Bọn họ đi bằng truyền tống trận ở thành Thánh Ma đến thẳng Túc Kinh.
Dọc đường đi, Oanh Nhiên không ngừng suy nghĩ trong lòng rằng lát nữa phải nói chuyện của mình với Tần Hoán và Hứa Thu Quế như thế nào.
Tuy nhiên khi thấy nàng và Từ Ly Lăng đột nhiên ghé thăm, Tần Hoán và Hứa Thu Quế không ngạc nhiên chút nào.
Tần Hoán gật đầu với nàng.
Hốc mắt Hứa Thu Quế sưng đỏ: “Tới rồi.”
Oanh Nhiên nhất thời quên luôn cả việc gọi cha mẹ, trong lòng biết nhất định Từ Ly Lăng đã làm gì đó.
Hứa Thu Quế: “Trước đó Quan Dập đã nói cho ta và cha con biết về chuyện của con và con rể rồi.”
Oanh Nhiên thắc mắc: Sao Quan Dập lại biết? Nàng còn chưa nói với y mà.
Nàng nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng: “Là ta nói.”
Biết ngay mà.
Oanh Nhiên vô cùng bất đắc dĩ, song trong lòng cũng thấy vui vẻ. Vốn dĩ nàng không biết phải đối mặt như thế nào, bây giờ hắn đã dàn xếp ổn thỏa hết mọi việc để nàng không phải ưu sầu.
Nàng đi sau lưng Tần Hoán và Hứa Thư Quế vào trong sân, lặng lẽ đánh hắn một cái, rồi lén lút cầm tay hắn.
Từ Ly Lăng lập tức nắm chặt tay nàng.
Trong lòng nàng căng thẳng, ra hiệu cho hắn buông tay ra.
Nếu cha nàng nhìn thấy thì chắc chắn ông sẽ trách hai người không có quy củ.
Từ Ly Lăng: “Không sao.”
Tần Hoán nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại.
Oanh Nhiên lập tức giả vờ như muốn giãy dụa khỏi tay hắn nhưng không được.
Ánh mắt Tần Hoán dừng lại trên đôi bàn tay giao nhau của nàng và Từ Ly Lăng, thế mà chẳng nói gì, chỉ quay mặt đi.
Oanh Nhiên vô thức thở phào nhẹ nhõm, song lại thấy tâm trạng chùng xuống.
Tần Hoán đã không còn nỡ trách mắng nàng những chuyện lễ nghi thế tục nữa rồi.
Nàng nói: “Cha, mẹ, con xin lỗi.”
Hai ngày trước khi vừa biết tin, Hứa Thu Quế đã khóc điên cuồng.
Bà không hiểu vì sao trên đời có biết bao nhiêu người bình an vô sự như thế, mà cố tình loại chuyện này lại rơi lên đầu con gái bà.
Tần Hoán vốn là người nguyện vì nghĩa quên thân nên rất hiểu lựa chọn của Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng. Ông dỗ dành Hứa Thu Quế rất lâu, bỏ luôn việc lên lớp, đến tận tối qua Hứa Thu Quế mới ngừng khóc.
Lúc này nghe Oanh Nhiên nói vậy, Hứa Thu Quế lại muốn khóc.
Ông vỗ vai Hứa Thu Quế, quay đầu nói với Oanh Nhiên: “Nếu đã về thăm bọn ta thì hai ngày này ở yên trong nhà đi, đừng nhắc chuyện không vui, kẻo lại khiến mẹ con khóc hư cả mắt.”
Vốn dĩ Oanh Nhiên cũng chẳng muốn nhắc, chỉ là thấy không thể không nói lời nào.
Tần Hoán và Hứa Thu Quế không muốn nghe, ngược lại nàng cũng nhẹ nhõm.
Nàng bước tới an ủi Hứa Thu Quế.
Tần Hoán bảo Oanh Nhiên đưa Hứa Thu Quế về phòng trước, lại dặn Hứa Thu Quế đừng khóc nữa, “Hiếm lắm con bé mới về nhà mẹ đẻ thăm bà, vui vẻ lên.”
Hứa Thu Quế lau nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Được, ta không khóc nữa, không khóc nữa. Chúng ta không nhắc tới chuyện đó nữa... Quan Dập cũng sắp về rồi...”
Bà kéo Oanh Nhiên vào phòng.
Tần Hoán chậm rãi bước đi, tầm mắt dõi theo hai người rời đi rồi nhìn sang Từ Ly Lăng.
Ông xoay người đứng đối diện Từ Ly Lăng, chỉnh lại tay áo, chắp tay khom lưng, hành lễ thật sâu với Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng nghiêng người tránh sang một bên, đi vào nội viện chuẩn bị giường đệm cho Oanh Nhiên.
Tần Hoán: “Con xứng đáng nhận được đại lễ này.”
Từ Ly Lăng: “Ta không định cứu thế.”
Tần Hoán sửng sốt: “Vậy con...”
Từ Ly Lăng: “Chỉ là nàng thích thế giới này.”
*
Oanh Nhiên nghĩ, có lẽ Tần Hoán đã khuyên Hứa Thu Quế đôi ba câu đạo đức nhân nghĩa.
Bởi vì Hứa Thu Quế không hề trách mắng nàng vì muốn đi chết cùng Từ Ly Lăng. Ngược lại trong lúc nói chuyện với nàng, bà còn hỏi dạo này nàng sống cùng Từ Ly Lăng thế nào.
Nàng nói Từ Ly Lăng chăm sóc mình rất tốt. Hứa Thu Quế thở dài thườn thượt, đôi mắt lại rưng rưng.
Oanh Nhiên đành vội nói không nhắc chuyện này nữa, lảng sang Quan Dập.
Cuộc sống của Quan Dập trầm bổng ly kỳ hơn nàng rất nhiều, cứ như bước ra từ thoại bản.
Mặc dù Nhạc Triều Thu không cho phép y tham gia ma chiến, nhưng y vẫn tự có vô số cơ duyên rèn luyện.
Hiện tại đã trở thành tu sĩ tầng năm.
Oanh Nhiên: “Nhanh thật đấy...”
Đến nay nàng mới tu đến tầng bốn.
Tuy nhiên cũng tại nàng lười, Quan Dập chăm chỉ hơn nàng nhiều.
Giờ ngọ mọi người cùng ăn cơm, đến chiều Quan Dập đã về tới.
Quan Dập gọi nàng trước tiên: “Oanh Oanh.”
Y nhìn về phía Từ Ly Lăng, muốn nói lại thôi, sắc mặt phức tạp.
Trong lòng Oanh Nhiên biết Quan Dập thương mình nên không muốn y cãi nhau với Từ Ly Lăng. Nàng bèn bảo Quan Dập đi nói chuyện với Tần Hoán và Hứa Thu Quế, còn nàng kéo Từ Ly Lăng rời đi.
Quan Dập gật đầu: “Cũng được, cũng được...” Rồi đi tìm Tần Hoán và Hứa Thu Quế.
Lần này về nhà, mọi thứ bình yên hơn Oanh Nhiên tưởng tượng rất nhiều, khiến sau đó nàng chẳng biết nên làm gì.
Vì bình thường sống cùng Tần Hoán và Hứa Thu Quế vốn chẳng hay nói lời ngọt ngào, bây giờ muốn nói cũng chẳng nói được, chỉ cảm thấy gượng gạo.
Hứa Thu Quế và Tần Hoán cũng không chủ động tìm nàng nói chuyện, ngược lại chỉ hay tụ tập với Quan Dập.
Nàng không dám chen vào, sợ Hứa Thu Quế lại đau lòng.
Vì vậy nàng chỉ mong bọn họ có thể ở bên nhau nhiều thêm đôi chút cũng tốt, sau này Quan Dập là đứa con duy nhất của bọn họ rồi.
Ngày hôm sau, ăn cơm buổi tối xong, mỗi người về xong.
Oanh Nhiên luôn muốn làm gì đó, nàng suy nghĩ một lát, trước khi mọi người rời đi thì nói: “Ngày mai ta nấu cơm cho mọi người ăn nhé.”
Cả bàn cơm lặng như tờ.
Bầu không khí trở nên lạ lùng.
Oanh Nhiên nhìn bọn họ một vòng, không vui: “Sao thế?”
Hứa Thu Quế thở dài, nhìn về phía Từ Ly Lăng: “Oanh Oanh muốn làm thì làm đi, mặc dù hương vị chẳng ra sao, nhưng dù gì cũng là tấm lòng của con bé.”
Tần Hoán không bày tỏ ý kiến.
Quan Dập: “Nhưng bữa cơm cuối cùng do muội nấu... Không ngon lắm đâu.”
Oanh Nhiên trừng mắt liếc y một cái.
Quan Dập rụt cổ lại.
Oanh Nhiên buông một câu chắc nịch: “Ngày mai cứ ăn đồ ta nấu đi.”
Đâu phải không thể ăn được, mà cũng chẳng tệ đến mức đó!
Nói rồi nàng đứng dậy, kéo Từ Ly Lăng về phòng.
Từ Ly Lăng: “Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi.”
Oanh Nhiên “a” một tiếng: “Vậy chẳng phải ta sẽ không kịp nấu cơm sao?”
Từ Ly Lăng: “Ta đi trước, sau đó sẽ đón nàng muộn một chút.”
Oanh Nhiên “ồ” một tiếng.
Hắn lên Thiên Tiêu để đánh nhau chứ không phải làm khách, nếu dẫn theo một người tay trói gà không chặt như nàng thì đúng là không tiện thật.
Nàng nói: “Vậy buổi trưa ta nấu cơm, buổi chiều đợi chàng về ăn cơm, sau đó chúng ta cùng đi.”
Từ Ly Lăng không trả lời.
Oanh Nhiên đột nhiên cảm thấy bất an, lắc lắc cánh tay hắn, muốn hắn trả lời.
Từ Ly Lăng: “Ta không chắc sẽ về lúc nào, nàng nấu xong thì cứ ăn trước đi.”
Oanh Nhiên mếu máo, nửa đùa nửa dọa: “Nếu chàng dám không về đón ta thì ta sẽ tái giá, quên chàng luôn.”
Từ Ly Lăng liếc nhìn nàng một cái.
Oanh Nhiên hừ nhẹ một tiếng rồi bật cười với hắn, khoác chặt tay hắn quay về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi.
Lúc nằm lên giường, nàng không ngủ được, bèn quay mặt nhìn chằm chằm Từ Ly Lăng.
Từ Ly Lăng nhắm mắt xoay người lại, vỗ lưng dỗ nàng: “Ngủ đi.”
Oanh Nhiên ôm chặt lấy hắn.
Trong những cái vỗ về của hắn, nàng dần thiếp đi.
Nàng biết, không phải do nàng buồn ngủ.
Mà là do hắn đang ru nàng ngủ.
*
Sáng sớm, Oanh Nhiên nghe thấy tiếng động nhỏ nên mở mắt ra.
Trong gian phòng tối tăm có nắng sớm nhàn nhạt len qua khung cửa sổ.
Từ Ly Lăng đã mặc đồ chỉnh tề, vẫn một bộ nho sam bình thường và mái tóc được buộc gọn.
Nhận ra ánh mắt nàng, hắn xoay người đi về phía nàng.
Đến bên giường, hắn khom lưng cúi đầu, nhẹ hôn lên môi nàng: “Ta đi đây.”
Oanh Nhiên hoảng hốt, bỗng dưng cảm thấy như một ngày bình thường ở huyện Vân Thủy.
Phu quân nàng dậy sớm, sắp ra ngoài đi làm.
Nàng ôm cổ hắn, ngửa mặt đặt nụ hôn: “Chú ý an toàn nhé, về sớm một chút.”
Từ Ly Lăng “ừm” một tiếng, đặt nàng nằm xuống ngủ tiếp.
Sau đó hắn đứng dậy, xoay người rời đi.
Hắn mở cửa, bước vào ánh ban mai mông lưng, rồi đóng cửa lại.
Oanh Nhiên ngủ không được bao lâu thì tỉnh.
Nàng rời giường, mặc bộ váy xuân màu xanh lục do Từ Ly Lăng chuẩn bị cho mình, ngồi vào bàn trang điểm. Nàng cài chiếc trâm hóa thành từ pháp trượng Thấy Ta mà hắn tặng, cùng trâm trúc có họa tiết hoa đào do hắn tự tay khắc.
Chỉnh lại tóc tai, nàng bước ra ngoài.
Buổi sáng, nàng dùng bữa cùng Tần Hoán, Hứa Thu Quế và Quan Dập.
Hứa Thu Quế hỏi: “Con rể đâu?”
Oanh Nhiên: “Đi rồi.”
Hứa Thu Quế cụp mắt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó rất hóa thành khó tin và lo lắng. Môi bà mấp máy như muốn nói gì đó.
Tần Hoán liếc nhìn bà một cái, bà lại mím môi.
Oanh Nhiên đoán Hứa Thu Quế muốn hỏi vì sao nàng không đi cùng hắn, có phải không định đi nữa hay không.
Vì vậy nàng nói: “Đợi giải quyết xong việc ở Thiên Tiêu và Vô Cực Thiên, chàng sẽ về đón con.”
Hứa Thu Quế thất thần “ừm” khẽ một tiếng.
Tần Hoán và Quan Dập nhíu mày không nói gì.
Oanh Nhiên còn phải chuẩn bị nấu ăn nên vội vàng ăn xong bữa sáng, nói một tiếng với ba người Tần Hoán rồi nhờ tiểu đồng đi chợ mua nguyên liệu cho nàng.
Tiểu đồng rời đi.