Chồng Tôi Là Ma Vương Hủy Diệt Thế Giới

Chương 148

Oanh Nhiên siết chặt trâm cài, nhìn chằm chằm viên bảo châu ảm đạm.

 

Khoảng lặng kéo dài, ngay cả đất trời cũng mất đi màu sắc.

 

Bỗng Oanh Nhiên mở to mắt, trong con ngươi hiện lên một tia sáng mỏng manh, lẩm bẩm: “Chàng còn sống... Chàng còn sống!”

 

Nàng thấy ánh sáng của Mắt Thần Ánh Dương chỉ ảm đạm đi chứ không tắt hẳn.

 

Nhưng trong mắt người khác, viên bảo châu ấy chỉ là một viên đá vàng xám xịt, như ánh vàng bị màn đêm bao phủ.

 

Bờ môi Hứa Thu Quế run rẩy, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.

 

Quan Dập nhíu mày: “Oanh Oanh...”

 

Oanh Nhiên đứng dậy, phủi váy: “Ta phải đi tìm chàng... Chàng còn sống, có lẽ chỉ bị thương thôi, vẫn đang ở đâu đó chờ ta.”

 

Nàng bảo Đại Hoa dùng năng lượng đưa nàng lên Vô Cực Thiên Thiên Tiêu.

 

Đại Hoa thử rồi lắc đầu.

 

Đất trời giữa Thiên Tiêu và hạ giới đã bị giới hạn, năng lượng của hệ thống không thể phá vỡ. Nếu không có tiên nhân dẫn dắt thì người hạ giới không thể nào đi lên.

 

Trừ phi phi thăng.

 

Quan Dập tiến lên: “Oanh Oanh...”

 

Đôi mắt Oanh Nhiên sáng lên: “Nhạc trưởng lão đã bước vào cảnh giới phi thăng, hắn có thể mang ta lên!”

 

Nàng kéo tay áo Quan Dập: “Chúng ta đi tìm Nhạc trưởng lão.”

 

Quan Dập đứng yên tại chỗ bất động: “Oanh Oanh!”

 

Oanh Nhiên: “Sao vậy?”

 

Quan Dập cảm thấy nàng rất lạ nên muốn bảo nàng hãy bình tĩnh lại đã. Nhưng khi đối diện với đôi mắt xán lạn của Oanh Nhiên, y bỗng chẳng thốt nên lời.

 

Y hé môi, im lặng rất lâu.

 

Bỗng có giọng nói vang lên: “Ta đưa ngươi lên.”

 

Mọi người nghe vậy thì cúi đầu.

 

Tiểu Hoàng kéo lê thân hình tròn vo lại mảnh đất trống, rống lên một tiếng rồi hóa hình cự thú.

 

Oanh Nheine không quan tâm Tiểu Hoàng định lên trên bằng cách nào, ngay lập tức trèo lên lưng Tiểu Hoàng.

 

Đại Hoa vội vàng đuổi theo: “Ngươi lên đó kiểu gì?”

 

Tiểu Hoàng: “Ta là tiên mà.”

 

Đại Hoa: ?

 

Tiểu Hoàng: “Nếu không sao lại gọi ta là tiên thú Đại Hoang mà không phải thú Đại Hoang.”

 

Oanh Nhiên mỉm cười xoa đầu Tiểu Hoàng, dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi, đi tìm Hoài Chân.”

 

Hứa Thu Quế hoảng hốt, sợ nàng đi rồi thì sẽ không quay về, vội vàng tiến lên định giữ nàng lại: “Oanh Oanh!”

 

Nhưng Tần Hoán im lặng cả buổi, lúc này lại kéo Hứa Thu Quế lại: “Để con bé đi đi. Sống hay chết cũng được, dù sao cũng phải để con bé tận mắt thấy người.”

 

Nàng kiên quyết như thế, nếu một đi không trở lại...

 

Vậy thì một đi không trở lại thôi.

 

*

 

Oanh Nhiên tìm kiếm tất cả mọi nơi ở Thiên Tiêu và Vô Cực Thiên.

 

Cuối cùng vẫn không tìm thấy Từ Ly Lăng.

 

Ngược lại trong lúc tìm kiếm, nàng lại nghe Đại Hoa nói: “Nhiệm vụ hoàn thành rồi.”

 

Oanh Nhiên: “Nếu hoàn thành nhiệm vụ thì phải rời đi sao?”

 

Đại Hoa: ...

 

Ý nó là, chỉ khi không còn nguy cơ diệt thế nữa thì nhiệm vụ mới hoàn thành.

 

Nói cách khác, Thánh Ma đã chết.

 

Nhưng nó không giải thích, chỉ nói: “Nếu cô muốn ở lại thì có thể ở lại.”

 

Nàng đã hoàn thành được nhiệm vụ mà ngay cả trụ sở chính cũng bó tay, chỉ cần không vi phạm đạo đức thì muốn làm gì trụ sở chính cũng sẽ đồng ý.

 

Oanh Nhiên hỏi: “Vậy có thể nhờ trụ sở chính giúp ta tìm Hoài Chân không?”

 

Đại Hoa khẽ đáp: “Không thể...”

 

Nó cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Oanh Nhiên.

 

Song giọng điệu nàng vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Vậy ta sẽ tự tìm, có thể ở lại thế giới này là tốt rồi.”

 

Nàng quay về nhà, thu dọn đồ đạc rồi đi tìm Từ Ly Lăng.

 

Nhưng ngoại trừ nàng, tất cả mọi người đều cho rằng Từ Ly Lăng đã chết.

 

Hứa Thu Quế sợ nàng đi rồi thì sẽ tìm chết một mình, khóc lóc không cho nàng đi, kích động đến mức Tần Hoán cũng không an ủi được.

 

Oanh Nhiên sợ bà tự tổn thương bản thân nên rất bất lực.

 

Lại nghĩ vừa trải qua một cơn phong ba, trước hết cứ ở nhà nghỉ ngơi một thời gian cho Hứa Thu Quế an tâm cũng được.

 

Vì vậy nàng tạm thời ở lại với Hứa Thu Quế, mỗi đêm đều xin Đại Hoa năng lượng để nuôi dưỡng Mắt Thần Ánh Dương.

 

Đại Hoa không nhìn ra được Mắt Thần Ánh Dương phát sáng. Nhưng nàng luôn nhìn chằm chằm Mắt Thần Ánh Dương với ánh mắt đong đầy ý cười, thỉnh thoảng lại vui vẻ hỏi nó: “Mi xem, có phải hôm nay Mắt Thần Ánh Dương lại sáng hơn hôm qua không?”

 

Như thể Từ Ly Lăng đang dần khỏe lại từng ngày trước mắt nàng. Thấy nàng dần không buồn bã nữa, nó đành im lặng hùa theo nàng.

 

Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày, tiết trời nóng lên.

 

Oanh Nhiên an nhàn ở trong nhà, không còn ủ rũ nữa, lúc này Hứa Thu Quế mới dần yên tâm.

 

Song bà vẫn không cho nàng đi đâu xa.

 

Mãi cho đến khi liên tiếp có đại tu sĩ tìm tới nhà, nói rằng thượng giới truyền tin, nàng là người cứu thế.

 

Là nàng đã ngăn cản Thánh Ma hủy diệt thế giới, là nàng đã tiêu diệt Thần Đế nhập tâm ma và đám tiên nhân mục nát trên trời, giúp đỡ huyền đạo, là nàng dùng Mắt Thần Ánh Dương xóa sổ ác ma tội đồ chồng chất vì tam giới.

 

Ngay cả vua của châu Ý Vương cũng tự mình đến nhà hành đại lễ với nàng, dâng lệnh bài Ý Vương có thể tung hoành khắp châu lên, cảm ơn nàng đã bảo vệ châu Ý Vương.

 

Ban đầu Oanh Nhiên rất ngơ ngác: Từ khi nào mà nàng trở nên lợi hại như vậy, làm nhiều chuyện như vậy? Chẳng phải đó đều do Hoài Chân làm sao?

 

Nhưng nhiều ngày qua tất cả mọi người đều mặc định sự thật là như vậy, cho dù nàng giải thích thế nào thì cũng chỉ nói nàng khiêm tốn.

 

Tiên nhân Thiên Tiêu đã nói nàng là người cứu thế.

 

Cuối cùng nàng mới hiểu ra mọi chuyện là thế nào.

 

Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong đều là người giữ chính tâm. Có bọn họ ở đây, Thiên Tiêu sẽ không thể xóa bỏ công lao của Từ Ly Lăng chỉ vì hắn là ma.

 

Bọn họ đã công bố tội ác của Thần Đế với huyền đạo, sao còn có thể nghi kỵ Từ Ly Lăng?

 

Vì vậy người đã tuyên cáo thiên hạ, đẩy hết công lao của Từ Ly Lăng về phía nàng chỉ có thể là Từ Ly Lăng.

 

Lòng nàng ngổn ngang cảm xúc, vừa bực vừa vui, gọi Tiểu Hoàng bay lên Thiên Tiêu.

 

Nàng nghĩ, hiện tại hắn đã gặp Nhạc Triều Thu rồi sao? Vì sao không chịu gặp nàng?

 

Chỉ cần hắn bước ra gặp nàng, chắc chắn nàng sẽ không giận hắn nữa.

 

Tiểu Hoàng bay thẳng lên Thiên Tiêu.

 

Quang cảnh Thiên Tiêu cũng tương tự như hạ giới.

 

Chỉ là tiên linh khí dồi dào hơn thôi. Trong không gian rộng lớn mênh mông, mỗi tiên nhân sống ở một châu đảo riêng, tự do tự tại.

 

Đáng lẽ như vậy thì tìm Nhạc Triều Thu sẽ không dễ dàng.

 

Nhưng hiện tại Thiên Tiêu đã bị tổn hại nặng nề, các tiên nhân đều tề tựu về đại điện Thiên Tiêu để thảo luận sự vụ.

 

Oanh Nhiên nhanh chóng tìm thấy Nhạc Triều Thu trong số đó, nàng đi thẳng vào vấn đề: “Chàng đâu?”

 

Nhạc Triều Thu khó hiểu: “Ai?”

 

Oanh Nhiên không nói gì, trong lòng dần bình tĩnh lại, hiểu rõ: Nhạc Triều Thu không gặp Từ Ly Lăng.

 

Song nàng cũng không qua đau lòng, chỉ hỏi: “Vì sao ngươi lại nói với hạ giới là ta cứu thế. Rõ ràng các ngươi biết đó đều là nhờ Hoài Chân.”

 

Nhạc Triều Thu trầm ngâm.

 

Một ông lão râu tóc bạc phơ bước ra từ đám người: “Những lời đồn bảo ngài là người cứu thế dưới hạ giới là do ta truyền ra.”

 

Là vị tiên đọa ma Tùy Thương Hải lúc trước đã đưa “Hạc Tiêu Cửu Minh Quyết” cho nàng.

 

Tùy Thương Hải tiến lên, dẫn theo năm vị tiên ma mà nàng không quen biết, hành lễ: “Phu nhân, trước đây bọn ta vẫn luôn ở thành Thánh Ma, hẳn là ngài không biết? Khi ngài và Thánh Ma đại nhân sống ở thành Thánh Ma, bọn ta vốn định bái kiến ngài, đáng tiếc Thánh Ma đại nhân đã ném sáu bọn ta vào kho. Mãi đến khi giao chiến với Thiên Tiêu, bọn ta mới được thả ra.”

 

Oanh Nhiên gật đầu đáp lễ: “Sao ông lại bảo bọn họ là ta cứu thế?”

 

Tùy Thương Hải: “Đó là sắp xếp của Thánh Ma đại nhân, ngài ấy...”

 

Thế giới này đã sớm khiến hắn chán ghét.

 

Hắn không muốn cứu thế giới, càng không muốn trở thành chúa cứu thế của thế gian này.

 

Là nàng muốn giữ lại thế giới này nên hắn mới không tàn sát.

 

Người muốn cứu thế là nàng, còn hắn chỉ là...

 

Ánh mắt Tùy Thương Hải xa xăm, nhớ lại lúc đó, Từ Ly Lăng đứng trong nhà kho u ám phủ bụi, qua khung cửa sổ nhìn cô nương ngồi trước cửa tẩm điện chờ hắn.

 

Ông ta bị cắm trên giá nến, nghe sắp xếp của Từ Ly Lăng mà khó tin: “Vì sao?”

 

Từ Ly Lăng điềm nhiên như đang nói một chuyện rất bình thường, lẫn trong đó là sự bỡn cợt vô tình...

 

“Nàng thích hoa, không được ngắm thì sẽ khóc. Không được ngắm vườn hoa trong thành Lâm Quan cũng muốn khóc, không được ngắm hoa mai cũng muốn khóc...”

 

“Nếu thế giới này không còn thì nàng biết ngắm hoa chỗ nào?”

 

...

 

Giờ phút này, Tủy Thương Hải mỉm cười.

 

“Ngài ấy... Muốn tặng phu nhân thêm một ít hoa thôi.”

 

Oanh Nhiên sửng sốt, bất chợt cười khẽ một tiếng. Nàng cố nén giọt nước nóng ướt trong mắt, hỏi: “Vậy các ông... Có biết hiện tại hắn đang ở đâu không?”

 

Tùy Thương Hải lắc đầu.

 

Có tiên nhân buột miệng thốt ra: “Không phải hắn...” Đã chết sao?

 

Nhưng lại bị ánh mắt của Nhạc Triều Thu ngăn cản.

 

Hắn ta không nói hết, nhưng Oanh Nhiên hiểu.

 

Nàng nghĩ, nếu những tiên nhân này nhìn thấy Mắt Thần Ánh Dương thì nhất định sẽ biết hắn chưa chết.

 

Nàng lấy Mắt Thần Ánh Dương ra: “Chàng chưa chết.”

 

Đám người Nhạc Triều Thu nghiêm mặt, ánh mắt chùng xuống.

 

Bọn họ biết Mắt Thần Ánh Dương đại diện cho điều gì.

 

Nhưng bọn họ không thấy dấu hiệu cho biết hắn còn sống.

 

Song, bọn họ không nói.

 

Ánh mắt Oanh Nhiên xán lạn: “Mọi người có thể giúp ta tìm chàng không?”

 

Chúng tiên im lặng.

 

Chỉ có Nhạc Triều Thu và Ngọc Hư Phong gật đầu.

 

Nhạc Triều Thu: “Không biết ngài có manh mối gì không? Ví dụ như hắn sẽ ở đâu?”

 

Hắn ta tình nguyện giúp nàng đi tìm, mãi cho đến khi tìm thấy thi cốt của Từ Ly Lăng mới thôi. Một phần để báo đáp ân tình của nàng, một phần vì Từ Ly Lăng cũng coi như sư huynh của hắn ta.

 

Cuối cùng cũng có người tin tưởng nàng, Oanh Nhiên cười nói: “Có! Ta từng nghe nói sức mạnh Thánh Ma đã xuất hiện từ rất sớm, lúc đó Hoài Chân còn chưa ra đời.”

 

“Thần Đế không kiểm soát được sức mạnh Thánh Ma nên đã đưa nó vào nhà tù Hồng Hoang trước. Ta nghĩ nếu Hoài Chân không chết, mà lại tiêu diệt được sức mạnh Thánh Ma, vậy hẳn đã dùng nhà tù Hồng Hoang để làm gì đó. Trước đây chàng cũng từng nhắc tới nhà tù Hồng Hoang với ta...”

 

Chỉ là lần đó hắn nói muốn dùng nhà tù Hồng Hoang hấp thụ sức mạnh tam giới để tiêu diệt Thánh Ma.

 

Nhạc Triều Thu nhíu mày: “Nhà tù Hồng Hoang...”

 

Nghe nói nơi đó đã trở thành một mảnh đất chết, hoang vu suy kiệt, không còn một ngọn cỏ, chỉ còn tử khí ngập tràn, còn thảm khốc hơn địa ngục.

 

Không một sinh linh nào có thể sống sót trong đó.

 

Oanh Nhiên: “Ngươi biết ở đâu không?”

 

Nhạc Triều Thu lắc đầu: “Tử khí trong nhà tù Hồng Hoang từng suýt gây nguy hiểm cho tam giới nên Thần Đế đã ra tay trân sáp. Về sau, trên đời chỉ còn Thần Đế biết được vị trí của nhà tù Hồng Hoang, nhưng Thần Đế đã chết rồi.”

 

Oanh Nhiên không khỏi thất vọng.

 

Đại Hoa cảm thấy cái tên nhà tù Hồng Hoang rất quen, ngẫm nghĩ một hồi rồi kêu lên với Tiểu Hoàng: “Không phải lúc trước ngươi nói sau khi nơi ở của người bị hủy diệt thì đã thành nhà tù Hồng Hoang sao?”

 

Tiểu Hoàng: “Đúng vậy.”

 

Oanh Nhiên quay đầu, đôi mắt sáng rực.

 

Gương mặt Tiểu Hoàng vô tội: “Nhưng ta cũng không biết ở đâu. Lúc ta bị mang ra ngoài vẫn chỉ là quả trứng, ngàn năm trước mới nở ra.”

 

Đại Hoa trừng mắt nhìn nó: Nơi sinh ra của mình mà cũng không biết, chỉ biết ăn!

 

Oanh Nhiên thoáng thất vọng, xoa đầu nó: “Không sao, nếu đã có một nơi như vậy thì chắc chắn có thể tìm ra.”

 

Nhạc Triều Thu gật đầu, lại hỏi: “Nhưng... Nếu hắn không ở nhà tù Hồng Hoang thì sao?”

 

Oanh Nhiên: “Vậy ta sẽ đi tìm những nơi khác. Cứ từ từ tìm, rồi sẽ tìm ra.”

 

Nàng trân quý v**t v* cây trâm, một lần nữa cài cây trâm lên tóc.

 

Nhạc Triều Thu im lặng rất lâu rồi chắp tay hành lễ với nàng.

Bình Luận (0)
Comment