh Nhiên lại cảm thấy tất thảy chẳng khác gì trước đây.

 

Mãi đến một sáng hôm nọ, khi khung cửa sổ hiện lên ánh xanh lam chứng tỏ trời đã sáng.

 

Nàng không sờ thấy Từ Ly Lăng bên cạnh nên mơ màng tỉnh dậy.

 

Nàng thấy hắn ngồi trên mép giường, gương mặt vô cảm nhìn về trước như đang ngẩn người.

 

Nàng gọi hắn: “Hoài Chân?”

 

Hắn chậm rãi chớp mở hai mắt, khựng lại giây lát rồi nói: “Hai ngày nữa, ta phải đi Thiên Tiêu.”

 

Giọng nói hắn bình thản cứ như đang kể hai ngày nữa sẽ ra ngoài mua đồ ăn.

 

Tâm trạng Oanh Nhiên chùng xuống, nàng chống tay lên giường ngồi dậy, bỗng chốc chẳng biết nên nói gì.

 

Cách hắn trả lời chậm chạp đã chứng tỏ hắn sắp không thể áp chế Thánh Ma được nữa.

 

Cuối xuân tiết trời ấm lên, nhưng trong thành Thánh Ma vẫn lạnh lẽo thấu xương như vậy.

 

Từ Ly Lăng cầm áo ngoài khoác lên người nàng: “Đi gặp cha mẹ nàng.”

 

Oanh Nhiên im lặng rất lâu rồi gật đầu.

 

Nếu nàng muốn rời đi cùng Từ Ly Lăng thì vẫn nên nói với họ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment