Nàng vào bếp bận rộn.
Trong phòng chỉ còn lại ba người nhìn nhau.
Hứa Thu Quế ngẩn người: “Con bé nói gì vậy? Con rể... Sẽ quay về đón con bé?”
Tần Hoán suy nghĩ rồi nói với Hứa Thu Quế: “Bà đừng nhiều chuyện. Con bé nói thế nào thì cứ hùa theo thế ấy đi.”
Hứa Thu Quế hoang mang gật đầu.
Trong phòng bếp, Đại Hoa và Tiểu Hoàng thấy Oanh Nhiên nấu cơm, Đại Hoa k** r*n không muốn ăn đồ nàng nấu.
Oanh Nhiên đang rửa nồi, nàng gọi Đại Hoa lại rồi gõ lên đầu nó một cái: “Hôm nay tất cả mọi người đều phải ăn đồ ta nấu!”
Đại Hoa ôm đầu ấm ức.
Oanh Nhiên xoa đầu nó: “Chỉ ăn một lần này thôi, sau này không ăn được nữa. Hôm nay ăn đồ ta nấu nhé, được không?”
Đại Hoa thầm nghĩ vì sao sau này không ăn được? Sau này càng có nhiều cơ hội được ăn mới phải. Nó nhỏ giọng nói: “Đây là bữa cơm cuối cùng với cha mẹ cô, cô nấu cho bọn họ ăn cái này, không ổn đâu.”
Oanh Nhiên: “Cái gì mà bữa cơm cuối cùng với cha mẹ ta?”
Đại Hoa: “Không phải cô định hủy diệt thế giới à?”
Oanh Nhiên mỉm cười, xoay người tiếp tục rửa nồi, giọng điệu đều đều: “Ta định đi cùng Hoài Chân.”
Đại Hoa cứng đờ, nó sững sờ một lúc lâu rồi nhìn chằm chằm Oanh Nhiên: “Cô lừa tôi.”
Oanh Nhiên: “Đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành, mi sẽ có rất nhiều phần thưởng. Phần thưởng của ta sẽ cho mi hết, đến lúc đó mi nhớ đi tìm một ký chủ mới. À phải rồi... Mi nhất định không được như hệ thống của thần nữ, hy sinh vì ký chủ.”
Nàng trêu chọc: “Đừng quên trên đời này còn có Châu Nhi đấy.”
Đại Hoa chẳng hề nghe lọt tai, trợn tròn mắt nhìn thẳng vào nàng: “Cô lừa tôi.”
Oanh Nhiên mím môi, không nói gì.
Rửa nồi xong, tiểu đồng cũng đã mua nguyên liệu về, nàng bắt đầu lặt rau.
Đại Hoa im lặng rất lâu, rồi lại đột ngột kêu lên: “Cô lừa tôi!”
Oanh Nhiên quay đầu lại nhìn nó.
Nhưng chưa kịp nói gì, nó đã lao vào như quả cầu suýt hất ngã nàng khỏi ghế, cắn xé váy áo, gào thét: “Cô lừa tôi! Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Vất vả lắm tôi mới tốt nghiệp trụ sở chính để trở thành hệ thống, vất vả lắm tôi mới tìm được cô, tôi vất vả lắm, vất vả lắm... Sao cô có thể vứt bỏ tôi? Cô thật quá đáng!”
Cổ họng nó phát ra những tiếng k** r*n nghẹn ngào, ngỡ như một đứa trẻ gào khóc.
Oanh Nhiên luống cuống, không biết phải làm sao mới đúng.
Tiểu Hoàng đột nhiên xông tới, cắn cổ Đại Hoa ép nó nhả ra.
Đại Hoa không chịu buông, Tiểu Hoàng cũng không mở miệng.
Oanh Nhiên bất lực đành phải quát khẽ: “Được rồi! Buông ra!”
Đại Hoa và Tiểu Hoàng đều cứng đờ, hai đứa ngoan ngoãn mở miệng.
Đại Hoa thất thần, Tiểu Hoàng vẫn giữ dáng vẻ xu nịnh hèn nhát đó.
Oanh Nhiên xoa đầu hai đứa nó: “Ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền ta làm việc.”
Đại Hoa không nhúc nhích.
Tiểu Hoàng ngậm nó ra ngoài.
Nằm phơi dưới ánh nắng bên ngoài, cuối cùng Đại Hoa cũng lấy lại tinh thần. Nó giãy ra khỏi miệng Tiểu Hoàng rồi gào to: “Ngươi làm gì thế? Ngươi có biết hai chủ nhân sắp chết rồi không? Bọn họ muốn chết! Suốt ngày ngươi chỉ biết ăn! Con chó ngốc này!”
Hiếm lắm Tiểu Hoàng mới không tranh cãi với Đại Hoa, nó chỉ thư thái nằm dưới ánh mặt trời: “Ta biết mà.”
Đại Hoa: “Ngươi biết mà ngươi còn không phản ứng. Oanh Nhiên và Từ Ly Lăng nuôi ngươi lâu như vậy, cái đồ sói mắt trắng... Không, cái đồ chó mắt trắng!”
Tiểu Hoàng: “Sinh lão bệnh tử, yêu hận biệt ly, đều là lẽ thường tình. Cả tộc ta đều chết sạch cả rồi, nhưng thế thì sao? Ta cũng đâu cản nổi.”
Đại Hoa sửng sốt.
Tiểu Hoàng: “Trong thời Đại Hoang của bọn ta, nhân tộc chỉ là nô lệ và thức ăn. Sau này tất cả các chủng tộc hoang thú trong thời Đại Hoang đều hoặc bị tuyệt chủng, hoặc tiến hóa thành muông thú bình thường như ngày nay. Nhân tộc trở thành chúa tể của thế gian này. Thánh địa Hồng Hoang đã trở thành nhà tù Hồng Hoang, nhưng ta có đòi chết đòi sống gì đâu.”
“Lúc cha mẹ ta chết đã nói với ta, phải sống cho tốt, sống cho vui vẻ, phải ăn thật nhiều, có thể ăn no là rất tốt rồi...”
...
Trong phòng bếp, Oanh Nhiên đang nấu nướng hừng hực khí thế.
Lần đầu tiên nàng chuẩn bị nấu nhiều đồ ăn đến vậy, trước đây làm đôi ba món cho có lệ.
Nấu ăn là một quá trình phải chuẩn bị lâu dài và tỉ mỉ, rất phiền phức.
Nàng bận rộn đến buổi chiều mới nấu chín tất cả món ăn, đặt trên bếp giữ ấm.
Nàng định gọi Tần Hoán, Hứa Thu Quế và Quan Dập ăn cơm, nhưng vừa bước ra khỏi bếp, nàng đã phát hiện những tầng mây cuồn cuộn dị thường, biến hóa không ngừng trên bầu trời.
Nàng vừa lấy làm lạ vừa đi vào nội viện, thấy ba người Tần Hoán, Hứa Thu Quế và Quan Dập đang ngồi trong hoa viên, cũng nhìn trời.
Thấy nàng đến, ba người đều hoàn hồn.
Sau một lúc im lặng, Tần Hoán mới hỏi: “Cơm chín rồi?”
Oanh Nhiên “ừm” một tiếng, hỏi: “Sao mây trên trời lại như vậy?”
Quan Dập: “Thiên Tiêu chiến đấu kịch liệt, Vô Cực Thiên cũng đã bị ảnh hưởng. Vô Cực Thiên là đỉnh cao của huyền đạo, biểu tượng của huyền đạo, ấy không phải nói đùa. Nếu Vô Cực Thiên có biến thì trời đất sẽ xảy ra dị tượng. Nghe nói nếu Vô Cực Thiên bị phá hủy, đất trời cũng sẽ gặp đại kiếp nạn.”
“Bây giờ... Có lẽ muội phu đã đánh tới Vô Cực Thiên.”
*
Thiên Tiêu.
Cõi tiên an hòa ngày nào, nay máu nhuộm đầy mây tiên, xác chết chất đống trên đài ngọc, tiếng cười điên cuồng của ác ma vang tận mây xanh.
Thiên Tiêu đã bị Từ Ly Lăng càn quét nay thê thảm như địa ngục.
Số tiên nhân ít ỏi còn sót lại bị đánh lùi, phun ra một ngụm máu lớn, tức giận nói: “Tùy Thương Hải! Thế mà ngươi lại tấn công Thiên Tiêu vì ma đạo!”
Tùy Thương Hải chính là người đầu tiên trong sáu vị tiên đọa ma năm đó.
Hôm nay chỉ có sáu vị tiên đọa ma bọn họ đại diện ma đạo đánh lên Thiên Tiêu.
Từ Ly Lăng không dẫn theo bất kỳ ma nào. Là bọn họ thấy Từ Ly Lăng đánh tới Thiên Tiêu nên nhân cơ hội đi theo.
Tùy Thương Hải đâm một kiếm xuyên qua người tiên nhân, cười lớn: “Ha ha ha ha ha ha ha ha thành ma? Bọn ta đã sớm thành ma rồi!”
“Kể từ ngày vì bảo vệ Thần Đế, vì giữ gìn địa vị cao thượng của thượng tiên, vì mạt sát bất cứ sự tồn tại nào ảnh hưởng đến uy tín huyền đạo, mà bọn ta bỏ quên tín nghĩa huyền đạo, bỏ quên thủ tâm chính đạo, và ra tay với Từ Ly Lăng...”
“Bọn ta cũng đã thành ma rồi! Ha ha ha ha ha ha ha ha... Ta là ma, hắn là ma, ngươi cũng là ma!”
“Vị Thần Đế trên Vô Cực Thiên kia, càng là ma!”
“Tới đi! Vì huyền đạo mà giết ma đi!”
*
Trên Vô Cực Thiên, thần cung mênh mông.
Mây bay dát vàng, khí thế uy nghiêm.
Đối với Vô Cực Thiên, Thiên Tiêu cũng chỉ tính là hạ giới. Và động tĩnh dưới hạ giới để truyền đến Vô Cực Thiên.
Một nam tử dung mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, thoạt nhìn khoảng chừng ba mươi tuổi, trên người khoác thần bào, đầu đội thần quan, ngồi ngay ngắn trên thần tọa.
Bên dưới là thần nữ Xu Hoàng thương thế vừa lành, bờ môi tái nhợt.
Nàng ta đã mất hệ thống, không còn là người thực thi nhiệm vụ nữa.
Trong tai dường như vẫn còn văng vẳng tiếng phượng hót bi thương, là âm thanh cuối cùng khi hệ thống dùng mạng đổi mạng cho nàng ta.
Nó khuyên nàng đừng can thiệp vào đại chiến huyền ma nữa, hãy sống cho thật tốt.
Nhưng sao nàng ta có thể không can thiệp?
Sao nàng ta có thể không biết những gì phụ thân đã làm với Từ Ly Lăng, rằng thế nào là đúng và thế nào là sai?
Người phạm sai lầm chính là phụ thân nàng ta.
Người bị giết là sư phụ và sự muội nàng ta!
Trên đời này, đối với nàng ta, chỉ có ba người là quan trọng nhất.
Một là phụ thân, hai là sư phụ, ba là sư muội.
Ma đạo đã giết hai người trong số đó, và hiện giờ Từ Ly Lăng đang định tự tay g**t ch*t người thân yêu duy nhất còn lại của nàng ta, sao nàng ta có thể không can dự?
Trên thế gian này, ngoại trừ Từ Ly Lăng, không còn ai có thể chứa đựng sức mạnh Thánh Ma. Vô số kiếp, nàng ta chỉ có thể xác định vị trí của Từ Ly Lăng sau khi hắn đã thành ma, khiến Từ Ly Lăng chịu đủ tra tấn.
Nàng ta cũng đâu muốn mỗi kiếp lại phải đối diện với nỗi đau. Rõ ràng có thể luân hồi, nhưng lại vĩnh viễn không thể cứu vãn sư phụ và sư muội!
Sao nàng ta có thể không biết dường như mình đã thay đổi. Chính nàng ta đôi khi cũng cảm thấy bản thân trở nên thật xa lạ.
Chỉ là, phụ thân là thân nhân duy nhất còn sót lại của nàng ta mà...
Xu Hoàng nép bên chân phụ thân, bao ký ức xưa cũ bỗng ùa về trong đầu.
Nàng ta nhớ lại lúc nhỏ, nàng ta chỉ là một con hoàng loan sinh ra ở Quỳnh Vũ, vì quá gầy yếu nên bị bỏ rơi.
Vừa mới phá vỏ không lâu, nàng ta gian nhan bò trên mặt đất, ánh mắt đầu tiên vô tình nhìn thấy Thần Đế đi ngang nên nhận Thần Đế làm mẫu thân.
Thần Đế đem nàng về Vô Cực Thiên, dốc lòng chăm sóc, từ đó trở thành phụ thân của nàng ta.
Phụ thân rất tốt với nàng ta, vì lúc nhỏ cơ thể nàng ta yếu ớt nên dùng thần huyết nuôi dưỡng nàng ta hằng ngày, còn xin phượng đan từ phượng tộc, giúp nàng ta từ yêu hóa tiên.
Khi nàng ta hai tuổi, phụ thân tuyên cáo với tam giới lập nàng ta là nữ đế.
Kể từ đó trên đời không còn nơi nào nàng ta không thể đến, không còn vật gì nàng ta không thể có.
Tất cả mọi thứ của nàng ta, thậm chí cả việc có thể sống đến ngày hôm nay, đều là nhờ phụ thân.
Sao nàng ta có vứt bỏ phụ thân không màng được?
Ngay khi có được thân phận người thực thi nhiệm vụ quay lại thế giới này, nàng ta cũng lập tức báo cáo với phụ thân chuyện của mình, muốn bảo vệ phụ thân không bị Từ Ly Lăng tổn thương...
Đột nhiên, tiếng bước chân xa gần cắt ngang dòng hồi tưởng của nàng ta.
Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, bình tĩnh mà thong dong.
Cả thể xác lẫn tinh thần nàng ta đều căng thẳng. Nàng ta ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người mặc nho sam thanh nhã xuất hiện trong sương mù mây tiên đằng xa.
Trên người hắn quanh quẩn ma khí, chậm rãi nhuộm đen những tầng mây vàng trên thần điện.
Từ Ly Lăng!
Nàng ta nghiến răng đứng dậy, rút kiếm.
Thầm nghĩ, thật xin lỗi Đồ Mông.
Nàng ta biết, nàng ta nhớ rõ, sau khi mất đi sư phụ và sư muội, nàng ta đã nhặt được một quạ đen nhỏ.
Nàng ta mang nó về nuôi lớn, sau đó mới biết hóa ra nó là phượng hoàng.
Nàng ta đặt tên cho nó là Đồ Mông, kể từ đó nó thường xuyên quấn quýt bên nàng ta, bảo vệ và che chở nàng ta.
Kể cả khi nàng ta chết, nó cũng trở thành hệ thống, đi khắp đại ngàn thế giới để tìm nàng ta, theo nàng ta luân hồi hết vòng này đến vòng khác.
Nhưng mà Đồ Mông à, thật sự xin lỗi.
Ta không thể bỏ mặc phụ thân mình, vì vậy đành phải phụ lòng ngươi.
Thần Đế đột nhiên đặt tay lên vai nàng ta, ngăn cản: “Hoàng nhi, đây là chuyện ta phải đối mặt, con tránh sang một bên đi.”
Xu Hoàng ngơ ngác ngoái đầu lại, hốc mắt đỏ bừng: “Phụ thân...”
*
Túc Kinh, châu Ý Vương.
Oanh Nhiên ngẩng mặt nhìn trời, Tần Hoán, Hứa Thu Quế và Quan Dập cũng đang nhìn trời. Nàng dứt khoát đề nghị: “Chúng ta ăn cơm ở đây đi.”
Tần Hoán gật đầu.
Oanh Nhiên quay về phòng bếp lấy thức ăn.
Sau khi dọn thức ăn lên bàn đá trong sân, Oanh Nhiên lại đi chuẩn bị thức ăn cho Đại Hoa và Tiểu Hoàng, đặt bên bàn gọi chúng nó qua ăn.
Tiểu Hoàng mừng rỡ chạy tới, cắm cúi ăn cơm.
Đại Hoa nhìn Oanh Nhiên một cái bằng đôi mắt đẫm lệ, thất thần cúi đầu, vừa ăn vừa ai oán nói: “Cô thật tàn nhẫn... Cô thật tàn nhẫn... Từ Ly Lăng... Thật tàn nhẫn... Anh ta tàn nhẫn với cô quá... Sao anh ta lại tàn nhẫn để cô đi chết cùng mình... Sao lại tàn nhẫn như thế?”
Hứa Thu Quế nghe vậy thì kinh ngạc.
Bỏ qua chuyện con mèo này có thể nói chuyện, bà chỉ muốn hỏi: Cùng chết gì cơ?
Bà định mở miệng.
Nhưng Tần Hoán đã âm thầm ngăn bà lại, dùng ánh mắt ra hiệu: Vừa nãy đã dặn rồi mà?
Hứa Thu Quế im lặng, cúi đầu không nói.
Lúc này Oanh Nhiên đang cúi người an ủi Đại Hoa nên không để ý bọn họ.
Đợi nàng an ủi Đại Hoa xong, đứng thẳng dậy, bọn họ đã cầm chén ăn cơm.
Oanh Nhiên muốn hỏi không đợi Hoài Chân một lát sao?
Nhưng nhìn tình hình, có lẽ hắn không về ngay được, vẫn nên ăn trước thôi.
Nàng vừa ăn vừa nhìn trời, lại hỏi Quan Dập tình hình trên trời như thế nào.
Quan Dập có thể nhìn ra được đại khái, nhưng lại nói với Oanh Nhiên: “Ta không biết, ta không nhìn ra được.”
Oanh Nhiên trêu chọc: “Vừa nãy huynh nói rành rẽ lắm mà.”
Quan Dập: “Đó là sư phụ dạy ta, nhưng người không dạy ta xem thế nào.”
Oanh Nhiên bất lực: “Vậy sau này huynh phải học hành cho giỏi đấy.”
Quan Dập trả lời qua loa.
Oanh Nhiên lại nói với ý: “À phải, đợi ta và Hoài Chân đi rồi, huynh phải minh oan cho Hoài Chân đấy, nếu không ta sẽ tìm cách trừng trị huynh.”
Thật ra nàng chỉ nói đùa thôi.
Sao nàng có thể trừng trị y được. Nàng định trước khi rời đi sẽ dặn dò Đại Hoa, để nó báo cáo với trụ sở chính rằng phần thưởng đầu tiên nàng muốn là minh oan cho Hoài Chân.
Quan Dập không nói gì.
Tần Hoán: “Sau này bọn ta sẽ nói với người đời rằng con gái ta trừ ma cứu thế, cùng ma đồng quy vu tận.”
Oanh Nhiên kinh ngạc vì Tần Hoán tiếp lời, thấy vẻ mặt Tần Hoán nghiêm túc không giống nói đùa, nàng vội vàng nói: “Không phải đồng quy vu tận, con đi cùng chàng mà. Hơn nữa cũng không phải con trừ ma... Trước đây Hoài Chân là Tiên Quân, chính ra là chàng trừ ma, hy sinh để cứu thế mới đúng. Chàng đã hy sinh vì thế nhân, sao mọi người còn nói chàng như vậy được.”
Tần Hoán cố ý nói như vậy là để thăm dò Oanh Nhiên.
Sau khi nghe Oanh Nhiên thừa nhận sẽ cùng chết với Từ Ly Lăng, ông đã chắc chắn lời Từ Ly Lăng nói với bọn họ khác lời hắn nói với Oanh Nhiên.
Hứa Thu Quế nghe vậy thì sốt ruột: “Con muốn tuẫn táng cùng hắn?”
Tần Hoán nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Thu Quế một cái, Hứa Thu Quế lấy lại bình tĩnh, im lặng cúi đầu.
Oanh Nhiên cảm thấy bất thường.